Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Thê Tử Của Bạo Quân

Chương 89: Lòng nghi ngờ

Tác giả: Mạt Trà Khúc Kỳ
Chọn tập

Edit: Đào Sindy

Từ cửa sổ lăng hoa thổi vào ít hương hoa, chậu hoa bằng men hải đường hồng tu bổ lại trồng cây trà.

Trong điện rất yên tĩnh.

Tiêu Ngư đứng thẳng, vòng eo tinh tế, phần giao từ cổ xuống dưới trắng như tuyết lộ ra, ngửa đầu, độ cong của cổ ưu mỹ. Bởi vì bệnh không trang điểm, sắc mặt trắng bệch, đôi mắt đen nhánh lại không có chút khiếp đảm nào.

Thấy y kinh ngạc nhìn mình, liền nói tiếp: “Trước đó thần thiếp đã từng nói, ngài có sát tâm với hoàng thất tiền triều, thần thiếp có thể hiểu được. Nhưng ngài một mặt hứa hẹn với thần thiếp, muốn thần thiếp triệt để phụ thuộc ngươi, làm thê tử của ngươi; một mặt lặng lẽ trừ bỏ sau lưng thần thiếp.. Còn muốn trong lòng thần thiếp không chút bất mãn, đây là không thể nào.”

“Ngài nói thần thiếp không thực tình đợi ngươi, thần thiếp cũng không phản bác, dù sao lúc mới vừa vào cung, thần thiếp không dám xem ngài như trượng phu bình thường. Thế nhưng… Ngài lại thật sự buông xuống đề phòng với thần thiếp?”

Lúc đó y không giải thích một câu, cảm thấy chắc chắn nàng sẽ không tin mình. Còn có nguyên nhân khác, là y chột dạ. Dù sao thật sự là y có sát tâm với Triệu Hoằng.

Trong đầu Tiết Chiến tràn ngập câu nàng vừa nói khi nãy.

Thật lâu mới phản ứng được, nghe lời nàng nói thì mở miệng: “Niên Niên…”

Tiêu Ngư nhỏ giọng nói: “Thần thiếp chỉ là một người bình thường, có tình cảm dứt bỏ không được, cũng có lúc mâu thuẫn đung đưa trái phải. Ngài là Đế Vương, lấy giang sơn xã tắc làm trọng, ngài có bất đắc dĩ của ngài, đề phòng hoàng thất tiền triều, đề phòng trọng thần tiền triều, là điều bình thường. Nhưng ngài muốn ngồi vững trên giang sơn, trừ đi những.. người trở ngại của ngài, trong đó bao gồm Tiêu gia… Đến lúc đó, mặc dù thần thiếp không thể ngăn cản, cũng không cách nào không lưu luyến, tiếp tục thản nhiên ở chung cùng ngài.”

Tân đế đăng cơ, muốn trừ bỏ hoàng thất tiền triều và Tiêu gia, không gì đáng trách. Đứng ở góc độ của y, đây là chuyện Đế Vương phải làm. Thế nhưng đứng bên Tiêu gia của nàng, lại không cách nào tha thứ cho y.

Y muốn nàng lựa chọn giữa y và Tiêu gia, bởi vì nàng đứng bên phụ thân. Nhưng nếu như nàng muốn y  lựa chọn giữa giang sơn và mình, y làm sao chọn mình được chứ?

Cùng giường chung gối, hôn lại gần, còn nghi kỵ lẫn nhau, đề phòng lẫn nhau. Nàng vốn có chỗ không ổn, thế nhưng y so với chính mình, cũng không khá hơn chút nào.

“… Thần thiếp hiểu bất đắc dĩ của ngài, thế nhưng Hoàng Thượng à, ngài hiểu lo lắng của thần thiếp sao?”

Tiết Chiến tất nhiên nghe được bất mãn của nàng. Nàng nghĩ cho Tiêu gia, không cách nào dứt bỏ, nhưng tính mạng mình còn quan trọng hơn thân tình, y vẫn không lý giải được.

Y nói: “Vậy nàng muốn trẫm làm thế nào?”

