Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Ranh Giới

Chương 28: Tuổi buồn như lá

Tác giả: Rain8x
Thể loại: Văn Học Việt Nam
Chọn tập

Tôi trầm ngâm ngồi chống tay vào cằm, mắt vẫn hướng lên bục giảng, nơi thầy đang miệt mài với những đường lối chính sách, lý luận, thực tiễn…dường như tâm trạng tôi lúc này khó có thể đáp lại được sự nhiệt tình của ông thầy đáng kính, hôm nay là tiết cuối, không chỉ có tôi mà một số bạn khác cũng vậy. Thực tế ra cái môn lịch sử đảng này đối với cánh sinh viên tụi tôi chưa bao giờ là một môn thực sự cuốn hút ngoài tụi chuyên ngành như học viện chính trị, báo chí tuyên truyền…Vậy cho nên người giảng thì cứ giảng, ở dưới đại đa số đều thả hồn đi đâu hết cả thảy, đứa có điện thoại thì dấm giúi nhắn tin, đứa thì ngồi vẽ nguệch ngoạc mấy hình vô nghĩa, đứa nào tỏ ra chăm chỉ lắm thì…giở môn khác ra học, một vài thằng ngồi thì thào bàn luận về trận ngoại hạng cuối tuần, hoặc chỉ trỏ bàn luận cái em xinh xinh ngồi ở góc trên kia đang lôi gương ra tút tát lại nhan sắc.

_Ê ku! – Thằng Toàn ngồi dưới búng búng vào lưng tôi.

_Gì? – Chẳng buồn quay xuống, tôi uể oải đáp.

_Chiều nay thế nào? -Nó thì thào.

_Chắc tao không đi được, có việc rồi!

_Thế thì lấy đâu ra người nữa, hai thằng kia đã bận rồi giờ lại đến lượt mày!

_Ôi giời, không đá hôm nay thì hôm khác – Tôi dửng dưng.

_Nhưng…

_Thôi thôi, không nhưng gì cả, tao đã bảo có việc rồi mà -Tôi bực bội ngắt lời nó. Thực sự lúc này tôi còn đầu óc đâu mà để ý đến những chuyện khác nữa, sáng mai là nàng bay rồi. Cảm giác xa cách đang cận kề khiến cho lòng tôi nóng như lửa đốt, mà sốt ruột hơn nữa là không biết làm thế nào để gặp được nàng trước khi chúng tôi lại tiếp tục cách xa nhau hàng nghìn cây số. Tôi thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa sổ, trời vẫn xám xịt và ảm đạm, nàng sắp sửa mang theo nắng ấm đi để lại tôi tiếp tục chống chọi với cái lạnh của mùa đông và sự trống trải mênh mông trong lòng…

*****

Sau buổi học tôi chẳng buồn về nhà, cứ đạp xe lòng vòng quanh Hà Nội chờ đến giờ thì đi làm luôn. Phải vậy thôi, với cái bộ mặt nặng trĩu nhưng ưu tư này thì tôi chẳng muốn trưng ra cho bất kỳ ai quen biết cả, một là chúng nó lại quăng vào mấy câu giễu cợt, hai là sốt sắng hỏi, mà tôi thì lẽ dĩ nhiên không thể trả lời bất kỳ câu hỏi nào liên quan đến tôi và nàng. Thế nên thà cứ lang thang, giải tỏa bớt những ngột ngạt còn đỡ hơn.

Mà có khi nàng nhắn hẹn chiều nay hoặc tối gặp nhau thì tôi cũng khỏi đi làm luôn, giờ tôi bất cần hết, mọi tâm trí đều chỉ dành cho một mối quan tâm duy nhất…

_Tít…tít…!- Có tin nhắn đến. Đấy! Vừa mỡi nghĩ tới mà…

Tôi vội vàng dừng xe lại, chợt có tiếng phanh gấp đằng sau.

