Edit: Đào Sindy
Tiết Chiến vốn dũng mãnh, hôm nay càng không kịp chờ đợi, dốc hết sức va chạm. Tiêu Ngư định trò chuyện với y, cuối cùng ngay cả một câu đầy đủ cũng không nên lời. Nàng há mồm thở dốc, từ từ mở mắt, nhìn Tiết Chiến chảy mồ hôi như mưa, cơ bắp trên thân thể rắn chắc nổi lên, bởi vì có mồ hôi, mà hiện lên ánh nước, toàn thân đầy khí khái nam nhi… Nhưng ngửi mùi mồ hôi bẩn của nam nhân không tốt đẹp gì.
Chờ thật lâu, y mới lẳng lặng ôm nàng, hôn nhẹ lên mặt nàng, giọng nói khàn khàn: “Ở nhà mẹ đẻ có chờ được không?”
Hả? Tiêu Ngư nhìn y, sau đó nói: “Được.” Đây là lời nói thật, nếu ở lâu không ổn, sao còn muốn chờ thêm mấy ngày. Khó khi được Tiêu Ngọc Chi không đối nghịch cùng nàng.
Tiết Chiến thấy tóc đen như mực của nàng xoã trên gối, má ngọc hiện ra màu đỏ, môi son xinh đẹp, mới buồn buồn nói một câu: “Thế nhưng trẫm lại không tốt đẹp gì…” Y cắn nhẹ vào môi nàng nói: “Trẫm rất nhớ nàng.”
Ngay thẳng như thế, khiến Tiêu Ngư có chút sửng sốt, nhất thời ngơ ngác nhìn y, không biết phải nói gì mới tốt. Chợt mặt nàng nóng lên, chuyển mắt không nhìn y, nói lầm bầm: “Đâu phải thần thiếp không trở lại.” Chỉ mấy ngày mà thôi. Y lại áp tới, dùng sức ôm lấy nàng, ép nàng thở không nổi, hỏi nàng: “Niên Niên, vừa rồi thoải mái chứ?”
Mặt Tiêu Ngư càng nóng.
Vừa rồi y vội vội vàng vàng ôm nàng lên giường, đương nhiên tưởng rằng sẽ diễn ra chuyện như ngày thường, đã chuẩn bị kỹ càng, lại không nghĩ rằng vậy mà y lại nằm xuống, hôn nơi đó của nàng… Thường ngày thân mật với y, nàng luôn luôn xấu hổ mở mắt, mới một màn kia, nàng lại không kịp phản ứng, trực tiếp đập vào mắt của nàng. Bẩt tri bất giác nhắm mắt lại, cảm giác này càng mãnh liệt hơn.
Thấy nàng co lại trong ngực y thành một đoàn, Tiết Chiến cười, y dán mặt vào mặt nàng, thấp giọng nói: “Nàng không nói trẫm cũng biết.”
Nàng có thích hay không, y dùng mắt liền có thể nhìn ra, mà lại thấy rất rõ ràng.
Tiêu Ngư có chút không muốn để ý đến y rồi, cảm thấy bộ dáng vô lại của y thật sự quá đáng ghét.
…
Trước phủ An vương dừng lại một cỗ xe ngựa nước sơn đen và người đánh xe tóc húi cua, Kỳ vương Triệu Huyên từ bên trong đi ra, hắn mặc một thân cẩm bào màu lam nhạt, chi lan* ngọc thụ. Đi đến trước xe ngựa, liền có một số người theo sau, bẩm báo mọi chuyện với hắn: “Hôm nay Trường Ninh Đại Công Chúa, đi phủ Hộ Quốc Công gặp Hoàng Hậu nương nương.”
*cỏ chi và cỏ lan (thời xưa chỉ sự cao thượng, tài đức, tình bạn tốt.)
Triệu Huyên khẽ ừ, biểu lộ chưa có thay đổi gì, ưu nhã vén áo bào lên xe ngựa.
Xe ngựa chạy bình ổn, dáng người Triệu Huyên đoan chính ngồi bên trong. Rèm cửa sổ theo gió nhẹ nhàng lay động, có ánh nắng xuyên thấu qua khe hở chiếu vào, rơi vào trên khuôn mặt bạch ngọc tuấn tú của Triệu Huyên.
Đương nhiên nàng sẽ không hạ thủ với Tiết Chiến…
Để Triệu Họa đi gặp nàng, cùng nàng nói như vậy, chỉ là muốn nhắc nhở nàng thôi. Chớ quên chuyện lúc trước Tiết Chiến đã làm, càng chớ quên, nàng bị ép gả vào cung như thế nào.
