Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ! Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản

Ranh Giới

Chương 56: Không còn lời hứa

Tác giả: Rain8x
Thể loại: Văn Học Việt Nam
Chọn tập

Những con đường rợp bóng cây, vẫn là nơi tôi thường đạp xe qua mỗi khi đến trường. Khai giảng xong thì cũng là lúc sắc thu bắt đầu len lỏi trong bầu không khí hơi se lạnh mỗi buổi sáng, và nhuộm lên những chiếc lá một màu úa vàng mang theo bao day dứt khắc khoải của hoài niệm, bay lất phất trên những con đường mỗi khi có một cơn gió ùa đến.

Tôi vừa đạp xe vừa nhìn ngắm, vừa trải lòng vào những tia nắng len lỏi qua từng tán lá, và những xào xạc thổn thức úa vàng… Sự trải lòng không phải là những suy nghĩ cằn cỗi như những chiếc lá khô kia. Mà đó là những rung động đang rạo rực nơi trái tim… Một cảm giác lạ lẫm lần đầu tiên xuất hiện trong tâm trí…

“Mai Ngọc” – Bất giác tôi lẩm bẩm.

Vụ đi giặt giẻ lau bảng tủi hổ của ngày nhập lớp hôm qua đã nhanh chóng bị lu mờ. Bởi cái tên ấy, bởi nụ cười như bông hoa đang hé nụ, và cái nhíu mày nghiêm khắc… đã khiến tôi không thể nhập tâm vào mấy cuốn truyện kiếm hiệp, khiến tôi nửa đêm vẫn trằn trọc chống tay suy tư, và tủm tỉm cười khi nghĩ về.

Mọi thứ cứ đến nhẹ nhàng và ngỡ ngàng như những cơn gió mùa thu.

Tôi còn chẳng kịp nhận ra là tôi đã có thói quen liếc nhìn mỗi khi bạn ấy đạp xe phóng vụt qua tôi. Mỗi khi bạn ấy đi dưới sân trường, hay mỗi khi bạn ấy ngồi chống cằm thả hồn vào những trang báo Hoa Học Trò.

Nhưng tất cả cũng chỉ dừng ở mức bạn bè xã giao trong lớp mà thôi. Dù tôi có cố gây chú ý thì cũng vẫn chỉ nhạt nhòa như hội con trai khác trong lớp. Bởi xét cho cùng thì tôi cũng đâu có gì nổi trội hơn chúng nó ngoài vẽ vời với văn vở.

Qua học kỳ I, tôi đã bắt đầu thấy khó chịu mỗi khi mấy thằng… à không, mấy anh lớp trên cứ thi thoảng tạt qua ngó nghiêng nhìn nàng. Rồi thì thư từ trên phòng văn thư chuyển xuống, thư nhét trong ngăn bàn, tóm lại là cũng một cơ số. Nhưng tôi hả hê khi thấy bạn ấy có vẻ không bận tâm lắm.

Những nơi nàng hay lui tới như quán ốc, chè kem, và mấy cửa hàng cho thuê truyện tranh sau mỗi giờ học thêm hay học chính. Tôi nhanh chóng nắm bắt và hay phục ở đó. Nhưng kết quả cùng lắm cũng chỉ là nụ cười và cái vẫy tay chào hỏi của nàng như đối với bao người khác mà nàng quen biết. Nhưng tôi vẫn hài lòng, đơn giản là mỗi khi nhìn thấy nụ cười đó, tôi thấy cõi lòng mới bình yên làm sao.

Ngày valentine, nàng nhận bao nhiêu là quà của mấy ông lớp trên. Những món quà trực tiếp trao tay thì nàng kiên quyết không nhận và chạy vụt đi để lại đằng sau bộ mặt tiu nghỉu thất vọng tràn trề của mấy gã đó. Những món quà nhờ mấy đứa trong lớp chuyển cũng chịu chung số phận, chỉ có mấy món một số thành phần “chai mặt cơ bản” đến sớm nhét trong ngăn bàn thì nàng đành miễn cưỡng mang về.

Tôi đứng lấp ló sau gốc cây xà cừ cạnh bãi để xe, hồi hộp dõi theo nàng. Thấy nàng thoáng ngạc nhiên rồi cầm lấy bông hồng đã được “ai đó” cài cẩn thận trên giỏ xe từ lúc nào, tôi gần như nín thở. Nàng ngắm nghía giây lát rồi ngoảnh nhìn xung quanh, tôi vội rụt đầu, rồi tựa lưng vào gốc cây, tim đập thình thịch. Sau đó mới lại thò mặt ra ngó tiếp, nhìn nàng cài bông hoa vào cặp rồi đạp xe ra phía cổng trường. Tôi mời thở phào, tim vẫn đập mạnh nhưng theo nhịp điệu rộn ràng. Chỉ thiếu chút nữa là tôi nhảy cẫng lên hét thật to. Dù cho nàng chẳng biết chủ nhân của bông hồng đó là ai, tôi cũng đâu có để tâm… Valentine với tôi như vậy đã trọn vẹn ý nghĩa lắm rồi.

***

– Huỵch! – Tôi nhảy lên đỡ đường chuyền của thằng Sơn. Đường bóng hơi với khiến bóng nẩy ra xa. Nhưng vẫn chưa hết biên, tôi mím môi lao tới. Một gã to như hộ pháp cũng nhào tới. Cả hai cùng tung hết lực vào cú sút.

