Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Anh Đây Cóc Sợ Vợ

Chương 36

Tác giả: Bán Hạ Lương Lương

Chàng trai hít vào một hơi, mắt nhìn thẳng về phía trước, tay chốc chốc lại giật giật, chậm rãi đưa sang bên cạnh…

Những ngón tay mềm mại chạm vào nhau.

Hai người run lên, bước chân bất giác chậm lại.

Tay chạm tay mang theo cảm giác lành lạnh, mềm mại như ngọc, khóe môi chàng trai bất giác cong lên, làm thế nào cũng không ngừng lại được, gương mặt đỏ bừng nhìn thẳng về phía trước, ngón tay vừa buông xuống chậm rãi hướng lên trên, tiến lại gần, mười ngón tay đan xen vào nhau…

Lập tức, nắm thật chặt.

Hai trái tim như va vào nhau, sự mềm mại từ lòng bàn tay truyền đến khiến tim cậu đầy ắp thỏa mãn.

Bàn tay nắm lấy tay cô rất lớn, rất nóng, nóng đến độ khiến tim cô tê rần. Ngón tay Sở Dư run run, cảm giác người bên cạnh càng nắm chặt hơn.

Cảm giác ươn ướt, nong nóng bao trùm lòng bàn tay của mình.

Cô mím môi, nhìn sang người bên cạnh.

—— Vừa vặn chạm vào ánh mắt của chàng trai.

Hai người bỗng nhiên cứng đờ, má dần nóng lên.

Mặt Cố Thần đỏ bừng.

“Nhìn, nhìn gì thế!” Cậu đột nhiên xù lông, nắm tay cô càng chặt, “Không phải là cậu muốn nắm tay tôi ư?!”

Lòng bàn tay cậu ươn ướt, gương mặt đỏ ửng hiện lên nét kiêu căng, mắt nhìn xung quanh, “Tôi, tôi chỉ thỏa mãn ước mong của cậu thôi!”

Độ ấm trong lòng dường như vẫn còn lưu lại trên gương mặt, Sở Dư bật cười khó nói, cô tròn mắt, giọng nói vẫn dịu dàng hờ hững, “Vậy thì cậu đừng nắm.”

Chỉ là nét trẻ trung ngây thơ trên mặt kết hợp cùng xấu hổ yêu thích, như nụ hoa vừa chớm nở đang chờ người hái, là thời điểm hấp dẫn nhất.

Cố Thần cứng đờ, nắm chặt tay, mạnh miệng nói, “Cậu bảo không nắm thì không nắm chắc…”

“Tôi đây lại càng muốn nắm.”

Vẻ mặt cậu cứ như thể tôi đang mất mặt lắm đấy, song hai tai đỏ ửng cùng ánh mắt liếc ngang liếc dọc đã lộ ra sự chột dạ của mình.

Hai người bước đi rất chậm.

Nắng chiều dần dần tắt hẳn ở phía chân trời, con ngõ bắt đầu tối đi.

Trong con ngõ, hai người không nói gì, im lặng đến độ có thể nghe thấy tiếng hít thở, mọi sự chú ý đều đặt lên mười ngón tay đan xen vào nhau, nóng bỏng, ẩm ướt, nhưng lại yên lòng một cách kì lạ.

Chàng trai nhướn mày, khóe miệng không nhịn được giơ lên, cười toe toét.

Ha, ha, ha.

… Đến khi, cánh cửa nhà họ Cố hiện ra.

Cố Thần không cười nổi nữa rồi.

Sao lại nhanh vậy? Không có khoa học gì cả, bình thường cậu thấy nhà họ Cố và nhà họ Sở xa ơi là xa, cứ như cách cả trăm sông ngàn núi, hôm nay sao lại thế! Thời gian còn không đủ để cậu ăn một viên kẹo sầu riêng nữa!

Thấy Cố Thần đứng im, không có ý buông tay cô ra, Sở Dư nhìn tay mình lắc lắc, “Còn không vào đi?”

Cố Thần đờ người, theo phản xạ nắm chặt không để cô giãy ra.

Lông mi run run, Sở Dư nhìn cậu, “Buông ra nào.”

Cố Thần cứng mặt.

… Không muốn buông.

Nghĩ một hồi, hai mắt cậu sáng lên, “Đúng rồi, tôi muốn đưa cậu về!”

