Cả một đêm không ngủ, mắt của Song Y nổi rõ quầng thâm mẹ cô thật thương lòng.
_ Song Y! Mẹ luôn ủng hộ con trong một việc, chỉ là nếu con thật sự mệt mỏi thì đừng tự làm mình bị thương, mẹ luôn ở đây – từ tình yêu của mình Ngọc Vân thật sự không muốn Song Y phải sống một cuộc đời như bà, bà không muốn con gái mình bị tổn thương.
_ Mẹ! Con thật may mắn khi có mẹ. – Song Y thật không ngừng được nước mắt, ôm chặc mẹ mình mà bày tỏ nổi buồn.
Hôm nay cô quyết định sẽ đến nhà Thế gia hỏi về việc Thanh An, sau đó sẽ đến bệnh viện chiến đấu dành lại anh cho bằng được.
Chỉ là…. Chỉ là… Nếu anh thật sự không nhớ cô thì cô một lần nữa sẽ để anh ra đi chứ?
Tình yêu này ngay từ đầu cô đã tự mình chỉnh nó, vậy thì cô sẽ chỉnh cho chết anh luôn.
_ Song Y! Con vào đây – Song Y đến Thế gia sau 1 tiếng, Ôn Nhu ngồi ở trên ghế lớn thấy Song Y đi vào liền đứng lên đón cô vào.
_ Mẹ! Con muốn hỏi… – Song Y ngồi xuống cô không thể nào đợi thêm giây nào nữa.
_ Song Y để mẹ nói hết cho con nghe – Ôn Nhu biết điều Song Y lo lắng lúc này đây bà mới từ từ kể lại mọi việc cho cô nghe.
Sau một hồi, cô đã hiểu ra nhiều điều. Hoá ra điều khiến anh không gần nữ sắc chính là do Thanh An mà ra.
Cô nghĩ lại, nếu như mà cuộc đời kiếp trước lại cho anh mê cô đến ngược đãi cô như vậy thì có phải cô là anh muốn trả thù phụ nữ?
Càng lúng sâu vào suy nghĩ, cô càng cảm thấy áp lực vô cùng. Hay rằng mọi việc đã có chiều sai của nó mà cô không biết được.
Đúng chưa bao giờ cô hiểu anh, chưa bao giờ cô biết được anh đang suy nghĩ những gì. Cô chỉ biết rằng tình yêu lúc đó của anh là một sự bạo tàn, độc chiếm mà thôi.
Nhưng
Thời gian vừa qua, tất cả minh chứng cho sự thay đổi của anh trong việc yêu thương cô là điều gì?
_ Song Y, mẹ hầm canh cho Thiên chút nữa con đem vào cho Thiên nhé! – Ôn Nhu đau lòng nhìn cô con dâu tương lai của bà đang chìm đấm trong sự đau khổ, bà lại không giúp được gì chỉ mong trời rằng Thế Thiên sẽ nhớ lại.
_ Được ạ! – Song Y nhìn thấy ngồi mênh canh liền gật đầu.
Đúng rồi cô tính vào với anh mà nên thế này vào với anh sẽ tiện hơn.
Sau một hồi được mẹ anh an ủi động viên, Song Y được tài xế Trần đưa vào bệnh viện.
Trước cửa phòng của anh là hai cận vệ đang đứng, họ đương nhiên biết Song Y là ai, cúi chào cô một cách kính trọng nhất.
_ Thiên ca ca, anh nói xem chúng ta lúc này có phải đã rất vui – Tiếng nói lãnh lót của một cô gái đang vui vẻ.
Song Y bước vào, ánh mắt buồn đến lạ thường.
_ Cô, cô là ai? Sao cô vô được đây? – Thanh An chính là chủ nhân của giọng nói đó, ánh mắt to tròn nhìn cô gái trước mặt.
Song Y đứng người một cách bất ngờ, khuôn mặt kia, cặp mắt kia, mái tóc kia 7 phần là giống cô. Chỉ có cái mũi và đôi môi thật khác.
Song Y hiện lên suy nghĩ rằng lúc đó chắc chắn anh vì cô giống Thanh An nên đã đối sử như vậy với cô rồi.