– Cốp! – Một tiếng khô khốc vang lên. Hai cái ống đồng va vào nhau tóe lửa. Tôi điếng người ngã lăn quay ra. Gã kia cũng vậy. Nhưng trong khi tôi ôm ống đồng nhăn nhó thì gã cố gượng dậy tung một đường chuyền vào quả bóng đang xoay tròn dưới đất.

Bóng vượt qua hàng thủ lớp tôi, đến đúng điểm tên tiền đạo cắm của lớp bạn đang chờ sẵn. Gã nhảy lên thực hiện một pha đánh đầu mẫu mực. Bóng bay vào lưới trong sự bất lực của thằng Tiến thủ môn.

– Vàooo…!!!

– 3 – 0 rồi!!!

Mấy đứa con gái lớp bạn vỗ tay hò hét ầm ĩ.

– Thế đếch nào hôm nay đá đấm chán vậy trời! – Thằng Quân giậm chân xuống đất bực bội.

– Thua chắc cú rồi! – Sơn lắc đầu chán nản.

– Hôm nay hội con gái không ra cổ vũ thành ra nhuệ khí tinh thần anh em xuống hẳn! – Thằng Sang thở dài.

– Mà hôm nay hội nó làm cái quái gì mà không thấy mống nào ra nhỉ?

– Thì tập văn nghệ, mai mùng 8/3 mà.

– Sao hội con gái A4 không phải tập à?

– Biết đâu được ý!

Tôi nằm dài dưới đất, ngửa mặt lên trời thở hồng hộc. Nghe chúng nó đối thoại với nhau.

– Thôi nào làm lại, thời gian vẫn còn nhiều! Cố lên các chiến hữu, thà thua chứ không nhục, ít ra phải có bàn danh dự chứ! – Thằng Quân chạy vào lưới lấy bóng đi lên giữa sân.

– Quang vào thay tao cái! – Tôi vẫy tay.

– Sao thế? – Sơn chạy lại hỏi.

– Đau không nhấc nổi chân nữa, đá đấm cái gì!? – Tôi vừa nói vừa tập tễnh bước lại xe. Vơ đống quần áo, cặp xách nhét vào giỏ.

– Về à?

– Ờ! – Tôi buông câu gọn lỏn rồi đạp xe phóng đi.

***

Chiều chập choạng tối mà trời mưa như trút nước. Hội con gái đã về hết, chỉ còn mỗi xe của Ngọc dựng ở đó. Chắc còn ở lại bàn bạc gì với cô giáo chủ nhiệm hay sao mà mãi mới thấy bạn ý ra. Khẽ nhíu mày ngước nhìn trời mưa, rồi bạn ấy che vội chiếc cặp lên đầu, chạy ra nhà để xe.

Bạn ý hơi sững người khi lại thấy một bông hồng cài trên giỏ, trong giỏ là một chiếc áo mưa… Bạn ý cầm bông hồng, rồi lại nhìn ngó xung quanh một lúc. Ngần ngừ đắn đo giây lát rồi mới mặc áo mưa vào và đạp xe về…

Tôi đứng sau gốc xà cừ, cúi gằm mặt. Từng dòng mưa xối xả buông xuống, tôi ướt như chuột lột. Nước mưa thấm đẫm bộ quần áo số, đôi tất và cả chiếc giày bata đá bóng. Len lỏi vào từng thớ thịt cái rét của tháng 3. Tôi đưa tay vuốt mặt, rồi ngoảnh nhìn bóng Ngọc khuất dần sau cổng trường.

– Hắt xì! – Tôi đưa tay quệt nước mũi rồi tập tễnh bước ra chỗ quán nước ngoài cổng để lấy xe.

Da sởn hết cả gai ốc, nhưng tôi đâu có thấy lạnh, bởi một nỗi ấm áp vô bờ từ trái tim đang tỏa ra…

Và nó tỏa thành cơn sốt kéo dài mất mấy hôm liền khiến tôi phải nghỉ học…

***

– “…Máy bay đang hạ dần độ cao để chuẩn bị hạ cánh xuống sân bay Tân Sơn Nhất. Bây giờ là 19 giờ 20, nhiệt độ bên ngoài tại sân bay vào khoảng 24oC, trời đang có mưa nhẹ, quý khách vui lòng về chỗ ngồi, thắt lại dây an toàn và tắt hết các thiết bị di động…”

Tiếng cô tiếp viên nhỏ nhẹ vang lên trong khoang.

– Dậy, dậy ông ơi! – Ở hàng ghế bên Lâm đang quay sang lay gọi Hòa.

Tôi ngồi trầm ngâm, tay nắm chặt sợi dây chuyền may mắn mà nàng đã tặng vào cuối năm ngoái. Trong đầu vẫn đang hỗn độn những ký ức…

– Anh ơi! – Chợt một bàn tay vỗ nhẹ vào vai tôi.

Tôi giật mình ngoảnh lại.

– Vui lòng thắt lại dây an toàn hộ em ạ!

Tôi bần thần nhìn nụ cười của cô tiếp viên. Rồi vội vàng thắt dây an toàn vào. Sao giờ bất cứ điều gì cũng có thể kéo hình ảnh của nàng ùa về trong tâm trí vậy?

– Đại ca, anh ổn chứ? – Sơn quay sang hỏi.

– Ừ! – Tôi thở dài, rồi nhét sợi dây chuyền vào túi.

Máy bay khẽ rung lắc rồi chao liệng, hạ thấp độ cao. Nhìn về phía cửa sổ, Sài Gòn dần hiện ra qua những ánh điện lung linh huyền ảo. Trải dài mênh mông rực rỡ như một giải ngân hà.

