“Yes, I do.”
Sở Dư đồng ý lời cầu hôn của mình, Cố Thần kích động không thôi, nhịp tim tăng nhanh *thình thịch thình thịch*.
Trong bầu không khí tràn ngập ngọt ngào và mờ ám, hạnh phúc như được lên men.
Hai người bất giác tiến lại gần nhau.
Đúng lúc này, tiếng sói tru vang lên, mấy chàng trai không biết từ đâu xuất hiện, Sở Đằng Phi bưng bánh kem đi đầu, dẫn mấy người mặt mày cứng đờ đi sau.
Mẹ nó, một đám không có tâm lý gì cả.
Cố Thần: …
Động tác đang định hôn cứng lại, Sở Dư đỏ mặt, dưới ánh đèn lại càng thêm xinh đẹp.
Lòng Cố Thần nóng rực cả lên, cậu lại càng muốn giết người, âm trầm nhìn sang Sở Đằng phi.
Sở Đằng Phi run lên, chạm phải ánh mắt của Cố Thần, nghĩ đến điều gì bỗng ưỡn ngực. Bây giờ cậu là người nhà của Sở Dư, đáng lẽ Cố Thần phải lấy lòng cậu mới đúng.
Nhưng cậu vẫn sợ, Sở Đằng Phi nhìn về phía Sở Dư, lảng sang chuyện khác, “Em họ, sinh nhật vui vẻ nha ~”
Sở Dư mỉm cười, “Cám ơn.”
Cố Thần hít một hơi thật sâu để trấn tĩnh.
Cậu nhận bánh sinh nhật từ tay Sở Đằng Phi, hắng giọng rồi bắt đầu hát bài chúc mừng sinh nhật, “Happy Birthday to you, happy Birthday to you ~”
Đôi mắt Sở Dư long lanh ánh nước, nụ cười bên môi càng tươi tắn.
Cố Thần biết cậu hát không hay, mặt bỗng đỏ bừng, ánh mắt lảng sang chỗ khác cố gắng hát đến cùng.
Sinh nhật của Sở Tiểu Dư, cậu phải hát!
Nhưng nghe thấy phía sau có người bật cười thì cậu không tốt tính được nữa.
Bị Cố Thần lườm, mấy người kia vội vàng ngậm miệng, nhưng lại không nhịn được, muốn cười thì không dám, lại càng không muốn khóc.
Tiếng cười rung động theo tiếng hát, nhìn mặt Cố Thần nhăn như khỉ, hèn gì đó giờ anh Cố không chịu hát cùng bọn họ ha ha ha!
Mọi người cùng hát, Cố Thần dừng lại, “Sở Tiểu Dư, cầu nguyện đi.”
Sở Dư nhắm mắt lại, bắt đầu cầu nguyện.
Không lâu sau, cô mở mắt, thổi tắt nến trên bánh kem.
Mười tám ngọn nến lần lượt được thổi tắt, cây cuối cùng cũng được thổi tắt.
Mọi người dừng lại, vỗ tay ầm ầm.
“Sinh nhật vui vẻ ~”
“Cắt bánh đi, cắt bánh đi!”
Sở Dư không còn ngại ngùng nữa, mỉm cười cầm con dao cắt bánh.
Cố Thần bỗng tiến lên nắm tay cô, mắt nhìn chằm chằm vào cái bánh, cậu vờ ra vẻ tự nhiên, “Để tôi làm cùng cậu.”
Giọng nói lại mang theo sự run rẩy.
Bầu không khí trở nên yên tĩnh.
Hàng mi Sở Dư khẽ run, cô cười nói, “… Ừm.”
Mọi người: …
“Này, hai người đừng có thất đức thế chứ!” Sở Đằng Phi tự nhận mình có kim bài miễn tử mang tên anh họ nên lên tiếng, “Một đám FA còn đứng ở đây này.”
Biết tâm trạng Cố Thần hôm nay rất tốt, chỉ cần không quá đáng thì cậu sẽ không đánh người. Tôn Hạo Quảng yên lặng nói thêm một câu, “Bọn tôi bận sấp mặt từ 6 giờ sáng, mấy người có còn lương tâm không hả…”
Mấy người còn lại cũng nói chen vào, “Ây, Sở Dư cậu không biết đâu, lúc đầu tôi nhìn thấy mấy bức tranh này suýt nữa bị hù chết rồi!”
“Đúng vậy, mợ nó, có ai mà ngờ anh Cố bọn tôi lại là người thích làm mấy chuyện này chứ!”
Nụ cười trên môi Sở Dư càng thêm tươi rói, Cố Thần mặc kệ cứ để bọn họ nói.
