Sở Dư khom lưng, vén lọn tóc rũ xuống ra sau tai, tìm đồ.
—— Sao lại không thấy đâu?
Chợt thấy điện thoại đặt trên bàn vang lên.
Cô bắt máy, ở đầu dây bên kia là giọng nói của Tôn Hạo Quảng.
Bảo cô xuống dưới đón Cố Thần, Cố Thần uống say cấm tiệt không để họ đỡ, nên mới cần cô xuống.
Cô còn chưa kịp nói gì thì bên kia đã cúp máy, Sở Dư bất đắc dĩ lắc đầu, mang giày vào rồi đi xuống dưới.
Bọn họ không đỡ nổi, chỉ sợ cô lại càng không.
—— Đến khi xuống dưới, bỗng nhiên nghe thấy tiếng la.
“Dư Dư của tôi đâu rồi?”
“Tôi ngoan như vậy, sao vợ tôi lại, hức, còn chưa đến đón tôi về nhà hả!”
“…”
Sở Dư hạ tầm mắt, đứng im.
Trong nháy mắt, dường như suy nghĩ rất nhiều, lại dường như chẳng nghĩ gì cả.
…
Không biết đã qua bao lâu.
Vẫn là Cố Thần đang bị hai người kia kéo tay thấy cô.
Vung hai cánh tay đang đặt trên vai mình ra, cậu bước thẳng đến đây.
—— Lúc ấy, Tôn Hạo Quảng và Triệu Tưởng vì đề phòng hậu quả sau khi nhị ca bọn họ tỉnh táo lại sẽ…thẹn quá hóa giận mà hủy diệt bọn họ, nên rất không tình không nguyện chạy lên kéo cậu lại.
Mặc dù bọn họ đều muốn cách xa tên này ra.
“Em đến đón anh đấy à!”
Cậu kích động bước đến chỗ cô, bỗng nhiên đi chậm lại, dường như sợ sẽ đụng phải cô nên bước tới thật cẩn thận.
Lông mày vốn dĩ dựng đứng bỗng chốc hạ xuống, dường như buông bỏ phòng bị trong nháy mắt, từ dã thú đang săn mồi bỗng chốc biến thành con chó con vừa được ăn no.
Ánh mắt Sở Dư hiện lên tia phức tạp.
“Ừ.”
Chàng trai hài lòng gật đầu, sớm đã quên mất dáng vẻ “một lời không hợp liền ra tay” của mình vừa nãy, “Vậy chúng ta về nhà thôi!”
Bước được hai bước, cậu quay người lại, hất cằm, giống y chang học sinh tiểu học, nắm lấy một ngón tay của cô, “Em đến trễ quá!”
Nâng ngón tay lên quơ quơ trước mặt cô, kiêu ngạo nói, “Cho nên, hức, nắm một ngón tay.”
Sở Dư giật giật nhưng không giãy ra.
Cô nhìn về phía hai người đang giả vờ ngắm sao bên kia, nhẹ nhàng nở nụ cười, “Sao cậu ấy lại uống nhiều thế?”
Hai người ngẩn ra, không biết phản ứng này của cô là sao.
Bọn họ nhìn nhau, vậy, rốt cục cô có nghe thấy anh của bọn họ vừa mới hét lên hai câu kia không.
… Chịu thôi, không nhìn ra được.
“Mấy cậu không có chìa khóa đúng không.” Dường như không nhận ra hai người kia trao đổi ánh mắt, Sở Dư cong khóe môi, “Bà Cố vừa mới đưa cho tôi, tôi còn có việc, hai người đỡ cậu ấy lên đi.”
Câu đầu tiên của cô đã quy nguyên nhân gọi cô xuống là vì không có chìa khóa.
Tôn Hạo Quảng và Triệu Tưởng liên tục lắc đầu, “Không được, không được đâu!”