Tôi tựa đầu vào thành ghế, mắt nhắm nghiền.

***

– Dậy đi nào! – Một bàn tay véo nhẹ mũi tôi.

Tôi mở bừng mắt. Ngoảnh sang, thấy nàng đang săm soi nhìn mình.

– Gì thế này? – Nàng đưa tay quệt nhẹ lên khóe mắt tôi.

– Khóc? – Nàng khẽ nhíu mày.

– Đâu có, tớ… – Lúc này mới thấy một cảm giác ươn ướt còn vương. Tôi bối rối gãi đầu.

– Ai bắt nạt Hiếu trong giấc mơ sao? – Nàng chu mỏ, đôi mắt tròn xoe ra vẻ khó hiểu.

– Trong mơ thì không, nhưng ngoài đời thì có… – Tôi ghé sát vào nàng thì thầm.

– Vậy hử, ai?

– Tớ cũng chẳng rõ ai là thủ phạm gây ra vụ này nữa! – Tôi đưa tay lên xoa mũi, nhăn nhó.

– Xì, véo nhẹ mà cũng ăn vạ nổi! – Nàng bĩu môi, toan đưa tay véo tôi thêm cái nữa.

– Dậy nào mọi người! Ao Vua xin kính chào quý khách! – Giọng cái Hân oang oang phía trên khiến nàng rụt tay lại.

Cả lớp đứa nào đứa nấy uể oải vươn vai. Rồi ngó nghiêng ra ngoài cửa sổ. Không khí nhốn nháo ban đầu lại quay trở về.

Bác tài đánh xe vào điểm đỗ rồi mở cửa. Tất cả ùa xuống, tay xách nách mang, nhưng khuôn mặt ai cũng hồ hởi như quên hết những mệt nhọc lẫn ngái ngủ sau chặng đường dài.

Sau khi ngồi nghỉ ngơi, ăn lót dạ xong, cả lớp thống nhất leo núi trước rồi khám phá các địa điểm sinh thái sau. Tôi với nàng như thường lệ tách nhau ra cho chúng bạn đỡ nghi ngờ. Lúc đầu khi lên xe cũng vậy, may mà con Vân “Híp” mò xuống tụ tập với mấy cái mỏ khoét háu ăn của lớp, nên tôi mới có dịp lỉnh lên ngồi cạnh nàng. Tuy nhiên cũng không dám nói chuyện thân mật gì nhiều, chỉ đến lúc lũ cú vọ ngủ hoặc uể oải không để tâm gì đến xung quanh nữa thì mới thì thầm qua lại đôi ba câu như lúc nãy.

– Mệt không? Đưa Hiếu xách đồ cho. – Tôi bước ghé lại gần nàng, đưa tay đỡ chiếc balo.

– Thôi, mọi người thấy thì ngại lắm. – Nàng lắc đầu nguầy nguậy.

– Đằng sau còn đứa nào nữa đâu, chúng nó đi đằng trước hết rồi. – Tôi kiên quyết giằng lấy balo.

Chúng tôi đi chầm chậm gần như tách đoàn. Để tiện nói chuyện và trao nhau những cử chỉ yêu thương. Cái sự vụng trộm bao giờ cũng đẩy cảm xúc bùng cháy mãnh liệt hơn mỗi khi được bên nhau.

Chúng tôi vừa đi vừa say sưa ngắm cảnh, thưởng ngoạn thiên nhiên và tận hưởng bầu không khí trong lành. Thi thoảng nghịch ngợm tạt té nhau mỗi khi gặp một con suối hay một dòng thác nhỏ róc rách chảy qua.

– Chết rồi! – Tôi mở cái balo của mình mới nhớ ra lúc nãy quên không cầm chai nước nào.

– Sao vậy? – Nàng quay sang hỏi.

– Nãy không lấy chai nước nào, giờ khát khô cả cổ! – Tôi nuốt nước bọt đánh ực.

– Uống nước suối nè, mát lắm! – Nàng nháy mắt.

Nghe nàng nói vậy tôi đặt hai cái balo xuống, rồi toan vục tay xuống suối.

– Ý, uống thật à?

– Chứ sao nữa!

– Thôi Ngọc đùa đấy, trong balo Ngọc còn một chai nước mà!

– Thế mà không nói sớm… – Tôi khẽ lườm nàng, rồi mở balo ra. Bất chợt tôi khựng người lại… khi thấy trong ngăn phụ có một thứ quen quen được gấp cẩn thận.

Tôi ngoảnh lên nhìn nàng, thấy nàng cũng nhìn chăm chăm vào thứ đó.

– Haizzz! Có muốn nghe Ngọc kể câu chuyện bông hoa, chiếc áo mưa và anh chàng ngốc không? – Nàng ngồi xuống phiến đá chống cằm nhìn tôi, tủm tỉm.

– Ngọc đã biết? – Tôi ngớ người.

– Biết sau khi chủ nhân nghỉ học mấy hôm. Mới luận ra trong trường ngoài chàng ngốc đó ra thì có ai dùng áo mưa in logo của Incombank chứ?

Tôi càng ngớ người hơn. Nghĩ lại thì đúng là cái áo mưa của cơ quan mẹ đã khai báo ra khổ chủ là tôi.

– Vậy sao không nói? – Tôi cầm chai nước vặn nắp đưa cho nàng.