_Thằng điên, đang đi tự dưng dừng lại giữa đường, bố mày không phanh kịp thì mày xong đời rồi con ạ! – Chiếc taxi tránh rồi vọt lên, gã tài xế cố nhoài ra cửa ngoái lại hắt vào tôi một tràng. Sau đó hắn còn lẩm bẩm gì đó tôi nghe không rõ, mà tôi cũng chẳng quan tâm, “giỏi xuống mà tẩn nhau chứ ngồi trên xe quạc mồm thì làm cái quái gì”, trong thâm tâm tôi nghĩ thế dù biết mình sai rành rành, cơn muộn phiền nó lại biến tôi thành ra ngang ngược vậy. Lúi húi dắt xe vào rồi rút điện thoại ra, mặt tôi bỗng ỉu xìu.

_”Không về ăn cơm à ku?”-Là tin nhắn của thằng Hòa.

_Tao không ăn!-Tôi nghiến răng nhắn cho nó, chỉ muốn đập xừ cái điện thoại. Nếu là nàng thì tính mạng tôi lại coi nhẹ như lông hồng, nhưng là cái thằng bạn chết dẫm này, vì nó mà suýt nữa tôi ăn trưa bằng bánh xe taxi rồi.

Nhắn xong cho nó, tôi xuống dựng hẳn xe lên vỉa hè, rồi đi vòng quanh vò đầu bứt tai, cuối cùng không chịu nổi nữa tôi lại rút điện thoại ra.

_Em đang làm gì? Ăn cơm chưa? -Dù biết tầm này nàng rất dễ một là ăn cơm, hai là đang ngồi quây quần trò chuyện với gia đình bác. Nhưng tôi cũng đánh liều nhắn cho nàng rồi hồi hộp đứng chờ.

Một lúc sau có tin hồi đáp, tôi run run mở ra.

_”Em vừa ăn xong, anh đi học về chưa?”-Cái mặt đang căng tức của tôi xẹp xuống như quả bóng xì hơi, cảm thấy nhẹ nhõm hẳn, đúng là tin nhắn của nàng có khác.

_Anh vừa về, em đang ở đâu mà nhắn được cho anh vậy? -Tôi mừng tủi trả lời nàng.

_”Em đang trên phòng, đang ngồi uống nước với mọi người dưới nhà thì anh nhắn tin, may mà em đề phòng trước nên để chế độ rung, linh cảm là tin của anh nên em bảo lên phòng sạc pin..hihi”

_Nhỡ là của gã kia thì sao? -Tôi nhắn lại trêu.

_Chắc không đâu, anh ý bay vào Nam từ hôm qua rồi.

_Thế sau buổi gặp hôm nọ anh ta có gặp em nữa không?

_Có gặp 1 lần.

Tôi sa sầm mặt, liền bấm máy gọi luôn cho nàng. Gì chứ cứ vấn đề gì liên quan đến cái gã khó chịu ấy là tôi lại ức chế kinh khủng khiếp, nên chẳng thể chờ nhấm nháy vài ba cái tin được, nàng nghe máy giọng có vẻ như là hơi lo lắng:

_Nhắn tin thôi anh, nói chuyện sợ mọi người…

_Anh ta có nói gì không? -Tôi nghiêm giọng cắt lời nàng.

_Anh ý chỉ bảo em suy nghĩ kỹ đi…-Nàng ngập ngừng.

_Thế ý em thế nào?

_Sao anh lại dành câu hỏi đó cho em? Cho đến giờ phút này anh vẫn còn đang nghĩ gì vậy?-Có lẽ tôi đã khiến nàng tổn thương. Tệ thật.

_Không…anh chỉ…-Tôi lắp bắp.

_Em đã dứt khoát chọn lựa vận mệnh của mình, tình yêu của mình…vậy mà có người lại không hiểu điều đó sao?-Nàng tủi hờn trách.

