Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Y Thủ Che Thiên

Quyển 5 – Chương 127: Hàn Như Liệt là đại ca?

Tác giả: Mộ Anh Lạc
Chọn tập

Phó Dịch Hùng nhìn thấy vẻ đau đớn trên mặt Tống Nghi Kiệt thì trong mắt hắn lóe lên một tia do dự, sau đó hắn quay mặt đi nơi khác không thèm để ý tới nữa, hiển nhiên trong lòng hắn đã có quyết định rồi.

Khóe miệng Mộ Chỉ Ly thoáng xuất hiện một nụ cười châm biếm, nàng đã sớm nhìn ra được Phó Dịch Hùng là một người lạnh nhạt vô tình, nếu không thì hắn cũng không dễ dàng hạ độc một người xa lạ không quen biết như nàng vậy. Tống Nghi Kiệt làm đồ đệ của Phó Dịch Hùng lâu như vậy, mà lại nhìn không thấu tâm tư của Phó Dịch Hùng, thật sự không biết phải nói là hắn quá đơn thuần hay là quá ngu ngốc nữa.

Tống Nghi Kiệt nhìn chằm chằm vào Phó Dịch Hùng, ánh mắt hắn vốn tràn đầy mong đợi dần dần trở nên lạnh lẽo, một sự tuyệt vọng trước nay chưa từng có bao lấy hắn. Trước đây, lúc hắn nhìn thấy sư phụ ra tay tuyệt tình máu lạnh với những người khác như vậy thì hắn cảm thấy rất vui sướng, bởi vì sư phụ của hắn vô cùng cường đại, mà hắn lại được sư phụ che chở.

Mà bây giờ, sự máu lạnh của sư phụ lại nhằm vào hắn, hắn chưa bao giờ nghĩ tới mình sẽ lâm vào tình huống này, bởi vì thời gian qua tuy sư phụ rất lãnh huyết vô tình nhưng người lại đối xử với hắn rất tốt, thế cho nên dần dần hắn nghĩ mình chính là một đồ đệ được sư phụ cực kỳ xem trọng.

Mãi cho đến lúc trước khi chết Tống Nghi Kiệt mới hoàn toàn tỉnh ngộ, hóa ra tất cả chỉ là ý nghĩ của mình hắn mà thôi. Bởi từ đầu tới cuối trong lòng của Phó Dịch Hùng chỉ có bản thân hắn mà thôi.

Tống Nghi Kiệt dần dần không còn giãy dụa nữa, thân thể hắn đã trở nên cứng ngắc, sức sống cũng không ngừng biến mất, nhưng đôi mắt hắn vẫn luôn nhìn về phía Phó Dịch Hùng đang đứng cách đó không xa, chẳng biết là hắn đang suy nghĩ cái gì nữa.

Phó Dịch Hùng nhìn chằm chằm vào Mộ Chỉ Ly, nói:

– Ta nhất định sẽ giết chết ngươi báo thù cho đồ nhi của ta!

Mộ Chỉ Ly nghe vậy thì trên môi nàng chợt nở một nụ cười mỉa may, nói:

– Lúc đồ đệ của ngươi còn sống thì ngươi không chịu cứu hắn, bây giờ khi hắn đã chết thì ngươi lại tuyên bố muốn báo thù cho hắn. Thật không biết phải nói rằng hắn nhận được một vị sư phụ như ngươi là một chuyện đáng vui mừng hay là đáng thương nữa.

Trong đầu nàng không tự chủ được mà hồi tưởng lại sư phụ của mình, bất kể là thủ tịch trưởng lão của Mộ gia hay là Phong Hàn của Thần Quyết Cung thì bọn họ đều thật lòng đối đãi với nàng, so với cái tên Phó Dịch Hùng trước mắt phải nói là tốt hơn không biết bao nhiêu lần nữa.

– Miệng lưỡi của tiểu tử ngươi rất sắc bén, ta sẽ khiến cho ngươi sau này không thể nói năng gì được nữa.

Trong đôi mắt âm u của Phó Dịch Hùng thoáng xẹt qua một tia sát ý, hay tay hắn đột nhiên hình thành ưng trảo, thân hình hắn hóa thành một cơn lốc xoáy xông về phía Mộ Chỉ Ly, tất cả móng tay trên bàn tay như ưng trảo kia đã biến thành màu đen.

