Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Yêu Chiều Tổng Giám Đốc Phúc Hắc

Chương 49: Hắn ta rất tốt

Tác giả: Mộc Dung
Chọn tập

Sau khi tan học, Thế An mang cả một khuôn mặt cực kì khó coi ra về. Song Y theo sau không khỏi cười trộm.

Đường đường là một tiểu thư đầu đội trời chân đạp đất, ngày thương líu lo không ngừng lại chẳng kiên nể sợ ai. Mà bây giờ chỉ vì một câu tỏ tình liền thay đổi thành một người khác.

Do sắc mặt Thế An không tốt nên Song Y hôm nay cũng theo Thế An về Thế gia. Từ lúc lên xe Thế An không nói tiếng nào, bác Trần lái xe có vẻ ngạc nhiên quay sang nhìn Song Y.

Song Y đưa tay lắc đầu một cái ý chỉ đừng làm phiền, kinh nghiệm như bác Trần liền hiểu ra không nói tiếp tục chú tâm vào việc lái xe của mình. Suốt cả đoạn đường Thế An không nói lấy một chữ, Song Y ngồi kế bên lại tính kế với Thế An một chút.

Chon chuyến xe ngày hôm nay im lặng lạ thường.

Về đến Thế gia, Thế An bình tỉnh lại một chút, sau đó cùng Song Y đi vào nhà. Ôn Nhu nhìn hai cô gái xinh như hoa kia đang tiếng vào lòng bà không khỏi vui hơn.

_ Thế nào? Hôm nay con đi học vui chứ? – Ôn Nhu ngồi trên ghế lớn, tay đang chuẩn bị ăn một miếng táo, thấy các cô về bà liền bỏ xuống.

_ Dạ, vui ạ! – theo lẽ ngày thường Thế An là người trả lời câu này, nhưng hôm nay Song Y lại là người trả lời.

Thế An cầm cặp đi thẳng lên lầu, không thèm ôm ấp mẹ mình nữa , Thế An không muốn mẹ nhận ra điều gì nên chạy nhanh

Ôn Nhu nhìn ra điều không đúng ở đây liền chuyền hướng sang Song Y. Lôi kéo Song Y vào bếp.

_ Tiểu Y, con nói đi hôm nay ở trường con bé bị gì vậy? – Ôn Nhu tỏ ánh mắt lo lắng.

_ Thế An, cậu ấy… – Song Y có phần ấp úng với điều này

Cô cần vài giây suy nghĩ xem có nên nói thật với mẹ Thế An hay không.

_ Thế An nó thế nào? – Ôn Nhu lo lắng cực độ.

_ Hôm nay, Thế An được tỏ tình – Song Y lúc này mỉm cười rất tươi.

_ Hả? Nó được tỏ tình? – Ôn Nhu một phen hoảng hốt . Con gái bà đã lớn như vậy rồi ư.

Với tính cách của Thế An tất nhiên hai vị cha mẹ này luôn cảm thấy con bé còn nhỏ, chưa bao giờ bà nghĩ đến việc Thế An sẽ có bạn trai.

Nhưng hôm nay nghe lời này từ Song Y ba mới cảm thấy con gái bà đã lớn thật rồi, lại tính tình có chút kì quái vậy mà có thể lọt vào mắt người ta nữa chứ.

Ôn Nhu nghe xong bảo Song Y lên lầu xem Thế An thế nào, còn mình thì gọi điện cho ông xã báo về việc trọng đại này.

Chỉ vì việc này mà hai cha con kia về sớm hơn dự định. Thế Tường sau khi nghe xong cảm thấy có kinh ngạc, liền gọi cho Thế Thiên bảo anh điều tra một chút về chuyện này.

Bữa cơm hôm nay khá trầm thấp, bởi vì vị tổ tông của nhà không vui nên cả nhà cũng không dám nói gì quá trớn.

Sau khi xong bữa cơm, Thế Thiên đưa Song Y về. Đến trời gần khuya Ôn Nhu mới vào phòng con gái.

_ Bảo bối, hôm nay có phải con đã gặp chuyện gì? – Ôn Nhu không muốn hỏi trực tiếp, bà muốn tự con gái của mình nói ra nhue vậy sẽ dễ nói chuyện hơn.

_ Con…! – Gần như cả ngày không nói chuyện, giọng nói của Thế An có chút đổi. Lại gặp loại chuyện thế này càng khó nói hơn.

_ Bảo bối! Mẹ con ta là bạn thân, lúc nào cũng tâm sự với nhau có phải hay không? – Ôn Nhu dùng chiêu lạc mềm buộc chặc.

Phải nói là rất đúng, từ nhỏ đến lớn cô và mẹ mỏi đêm đều tâm sự với nhau, mẹ lại luôn kể chuyện của ba mẹ nên nói đều này thì mẹ luôn là người mà cô tin tưởng nhất.

_ Con… Con được Lục Nhuận tỏ tình – Thế An nhắm mắt lại nói đại một câu.

