Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Y Thủ Che Thiên

Quyển 4 – Chương 109: Giang Văn Đình

Tác giả: Mộ Anh Lạc
Chọn tập

Quả nhiên, lời của Trần Thiên khẳng định phỏng đoán của Lý Chí Đào. “Bọn họ là người Thiên Mạc quốc ta, nếu như ta đến muộn một bước, sợ là sẽ bị các ngươi giết chết đi!” Sắc mặt Trần Thiên rất là khó coi: “Hiện tại hai người huynh đệ các ngươi thật đúng là càng ngày càng uy phong, ngay cả Thiên Mạc quốc ta cũng không để vào mắt rồi!” Nghe được lời giận dỗi của Trần Thiên, Lý Chí Đào vội sửa lại lời nói: “Làm sao có thể đây?

Hiểu lầm, hiểu lầm. Nếu ta sớm biết bọn họ là người Thiên Mạc quốc cũng không có khả năng làm như vậy đúng không?” “Ta lúc trước cũng đã nói qua, chỉ là có mấy người không tin thôi”. Mộ Dật Thần đột nhiên lên tiếng nói. Sắc mặt Lý Chí Triển có chút lúng túng: “Là chúng ta có mắt như mù, lúc trước đắt tội mong rằng hai vị đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân” Trong bốn nước chư hầu, Thiên Mạc quốc có thực lực mạnh nhất, đương nhiên bọn họ không dám tùy ý đắt tội, nếu không cuối cùng xui xẻo chính là mình. Nhìn bộ dáng Lý Chí Triển và Lý Chí Đào cẩn thận bồi tội, sắc mặt Trần Thiên mới dễ nhìn vài phần, phất tay nói: “Chuyện này cứ như vậy bỏ qua a, nháo lớn ai cũng rất khó coi!”

“Dạ dạ dạ”. Lý Chí Triển vội vàng gật đầu đồng ý, xem ra hôm nay là ngậm bồ hòn, tất cả khổ sở đều nuốt vào trong bụng. Trần Thiên vàTriệu bá bắt chuyện, dẫn theo chư vị đệ tử phía sau đi báo danh, Mộ Chỉ Ly đem số phòng của mình nói cho hai người bọn hắn biết, chờ bọn họ làm tốt thủ tục lại đi tìm bọn hắn. Đợi Mộ Chỉ Ly cùng đám người Triệu bá trở về, Hàn Như Liệt mới lên tiếng cảm tạ nói: “Chuyện tình lúc trước, phiền toái mọi người.” Không bàn về kết quả, thời điểm bọn họ gặp nạn bọn người Triệu bá nhìn thấy đã đi ra giúp đỡ cũng làm cho bọn họ cảm động rồi. “Việc đã đến nước này, chúng ta cũng là người một nhà, cũng không cần nói cái gì tạ ơn, sau này cẩn thận chút là được.

Hai người Lý Chí Đào kia nói không chừng sẽ đến gây phiền toái, dù sao Linh Viêm quốc không mạnh như Thiên Mạc Quốc.” Nói đến câu nói sau cùng xong, Triệu bá cũng sâu kín thở dài, trong bụng có chút cảm khái. Tất cả mọi người có thể hiểu ý nghĩ của Triệu bá, thông qua chuyện này, thể hiện của Triệu bá khác với Trần Thiên. Sự khác biệt đối đãi như vậy đổi lại ai trong lòng có thể chịu được?

Tại những lúc như vậy, mọi người cũng sẽ không tự vạch áo cho người xem lưng, Cung Tuấn Bân cười nói: “Nhìn bộ dạng Lý Chí Đào cùng Lý Chí Triển nuốt khổ sở vào bụng thật sự quá sung sướng! Vốn tưởng rằng còn phải qua một đoạn thời gian mới có thể dạy dỗ bọn họ, không nghĩ tới tốc độ của Hàn huynh các ngươi nhanh như vậy!” Khi Cung Tuấn Bân vừa nói xong, vốn là không khí có chút khẩn trương cũng đột nhiên dễ dàng hơn, mọi người đều cười đáp lại.