Ánh mắt Mộ Chỉ Ly chợt trở nên nghiêm túc, độc tố trên bàn tay của Phó Dịch Hùng tuyệt đối không tầm thường, chỉ cần nhiễm một chút thì chắc chắn không có thuốc chữa, không thể không thừa nhận bản lĩnh dùng độc của Phó Dịch Hùng không hề kém.

Đôi mắt dữ tợn của Phó Dịch Hùng không ngừng phóng đại trước mắt của Mộ Chỉ Ly, trên gương mặt lạnh lùng xinh đẹp của nàng vẫn không hề có chút cảm xúc. Ngay sau đó, trong tay nàng đột nhiên xuất hiện mấy cây ngân châm, hay tay nàng đột nhiên vung lên, từng cây ngân chân lập tức đánh úp về phía Phó Dịch Hùng, chặn thân hình Phó Dịch Hùng đang đến gần mình lại.

Tốc độ phản ứng của Phó Dịch Hùng cực nhanh, ngay lúc Mộ Chỉ Ly ra tay thì hắn đã nhanh chóng né tránh tất cả công kích, tất cả ngân châm đều đâm vào thân cây. Trong nháy mắt, vô số nọc độc màu đen bắt đầu lan ra khắp thân cây, thân cây vốn vô cùng cao to vững chắc trong khoảnh khắc đã ngã xuống đất.

– Hừ, chỉ bằng những cây ngân châm này mà muốn thương tổn đến ta sao, ngươi quá ngây thơ rồi đấy!

Phó Dịch Hùng cười giễu cợt một tiếng, bộ dáng kia của hắn rõ ràng rất xem thường Mộ Chỉ Ly

Sắc mặt Mộ Chỉ Ly vẫn thản nhiên như cũ, nàng mỉm cười nói:

– Nếu như ngươi không lo lắng về những cây ngân châm kia thì bây giờ ngươi sẽ không đứng ở phía sau thân cây như thế. Lại nói tiếp, tuổi tác của ngươi không còn nhỏ nữa, sao mà sao ngươi lại trơ tráo, không có mặt mũi gì như vậy chứ?

Nghe được những lời giễu cợt không chút che giấu nào của Mộ Chỉ Ly, sắc mặt Phó Dịch Hùng thoáng trở nên khó coi.

– Tiểu tử miệng còn hôi sữa mà cũng dám ầm ĩ trước mặt ta à? Ta sẽ cho ngươi biết một độc sư thật sự là như thế nào!

Ngay sau đó, áo bào Phó Dịch Hùng chợt tung bay, tức khắc trên mặt đất truyền đến từng trận từng trận tiếng vang. Mộ Chỉ Ly không kềm được mà cúi đầu xuống nhìn, chỉ thấy dưới chân của Phó Dịch Hùng xuất hiện một đám độc trùng đang bò đến chân nàng.

Dáng dấp của đám độc trùng đang bò lúc nhúc kia khiến cho da đầu người xem ngứa ran, trong một đám nhiều độc trùng như vậy không có con nào là không mang theo kịch độc cả, chỉ cần bị một con độc trùng dính vào người vậy thì kết quả chắc chắn chỉ có một – chết.

Nhìn thấy hình ảnh này, trong lòng của Mộ Chỉ Ly cũng có chút phát run. Nếu như so sánh với thủ đoạn của Phó Dịch Hùng thì nàng quả thật không đủ tiêu chuẩn để được gọi là một độc sư, độc sư ngoại trừ có sở trường luyện chế độc tố, độc phấn ra thì độc trùng này chính là một thủ đoạn cao siêu nhất trong đó.

Chẳng qua nàng vẫn luôn dựa vào thực lực thật sự của mình để chiến đấu, rất ít dùng qua độc thuật, chớ đừng nói đến độc trùng. Nuôi cấy độc trùng không phải là một chuyện đơn giản, chắc chắn Phó Dịch Hùng đã hao tổn biết bao tâm huyết mới có thể đào tạo ra đám độc trùng này.

