Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Thê Tử Của Bạo Quân

Chương 80: Tâm tư lúc ban đầu

Tác giả: Mạt Trà Khúc Kỳ
Chọn tập

Edit: Loveyoumore3112

Bàn tay lớn của Tiết Chiến thu về, đặt lại lên đầu gối của nàng.

Hai má kề sát trên đùi nàng, nhuyễn ngọc ôn hương, thoải mái đến không ngờ. Lúc trước cao lớn thô kệch, dù đã trở thành Đế Vương những vẫn có vài thói quen không thay đổi, ví dụ như để người khác ngoáy tai cho y, vậy có rất nhiều người thân cận và tín nhiệm.

Hậu quả của việc không chú ý là y trở nên lôi thôi như vậy. Nàng đã ghét bỏ y, vậy để nàng ngoáy tai giúp y.

Thân hình Đế Vương cực kỳ thả lỏng, quy quy củ củ, tùy ý để nàng ngoáy tai.

Dù là lần đầu tiên Tiêu Ngư làm loại chuyện này, nhưng cũng rất cẩn thận tinh tế. Đổi hướng cây ngoáy tai, lông vũ ở phần đuôi thoáng quét qua vành tai y. 

Lại nhìn xuống lỗ tai y quét thêm vài lần.

Tay cầm cây ngoáy tai của Tiêu Ngư dừng lại, giọng nói nhỏ lại kinh ngạc nói: “Động một chút.” Nàng đưa tay chạm vào lỗ tai của y, thấy lỗ tai kia rõ ràng động vài cái. Tiêu Ngư cảm thấy vô cùng hiếm lạ, hai mắt thoáng hiện lên tia sáng trong veo.

Sau khi ngoáy tai xong, Tiết Chiến cử động cơ thể, áp mặt vào bụng Tiêu Ngư, đôi cánh tay nâng lên, nhẹ nhàng vòng lấy thắt lưng nàng. Mặt y ngày càng tiến lại gần.

Tiêu Ngư cảm thấy y như vậy có chút vô lại, muốn đứng lên, nhưng y vẫn cứ ôm mãi không buông. Cúi đầu nhìn y, thấy y nhắm mắt lại, sườn mặt góc cạnh rõ ràng, tựa như điêu khắc. Tiêu Ngư đưa tay xoa xoa gương mặt y, lông mi cũng từng sợi từng sợi một rõ ràng.

Chờ đến lúc nàng chuẩn bị thu tay về, y lại mở miệng, khẽ cắn tay nàng.

Đầu lưỡi mềm mại quét qua ngón tay, thấm ướt nóng bỏng. Y mở đôi mắt đen như mực, nhìn nàng chằm chằm.

Hô hấp Tiêu Ngư ngưng động, cố gắng rút tay ra, y lại giống như con chó cắn mãi không buông. Không thể nhịn được nữa, Tiêu Ngư đỏ mặt nói: “Bẩn lắm đó.”

Nàng còn chưa rửa tay.

Đợi tới lúc y nhả ra, ngón tay nàng đã ướt sũng. Tiêu Ngư vội vàng thu tay về, cọ cọ vài cái trên ống tay áo, sau đó mới đẩy đầu y ra, đứng lên.

Chuẩn bị đi rửa tay, nhưng chưa đi được mấy bước, lại có cánh tay cường tráng quấn lấy thắt lưng nàng. Rất nhanh Tiêu Ngư đã bị y bế lên, theo bước chân của y, trực tiếp tiến đến trên chiếc giường nhỏ.

Lạch cạch hai tiếng, là tiếng giày bị ném rơi xuống đất.

Nhìn cánh tay dài của y nhấc lên, vén màn, sau đó đặt người nàng lên chăn gấm. Thân hình cường tráng mạnh mẽ đột nhiên tới gần, hai má dán nơi gò má nàng, hô hấp quấn quít.

Mặt Tiêu Ngư đỏ bừng thở nhẹ, mắt nhìn y, hé miệng thở dốc nói: “Hoàng…”

Ưm.

Những lời muốn nói trực tiếp bị đầu lưỡi của y quấn lấy, hóa thành một đoàn, vướng nơi cổ họng.

Từ trước đến nay y luôn nôn nóng, trước giờ đều trực tiếp thô bạo. Tiêu Ngư bị ép ngẩng đầu lên, đầu gối nam nhân chen vào giữa hai chân nàng, dễ dàng đẩy ra.