Dù sao bọn họ nhiều người như vậy, chẳng lẽ còn sợ bọn Lý Chí Đào hay sao ? Mộ Chỉ Ly và Hàn Như Liệt vừa trở lại bên trong phòng không bao lâu, thì hai người Thiên nhi đã đến. “Chỉ Ly, chỗ ở giữa chúng ta cách nhau không xa đâu.”Thiên nhi vừa vào cửa liền cười nói, lúc trước đã biết phòng Mộ Chỉ Ly , thời điểm bọn họ chọn phòng cũng cố ý chọn ở bên cạnh . Hiện tại gian phòng gần nhau, đứng ở nơi này hô một tiếng bọn họ cũng có thể nghe thấy.

“Vậy cũng tốt, sau này cũng thuận tiện.” Mộ Chỉ Ly gật đầu đáp, thật ra thì nàng và Hàn Như Liệt chỉ cần một gian phòng là đủ rồi, đem một gian phòng khác cho bọn Thiên nhi ở lại càng thuận tiện hơn, nhưng nghĩ lại bây giờ bọn hắn cũng không ở cùng một vương quốc, lúc này mới bỏ qua tính toán như vậy. “Tìm các ngươi lâu như vậy cuối cùng cũng gặp rồi, sau này chúng ta cũng không nên tách ra nữa.” Thiên nhi cảm khái nói, thời điểm bốn người ở chung một chỗ luôn có một loại cảm giác an tâm. “Đó là đương nhiên, sau này thời điểm ngươi tức giận đuổi ta đi ra ngoài thì cũng có chỗ chứa chấp ta, đúng không?”

Vẻ mặt Mộ Dật Thần thành thật nói Mộ Chỉ Ly mỉm cười, Hàn Như Liệt cũng nở nụ cười hiểu rõ: “Dật Thần, xem ra một năm này ngươi bị ủy khuất không ít a.” Nghe được lời Mộ Dật Thần nói…, Thiên nhi cũng có chút xấu hổ, sẳng giọng: “Chỉ Ly và Hàn đại ca ở chung một chỗ, ngươi tới xem náo nhiệt gì!” Trước kia nàng và Mộ Dật Thần ở cùng nhau chính là mỗi ngày cãi nhau, hiện tại thành thân nhưng tình huống cãi nhau một chút cũng không có giảm bớt, chẳng qua là phần lớn cũng là cười đùa thôi. “Dật Thần là đệ đệ của ta, đến lúc đó bị Thiên nhi ngươi đuổi ra cửa, ta lại không được chứa chấp hắn sao?” Mộ Chỉ Ly chen vào nói, nàng biết đây là bọn họ vui đùa.

Trước kia Thiên nhi và Dật Thần là thế nào ở chung một chỗ nàng rõ nhất đây, đổi lại những người khác có thể không rõ phương thức chung đụng kỳ lạ này của bọn họ, thật cho là bọn họ gây lộn. Nàng lại biết hai người kia rõ ràng chính là càng ầm ĩ quan hệ càng tốt, nếu như ngươi giúp một trong hai người thì người còn lại rất có thể trở mặt lại với ngươi.

Hàn Như Liệt cười khổ nói: “Thiên nhi, vì hạnh phúc của ta, ngươi cũng không thể đuổi Dật Thần ra ngoài phòng a!” Thiên nhi ngẩn ra, Mộ Dật Thần ở một bên cười hắc hắc, tính cách của hắn cùng với Hàn Như Liệt thật đúng là giống nhau, dưới loại tình huống này cũng rất hợp nhau a! Mộ Chỉ Ly vỗ vào trên người Hàn Như Liệt một cái nói: “Chàng nói mò cái gì đây!” Người này thật là không biết xấu hổ, lời như vậy cũng có thể nói ra. Ngẫm lại, Mộ Chỉ Ly mới nghĩ đến ban đầu Hàn Như Liệt theo đuổi nàng cũng không phải dựa vào da mặt dày này sao?