Hàn Như Liệt nhìn thấy một đám độc trùng đang xông về phía Mộ Chỉ Ly thì trong lòng hắn cũng dâng lên một hồi khẩn trương, dù hắn không phải là độc sư, nhưng hắn cũng biết đám độc trùng này không hề đơn giản, nếu không thì Phó Dịch Hùng sẽ không đắc ý như vậy.

– Chỉ Ly có thể đối phó được với đám độc trùng này sao?

Hàn Như Liệt hạ thấp giọng, nhíu mày nói. Những con độc trùng này đã bao vây lấy Mộ Chỉ Ly và không ngừng đến gần nàng, một khi chúng nó đến gần thì Mộ Chỉ Ly chắc chắn là ngay cả đường lui cũng không có.

Sắc mặt của Mộ Dật Thần cũng rất khó nhìn, phương thức giao thủ quỷ dị bực này quả thật khiến cho lòng người phát rét. Chả trách mọi người không ai muốn có liên hệ với độc sư. Quả thật là cả người cái tên Phó Dịch Hùng này toàn là độc.

– Chỉ Ly tỷ hẳn có thể đối phó được.

Mộ Dật Thần chậm rãi nói, trong giọng nói mang theo sự lo lắng không yên, nếu như giao thủ chính diện thì hắn không lo lắng, nhưng tình huống trước mắt lại khiến cho bọn họ không thể đoán trước được kết quả.

Hàn Như Liệt nhìn thấy ánh mắt Mộ Chỉ Ly đã biến hóa, do dự nửa buổi cũng chưa đi ra.

– Nếu như Chỉ Ly đã có dũng khí đứng ở nơi này thì nàng nhất định đã lượng sức mình rồi, chúng ta cứ quan sát chút nữa đi. Cho dù thế nào thì hôm nay, cái tên Phó Dịch Hùng này nhất định phải chết!

Dám động thủ với Chỉ Ly của hắn thì cho dù là thần thánh phương nào đi nữa cũng nhất định phải chết.

Nghe trong giọng nói của Hàn Như Liệt mang theo sát ý lạnh lẽo thì Mộ Dật khẽ gật đầu, Phó Dịch Hùng này quả nhiên là một độc sư danh tiếng, hắn chưa từng nhìn thấy một độc sư nào có thể thả ra nhiều độc trùng như vậy. Chỉ cần có thể thả ra một con độc trùng thì đối phương đã được vô cùng coi trọng rồi, nhưng trước mắt lại có vô số con độc trùng, đếm không xuể, đây là tình huống gì chứ?

Ngay khi Mộ Dật Thần lo lắng thì đột nhiên nghe được phía sau truyền đến một tiếng động, tuy rằng âm thâm này không lớn nhưng hắn vẫn có thể nghe được. Hắn không kềm được mà quay đầu lại, chợt phát hiện phía xa xa kia có hai thân ảnh, rõ ràng đối phương cũng đang quan sát trận đấu độc thuật.

Hàn Như Liệt cùng Mộ Dật Thần hiển nhiên cũng chú ý tới ánh mắt của Ích Hàn. Trong lúc nhất thời, ánh mắt của mấy người chạm vào nhau, không ai lên tiếng. Sau khi chạm trán trong khoảng thời gian ngắn ngủi thì mọi người lại tiếp tục quan sát. Từ phen giao lưu bằng ánh mắt này, bọn họ đã biết được tâm ý của đối phương cũng giống như mình, đều đứng về phía Mộ Chỉ Ly.

Hàn Như Liệt cũng có chút hiểu biết về Ích Hàn, hắn chính là bằng hữu mà Mộ Chỉ Ly kết giao ở Tuyệt Tình Cốc, trước kia hắn cũng đã từng nghe Ly Nhi nói qua một lần, xem ra hiện tại Ích Hàn cũng rất lo lắng cho Ly Nhi.

Ích Hàn biết Hàn Như Liệt và Mộ Dật Thần chính là đệ tử của Thiên Âm Môn, chắc chắn trước đây bọn họ chính là bằng hữu tốt của Mộ Ly, có lẽ vừa rồi bọn họ nghe được tiếng của Mộ Ly nên mới xuất hiện ở nơi này.