Phản ứng đầu tiên là nhìn sắc mặt Cố Thần
Dường như trong tiềm thức cảm giác được sự an toàn, nhị ca của cậu bắt đầu buông lõng, thần trí trở nên hỗn độn.
—— Ánh mắt giờ đây tràn ngập mê man, ngoan ngoãn như học sinh tiểu học được mẹ đón về nhà.
Hoàn toàn mất đi dáng vẻ hung dữ phòng bị vừa nãy.
Tôn Hạo Quảng và Triệu Tưởng cạn lời.
Tức ngực quá!!!
Chênh lệch giữa bạn và vợ… cách cả một dải ngân hà.
Hai người cắn răng, nói tiếp. “Phiền cậu chăm sóc anh Cố bọn tôi nhé, bọn tôi còn có việc gấp liên quan đến mạng người, mấy con ma men kia còn nằm ở quán, bọn tôi phải quay về đưa bọn họ về nhà.”
Sở Dư nhìn xoáy vào bọn họ, cảm xúc chỉ như vô tình, thản nhiên nói, “Sao ngày nào mấy cậu cũng có việc gấp thế!”
“Ha! ha ha ha!”
Không biết là vô tình hay cố ý, Tôn Hạo Quảng và Triệu Tưởng chột dạ như đứng đống lửa như ngồi đống than, cười gượng vẻ mất tự nhiên, không chờ cô đáp lại đã quay người bước đi.
“Vậy, bọn tôi đi nhé!”
Ngồi trên xe về, Tôn Hạo Quảng bỗng có chút tiếc nuối.
“Aiz, tiếc quá không được xem rồi!”
Biểu hiện vừa nãy của nhị ca, rõ ràng là đã xác định mối quan hệ của bọn họ thành vợ chồng rồi —— Hôn hôn, ôm công chúa gì gì chắc là có đủ cả rồi.
Nhưng thật ra bọn họ không phải…
Vậy thì càng vui rồi…
…
Sở Dư nhìn người bên cạnh, rốt cục vẫn dìu cậu lên.
Thật ra bây giờ cô đã hiểu ra, chỉ sợ mấy việc gấp kia chỉ là cái cớ mà thôi, bao gồm cả việc cô tìm mãi mà không thấy máy quay phim đâu.
Nhưng, cô cũng không thế cứ như thế rời đi được.
Cô và Cố Thần là bạn, mặc kệ quan hệ sau này của bọn họ là gì, mặc cho lựa chọn sau này của cô là gì, thì chí ít bây giờ, cô không thể bỏ rơi cậu ngay lúc cậu đang say cần người chăm sóc như thế được.
Cậu rất tốt với cô, không thể vì bất cứ lí do gì mà khiến cô xem thường.
Cô tùy ý để Cố Thần nắm tay mình đi lên nhà.
“Chờ xíu.” Sở Dư buông tay ra, lấy chìa khóa mở cửa, “Vào đi.”
Cố Thần không phản ứng.
Lúc cô quay đầu lại, thấy Cố Thần đang nhìn chằm chằm đứa bé đang nhào vào lòng mẹ mà khóc ngoài kia.
“Tiểu Cố?”
“Ờ.”
Chàng trai quay lại, suy nghĩ còn đang mơ màng, dang hai tay ra, “Chân đau quá, phải ôm một cái!”
Dáng vẻ y chang đứa bé vừa bị té ngã.
Phải ôm một cái, hôn một cái, phải dỗ dành mới chịu đứng dậy.
Sở Dư sửng sốt, “Cậu vào nhà trước đã!”
Cậu vào nhà trước đã → vào rồi cho ôm!
Chàng trai lúc này dung lượng não có hạn, xoay một vòng mới hiểu ý câu nói, hài lòng hất cằm, nâng chân bước vào.
“A…”
Chân vừa nâng lên đã vướng vào bậc cửa, thấy Cố Thần sắp ngã, Sở Dư vội vàng quay lại đỡ cậu, ngay lúc cậu bổ nhào vào ngực cô.