– Lúc ấy cảm giác tội lỗi đang dày vò, vì mình mà người ta ốm. Vả lại khi đó cũng ngại chẳng biết nói gì cả. Nhỡ đâu người ta chối bay chối biến thì xấu hổ lắm. – Nàng vừa cầm chai nước vừa bĩu môi, sau đó uống một ngụm rồi đưa lại cho tôi.

– Vậy lúc yêu rồi thì sao?

– Nè, nói ra để Hiếu có cớ bắt đền Ngọc hử? – Nàng lè lưỡi giễu tôi, rồi đứng dậy bước đi.

Đi một đoạn nàng dừng bước, ngoảnh lại. Đôi mắt long lanh.

– Khoảnh khắc khi bị “kẻ khác” cưỡng đoạt nụ hôn đầu. Ở cái hôm làm báo tường ý, lúc Ngọc đưa tay bịt miệng Hiếu, biết Ngọc nghĩ gì không?

Tôi lắc đầu.

– Ngọc nghĩ tới đôi mắt của Hiếu lúc bước vào lớp sau mấy ngày nghỉ ốm.

– Vậy sao?

– Ừ, nhìn người ta rồi lại tảng lờ quay đi như không có chuyện gì. – Nàng lại mỉm cười.

– Tình cảm cũng thật khó nói, chẳng biết từ lúc nào những hình ảnh của buổi đi học muộn, và nụ cười của Hiếu… cứ len lỏi dần vào suy nghĩ lúc nào không hay, dù có cố gắng phủ nhận. Đọng lại là đôi mắt hoang mang sợ sệt của Hiếu khi ở nhà Ngọc. – Nàng bước lại, đưa tay vuốt má tôi trìu mến.

– Không nên bắt bẻ sự dễ thương! – Nàng nháy mắt. Rồi rướn người hôn nhẹ lên môi tôi.

– Vậy nếu như không có buổi chiều mưa hôm ấy thì sao? – Tôi mỉm cười nhìn nàng.

– Thì cả bàn tay Ngọc sẽ in hằn lên đôi má này, thay vì bịt miệng. – Nàng lại véo má tôi lắc qua lắc lại.

– Thôi đi tiếp đi, không thì không theo kịp mọi người đâu! – Nàng xoay người bước đi.

Tôi cũng vội khoác hai cái balo lên vai vội chạy theo nàng. Nắm lấy tay nàng.

Trong rộn ràng những đắm say hạnh phúc, tôi thấy lại mình đang đứng dưới gốc cây xà cừ. Ngước mắt lên nhìn trời mưa…

Sự khởi đầu có hơi thê thảm. Nhưng để đánh đổi lấy những ngọt ngào này thì dù có nhân lên gấp trăm gấp nghìn lần tôi vẫn nguyện cam lòng.

***

– Đại ca! Taxi đến rồi!

– Đại ca!

Đang ngước nhìn những hạt mưa rơi rớt nơi Sài Thành. Tôi bừng tỉnh khi Sơn kéo giật tay mình lôi đi.

– Cứ bình tĩnh nào cậu, làm gì mà ngơ ngác như mất hồn vậy? – Hòa khoác vai tôi an ủi.

– Giờ đi đâu nhỉ? – Lâm vừa nhét hành lý vào cốp xe vừa hỏi.

– Đại ca! Anh hẹn với Lê Chi ra sao rồi? – Sơn sốt sắng.

– Ừ! Để tao điện đã!

Tôi rút điện thoại ra bấm số của Chi…

***

Nếu như nhớ về Hà Nội để thổn thức bao xúc cảm hoài niệm về những rêu phong cổ kính buông phủ trải dài theo dòng thời gian, về những giá trị cốt lõi qua bao thăng trầm lịch sử là sự bình yên lắng đọng tâm hồn. Thì Sài Gòn lại đem lại một cảm nhận về sự hối hả, năng động, nhộn nhịp và ồn ào hơn. “Hòn Ngọc Viễn Đông” năm xưa là một quần thể văn hóa hội tụ những bước chân tứ xứ dừng lại chốn đây, từ những hối hả vươn lên trong cuộc sống, người ta nhận ra sự gắn bó với mảnh đất này và chẳng biết từ lúc nào nó đã trở nên thân thuộc như một phần máu thịt.

“Hòn Ngọc Viễn Đông” nay đã thay đổi rất nhiều, nhưng vẻ hồn nhiên và trẻ trung vẫn giữ nguyên qua từng hơi thở cuộc sống, qua sự náo nhiệt phố phường, qua từng ngóc ngách, qua từng hàng cây, qua những cơn mưa rả rích kéo dài…

Dù mới lần đầu đặt chân tới nơi đây, nhưng nụ cười thân thiện của anh lái taxi, của cậu lễ tân khách sạn, và sự tận tình chỉ đường kèm với những lời quan tâm hỏi han của những người chúng tôi bắt gặp… nó mau chóng xua tan đi những lạ lẫm.

Ở đâu đó, giữa những sôi động, ta vẫn có thể dễ dàng tìm cho mình một sự bình yên tĩnh lặng, đơn giản qua những hạt mưa đang rơi tí tách, lẫn với giai điệu sâu lắng miên man trong những hoài niệm của “một cõi nhạc Trịnh”, và sự ngọt ngào thấm tan nơi đầu lưỡi phảng phất chút dư âm đắng, mát lạnh của ly cafe sữa đá.

Tôi nhâm nhi một ngụm, rồi rít sâu một hơi thuốc. Dõi mắt nhìn bâng quơ ra đường.

– Sao lâu thế nhỉ? Nó hẹn bao nhiêu phút nữa tới? – Sơn sốt ruột rút điện thoại ra xem đồng hồ.