Mũi hắn kề sát mũi nàng, Tiêu Ngư hốt hoảng mở mắt ra, nhìn lông mi nam nhân khẽ rủ, cánh tay đặt hai bên chuyển động, chậm rãi nâng lên, ôm lấy bờ vai rộng của y.

Đêm nay Đế Vương vô cùng dũng mãnh, cánh tay màu lúa mạch nâng mắt cá chân Tiêu Ngư lên, mạnh mẽ, trực tiếp ra vào, cực kỳ giống sói đói trong rừng. Đôi chân trắng ngần đến phát sáng kia, từng chút từng chút, thường đánh vào trên mặt y. Đầu ngón chân đều đã co lại, Tiêu Ngư nghiêng đầu cắn gối đầu, trán và lưng đều đã ướt nhẹp, đều là mồ hôi.

Tiết Chiến buông tay, cúi người tới, vùi mặt vào hõm cổ nàng, ngửi hương mái tóc nàng. Nghe tiếng nàng thở gấp, yêu kiều rên rỉ. Sau đó mới hôn má nàng, còn thấp giọng nói với nàng: “Triệu Dục kia thân thể tựa như bạch trảm kê*, làm sao so được với Trẫm?”

(* Bạch trảm kê: một món ăn chế biến từ gà, da vàng thịt trắng, béo mềm đẹp mắt)

Triệu Dục cũng không phải Vệ Đường, Vệ Đường nhìn cũng là bộ dáng quân tử khiêm tốn, nhưng thật ra có vài phần thực lực, còn Triệu Dục lại là một tên bất tài sống an nhàn sung sướng.

Tiêu Ngư thở ra một miệng nhiệt khí, mồ hôi đầm đìa.

Triệu Dục cũng không phải người từ nhỏ đã lớn lên ở nơi hương dã như y, đương nhiên không cường tráng bằng y. Nhưng mà cũng không thể so sánh như vậy chứ? Người ta đọc đủ thứ thi thư, viết ra bao nhiêu văn hay chữ tốt. Tiêu Ngư không nói chuyện, y liền cố ý đâm vài cái thật mạnh. Tựa như cái cuốc đào đất thật mạnh, một lần lại một lần, dần dần đào ra nước. Lại giống con trâu hoang dã lại không phân rõ phải trái, tức giận, lại bướng bỉnh, không ngừng hướng về phía trước. Nàng có chút xấu hổ giận dữ, giơ tay ra sức véo cánh tay y.

Chỉ là cánh tay của nam nhân kia cứng rắn, bắp thịt nổi lên, làm sao nàng cũng không không véo nổi.

Lăn qua lăn lại đến nửa đêm, cuối cùng ngón tay Tiêu Ngư cũng không cử động nổi. Đợi thân hình y lại dán tới lần nữa, bên trong lại càng theo bản năng co rút lại.

Nhưng đổi lấy lại là hắn càng mạnh mẽ ra sức ôm nàng vào trong lồng ngực, siết chặt lấy nàng.

Cứ thế ôm nàng đến bình mình cũng không buông tay.

Trên bộ ngực no đủ trắng ngần của thiếu nữ đầy dấu tích xanh xanh tím tím, trên vòng eo nhỏ mảnh tinh tế, lại càng thêm nhiều vết hồng ngân. Mỗi bước đi Tiêu Ngư đều cảm thấy đau đến phát run, nằm trong thùng tắm tùy ý Nguyên mama xoa bóp một hồi lâu, mới dần dần có chút thoải mái hơn.

Đây có lẽ chính là lí do khiến nàng có phần kháng cự chuyện hành phòng (sinh hoạt vợ chồng) với Tiết Chiến.

Y khôi ngô cường tráng, ngày thường bắp thịt toàn thân cứng rắn như sắt, sức lực lớn như trâu, có đôi lúc bản thân y cảm thấy nhẹ nhàng, nhưng đối với nàng vẫn là đau đớn, thời điểm không thể khống chế được lại càng đòi mạng, ngay cả chỉ khẽ đè ở trên người, sức lực cường tráng kia cũng gần như có thể đè bẹp Tiêu Ngư.

Nam nhi lực lưỡng tuổi trẻ khí vượng, thiếu đi việc chiến đấu hăng hái đẫm máu ngày trước, hiện giờ chỉ phê duyệt tấu chương, sức lực dùng không hết kia, luôn muốn tìm một nơi phát tiết. Thêm nữa y lại tinh lực sôi trào, mới nếm trải tình dục, lại càng làm không biết mệt, thế nào cũng phải ép khô nàng mới bằng lòng bỏ qua.