Tiêu Ngư suy nghĩ, nhẹ nhàng lắc đầu: “Thần thiếp không muốn ngài khó xử. Mặc dù thần thiếp tin phụ thân mình, nhưng Hoàng Thượng chưa hẳn có thể tín nhiệm như thần thiếp.” Nàng lẳng lặng nhìn y, nói: “Thần thiếp không yêu cầu ngài cái gì, cũng như vậy, ngài đừng yêu cầu quá nhiều với thần thiếp, được chứ?”

Với cô mẫu nàng, ngày sau nói không chừng y cũng sẽ đối như vậy với Tiêu gia. Còn muốn cảm mến đối đãi với mình, thật sự là ép buộc.

Thật ra hình thức ở chung tốt nhất giữa bọn họ là tương kính như tân. Y làm Đế Vương hùng tài vĩ lược sát phạt quả quyết, nàng chuyên tâm phụng dưỡng, làm Hoàng hậu tốt hiền lành rộng lượng. Đã vào Hoàng Cung, muốn trải qua thời gian bình thường như các cặp phu thê khác, là không thể nào. Huống chi y và nàng cách quá nhiều.

La thị hồi phủ, lập tức đi thư phòng gặp Tiêu Hoài. Thấy y phục La thị chưa đổi đã đến, Tiêu Hoài lập tức đứng dậy, vịn bà ngồi xuống, nói: “Như thế nào?”

Biết ông lo lắng, cho nên bà vừa về liền tới nơi này. La thị nói tình huống của Tiêu Ngư trong cung cho ông biết: “… Bởi vì chuyện của Triệu Hoằng, xung đột với Hoàng Thượng, nói một số lời, khó tránh khỏi cảm xúc kích động. Quốc công gia ngài cũng biết, hai năm này Niên Niên đã trải qua nhiều như vậy, sợ là lúc này, mượn chuyện của Triệu Hoằng bạo phát ra tất cả, lúc này mới bệnh nặng như vậy. Nhưng ngự y đã xem qua, thuốc cũng dùng đúng hạn, tiểu cô nương trẻ tuổi sẽ khôi phục nhanh, chẳng mấy chốc sẽ chuyển biến tốt đẹp.”

Tiêu Hoài tự xưng là bảo hộ nữ nhi rất khá, cuối cùng vẫn bất đắc dĩ đưa nàng vào cung. Nghe La thị nói, cảm thấy thẹn với nữ nhi, càng thẹn với thê tử bệnh chết.

Tiêu Hoài nói: “Mấy ngày trước ở tiệc Trung thu, Niên Niên còn nói với ta, cảm thấy tân đế nhân từ, đối đãi độ lượng với Triệu Hoằng. Nàng là một tiểu cô nương tuổi còn trẻ, không biết lòng người, lại nói tân đế kia sống đến oai hùng bất phàm, rất khó sinh ra chán ghét.”

La thị hiểu sâu trong người, thấu hiểu rất rõ. Nhìn tướng mạo Tiết Chiến, thật ra bà không ghét tân đế.

Thấy Tiêu Hoài nhíu chặt lông mày, nói: “Niên Niên còn nói, muốn thiếp thân nói với ngài, phải cẩn thận Hoàng Thượng.”

Hoàng thất tiền triều đã không còn mấy người, nhanh như vậy, đương nhiên là đến phiên bọn họ và đại thần tiền triều có liên quan.

Tiêu Hoài gật đầu, nói: “Ta hiểu.” Thấy La thị mang thai còn đi tới đi lui bôn ba, nhẹ giọng nói với bà:  ” Bà về nghỉ đi, những chuyện này, có phu quân ở đây, bà không cần lo lắng.”

Nữ quyến nên được che chở dưới cánh chim của nam nhi.

Tiêu Hoài để nha hoàn đưa La thị trở về. Quay trở lại bàn đọc sách, ngồi trong chốc lát. Ông ghé mắt, mắt nhìn Thiết thương gác trên giá.

Sau đó phân phó gã sai tín nhiệm vặt bên người, nói: “Ngươi đi đường Tranh Đông tìm nơi tên Trà Cư lâu, nói cho chưởng quỹ nơi đó, ta muốn gặp chủ tử nhà hắn.”