Cậu mất tự nhiên, lại giống như không nghe thấy gì, cậu ôm cô từ phía sau, hôn lên mặt cô một cái, tì cằm lên vai cô rồi nhõng nhẽo, “Sở Tiểu Dư, có tôi ở trong nguyện vọng của cậu không ~~”
Sở Dư quay đầu nhìn cậu, đôi mắt như ánh sao lấp lánh, “… Có.”
—— Ứơc nguyện của cô có tương lai sau này.
—— Tương lai của cô, có cậu.
Bấy giờ Cố Thần mới hài lòng ôm cô thật chặt, cùng cô cắt bánh kem.
“…”
Mấy người còn lại chỉ muốn chửi thề.
“Mợ nó, bọn tôi còn ở đây nha!”
Gặp thằng anh em cứ thích khoe tình cảm mọi lúc mọi nơi thì phải làm sao đây?
… Có thể trùm bao bố lên nó được không?
Có lẽ không được, Cố Thần uể oải gối lên bả vài Sở Dư, đắc chí nhìn một đám FA kia.
Coi thường bọn mi đấy.
Ồ, một đám FA…
Mọi người: …
Không – thể – đánh – thật – ư?
Rõ ràng cùng ăn một loại cơm, nhưng sao nhóm bọn họ lại có một đứa thiếu đòn thế này! Có gì hay mà khinh thường hả?
Cố Thần vội vàng cắt bánh kem với cô vợ nhà mình, không thèm quan tâm đến đám FA này nữa.
Cắt bánh xong, cậu nhanh trí ra hiệu với đám bạn, “Tới đây chia bánh nè.”
Nói xong cậu lấy mấy cái đĩa… ngoại trừ đĩa đầu tiên, còn lại đều chỉ cắt một miếng nhỏ.
Yên lặng một lúc.
“… Miếng lớn là của tôi, bớt bệnh đi.” Sở Đằng Phi hét lên, sau đó đưa tay lấy miếng bánh to gấp đôi mấy miếng bình thường.
Tôn Hạo Quảng: “… Ha ha, nhị ca hào phóng quá…”
Trần Thuật: “Bái phục, bái phục.”
Với thân phận của bọn họ, chẳng ai thiếu một miếng bánh kem, chỉ là nhìn anh em mình trọng sắc khinh bạn thế này, chợt lòng thấy nghẹn ngào.
Đậu xanh, khi dễ bọn tôi không có bạn gái để khoe hả?
Cố Thần chậc một tiếng, đưa bánh cho Sở Dư, “Không ăn thì thôi.”
—— Đây là bánh cậu làm cho Sở Tiểu Dư, người khác ăn nhiều thì Sở Tiểu Dư ăn gì?
Sở Đằng Phi vội vàng bưng lên hai dĩa, “Ăn chứ.”
Tôn Hạo Quảng yên lặng cầm lấy, nếm thử một miếng, cậu rất muốn nếm thử vị bánh do chính nhị ca mình làm ra làm sao.
Trần Thuật và mấy người còn lại hùa theo giành lấy.
Sở Đằng Phi nháy mắt đã ăn hết phần kem bên trên, lúc ăn vào phần bánh, cậu bỗng nhíu mày.
“Đậu má, Cố ca mua bánh ở đâu vậy? Ngọt muốn chết…”
Mấy người biết rõ tình hình… im lặng.
Sở Đằng Phi, “Chắc là cho đường nhiều lắm, tiệm bánh này muốn đóng cửa sớm hay gì?”
Sở Đằng Phi, “Đúng là có bệnh mà.”
“Hao Tử, cậu nói xem có đúng không…”
Tôn Hạo Quảng nhìn sắc mặt của Cố Thần, né ra xa, “Tôi thấy vẫn ổn.”
Tự mình đâm đầu vào chỗ chết, không ai cản cậu nổi rồi.
Sở Đằng Phi thấy có điều là lạ, tiếp tục tìm kiếm viện trợ. Mặt Cố Thần đã đen hơn đít nồi, yên lặng ghi nhớ, lát hồi luyện quyền một chút để dễ tiêu.
Sở Dư bỗng nở nụ cười rồi nắm chặt tay cậu, “… Ngon mà.”
Cô hôn cậu một cái, hàng mi như hai cánh bướm, đôi mắt long lanh tràn ngập tình yêu, khiến cậu chỉ muốn chết chìm trong đó.
“Là bánh kem ngon nhất mà mình từng ăn.”
Trái tim Cố Thần bỗng tê dại, lòng mềm nhũn, tình cảm trào dâng không biết phải làm sao để trút ra.
Cậu thấp giọng nói, “… Cậu thích… thì tốt.”
Yên lặng viết vào ghi chú, được rồi, mai vậy.
Bầu không khí đang yên lành, Sở Đằng Phi nhìn một lượt, không thấy có người nào đứng về phe cậu, thế là nhìn sang Sở Dư, “Em họ, em thấy đúng không??”
Cố Thần ngừng lại: … Ha ha.