Hiển nhiên là Tiêu Ngư cảm thấy mệt mỏi.

Có điều chờ đến khi ngồi trước cửa sổ, nhìn chính mình trong gương, sự quyến rũ phong tình giữa hai hàng lông mày kia, chính nàng còn thấy có chút e lệ.

Xuất giá rồi cuối cùng không giống nhau.

Lúc trước Tiêu Ngư gả cho Triệu Dục, dĩ nhiên đã chuẩn bị trước tinh thần thủ tiết cả đời. Chỉ là khi đó nàng cảm thấy, có vinh hoa phú quý, sơn trân hải vị, đến cả hoàng tử cũng có rồi, không cần chính nàng sinh, nửa đời sau này, nàng sống không hề uất ức. Mọi việc không có khả năng đều suôn sẻ, ông trời cho ngươi vinh hoa phú quý, lại khiến ngươi mất trượng phu, cực kỳ công bằng.

Mà hiện tại, Tân Đế xuất thân hương dã này, lại đối xử với nàng không tệ. Tiêu Ngư không biết loại quan hệ như vậy có thể duy trì bao lâu, nhưng ít nhất hiện tại nàng cảm thấy rất tốt.

Dù mới đầu không tình nguyện, nhưng đến lúc này rồi, nàng không thể che giấu lương tâm mà nói lòng mình vẫn như lúc ban đầu.

Nàng có dao động. Ngay cả lúc ở trên giường, nếu không phải y dùng sức quá mức hay không lười nhác cẩu thả, nàng cũng là hưởng thụ. Tiêu Ngư đã từng cảm thấy xấu hổ vì phản ứng của bản thân, cho tới bây giờ, trong lòng cuối cùng cũng bình thản hơn rất nhiều.

Tiêu Ngư thở dài nhẹ nhõm một hơi, lúc giương mắt nhìn ra ngoài. thấy trên hành lang dài kia, nam tử cao lớn oai hùng, mặc long bào, đã hạ triều trở lại. Mang theo một vầng ánh nắng ban mai, bước đi vội vàng.

Nhìn bộ dáng đi đường của y, Tiêu Ngư khẽ cười.

Giữa tháng 8, trong cung tổ chức Trung thu yến. Quan viên từ ngũ phẩm trở lên đều nhận được thiếp mời, cũng có thể mang gia quyến đến tham dự cung yến.

Cung yến được tổ chức tại Ngự Hoa viên, trăng sáng trên cao, yến tiệc linh đình dưới ánh trăng, đúng là ngày đẹp cảnh đẹp.

Tiêu Ngư ngồi bên cạnh Đế Vương, tửu quá tam tuần*, liền rời tiệc, tụ họp với nữ quyến Tiêu gia vào cung hôm nay. 

(* Ý của “Tửu quá tam tuần” là đã uống rượu ba phiên. Tỉ như, có năm vị ngồi cùng bàn, thì mỗi người đều uống một lượt, như thế tính là một phiên, cũng chính là “một tuần”. Đây là ý nghĩa ban đầu của từ “tuần”. Sau này mỗi địa phương lại có khái niệm riêng, chính là mỗi người nhất định phải uống sạch rượu, mới được tính là một tuần.

Có câu “Tửu quá tam tuần, thái quá ngũ vị”, chính là chỉ những người cùng bàn uống ba phiên (mỗi người uống ba chén), sau đó món ăn cũng đủ năm vị. Đây ý chỉ bữa tiệc đã đến hồi kết thúc.

Cái gọi là “tam tuần”, chính là ba lượt. Người chủ rót cho mỗi vị khách một lượt rượu, nếu như tuần là một vòng, rót xong ba lượt, các vị khách đều uống cạn, được gọi là “tửu quá tam tuần”.

Lời khách sáo này ý nói yến tiệc đã tới độ sâu nhất định, đã có thể bàn luận vấn đề bản chất làm nên bữa tiệc đó, hoặc là yến tiệc đã tới hồi kết thúc.)

Lúc đến Bích Phù đình, từ xa xa đã nhìn thấy La thị ở trong đình, mấy người Liễu thị cũng đã ở đó.

Trước mặt Liễu thị còn có một người đang đứng.