_Thôi mà đừng giận, ý anh không phải vậy, anh chỉ muốn biết em trả lời anh ta thế nào thôi!-Tôi bối rối phân bua.

_Em chỉ bảo là “em đã suy nghĩ rất kỹ rồi, em vẫn rất quý và tôn trọng anh nên em mới nói mọi chuyện rõ ràng sớm như vậy để đỡ phải mất thời gian và gây tổn thương thêm nữa, thế nên trước sau câu trả lời chỉ có một mà thôi”, sau đó anh ý không nói gì mà bỏ đi.

_Thế từ giờ đến tối nay…liệu có gặp nhau được không? -Tôi yên tâm chuyển đề tài.

_Em cũng chưa biết được, đâu chỉ mình anh sốt ruột đâu…em đã nói là em sẽ cố mà…!

_Ôi! Anh đang đếm từng giây đấy, em biết không? – Tôi thở dài.

_Đếm hộ luôn cho em với -Nàng cười tinh nghịch.

_Trời ạ, anh không đùa đâu – Tôi gắt.

_Nè! Chưa hỏi tội cái vụ hôm qua, hà cớ gì gắt gỏng người ta?-Nàng cũng gắt yêu lại.

_Hôm qua làm sao?

_Đồ… ăn trộm trong siêu thị!

_Ăn trộm? Đùa à? -Tôi ngớ người.

_Còn không? Tự ý làm điều gì chưa được người ta cho phép là mang tính chất trộm cắp rồi -Nàng tỏ vẻ hình sự.

_À! -Giờ tôi mới hiểu ra vấn đề.

_Anh chỉ lấy lại những gì vốn dĩ thuộc về mình thôi mà! -Tôi vênh mặt.

_Ai bảo thế…-Giọng nàng có vẻ ngượng ngùng.

_Haha, có người đang đỏ mặt kìa, tự nhiên khơi ra làm chi?

_Nè! Mà anh mum chưa? -Nàng lảng chủ đề luôn.

_Anh chưa…

_Vậy kiếm gì mum đi, có gì em sẽ nhắn, em phải xuống không mọi người sinh nghi!

_Được rồi, anh chờ em…

_200 năm nhé…-Nàng cười phá lên qua điện thoại.

_Ấy đừng! Anh…-Chưa nói hết câu thì đã tút tút…

Ôi công chúa mít ướt của tôi, ngoài khóc ra thì cũng chẳng vừa chút nào, nhiều lúc muốn phát điên lên với nàng thật. Tôi mỉm cười nhét điện thoại vào túi, rồi lên xe phóng đi, vừa đi vừa chu mỏ huýt sao, mới lúc nãy đầu óc còn đang tăm tối, giờ nhìn đâu cũng thấy một màu sáng tươi…đúng là thần dược của cuộc đời mình…

****

_Anh uống gì ạ?

_Cho mình ly nâu nóng, ít sữa – Đặt quyển menu xuống tôi ngước lên trả lời. Cứ lang thang hoài chẳng giải quyết được gì, trời thì lạnh, thôi thì tạt đại vào quán cafe nào đó giết thời gian vậy chứ biết làm sao bây giờ.

_Vâng anh đợt em một chút – Cậu phục vụ với tay lấy quyển menu, rồi quay vào trong, một lát sau quay ra với ly cafe nóng hổi.

_Mời anh ạ!

_Ừ! Mình xin – Tôi mỉm cười, rồi nói tiếp:

_Bật chút nhạc gì đó cho đỡ buồn đi bạn!

_Anh thích nghe nhạc gì ạ?

_Có Trịnh Công Sơn thì tốt.

_Vâng anh đợi em chút!

Một lúc sau, chất giọng nữ trầm, liêu trai, trầm đục, đầy âm tính của Khánh Ly vang lên, xua tan không khí tĩnh lặng của buổi trưa, xoáy vào lòng những mặc niệm hoài cổ, dìu dặt dĩ vãng…

“Trời còn làm mưa, mưa rơi mênh mang,

Từng ngón tay buồn,

Em mang, em mang, đi về giáo đường.

