Ngửi hương thơm nhàn nhạt nơi màn gấm, Tiêu Ngư ngủ thật sự say. Mờ mờ ảo ảo, hình như có một hơi thở quen thuộc dần dần tới gần, người trong mộng, đối với sự quen thuộc, cảm thấy hơi thở an toàn, cũng không có phản ứng gì lớn. Chỉ là cảm thấy trên mặt có xúc cảm ấm áp, theo bản năng sờ soạng bên cạnh…
Trống rỗng.
Tiêu Ngư nhất thời tỉnh lại.
Mở to mắt, nhìn màn trướng thêu Triều Phượng Đan Dương, rồi sau đó nhìn sang bên cạnh, thu tay trở về.
Bên ngoài màn trướng rất tối. Tiêu Ngư ngồi dậy, Xuân Hiểu gác đêm lập tức tiến vào, đốt đèn, trong phòng sáng lên rất nhanh. Nàng vén màn gấm, nhẹ giọng kêu: “Nương nương?”
Tiêu Ngư xem nàng: “Ta muốn uống nước.”
Xuân Hiểu nghe vậy, vội đi qua rót nước. Nước luôn giữ ấm, rót ra có thể uống. Xuân Hiểu rót một chén, đưa tới Tiêu Ngư. Tiêu Ngư tiếp nhận, cúi đầu đã uống vài ngụm. Cổ họng rất khô, uống nước xong thì thoải mái hơn, Tiêu Ngư cúi đầu, lẳng lặng vuốt miệng chén. Thật lâu không nói gì.
Xuân Hiểu thấy, ân cần hỏi: “Nương nương, như thế nào? nếu còn muốn uống một chén?”
Tiêu Ngư hoàn hồn, lắc đầu, đưa tách cho Xuân Hiểu, rồi sau đó một lần nữa nằm xuống. Nàng nhìn Xuân Hiểu nâng tay thả màn, hỏi một câu: “Hiện tại giờ nào rồi hả?”
“Hồi nương nương, vừa qua khỏi giờ tý.”
Đều canh ba rồi. Tiêu Ngư sắp xếp chăn đệm. Đêm thu có chút mát, cách thời gian có thể đốt Địa Long vẫn còn xa. Tiêu Ngư vẫn đắp kín chăn gấm đỏ mềm mại, nàng nhẹ nhàng rụt rụt bên trong, sau đó nghiêng người ngủ. Đại khái quá mức quen thuộc, mỗi nửa đêm tỉnh lại, nhìn đến đều là mặt man hán, cho nên mới vừa rồi có loại cảm giác này. Vào thời điểm này, Y cũng đã ngủ.
Sáng sớm hôm sau, Tiêu Ngư dậy sớm. Đồ ăn sáng là cháo gạo tẻ thơm ngọt, chậm rãi ăn một đĩa bánh sủi cảo nhân tôm cùng hai cái bánh cuốn thịt gà.
Sau khi ăn xong, Nguyên ma ma nhìn mặt Tiêu Ngư dần dần hồng nhuận, mỉm cười vui mừng nói: ” Hôm nay khẩu vị của Nương nương cũng thật tốt.” Hai ngày trước ói liên tiếp, mới hai ngày, dường như người gầy đi một vòng, lúc này thì tốt, khẩu vị tốt hơn lúc truóc khi sinh bệnh. Nguyên ma ma vui mừng.
Tiêu Ngư cũng là hậu tri hậu giác.
Kỳ thực tâm tình của nàng cũng không tốt, mấy ngày này đã xảy ra nhiều sự tình, mới vừa rồi nàng cũng không có lưu ý, bất tri bất giác thì ăn nhiều hơn. Nếu nhớ lại, giống như ăn nhiều hơn so với bình thường một chút… Đại khái là hai ngày trước không thể ăn, trong bụng trống trơn, hôm nay thân thể chuyển biến tốt, khẩu vị cũng tốt chút.
Tiếp nhận trà quả mơ Nguyên ma ma bưng lên, Tiêu Ngư đã uống vài ngụm giải ngấy. Lúc này, Xuân Hiểu Xuân Trà hái hoa từ Ngự Hoa Viên tiến vào. Hành lễ, Xuân Hiểu mới cắm hoa quế tươi mới vào bình sứ thanh hoa phía trước cửa sổ, Xuân Trà thì níu chặt khăn đứng ở một bên, mặt tròn hồng nhuận vắt thành một cục, dường như là bị ủy khuất.
Tiêu Ngư hỏi: “Như thế nào? Ai khi dễ ngươi rồi hả?”
Xuân Trà nhìn chủ tử trước mặt, nghĩ nàng vất vả mới khởi sắc lên, muốn nói lại thôi, cả buổi cũng chưa nói ra một câu. Xuân Hiểu loay hoay cắm hoa xong, mới đi đến bên cạnh Xuân Trà, nói với Tiêu Ngư: “Hồi nương nương, không có chuyện gì, chỉ là một việc nhỏ, nương nương mặc kệ nàng, như thế này thì tốt rồi.”
Nói qua sẽ lôi kéo Xuân Trà đi ra ngoài nói chuyện.
Ở bên người hầu hạ nàng nhiều năm như vậy, sao Tiêu Ngư không biết tính tình Xuân Trà? tính tình nàng thẳng thắn, trung thành và tận tâm, tuyệt đối sẽ không bởi vì ủy khuất, ở trước mặt nàng lộ ra biểu cảm như vậy. Chỉ có nàng bị ủy khuất, nàng ấy mới có thể bất mãn cùng oán giận. Tiêu Ngư nói: “Có cái gì, cứ việc nói thẳng đi.”
Xuân Trà đang bị Xuân Hiểu lôi kéo, nghe chủ tử nói, dừng một chút, chậm rãi quay đầu lại, dè dặt cẩn trọng đánh giá Tiêu Ngư.
Lục cô nương phủ – Hộ Quốc Công tươi đẹp ở Hoàng Thành, cao cao tại thượng, nhưng trong mắt nàng, nàng rất bảo hộ người nhà, thiện lương nhất, thời điểm còn nhỏ, âm thầm cùng nhau đi chơi, tuy nhiên sau này trong nhà quản nghiêm, thêm hoàng hậu nương nương dạy, cũng rất ít đi chơi. Xuân Trà hơi hơi nhíu mi, nhịn không được nói: ” Vừa rồi nô tì đi qua Ngự Hoa Viên, nghe được có cung tỳ nghị luận…”
“Xuân Trà.” Xuân Hiểu nhẹ nhàng kêu nàng một tiếng.
Xuân Trà cũng mặc kệ, tiếp tục nói: “Đêm qua Hoàng Thượng ở Ngự Thư Phòng, lâm hạnh một người cung tỳ tên là Kiêm Hà.”