Hai người Mộ Dật Thần và Hàn Như Liệt liếc mắt nhìn nhau, một nụ cười gần như giống nhau đồng thời xuất hiện ở trên khuôn mặt hai người. Đúng lúc này, Thiên nhi cũng kéo tay Mộ Chỉ Ly lại, một cái ánh mắt hai người nhất thời là hiểu rõ, cùng nhau quay đầu lại nói: “Tối nay hai chúng ta cùng ngủ, các ngươi tự tiện.” “A?” Mộ Dật Thần cùng Hàn Như Liệt đồng thời lên tiếng nói, nụ cười ở khóe miệng cơ hồ trong nháy mắt biến thành cười khổ.

“Hừ!” tâm ý của Mộ Chỉ Ly và Thiên nhi đã quyết, lập tức ở trong tầm mắt bất đắc dĩ của hai người kia đi ra ngoài, đi một gian phòng khác, dù sao có bốn gian phòng ở đây! Bên trong phòng. ” Sói ngu xuẩn này thật là. . . . . .” Thiên nhi phồng má ngồi ở trên giường, hiển nhiên là bởi vì chuyện tình lúc trước tức giận đây. Mộ Chỉ Ly khẽ mỉm cười: “Dật Thần hắn không phải là nói ngoài miệng, trong ngày thường ngươi lại là lão Đại của hắn.” Sắc mặt Thiên nhi đỏ lên, nghĩ lại đích xác là có chuyện như vậy, lập tức cũng dời đi đề tài, nói: “Rốt cục lại gặp được các ngươi, ta thật vui vẻ. Đúng rồi, các ngươi ở Linh Viêm quốc trôi qua như thế nào?”

“Cũng không tệ lắm, nhưng nhìn qua địa vị của ngươi và Dật Thần ở Thiên Mạc quốc rất cao a.” Từ vẻ mặt tức giận của Trần Thiên là có thể nhìn ra, nếu như không phải là đệ tử rất được coi trọng thì tất nhiên sẽ không tức giận như vậy. “Nói về ta và Dật Thần coi như có vận khí tốt, ở Thiên Mạc quốc vừa lúc thích hợp chúng ta phát triển thế lực. Chủ yếu chính là làm cho người ta thông qua đạt được máu yêu thú mà thu hoạch được một chút kỹ năng yêu thú… v…v, ta cùng với Dật Thần vốn là yêu thú, ở trên con đường này đương nhiên so sánh với người khác tốt hơn.” “Vậy mà còn có thế lực như vậy?” Mộ Chỉ Ly kinh ngạc nói: “Như vậy là không tệ, ta vừa nhìn cũng biết thực lực của các ngươi rất mạnh.” “Bọn họ đối với huyết mạch yêu thú…v…v có nghiên cứu rất sâu, thậm chí có cái ta và Dật Thần cũng không rõ ràng. Đem những thứ này bắt đầu phát triển, thực lực của chúng ta cũng là tăng cường, Chỉ Ly, ngươi có phải hay không có thuộc tính Không gian?” Khi nàng biết được thiên phú thuộc tính của mình thì nghĩ đến Chỉ Ly, trong lòng đã sớm có cái phỏng đoán này.

Mộ Chỉ Ly gật đầu: “Đúng vậy, thiên phú thuộc tính của Liệt là Thời gian, ngươi và Dật Thần thì sao?” “Như vậy tới nay, chuyện tình ở Truyền Tống quốc cũng giải thích được.” Thiên nhi kinh ngạc nói: ” Thuộc tính Thời gian? Việc này thật đúng là đúng dịp a, ở Chủ thế giới thuộc tính Không gian và thuộc tính Thời gian đã nhiều năm không có xuất hiện, thế nhưng xuất hiện ở trên người của các ngươi. Vốn là ta cho là thiên phú thuộc tính của ta và Dật Thần coi như là không sai, so với các ngươi thật đúng là không coi là cái gì.” “A?” Mộ Chỉ Ly lên tiếng nói: “Quang Minh và Hắc Ám?”

