Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Ông Xã Là Trung Khuyển

Chương 57: Bác bỏ tin đồn

Tác giả: Thập Vĩ Thố
Chọn tập

Chuyển ngữ: Gà – LQĐ

Đám kỹ thuật viên của Trịnh thị đang đào móc đủ trò, Miêu Miêu tâm thần không yên ngồi ở lớp học, cô cảm giác được chuyện này vẫn chưa xong.

Quả nhiên, buổi chiều lúc sáu giờ, chủ nhiệm lớp lại gọi điện thoại nói phó hiệu trưởng bảo Miêu Miêu đến phòng làm việc tìm ông ta.

Cô vừa đến phòng làm việc của hiệu trưởng, vừa sắp xếp lại câu nói, lúc tới cửa bỗng dừng một chút, lấy điện thoại di động ra ghi âm.

Anh đã dạy cô, cầm thêm một số đồ luôn sẽ tốt hơn.

Hít sâu, gõ cửa.

“Mời vào.”

Phó hiệu trưởng đã hơn sáu mươi tuổi, tóc trắng đen xen lẫn, thấy cô đi vào vẫn nghiêm mặt.

“Miêu Miêu.”

“Hiệu trưởng Trương…”

“Em có biết chuyện này ảnh hưởng đến trường học bao nhiêu không? Bây giờ tất cả các thầy cô ở trường học đều đã biết, danh tiếng trăm năm của đại học A, không thể tha thứ cho loại người bại hoại gia phong như em!”

“Chuyện này ảnh hưởng cực kỳ ác liệt! Tôi đã gửi đơn đề nghị em thôi học, em nhanh chóng làm theo đi.”

“Không, em không sai tại sao phải nghỉ học?!” Miêu Miêu cao giọng, trên mặt mang theo chút tức giận, tay khẽ run.

“Em không sai à? Lúc tựu trường, kiểm tra sức khoẻ thân thể em không có vấn đề gì, lại dám lấy cớ để ở bên ngoài. Khắp trường đều là chuyện hư hỏng của em, đại học A không tha cho đàn bà được bao nuôi! Bây giờ em nói không ảnh hưởng lớn, chẳng lẽ muốn chưa lập gia đình mà đã có chửa thì mới là ném mặt mũi của đại học A sao?”

Sắc mặt Miêu Miêu tái nhợt, lãnh đạo một trường học, dùng lời nói ghê tởm như vậy để suy đoán về học sinh của ông ta.

“Thầy làm thầy giáo như vậy sao?”

Trương Đào sửng sốt một chút, rồi sau đó càng thêm tức giận: “Là học trò như cô đã làm ảnh hưởng đến nề nếp của đại học A, huyên náo ầm ĩ, cô còn cãi?”

“Loại lời đồn đãi phỉ báng em này, chẳng lẽ thầy cứ thế mà tin rồi sau đó thẳng tay tước đoạt tư cách học tập của một học sinh sao? Em nói cho thầy biết, không thể nào.”

“Bây giờ cô thôi học đi, ngày mai làm thủ tục, nếu không tôi sẽ đuổi học cô.” Trương Đào lạnh mặt nói câu này.

Miêu Miêu nhìn mặt ông ta, Miêu Tranh là thầy giáo, nghề nghiệp này mãi mãi sẽ không khiến cô thất vọng, tỷ như chủ nhiệm khoa, trong nghiêm nghị lộ ra chính trực, quan tâm.

Nhưng bất luận nghề nghiệp nào, đều sẽ có những con sâu mọt của xã hội.

“Được…” Miêu Miêu xoay người đi ra ngoài, không thể nào thuyết phục được người này, nên lười phải tranh cãi với ông ta, sau này bất luận có báo cảnh sát hay tố cáo thì bây giờ cũng không thể đánh rắn động cỏ.

Trương Đào thấy cô đồng ý, nên yên tâm cúi đầu bận rộn việc của mình, nếu ngày mai cô không chủ động làm đơn, ông ta cũng sẽ nghĩ cách nhanh chóng giải quyết.