Hai tay cậu đặt trên eo cô.
Mềm mại tinh tế.
Chàng trai ngẩn người, trong đầu đặc quánh, không nói rõ cảm giác gì, nhưng bắt đầu cảm thấy hưng phấn.
Cậu ôm càng chặt, miệng thì lầm rầm, đầu cậu cọ cọ lên gáy cô.
“A ~ thơm quá ~ vợ ơi ~ Dư Dư ôm nào ~”
Hơi thở nóng rực phải vào gáy cô, thân thể Sở Dư cứng đờ.
Cổ trắng như tuyết bỗng chốc ửng hồng, tay kéo đôi tay đang đặt trên eo mình.
Quần áo mùa hè quá mỏng, đặc biệt là Cố Thần, cậu chỉ mặc một cái áo sơ mi mỏng. Cố Thần dán chặt thân thể mình lên, có thể cảm giác được nhiệt độ của làn da, thậm chí cô có thể cảm nhận được đường cong của cậu.
Thiếu niên không giống với những cậu bạn cùng tuổi gầy gò, trái lại, có thể là do thường xuyên luyện tập, trên người cậu đâu đâu cũng đều rắn chắc, gầy nhưng lại khỏe mạnh, ẩn chứa sức lực kinh người.
Chàng trai bị kéo ra trừng to mắt, dáng vẻ anh đây không hài lòng, tiếp tục dang hai tay ra, “Ôm ~”
“Không được!” Sở Dư đặt tay trước ngực cậu.
Chàng trai mở to mắt, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cô, mơ mơ màng màng cảm thấy lo sợ, nhất thời uể oải.
Cậu nói nhỏ, “Vừa nãy bọn họ muốn đỡ anh, nhưng anh rất thông minh không cho bọn họ đỡ.”
Cậu càng nói càng đáng thương, “Anh chỉ để cho em ôm, mà em còn không chịu ôm.”
Lời nói của cậu, chính là một lời hứa.
Một người có mối tình duy nhất, chỉ hứa hẹn với một người là cô.
Một người, say rượu cũng nhớ kỹ lời hứa.
Hoặc giả là sợ hãi điều gì đấy.
Lông mi Sở Dư khẽ chớp, khóe miệng lại cong lên, cô kéo tay cậu, nhẹ giọng, “Đầu có đau không? Nghỉ một lát nhé?”
“Ừm.” Cố Thần gật gật đầu, ngoan ngoãn để cô kéo đi.
Cậu nỗ lực quá nhiều, khát vọng đã lâu, lại càng dễ dàng thỏa mãn.
Nhưng chỉ cần một câu nói dịu dàng, chuyện gì cũng quên hết.
…
“Cố Thần, cậu nằm ở đây chờ một lát nhé?” Cậu bây giờ giống như một đứa trẻ, giọng nói của Sở Dư nhẹ nhàng hẳn, nghiêm túc nói với cậu, “Tôi đi nấu canh giải rượu cho cậu.”
Dù cậu phản ứng hơi chậm, nhưng mỗi một câu của cô, cậu đều suy nghĩ thật kỹ.
“Được.”
Chàng trai lâng lâng, choáng váng gật đầu.
Sở Dư xoay người vào phòng bếp.
Không lâu sau, một mùi hương của hỗn hợp giấm và gừng bay ra.
Nước giấm và đường đỏ, thêm chút gừng, là cách nấu canh giải rượu thông thường, rất nhanh chóng dù hơi khó uống.
Khoảng chừng 10 phút, Sở Dư bước ra.
Vừa vào cửa phòng, bắt gặp đôi mắt đen láy đang nhìn mình, sau đó xuất hiện một gương mặt cười toe toét.
Sở Dư kinh ngạc.
Tư thế chàng trai vẫn giống trước khi cô rời đi, chăn đắp tới cằm, hai tay đặt trên mép chăn, chỉ lộ ra mỗi cái đầu.