Độc trùng cách Mộ Chỉ Ly càng ngày càng gần, thân hình Mộ Chỉ Ly đột nhiên nhảy lên không trung, hai tay lần nữa vung vẫy ngân châm, bắn về phía Phó Dịch Hùng. Tiếng xé gió nho nhỏ liên tục vang lên, Phó Dịch Hùng nhanh chóng tránh né ngân châm, trên gương mặt già nua nở một nụ cười đắc ý, lần này Mộ Chỉ Ly nhất định sẽ chết trên tay mình rồi!

Ngân châm đâm tới tấp vào thân cây phía sau lưng Phó Dịch Hùng, Phó Dịch Hùng cười khẩy, nói:

– Ta đã nói với ngươi rồi, ngân châm này đối với ta không có tác dụng gì. Chỉ cần trên người của ta không dính độc tố thì ngươi sẽ không có phần thắng.

Nghe vậy, khóe miệng Mộ Chỉ Ly cũng hơi nhếch lên, nói:

– Ngươi suy nghĩ quá đơn giản rồi!

Lại một tiếng động nho nhỏ vang lên, những ngân châm vừa rồi đã cắm vào thân cây, không ngờ lại quay ngược lại công kích Phó Dịch Hùng lần thứ hai!

Phó Dịch Hùng cũng không ngờ tới ngân châm sẽ thay đổi phương hướng, hắn khó khăn lắm mới tránh thoát được, nhưng sắc mặt hắn cũng có vài phần tái nhợt. Vừa rồi hắn đã chậm trễ một giây, giờ khắc này, hắn đã mất đi tư cách giao thủ.

Lúc này, Phó Dịch Hùng mới nhìn rõ hai tay của Mộ Chỉ Ly, không ngờ nàng lại dùng thiên lực khống chế ngân châm. Một ít thiên lực màu trắng hợp với phần đuôi của ngân châm, theo động tác của hai tay nàng thì ngân châm kia cũng không ngừng di chuyển theo những phương hướng khác nhau.

– Bây giờ ngươi đắc ý thì thế nào chứ? Đợi đến khi các bảo bối của ta đến gần ngươi thì tất cả sẽ sụp đổ tan tành thôi!

Phó Dịch Hùng chưa bao giờ chật vật như vậy, hắn không nhịn được mà thốt lên, may là nơi này chỉ có hai người bọn họ, nếu như bị giới độc sư biết được hắn bị một tiên tiểu tử miệng còn hôi sữa ép thành bộ dáng như vậy thì hắn còn mặt mũi nào đối mặt với người đời đây?

Nhìn bộ dáng đắc ý đó của Phó Dịch Hùng thì khóe miệng Mộ Chỉ Ly chậm rãi giương lên một nụ cười, nói:

– Phó Dịch Hùng, ngươi cho rằng ta có gan dẫn dắt ngươi đến nơi này mà chỉ có chút bản lĩnh đó sao?

Tiếng nói vừa dứt, một cổ năng lượng kỳ dị từ trong cơ thể Mộ Chỉ Ly bộc phát ra, Phó Dịch Hùng nhìn thấy nụ cười tự tin nơi khóe miệng của Mộ Chỉ Ly thì chẳng biết tại sao mà trong lòng hắn lại dâng lên một dự cảm xấu.

Những bảo bối độc trùng này, hắn phải tốn không biết bao nhiêu thời gian tâm sức mới có thể nuôi dưỡng nên, mỗi khi đụng phải đối thủ mạnh mẽ cỡ nào thì bọn chúng cũng có thể giải quyết ổn thỏa, những chiêu thức mà tên tiểu tử trước mắt này xuất ra cũng không là gì so với những cường giả đã chết trong tay của hắn, nhưng đây cũng là lần đầu tiên trong đầu hiện lại xuất hiện sự lo lắng mãnh liệt như vậy.

Ánh mắt của Mộ Chỉ Ly chậm rãi rơi vào đám độc trùng đan bò lúc nhúc dưới đất, bàn tay trắng noãn tinh tế múa may giữa không trung, nụ cười nơi khóe miệng vẫn toát ra vẻ xinh đẹp mê người như cũ.

– Những bảo bối này đã không còn, ngươi chắc chắn là rất yêu thương bọn chúng, chỉ có điều rất nhanh ngươi sẽ được gặp bọn chúng thôi.