Ngày chủ nhật buồn, còn ai còn ai?

Ðóa hoa hồng, cài lên tóc mây,

Ôi đường phố dài, lời ru miệt mài,

Ngàn năm, ngàn năm,

Ru em nồng nàn, ru em nồng nàn…”

Tôi chống tay nhìn ra đường, không khí vẫn ảm đạm. Từ lúc vào cuộc sống sinh viên tôi tự nhiên lại khoái nghe nhạc Trịnh.

Hay có thể từ lúc gặp chị ấy, sự trầm luân của một kiếp hồng nhan có lẽ đã khiến cái sự vô thường của cuộc đời nó ngấm vào những tư duy của tôi. Âm hưởng của nhạc Trịnh Công Sơn vẫn theo lối buồn, mơ hồ và lãng mạn, những tâm tình buồn bã và những thông điệp trong nhiều bài hát của Trịnh Công Sơn đã chịu ảnh hưởng rất nhiều từ nền tảng Phật giáo ở ông, tạo nên những ca khúc bất hủ, đầy triết lý và ám ảnh, sâu lắng về kiếp người, tình yêu, cuộc sống…

“Trời còn làm mưa, mưa rơi, mưa rơi,

Từng phiến băng dài, trên hai tay xuôi.

Tuổi buồn em mang, đi trong hư vô ngày qua hững hờ.

Trời còn làm mưa, mưa rơi, mưa rơi,

Từng phiến mây hồng, em mang trên vai.

Tuổi buồn như lá, gió mãi cuốn đi, quay tận cuối trời…”

Tôi nhấp ngụm cafe, rồi khẽ lẩm nhẩm hát theo, trời còn bao nhiêu lần làm mưa nữa trong cuộc đời tôi và em? Cuộc đời sẽ chỉ còn những hư vô, nếu em mang đi hết những giấc mơ êm đẹp..Rồi sẽ còn lại gì…một nỗi buồn như lá, để gió mãi cuốn đi ư…?

_Tít tít -Tôi với tay lấy điện thoại coi tin nhắn. Là của nàng…

Vậy là chúng tôi có thể gặp nhau trước khi nàng đi rồi. Tôi đứng dậy thanh toán tiền rồi bước ra ngoài, gió vẫn rít thê lương hòa nhịp theo điệu nhạc buồn sâu thẳm…

“Ðóa hoa hồng tàn hôn trên môi,

Em gầy ngón dài, lời ru miệt mài.

Ngàn năm, ngàn năm,

Ru em muộn phiền, ru em bạc lòng.

Ru em muộn phiền, ru em bạc lòng…”

Lúc này tôi lại không thích nghe từ muộn phiền, tối nay nàng sẽ đợi tội mà…dù chỉ có thể gặp nhau trong giây lát, nhưng sẽ là lời ru ngọt ngào….

****

_Ôi, rét gì mà rét thế không biết! -Thằng Kha ngồi co ro ngoài cửa, lập cập than thở.

Tôi lúi húi lau sàn nhà, tranh thủ lúc đang vắng khách dọn dẹp qua một chút. Trong khi chờ đến lúc gặp nàng tôi tạt qua nhà hàng làm tí việc rồi xin về sớm, chứ mấy ngày hôm nay nghỉ nhiều quá cũng không ổn, mà từ trưa cho đến lúc tối tôi cũng chả biết phải làm gì cả, ngồi không càng nóng lòng. Đang sốt ruột lại nghe cái thằng này nó than vãn nữa, mệt thật.

_Bình thường thôi mà, tao còn đang thấy nóng bỏ xừ đây, thanh niên hoi -Tôi quay ra giễu cợt.

_Thế mai bảo chị Hồng đổi cho mày ra chào mời khách nhá – Nó quay lại nhìn tôi lườm.

