Edit: Hoa Trong Tuyết
Nắng chiều nhuộm vàng cả hoàng cung. Đá cẩm thạch được chạm khắc tỉ mỉ, ngói lưu li vàng, cột đá khắc hình rồng uống lượn. Có bầy ngỗng từ phía chân trời bay đến, nhuộm ánh chìu sáng chói.
Sau khi từ thiên lao ra ngoài, Tiêu Ngư vẫn đi theo phía sau Tiết Chiến.
Hắn đi ở phía trước, bước đi rất nhanh. Nam nhân vai to lưng rộng, ánh trời chiều nghiên nghiên chiếu lên người hắn, phản phất khí thế vương giả.
Nghĩ đến lúc trước hắn ở trong thiên lao nói ra câu nói kia… mi mắt Tiêu Ngư khẽ run run. Hắn nói hoàn toàn chính xác, là Triệu Dục bỏ rơi vợ con, bất kể lý do là gì, hành vi nhu nhược như vậy, thật khiến người ta khinh thường.
Bước chân của hắn rất lớn, đã cách nàng một khoản rất xa. Tiêu Ngư cũng vô ý thức bước nhanh chân, nhưng vẫn không theo kịp hắn.
Trâm cài bên búi tóc và mũ phượng phát ra âm thanh leng keng, thanh thúy êm tai. Khuôn mặt trắng nõn của Tiêu Ngư dần ửng hồng, mở miệng, mệt mỏi nhẹ nhàng thở dốc. Hắn lại càng bước đi xa hơn.
Tiêu Ngư đứng yên tại chỗ, nghỉ ngơi một chút.
Nâng mắt chăm chú nhìn theo bóng lưng của hắn, đôi mày chau lại. Nghĩ nghĩ, dùng tay nâng chân váy lên, sau đó chạy chậm đuổi theo bước hắn.
Gió thu mát mẻ thoang thoảng mùi hoa quế, thổi đến hành lang làm váy áo của nữ tử bay lên, nhẹ nhàng giống như hồ điệp, lại mị hoặc giống như khổng tước. Búi tóc chải chuốc tỉ mỉ đã có chút rối loạn, đuổi kịp hắn, Tiêu Ngư mới đứng vững, nhanh tay nắm lấy tay hắn, lẩm bẩm một câu: “Sao người lại đi nhanh như vậy?”
Cánh tay của hắn cường tráng rắn chắc, nàng phải dùng cả đôi bàn tay mới nắm được một vòng. Nắm được tay hắn, hắn mới dừng lại, xoay người né sang một bên, cúi đầu xuống nhìn nàng, ánh mắt thâm thúy nghiêm nghị, đen tối như mực không tan ra được. Tóc mai như đao cắt, mi dày mắt phượng, dáng vẻ thôn phu dân dã. Cũng không phải muốn trêu đùa liền trêu đùa.
Tiết Chiến nhìn đôi bàn tay đang ôm lấy cánh tay của hắn, mười ngón tinh tế, trắng như tuyết, không có chút tì vết, móng tay trắng bóng như có thể phát sáng. Là nữ hài được nuông chiều từ nhỏ, cả người chỗ nào cũng tinh xảo đẹp mắt. Nàng được nuông chiều như vậy, bởi vì sau khi nàng cập kê, sẽ vào cung làm Hoàng Hậu, là thê tử của Triệu Dục.
Hắn dừng lại, trở tay nắm lấy tay nàng, một mực nắm lấy lòng bàn tay. Mắt đen nặng nề, nhìn nàng chằm chằm, hỏi: “Vậy nàng chạy theo ta làm gì?”
Tiêu Ngư hơi sững người, miệng nhỏ hơi mở ra, lại không biết nên trả lời thế nào. Nàng lẳng lặng nhìn mặt mày của hắn, đôi mắt sáng hiện lên chút mờ mịt, suy nghĩ một lát, hai tai giống như nóng lên.
Nàng chưa kịp trả lời, hắn lại nở nụ cười… hắn luôn kì quái như vậy, có khi trầm mặc, lại có lúc giống như bây giờ, lồng ngực rung động, cười đến vô cùng thoải mái.
Không biết hắn đang cười cái gì, Tiêu Ngư cũng vểnh vểnh khóe môi. Giống như vừa rồi chạy quá nhanh, nàng cảm thấy có chút nóng, trên mặt cũng nóng lên.
Tiết Chiến vẫn nắm tay nàng, cùng nàng đi trở về. Bước chân lại chậm hơn lúc nãy rất nhiều. Thật ra hắn không quen với việc bước đi chậm như vậy, nhưng nàng lại không giống như hắn, làm việc gì cũng rất từ tốn, trang điểm, đều tốn rất nhiều thời gian.
Tiêu Ngư nhìn khuôn mặt anh tuấn của nam nhân bên cạnh, mở miệng nói: “Thần thiếp hôm nay đi đến thiên lao, Hoàng Thượng có tức giận hay không?”
Lại nghe nam nhân kia nói: “Những lúc nàng làm trẫm tức giận, còn ít sao?”
Nhìn bộ dạng này. Tiêu Ngư cảm thấy không nên nói tiếp, giống như biết mình sai rồi, không biết cãi ra sao.
Mới đầu nàng còn thận trọng, hiện tại, dường như cảm giác được hắn sẽ không bao giờ thật sự tức giận với mình, lá gan cũng lớn thêm. Tiêu Ngư nói một câu: “Là thần thiếp không tốt.” Sau đó mới chậm rãi nói, ” Nhưng mà có một số việc, thần thiếp không hỏi rõ ràng, trong lòng sẽ không thoải mái.” Chỉ là hôm nay, cũng không hỏi được nguyên nhân.