Trên đầu là búi tóc của phụ nhân (phụ nữ đã có chồng), tính tình lại vẫn giống như trước khi xuất giá, quấn quít bên Liễu thị như đang thương lượng chuyện gì. Liễu thị không đồng ý, nàng ta liền bĩu môi, nhất quyết không bỏ qua.

Chính là Tiêu Ngọc Chi vừa mới gả cho Quách An Thái.

Quách An Thái là đại quan nhị phẩm, nàng ta là phu nhân hắn cưới hỏi đàng hoàng, đương nhiên là hôm nay sẽ vào cung cùng Quách An Thái. Quách lão phu nhân Trương thị và Quách Tố Nghi cũng tới đây. Vừa nãy Tiêu Ngư cũng có chút chú ý tới.

Sao Tiêu Ngọc Chi lại chạy tới đây rồi? Tiêu Ngư đi dọc theo con đường lát đá qua đó, liền nghe thấy Tiêu Ngọc Chi hét lên: “Mẫu thân, người để con trở về với người đi, chỉ ở lại hai ngày thôi, có được không?”

Mới thành thân nửa tháng, sao lúc nào cũng muốn chạy về nhà ngoại? Lại còn ở lại hai ngày? Quả nhiên, liền nghe thấy tam thẩm thẩm Liễu thị của nàng nói: “Chuyện này không thể thương lượng.”

Tiêu Ngọc Chi liền giống như quả bóng da xì hơi.

Tiêu Ngư đi vào, nữ quyến Tiêu gia bên trong đều đứng dậy, nhao nhao hành lễ. Tiêu Ngư hơi gật đầu, nhìn mẫu thân La thị đứng ở phía trước.

Mặc đại sam thêu mây ngũ sắc, búi tóc được búi tỉ mỉ, trâm hoa, bảo điền, so với bộ dáng hiền lạnh dịu dàng thường ngày, hoa lệ hơn vài phần. Tiêu Ngư đi qua, mỉm cười nói: “Mẫu thân không cần đa lễ, đều ngồi xuống đi.”

Hiểu được vì sao Tiêu Ngư càng quan tâm đến mình, La thị lại ổn trọng, nghĩ đến đứa bé đã trông mong bảy năm trời ở trong bụng, vẫn nhịn không được mà vui mừng. Chỉ là cũng đã 30, lại mang thai, tuy là hỉ sự, nhưng cũng có chút không được tốt lắm. Lúc này đôi má liền hơi nóng, may là buổi tối, không hiện lên rõ lắm.

Phía trước Đế Vương và bá quan văn võ tụ họp cùng một chỗ, bên này, nữ quyến Tiêu gia lại giống như trong phủ ngày trước, ngồi một chỗ cùng trò chuyện.

Rất nhanh nhóm cung tỳ nối đuôi nhau bước vào, trên chiếc khay sơn son thếp vàng là các thức bánh Trung thu và nước trà điểm tâm, từng khay được đặt trên bàn đá.

Tiêu Ngư không thích ăn bánh Trung thu lắm, cảm thấy ngấy, lúc này lại thích thú ăn nửa miếng bánh Trung thu vỏ giòn.

Lúc cuộc tụ họp nhỏ dần tản ra, tam thẩm thẩm Liễu thị của nàng cố ý đi tới nói chuyện với nàng. Bộ dáng ấp úng vô cùng khó xử. Tiêu Ngư nhìn Liễu thị, nói: “Có lời gì muốn nói, tam thẩm thẩm người cứ nói đi.”

Lúc này Liễu thị mới nói với nàng: “Vâng, là về Ngọc Chi, nương nương, vừa rồi hẳn người cũng đã nghe thấy, nha đầu kia, gả cho người ta rồi vẫn không bớt lo được, cứ la hét đòi về nương gia (nhà mẹ đẻ).” Nói đến phần sau, giọng nói có chút không biết phải làm sao.

Không có lý lẽ như vậy, Liễu thị lại thương nàng ta, hiện tại Tiêu Ngọc Chi đã là con dâu Quách gia, bà không thể mặc kệ tính nết của nàng ta.

Tiêu Ngư có chút bất ngờ, không nghĩ rằng tam thẩm thẩm sẽ nói chuyện của Tiêu Ngọc Chi với nàng.

Hiện giờ quan hệ giữa nàng và Tiêu Ngọc Chi đã dịu bớt, đó là bởi vì chút mâu thuẫn trước đây không còn xuất hiện nữa. Đều là đường tỷ muội, cũng không còn ở dưới một mái hiên, đều đã là phụ nhân, lại ồn ào mâu thuẫn nữa, cũng không cần thiết. Gia hòa mới là quan trọng nhất.