Cậu hất cằm, giống như đã tìm được lý do, giọng nói vô cùng chắc chắn, “Trời tối thế này, tôi sao lại để một cô gái như cậu về nhà một mình được?”

Lúc rời khỏi nhà họ Sở, cậu không nghĩ sẽ để cô đưa về nhà, chỉ muốn ở cùng cô một lúc, để cô đưa ra đến cổng là được rồi.

Nhưng mà… đã nắm được tay rồi thì ai lại muốn buông ra chứ…

“Để tôi đưa cậu về.”

Cố Thần sợ cô nghĩ nhiều, bèn kiêu căng nói thêm một câu, “Cậu yếu như vậy, lúc tối lửa tắt đèn thế này, đưa cậu về nhà là chuyện đàn ông cần làm.”

Sở Dư nhìn bầu trời vẫn còn chưa tắt nắng, khóe miệng cong lên, cúi đầu nở nụ cười.

Ở đâu lo lắng chứ nơi này thì không cần, với lực lượng bảo vệ ở đây, đừng nói là chạng vạng, con nít ba tuổi ra ngoài vào lúc đêm khuya cũng sẽ không có chuyện gì xảy ra.

Sợ cô từ chối, Cố Thần ho khan một tiếng, lén nhìn cô, không chờ cô trả lời liền nắm lấy tay dắt cô đi về nhà họ Sở.

“Khụ, đi mau đi mau, lằng nhằng hoài phiền quá đi!”

Sở Dư nhìn cậu.

Chàng trai cứ như bị chập, run lên một cái, chớp mắt nhìn xung quanh, vừa gật đầu ra vẻ hiểu biết vừa lẩm bẩm, “Mấy bức tường của viện này toàn là màu xám, trông rất đẹp, tôi thấy còn có sức sống hơn mấy cái màu đỏ gạch kia…”

Làm ra vẻ như đang chìm đắm vào cảnh sắc xinh đẹp xung quanh không để ý đến ánh mắt cô đang nhìn cậu.

Nhưng cánh tay kia, bất kể ra sao cũng không chịu buông ra.

Dù cho lòng bàn tay đã đổ mồ hôi.

Lèo nhèo một hồi, ngõ có dài cách mấy thì cũng sẽ đến nơi.

Cố Thần im lặng nhìn cánh cổng đằng trước.

Mấy cánh cửa bây giờ đều học cách dịch chuyển thời gian hết cả rồi hả?

“Trời tối rồi, mau về đi.” Sở Dư buông tay ra, cong mắt nhìn Cố Thần.

Chàng trai không thèm động đậy.

Vẻ mặt cậu vô cùng đứng đắn, giống như bàn tay nắm chặt lại khi cô giãy ra không phải là của cậu vậy.

Cậu đề nghị, “Hay là, cậu đưa tôi về nhé?”

Cậu già mồm, mắt đỏ lên, vờ kiêu căng giải thích, “Cậu, không phải cậu bảo đưa tôi về nhà sao?”

“Rồi đến cổng nhà cậu thì ai đưa tôi về?”

“Rủi như xảy ra chuyện thì làm sao?”

Sở Dư buồn cười day day trán.

Tiễn qua tiễn lại, muốn diễn 18 lần đưa tiễn ở đây hả?

Cuối cùng chàng trai tủi thân xách mông về nhà.

Bước một bước lại quay đầu hai lần… phát hiện cô gái sắt đá kia đã quay vào nhà không còn bóng dáng đâu cả.

Cố Thần bỗng chốc nổi điên.

Cô gái Sở Tiểu Dư kia! Vậy mà! Vậy mà không thèm lưu luyến cậu chút nào!

Hừ! Ai thèm để ý!

Ngày mai cậu không thèm đi đón cô đâu!

Ai để ý chính là…

Không được, chàng trai hầm hừ nuốt lời vừa nói trở vào.

… Cậu để ý đó.

Không lâu sau.

Chàng trai đi càng lúc càng chậm, tự an ủi bản thân.

Bỏ đi, cậu là bạn trai tương lai của cô, cậu phải rộng lượng, phải nhường cô. Cô lần đầu tiên làm bạn gái, chắc chắn không hiểu, sau này cậu sẽ từ từ dạy cô.

Nếu mà giận cô, ngày mai không đi đón cô thì ai nắm tay cô chứ!