“Của ta là Quang Minh, Dật Thần là Hắc Ám.” Một đêm này, Mộ Chỉ Ly và Thiên nhi hàn huyên cả đêm, đem cuộc sống lúc trước của đối phương, đều nói cho nhau biết, không chút nào giấu diếm. Hàn Như Liệt và Mộ Dật Thần cũng hàn huyên không ít chuyện, song rất nhiều chuyện đều vây quanh trên người Mộ Chỉ Ly và Thiên nhi. . . . . . Sáng sớm hôm sau, mọi người liền nhận được thông báo, huấn luyện Quan triệu tập mọi người tuyên bố điều lệnh, cho nên khi mọi người nhận được tin tức cơ hồ là trước tiên đi quảng trường.

Đám người Triệu bá, Trần Thiên cũng không có đi, chuyện nội bộ trại huấn luyện Hạt giống cũng không phải là bọn họ có thể tham dự , thẳng thắn mà nói bọn họ chẳng qua là người dẫn đường. Đi tới quảng trường , chân mày Mộ Chỉ Ly liền nhíu lại, dựa theo chỉ tiêu mỗi cái vương quốc mười người, tại chỗ hẳn là năm mươi nhân tài mới đúng, song trên quảng trường này sơ sơ không chỉ năm mươi người. Trong đội ngũ, hai người Thiên nhi đi Thiên Mạc quốc, hai người Mộ Chỉ Ly là đi tới Linh Viêm quốc. Vừa nhìn thấy hai người Hàn Như Liệt, Cung Tuấn Bân nhiệt tình bắt chuyện: “Hàn huynh, Chỉ Ly, trong mười người chỉ có hai người các ngươi coi như là tới chậm nhất.”

“Chúng ta nhận được thông báo lập tức đã tới, tốc độ của các ngươi quá mau. Chẳng qua là, nơi này làm sao nhiều người như vậy?” Hàn Như Liệt nói ra nghi ngờ của mình. “Ta cũng là vừa biết đến, trừ chúng ta bốn người chư hầu quốc bốn mươi người ở ngoài, còn lại sáu mươi người cũng là người Trì Mân quốc.” Cung Tuấn Bân chậc chậc lên tiếng: “Nhưng cũng không có liên quan gì tới chúng ta, bọn họ sáu mươi người cuối cùng chỉ có mười người có thể tham gia Hạt giống chiến.”

“Xem ra bọn họ ở giữa cạnh tranh hẳn là tàn khốc hơn, nhưng ở trong trại huấn luyện Hạt giống huấn luyện một năm, tiến bộ của bọn hắn cũng là không thể khinh thường .” Hàn Như Liệt quét mắt nhìn đệ tử Trì Mân quốc một cái rồi mới lên tiếng. Cung Tuấn Bân nhún vai: “Đây chính là chênh lệch giữa chúng ta cùng với Chủ quốc, chúng ta chỉ có thể tới mười người, bọn họ có thể tới sáu mươi người.” “Tiểu tử ngươi cũng đừng cảm thấy thua lỗ, dù sao chúng ta cũng tiến vào đây a!” Hàn Như Liệt vỗ bả vai Cung Tuấn Bân nói

“Ta cũng là nói đúng mà thôi, nếu người Chủ quốc không có một chút đặc quyền mà nói…, thì có khác gì nước chư hầu đâu.” Khi hai người đang nói chuyện, một gã thanh niên hào hoa phong nhã dưới cái nhìn chăm chú của mọi người thẳng đi lên đài cao. Sắc mặt nam tử có chút trắng nõn, khóe môi nhếch lên một tia nụ cười nho nhã, nếu không phải xuất hiện ở nơi này, cho dù ai cũng sẽ cho hắn là một vị văn nhân. “Ta là huấn luyện Quan của các ngươi, ta tên là Giang Văn Đình. Kế tiếp trong thời gian một năm, nếu các ngươi có vấn đề gì có thể tới tìm ta.”

Giang Văn đình chậm rãi lên tiếng nói, bộ dáng nho nhã kia phảng phất không có nửa điểm lực công kích, song ai cũng rõ ràng đây chỉ là mặt ngoài thôi. “Huấn luyện Quan chỉ là danh hiệu thôi, ta sẽ không huấn luyện các ngươi, làm sao tu luyện, làm sao tăng lên thực lực là chuyện của các ngươi, cho nên trong ngày thường không có đại sự gì không nên tới làm phiền ta.”

