Editor: Maria Nyoko
An vương Triệu Hoằng tuổi còn quá nhỏ, tân đế đã lưu một mạng cho hắn, tạm thời chắc là sẽ không động đến hắn đấy.
Vương gia cẩm y ngọc thực, cũng không cần quá mức lo lắng. Mà Tiêu Ngư vào cung trước, dù chưa đi qua An vương phủ, nhưng đối với An vương phủ lại có chút hiểu rõ, bên cạnh người phục vụ hắn, là lão nhân cung trong ngày xưa, nàng tin được. Mà trên dưới Vương Phủ, cũng không dám đối đãi không tốt với Triệu Hoằng như thế nào… Vốn tưởng rằng, nếu hắn có thể an phận, sẽ bình an lớn lên. #DĐ@LQĐ#
Triệu Hoằng là huyết mạch duy nhất cuả Triệu Dục, lại cùng Tiêu Ngư sống nương tựa lẫn nhau, tình cảm này tự nhiên sẽ khác như vậy.
Tiêu Ngư hỏi: “Êm đẹp, tại sao lại bệnh nặng rồi? Hạ nhân bên cạnh chiếu cố hắn đâu?”
Tiểu hài tử sinh bệnh không thể tránh được, thời điểm nàng chiếu cố Triệu Hoằng, cũng đã gặp qua tình huống như vậy. Triệu Hoằng tuổi còn nhỏ, lại phá lệ hiểu chuyện, không cần người bên ngoài dỗ dành đã uống hết thuốc, cùng không sợ khổ, bản thân rầm rầm liền uống xong. Nào có tiểu hài tử không sợ khổ, bất quá là muốn biểu hiện hiểu chuyện ở trước mặt nàng, mà để ý như vậy, vừa lúc khắc sâu một chỗ mềm mại nhất trong lòng Tiêu Ngư.
Xuân Trà thấp giọng nói ra: “Nghe Chu đại nhân truyền lời nói, mới đầu chỉ là phong hàn, không ngờ uống thuốc mấy ngày, chẳng những không thấy chuyển biến tốt đẹp, lại vẫn càng nghiêm trọng lên, lúc này bệnh đến rất nặng, trong miệng còn một mực gọi tên nương nương, cho nên Khương ma ma An vương phủ mới truyền tin tới, hi vọng nương nương ngài có thể…”
Xuân Trà còn chưa nói xong, lại bị Nguyên ma ma đã cắt đứt, nàng nhìn Xuân Trà một chút, nói: “Khương ma ma chỉ suy nghĩ cho An vương, ngươi là người của nương nương, tại sao cũng hồ đồ theo, thời điểm này, sao nương nương có thể đi An vương phủ?”
Lời này có lẽ quá mức ích kỹ, thế nhưng nương nương nhà bà không phải đại phu, đi cũng không được việc, chỉ là vì gặp mặt một lần, muốn nương nương mạo hiểm lớn như vậy, đó không được bù mất đấy. Hiện nay nương nương cùng Hoàng Thượng không tệ, nhưng nếu là sự tình An vương chen vào, tất nhiên là muốn Hoàng Thượng tức giận. Mặc dù An vương không phải nương nương sinh ra, lại bởi vì quan hệ với tiên đế Triệu Dục, cũng tương đương mẹ con.
Thử hỏi có người nam nhân nào, sẽ thích thê tử của mình luôn luôn suy nghĩ chuyện nhà chồng cũ?
Lại sợ Tiêu Ngư mềm lòng, Nguyên ma ma nhìn về phía Tiêu Ngư, tiếp tục nói: “Nương nương, ngài chớ có suy nghĩ nhiều, An vương tự có hạ nhân chiếu cố, đại phu Tấn Thành nổi danh nhiều, luôn luôn có thể trị hết đấy.”
Sao Tiêu Ngư lại không hiểu ý tứ của Nguyên ma ma? Tiêu gia bọn họ, bây giờ thật là không thích hợp có quan hệ cùng tiền triều, bao gồm cả nàng.
Tiêu Ngư gật gật đầu, nói ra: “Ừm, ta biết.”
Như thế, Nguyên ma ma mới thở dài một hơi.
Mặc dù nói như vậy, nhưng trong lòng Tiêu Ngư vẫn nhớ mong Triệu oằng đấy. Hôm đó gặp nhau đêm Nguyên Tiêu, hắn mập mạp đấy, nhìn càng động lòng người.