Vậy mà ông ta đã nhanh chóng không còn tư cách giải quyết.

Hiệu trưởng Vương Tân Hoa đang công tác ở nước ngoài thì nhận được một file nén, bên trong nói rõ ràng mọi việc, còn có các giao dịch về tiền của phó hiệu trưởng.

Cuối cùng, ông ta chưa kịp nhanh chóng giải quyết, mọi chuyện đã lộ ra ánh sáng.

Vương Tân Hoa nóng nảy, vốn còn phải ở một tháng mà trong đêm đó ông đã lập tức mua vé về nước.

Ngày thường, Trương Đào luôn chính trực, không ngờ lại là người như vậy, thật sự làm mất hết mặt mũi của đại học A!

Chẳng qua số tiền giao dịch này không xem là nhiều, chuyện này còn tồi tệ hơn, vì ông ta không nhận được toàn bộ số thư điện tử kia.

Vậy mà khi xuống máy bay, trên đường trở về, Vương Tân Hoa lại nhận được một file nén khác, đây là chuyện năm ngoái.

Càng xem ánh mắt của ông càng tức giận, tức giận rồi lại có chút bận tâm.

Trong bức thư đó có một câu:

【Đại học A nên nhanh chóng giải quyết chuyện này, một con sâu làm rầu nồi canh, tuyệt đối không thể tha thứ, đừng liên lụy đến giáo viên vô tội, danh dự một trăm năm, vô cùng quan trọng.】

“Ông chủ, ông ta đã hồi đáp rồi!” Khổng Liên Thắng sờ tóc, đưa tin cho Trịnh Thâm xem.

Trịnh Thâm gật đầu: “Được, khổ cho các cậu rồi.”

“Không khổ!” Không phải chỉ suốt đêm thôi sao, làm thâu đêm chỉ là chuyện bình thường, hơn nữa thâu đêm, không chỉ được ông chủ tín nhiệm, còn có lương tăng ca.

Sau khi làm xong chuyện này, còn được thưởng hai tháng tiền lương, có thể nói càng thêm hào hứng!

“Các cậu về nghỉ một ngày đi.” Giọng nói của Trịnh Thâm khó tránh khỏi ôn hòa.

“Ai da, cảm ơn ông chủ!” Tùy Cao Phi kích động, ông chủ này thật tốt, nhân đạo là muốn ngựa chạy thì phải cho ăn cỏ, nhưng cỏ này cũng thật đặc biệt!

Chỉ có một mình Vương Chí vẫn đang hưng phấn gõ, con ngươi vẫn không chuyển xuống.

“Này, đồ ngốc, đi thôi!” Khổng Liên Thắng huých cậu.

“Đợi lát nữa, tìm được chút thứ hay ho!”

Trịnh Thâm cúi đầu, vẻ thờ ơ biến thành vui vẻ: “Rất tốt, lưu lại, đi thôi nào!”

Buổi sáng không có lớp, Miêu Miêu cũng không đến trường, tối hôm qua Trịnh Thâm tăng ca, chắc chắn có liên quan đến chuyện của cô.

Trong lòng cảm động, lại có chút áy náy.

Cửa mở ra, Trịnh Thâm đi vào, mang theo vui vẻ: “Dậy sớm vậy?”

Miêu Miêu đứng lên: “Anh, mau tới ăn cơm, ăn rồi ngủ thêm một lát.”

Trong ánh mắt của cô chứa sự quan tâm xen lẫn áy náy, Trịnh Thâm bước lên, một tay che ánh mắt cô, một tay kéo cô vào lòng.

“Miêu Miêu, đừng cảm thấy có lỗi với anh, vì em anh làm gì cũng đáng giá.”

Thật lâu sau người trong lòng mới nhẹ nhàng gật đầu, đưa hai tay vòng ở hông của anh. Bắp thịt của đàn ông như sắt thép, vững vàng mạnh mẽ, có thể nương nhờ.

