Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Thê Tử Của Bạo Quân

Chương 93: Cãi cố

Tác giả: Mạt Trà Khúc Kỳ
Chọn tập

Editor: Hoa Trong Tuyết

Quách An Thái đứng thẳng người, nhìn nàng ta bưng chén trà đưa đến trước mặt mẫu thân, sau đó vô ý thức nghiêng đầu, nhìn thê tử mới cưới đứng bên cạnh. Nàng biểu lộ lười nhác, hoàn toàn không hề nhận ra điều gì bất thường.

Kỳ thật cũng không có gì, những chuyện trước đây của hắn, Tiêu Ngọc Chi đều biết hết. Chỉ là lúc này không biết tại sao, hắn lại không muốn để Tiêu Ngọc Chi biết, với tính tình của nàng, nếu nàng biết người này là thê tử trước đây của hắn, chỉ sợ là muốn lật trời.

Mà lại… nếu hắn muốn giấu nàng, cũng không khó khăn.

Trong lòng Quách An Thái đã quyết định.

Sau khi thỉnh an, Tiêu Ngọc Chi chuẩn bị trở về phòng nghỉ ngơi. Mà Vưu thị thì lơ đãng đánh giá vị phu nhân mới của Quách An Thái.

Đúng  là tuổi trẻ mỹ mạo, đeo vàng đeo bạc khắp người, nhưng nàng ta biết, Quách An Thái cũng không phải là nam tử nông cạn, mà nữ tử càng kiêu căng xinh đẹp, càng không vừa mắt Trương thị. Vưu thị bỗng nhiên thở dài một hơi.

Đợi Trương Thị uống một ngụm trà, nàng ta lại nhu thuận nhận lấy chén trà.

Không biết chuyện gì xảy ra, giống như có người ở bên cạnh đụng trúng. Tay của nàng lắc một cái, chén trà bị đánh đổ, nước trà làm ướt hết ống tay áo, cái chén nhỏ “ba” một tiếng rơi xuống, vỡ nát khắp mặt đất, làm cho tất cả mọi người ở đây đều giật mình.

Vưu thị kinh hãi, chợt nghe bên cạnh vang lên giọng nói quan tâm thân thiết: “Tẩu tẩu, ngươi không sao chứ!”

Vưu thị trợn trắng mắt nhìn. Mà Quách An Thái đứng trước mặt Trương thị, cũng là theo bản năng nhìn phản ứng của Tiêu Ngọc Chi… vốn dĩ  Tiêu Ngọc Chi định trở về phòng, nhưng nghe thấy Quách Tố Nghi gọi như vậy, cho nên dừng lại, sau đó xoay người, nhìn Quách Tố Nghi, rồi nhìn Vưu thị đứng bên cạnh.

Tiêu Ngọc Chi bước lên mấy bước, nhìn Quách Tố Nghi nói: “Ngươi gọi nàng ta là gì?”

Sắc mặt Quách Tô Nghi trắng xanh, đôi mắt ngấn nước nhìn Tiêu Ngọc Chi, hấp hấp môi nói: “Tẩu tẩu, ta…”

Mặc dù Tiêu Ngọc Chi cũng không phải quá thông minh, nhưng vẫn có một chút đầu óc. Nàng nhìn Quách An Thái, sau đó chỉ vào phụ nhân trước mặt*, nói: “Ngươi nói đi, người kia là ai?”

*Phụ nhân= phụ nữ đã có chồng

Quách An Thái há to miệng, lại chỉ nói một câu: “Ngọc Chi…”

“Ngươi đừng gọi ta. Ngươi mau nói cho ta biết, nữ nhân này là ai?”

Nhìn thấy Tiêu Ngọc Chi vô lý như vậy, sắc mặt Trương Thị lập tức trầm xuống, bà ta vỗ tay mấy cái, nói: “Tốt.”

Sau đó duỗi tay nắm chặt tay Vưu thị, nói với Tiêu Ngọc Chi, ” nếu tính về thời gian, ngươi nên gọi nàng một tiếng tỷ tỷ. Ngọc Chi, đây là Thải Vi, là thê tử trước đây An Thái đã cưới, mặc dù sau này đã hòa ly, nhưng hôm nay thân nhân của thải Vi cũng đã mất, ta nghĩ đến tình cảm lúc xưa, nhìn nàng đáng thương, dự định cho nàng ở lại phủ, cùng với ngươi hầu hạ An Thái… Nàng vào cửa trước, kinh nghiệm cũng nhiều hơn ngươi.”