– 15 phút, chắc sắp đến rồi. – Tôi hờ hững trả lời nó. Mắt vẫn nhìn ra đường, cố gạt bỏ hàng trăm nghìn mối lo âu đang lởn vởn trong đầu.

– Bây giờ dự tính sao? – Hòa cầm thìa khuấy nhẹ ly cafe.

– Chưa biết được, phải gặp Chi, nắm rõ tình hình đã! – Tôi rít thêm hơi thuốc nữa.

Dự định là chỉ tôi với Sơn đi, nhưng khi biết sự tình, Hòa với Lâm nằng nặc đi theo. Nên lại phải đổi vé để đi cùng với chúng nó. Dù sao đang trong lúc rối loạn, tôi còn chẳng biết tôi đang nghĩ gì nữa, nên có nhiều cái đầu bàn bạc cũng vẫn hơn.

– Hình như kia kìa! – Lâm chỉ tay ra phía cửa.

Tôi ngoảnh lại, thấy có hai cô gái ăn mặc khá thời trang bước vào. Đảo mắt nhìn quanh. Một cô rút điện thoại ra bấm. Tôi thấy điện thoại mình đổ chuông.

– Lê Chi! Đằng này! – Tôi đưa tay vẫy.

Hai cô gái vội vã bước lại bàn chúng tôi. Sau khi gọi thêm nước, giới thiệu chào hỏi làm quen, chúng tôi mau chóng đi luôn vào vấn đề.

– Tình hình Ngọc… thế nào rồi? – Tôi run run hỏi.

– Cũng không đến nỗi nghiêm trọng so với dự liệu ban đầu anh ạ! Lúc nãy anh Toàn điện cho em, nói là sau khi chụp chiếu kỹ lưỡng lại thì bạn ấy chỉ bị sang chấn nhẹ chứ không phải chấn thương sọ não. Cái tay bị gẫy thì đã phẫu thuật xong rồi, nhưng giờ bạn ý chưa tỉnh, nên vẫn phải theo dõi tiếp.

Tôi nghe như nuốt từng lời của Lê Chi. Cảm giác bàng hoàng lại choáng ngợp khiến chân tay mềm nhũn. Răng nghiến chặt cố kìm nén những cảm xúc đang chực vỡ òa trong lòng.

– Vậy sao lúc chiều không báo lại cho tụi này đỡ lo? – Sơn thở dài.

– Lúc chiều em cũng không nắm được tình hình sơ bộ ra sao, vì anh Toàn cũng bận mấy ca nữa nên tắt máy suốt à. Mãi đến tối anh ấy mới gọi lại thông báo qua loa.

– Anh Toàn là ai? – Hòa tò mò.

– À! Anh ấy là bác sĩ khoa chấn thương chỉnh hình bệnh viện Chợ Rẫy, là bạn trai của Nhi. – Lê Chi chỉ sang cô bạn đi cùng.

Tôi quay sang Nhi khẽ gật đầu cảm kích.

– Vậy giờ có cách nào… để vào thăm Ngọc được không? – Hòa nhanh nhảu hỏi cái điều mà tôi đang mong mỏi từ lúc lên xe ra sân bay đến giờ.

Tôi lại ngoảnh sang Lê Chi với ánh nhìn hy vọng.

– Bây giờ thì chưa, để lát nữa em bảo Nhi điện lại cho anh Toàn thu xếp. Có thể đêm nay, hoặc cũng có thể ngày mai. Nhưng chỉ anh Hiếu vào thôi nhé.

– Sao thế? – Lâm vội thắc mắc.

– Trời ạ, các anh không hiểu hoàn cảnh lúc này sao? Phòng bệnh lúc nào cũng có người nhà chị Ngọc từ ngoài Hà Nội vào, và anh Huy túc trực bên ngoài. Các anh đâu thể ra mặt, anh Hiếu lại càng không.

– Vậy thì làm sao Hiếu có thể vào đó được? – Hòa nhíu mày.

– Cách tốt nhất là không để cho người nhà chị Ngọc nhận ra anh ấy. Trong tình hình hiện tại, ngay cả em chơi thân với Ngọc bao lâu mà giờ cũng còn không dám đối diện với mẹ bạn ấy nữa! – Lê Chi nghẹn ngào.

Tôi cúi gằm mặt xuống, cố gắng ngăn không cho những giọt nước mắt đang chực tuôn rơi.

– Mẹ Ngọc! Cô ấy… cô ấy sao rồi? – Tôi ngập ngừng.

– Tình thần tệ lắm anh, bác ấy đã không thể trụ nổi sau những nỗi đau liên tiếp. Hiện tại hình như vẫn đang nằm ở nhà và luôn phải có người bên cạnh chăm sóc.

Tôi ngồi thừ ra, không biết phải nên nói thêm gì nữa.

– Vậy giờ chắc hẳn các bạn đã có kế hoạch?

– Vâng! – Lê Chi trả lời Sơn rồi quay sang tôi.

– Anh đừng lo lắng gì cả! Ngọc đã ổn rồi. Giờ các anh cứ về khách sạn nghỉ ngơi, khi nào thu xếp xong bọn em sẽ điện lại. Thôi bọn em xin phép nhé!

Nói xong Lê Chi và Nhi đứng dậy chào chúng tôi.

– Anh cảm ơn! – Tôi ngẩng mặt lên gật đầu chào lại.

– Chắc anh Hiếu không nhận ra em đâu nhỉ? – Lê Chi khẽ mỉm cười.

