Ích Hàn thấy trong mắt của Mộ Chỉ Ly tràn đầy vẻ hứng thú, nhìn chằm chằm vào một chỗ thì không kềm được mà nhìn theo tầm mắt của nàng:
– Mộ Ly! Ngươi đang nhìn cái gì vậy?
Mộ Chỉ Ly nghe Ích Hàn hỏi vậy thì mỉm cười, nói:
– Không có gì, chỉ nhìn thấy một người bằng hữu tốt đã lâu không gặp mà thôi.
Ngoại trừ Hàn Như Liệt ra thì Mộ Dật Thần cũng xuất hiện ở đây, nhưng Thiên Nhi lại không đến. Hai người bọn họ sao lại thế chỗ nhau đi Tuyệt Tình Cốc chứ? Quả thật có chút kỳ quái.
Thời gian nàng ở Thiên Âm Môn nói dài cũng không dài, mà bảo ngắn cũng không ngắn, dù sao thì nàng cũng có chút hiểu biết. Muốn đến nơi này lịch lãm, ngoại trừ thực lực còn cần phải có tư cách và sự từng trãi, chẳng lẽ địa vị hiện tại của bọn họ ở Thiên Âm Môn đã rất cao rồi sao?
– Đám người ấy dường như là đệ tử của Thiên Âm Môn?
Ích Hàn cũng nhận ra một nam tử trong đó, cho nên hắn vừa nhìn liền biết được thân phận của bọn họ.
Mộ Chỉ Ly gật đầu:
– Đúng vậy.
Ích Hàn không nói tiếp, trong lòng cũng âm thầm suy đoán được đại khái, trong đội ngũ Thiên Âm Môn có một người là bằng hữu của Mộ Chỉ Ly, như vậy thì chứng minh một việc trước kia Mộ Chỉ Ly chính là đệ tử của Thiên Âm Môn!
Tuy rằng hắn không phải là đệ tử môn phái nhưng hắn cũng có hiểu biết đôi chút về chuyện của môn phái. Mộ Chỉ Ly trẻ tuổi như vậy, ở trong môn phái nhất định là người mới, nếu là người mới thì gần như là không thể nào quen biết với tu luyện giả của những môn phái khác được, chỉ có thể quen biết với đệ tử của môn phái mình mà thôi, cho nên….
Trước kia, tuy rằng Ích Hàn đã rất nhiều lần suy đoán Mộ Chỉ Ly là đệ tử của môn phái nào, nhưng hắn lại không nghĩ đến cuối cùng nàng lại là đệ tử của Thiên Âm Môn. Thiên Âm Môn là môn phái chính đạo đứng đầu, chắc chắc thực lực rất mạnh, như vậy thì Mộ Chỉ Ly phạm phải lỗi gì mà lại bị đuổi khỏi Thiên Âm Môn chứ? Thật sự khiến người khác nghi ngờ mà!
Mộ Chỉ Ly quay sang, nhìn thấy ý nghĩ chưa kịp che giấu trong mắt Ích Hàn thì mỉm cười nói:
– Ngươi đang suy nghĩ vì sao ta lại bị đuổi khỏi Thiên Âm Môn sao?
Nếu như lúc trước nàng còn có chút băng khoăn với Ích Hàn, thì lúc này nàng đã không con chút lo lắng nào nữa rồi. Nếu như Ích Quỳ cùng với Hàn Mặc ở chung một chỗ, vậy thì nàng và Tuyệt Tình Cốc cũng xem như là có quan hệ với nhau rồi.
Ích Hàn khẽ run, nhìn thấy vẻ thẳng thắn vô tư trong đôi mắt cơ trí của Mộ Chỉ Ly thì nỗi lắng không yên trong lòng hắn cũng bỏ xuống, nói:
– Mộ Ly, theo lý thuyết thì nhân tài như ngươi sẽ không bị Thiên Âm Môn đuổi đi như vậy.
Mộ Chỉ Ly mỉm cười, thản nhiên nói:
– Không có gì là không thể cả, ta chỉ quanh quẩn ở Thiên Âm Môn trong thời gian ngắn ngủi một năm mà thôi, nhưng cũng đã từng đào mỏ tinh thạch. Sở dĩ ta bị đuổi khỏi Thiên Âm Môn là bởi vì ta đã giết một người.
Đối với nàng mà nói, đó chẳng là cái quái gì cả, suy cho cùng thì nàng cũng không cảm thấy mình đã làm sai chuyện gì.