Bây giờ… hắn bệnh, vô cùng vô cùng nhớ nàng. Thế nhưng nàng lại không thể đi ra ngoài gặp hắn.
Tiêu Ngư ngóng trông hắn có thể bình an vượt qua, bất kể như thế nào, đành phải còn sống là đủ rồi. Tiểu gia hỏa này thiên chân khả ái như thế, tin tưởng lão thiên gia cũng sẽ không quá mức tàn nhẫn đối với hắn.
Thế nhưng là… Vạn nhất đâu?
Vạn nhất Triệu Hoằng cứ như vậy không còn, đời này nàng có thể an tâm hay không? Tiêu Ngư không biết, chỉ là nhớ tới hôm đó tại Thọ Ninh cung, cô mẫu tự tay giao Triệu Hoằng cho nàng, về sau tự vẫn ở trước mặt nàng. Bất quá hai tháng ngắn ngủi mà thôi.
Đi đến trước Phượng Tảo Cung, liền thấy hoa đào trong viện nở rộ, Tiêu Ngư liền nhớ lại năm ngoái, lúc ấy nàng mới vừa vào cung, Triệu Dục băng hà rồi, nàng cùng Triệu Hoằng, một thành Thái hậu, một thành Hoàng Đế. Có một lần bọn họ cùng ngồi một chỗ ở dưới cây hoa đào, tự mình lấy một quả đào dưới tàng cây gặm, tiểu gia hỏa kia, ăn một miệng đầy.
Do dự thật lâu, Tiêu Ngư nhắm hai mắt lại, lần nữa mở ra, trong lòng rốt cục đã có quyết định.
…
Ngày hôm đó Tiết Chiến đến Phượng Tảo Cung dùng bữa tối, rất xa, chỉ thấy một bóng người đứng ở phía dưới hành lang, đèn cung đình nổi bật lên dung nhan mỹ lệ của nàng, trên người tỏa ra ánh sáng dịu dạng, phảng phất cả người đều tỏa ra ánh sáng.
Khóe miệng khẽ cong, bước chân vô ý thức nhanh hơn một chút, Tiết Chiến đứng trước người nàng, thấy nàng muốn hành lễ, mới nắm tay của nàng đỡ nàng lên, lôi kéo nàng tiến vào trong điện.
Tiêu Ngư bên cạnh y, nghiêng đầu, ngước mắt nhìn bờ vai của y một chút, thấy tư thế y oai hùng vĩ ngạn, nàng đứng trước mặt của y, thì rất nhỏ nhắn. Ngày xưa Tiêu Ngư mặc dù định ra hôn sự cùng biểu ca Triệu Dục, nhưng cũng từng nghĩ tới, nếu nàng không gả cho Triệu Dục, sẽ thích nam tử dạng gì?
Mặc dù nàng thưởng thức bạch diện thư sinh trói gà không chặt, lại cũng không thích hán tử bực khôi ngô thô kẹch ở nông thôn…
Hôm qua mặc dù chọc y không vui, bất quá bị y khi dễ một trận, chuyện này ngược lại là quá khứ rồi.
Lúc này hai người ngồi xuống, trước mặt là sơn trân hải vị được bố trí theo chi phí ngày xưa của Tiêu Ngư, nàng tinh tế nhấm nháp, biết được rất ngon và có công dụng, với Tiết Chiến mà nói, tuy nhìn tinh xảo đẹp mắt, hương vị cũng cứ như vậy, y ăn, cảm thấy đều không khác mấy, ăn không ra khác biệt cái gì.
Tiêu Ngư nhìn y, liền hiểu món ngon xào nấu tỉ mỉ, với y mà nói không hề có sự khác biệt với món ăn hàng ngày, cố gắng bắt đầu ăn, cảm thấy vẫn là bánh bao thịt dê mỹ vị.
Quả nhiên là lãng phí.
Hôm nay Tiết Chiến còn có chính vụ, ăn xong liền muốn về Ngự Thư Phòng, thường ngày đều là Tiêu Ngư tiễn y đến bên ngoài điện, tự mình trở về dùng bữa. Ngày hôm nay Tiêu Ngư cố ý ăn nhanh hơn một chút, đợi đũa cầm trong tay Tiết Chiến buông xuống, Tiêu Ngư cũng buông xuống theo, súc miệng rửa tay vội vàng đứng lên.