– Chúng ta đã từng gặp nhau? – Tôi sửng sốt.

– “Rau cải luộc, gà rang, cà ghém, muối lạc, và… tình yêu!” – Lê Chi nháy mắt.

Tôi ngớ người ra.

– Em ở trong nhóm bạn có mặt cùng Ngọc tại nhà hàng hôm đó. Nhưng có lẽ khi ấy tâm trí anh đang dồn hết vào Ngọc nên không nhận ra là đúng thôi.

Tôi bần thần, những hình ảnh của ngày gặp lại bỗng chốc ùa về.

– Có những điều tưởng chừng đơn giản và vô nghĩa, nhưng đôi khi nhìn lại mới thấy được những giá trị vĩnh cửu không thể đong đếm được. Tình yêu của hai người thật dễ khiến cho người khác phải ngưỡng mộ và… cả ghen tị nữa. Thui bọn em đi đây, các anh đợi tin nhé!

Lê Chi và Nhi vẫy chào chúng tôi một lần nữa rồi cả hai rảo bước ra cửa.

Tôi ngoảnh nhìn theo, những bồi hồi xúc động lại len lỏi giữa tâm trạng đang ngổn ngang những rối bời. Trời vẫn đang đổ mưa, âm hưởng bản nhạc Trịnh vẫn đang du dương xoáy vào lòng những khắc khoải khôn nguôi, tàn thuốc cháy dở bên ly cafe sữa đá ngọt đắng… dư vị của nỗi nhớ, hay của những yêu thương mong manh cuộn lên theo làn khói phảng phất tan dần vào khoảng không, khiến góc tĩnh lặng của Sài Gòn bỗng trở nên mênh mông vô tận…

***

– Chào bác sĩ!

Anh bác sĩ trẻ gật đầu chào lại người nhà bệnh nhân đang đứng ngồi ngoài hành lang.

– Bác sĩ ơi! Tình hình cháu nhà tôi khi nào mới có thể xuất viện ạ? – Một phụ nữ với khuôn mặt khắc khổ chạy theo hỏi.

– Bệnh nhân Nhí ở Cần Thơ đúng không?

– Dạ!

– Sáng mai chúng tôi sẽ kiểm tra lại, không vấn đề gì thì trưa mai sẽ làm thủ tục cho về, hai tuần sau quay lại tháo chỉ.

– Dạ! Cảm ơn bác sĩ! – Người phụ nữ cúi đầu cảm ơn rối rít.

Đi được một đoạn, anh bác sĩ ghé sát vào “cậu điều dưỡng” bịt khẩu trang kín mít đang khệ nệ đẩy xe thuốc đi bên cạnh.

– Chú có tối đa 5 phút, nhưng tầm giờ này Ngọc có lẽ đã ngủ say sau khi tiêm một liều an thần rồi, tuyệt nhiên không được đánh thức, tránh xúc động mạnh. Hiểu không?

– Dạ!

Tôi khẽ gật đầu. Anh bác sĩ đó chính là anh Toàn, người yêu của Nhi.

– Đáng lẽ nên để sức khỏe của bạn ấy ổn ổn đã rồi vào, nhưng xem chừng chú không đợi được.

– Dạ, em chỉ muốn xem qua tình hình tận mắt cho yên tâm, chứ cứ ở ngoài nghe ngóng như vậy thì chắc em chết mất. Suốt cả đêm hôm qua rồi cả ngày hôm nay em cứ phải đếm từng giây rồi.

(Đêm qua với tôi là một đêm trắng, trằn trọc không sao chợp mắt nổi. Sau khi tạm biệt Lê Chi, cả đêm cứ mong ngóng điện thoại mà chẳng thấy đâu cả. Ngày hôm sau điện cho Chi thì lần nào cũng là “Từ từ” rồi “Đợi bọn em thu xếp”, “Ngọc tỉnh rồi”, “Ngọc vẫn ổn”..v..v.. Những lời trấn an đó chẳng thể xua tan đi nhưng lo âu và sốt ruột đang ngày một dâng lên cồn cào trong lòng tôi.

Đến chiều sốt sắng không thể chịu nổi hơn được nữa, tôi giục Sơn, Hòa, Lâm bắt taxi ra cổng viện. Mấy thằng đứng ngồi nhấp nha nhấp nhổm, ra ngó vào nghiêng. Loanh quanh đến tối, rồi đến khuya Lê Chi và Nhi mới phóng xe qua. Sau đó Nhi gọi anh Toàn ra, anh Toàn kéo tôi vào trong viện. Thay bộ quần áo điều dưỡng, bịt khẩu trang để thực hiện kế hoạch mà Lê Chi đã sắp đặt)

Rẽ qua một hành lang nữa, chúng tôi dừng lại trước cửa một căn phòng.

– Không nói và đừng tỏ thái độ gì nhé! – Anh Toàn cầm tay nắm cửa, quay lại khẽ thì thầm nhắc nhở tôi.

Tôi gật đầu lia lịa, tim đập thình thịch.

Anh Toàn nhẹ nhàng vặn mở cửa, chúng tôi bước vào.

Nàng đang nằm trên giường, mắt nhắm nghiền. Trên đầu cuốn một vòng băng trắng toát.

Cánh tay trái đã được bó bột kê cẩn thận, má và cả môi xước xát, khuôn mặt tiều tụy.

Tôi run lẩy bẩy, bấu chặt vào tay cầm chiếc xe đẩy.

– Chào bác sĩ!