Ban đêm uống thuốc xong Tiêu Ngư liền lên giường nghỉ ngơi. Cả người ủ trong áo ngủ bằng gấm, Tiêu Ngư trợn tròn mắt, nhớ tới những lời ban ngày Tiết Chiến nói.

… Y nói y và cô mẫu nàng có huyết hải thâm thù.

Nàng cũng từ miệng phụ thân biết một số, Tiết Chiến là một thôn Hán bình thường, mà cô mẫu nàng, chính là cô nương con vợ cả phủ Hộ Quốc Công, sau đó làm nhất quốc chi mẫu, sao lại có huyết hải thâm thù với y? Nhưng Tiết Chiến đã nói, nếu thật lâu trước đó xảy ra chuyện gì, có lẽ phụ thân không tra được cũng khó nói.

Nhưng y có thù với cô mẫu mình, vì sao đối với mình lại…

Giống như y nói, lúc trước mặc dù mục đích không thuần, nhưng sau đó quả thật đối với nàng rất tốt. Tiêu Ngư có thể cảm giác được, cho nên mới đối với y…

Có một số việc, sao nàng có thể khống chế đây?

Mi mắt Tiêu Ngư dừng lại, trở mình, mặt hướng vào trong, hai tay nắm thật chặt gối đầu.

Luc ngủ đến mơ mơ màng màng, phát giác được có thân thể nằm vào. Cánh tay từ sau lưng vòng lấy nàng, lồng ngực và sống lưng nàng dựa chung một chỗ, môi mềm kéo lên, nhẹ hôn tai của nàng, hô hấp dồn dập.

Thân mật cùng nhau, Tiêu Ngư dần dần có chút tỉnh lại, mắt của nàng còn chưa mở ra, động tác của nam nhân đã dừng lại, ôm lấy nàng, nhẹ nhàng hỏi: “Ban ngày nàng nói với tẫm, nếu trẫm có sơ xuất gì, nàng bằng lòng chết cùng trẫm, là thật sao?”

Tiêu Ngư mới hoàn toàn thanh tỉnh.

Mắt của nàng chậm rãi mở ra, ánh sáng bên trong màn có chút hơi yếu, nhưng nàng vẫn nhìn không rõ ràng lắm. Từ một nơi bí mật gần đó, giác quan luôn mẫn cảm chút.

Không thể phản bác? Nàng nói đều là lời thật lòng. Trong lòng nàng, coi như xem thường y một ngàn lần một vạn lần, mắng y thô tục ngang ngược, thì đã sao? Không có gì có thể lừa mình dối người…

Tiết Chiến quen nhìn vật trong đêm, cho dù lúc này ở trong tối, cũng có thể rõ ràng phát giác được nhất cử nhất động của nàng. Y ôm chặt hai tay của nàng, cùng nàng dựa chung một chỗ.

Qua thật lâu, mới nghe được nàng nhỏ giọng nói: “… Ừ “

Vừa nói chuyện, Tiêu Ngư cũng cảm giác được cả người mình đều bị y mò mẫm.

Đối mặt với y, mặt y bỗng nhiên tiến tới, hôn nàng. Y thận trọng dùng sức, gắn bó như môi với răng, cuốn lấy lưỡi nàng, tay thô ráp chậm rãi du ngoạn trên người nàng, rất nhanh liền nhẹ nhàng linh hoạt cởi vạt áô của nàng ra. Sau đó da thịt kề nhau, bộ ngực của y cứng rắn như sắt. Tiêu Ngư còn bệnh, trên người không có sức lực gì, nhưng nói thật, loại chuyện này, không cần nàng dùng bao nhiêu lực…

Y hôn nàng, dán mặt nàng, chậm rãi vào. Thật ra y không phải nam nhân dịu dàng, hiện tại phá lệ chiếu cố thân thể nàng, vào chậm ra chậm.