_Không! Việc ai thì cứ an phận đi. -Tôi nhe răng cười.

_Sợ thì đừng có mà đớp ra đây, sốt ruột -Nó nguýt tôi cái rồi quay mặt đi.

_Hôm nay rét thật, mà hình như hôm qua em nghe đài báo tối nay còn có mưa to đấy – Cái Nếp dừng việc sổ sách, ngẩng lên nhìn tôi nói.

_Cái gì!! Mưa á? – Tôi sững sờ.

_Vâng, anh không mang áo mưa à? Tối chở em về rùi em cho mượn! -Nó lúng liếng nhìn tôi.

_Tối nay à…- Tôi chẳng thèm đoái hoài đến nó, miệng cứ lẩm nhẩm rồi bần thần rút điện thoại ra coi lại tin nhắn của nàng.

“Tối nay khoảng 8h, gặp nhau tại Hồ Tây, đoạn gần chùa Trấn Quốc…đừng lỗi hẹn. Y a “

Chẳng biết mưa thế này liệu nàng có ra ngoài được không? Đen thật đấy, hay là tại trưa nay tôi nghe bài hát về mưa nên tối trời làm mưa luôn nhỉ? Ông trời ơi, ông thật biết cách đùa cợt đấy.

_Nè khinh người thế -Cái Nếp có vẻ bực.

_Hả!? – Tôi giật mình.

_À không! Tôi nay anh xin anh Tuyền về sớm rồi mà -Tôi nhìn nó cười.

_Thế à, thế mà em cứ tưởng…

_Ừ! Hôm nay anh có việc mà! -Nói xong tôi liền đi vào trong, để mặc nó với khuôn mặt tiu nghỉu.

****

6 rưỡi tối, có vẻ như là mưa thật, gió thổi mạnh hơn, và không khí càng xuống thấp. Vừa dựng xe trước của phòng xong tôi chạy luôn vào nhà, vứt balo xuống giường. Trong phòng chỉ có mỗi anh Kiên đang ngồi chơi Đế chế.

_Mọi người đâu hết rồi – Vừa đi vào nhà tắm cời đồ tôi vừa hỏi.

_Anh không biết, về đã không thấy thằng nào ở phòng rồi! Mà trưa nay làm gì không về ăn cơm?

_Mấy thằng trong đội rủ nhau đi ăn bún đậu mắm tôm, rồi em đi làm luôn -Tôi cúi xuống với vòi xả nước.

_Rét thế này mà còn tắm à? -Anh Kiên ngạc nhiên.

_Hôm nay làm mệt quá, mồ hôi ra nhiều, không tắm để tối nay gẩy đàn cả đêm cho các ông nghe à, úi cha…mẹ…công nhận lạnh thật!!!! – Vừa dội gáo nước đầu tiên tôi nhảy cẫng lên suýt xoa. Nhưng mà cũng phải cố thôi, tâm lý đi gặp người yêu thì thằng nào chả vậy, bao giờ cũng muốn gần gũi đối phương trong trạng thái bảnh bao nhất.

Tắm xong tôi mặc quần áo chỉnh tề, ra đứng trước gương chải chuốt lại.

_Đi gặp bạn “đặc biệt” hôm nọ hả? -Đang mải chơi game anh ý cũng phải quay sang nhìn tôi tỏ vẻ thú vị.

_Sao biết? -Tôi cười khề khà.

_Mấy khi thấy chú chăm chút thế này đâu?

_Hì, bác cũng nên lo thân bác đi, lớn đầu nhất mà cái khoản này lại để cho 3 thằng em qua mặt!

_Các chú còi to thì cứ vượt thôi, anh có bảo sao đâu -Nói xong anh lại chăm chú vào màn hình.