“Anh, mau ăn cơm đi, mệt không?”

Trịnh Thâm lắc đầu, trong mắt tràn đầy vui vẻ. Không phải chỉ một đêm không ngủ thôi sao, anh đã từng ba đêm không ngủ đấy.

Lúc ăn cơm, Trịnh Thâm nói rõ mọi chuyện với cô.

“Nhan Duyệt… Tại sao?” Cô hoàn toàn không biết!

Trịnh Thâm ra vẻ không để ý: “Thích Diệp Gia Thịnh, sau đó ghen tỵ với em.”

Miêu Miêu có chút kinh ngạc, bởi vì ghen tỵ nên có thể làm ra chuyện ác tâm như vậy sao?

“Cô ta hại em, em không cần suy nghĩ tại sao lại hại em, phải đánh trả lại thật nặng, đánh cho lần sau cô ta gặp em thì phải đi đường vòng, chứ đừng nên đi tìm hiểu tại sao cô ta hại em.”

“Không cần biết cô ta tốt đẹp hay đáng tin thế nào, hại em, thì em phải đánh trả! Lý do không quan trọng.”

Câu nói của Trịnh Thâm luôn lộ ra đạo lý sâu xa, Miêu Miêu vừa gật đầu, cái miệng nhỏ vừa ăn cơm.

Người đàn ông đối diện đang ăn như hạm, Miêu Miêu nấu, anh muốn ăn năm chén!

“Đúng rồi, anh, đừng để chuyện trên mạng lộ ra ngoài sáng.”

Trịnh Thâm gật đầu: “Sẽ không, anh biết mà.”

Danh tiếng trăm năm không chỉ có một con sâu mọt xã hội như vậy, còn có cả ngàn cả vạn tân sinh viên cực khổ thi vào, còn có những thầy cô giáo đang chiến đấu với nghề.

Lộ ra ánh sáng, rất dễ dàng sinh ra nhiều sự công kích sai lệch, đây cũng lý do mà ban đầu Trịnh Thâm chỉ gửi cho hiệu trưởng, chứ không phải tiết lộ thẳng ra ngoài.

Trương Đào thấy Miêu Miêu vẫn không đến làm thủ tục, sắc mặt có chút khó nhìn, đứng lên, chuẩn bị đi làm ‘giúp’ cô.

Hiệu trưởng đi một tháng mới về, các phó hiệu trưởng khác đang bận rộn, cẩn thận một chút, phải nhanh chóng giải quyết chuyện này.

Ông ta còn chưa ra ngoài, cửa lại ‘rầm’ một cái bị đá văng ra.

Ở cửa đương nhiên là hiệu trưởng và một vài bảo an.

“Trương Đào, ông không làm chuyện gì trái với lương tâm sao?” Sau khi Vương Tân Hoa cắn răng nghiến lợi nói ra những lời này, để bảo an áp giải ông ta đi.

Chuyện này không thể tùy tiện xử lý, nhà người ta có tất cả chứng cứ, chỉ có thể khiêm tốn chuyển cho tư pháp, giải quyết chuyện này trong phạm vi ảnh hưởng nhỏ nhất.

Phó hiệu trưởng từ chức trong sự yên ắng, chuyện trên diễn đàn của Miêu Miêu bị đè ép một trận, trường học cũng đã đính chính.

Vương Tân Hoa tự mình viết bài đính chính, phủ nhận về việc Miêu Miêu được bao nuôi, vấn đề nhân phẩm, ‘tội danh’ cư trú bên ngoài.

Ông nói, chuyện sống bên ngoài này hằng năm đều có, trường học yêu cầu học sinh năm nhất ở trường là vì tránh xa các thói quen xấu, có người thân hoặc những nguyên nhân khác cần sống bên ngoài, trường học cũng không phải không đồng ý.

