Sau khi Thanh An ra khỏi phòng Thế Thiên nhàn nhạt bước đến bàn ăn. Ngồi đối diện Song Y.
_ Nói đi! Cô muốn gì? – Anh không nhìn cô, chỉ lấy cặp mênh canh mút từng muỗng đưa vào miệng thưởng thức.
Đúng là hương vị này của mẹ anh nấu.
_ Em muốn anh nhớ lại em! – Song Y khoanh tay trước ngực tựa người ghế.
_ Tôi có quen cô không mà quên? – Anh vẫn không nhìn cô, vẫn cứ mút từng muỗng canh ăn thật ngon.
_ Không những quen mà còn là không rời khỏi em được? – Song Y không khoanh tay nữa mà đưa hết nguyên người hướng về cái bàn nhìn anh thật gần.
_ Cô lấy gì làm chứng cứ? – Lúc này anh không ăn canh nữa mà ngước lên nhìn cô.
_ Thời gian! – Song Y nhìn ánh không chớp mắt.
_ Bao lâu? – Thế Thiên cũng như vậy nhìn cô không chớp mắt.
_ 1 tháng! – Song Y tự ấn định thời gian cho mình, đúng cô chỉ có một tháng để anh nhớ lại, một tháng nữa cũng là ngày cô và anh sẽ kết hôn nên thời gian sẽ không sai biệt.
_ Nếu tôi vẫn không nhớ lại? – Anh buông muỗng xuống, nheo mắt nhìn cô.
_ Thì em sẽ đi! – Song Y cũng nheo mắt nhìn anh.
_ Nếu tôi nhớ lại nhưng không còn yêu cô nữa thì sao? – Thế Thiên dùng ánh mắt đâm chiêu nhìn cô.
_ Thì em sẽ biến khỏi cuộc đời anh – Song Y kiên định nhìn anh cô đặc cược một ván thật to cho cả cô và anh.
_ Tốt, giờ tôi cần nghĩ ngơi, cô về trước! – Thế Thiên dùng khăn giấy lau miệng, bỏ xuống rồi đứng dậy đi khỏi bàn ăn.
_ Được! Anh nghĩ ngơi tốt, mai em lại vào – Song Y không biểu lộ quá nhiều chỉ đơn giản là dọn gọn đồ ăn, chừa lại một ngăn đậy lại đàn hoàn để lúc sau anh đói lại có thể ăn.
_ Tốt! Tôi chờ xem biểu hiện của cô! – Anh cầm quyển tài liệu lên đọc đọc một chút, lại lật trang khác.
Song Y nhìn anh một chút, ánh mắt nhớ nhung thật nhiều nhưng rồi lại thu lại rồi bước ra ngoài.
Song Y bước ra ngoài cửa, cánh cửa đóng lại lúc này trong phòng chỉ còn lại Thế Thiên, anh cứ nhìn chầm chầm cánh cửa kia thật lâu, sau đó lại nhìn về phía cặp mênh canh được để ngay ngắn.
Ngoài cửa, Song Y sau khi đóng cửa lại cô liền để tay lên trái tim của mình, hơi thở thật gắp.
Cô muốn bước đi nhưng lại lảo đảo khiến cô phải dịnh vào tường. Cảnh vệ thấy cô có biểu hiện của té đưa tay muốn đỡ nhưng cô lại đưa cử chỉ không cần, nên hai người chỉ dám đứng nhìn cô.
Song Y dịnh tường mà bước đi từng bước nặng nhọt. Phải hơn 20 phút cô mới có thể bước ra khỏi bệnh viện.
Cô đi lại ghế đá gần nhất ngồi xuống, lúc này đây tay của cô run lên từng cơn, cả thân người của cô cũng theo đó mà run lên.
Có trời mới biết từ lúc cô bước vào phòng bệnh. Những diễn cảnh vừa rồi, cô phải chịu đựng như thế nào mới có thể để lên cái mặt bình tĩnh kia mà đối diện với anh.
Song Y ngồi đó rất lâu, cố lấy lại bình tỉnh cho bản thân mình.
Chợt một lon nước đặc lên má phải của cô, cô giật mình nhìn lên. Ánh mắt của cô mở to hơn bao giờ hết.