Đây là cách làm trước giờ của Tiêu Ngư, ngày thường có thể cãi nhau, nhưng tuyệt đối không để ảnh hưởng đến sự hòa thuận của cả nhà.

Trước đây khi nàng và Tiêu Ngọc Chi ở chung không được tốt lắm, quả thật có phần hiểu biết tính tình của nàng ta, có chuyện gì khó chịu hay không tốt, nàng ta nhất định sẽ không giấu riêng mình. Kể cả tam thẩm thẩm Liễu thị của nàng, cũng tuyệt đối sẽ không chủ động nói chuyện Tiêu Ngọc Chi cho nàng nghe.

Nghe xong lời Liễu thị nói, Tiêu Ngư mới biết được, Tiêu Ngọc Chi sống trong Quách phủ chẳng hề tốt đẹp.

Dĩ nhiên Quách An Thái kia đối tốt với Tiêu Ngọc Chi, nhưng nam nhân luôn không thể can dự vào quá nhiều chuyện nội trạch (nhà trong – nơi ở cho phụ nữ), hiện giờ Quách lão phu nhân là người quản lý việc nhà, Tiêu Ngọc Chi thân là con dâu, tính tình lại như vậy, hẳn nhiên là bị Trương thị làm khó.

Nữ hài nhi tuổi trẻ đều như vậy, cảm giác uất ức, tủi thân, bản thân không giải quyết được, đã muốn lùi bước, về nhà mẹ đẻ.

Liễu thị nói: “Vừa mới thành thân, liền về nhà mẹ đẻ, đương nhiên ta không thể đồng ý. Nhưng nếu lời Ngọc Chi nói là thật, vậy Trương thị kia đối xử với nó như vậy, người làm mẫu thân là ta cũng thấy đau lòng…”

Nhìn Tiêu Ngư, ấp úng tiếp tục nói, “Dù muốn vậy, nhưng để nó về nương gia cũng không tốt lắm, có thể, có thể…”

Tiêu Ngư trực tiếp nói thay bà: “Người muốn nàng nán lại trong cung vài ngày?”

Liền thấy Liễu thị khẽ gật đầu.

Dĩ nhiên Tiêu Ngư hiểu rõ quyết định của bà.

Có lẽ đã thực sự quá ồn ào, nếu không Liễu thị cũng sẽ không cố giúp nữ nhi như vậy. Mới thành thân nửa tháng, lại tách phu thê bọn họ ra, quả thật không tốt. Nhưng thân phận Tiêu Ngư không phải bình thường, vào lúc này lại để Tiêu Ngọc Chi tiến cung ở bên nàng, liền nói rõ nàng biết mâu thuẫn giữa Tiêu Ngọc Chi và Trương thị, biết Trương thị làm khó nàng ta.

Làm như vậy, chính là tuyên bố đường tỷ này sẽ làm chỗ dựa cho Tiêu Ngọc Chi. Lúc Tiêu Ngọc Chi trở lại Quách phủ, chỉ cần Trương thị kia là người có chút mắt nhìn, nhìn sắc mặt Hoàng Hậu, vậy cuối cùng cũng sẽ khách khí với Tiêu Ngọc Chi một chút.

Tiêu Ngư không thích ầm ĩ với Tiêu ngọc Chi, có lẽ là do trong cung thật sự quá buồn tẻ, trước kia còn có Triệu Hoằng, còn hiện giờ, ban ngày gần như không nhìn thấy Tiết Chiến, buổi tối y lại một lòng muốn làm chuyện đó, muốn an tĩnh trò chuyện, nói chuyện phiếm, cơ hội rất ít.

Đồng ý… Dù sao cũng tốt hơn.

Lại nhìn ánh mắt khẩn cầu của Liễu thị, Tiêu Ngư gật đầu.

Liễu thị vui mừng gật đầu, liền đi qua dặn dò Tiêu Ngọc Chi. Tiêu Ngư đi đến bên cạnh La thị, qua một lúc lâu sau, liền nhìn đến chỗ bóng cây đung đưa, một nam tử cao lớn mặc quan bào đỏ tươi đi tới.

Là Tiêu Hoài tới.