Nhà trường tự mình chứng minh! Hoàn toàn không có ai dám nói gì về chuyện của Miêu Miêu nữa, quá lắm người ta chỉ ghen ăn tức ở nói Miêu Miêu tìm được một bạn trai có tiền, chứ không hề gièm pha thêm điều gì.

“Bạn trai cậu thật có thể chịu được! Cứ bỏ qua cho Nhan Duyệt như vậy à?” Hạ Uyển Lâm tò mò nói, người sau lưng lại là Nhan Duyệt, hoa khôi của trường, thật khiến người ta hơi giật mình, quả là chỉ được cái vẻ bề ngoài.

Miêu Miêu ngẩng đầu lên, trong đôi mắt hơi lạnh lùng: “Làm sao có thể, tội của cô ta còn phải từ từ làm rõ.”

Hạ Uyển Lâm giật mình ngẩng đầu lên, vẻ mặt Miêu Miêu tự tin, ánh mắt híp lại, bình thường người ta chỉ cảm thấy cô là mèo con, đáng yêu, không hề có sức công kích.

Mà bây giờ Hạ Uyển Lâm đột nhiên phát hiện, con mèo này dường như đang trưởng thành một cách lệch lạc… Trên trán viết, muốn trở thành ‘vua’ mèo.

“A! Có phải anh chàng nhà cậu đã dạy hư cậu rồi không đấy!”

Miêu Miêu: “…” Nói bậy! Anh nhà mình tốt nhất!

Phó hiệu trưởng từ chức, tin đồn của Miêu Miêu được bác bỏ, chuyện như vậy hoàn toàn khác với những gì mà Nhan Duyệt mong muốn!

Cô ta tức điên, nhanh chóng về nhà tìm mẹ của mình, chuyện này vẫn luôn do mẹ giúp cô ta.

“Mẹ, tại sao lại như vậy?!”

Mẹ cô ta cũng cau mày: “Làm sao lại trở nên như vậy? Sao Trương Đào lại từ chức rồi hả?”

“A! Tức chết, bây giờ con nhỏ Miêu Miêu chẳng bị tổn hao gì, anh Gia Thịnh cũng sắp về rồi, đến lúc đó con nhỏ Miêu Miêu đó vẫn còn ở đại học A!”

Lưu Lan suy nghĩ một chút, nói: “Trương Đào từ chức xem ra chuyện đã bại lộ, thật may là tiền giao dịch không nhiều lắm, không đến nổi quá phiền phức.”

Quả thật tiền Lưu Lan cho Trương Đào không nhiều lắm, ông ta nguyện ý giúp là có những lý do về trao đổi lợi ích khác nữa.

Về phần Trương Đào bị đưa ra tư pháp thì do Trịnh Thâm đã gửi những file nén về vụ án ở sau lưng, dù sao ông ta đã lén lút nhận hối lộ, không phải chỉ lần một lần hai rồi.

“Vậy kế tiếp thế nào…”

“Duyệt Duyệt, bỏ đi, người ta đã có bạn trai, không nhất định có thể thành với anh Gia Thịnh của con mà.”

Nhan Duyệt suýt nữa nhảy dựng lên: “Con không muốn con nhỏ đó lắc lư trước mặt anh Gia Thịnh! Hơn nữa người bạn trai kia của nó nghèo rớt mồng tơi, có thể so sánh với anh Gia Thịnh sao? Chờ anh Gia Thịnh theo đuổi được nó, không phải nó sẽ lập tức thay lòng à!”

Lưu Lan nghĩ cũng phải, bà ta không quan tâm đến chuyện tình cảm của cô bé kia, nhưng bà ta không thể để bất kỳ ai ngăn cản Nhan Duyệt gả vào nhà họ Diệp.

Tưởng tượng rất tốt đẹp, thực tế rất đắng cay.

Lúc Nhan Duyệt đang tìm cách công kích đợt hai, nhà họ Nhan nhận được thứ làm cả nhà khiếp sợ.

Thư triệu tập của tòa án.

Chọn tập
Bình luận