Bên này!! Mẹ con Song Y mỗi người mang một tâm trạng khác nhau về nhà.
Ngọc Vân không lên tiếng hỏi con gái một lời nào, ở tại nhà hàng bà cũng đã nghe Song Y nói vì sao mình lại làm như vậy nên bà cũng không muốn nhắc lại làm gì.
Song Y lại suy nghĩ không biết hành động của cô có làm nổi đau của mẹ lại hiện lên hay không, cô nhìn sắc mặt của mẹ từ lúc lên xe về đến nhà, nó vẫn giữ nguyên một trạng thái cô thật không dám hỏi nhiều.
_ Mẹ! Mẹ đi nghỉ ngơi sớm đi – Song Y nhìn bà có chút thất thần, xem ra tâm trạng của bà khá tệ nên cô nghĩ chuyện này không nên nói tiếp, liền muốn mẹ đi nghĩ ngơi.
Tối hôm đó Thế Thiên lại bắt cô trèo ban công qua phòng mình, sau khi bị ăn sạch sẽ Song Y dù mệt nhưng vẫn cố gắng tĩnh một chút đem tâm sự của mình từ chiều đến giờ kể cho anh nghe.
_ Thiên! Hôm nay em gặp ba em – Song Y nói trong tiếng buồn bã.
_ Ông ta có làm gì em? – Thế Thiên biết được ba của cô là ai, chuyện nhà cô anh tự nắm rõ ngay từ đầu.
_ Không có! Chỉ cùng mẹ đi ăn – Song Y ngước mắt lên nhìn anh, quả thật trạng thái của anh thay đổi.
Kiếp trước cô đúng là gặp ông ta một lần là lúc ông ta lôi kéo mẹ, sau đó lại bị anh giam cầm, căn bản không có khả năng bị dây dưa như bây giờ.
_ Em đồng ý? – Thế Thiên nằm cao lên một chút, tư thế này thuận lợi cho anh nhìn được gương mặt bé nhỏ kia.
_ Đúng! Anh biết không, sinh nhật năm em 10 tuổi, nhìn bạn bè xung quanh ai cũng có ba mẹ dẫn đến, vui vẻ lúc đó trước khi thổi nến em đã ước rằng được cùng cả ba và mẹ cùng ăn một bữa cơm. Anh xem đến nay là 8 năm em đã thực hiện được, có phải ông trời cũng rất thương em – trong câu nói của cô dù rằng trên miệng có nụ cười nhưng giọng nói lại chẳng hề mang chút nào là cười.
_ Anh sẽ bù đấp cho em – Thế Thiên nhìn bảo bối nhỏ đang cố gắng che dấu nổi buồn của mình khiến cho lòng anh cũng buồn thay.
Câu trả lời của anh có chút liên quan đến việc hôm nay cô đánh liều ăn cơm với ba mình. Dù rằng cô muốn câu trả lời của anh đại khái như.
” Em làm tốt lắm “, ” Em làm vậy là đúng “, nhưng không, cô lại nhận được một câu trả lời thế này từ anh.
Cô hiểu rằng, anh đang an ủi cô nhưng ý tứ này của anh là cô không cần có ba, cô chỉ cần có anh là đủ.
_ Song Y! Anh nghĩ em nên cảnh giác một chút – Suy nghĩ một chút Thế Thiên mới mở miệng nói ra.
_ Cảnh giác gì? – Song Y có chút không hiểu lắm câu nói này của anh.
_ Cảnh giác Song Tử Hùng! – Thế Thiên hôn lên trán của cô rồi nói nhẹ 5 chữ này.
Song Y ngầm hiểu một chút, có lẽ anh đã điều tra ra cái gì rồi nên mới nói lời này với cô.
Được nếu anh đã nói vậy thì cô sẽ nghe theo như vậy. Bởi vì trực giác của anh luôn luôn đúng