Ôn Nhu nghe đến tên này thật có chút bất ngờ. Lục Nhuận là một người rất ít giao tiếp hắn ta chỉ thua kém mỗi xú tử nhà mình.

Mà tính vào việc thân thích lại gặp nhiều thì Thế An không tiếp xúc qua hắn nhiều. Sao con bé lại có thể lọt vào mắt của hắn.

_ Vậy, con dự tính thế nào? – Ôn Nhu nhẹ nhàn, bà không thúc ép lại chẳn cấm cảng, tình yêu của bà rất tốt nên bà cũng mong muốn con gái của bà cũng sẽ như vậy. Chỉ cần con bé hạnh phúc tất cả đều đủ.

_ Lục Nhuận, hắn… Hắn rất tốt. – Thế An mặt có chút đỏ khi nói câu này.

_ Vậy là con? – Ôn Nhu kinh ngạc hơn với câu trả lời này. Câu này đồng nghĩ với…

_ Ai nha, con không biết đâu, con mệt rồi mẹ về nghỉ ngơi đi con muốn ngủ sớm – bị mẹ nắm thóp Thế An chuyển sang thế cục khác là trốn tránh chui vào trong chăn.

Ôn Nhu biết con gái với chuyện này là lần đầu tiên nên cái mặt nào con bé cũng dày chỉ riêng cái này là mỏng thôi.

Không ghẹo con bé nữa, bà quay về phòng của mình bàn vài việc với ông xã của mình nha.

Nghe tiếng đóng cửa của mẹ mình, lúc này Thế An mới ló đầu ra.

Từ lúc được tỏ tình đến giờ, cô bị lạc vào thế giới nội tâm của mình. Cô có rất nhiều câu hỏi để đặc ra và tất cả đều là dấu chấm hỏi khiến cho cô không thể nào thôi suy nghĩ được.

Cô và Lục Nhuận chính xác là lớn lên cùng nhau, nhưng mà Lục Nhuận chơi với anh hai nhiều hơn cô. Lúc nào hắn đến nhà cũng đều cùng anh hai, giữa cô và hắn hoàn toàn không có kỹ niệm chung nào nhiều.

Các cuộc nói chuyện của hai người tất cả đều toàn là chào hỏi như vậy thì làm sao hắn có thể thích cô chứ.

Nhưng, cô lại có cảm giác với hắn không biết từ lúc nào hắn đến nhà, ánh mắt của cô liền chỉ nằm trên người hắn. Nhưng cô thừa biết mình không phải mẫu người mà hắn thích, đáp án này đã theo suốt cô mấy năm trời.

Vậy mà giờ đây khi cô không còn chú ý đến hắn nữa thì hắn lại đi tỏ tình với cô… Ôi một chuyện thật rối mà.

Hàng ngàn câu hỏi hiện ra trong đầu của cô gái ngốc này. Cô không thể tìm ra được đáp án nên cả ngày hôm nay, cô im lặng như vậy đó.

_ Con bé sao rồi? – Thế Tường trong phòng đang cầm bảng hợp đồng lên xem xét, nghe thấy tiếng mở cửa liền biết là vợ mình đi khảo sát đã về, bỏ bản hợp đồng xuống ông đứng dậy đi đến ôm Ôn Nhu.

_ Người tỏ tình với con bé là Lục Nhuận – Ôn Nhu yên ổn trong lòng của ông xã rồi mới miệng nói.

_ Cái gì? Lục Nhuận? – Thế Tường cũng không ngờ đến, ông bảo Thế Thiên điều tra xem kẻ nào to gan như vậy. Nào ngờ đáp án này chưa bao giờ ông dám nghĩa đến.

_ Đúng! – Ôn Nhu không giải thích nhiều, chỉ đang hưởng thụ sự cưng chiều của ông xã.

_ Vậy con bé nói gì? – trong lòng thì lo cho con gái, tay thì không ngừng bưng ly sữa đút cho vợ yêu của mình.

_ Con bé bảo ” Lục Nhuận rất tốt ” – Ôn Nhu hớp một ngụm sữa nuốt xuống rồi mới trả lời.

_ Vậy là? – Thế Tường càng kinh ngạc hơn nữa.

_ Con bé còn đang do dự, em thấy chuyện này cần nhờ Song Y một chút – Ôn Nhu suy nghĩ một hồi.

Dù cho là ông bà có được con bé coi như bạn thân nhưng mà dù sao hai người cũng là ba mẹ của cô, nếu vậy thì không phải chuyện gì cô cũng chịu nói.

Người mà có thể nắm được tình hình lúc này không phải ai khác mà là Song Y nên nhờ vã Song Y là đúng nhất.

_ Tất cả đều nghe theo em – Thế Tường biết vợ mình là một người thông minh, trước giờ làm gì bà cũng luôn là người suy nghĩ chu đáo nên hoàn toàn tin tưởng.

Chọn tập
Bình luận
× sticky