Lúc này tôi mới để ý tới Nhật Huy đang ngồi ở chiếc ghế kê ở cạnh giường nàng. Khuôn mặt gã cũng hốc hác, đôi mắt trũng sâu thâm quầng. Tự nhiên tôi lại thấy thiện cảm với gã, có lẽ nó đến từ chính sự đồng cảm, cùng yêu tha thiết một người con gái.

– Đề nghị người nhà bệnh nhân đi ra ngoài để chúng tôi kiểm tra và thay băng. – Anh Toàn nói.

– Nhưng… Ngọc đang ngủ mà! – Nhật Huy tỏ vẻ lo âu, hướng đôi mắt về phía nàng.

– Chúng tôi sẽ làm nhẹ nhàng và không đánh động bệnh nhân. Sau khi mổ cần kiểm tra kỹ càng để phòng ngừa các di chứng về nhiễm khuẩn.

– Thì bác sĩ cứ kiểm tra, tôi đứng đây cũng có ảnh hưởng gì đâu?

– Anh không hiểu, đông người có mặt trong phòng cùng một lúc sẽ không tốt cho bệnh nhân chút nào. Mời anh! – Anh Toàn nghiêm túc nói/

– Được rồi, tôi ở ngoài, có gì bác sĩ cứ gọi nhé!

– Ừ!

Nhật Huy lầm lũi bước ra. Sau khi cửa phòng đóng lại anh Toàn mới bước tới kiểm tra chai nước truyền, căn chỉnh lại, xem xét một chút sắc thái tình trạng của nàng rồi vẫy tôi.

– Đấy, ngoài gẫy tay ra thì chỉ có chấn thương một chút vùng đầu và phần mềm. Nói chung cứ nghỉ ngơi tĩnh dưỡng thì khoảng chục ngày có thể xuất viện rồi. Yên tâm chưa nào?

Dường như tâm trí tôi đã không còn tương tác với những gì xung quanh ngoài nàng, nên những lời anh ấy nói tôi đâu có để tâm tới. Nàng đang nằm đây, công chúa mít ướt của tôi…

Tôi tháo khẩu trang ra, cũng là lúc những giọt nước mắt kìm nén được thỏa sức tuôn trào. Tôi quỳ xuống cạnh giường, khẽ nắm lấy tay nàng, đau xót nhìn dây dợ truyền nước luồn vào cánh tay phải cũng băng bó ngang dọc.

– Anh vào với em rồi đây! – Tôi nghẹn ngào đưa tay ấp nhẹ lên má nàng.

Bao nhiêu những nhớ thương, những lo âu đã kìm nén suốt mấy ngày qua, vậy mà cũng chẳng được vỡ òa. Chỉ có thể lặng nhìn nàng qua dòng lệ nhòa với xiết bao nỗi xót xa.

Hơi thở nàng vẫn đều đều trong cơn ngủ say. Tôi có thể cảm nhận rõ những đau khổ cùng cực và cả tuyệt vọng nữa, không thể giấu nổi qua đôi mắt mệt mỏi đang nhắm nghiền kia.

– Nếu như cho anh được chọn lại, anh vẫn nguyện làm anh chàng đứng dưới gốc cây dõi theo em bất kể nắng mưa. Cùng em đi qua những ngày tháng ngọt ngào bên hồ nước, cánh đồng, bên ánh hoàng hôn của năm xưa, bên tất cả những gì mà tình yêu chúng ta thuộc về… – Tôi ngậm ngùi.

– Nhưng em à, những dự định, những hứa hẹn, và bản cam kết,… chúng ta đang ở đâu trong tất cả?

– Anh luôn tâm niệm một sự biết ơn với cuộc đời vì đã cho mình gặp nhau. Nhưng lại hận số phận đã đưa đẩy đến những nghiệt ngã đắng cay, khiến chúng ta phải xa rời nhau. Anh đã làm gì sai, em lại càng không, và tình yêu có lỗi gì chứ? Sao lại áp đặt những nghiệp chướng phũ phàng đến như vậy?

– Đừng bảo anh không được khóc… Anh có thể đứng dưới mưa dõi theo em, có thể bỏ cả cuộc đời để đi tìm em, có thể buông xuôi cuộc sống vì em. Nhưng nhìn em thế này là quá sức, quá sức chịu đựng của anh mất rồi!

Khung cảnh căn phòng tĩnh lặng đến ngột ngạt. Chỉ nghe tiếng gió khẽ vi vu ngoài cửa sổ, tiếng anh Toàn thở dài và lời nói của tôi thì thầm độc thoại trong những thổn thức nghẹn ngào.

– Thôi được rồi, có nói nhiều nhiều nữa thì Ngọc cũng đâu có nghe thấy! Giờ thì cậu có thể yên tâm mà về, đợi vài hôm nữa bạn ấy tỉnh táo hoàn toàn thì cậu lại vào tiếp, khi đó tha hồ mà tâm sự giãi bày! – Anh Toàn đặt tay lên vai tôi.

– Vâng ạ! – Tôi lưu luyến cầm tay nàng, cúi xuống hôn khẽ. Sau đó đứng dậy, bần thần nhìn nàng thêm giây lát, rồi quay lại đẩy xe thuốc. Anh Toàn mở cửa bước ra, tôi cố ngoái lại nhìn nàng thêm một lần nữa qua dòng nước mắt nhạt nhòa, theo cánh cửa dần dần khép lại.