_Thôi em đi đây – Ngước nhìn đồng hồ đã gần 7h rồi, tôi vội ra ngoài lấy xe rồi phi ra cổng. Từ đây lên đó mất khoảng 30 phút, tốt nhất là mình lên đó trước đợi nàng, rồi hù nàng một trận can tội trưa nay dám trêu mình. Tôi khoái chí cười tưởng tượng ra viễn cảnh ấy “dám bảo người ta đợi 200 năm à?”…

Bỗng một vài giọt nước hắt vào mặt, trời đã lác đác rồi. Đúng là mưa thật, may mà kịp về phòng lấy cái áo mưa của thằng Hòa, tôi dừng lại lấy áo chùm lên người, vừa mặc xong thì trời đổ mưa rào rào…

_Hiếu phải không nhỉ -Đang định đi tiếp thì có giong nói phía sau cất tiếng hỏi.

_Vâng! Anh là…- Chưa kịp nói hết câu thì một cú đá vào giữa mặt khiến tôi choáng váng, chiếc xe đạp đổ kềnh càng, còn tôi thì ngã lộn mấy vòng. Tôi vội vã đứng dậy theo bản năng, dù mặt vẫn chưa hết xây xẩm, đưa tay lên sờ mũi và mồm rồi nhìn xuống thấy nhoe nhoét máu.

_Loạt xoạt!!! – Có thêm mấy tiếng bước chân xung quanh nữa, tôi ngoảnh nhìn, xác định có 5 người đang bao vây mình.

_Sao các anh lại…-Không để tôi kịp nói dứt câu, một gã nữa rút một tuýp sắt, lao vào phang tiếp. Tôi vội xoay người tránh cú đánh chí mạng đang nhằm đầu mình, rồi vội vã cởi cái áo mưa ra cho đỡ vướng víu. Chẳng biết họ đánh nhầm hay chủ định, những cứ phải phòng thủ trước đã rồi tính.

Sau khi cởi chiếc áo mưa ra tôi đã có thể quan sát tốt hơn, trong con ngõ vắng, dù trời đã tối hẳn, nhưng nhờ những ánh đèn cẩu của mấy dự án thi công xung quanh cũng giúp tôi nhận diện khuôn mặt của những kẻ đang bao vây mình, toàn lạ hoắc, tôi chưa gặp bao giờ.

Trời vẫn mưa tầm tã, nước bắt đầu ngấm vào người lạnh buốt, nhưng tôi còn tâm trí đâu mà để ý, cả mấy gã kia cũng vậy. Tôi đang là mối quan tâm chủ yếu của họ.

Tôi thủ thế đề phòng, rồi gằn giọng.

_Các anh lầm rồi, chúng ta không có quen biết, sao lại vô cớ đánh người?

Hai gã đang đứng phía trước đồng loạt lao lên, đấy là câu trả lời của chúng à? Tôi cúi người né cú đấm của gã lên trước, rồi thuận thế nhoai người giáng vào mặt gã tới sau một cú thật mạnh.

_Lên hêt đi -Gã đầu tiên cất giọng hỏi tên tôi lúc nãy ra lệnh. Lập tức cả hội cùng lao vào. Không thể bao quát hết được, ngay lập tức tôi ăn luôn một tuýp vào vai từ phía sau. Nghiến răng chịu đau xoay người đáp lễ lại hắn một cước vào ngực, thì tên bên trái vung tay táng luôn vào mặt tôi một quả trời giáng khiến tôi lại một lần nữa nằm vật xuống đường. Tuy đang ê ẩm và hoa mắt, nhưng thoáng thấy một cục gạch bên vệ, tội bật bò tới, cầm lấy và đập thẳng vào đâu gối thằng đang tranh thủ lao vào định sút vào bụng tôi.

_Ối! – Hắn ngã xuống ôm gối lăn lộn. Với cú đập vào thẳng bánh chè ấy thì tôi tạm thời loại được một đối thủ. Tôi đứng dậy gần như ngay lập tức, tay lăm lăm viên gạch quắc mắt nhìn.