Lời của Giang Văn Đình khiến cho không ít người trong lòng sửng sốt,huấn luyện Quan này thật đúng là đủ cá tính , trực tiếp để cho bọn họ không có chuyện gì không nên đi tìm hắn, nghĩ đến thời gian một năm này cơ hội có thể nhìn thấy hắn cũng không nhiều. “Mọi người có thể tiến vào trại huấn luyện hạt giống thì chứng minh các ngươi đều có được bản lãnh của mình, trong ngày thường xung đột chắc chắn sẽ không nhỏ. Trong trại huấn luyện hạt giống không cho phép lén đấu nhau, nếu quả thật muốn tỷ thí…, có thể khiêu chiến đối phương, ở trên lôi đài giải quyết chúng ta sẽ không can thiệp, cần nhắc nhở các ngươi chính là, trên lôi đài không cho phép giết người.

Nếu có người trên lôi đài giết người…, như vậy hắn cũng sẽ bị giết! Dĩ nhiên, nếu như song phương đều đồng ý có thể tiến hành sinh tử đấu, như vậy sống hay chết cũng không sao cả.” Mọi người không chút hoài nghi lời của Giang Văn Đình…, không tuân theo quy củ trại huấn luyện hạt giống thì bị giết cũng sẽ không có bất luận kẻ nào vì bọn họ ra mặt, trong lúc nhất thời trong lòng tất cả mọi người đều cảm thấy may mắn. Giết đối phương nhưng đem tánh mạng của mình đi theo vậy thì lỗ lớn rồi!

“Trại huấn luyện hạt giống có một đặc điểm lớn là ở trong phòng tu luyện, tốc độ tu luyện của các ngươi sẽ tăng lên rất lớn. Bởi vì ở trong phòng tu luyện không khác gì lợi dụng tinh thạch tu luyện, kia chỗ tốt có thể nghĩ. Song, cũng không phải là mỗi người đều có cơ hội tốt như vậy, phòng tu luyện tổng cộng chỉ có năm mươi phòng, mỗi đệ tử có thể thông qua tiếp nhận nhiệm vụ đạt được số ngày sử dụng, hoặc là đánh cuộc, cướp lấy từ trong tay đệ tử khác đạt được, những thứ này các ngươi tự mình mà làm. Các ngươi vừa tới, cho nên mỗi người đều có thể có được mười ngày tu luyện , kế tiếp phải dựa vào chính các ngươi đi lấy, nhớ kỹ lời ta nói, nếu như không có những vấn đề khác, các ngươi liền chính thức bắt đầu ở trại huấn luyện hạt giống tu luyện!”

Đợi sau khi Giang Văn Đình rời đi, trên quảng trường nhất thời ồn ào lên, không ít người cũng là hướng phòng tu luyện đi tới, hiển nhiên là muốn xem ở trong phòng tu luyện tu luyện có thật hiệu quả như vậy không. “Chỉ Ly, các ngươi có tính toán gì không?” Thiên nhi lên tiếng hỏi “Ta tính đi trước xem một chút có nhiệm vụ gì, hiện tại phần lớn mọi người lựa chọn đi phòng tu luyện, chúng ta đi còn không nhất định có, không bằng tìm nhiệm vụ, lúc trở lại cũng không cần lo lắng cái vấn đề này.” Mộ Chỉ Ly nói ra ý kiến của mình.

“Vậy chúng ta cũng đi nhìn xem.” Mộ Dật Thần đồng ý nói Hàn Như Liệt quay đầu nhìn về phía Cung Tuấn Bân, nói: “Cung huynh, ngươi có tính toán gì không?” “Các ngươi đều quyết định như vậy, đương nhiên ta cùng đi với các ngươi rồi, nếu không ta một người có sức lực gì.” Âu Dương Hào thấy Trầm Tinh đối với phòng tu luyện có hứng thú không nhỏ, cho nên quyết định cùng Trầm Tinh đi phòng tu luyện, cùng bọn Mộ Chỉ Ly chào hỏi rồi dẫn đầu rời đi, đám người Mộ Chỉ Ly cùng nhau đi đến nhận nhiệm vụ.

Chọn tập
Bình luận
× sticky