…
Tiêu Ngư hồi cung, mới biết được Hàm An cung của Tiết thị, nàng xuất cung ngày thứ hai, cũng ra khỏi Hoàng Cung. Nhưng khác nàng đó là, nàng chỉ là về nhà ngoại ở ba ngày, mà Tiết thị kia, lại tạm thời rời đi Tấn Thành. Tiêu Ngư cảm thấy không hiểu, nhưng lúc trước Tiết Chiến nói với nàng chỉ là ở tạm, cũng không hỏi nhiều.
Nguyên ma ma lại vui vẻ, biết Tiết thị trong cung kia, giống như lão mẹ, ngược lại dứt khoát đi, chí ít nương nương nhà bà không cần nhìn sắc mặt của bà ta.
Ngày hôm đó Tiết Chiến hạ triều chưa đi làm việc chính sự, ngược lại tới Phượng Tảo Cung, lôi kéo nàng đi trong viện tưới nước cho dưa mầm. Nhưng phụ trách tưới nước là Tiết Chiến, nàng chỉ cần ở một bên nhìn là được.
Tiêu Ngư ngồitrên ghế đá, nhìn Tiết Chiến cách đó không xa vén tay áo lên tưới nước, dáng vẻ rất chịu khó.
Nhất thời hưng khởi, liền bảo Xuân Hiểu lấy huyên ra cho nàng, để bên miệng, chầm chậm thổi một khúc Hồ Hương Xuân Hiểu.
Tiết Chiến nghe bên tai truyền đến tiếng huyên, nghiêng đầu, liền nhìn thấy Tiêu Ngư ngồi thổi ở chỗ đó. Nàng mặc váy gấm mã diện màu xanh sẫm, cổ tay trắng nõn tinh tế, một đôi bàn tay trắng như ngọc khéo léo linh động, mười ngón tung bay, không nhanh không chậm. Tiếng huyên kéo dài du dương, có loại cảm giác khoan thai thanh thản. Ánh mặt trời nhàn nhạt ánh vàng chiếu lên mặt nàng, dường như toàn thân đều tản ra hào quang.
Tiết Chiến đi tới, ngồi xuống bên cạnh nàng. Dáng người y cao lớn, lập tức chặn ánh sáng của nàng.
Để huyên xuống, Tiêu Ngư nhìn nam tử bên cạnh, từ trong ngực lấy ra một chiếc khăn, đưa tay thay y lau mồ hôi trên trán. Đã thấy mắt y không chớp nhìn mình, Tiêu Ngư hơi thẹn thùng, thầm nói: “Hoàng Thượng nhìn gì vậy?”
Tiết Chiến nhìn thoáng qua huyên đặt bên cạnh nàng, nói: ” Chẳng qua trẫm cảm thấy, Niên Niên thổi nghe rất khá.”d”đ;l”q”đ
Thật ra nàng thổi không hay gì, chỉ hiểu sơ da lông, nhưng lại thích. Tiêu Ngư cũng biết, y là một hán tử nông thôn, tất nhiên không hiểu những âm luật này, nghe cũng được, nhưng chỉ đánh giá một câu êm tai mà thôi.
Tiêu Ngư nhìn y tưới nước cho dưa mầm, cười mỉm hỏi: ” Dưa này khi nào mới chín?”
Mầm vừa dài đã mong ăn quả… Tiết Chiến thấy nàng hồn nhiên bộ dạng trạng thái tiểu nữ nhi đáng yêu, ánh mắt hơi nhu hòa. Mặc dù không thông âm luật, nhưng với chuyện nhà nông là lành nghề đấy, y nói: “Nếu không có chuyện gì, ba tháng là đủ.”
…
Sau ba tháng, Tiêu Hoài Hộ Quốc Công và Hoắc Đình Hoắc Tướng quân bình định Tây Bắc, đại quân ít ngày nữa sẽ về Tấn Thành.
Một ngày này, Tiêu Ngư mặc vào một thân cung trang Hoàng Hậu đoan trang nặng nề, Tiết Chiến từ sớm đã đến cổng thành nghênh đón tướng sĩ khải hoàn. Tiêu Ngư cũng không nghĩ tới, Tiết Chiến sẽ coi trọng các tướng sĩ lần này như vậy, cùng y đứng trên cổng thành, nhìn quân đội chỉnh tề từ từ đi tới, cảm thấy dâng lên cảm xúc trang trọng nghiêm túc.