Tiêu Ngư thấy phụ thân, dáng điệu Hoàng Hậu đoan trang lập tức biến mất, trước mặt phụ thân, Tiêu Ngư thủy chung vẫn là một nữ nhi được cưng chiều. Nàng gọi một tiếng, sau đó mới nghĩ đến điều gì, nói với Tiêu Hoài: “Nữ nhi có chuyện muốn nói cùng phụ thân.”

Dáng người Tiêu Hoài thẳng đứng, ổn trọng như núi, là một nam tử nghiêm túc, nói năng thận trọng. Lúc này mặt mày nhu hòa, thấy nữ nhi yêu kiều đứng trước mặt, liền gật đầu: “Được.”

La thị thức thời đi đến một bên.

Hai bên con đường lát đá điểm xuyết đủ loại hoa cúc, hương hoa thơm ngát. Tiêu Ngư đứng bên cạnh phụ thân, đưa mắt nhìn bờ vai rộng của phụ thân… Chợt nhớ tới bóng dáng nam nhân càng lúc càng cao lớn kia.

Dù người nọ cao lớn, cũng không bì kịp với sự trầm ổn nho nhã của phụ thân nàng.

Tiêu Ngư chậm rãi mở miệng: “Chuyện của Triệu Dục, hẳn phụ thân cũng đã biết?”

Ánh trăng sáng trong, ngân huy như sương. Gương mặt nữ nhi được trang điểm giống như minh châu, phát sáng rạng rỡ.

Đây chính là nữ nhi ông xem như trân bảo nâng niu trên tay. Tiêu Hoài gật đầu: “Phụ thân cũng vô cùng bất ngờ.”

Triệu Dục lại không chết… Phản ứng đầu tiên tất nhiên là tức giận. Nếu hắn đã không chết, vì sao lại cứ để nữ nhi của ông phải thủ tiết. Nhưng trong mắt Tiêu Hoài, Triệu Dục kia dù sao cũng là Đế Vương, ông không làm gì được hắn.

Tiêu Ngư nói: “Nhưng Hoàng Thượng nhân từ, cũng không muốn mạng Triệu Dục, mà là lưu đày hắn.”

Nói như vậy, y cũng không phải là kẻ máu lạnh tàn bạo như trong lời đồn.

Nàng nói tiếp: “Ngày trước hoàng thất Đại Ngụy đã cho Tiêu gia chúng ta mấy chục năm vinh sủng, cô mẫu và nữ nhi lại lần lượt nhập cung làm Hoàng Hậu, Tiêu gia và vinh nhục hưng suy của hoàng thất Đại Ngụy, đương nhiên không thể tách rời. Tân Đế đăng cơ, trong lòng nữ nhi không muốn thần phục, Tiêu gia cũng không muốn… Chung quy vận số Đại Ngụy đã hết, dù chúng ta có phản kháng, cuối cùng cũng không làm nên chuyện gì, trái lại cũng chỉ mất mạng vô ích. Nữ nhi chỉ là phận nữ lưu, có tư tâm, cũng không kiên cường khí khái được như cô mẫu, cho nên mới cầu phụ thân, bảo vệ tính mạng của Tiêu gia chúng ta trước rồi hãy tính tiếp. Nữ nhi biết với tính tình của phụ thân, sẽ cảm thấy khuất nhục. Nữ nhi cũng đã nghĩ, việc này có thể tạm hoãn, sau này còn có thể xoay chuyển…”

Thậm chí phụ thân đảm bảo với nàng, sẽ có một ngày nhất định chờ nàng xuất cung.

“Mấy ngày trước, nữ nhi theo Đế Vương đi về nơi hương dã, nhìn thấy được cảnh vui sướng của bách tính khi ngũ cốc được mùa, trong lòng rất xúc động. Phụ thân, nếu lại cải triều hoán đại, sợ là lại khiến dân chúng lầm than, máu chảy thành sông…”

Tiêu Hoài nghe lời nữ nhi, lẳng lặng chăm chú nhìn gương mặt tinh xảo của nàng, mở miệng nói: “Niên Niên, con muốn nói điều gì với phụ thân?”

Tiêu Ngư dừng bước, nói thẳng: “Tân triều đã định, trước mắt chính là thời điểm cần người…”

Đôi mắt nàng nhìn Tiêu Hoài, nói: “Nữ nhi hy vọng phụ thân, thực sự nguyện trung thành với Tân Đế, trở thành cánh tay đắc lực của tân triều, bảo vệ Tiêu gia, bảo vệ bách tính.”

Chọn tập
Bình luận