Tay phải hắn bỗng nhiên nắm chặt, đám độc trùng vốn luôn tiến về phía trước đột nhiên đông cứng lại, chỉ nghe thấy một tiếng nổ rất mạnh, vốn đám độc trùng đang bò lúc nhúc dưới đất chợt hóa thành một đám sương mù, hoàn toàn biến mất không còn thấy bóng dáng.

Phó Dịch Hùng đột ngột trợn to, không thể tin được nhìn Mộ Chỉ Ly, đây chính là chiêu thức quỷ dị gì chứ? Hắn vào nam ra bắc ở Bồng Lai tụ địa lâu như vậy, nhưng cho tới bây giờ hắn vẫn chưa từng thấy qua tình huống quỷ dị thế này.

Phó Dịch Hùng nhìn thấy đám độc trùng của mình hóa thành một vũng máu, bọn chúng chính là tâm huyết nhiều năm của hắn. Nhưng mà hắn thật sự đã tốn không biết bao nhiêu tâm huyết mới có thể nuôi dưỡng được đám độc trùng này, hiện giờ tất cả lại tiêu tan không còn một móng. Thủ đoạn mà hắn vẫn luôn tự hào trong thời gian qua đã hoàn toàn tiêu tan, trong đầu hắn cũng dâng lên một sự bất an.

Hàn Như Liệt, Mộ Dật Thần cùng với Ích Hàn gần như là cùng lúc thở phào nhẹ nhõm, sau khi đám độc trùng đó biến mất thì sự uy hiếp của Phó Dịch Hùng cũng không còn tác dụng nữa.

Nơi khóe miệng của Hàn Như Liệt giương lên một nụ cười tà mị, Ly Nhi của hắn mạnh mẽ như thế. Trong khoảng thời gian ngắn mà sự lĩnh ngộ không gian thuộc tính cũng tăng lên không ít, từ việc nàng dễ dàng thi triển ra một chiêu này đã có thể nhìn ra được.

Trong mắt của Ích Hàn tràn đầy vẻ khiếp sợ, cho đến bây giờ mà hắn vẫn không hiểu được chiêu thức mà Mộ Ly vừa mới thi triển kia. Vì sao mà những con độc trùng này đều biến mất vào khoảng không kia chứ? Bây giờ xem ra con bài chưa lật của người huynh đệ này thật sự rất nhiều nha. May là độc sư này không kinh khủng như những độc sư khác, bằng không thì thật sự khó mà có thể tiếp cận được.

– Bây giờ… đến phiên ngươi!

Mộ Chỉ Ly lạnh lùng nói, trước đây nàng vẫn luôn chờ những con độc trùng đó tập trung lại một chỗ, mặc dù bây giờ nàng đã có lý giải khá sâu đối với không gian thuộc tính, hơn nữa phạm vi khống chế cũng có giới hạn nhất định, thế nhưng phải đợi đến khi đám độc trùng này tập trung lại thì nàng mới có thể ra tay một lần tiêu diệt tất cả bọn chúng.

Phó Dịch Hùng đã nhận ra được tên tiểu tử trước mặt rất kinh khủng, ngay sau đó hắn cũng không còn ý định tiếp tục giao thủ nữa, thân hình khẽ động một cái lập tức lấy tốc độ nhanh nhất chạy trốn về phía sau. Giữ được ngọn núi xanh thì sợ gì không có củi đốt, thù này sau này mới báo cũng không muộn!

Phó Dịch Hùng thân là một dược sư, tuy rằng năng lực giao thủ chính diện không mạnh, nhưng năng lực trốn chạy cũng rất siêu phàm, người bình thường không thể nào so sánh được. Lúc Mộ Chỉ Ly nhìn thấy Phó Dịch Hùng muốn chạy trốn thì vội vàng đuổi theo, mà Phó Dịch Hùng quả thật là một người chạy nhanh nhất trong số tất cả những người mà nàng đã gặp.

Hàn Như Liệt nhìn thấy một màn này thì thân hình hắn khẽ động một cái, lập tức xuất hiện ở trước mặt Phó Dịch Hùng. Hắn tuyệt đối không thể để cho tên này trốn thoát được, nếu như lần này để hắn chạy mất thì sau này nhất định sẽ gặp phải rất nhiều phiền phức.