Giường lắc lư kịch liệt, cũng không lâu lắm, Tiêu Ngư đổ mồ hôi đầm đìa. Cái trán thấm mồ hôi mịn, y trượt xuống từ cái trán, thuận cằm hạ xuống làn da nàng. Thân thể Tiêu Ngư nhẹ nhàng rung động, hai đùi bị y ôm lấy, vô lực rủ xuống.

Tiêu Ngư có chút khó tự kiềm chế, dùng sức nắm lấy cánh tay của y, ngẩng đầu một cái, liền đối mặt tròng mắt đen nhánh của y.

Y cũng nhìn nàng. Bốn mắt nhìn nhau trong chớp mắt, liền lập tức cúi người, dùng sức chặn môi nàng. Phía dưới còn đang kịch liệt thảo phạt, bá đạo ngang ngược.

Rốt cục lắng lại, y mới chậm rãi buông nàng ra, xoay người xuống, sau đó thuận thế ôm nàng vào lòng. Trong chăn oi bức, Tiêu Ngư trong lòng ngực chập chùng của y, nhẹ nhàng thở dốc.

Đỉnh đầu truyền đến tiếng nam nhân: “Trẫm cho phép nàng, ngày mai xuất cung một chuyến.”

Tiêu Ngư hơi kinh ngạc. Lúc này, y thả nàng xuất cung, là cho phép nàng đi đâu, ý tứ hiểu không thấu. Nhưng bây giờ nàng không còn gì phải lo lắng, Triệu Hoằng đã không còn. Tiêu Ngư nhẹ nhàng gật đầu, nói: “Thần thiếp đa tạ Hoàng Thượng.”

Ngày hôm sau, một cỗ xe lụa khiêm tốn chạy ra cửa cung.

Mặc dù Đế Vương phá lệ khai ân, nhưng Tiêu Ngư vẫn không mặc trang phục quá lố, chỉ mặc thân cung trang đơn giản, tiến vào phủ An vương. Ngày xưa Triệu Hoằng tuy là nhi tử Đế Vương, nhưng hôm nay dưới chân thiên tử, tang sự xử lý phải vô cùng khiêm tốn. Sợ làm tức giận long nhan, ngay cả trước cửa cũng không treo lồng đèn giấy.

Chỉ có lúc đi đến linh đường, mới thấy một đám nô bộc mặc đồ trắng quỳ trên mặt đất.

Phía trước chính là Khương ma ma và hai nha hoàn thiếp thân phục vụ Triệu Hoằng. Thấy Tiêu Ngư tới, Khương ma ma đứng dậy đón. Trong nội tâm bà mặc dù oán tân đế, lại phân minh, cũng không giận lây sang Tiêu Ngư.

Thấy Tiêu Ngư muốn đi qua nhìn, mới ngăn cản nói: ” Ngâm lâu ngày trong nước, nương nương đừng nhìn.”

Sợ dọa Tiêu Ngư.

Không nữ hài nhi nào không sợ người chết. Nhưng bây giờ là Triệu Hoằng, Tiêu Ngư không có gì phải sợ. Nàng đi tới, đứng trước quan tài, lẳng lặng nhìn Triệu Hoằng nằm ở bên trong.

Đã đổi một thân y phục, nhưng khi nhìn đến khuôn mặt không còn nguyên vẹn, sắc mặt Tiêu Ngư vẫn trợn trắng. Rất nhanh nàng liền đứng vững, cẩn thận nhìn. Nàng nhìn thân thể hắn, hình dáng tiểu hài nhi, mấy tháng không gặp, nàng cũng không phân biệt được. Chỉ là, lúc ánh mắt của nàng rơi vào trên đầu Triệu Hoằng… Ánh mắt lập tức sững sờ.

Tiêu Ngư dùng sức nắm hai tay.

Khi chăm sóc Triệu Hoằng, nàng thường xuyên chải tóc cho hắn, mang mũ miện (vương miện của vua chúa thời xưa).

Tóc của Triệu Hoằng và phụ thân hắn Triệu Dục, màu sắc nhạt hơn bình thường, cũng ít hơn. Mà bây giờ nằm trong quan tài… Lại là một đầu đen nhánh nồng đậm.

Chọn tập
Bình luận