Nàng thấy phụ thân của nàng cầm đầu, tư thế oai hùng trầm ổn, tướng quân trẻ tuổi bên cạnh, chính là Hoắc Đình tiếng tăm lừng lẫy.
Sau đó là mấy vạn binh sĩ cùng nhau quỳ xuống, tung hô vạn tuế, thanh thế lay trời.
Trong lòng Tiêu Ngư rung động. Lúc xưa nàng là Thái Hậu, nắm bên người chính là tiểu Hoàng Đế Triệu Hoằng, khi đó Triệu Hoằng trầm ổn như thế nào, chung quy chỉ là trẻ con bốn tuổi. Tuy nàng là Thái Hậu, dù sao chưa từng gặp qua việc đời như thế, dĩ nhiên trong lòng khẩn trương, nhưng cũng muốn cổ vũ Triệu Hoằng, đồng thời tự mình khiến bản thân không sợ hãi khắp nơi. Hiện nay, nàng là Hoàng Hậu Đại Tề… Đứng bên cạnh nàng là Đế Vương Đại Tề.
Nam nhân thân hình cao lớn, đứng ở nơi đó, cũng làm người ta cảm thấy an tâm.
Gió nhẹ nhàng thổi vào mặt Tiêu Ngư, nàng nghiêng đầu, nhìn nam tử bên cạnh đứng song song cùng nàng, ngũ quan lạnh thấu xương, góc cạnh rõ ràng, trên người là bá khí Đế Vương không cách nào nhìn thẳng, không giận mà uy, nhìn mà phát khiếp. Y không nhìn nàng, trong mắt là tướng sĩ của y, giang sơn của y. d”đ.l.q1đ
Giờ khắc này, Tiêu Ngư ngoại trừ kích động và rung động, thì không có chút khẩn trương.
Tiết Chiến nhìn các tướng sĩ bên dưới hô to vạn tuế, nhẹ nhàng cầm tay Tiêu Ngư bên cạnh, biểu lộ nghiêm túc, cúi đầu cùng nàng nói: “Niên Niên, các tướng sĩ của trẫm, ngày sau sẽ đánh thắng càng nhiều trận, Đại Tề sẽ có lãnh thổ to lớn hơn… Nàng là Hoàng Hậu của trẫm, đây hết thảy, trẫm sẽ hưởng cùng nàng.”
Đại quân khải hoàn, tất nhiên luận công mà thưởng. Tiêu Hoài chính là chủ soái lần này, dĩ nhiên công lao thứ nhất, vàng bạc châu báu, ngọc lụa ruộng tốt, đều nhất nhất ban cho phủ Hộ Quốc Công.
Ban đêm còn sắp xếp cung yến tại ngự hoa viên.
Tiêu Ngư thân là Hoàng Hậu, ngồi ở vị trí đầu, cùng bàn với Đế Vương. Tiết Chiến là một người gò bó, chi phí đồ ăn đơn giản, bây giờ chiêu đãi tướng sĩ khải hoàn, ngược lại đồ ăn phong phú không ít. Nhưng so sánh với đồ ăn ở Phượng Tảo Cung, thì còn có chút chênh lệch.
Nếu ngày thường, đương nhiên Tiêu Ngư sẽ không bởi vì những thức ăn này suy nghĩ nhiều, dù sao nàng ăn ngon uống sướng đã quen, cho nên tốt nhất hết thảy đều cho nàng, với nàng mà nói là chuyện đương nhiên, nàng từ nhỏ đến lớn đã thích ứng hết thảy. Hôm nay ở trên tường thành, nhìn tướng sĩ khải hoàn, trong lòng Tiêu Ngư bỗng nhiên rất xúc động, cảm thấy đồ ăn sau này của nàng nên đơn giản hơn trước.
Tửu lượng Tiết Chiến không tệ, nhưng lúc này đã uống nhiều chén, trên mặt đã có chút say. Y ghé mắt yên lặng nhìn Tiêu Ngư, duỗi tay nắm tay của nàng, nói: “Niên Niên?”d”đle3^q%ddon
Tay của nam nhân nóng hổi như lửa nóng, lập tức Tiêu Ngư lấy lại tinh thần. Nàng nhìn Tiết Chiến cười một tiếng, thấp giọng nói: “Vừa mới thần thiếp uống mấy ly rượu, cảm thấy có chút choáng váng, lúc này muốn ra ngoài một chút.”