Trong mắt Ích Hàn xuất hiện vẻ kinh ngạc, chắc chắn người Mộ Ly giết không phải là người bình thường, bằng không thì hắn sẽ không bị đuổi khỏi môn phái. Chỉ có điều, hắn rõ ràng đã biết trước kết quả như vậy mà vẫn dám động thủ, phần dũng khí này không phải người bình thường có thể có được, tác phong làm việc của người huynh đệ này thật rất hợp khẩu vị của mình.
– Mà thôi, ở trong môn phái làm sao có thể tự do tự tại như ở bên ngoài được chứ!
Ích Hàn vỗ vỗ lên bả vai của Mộ Chỉ Ly, dùng phương thức này để an ủi Mộ Chỉ Ly
Mộ Chỉ Ly nhận ra được dụng ý của Ích Hàn thì trong lòng nàng dâng lên một trận ấm áp, nàng mở miệng nói:
– Mộ Ly ta cả đời thích tiêu dao tự tại không bị trói buộc, tán tu thì tán tu, chỉ cần có thực lực thì ai có thể làm gì được ta chứ?
– Hay, nói rất hay, ha ha.
Ích Hàn cười sảng khoái.
Cũng không lâu sao, một vị nữ tử mặc y phục màu đỏ xuất hiện ở trên đài cao, ánh sáng rực rỡ chiếu lên người của nàng, trong nháy mắt nàng ta đã trở thành tiêu điểm của phòng đấu giá. Sau khi nữ tử đó xuất hiện thì phòng đấu giá vốn rất ồn ào bỗng im bặt, mọi người đều nhìn chằm chằm vào nàng ta.
Trên bộ y phục màu đỏ của nữ tử có thêu những đóa hoa mẫu đơn lộng lẫy, khiến dáng dấp nữ nữ càng thêm xinh đẹp, trên gương mặt tinh xảo của nữ tử nở một nụ cười xinh đẹp mị hoặc tựa như yêu tinh, trong mắt nàng lơ đãng lóe ra tinh quanh sắc bén khiến người ta không dám khinh thường.
– Các vị đã đợi lâu, ta chính là người chủ trì hội đấu giá lần này – Kiều Nhã. Chất lượng của hội đấu giá do Tuyệt Tình Cốc tổ chức chắc chắn sẽ không khiến cho mọi người thất vọng. Bây giờ, ta tuyên bố hội đấu giá chính thức bắt đầu!
Giọng nói vừa mềm mại mà quyến rũ truyền ra từ trong miệng của nữ tử kia, dáng dấp xinh đẹp ấy khiến mọi người vui vẻ thưởng thức. Bất luận là một cái giơ tay nhấc chân của nữ tử xinh đẹp ấy đều rất đẹp mắt.
Ngay sau đó, lại một nữ tử xinh đẹp mặc y phục màu đỏ, uốn éo chiếc eo thon chậm rãi đi từ phía sau màn ra, hấp dẫn vô số ánh mắt của nam tử có mặt ở hội đấu giá.
Khóe miệng Mộ Chỉ Ly giương lên một nụ cười, nói:
– Tuyệt Tình Cốc thật sự là có thủ đoạn, chỉ dùng một màn hương diễm này đã có thể thu hút không ít nam tử ở đây.
Nàng đã tham gia rất nhiều hội đấu giá, nhưng chỉ có buổi đấu giá này có điểm khác biệt với những lần trước mà thôi.
– Kiều Nhã chính là người chủ trì kim bài của Tuyệt Tình Cốc chúng ta, có nàng ra tay thì giá cả của một số món đồ có thể cao hơn mấy phần. Nghìn vàng đổi lấy một nụ cười của mỹ nhân, điểm này chắc ngươi phải hiểu hơn những người khác.
Ích Hàn mỉm cười, rõ ràng hắn đang nói đến chuyện Mộ Chỉ Ly vì Thiên Nhi mà vung tiền như rác.
– Ta thấy chiêu này chắc chắn là do ngươi nghĩ ra phải không?
Mộ Chỉ Ly trêu chọc.
– Làm sao ngươi biết?
Ích Hàn giả vờ kinh ngạc, sau đó cười ha hả.
– Đây chính là ý kiến trước kia của ta, sau khi thử một lần thì thấy hiệu quả vô cùng tốt nên vẫn dùng đến hôm nay.
Mộ Chỉ Ly cười nhạt, không thèm nói tiếp, quả thật chỉ cần nàng nhìn một cái liền đoán ra được tâm tư của Ích Hàn. Tầm mắt của nàng nhìn về phía hai thân ảnh một đỏ, một tím quen thuộc kia, chỉ thấy hai người đang xì xào bàn tán chuyện gì đó, thỉnh thoảng lại tìm kiếm xung quanh.