“Sao cậu không ngủ?”
Người say rượu đều rất dễ ngủ, nhất là lúc nằm trên giường, cố cứ tưởng cậu đã ngủ rồi.
“Đang đợi em mà…” Chàng trai cố gắng mở mắt to ra, không cho mình ngủ.
“Nằm ở đây chờ một lát.”
Thần trí cậu đã mơ màng, nghe cô nói thế, cố chấp hiểu theo ý này.
Cậu ngáp một cái, giọng nói hơi nhỏ, “Phải nghe lời vợ…”
“…”
Trong lòng Sở Dư có chút phức tạp.
Có lẽ là cảm động, hoặc là sự tự trách không thể nói rõ, cũng có thể là một thứ tình cảm nào đó.
Điều này thúc đẩy cô ngắt ngang lời cậu.
“Cố Thần, ngồi dậy uống canh nào.”
Sau khi Cố Thần ngồi dậy mới cảm thấy hơi nóng.
Cậu khó chịu uốn éo thân mình, “Anh nóng!”
Cậu làm nũng, “Tắm đi ~”
“…”
Không phải định bảo cô tắm cho cậu đấy chứ.
Sở Dư chỉ có thể dời tầm mắt, coi như chưa thấy gì.
“Anh nóng! Anh khó chịu! Anh muốn đi tắm!”
Cố Thần thấy cô không để ý đến mình, đột nhiên cảm thấy oan ức.
Cậu khó chịu mà cô cũng không quan tâm!
Cậu cởi đồ, trừng mắt giận dữ.
“Anh mặc kệ, anh mặc kệ! Em phải tắm cho anh!”
Sở Dư bất đắc dĩ.
—— Thật ra, Cố Thần lúc bình thường vẫn tốt hơn.
“Cố Thần, đừng quậy nữa.”
Cô không thể nào giúp cậu… tắm được.
Thiếu niên run rẩy, hơi lúng túng, nếu là bình thường thì cậu đã nghe lời, nhưng lúc này cậu đã say, không chịu nổi ấm ức, bỗng nhiên bùng nổ.
—— Bọn họ rõ ràng là vợ chồng mà!
Cậu vỗ giường.
“Này này này, em là vợ anh! Em không tắm cho anh hả!”
“Em không thương anh đúng không!”
“…”
Ai say rượu cũng đều khó chơi như thế này hết hả?
Sở Dư không muốn đồng ý, nhưng lần này Cố Thần như quyết tâm cho bằng được.
Thậm chí khóc lóc om sòm đều lôi ra hết.
Sở Dư:…
Cô đột nhiên mỉm cười, không biết sau khi tỉnh lại Cố Thần có còn nhớ không, cậu bình thường kiêu ngạo là thế…
“Được.” Sở Dư gật đầu.
Sở Dư cũng không tự mình ra tay, cô chỉ có thể lấy khăn lông ra lau thôi.
…
Sở Dư vắt nước khăn lông, tỉ mỉ lau cổ giúp cậu.
Sau đó đưa cho cậu, “Tôi hơi mệt, tiểu nhị tự làm được không?”
Vợ cậu đã lau cho cậu rồi ~
Chàng trai cảm nhận được nhẹ nhàng khoan khoái thôi không quấn quít nữa, mơ mơ hồ hồ cầm lấy cái khăn, tay chân luống cuống.
Sở Dư chỉ chỉ ngực cậu, nhẹ giọng bảo cậu, “Lau chỗ này đi, giống vừa nãy tôi lau cho cậu ấy.”
Chàng trai động đậy, mới bắt đầu động tác còn cứng, lát sau không cần Sở Dư bảo, cậu tự động lau toàn thân, từ cánh tay đến bụng.
Dáng vẻ lau người vô cùng vui vẻ.