Gương mặt của nàng trắng nõn, cũng không phải là bộ dáng uống nhiều, nhưng Tiết Chiến ở chung với một nam nhi khô khan, muốn nàng hầu ở bên cạnh y, tóm lại có chút không được tự nhiên, cũng theo nàng: “Cũng tốt, vậy nàng đi nghỉ trước, trẫm sẽ về trễ tý.”
Hôm nay tất nhiên là trễ rồi. Tiêu Ngư nhìn khuôn mặt tuấn mỹ của y, nghĩ nghĩ, vẫn dặn dò một câu: “Hoàng Thượng cũng uống ít thôi, đừng uống say.”
Thật ra nàng không hay quản y, một mặt là e ngại y, mặt khác cảm thấy không cần thiết. Tiết Chiến cũng biết nàng chưa thích ứng, liền cho nàng thời gian để nàng từ từ quen, lúc này thấy nàng mềm giọng căn dặn, có vài phần giống tiểu phụ nhân dịu dàng hiền thục quan tâm, nhất thời hưởng thụ vô cùng, liền mỉm cười nói: “Trẫm đồng ý với nàng.”
Nữ nhi Tiêu gia xưa nay mỹ mạo, Tiêu Hoàng Hậu càng là thịnh truyền diễm quan Hoàng Thành.
Hôm nay Tiêu Ngư mặc áo hồng, thêm khăn quàng vai, giày đỏ, váy lụa đỏ, cầm theo thúy quan Hoàng Hậu, đường viền Mẫu Đơn, hoa điền màu vàng, miệng ngậm Châu Kim Phượng. Váy Thêu Mẫu Đơn Kim Phượng uốn lượn, từng bước đoan trang, thúy quan phía dưới, một món đồ trang sức hoa lệ cũng không ép được ngọc nhan kiều diễm. Bởi vì tuổi còn nhỏ đã gả đi, trên người có đáng yêu của nữ nhi khuê các, lại có vũ mị của phụ nhân đã xuất giá… Một số quân nhân tính tình thô kệch ở đây, không biết quy củ, tất nhiên nhịn không được nhìn thoáng qua, thẳng thắng quả thật tuyệt sắc.d.đ.l.q.đ
Lá sen trong ao sen ngự hoa viên sớm đã vớt sạch. Tiêu Ngư rời tiệc rồi, cảm thấy một thân Phượng bào mũ phượng trên người ép nàng thở không nổi.
Xuân Hiểu lẳng lặng hầu bên cạnh nàng, nói: “Nương nương, chúng ta về cung trước sao?”
Tiêu Ngư gật đầu, đang muốn nói sớm hồi cung nghỉ ngơi, thuận đường chuẩn bị cho Tiết Chiến canh giải rượu. Lúc đi lên hành lang, chợt nghe bên tai truyền đến tiếng huyên.
Giày châu phượng nhất thời ngừng lại.
“Nương nương…” Xuân Hiểu ở bên cạnh nhỏ giọng hỏi nàng.
Tiêu Ngư ngẩng đầu, nhìn chằm chằm hành lang phía trước, hai bên là đèn cung đình màu đỏ, chiếu sáng hành lang giống như ban ngày. Nàng ngừng một chút, bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, tiếp tục đi lên phía trước… Đến khi đến cuối hang lang.
Bên cạnh là đá Thái Hồ xây núi giả, trên núi giả là một tòa đình nghỉ mát bát giác đỉnh nhọn.
Tiêu Ngư nghe tiếng bước lên mười bậc.
Nơi đây chính là nơi ngắm cảnh tốt nhất ngự hoa viên, hôm nay trăng sáng lên cao, ánh bạc lẳng lặng chiếu xuống, đẹp đến khiến người ta không dám nói chuyện lớn tiếng, sợ đánh vỡ giờ khắc yên tĩnh này. Tiêu Ngư nhìn lưng nam tử đối diện mình, lẳng lặng thổi huyên, vạt áo theo gió đêm nhẹ nhàng lay động.
Chờ tiếng huyên dừng, tay của nam tử mới để xuống, sau đó xoay người lại về phía nàng.
Không phải khuôn mặt tuấn tú trắng nõn trong ấn tượng của Tiêu Ngư, nhìn hắn đen đi không ít, cao không ít, cũng thành thục không ít, đã là một nam nhi đỉnh thiên lập địa rồi. Hắn nhìn mình, từ từ mở miệng: “Từ biệt ba năm, dạo này Niên Niên sao rồi?”