– Sau đây chính là vật đấu giá đầu tiên – Một bộ Quy Kiền Giáp, Quy Kiền Giáp này do ngũ phẩm chế giáp sư chế tạo ra, có thể ngăn chặn năm lần công kích trí mạng. Đây quả thật là một món vật phẩm phòng hộ rất hữu hiệu dành cho những tu luyện giả chuẩn bị ra ngoài lịch lãm, giá quy định là hai mươi vạn thượng phẩm tinh thạch. Mọi người không nên bỏ qua!
Kiều Nhã nháy mắt một cái, đôi mắt kia vốn đã vô cùng quyến rũ, lúc này lại khiến cho mọi người hít thở không thông, ở dưới đài lập tức vang lên vô số tiếng thở dốc.
– Ba mươi vạn!
– Bốn mươi vạn!
…
Một tiếng lại tiếp nối một tiếng kêu giá liên tiếp vang lên trong đại sảnh, Mộ Chỉ Ly ngồi ngay ngắn trong phòng, nghe những tiếng kêu giá ùn ùn kéo đến kia mà đôi mắt trong sáng của nàng vẫn vô cùng tĩnh lặng tựa như chưa từng có chút động tâm nào.
Trong nhà đã có Hàn Như Liệt là một chế giáp sư, những chiếc áo giáp này căn bản không thể hấp dẫn tầm mắt của nàng. Lại nói tiếp, đồ vật trong buổi đấu giá này quả thật toàn đều rất có giá trị, thế nhưng đồ vật thật sự cần thiết đối với Mộ Chỉ Ly thì lại không nhiều. Bởi vì ở căn cứ bí mật của bọn họ có dược sư, chế giáp sư, ngay cả luyện khí sư cũng có, như vậy thì sau này chuyện tự cấp tự túc cũng không thành vấn đề.
Ích Hàn thấy bộ dáng không chút động tâm của Mộ Chỉ Ly thì trong lòng của hắn cũng không cảm thấy bất ngờ. Tuy rằng cho đến bây giờ hắn vẫn chưa từng thấy Mộ Chỉ Ly xuất thủ, nhưng hắn cũng biết trong người nàng có không ít đồ tốt.
Một món lại một món liên tục được lấy ra, hai người Mộ Chỉ Ly cùng với ÍCh Hàn đều giống như người ngoài cuộc, hai người chưa từng mở miệng ra giá món nào cả. Điều đáng nhắc tới chính là tất cả vật đấu giá đều được bán ra với giá cả cực cao, tuy rằng chất lượng của chúng vô cùng tốt, nhưng từ đó có thể thấy được bản lĩnh chủ trì hội đấu giá của Kiều Nhã.
Rất lâu sau, rốt cuộc Ích Hàn nhịn không được mở miệng hỏi:
– Mộ Ly, nhiều bảo bối như vậy, nhưng lại không có món nào khiến ngươi động tâm sao?
Một số món đồ vô cùng quý giá, ngay cả hắn mà cũng thấy động tâm, nhưng từ đầu đến cuối trên mặt của Mộ Ly chưa từng xuất hiện chút cảm xúc nào cả.
Mộ Chỉ Ly nghe Ích Hàn nói như vậy thì mỉm cười quay đầu lại, nói:
– Không phải là không động tâm mà ta chỉ nhìn những thứ gì ta cần nhất mà thôi.
Ích Hàn lầm bầm mấy câu, chỉ việc Mộ Ly có thể xuất ra hai trăm vạn thượng phẩm tinh thạch để mua một bộ trang sức cũng đủ thấy tài sản của hắn không ít, cho nên hắn không mua những món này rõ ràng là do hắn xem thường chúng mà thôi.
– Chẳng lẽ ngươi cũng không muốn mua bảo bối gì sao?
Mộ Chỉ Ly lên tiếng hỏi, lần này nàng đến hội đấu giá chủ yếu là muốn xem đan dược của nàng bán ra với giá thế nào mà thôi, về phần những thứ khác thì không quan trọng lắm.
– Trên cơ bản ta không cần gì cả, nếu như cần thì trước khi hội đấu giá bắt đầu thì ta đã mua lại rồi, chỉ có điều ta thật sự rất muốn có Bồ Đề Đan kia.
Ích Hàn nghiêm túc nói.