Cùng lúc đó, Ích Hàn cũng chạy tới, ngăn cản Phó Dịch Hùng rời khỏi. Tốc độ của Mộ Dật Thần cũng không hề chậm, ba người phân thành ba hướng bao vây Phó Dịch Hùng lại, mà Mộ Chỉ Ly cũng đã nhanh chóng chạy đến.

Ích Hàn cùng với Hàn Như Liệt quay đầu nhìn nhau một cái, trong mắt lóe lên một tia sáng phức tạp, sau đó chính là hướng đối phương nở một nụ cười ẩn ý.

Mộ Chỉ Ly theo sát phía sau chạy tới, nhìn Phó Dịch Hùng nói:

– Từ ngày hôm qua, ngươi đã định trước phải bỏ mạng lại chỗ này rồi!

Trong tay hắn còn giữ hai bức tàn đồ, làm sao mà nàng có thể để hắn cứ như vậy rời đi được chứ?

Phó Dịch Hàn quay sang nhìn bốn người đang bao vây mình, lạnh lùng nói:

– Ta còn tưởng rằng ngươi rất tự tin với khả năng của mình nên mới dám một mình đến đây, hóa ra là đã sớm có trợ thủ!

Mộ Chỉ Ly cũng không thèm quan tâm đến những lời Phó Dịch Hùng nói, nàng bất chấp cái gì mà có trợ thủ hay không trợ thủ, chỉ cần cuối cùng có thể giết chết hắn là được rồi!

Ánh mặt trời rực rỡ, tiếng chim hót víu von, hương hoa thơm ngát.

Lúc bốn người Mộ Chỉ Ly rời khỏi nơi hẻo lánh này thì bốn người cùng nhau đi, bốn tên nam tử anh tuấn đi cùng nhau, hấp dẫn không ít ánh mắt của mọi người .

Túi Càn Khôn của Phó Dịch Hùng đã bị Mộ Chỉ Ly bỏ vào trong túi, về phần cuối cùng trong đó chứa cái gì thì phải chờ đến khi trở về nghiên cứu một phen mới biết được. Dưới sự liên thủ của bốn người bọn họ, Phó Dịch Hùng căn bản không thể thay đổi được số mạng của mình, chỉ có con đường chết mà thôi.

– Mộ Ly, hai vị này là huynh đệ mà ngươi nói lúc trước sao?

Ích Hàn thấy bầu không khí có chút ngột ngạt thì không kềm được mà thốt lên.

Mộ Chỉ Ly khẽ run, sau đó mỉm cười nói:

– Cứ coi là như vậy đi, bọn họ cùng ta quen biết với nhau rất nhiều năm rồi, trước kia chúng ta đến từ một phân thế giới, cho nên tình cảm rất sâu đậm. Đây là đệ đệ của ta – Mộ Dật Thần, theo như ngươi nói nữ tử khiến ta vung tiền như rác chính là nương tử của đệ ấy.

Nghe vậy, Ích Hàn quay sang nhìn Mộ Dật Thần, mỉm cười nói:

– Chào! Ta là Ích Hàn. Ngươi thật là may mắn, tuy rằng ta chưa từng nhìn thấy dung nhan nương tử của ngươi, nhưng ta cũng nghe nói nàng là một mỹ nhân đẹp tựa như tiên nữ giáng trần.

Mộ Dật Thần mỉm cười nói:

– Ích huynh quá khen rồi! Ích huynh anh tuấn bất phàm, phong thái hiên ngang, chắc chắn được rất nhiều nữ tử mến mộ.

– Đây là đại ca của ta – Hàn Như Liệt!

Mộ Chỉ Ly suy nghĩ nửa buổi mới giới thiệu, tình huống này quả thật là không biết giới thiệu Hàn Như Liệt thế nào mới tốt.

Vừa nói, Mộ Chỉ Ly áy náy nhìn Hàn Như Liệt, trước mắt thân phận của nàng là nam tử, trừ phương pháp này ra thì nàng không còn phương pháp nào khác. Trong mắt Hàn Như Liệt xuất hiện một ý cười xảo quyệt, hắn hiển nhiên biết cách nghĩ của Mộ Chỉ Ly, hắn cũng không để tâm đến nàng giới thiệu mình là gì.