Lúc nãy quần áo đã cởi được nửa, cánh tay một bên đã để trần, vừa nhấc tay lên thì áo sẽ xắn lên đến trên cổ.
Cơ bụng thấp thoáng như ẩn như hiện.
Sở Dư khẽ cười, hít một hơi, mất tự nhiên nhìn đi chỗ khác.
Thấy thời gian trôi qua không ít, cô quay đầu lại, chuẩn bị vắt khăn cho cậu.
Đúng lúc này, cô lại thấy cậu vói tay vào quần!
Một chỗ căng phồng nhích tới nhích lui.
Mặt Sở Dư ửng đỏ trong nháy mắt, bình tĩnh nhìn xuống, nheo mắt lại, giọng nói thậm chí càng nhẹ nhàng, “Cố Thần! Cậu làm gì thế!”
Cố Thần cảm thấy hơi lạnh, không biết vì sao hô một tiếng lấy khăn lông ra, vẻ mặt mê man nhìn cô.
“…”
Nhìn thấy khăn mặt trong tay cậu, Sở Dư yên lặng lắc đầu, thấp giọng nói, “Cậu tiếp tục đi.”
“Ờ.”
Sau khi lau xong, cậu bẻ bẻ ngón tay, sao lại không với tới nhỉ.
Vì thế ngồi xuống sát bên người Sở Dư, nhét khăn lông vào tay cô, phả hơi rượu, “Dư Dư lau cho anh đi!”
Tay Sở Dư run lên.
Khăn lông rơi xuống chân.
Cứ cảm thấy… có hơi nóng.
Cô nhặt khăn lông lên, nhúng nước vài lần, tỉ mỉ vò mấy cái mới thấy hết nóng.
Sở Dư cúi mặt, “Nằm sấp xuống.”
Cô chăm chút lau sau lưng cậu.
Cố Thần nghiêng đầu, nhìn cô chằm chằm.
“Nhìn cái gì?” Sở Dư hỏi.
Cậu ngẩn người một lúc, đột nhiên nâng mặt lên, sắt mặt đỏ ửng, ánh mắt trong veo nhìn cô.
“Vợ ơi~ Em đẹp quá đi ~”
Trong mắt cậu như chứa lửa, Sở Dư dời tầm mắt.
Cố Thần không chờ cô phản ứng lại, đánh sấp tới, nắm lấy eo cô, chôn mặt vào bụng cô dụi dụi, luôn miệng lầm bầm.
“Rất thích em, rất thích rất thích em…”
Cả người dường như bắt đầu bắn ra bong bóng màu hồng, tiếp tục lầm bầm, “Rất thích Sở Dư, thích vợ lắm ~”
Khí nóng phả lên bụng, Sở Dư né tránh, đang lúc định đẩy cậu ra thì cậu đã quay lại chỗ mình.
Nghiêng đầu nằm sắp ở đó, có thể nhìn cẩn thận một lượt từ trên xuống dưới.
Giọng nói mang theo ngọt ngào đắc ý, “Tóc đẹp nè, mắt đẹp nè, mũi cũng đẹp, miệng cũng đẹp luôn, cằm cũng đẹp…”
“Chỗ nào cũng đẹp hết…” cậu kiêu ngạo vô cùng.
Sau đó cậu như nghĩ đến gì đấy, bỗng nhiên buồn rầu, “Nhưng lại hơi hung dữ.”
“… Hung dữ?”
Cố Thần mạnh mẽ gật đầu, nói ra những lời sâu thẳm trong lòng mình. “Đúng thế, dữ lắm, anh còn sợ em mà.”
Cậu hoàn toàn đã quên mất dáng vẻ bình thường của mình, không sợ trời không sợ đất.
“…Sợ cái gì?” Động tác trong tay Sở Dư chậm lại, dịu dàng nói.
Chàng trai than thở.
“Sợ em không vui…”
“Sợ em có giận anh không…”
“Sợ có thể em không quan tâm đến anh…”
“…”
Sợ nhất chính là, cô không thích anh.
