Sau gần 3 tiếng Thế Thiên ngồi nghe thư kí Lương thuyết trình về mối quan hệ của anh và Song Y, anh thật cả kinh khi biết rằng mình đã từng yêu rất sâu đậm với cô gái này.
Chưa hết khi mà tình yêu này lại ngọt đến anh không ngờ.
Sau đó anh lại bảo thư kí Lương nói một chút về Thanh An, lý do vì sao cô không còn bên cạnh anh nữa.
Sự tình đã rõ, mọi việc đã rõ nhưng chỉ là anh không thể nào nhớ lại được nhưng chuyện đã xảy ra với hai người trước đó.
Cả ngày hôm nay, Song Y không đến dù rằng thư kí Lương đã điều tra được hôm nay cô đi dự hội thảo với mẹ, nhưng anh lại không thích chút nào.
Cô có điện thoại mà sao lại không gọi cho anh chứ, cứ im lặng mà biến mất như vậy là thảo nào.
Cái gì mà bảo rằng dứt khoát sẽ làm anh nhớ lại, cái gì mà bảo là hôn thê anh yêu nhất. Cơ vậy mà không đến không một thông báo.
Yêu chỗ nào, thương chỗ nào, vì anh chỗ nào cơ chứ.
Cả một đêm anh mang tâm trạng bực tức đi ngủ, lại càng không thể ngủ. Cho nên sáng hôm sau, gương mặt đẹp trai của anh bất quá trở nên khó coi biết nhường nào.
Song Y từ sáng đã đến, hôm nay là ngày anh ra viện trước khi đến cô còn tưởng phải tranh dành với cô gái thanh mai trúc mã kia của anh.
Nào ngờ hôm nay cô ta bảo bận việc không đến.
Ạch… Nhưng mà, tình huống gì đây?
Cái con người cao lớn kia từ đầu đến cuối không nói một lời, mặt đanh lại chỉ nhìn thẳng đến vách tưởng, hai tay khoanh ở ngực.
_ Thiên, anh mau thay đồ đi! – Song Y một bên thu dọn đồ, một bên đưa bộ đồ cho anh mặt.
Vậy mà con người kia lại cứ ngồi yên đó không nhúc nhích.
_ Thiên anh nhanh nhanh mẹ đi làm thủ tục sắp xong rồi! – Song Y vốn dĩ là lo dọn dẹp, làm gì có thời gian mà nhìn đến cái nét mặt của ai kia cơ chứ.
Thế Thiên vẫn cứ ngồi đó, cái vẻ mặt biểu tình rõ ràng ” Ta không làm, ta không làm “.
_ Thiên! – Lúc này Song Y đã dọn xong đồ mới quay sang nhìn anh lại thấy anh còn y nguyên bộ đồ bệnh nhân.
Anh liếc cô một cái, sau đó vẫn tiếp tục bộ dáng lúc nãy.
_ Anh giận em sao? – Song Y bỏ túi đồ xuống đi đến chỗ anh ngồi xuống bên anh.
Thế Thiên vẫn không nói câu nào, vẫn một trạng thái.
_ Anh không muốn thấy mặt em sao? Vậy em đi trước! – ngồi hơn nữa ngày, Song Y không thấy anh lên tiếng, liền buồn bã vừa nói vừa đứng dậy.
_ Hôm qua sao không đến! – nghĩ rằng sẽ giận cô cả buổi, nghĩ rằng sẽ không để ý đến cô, nghĩ rằng sẽ để cô năn nỉ đến gẫy lưỡi.
Nào ngờ cô gái vô lương tâm mình một tiếng cũng không xin lỗi, thấy anh như vậy lại không thèm giải thích.
Đứng dậy bỏ đi là thế nào?.
Song Y đứng dậy hơn phân nữa nghe được tiếng nói của anh, đôi môi đáng yêu của cô cong đến lợi hại.
” Thì ra anh giận vì hôm qua mình không đến “.
Điều này chứng tỏ rằng anh đã rất quan tâm đến cô, như vậy thì việc anh nhớ lại là chuyện sớm thôi.
Chờ mãi không thấy cô giải thích, lại ngồi tủm tỉm cười một mình.
Xem ra cô gái này gan to tầy trời, chọc giận anh rồi còn ngồi cười hả hê.
Anh nhìn chằm chằm cô bằng ánh mắt giận dữ vô hạn.
_ Ạch… Em xin lỗi, hôm qua tại vì đi dự hội thảo với mẹ, quên báo cho anh, em sau này sẽ không như vậy, anh đừng lo lắng quá! – Song Y thấy ánh mắt kinh người liền câm mồm tỏ thái độ ăn năn.
_ Ai lo lắng, cô đừng tới tôi lại mừng! – Ha, nói câu nói ngược lòng đó.
_ Anh giận em đến vậy sao? Em xin lỗi mà – Song Y xoay người qua nắm lấy khủy tay của anh lung lay.
Hành động này của cô khiến cho anh tâm ngọt thật ngọt, muốn liền hết giận nhưng mà sỉ diện kia không cho phép.
_ Buông ra, thật phiền chết đi được – Anh không muốn để cô nhìn thấy bộ mặt chịu thua với cô liền vùng tay lấy bộ đồ đi thay.