Ích Hàn chợt bừng tỉnh, vội nói:

– Hóa ra là đại ca của Mộ Ly, thất kính thất kính

– Nếu như ngươi là huynh đệ của Mộ Ly thì hiển nhiên cũng là huynh đệ của ta, không cần để tâm đến những chuyện vặt vãnh đó đâu.

Hàn Như Liệt nói, hắn biết mấy ngày nay, Ích Hàn rất chiếu cố Mộ Chỉ Ly, cho nên hắn cũng rất cảm kích Ích Hàn. Bầu không khí vốn rất căng thẳng dần dần trở nên thoải mái hơn. Ích Hàn luôn rất thích kết giao bằng hữu, vì vậy chỉ trong khoảng thời gian ngắn mà ba người đã xưng huynh gọi đệ rồi. Mộ Chỉ Ly cũng chen vào trong đó, nghiễm nhiên trở thành một phần trong bốn huynh đệ, điều này khiến nàng cảm thấy rất bất đắc dĩ nhưng nàng cũng cảm thấy rất buồn cười.

– Phó Dịch Hùng có danh tiếng không kém ở chốn Bồng Lai tụ địa này, chuyện hôm nay nhất định không được truyền ra ngoài, ngay cả việc ta là độc sư cũng không được nói.

Trước khi chia tay, Mộ Chỉ Ly dặn dò.

Rất nhiều người biết chuyện Phó Dịch Hùng đến Tuyệt Tình Cốc, mà hắn lại chết không rõ nguyên nhân như vậy sẽ khiến người khác nghi ngờ. Tuy rằng nàng cũng cảm thấy chắc chắn là không có người nào thật lòng đối đãi với hắn, nhưng cứ cẩn thận mọi việc như vậy cho chắc.

– Ngươi cứ yên tâm đi, miệng của ta tuyệt đối kín đáo, chắc chắn sẽ không tiết lộ những chuyện hôm nay ra ngoài, dù chỉ là nữa câu. Hôm nay, sau khi hội đấu giá chấm dứt, bốn người chúng ta đã tụ tập nói chuyện phiếm với nhau, chưa từng phát sinh bất cứ chuyện gì cả.

Ích Hàn chậm rãi nói, sự nghiêm túc trong ánh mắt của hắn khiến cho người ta không tự chủ được mà tin tưởng hắn.

Nghe vậy, bốn người đều nở nụ cười.

Khi bốn người Mộ Chỉ Ly rời khỏi không bao lâu thì một nhóm hắc y nhân chợt xuất hiện ở nơi mà bọn họ vừa mới chiến đấu, nhưng khi bọn chúng thấy thi thể của Phó Dịch Hùng thì sắc mặt tất cả đều trở nên vô cùng khó coi.

– Có người nhanh chân hơn chúng ta? Chẳng lẽ đối phương cũng biết bí mật của bức tàn đồ này?

Người cầm đầu nhíu mày, xem tình cảnh buổi đấu giá trước đó thì bọn họ tưởng rằng không còn ai biết chuyện này, cho nên bọn họ mới không gấp rút ra tay với Phó Dịch Hùng, hiện giờ xem ra là do bọn họ đã quá sơ suất rồi.

– Theo lý thuyết chắc chắn không thể xảy ra chuyện này được, làm sao đối phương có thể kềm chế tâm trạng mà không tham dự đấu giá chứ?

Một giọng nói chất chứa sự nghi ngờ vang lên, dường như hắn cũng không hiểu chuyện này.

– Nhất định phải nhanh chóng bẩm báo chuyện này lên trên, sau đó mau chóng phái người đi thăm dò xem Phó Dịch Hùng đã gặp người nào, cho dù thế nào cũng phải tra ra được nơi cất giấu tàn đồ!

Một giọng nói vô cùng kiên quyết chợt vang lên, nhất quyết không cho phép người khác cự tuyệt.

– Dạ!

Vừa dứt lời, cả đám người liền nhanh chóng tản ra, mỗi người đều tự đi thu thập tin tức.

Mộ Chỉ Ly cùng với Hàn Như Liệt đi đến Vạn Hoa Các, còn Ích Hàn thì trở lại Tuyệt Tình Cốc, theo những gì hắn nói thì hắn còn một số chuyện về hội đấu giá cần phải giao phó lại.

Chọn tập
Bình luận
720
× sticky