Triệu Dục sẽ nhanh chóng đi lưu đày, đời này, nàng cũng không gặp lại hắn. Trong lòng nàng, ký ức về hắn chỉ tồn tại đến lúc hắn băng hà trong ngày đại hôn.
…
Tiết Chiến cùng Tiêu Ngư về Phượng Tảo Cung, đi qua hành lang kéo dài vào đại môn, chính là cảnh đình đài lầu ngọc. Hoa hòe bung nở, sắc màu rực rỡ. Lúc đi tới đình vạn xuân, có thái giám tới bẩm báo, nói lại bộ thượng thư Quách đại nhân chờ đã lâu.
Quách An Khang.
Không phải hắn mới thành thân sao? Hắn có nửa tháng nghỉ sau hôn lễ. Hắn không ở Quách phủ cùng Quách phu nhân, tiến cung làm cái gì? Tiêu Ngư lập tức nghĩ đến việc liên quan đến Triệu Dục. Ở chùa Nguyên Hoa, bày một trận lớn như vậy, nhất định Quách An Khang đã biết. Tiêu Ngư nghiên đầu, nhìn biểu hiện của đế vương đứng bênh cạnh.
Thấy hắn hé môi, nói với mình: “Trẫm phải đi qua bên kia một chuyến.”
Tất nhiên là chính sự quan trọng hơn. Tiêu Ngư gật đầu nói: “Ừm, thần thiếp tự mình trở về.”
Lúc Tiết Chiến đến nơi, Quách An Khang đã chờ ở thư phòng được nửa canh giờ. Hắn mặc quan phục nhất phẩm đỏ thẫm, mang ủng da không nhuốm chút bụi, thấy đế vương đi tới, liền bước qua hành lễ.
Sau đó đi theo sau lưng đế vương, đi vào Ngự Thư Phòng.
Tiết Chiến ngồi phía sau ngự án, nhìn từng chồng sổ con trước mặt, cầm lấy một bản, cúi đầu liếc nhìn, liền cau mày tiện tay ném về người đang đứng phía trước.
Hà Triều Ân tùy tùng đứng bên cạnh hoàng đế, lập tức nhặt lên tấu chương vừa bị hoàng đế ném xuống đất. Vừa lúc tấu chương đang mở ra, là lễ bộ thượng thư liên hợp với mấy vị đại thần, đập vào mắt là dòng chữ” mở rộng hậu cung, nạp thêm phi tần”. Hà Triều Ân mặt không đổi sắc nhặt lên, đặt lên một vị trí xa xa trên ngự án.
Trong thời gian nghỉ đại hôn lại tiếng cung, đương nhiên là có việc quan trọng.
Tất nhiên là liên quan tới Triệu Dục. Quách An Khang nói: “… Thân phận của Triệu Dục đặc biệt, cũng không phải là hoàng thất tiền triều bình thường, đầu tiên là giả chết, bây giờ lại xuất hiện ở Tấn Thành. Thần nghĩ là, việc này cũng không phải ngẫu nhiên.”
Coi như thật sự là ngẫu nhiên, nhưng tân triều vừa lập, tuyệt đối không thể nương tay với những việc như vậy. Mà Triệu Dục này vốn dĩ là một người đã chết, không cần giữ lại một mạng của hắn, đối xử tốt với hắn, được tiếng là thiên tử nhân từ. Nhưng bởi vì danh tiếng nhân từ mà chừa lại một tia hậu hoạn, không bằng diệt cỏ tận gốc. Vì vậy tiếp tục nói: “Hoàng Thượng, tuyệt đối không thể giữ lại Triệu Dục.”
Với tính tình của đế vương, tuyệt đối sẽ không để lại cho Triệu Dục bất kỳ con đường sống nào.
Nếu như Hoàng Hậu ra mặt, hắn cũng sẽ không vì hậu cung phi tần mà thay đổi quyết định. Điểm này, Quách An Khang rất chắc chắn. Chỉ là sau khi nữ nhi Tiêu gia vào cung, Hoàng Thượng đối xử với nàng, quá mức thiên vị. Nếu an phận thủ thường, hầu hạ đế vương thật tốt, vậy dĩ nhiên cũng không có gì, nhưng nếu nghiên về phía tiền triều, hắn là thần tử, nên khuyên can.
Tiết Chiến mặt mày nhàn nhạt, nói: “Ngươi cố ý tiến cung, chính là nói với trẫm chuyện này?”
Quách An Khang sững sờ, nhìn thái độ của đế vương, thấy hắn sắc mặt lạnh nhạt, chợt hiểu. Hắn nói: “Thần…”
Tiết Chiến nói: “Đúng là trẫm tha cho Triệu Dục một mạng, đưa hắn lưu vong đến Lĩnh Nam. Nhưng trẫm không có đảm bảo, trên đường lưu vong, hắn có gặp điều gì ngoài ý muốn hay không.”
Về công, về tư, Triệu Dục nhất định phải chết.
Trong ngự thư phòng nháy mắt yên tĩnh lại, Quách An Khang đứng trước hương án, nhìn đế vương cao cao tự tại phía trên.
Hoàn toàn chính xác… hắn suy nghĩ làm gì, đã nhiều năm như vậy, hắn rõ ràng nhất. Chiến hỏa nổi lên bốn phía, lúc chém giết ở sa trường, là dũng mãnh uy vũ, là mãnh hổ đánh đâu thắng đó, bây giờ chính là người ngồi trên ngai vàng kia, mặc vào người một bộ long bào quý giá, khí huyết lang hổ trên người, cũng là không thay đổi chút nào.