…
Tình cảm thiếu niên luôn thẳng thắn nhiệt tình, Sở Dư dừng tay, ngón tay ấn nhẹ lên tấm lưng trần ấy, đường cong khêu gợi, động tác bỗng nhiên nhanh hơn.
Cô cũng không hề phát hiện ra, mặt mình chậm rãi ửng hồng.
Tay Cố Thần nhịn không được vuốt ve, Sở Dư vươn tay ngăn cậu lại, cậu thuận thế nắm lấy tay cô.
Đôi mắt say mê ly nhìn chằm chằm bàn tay trắng trẻo, lôi kéo đặt lên gò má cậu.
Tay Sở Dư lành lạnh, vừa đặt lên gương mặt nóng hổi, cậu thoải mái run lên.
Hai má cọ cọ tay cô, thở phào nhẹ nhõm, “Thoải mái quá ~”
Động tác của Sở Dư nhanh lên hẳn.
“Được rồi.” Cô bỏ khăn lông xuống, “Ngủ đi.”
Đang định đứng dậy rời đi.
…
Cố Thần giữ chặt tay cô, “A…Cùng ngủ đi.”
“Hả!” Sở Dư đang định nói gì thì đã bị cánh tay của cậu kéo xuống.
Cố Thần mím môi, nhét Sở Dư vào chăn, mới hài lòng gật đầu ngáp một cái, “Ngủ đi!”
Ôm người vào lòng.
Chàng trai chỉ cảm thấy một mảnh thiếu nào đó đã được lấp đầy, vừa vặn cơn buồn ngủ ập tới, dường như một giây sau sẽ tiến vào mộng đẹp.
…
Cả người bị cậu ôm vào lòng, ngẩng đầu chính là vòm ngực của cậu, cả bầu không khí chỉ có thể ngửi thấy mùi hương của cậu, như bị cậu vây quanh.
Bỗng nhiên Sở Dư cảm thấy hai má được bao bọc trong chăn nóng lên.
Nhẹ nhàng nhíu mày.
“Buông ra.” Cô nói.
Cô vừa động, chàng trai liền tỉnh, tay vỗ vỗ tay cô, miệng thì thầm cự tuyệt, “Không muốn!”
Trong lòng mỗi một người đàn ông đều là trẻ con, chỉ là đứa trẻ ấy được giấu thật sâu ở đáy lòng, bây giờ đây, đứa trẻ trong lòng Cố Thần đã xuất hiện một vòng.
Cậu càng ôm chặt một chút, tự nhiên nhắm hai mắt lại tì cằm lên đỉnh đầu cô, mơ mơ màng màng hừ hừ, “Không buông!”
Biết có giãy dụa cũng vô ích, Sở Dư nhẹ nhàng nói, “Tôi không thích bị ôm ngủ”
“A…”
“Không thể nào.”
Ôm thoải mái thế này, vừa thoải mái vừa thơm, ai mà lại không thích… Nói dối…
Cố Thần không hề suy nghĩ mà lầm bầm phải đối, ôm càng chặt.
“Lúc trước chúng ta cũng ôm nhau ngủ mà.” Cậu còn nhớ rõ, lúc trước khi cậu ôm cô cậu còn đặt cô ở trên…
Bỗng nhiên cậu hơi nghi ngờ, a, tư thế này có đè cô không?
Sở Dư:… Bọn cô ngủ chung khi nào vậy?
Giống như tú tài gặp nhà binh, có lý mà không nói rõ, chẳng thể nào nói phải trái với người không có đầu óc được.
Cô hít vào một hơi, nói tiếp, “Ôm nhau sẽ nóng lắm.”
Lúc này Cố Thần đã nửa tỉnh nửa mê, mắt nhắm chặt, nghe cô nói, bàn tay với tới cởi nút áo cô.