Tiết Chiến nhìn lấy cử chỉ nàng, mở miệng nói: “Hoàng hậu không cần tiễn trẫm, tiếp tục dùng thiện đi.”
Tiêu Ngư cười cười, nói: “Thần thiếp đã ăn xong…” Lúc này nàng nhìn qua rất nhu thuận, tiếp tục nói, “Mấy ngày trước đây Hoàng Thượng cùng thần thiếp đề cập qua, có chút man văn cần thần thiếp dịch. Không bằng hôm nay, thần thiếp bồi Hoàng Thượng đi Ngự Thư Phòng dịch… Thần thiếp sẽ không quấy rầy đến hoàng thượng.” Đằng sau lại rất nhanh bổ sung một câu.
Tiết Chiến cũng là thuận thế nói chuyện, trong cung không thiếu quan văn thông hiểu man văn, quả quyết không cần Hoàng Hậu vất vả. Chỉ là giờ phút này đôi mắt nàng sáng sáng, giống như vội vã muốn làm những gì vì hắn…
Đại khái là ánh mắt nàng nịnh nọt lấy lòng hắn như vậy, Tiết Chiến gật đầu, đưa tay qua dắt tay của nàng, nói: “Vậy hãy theo trẫm.”
“Ừm.” Tiêu Ngư gật đầu, đi theo.
Cung nội đèn đuốc sáng trưng, mỗi một chiếc đèn cung đình như biển sao.
Tiêu Ngư theo y đi ra Phượng Tảo Cung, cũng không ngồi ngự liễn, đi tới Ngự Thư Phòng. Đi trên hành lang, đi ngang qua cung tỳ thái giám, liền nhao nhao quỳ xuống. Tiêu Ngư chịu được bách quan triều bái, thuở nhỏ thành thói quen, bọn họ quỳ nàng, mời nàng, dưới cái nhìn của nàng, đều là chuyện đương nhiên. Mà giờ khắc này… Nàng lặng lẽ nhìn thoáng qua nam nhân bên cạnh, rõ ràng y đăng cơ không lâu, vừa vặn khí độ Đế Vương, ngược lại có chút bộ dáng hoàng gia.
Chính là hành vi quá thô ráp, không biết được hai mươi mấy năm y trôi qua như thế nào. Tiêu Ngư có chút hiếu kỳ, về sau ngẫm lại, cảm thấy hẳn là cũng không có gì đáng giá tò mò.
Bình thường hán tử nông thôn, tuổi nhỏ ngịch ngowmk phá phách, tất nhiên là lên núi móc tổ chim, xuống sông bắt cá, hoặc là trèo tường nhìn lén cô nương sát vách tắm rửa các loại, còn có thể có cái gì thú vị khác.
Tiến vào Ngự Thư Phòng, liền thấy tấm biển treo thật cao có bốn chữ “Hối lưu trùng giám”, bên trong có ngai vàng ngự án, mấy bức bình phong thơm ngát, mặt phía bắc là gía sách, gỗ lê sơn đen mạ vàng có áng mây trên giá sách, chỉnh chỉnh tề tề trưng bày các loại thư tịch.
Đi vào, Tiêu Ngư liền bị nam nhân ép đến trên giá sách.
Mãnh liệt mà áp bách khí tức nam tử lập tức đánh tới, Tiêu Ngư giương mắt đối với ánh mắt của y, liền nhìn thấy y cười. Y gằn từng chữ một: “Nàng mới vừa nhìn trẫm.”
Nhiệt khí phảng phất ở trên mặt của nàng.
Vừa rồi? Nàng có nhìn, thế nhưng, hẳn là y không chú ý tới. Tiêu Ngư vô ý thức rủ mắt xuống, thấy tay y nắm lấy bờ eo của nàng, bên eo có chút ngứa. Tiêu Ngư giật giật thân thể, nói ra: “Thần thiếp không có.”
Tiết Chiến cười nói: “Trẫm đều thấy được… Còn nhìn một lúc lâu.”
Quả thực là nói hươu nói vượn! Nào có một hồi lâu? Rõ ràng chỉ một chốc lát mà mà thôi.
Tiêu Ngư mặt đỏ rần, gặp y không buông tha đấy, một đôi mắt đen kịt mỉm cười, từng bước ép sát, bộ dáng nhìn qua rất là vô lại, thế là đành phải gật đầu: “Thần thiếp quả thực nhìn.”
Dáng vẻ e sợ mang xấu hổ như vậy, Tiết Chiến chịu được như thế nào?