_Chúng mày muốn gì ở tao? -Tôi nạt lớn.

Với viên gạch trong tay thì bọn chúng có vẻ e sợ tôi hơn, kể ra trong bóng tối lờ mờ ánh đèn không rõ này, lại mưa nữa thì tôi cũng có cơ hội cầm chừng, chờ xem có ai tới để can thiệp. Mà trời thì mưa, lại rét, lại đang giờ cơm tối, mấy ai ra đường thời điểm này chứ, ở cái khu Cầu Diễn heo hút này lại càng ít có hy vọng, mà có thì chắc gì họ đã dám…Chúng quả thật đã tính toán thời điểm khá thuận lợi để ra tay với tôi.

_Thằng nào muốn ăn gạch vào đầu thì lên trước đi! -Tôi giơ viên gạch chỉ thẳng vào từng thằng một, chúng có vẻ chần chừ. Chúng đâu có nghĩ là tôi khó xơi như vậy.

Bỗng một ánh đèn pha ô tô bật lên dọi từ phía sau nhóm người, chiếu thẳng vào mắt tôi, là cái ô tô đậu sát vỉa hè từ nãy giờ tôi không để ý, thoáng chút giật mình tôi giơ tay lên che mắt.

_Vụt…-Chỉ chờ có vậy gã cầm tuýp ném thẳng vào người tôi. Chẳng kịp tránh né tôi hứng trọn đầu tuýp đang theo đà xoay vô đầu, tôi luống cuống ném bừa viên gạch ra phía trước, nhưng chẳng trúng mục tiêu nào cả. Chưa định thần lại thì ăn luôn một cú song phi vào ngực khiến tôi tức muốn ngưng thở. Tôi lảo đảo cố gượng để không ngã thì lại hứng tiếp một đấm vào bụng nữa, cú đấm quá manh khiến tôi gục xuống hẳn…cả nhóm người được thể lao vào đấm đá túi bụi…

Trong cơn đau đớn tột cùng về thể xác khi là cái bao cát để bọn chúng hội đồng. Tôi bỗng nhìn thấy quang cảnh Hồ Tây, mưa…và nàng…nàng đang đứng co ro vì lạnh…

_Không!!! -Tôi thều thào hét lên. Rồi cố bò người dậy với tay về phía trước.

_Anh sẽ đến, sẽ đến mà…em có lạnh không? Đừng sợ…anh sẽ…-Tôi chưa kịp nói hết câu thì bị một gã đạp vào đầu rồi dí mạnh xuống đất.

_Thằng này bị mê sảng rồi, có đánh nữa không anh?-Một người trong bọn cất giọng.

_Thôi, thế đủ rồi, anh ấy chỉ bảo đánh dằn mặt, coi chừng án mạng đấy – Gã đang đè chân vào mặt tôi rút chân lên nói.

_Xong việc rồi đi thôi, lạnh đếch chịu nổi nữa rồi! Lại dìu thằng kia đi, đưa nó vào viện xem có vỡ xương bánh chè không?

_Ờ!

_Mẹ! Thằng chó này cứng đầu thật.

_…

_…

Tiếng bọn chúng dần đi xa, và cả tiếng ô tô cũng rời đi, khắp cơ thể đau nhức, người ướt sũng nước, mưa vẫn tuôn xuống, lạnh buốt…

Tôi lịm dần đi, nỗi đau thể xác đang giày vò, nhưng với tôi, mọi nỗi đau nào có thể so sánh bằng nỗi đau này chứ…

….”Tối nay khoảng 8h, gặp nhau tại Hồ Tây, đoạn gần chùa Trấn Quốc…đừng lỗi hẹn. Yêu anh”…

_Anh sẽ không lỗi hẹn…không lỗi hẹn…-Tôi thì thào lần cuối cùng, trước khi mọi thứ dần chìm vào bóng tối..

(Còn nữa)

Chọn tập
Bình luận
720
× sticky