Nóng, cởi áo…
A~ mềm quá ~
Sở Dư phản xạ có điều kiện nâng chân lên, “Làm gì đó?”
“A…”
Cố Thần đau đớn cuộn lại như con tôm, mắt bỗng nhiên mở ra, vẻ mặt trách móc nhìn cô, “Đau quá!”
Sao tự nhiên lại đá cậu?
Sở Dư lúc này mới phản ứng lại. Là do cô hiểu lầm rồi.
Cô hơi xấu hổ nghiêng đầu, “Đau không?”
“Đau!”
Cố Thần gật mạnh đầu, kéo tay cô, vẻ mặt tự nhiên nói, “Muốn phù phù!”
Sở Dư:…
Cô thu tay lại, mỉm cười ôm cậu, nói sang chuyện khác, “Được rồi, không đau nữa.”
“Còn đau mà!” Cố Thần không vui, “Muốn ôm!”
Sở Dư tiếp tục ôm, hơi bất đắc dĩ, chỉ cần không phù phù, ôm một chút thì có thể.
—— Cô không hề chú ý rằng, thái độ của cô có bao nhiêu dung túng.
Giống như? Được hời?
“Em tốt với anh quá ~”
Sở Dư bình tĩnh cong khóe môi, gật gật đầu.
Cố Thần mơ mơ hồ hồ cảm giác mình được hời, cười ngây ngô…Bỗng nhiên đến bên tai cô nói nhỏ, “Anh muốn nói cho em một bí mật ~”
Cậu cũng phải đối xử tốt với cô!
“…”
Sở Dư dừng một lát, miệng khẽ nhếch lên, dỏng tai lắng nghe.
Cố Thần kéo chăn trùm kín đầu hai người, tựa như hai đứa bé trùm chăn kể chuyện nhau nghe, “Anh nói em biết, anh đã vẽ rất nhiều rất nhiều bức tranh về Sở Tiểu Dư ~ cô ấy không biết đâu ~”
Cậu giảo hoạt cười, “Lần trước anh lừa Sở Tiểu Dư nói là viết giáo án, cô ấy ngốc nghếch mà tin thật ~”
Lúc cậu nói chuyện, có lúc là Sở Tiểu Dư, có lúc là em, rõ ràng tinh thần đã mơ hồ, nhưng Sở Dư vẫn hiểu.
Sở Dư:… cô không tin.
“Còn nữa còn nữa…” Cậu nhìn trái ngó phải, dáng vẻ vô cùng đắc ý.
“Ngày ấy lúc tụi mình ăn cơm, thừa dịp Sở Tiểu Dư vào phòng bếp, anh lén đổi hai đôi đũa với nhau ~”
Rồi lại đáp, “Ngọt lắm nha, ha ha!”
Sở Dư:…
“Còn nữa…” Chàng trai như mèo con trộm thịt, “Còn có ngày kia cô ấy mặc áo ngủ, anh lén chụp rất nhiều hình ~~”
“…”
Cô mím môi, giọng nói thản nhiên, “Còn gì nữa không?”
Cố Thần bỗng nhiên đứng dậy, giơ ngón tay với cô, “Còn một chuyện nữa, cái quan trọng nhất.”
Cậu lắc lư kéo cô đến tủ quần áo, ném quần áo xuống hết, kéo tay cô đẩy đẩy.
Tấm ván phía sau bỗng nhiên trượt ra, một phần tủ quần áo bỗng nhiên mở ra.
Sở Dư nhìn căn phòng phía sau, lặng im.
Cố Thần nhận ra cô khang khác, kiêu ngạo dựng ngón tay, đắc ý nói.
“Ha ha ha! Lúc nghe nói Sở Tiểu Dư sắp đi học cùng anh, anh liền thông phòng khách và phòng ngủ với nhau ~”
Tác giả: Trong lòng Cố Tiểu Gia OS: Anh đây tuyệt không!!