Nhìn dáng  vẻ Tiêu Ngọc Chi tức giận đến không thốt ra lời, trong lòng Trương Thị rất đắt ý.

Vì vậy tiếp tục nói: “Yên tâm, Thải Vi cùng lắm chỉ làm thiếp, sẽ không gây phiền hà cho ngươi, huống hồ An Thái vốn là thượng thư đại nhân, có tam thê tứ thiếp là bình thường, trước đây Thải Vi chăm sóc An Thái rất tốt, tin tưởng sau này cũng sẽ như vậy.”

Tất nhiên Tiêu Ngọc Chi biết trước đây An Thái có một thê tử gọi là Vưu Thị.

Nghe nói thành thân với Quách An Thái cũng được mấy năm, sau này vì không chịu được cảnh Trương thị gây khó dễ mới bỏ về nhà ngoại, sau đó nàng và An Thái cùng cách. Riêng phần mình kết hôn với hắn. Đừng nói là lúc trước Quách An Thái đã từng cưới, cho dù chưa từng cưới vợ, nàng cũng không vừa ý hắn. Nam nhân lớn lên ở nông thôn, lại có mẫu thân như vậy, ai xui xẻo mới bị gả vào Quách gia của bọn hắn…

Nếu chuyện này xảy ra với người khác, nàng còn có thể nhìn mà chế giễu, nhưng chuyện này lại xảy ra trên người mình, nàng ta muốn gả cho Quách An Thái, Tiêu Ngọc Chi sao còn có thể cười được?

Nàng nhìn Vưu Thị bên cạnh Trương thị.

Nhìn qua nhan sắt bình tường, cả người là dáng vẻ vất vả, Trương thị đứng bên cạnh nàng ta, nhìn lại rất ra tướng mẹ chồng nàng dâu. Nghĩ đến việc  mấy ngày nay Trương thị bắt bẻ nàng, lúc này lại nhìn thấy Trương thị  thể hiện thái độ vừa lòng với Vưu thị, cho dù nàng không thích Quách An Thái, trong lòng cũng rất khó chịu.

Tiêu Ngọc Chi nói với Trương thị: “Ta không đồng ý. Nếu như muốn nạp thiếp, trừ khi Quách phủ ko có Tiêu Ngọc Chi ta!”

Nàng gả cho Quách An Thái mới được bao lâu, nàng còn chưa cảm thấy hết ủy khuất, lão bà này còn vì nhi tử bảo bối mà suy nghĩ đủ chuyện, bây giờ còn muốn nạp thiếp cho hắn?

Chê nàng hầu hạ không tốt sao? Nhưng nàng đường đường là đích nữ phủ quốc công, cho dù gả cho người, một số việc, vẫn có nha hoàn làm thay. Còn muốn nạp thiếp… khi tâm trạng nàng tốt, tất nhiên có thể an bài mấy cái thông phòng nhu thuận nghe lời, còn chưa tới phiên Trương Thị an bài.

Trương thị không hài lòng nhất chính là dáng vẻ không lớn không nhỏ của Tiêu Ngọc Chi, cau mày nói: “Chuyện này còn chưa tới lượt ngươi có đồng ý hay không.” Nói xong liền nhìn về phía Quách An Thái, “An Thái, ngươi nói một chút, lúc trước muốn cùng cách với Thải Vi, ngươi nói như thế nào với mẫu thân, nói nàng hiền lành quản gia tốt, những năm qua cũng hi sinh vì Quách gia rất nhiều, lấy tình cảm trước đây, muốn mẫu thân cho nàng một chút thể diện. Mẫu thân biết, lúc trước đối xử quá hà khắc với Thải Vi, ngươi và nàng tình cảm vợ chồng sâu sắc, nhưng bởi vì mẫu thân mới làm vợ chồng ngươi cách rời, hiện tại gương vỡ lại lành, đây chẳng phải là một chuyện tốt?”

Quách An Thái nhìn Trương Thị.

Ở  thời điểm này, đương nhiên biết suy nghĩ của Trương Thị, hắn nhìn Trương Thị, nói: “Mẫu thân, nhi tử với nàng đã cùng cách, hiện tại lại cưới Ngọc Chi làm vợ, thực sự không nên có liên quan gì tới nàng ta nữa. Nếu là nàng không có chỗ nương tựa, nhi tử nguyện ý giúp trợ nàng, nhưng tuyệt đối không thể để  nàng ở lại Quách phủ.”