Thế là cúi người liền ngậm lấy môi của nàng dùng sức hôn, nuốt xuống tiếng nghẹn ngào của nàng. Bàn tay đang giữ eo nhỏ của nàng cũng bắt đầu bản năng hoạt động.
Cả người Tiêu Ngư dường như bị y xách một chút, dù sao vóc dáng y và nàng cũng chênh lệch quá nhiều, nếu muốn thân cận như vậy, yluôn luôn cúi người, sau đó nàng lại thoáng nhón chân lên đấy. [] Tiêu Ngư bị y hôn đến toàn thân như nhũn ra, ngửa đầu thở hồng hộc, đợi phát giác được y cúi đầu xuống, muốn vén váy của nàng, mới nhớ tới chính sự, vội vội vàng vàng đẩy y.
Y buông lỏng tay, nàng tựa bị kinh sợ tựa như thỏ, lập tức lẫn rất xa.
Tiết Chiến đứng tại chỗ, nhíu mày lại, hướng về phía nàng ngoắc: “Tới.”
Tiêu Ngư đương nhiên sẽ không qua. Nàng nói: “Chính vụ quan trọng, hay là Hoàng Thượng trước mau lên, thần thiếp đi phía Tây ở chỗ ấy dịch văn.”
Ngược lại nàng muốn nhìn chính sự của y, nhưng thân phận của nàng mẫn cảm, hai người bọn họ thành thân lại không lâu, tự nhiên muốn tiến hành theo quy củ, lúc này vẫn là an phận chút.
Tiết Chiến ngược lại cũng không phải người nặng sắc, bằng không ngày xưa sẽ không vì đại nghiệp cấm dục đến tận đây. Được nàng nhắc nhở, lửa dục trong lòng mới dần dần tiêu một chút. Y vuốt cằm nói: “Cũng tốt.”
Tiêu Ngư khẽ ừ.
Hậu cung không được can chính, nàng đại khái là biết rõ việc này, cho nên cũng không có để hắn khó xử. Nàng thức thời như vậy, lẽ ra y vui mừng mới đúng, nhưng không biết vì cái gì, thấy nàng thức thời rời xa y đến một bức tường, trong lòng của y cũng không cao hứng…
Tiêu Ngư sửa sang quần áo trên người lại một phen, liền chậm rãi đi trắc điện phía Tây.
Phía Tây là nơi để Đế Vương nghỉ ngơi, bên trong có giường án thêu đôn, bên trong bài trí rất nhiều kỳ trân dị bảo.D:D:L:Q:Đ
Sau khi Tiêu Ngư ngồi xuống, Hà Triêu Ân hầu hạ bên cạnh Đế Vương tiến đến, trong tay bưng mấy sách man văn muốn dịch, trình lên. Tiêu Ngư có tâm lấy lòng, tự nhiên nắm chặt thời gian bắt đầu dịch văn, trước lật cuốn sách thứ nhất nhìn tờ thứ nhất một chút, sau đó cầm lấy bút lông cừu chạm khắc một bên, chấm mực, bắt đầu hạ bút.
Đèn lồng Dương Giác lẳng lặng cháy sáng, thoáng chốc yên tĩnh im ắng.
Hà Triêu Ân hơi hơi nâng tay, thấy vị Tiêu Hoàng Hậu này nhất bút nhất hoạ, viết chữ tiểu Khải của nữ nhi tinh tế lại có khí khái. Đại Ngụy sùng võ, phần lớn nữ nhi không biết chữ đấy, hơi thông văn tự, đã coi như là không tệ, giống vị Hoàng Hậu nương nương này như vậy, không chỉ viết chữ đẹp, còn tinh thông man văn đấy, ngược lại là hiếm thấy.
Bất quá thời gian dài, Tiêu Ngư đã viết xong vài trang, thấy Hà Triêu Ân hầu hạ bên cạnh giúp nàng sửa sang lại man văn đã dịch, cúi đầu rất nghiêm túc nhìn, mặt mày rất là thanh tú, mới lên tiếng: “Hà công công cũng nhận biết man văn?”
Hà Triêu Ân nghe được thanh âm kịp phản ứng, khom người, cung kính nói: “Hồi nương nương, tiểu nhân nhận biết mấy chữ.”