– Đến lúc đó đừng quên người huynh đệ như ta nha, ta nhất định sẽ ra một cái giá không kém hơn giá cả lần đấu giá này để mua lại.
– Nói đến tiền sẽ tổn thương tình cảm, chúng ta là huynh đệ mà, những thứ này đâu cần phải tính toán làm gì.
Mộ Chỉ Ly mỉm cười nói, sau này việc luyện chế Bồ Đề Đan đã không còn khó khăn nữa, dù sao thì nàng đã có đủ dược liệu rồi, chẳng qua là nàng thực sự có xuất ra một viên trong lần đấu giá này.
Đêm qua, lúc nàng trở lại, dù thời gian đã không còn sớm nữa, nhưng nàng đã ở trong căn cứ bí mật luyện chế mấy lần mới thành công, cho nên trong tay nàng cũng chỉ có một viên mà thôi.
Ích Hàn cười nhạt, cũng không nói tiếp, rất nhiều chuyện đều khắc rất sâu trong lòng hắn.
– Vật đấu giá kế tiếp chính là một gốc dược thảo, tên là Tử Đan Thảo, tin rằng tất cả dược sư có mặt ở đây đều biết giá trị của nó. Tử Đan Thảo này chính là nguyên liệu để luyện chế rất nhiều đan dược, ngày thường rất hiếm gặp. Mà gốc Tử Đan Thảo này đã tồn tại từ nghìn năm trước, hiệu quả thế nào chắc không cần ta phải nhiều lời. Giá khởi đầu ba mươi vạn thượng phẩm tinh thạch, mọi người có thể bắt đầu đấu giá gốc Tử Đan Thảo này!
Kiều Nhã mỉm cười nói, từ đầu đến giờ nụ cười đó luôn hiện diện trên gương mặt tinh xảo của nàng.
– Năm mươi vạn!
– Sáu mươi vạn!
– Tám mươi vạn!
Mộ Chỉ Ly nghe mọi người kêu giá thì trong lòng nàng cũng có chút kinh ngạc, xem ra số lượng dược sư có mặt ở đây cũng không ít a, nếu như không phải là dược sư thì bọn họ chắc chắn sẽ không ra một cái giá cao như vậy để mua cho bằng được. Tử Đan Tham nghìn năm quả thật rất hiếm gặp, nhưng đối với nàng cũng không có tác dụng lớn lắm, nàng đã trồng được Tử Đan Tham trong dược điền ở căn cứ bí mật rồi, cùng lắm thì chăm sóc lâu hơn một chút mà thôi.
– Một trăm năm mươi vạn!
Một giọng nói hùng hồn mà trầm thấp vang lên.
Ánh mắt của Mộ Chỉ Ly chợt trở nên nghiêm túc, giọng nói này cũng không xa lạ gì với nàng, hôm qua nàng mới gặp qua người này. Vừa quét mắt qua, Mộ Chỉ Ly phát hiện hai thân ảnh màu đen phía dưới, hai người ngồi chung với nhau phảng phất như hợp thành một thể. Nếu như bọn họ không mở miệng nói chuyện thì Mộ Chỉ Ly thật sự nhận không ra đó là hai người.
Một khắc sau, khóe miệng Mộ Chỉ Ly chậm rãi giương lên một độ cong.
– Hai trăm vạn!
Sau khi Mộ Chỉ Ly kêu giá thì mọi người đều rối rít nhìn về phòng khách quý sau lưng, tốc độ nâng giá quả thật là quá nhanh, không biết là tu luyện giả nào mà lại có tiền tài nhiều như thế.
Phó Dịch Hùng không kềm được mà khẽ nhíu mày, nếu không nhìn kỹ sẽ rất khó phát hiện ra được, trong mắt hắn hiện lên vẻ nghi hoặc, giọng nói này nghe có chút quen thuộc? Chẳng lẽ là người thanh niên mà hắn nhìn thấy ngày hôm qua sao? Ý nghĩ này vừa mới xẹt qua trong đầu Phó Dịch Hùng thì hắn liền lắc lắc đầu một cái, nếu như hắn đã hạ độc thì đối phương làm sao có thể bình an vô sự được chứ? Chắc chắn chỉ là giọng nói tương tự nhau mà thôi.
– Hai trăm năm mươi vạn!
Phó Dịch Hùng lần nữa ra giá, Tử Đan Tham nghìn năm chính là nguyên liệu luyện đan mà hắn tìm từ rất lâu rồi. Ngày thường tuy hắn nhìn thấy không ít Tử Đan Tham nhưng loại trồng được nghìn năm như vậy rất hiếm gặp.