Vưu thị nhìn thấy Quách An Thái chững chạc nội liễm, trên những vẫn là vẻ khiêm tốn giữ lễ, nhưng cũng đã có chút quý khí. Người này thăng quan rất nhanh, nhưng vẫn là phu quân trước đây chung chăn chung gối. Bọn họ cũng đã từng có khoảng thời gian tốt đẹp bên nhau. Nguyên nhân nàng ta rời khỏi Quách gia, hắn cũng biết, nàng biết mình lúc trước làm rất tốt, là Trương Thị làm khó dễ quá mức.

Trương Thị nói: “Thải Vi lẻ loi một mình, nàng còn có thể đi đâu? Mẫu thân biết ngươi sợ Ngọc Chi không vui, tốt như vậy…” Bà ta nhìn Tiêu Ngọc Chi, nói, “Ta biết ngươi là đích nữ  phủ hộ quốc công, lại là đường mụi của Hoàng Hậu, thế nhưng Ngọc Chi, dù như thế nào đi nữa, nam nhân muốn nạp thiếp, cho dù là Hoàng Hậu nương nương, cũng không thể tiện nhúng tay vào. Ngươi là tiểu thư đại hộ, chẳng lẽ không hiểu việc này. Ở ngay trước mặt ngươi, đương nhiên An Thái nói không cần, nhưng ngươi là nữ tử, luôn luôn phải hiền lành, phải biết thay phu quân suy nghĩ.”

Nếu như ở trước mặt nàng, Quách An Thái dám nạp thiếp, đúng thật là nàng nhìn lầm người.

Trong lòng Tiêu Ngọc Chi rất tức giận, hiểu được trương thị là cố ý nhắm vào nàng, cũng không muốn nói nhiều với bà ta, mà là nhìn Quách An Thái nói: “Nếu Vưu thị này còn ở Quách gia một ngày, ta Tiêu Ngọc Chi nhất định sẽ không ở đây, ta hôm nay trước về nhà ngoại, khi nào ngươi sắp xếp cho nàng ta xong xuôi, lại đến đón ta về.”

Nói đi là đi.

Quách An Thái bước lên phía trước lôi kéo nàng: “Ngọc Chi…”

Tiêu Ngọc Chi liền bước mấy bước tránh ra, ngước mắt nhìn Quách An Thái, tức giận nói: “Nếu như người nhất định nạp nàng, đến lúc đó chúng ta cùng với cách.” Nàng cũng không quay đầu lại đi ra ngoài, phân phó nha hoàn, “Đi chuẩn bị xe ngựa, ta muốn về phủ hộ quốc công.”

Ngày hôm đó Đế Vương cũng không đến Phượng Tảo Cung dùng bữa. Xuân Trà trở về, đứng trước mặt Hoàng Hậu, thận trọng nói: “Theo ý tứ Hà công công, có lẽ là hôm nay Hoàng Thượng bận rộn chính vụ, buổi trưa tại Ngự Thư Phòng tùy tiện ăn một chút.”

Ngược lại Tiêu Ngư cũng cảm thấy không có vấn đề gì, truyền thiện, mình dùng một chút. Đến lúc ăn, lại nhớ đến việc mấy ngày trước đây Tiêu Ngọc Chi ở trong cung, nói với Nguyên ma ma i, “Tiêu Ngọc Chi trở về như thế nào?”

Lúc nàng sinh bệnh, dường như lờ mờ nghe được một số động tĩnh, giống như nàng ta có đến, chỉ là Tiết Chiến phái người canh giữ Phượng Tảo Cung, không cho phép bất luận kẻ nào tới thăm.

Nói đếnTiêu Ngọc Chi, Nguyên ma ma nhướng mày.

Nàng thấy Tiêu Ngư ăn xong, thuận thế tiếp nhận áo choàng từ trong tay Xuân Trà, choàng lên trên người Tiêu Ngư, che phủ cẩn thận, mới nói: “Biết được ngài cãi nhau với Hoàng Thượng, liền lập tức đi theo Quách đại nhân trở về phủ. Nương nương bất kể hiềm khích lúc trước vẫn muốn cho nàng ta chút mặt mũi, nàng ta ngược lại rất tốt, thời khắc mấu chốt chỉ lo mình.”