Ừ, quyết định vậy đi, ngày mai đến đón cô sớm một chút ~

Để tỏ ra là cậu rộng lượng không giận cô, phải nắm tay cô mới được ~

Chàng trai rụt rè cong khóe môi. Hi! Cậu là đàn ông mà!

***

Lúc về đến nhà.

Ông bà Cố đã ăn cơm.

Bà nội không hỏi tại sao bây giờ cậu mới về, chỉ cười tủm tỉm nhìn cậu, “Thằng hai về rồi hả?”

Bà vẫy vẫy tay với cậu, “Nhanh tắm đi rồi ra ăn cơm.”

“Con ra ngay.” Cố Thần hào hứng đáp lại.

Ông Cố nhìn cả người cậu đều toát ra sự phấn chấn, hừ một tiếng.

Y chang thằng ngáo.

***

Tiếng nước truyền ra từ phòng tắm.

Dòng nước ấm áp chảy dọc thân thể gầy gò của chàng trai.

Lúc này Cố Thần không có phản ứng gì, chỉ cúi đầu nhìn bàn tay của mình mà trầm tư.

Cậu nhớ mình vừa làm một chuyện gì đó rất quan trọng.

Lòng bàn tay dường như vẫn còn cảm giác, chàng trai không nhịn được nắm chặt tay, mặt mày mang theo ánh sáng hạnh phúc, dần dần nở rộ, vô cùng chói mắt.

Sở Tiểu Dư…

Chỉ cần nghĩ đến ba chữ ấy thôi, cậu đã không thể khống chế được bong bóng sôi sùng sục từ đáy lòng.

Trên mặt gương xuất hiện ba chữ.

Chàng trai nhìn vào gương, mặt đỏ bừng lên, vung tay lên xóa sạch ba chữ ấy,

Sao… lại viết ra rồi?

Cậu ho một tiếng, lau khô người rồi bước ra khỏi phòng tắm.

Cố Thần nằm lên giường rồi bật dậy.

Vẫn còn sớm.

Cậu đứng dậy đi đến thư phòng, mở ngăn tủ lấy một bức tranh rồi mở ra.

Thời gian dần dần trôi qua, chàng trai vẫn còn đang vẽ, ánh đèn hắt lên sườn mặt cậu tạo thành một bóng mờ đầy dịu dàng.

Trên mặt giấy trắng, hiện lên con ngõ nhỏ, chàng trai nắm chặt tay cô gái, hai bóng người chồng lên nhau.

Trông thân thiết lại ngọt ngào.

Mười một giờ.

Cố Thần lăn qua lộn lại nãy giờ, cảm xúc cứ trào dâng mãi, câu không nhịn được bèn cầm điện thoại lên.

“Háo Tử?” Cậu banh mặt, vờ hỏi, “Mấy bữa nay cậu làm gì thế? Có thấy chán không?”

Có thể nghe rõ người bên kia đang cựa quậy ngồi dậy, “Phắc! Nhị ca, anh chưa ngủ hả?”

Bình thường Cố Thần có thói quen làm việc và nghỉ ngơi như quân đội mà…

Lập tức nhớ đến câu hỏi vừa nãy, cậu lên tiếng, than vãn, “Chán chứ, sao lại không chán.”

“Mấy ngày rồi chán đến chết, muốn tìm anh chơi mà không thấy trả lời, Nhị ca, anh sắp thành tiên rồi…”

“Vậy à.” Chàng trai rụt rè, “Tôi khác mấy cậu.”

Cậu làm sao mà giống mấy thằng FA này được, cậu là người đã có bạn gái tương lai đấy.

“… Khác cái gì?” Tôn Hạo Quảng im lặng, cảm thấy lời cậu nói có gì đó… thiếu đòn.

“Khụ, cậu biết không, con gái, đều thích bám người, Sở Tiểu Dư cũng thế.”

“…” Nhị ca, chắc anh đang mơ rồi.

“Chúng ta là đàn ông, làm bạn trai người ta thì phải tốt với họ một chút.”

“Cái, cái gì?”

Tôn Hạo Quảng sợ đến lắp bắp, đưa điện thoại ra xa, sao lại là bạn trai bạn gái rồi? Chắc cậu cũng… đang nằm mơ rồi.

Bên kia truyền đến giọng nói nhạt nhẽo, “Aiz, Sở Tiểu Dư đã tỏ tình rồi, vì thể diện của cậu ấy, tôi không thể không đồng ý.”

Làm thế nào cũng không ngăn được sự đắc ý kia.