_ Tôi là ai, anh ấy biết! – Song Y không nhìn cô gái đó nữa mà cặp mắt đầy nhớ nhung nhìn về phía người đàn ông tuấn tú đang ngồi trên giường kia.
_ Anh biết cô ấy? – Thanh An ngạc nhiên quay lại nhìn Thế Thiên.
_ Không! – Thế Thiên nhìn cô vài giây sau đó quay đầu nhìn cặp tài liệu không thèm để ý đến cô nữa.
_ Thiên! Mẹ bảo em đem canh đến cho anh – Song Y đau từng cơn trong ngực nhưng vẫn bình thãn tươi vui tiến đến.
Lúc này đây, cô cần phải bình tỉnh, bình tỉnh hết sức cô không được phép lộ ra bất kì sự yếu đuối nào cả.
_ A Thế bá mẫu làm sao, được rồi cảm ơn cô tôi sẽ đút cho Thiên làm phiền cô rồi! – Thanh An vui vui vẻ vẻ tiến đến tay nắm lấy cặp mênh canh miệng không ngừng nói.
Song Y thấy động tác của người kia muốn lấy đi thứ trên tay cô liền trợn to mắt hung tợn nhìn cô gái kia.
_ Aaaa! – Thanh An tay đã nắm lấy quai cầm lại bị giựt ra mạnh như vậy khiến tay cô ta đỏ lên một đường.
_ An Nhi! Em làm sao vậy? – Thế Thiên đang ngồi xem văn kiện nghe được tiếng la liền nhìn về phía hiện trường. Liền lai thẳng đến ôm lấy cô ta vào lòng.
_ Thiên ca ca, em không sao! – Thanh An bị làm giật mình lại bị giựt mạnh như vậy đau đến nước mẳ chảy ra.
_ Cô để canh ở đó rồi đi đi! – Thế Thiên thật trong suy nghĩ sẽ quát lấy người kia dám làm cho An Nhi của anh đau như vậy.
Nhưng lời chưa nói ra, lúc nhìn vào ánh mắt của Song Y bỏng nhiên anh lại không thể la. Ngược lại còn lúng túng.
_ Không! Em sẽ ở đây, xem anh ăn hết canh – Song Y siết chặc cặp mênh canh này, quả quyết không rời đi.
_ Thiên ca ca, cô ấy là ai anh nói đi – Thanh An vốn tưởng anh sẽ nổi một trận lôi đình đuổi người đi nào ngờ giọng nói này vừa rồi khiến cô có chút hốt hoản.
Anh không những không quát lớn, lại còn nhỏ nhẹ mà nói người rời đi, khi người kiên quyết không đi anh cũng chẳng màn đuổi.
_ Anh cũng không rõ, anh sẽ điều tra! – Thế Thiên ôm Thanh An đứng dậy, ánh mắt không nhìn Song Y mà nhìn vào Thanh An.
_ Em là hôn thê của anh, cần gì phải điều tra? – Song Y đem cặp mênh canh đến bàn ăn để lên sau đó kéo ghế ngồi xuống nhàn nhạt trả lời.
_ Cô… Cô…. Cô nói cái gì? – Thanh An hoản hốt mà trợn trắng mắt quát to.
_ Tôi Song Y là hôn thê của Thế Thiên, nếu, không có gì thay đổi liền tháng sau sẽ kết hôn! – Song Y bình tĩnh, đềm đạm trả lời.
_ Thiên ca ca, cô ta nói bậy đúng không? – Thanh An nước mắt rơi lả chả.
_ Em về nghỉ ngơi đi, anh sẽ điều tra một chút – Thế Thiên không đem cô đi vào mà quay cô ra ngoài cửa âm thanh ôn hoà.
_ Thiên ca ca, anh…! – Thanh An càng hoản hơn khi mà anh lại đuổi cô trắng trợn như vậy.
_ Ngoan, mai lại có thể đến! – Anh không biểu lộ quá nhiều biểu cảm, chỉ nhìn cô ta bằng ánh mắt nhu một chút.
Thanh An không nói gì được, chỉ có thể liếc nhìn Song Y một cái rồi lủi thủi ra khỏi phòng.