Coi như Tiêu Ngọc Chi ở lại, cũng không giúp được gì cho nàng.

Mặc dù nàng và Tiêu Ngọc Chi hòa hảo, nhưng quan hệ cũng không phải rất tốt. Cho nên nàng cũng không yêu cầu quá cao đối với Tiêu Ngọc Chi.

Ngược lại Tiêu Ngư cảm thấy, nàng  ta xuất cung cùng với Quách An Thái là rất sáng suốt. Dù sao cũng đã gả cho người ta, coi như có lúc nàng ta cùng mẫu thân của Quách An Thái náo loạn, gặp nguy hiểm, cuối cùng vẫn phải núp sau lưng Quách An Thái. Có thể nàng ta không quá yêu thích Quách An Thái, nhưng đã gả cho Quách An Thái, trong tiềm thức, thật ra cũng đã tin tưởng hắn.

Tiêu Ngư rất hiểu cảm giác này.

Đêm khuya, Đế Vương tuổi trẻ phê duyệt tấu chương cuối cùng gác qua bên cạnh, sau đó đưa tay, bóp bóp mi tâm.

Thân thể có chút mỏi mệt, nhưng trong đầu lại hết sức tỉnh táo. Tiết Chiến đứng dậy, theo thói quen trước đi tắm, chờ đi vào cởi xong y phục, tay tại đột nhiên dừng lại. Lòng bàn tay thô ráp đặt trên đai lưng… lông mày vô ý thức nhíu một cái. Chẳng biết từ lúc nào, trước khi đi ngủ phải tắm rửa, đã là thói quen của hắn.

Nam nhi nhiệt huyết hào phóng không bị trói buộc, trên người có chút mùi cũng rất bình thường, cả ngày thơm ngào ngạt, như vậy cũng không giống nam nhân, còn giống với một cô nương hơn.

Đứng ở trước thùng tắm, Tiết Chiến lôi kéo đai lưng, muốn muộc lên, nghĩ nghĩ, vẫn là thô lỗ đem đai lưng ngọc buông ra, “ba” đến một tiếng tiện tay ném xuống đất, sau đó lộ ra thân thể nam tính cường tráng, liền bước vào trong thùng nước.

Nhiệt khí như sương, tiếng nước rào rào.

Có cung tỳ theo thứ tự tiến đến thêm nước, biết được thói quen của Đế Vương, ai cũng cúi đầu, không dám mơ tưởng long nhan Đế Vương.

Nhóm cung tỳ quy củ lui ra.

Cung tỳ đi sau cùng, ghé mắt thấy được đai ngọc đế vương làm rơi trên sàn nhà, liền xoay người đưa tay nhặt lên, vắt một bên kệ áo trạm trổ mây rồng.

Làm xong những này, muốn ra đi. Chợt nghe được một trận tiếng nước vang dội. Cung tỳ vô ý thức quay người, lặng lẽ nhìn sang.

Trong ánh nến áng rực trong phòng, Đế Vương anh vĩ bất phàm, vòm ngực cường trán, giọt nước từ trên làn da màu mạch chảy xuống, vân da rõ ràng.

Ánh mắt cung tỳ kia kinh ngạt, sau đó rất nhanh hai gò má đỏ bừng. Đế vương tuổi trẻ hứa hẹn,  lại đơn độc sủng ái Hoàng Hậu, ngay cả cung tỳ bên cạnh cũng không đến gần… trong nháy mắt, liền hạ quyết tâm, cung tỳ từ trên kệ áo cầm một cái khăn sạch sẽ, chậm rãi đi đến bên cạnh Đế Vương, thấp giọng nói: “Để nô tỳ hầu hạ Hoàng Thượng lau người.”

Bên tai là âm thâm mềm mại đáng yêu của một nữ tử. Tiết Chiến cúi đầu, nhìn cung tỳ trước ngực, mặt mày như hoa, linh lung sáng rõ. Giờ phút này mặt mày xấu hổ, ánh mắt sợ hãi nhìn hắn.

Hắn là Đế Vương, nếu như nàng biết hắn gần gũi nữ tử khác, không biết có thể trưng ra dáng vẻ Hoàng Hậu rộng rãi hay không?

Chọn tập
Bình luận