Tôn Hạo Quảng im lặng, cậu hiểu rồi, Nhị ca đang gọi điện khoe khoang đấy.

Nhưng…

Cậu ta hỏi nhỏ, “Nhị ca, anh nói vậy Sở Dư biết không?”

Cố Thần cứng đờ, “Đương nhiên! Đây là sự thật mà!”

Cậu nheo nheo mắt, uy hiếp hỏi, “Sao, cậu không tin nhị ca cậu hả?”

“…Không có.” Không dám.

Nhưng cậu ta vẫn không tin, ai tin là đồ ngốc!

Bấy giờ Cố Thần mới vừa lòng, nói tiếp, “Tôi nói cậu nghe, Sở Tiểu Dư cái gì cũng tốt, chỉ có hơi bám người, tối nay lúc tôi về nhà, cậu ấy không muốn để tôi về, cả đường cứ lưu luyến mãi.”

Tôn Hạo Quảng: …

“Còn len lén nắm tay tôi, nắm rồi thì không chịu buông, tôi còn cảm giác được mồ hôi trong lòng bàn tay cậu ấy nữa…”

Tôn Hạo Quảng: …

Cuối cùng trước khi cúp điện thoại, chàng trai còn nói, “Quên đi, tôi nói với cậu làm gì, dù gì cậu cũng là dân FA.”

Tôn Hạo Quảng: … Anh vui là được rồi.

***

Gọi điện thoại xong, Cố Thần vẫn thấy chưa đã.

Cậu lại cầm điện thoại lên, lướt lướt danh bạ,

“Alo, Triệu Tưởng hả?”

“Tôi khác với mấy cậu!”

“Sở Tiểu Dư cái nào cũng tốt, chỉ hơi bám người, lúc chia tay cứ lưu luyến, lúc đi lại tiễn tôi một đoạn.”

Triệu Tưởng: …

“Còn len lén nắm tay tôi, nắm rồi thì không chịu buông, tôi còn cảm giác được mồ hôi trong lòng bàn tay cậu ấy nữa…”

Triệu Tưởng: …

“À đúng rồi, tôi quên mất cậu là FA.”

Triệu Tưởng: Anh Cố à, lừa mình dối người… vui không?

***

Cố Thần hài lòng cúp điện thoại, tiếp tục mở danh bạ ra, bấm số gọi người tiếp theo.

“Alo? Trần Thuật hả?”

“Anh Cố ~”

“Dạo này chán không?”

“…”

“Tôi khác mấy cậu…”

Trần Thuật: Cậu…gọi đến để khoe hả?

Cái mùi tình yêu hôi thối ở đâu đấy.

***

Sau khi khoe khoang hết một lượt bạn bè, Cố Thần mới chịu bỏ điện thoại xuống lên giường nằm.

Lăn qua lộn lại vẫn chưa ngủ được, vừa nhắm mắt lại liền hiện lên gương mặt mỉm cười của Sở Tiểu Dư, cậu sờ sờ tai mình, lại vào Wechat lướt Moment.

Cố gia chuẩn men: Thân phận tôi bây giờ, không hiểu nổi mọi người chán thế nào nữa.

Trần Thuật: …

Triệu Tưởng: …

Tôn Hạo Quảng: …

Cậu chưa khoe đủ hả?

Sở Dư bên ngoài luôn tỏ ra lạnh nhạt, nhưng trong lòng cô vẫn có chút ngọt ngào và phấn khích.

Ít khi cô lên Wechat, vừa lên thì thấy Cố Thần đã trễ thế này mà còn đăng bài.

Cô cử động ngón tay, “Ngủ chưa?”

Trễ thế này còn chưa ngủ, thói quen làm việc và nghỉ ngơi của cậu chưa bao giờ muộn thế này.

Âm thanh báo vang lên, Cố Thần ấn vào, gương mặt bỗng chốc cứng đờ, vội trả lời lại.

“Ngủ rồi.”

Cậu đang ngủ! Cậu không phải vì chuyện này mà vui mừng đến mất ngủ! Cậu chưa kể với người khác cô tỏ tình với cậu!

Chờ, chờ chút…

Tin nhắn có thu hồi được không?

Tác giả có lời muốn nói: 108 cách tìm đường chết của Cố Tiểu Gia chỉ Sở Tiểu Dư khăng khăng tỏ tình với tôi.

Bình luận
720
× sticky