Tiêu Ngư biết hắn là tùy tùng gần Đế Vương, mấy lần ở chung, ngược lại là ấn tượng đối với hắn không tệ, nếu có thể giao hảo, ngày sau cố gắng có tác dụng lớn, liền cười cười nói: “Khi còn bé bản cung được phụ thân tự mình dạy cho, cũng cảm thấy cái này rất buồn tẻ khó học, bất quá phụ thân cho bản cung mấy quyển thư tịch man văn, hết sức không tệ. Nếu Hà công công cảm thấy hứng thú, lần sau bản cung để Xuân Hiểu đưa qua cho ngươi.”
Hà Triêu Ân sững sờ, biểu lộ có chút ngoài ý muốn, sau đó chắp tay nói: “Đa tạ nương nương ban thưởng, bất quá… Đã là vật quý giá của nương nương, tiểu nhân vẫn không nên đoạt nhân sở ái.”
Tiêu Ngư lắc đầu: “vật quý giá, cần phải ở trong tay người mong muốn nó, mới có giá trị, không thì chính là một đống giấy vụn thôi. Huống chi bản cung sớm đã đọc thuộc lòng, đã không cần những sách kia rồi.”
Hà Triêu Ân mới hành lễ khấu tạ.
…
Lúc Tiết Chiến tiến vào, liền nhìn thấy Tiêu Ngư đã ghé vào trên thư án ngủ thiếp đi. Nàng nghiêng cánh tay gối đầu, ánh đèn nhẹ nhàng rơi vào trên mặt của nàng, chiếu lên lông mi của nàng ánh lên màu vàng. Y đi qua, thấy man văn trên bàn đã được dịch, một xấp thật dày, chữ viết tinh tế xinh đẹp.
Tiết Chiến lật vài tờ, mày kiếm giãn ra, rồi sau đó nhẹ nhàng chạm vào mặt của nàng, ngón cái thô ráp, một chút một chút vuốt ve thái dương nàng, rất có vài phần nhu tình.
“Cô mẫu…”
Nàng nhíu lông mày lại, thì thào niệm một câu.
Tay Tiết Chiến mới hơi dừng lại, cúi đầu nhìn nàng.
“Cô mẫu… Không muốn, không muốn!”
Tiêu Ngư đột nhiên tỉnh lại, liền đối mặt nam nhân trước mặt với con ngươi đen trầm, nàng sững sờ nhìn hắn, thật lâu chưa kịp phản ứng. Sau đó mới chậm rãi nói: “Thần thiếp…”
“Yên tâm, có trẫm ở đây, dù cô mẫu nàng hóa thành quỷ, cũng không gây thương tổn mảy may đến nàng.” Tiết Chiến đưa tay ôm thân thể của nàng vào trong ngực, vuốt đầu của nàng, mỗi chữ mỗi câu mà nói.
Tiêu Ngư lẳng lặng tựa ở trong ngực của hắn, thái dương thấm lấy một chút mồ hôi mỏng, hai gò má tuyết trắng, nhìn bộ dáng của y, chợt nhớ tới hôm đó y biết mình đi Thọ Ninh Cung, tức giận như thế nào. Hôm nay nàng cố ý nịnh nọt, vốn muốn thử cầu y để cho mình xuất cung một lần. Dù sao mấy ngày này, y đối nàng vẫn là rất tốt, cho nên nàng mới nghĩ đến thử một lần. Nhưng bây giờ, y ngay cả khi nàng nói đến cô mẫu đều là vẻ mặt như thế, nếu là Triệu Hoằng… Đây chính là tiểu hoàng đế tiền triều.
Y khẳng định sẽ không đáp ứng.
Tiêu Ngư do dự trong chốc lát, từ từ đưa tay giơ lên, ôm lấy eo hẹp của nam nhân, sau đó ngẩng đầu nhìn hắn: ” Ngày mai thần thiếp muốn đi một chuyến đến chùa Nguyên Hoa, cầu phúc vì Hoàng Thượng cùng Đại Tề, Hoàng Thượng… Có thể đáp ứng thần thiếp không?”
Tiết Chiến hưởng thụ nàng ỷ lại cùng thân cận, nói: “Trẫm đáp ứng nàng cũng được.” vừa nói vừa nhẹ nhàng bế nàng lên, nhìn thân thể nàng nhỏ nhắn xinh xắn dựa vào khuỷu tay của mình, cúi đầu dùng cằm của mình cọ xát mặt của nàng, ngậm cười nói nói, “bất quá bây giờ, nàng đi nghỉ trước.”