Anh Toàn tiến về phía Nhật Huy đang đứng ở hành lang, lúc này tôi thấy xuất hiện thêm cả bà chị họ của nàng ở Hà Nội mà tôi cũng đã gặp đôi ba lần. Hình như chị ấy vừa đi mua đồ ăn đêm về thì phải. Anh Toàn trao đổi với họ thêm một chút. Xong xuôi Nhật Huy cùng bà chị đi lại phòng.

Lúc Nhật Huy bước qua tôi, bất ngờ tôi chộp lấy cánh tay gã. Kéo xềnh xệch đi trước con mắt ngạc nhiên của cả anh Toàn lẫn bà chị kia.

– Cái gì vậy? – Nhật Huy gượng lại, hỏi với vẻ khó hiểu.

– Chúng ta sẽ nói chuyện với nhau một lát! – Tôi vừa nói vừa bấu chặt tay và lôi hắn đi tiếp.

– Ông…?

Hắn chưa kịp định hình giọng nói của tôi, thì vừa khuất dãy hành lang, tôi đã tháo khẩu trang ra.

Nhật Huy ngớ người, nhưng mau chóng sa sầm nét mặt.

– Mày, thằng khốn! – Gã vung tay đấm mạnh vào mặt tôi.

Tôi chẳng buồn né tránh, khẽ đưa tay quệt nhẹ vệt máu đang rỉ ra tại khóe miệng, rồi đứng thẳng người nhìn xoáy vào mắt gã.

– Có muốn đánh nữa không? – Tôi hắng giọng.

Nhật Huy đấm thêm một cú nữa, tôi cũng không né đỡ. Cú thứ hai này khiến tôi choáng váng ngã vật ra đất.

Tôi lồm cồm gượng dậy, rồi lại bước tới trước mặt Nhật Huy.

– Nữa đi!

Nghe tôi nói vậy Nhật Huy lại giơ nắm đấm lên, nhưng rồi gã dừng lại. Buông thõng tay xuống, rồi bước tới nắm cổ áo tôi lay mạnh.

– Mày còn mò vào đây được sao? Mày có biết mày đã gây ra chuyện gì cho Ngọc, cho gia đình Ngọc không? Mày biết không?

– Anh thật lòng… yêu Ngọc chứ? – Tôi không trả lời mà hỏi lại gã.

Nhật Huy sửng sốt nhìn thẳng vào mắt tôi, rồi hắn buông tôi ra.

– Mày hỏi vậy làm gì?

– Anh trả lời tôi đi!

– Đó là điều hiển nhiên rồi, tao đâu cần phải trình bày với mày.

– Vậy thì theo tôi.

Nói đoạn, tôi xoay người bước đi. Nhật Huy ngần ngừ giây lát rồi cũng bước theo.

***

Mưa đã tạnh, tôi trầm ngâm đứng nhìn xuống đường qua lan can bệnh viện, lác đác một vài chiếc xe máy đi qua chạy lại trong bầu không khí hơi se lạnh của đêm sau dư âm của cơn mưa rào.

– Mày bảo có chuyện muốn nói với tao, giờ mở miệng được chưa? – Nhật Huy đứng cạnh, hằn học.

Tôi không trả lời, lẳng lặng rút thuốc ra châm rồi đưa bao thuốc lên mời gã.

Nhật Huy nhíu mày dò xét thái độ của tôi, nhưng rồi gã cũng nhón lấy một điếu. Tôi đưa bật lửa lên châm cho gã.

Cả hai lẳng lặng hút thuốc…

– Ngọc thích ngắm hoàng hôn! – Tôi mỉm cười, dõi mắt nhìn xa xăm.

– Nhưng cô ấy cũng yêu sự trong lành mát mẻ của những hạt mưa! – Tôi ngoảnh nhìn Nhật Huy.

Gã đang trố mắt, có lẽ gã không hiểu tôi đang lảm nhảm luyên thuyên điều gì.

– Cô ấy rất đa cảm, mong manh, dễ tổn thương, mau nước mắt nữa. Có những lúc trẻ con, nhưng có những lúc lại tinh tế và chững chạc. Lúc nào cũng quan tâm và nghĩ cho người khác. Thế giới xung quanh cô ấy dường như lúc nào cũng ngập tràn những yêu thương, và… – Tôi rít một hơi thuốc.

– Nụ cười của cô ấy, đẹp… đúng không?

Nhật Huy khẽ gật đầu đồng tình.

Tôi rút sợi dây chuyền ra ngắm nghía, thứ mà tôi luôn giữ gìn cẩn thận trong suốt quãng thời gian qua, như một báu vật của cuộc đời. Và… nước mắt lại một lần nữa tuôn rơi…

Tôi bối rối ngoảnh mặt, khẽ đưa tay dụi nhẹ khóe mắt.

– Tôi mong nụ cười ấy sẽ luôn thường trực trên môi nàng mỗi ngày, niềm vui sẽ ở xung quanh nàng mỗi giờ, hạnh phúc sẽ ngập tràn bên nàng mỗi phút, và… tình yêu sẽ mãi luôn nồng nàn bên nàng ở mỗi giây cuộc đời. Anh làm được điều đó không? – Tôi quay lại nhìn Nhật Huy.

Thấy gã cúi gằm mặt, tay run run dụi tàn thuốc.

– Nhìn tôi đi!

Nhật Huy ngẩng lên, gã sửng sốt khi nhìn vào đôi mắt tôi.

– Anh làm được không?

– Tôi… tôi làm được! – Gã mím môi, gật đầu, ánh mắt đầy cảm khái.

– Tôi không cần đòi hỏi anh đảm bảo bằng một lời hứa, hãy đảm bảo với tư cách của một thằng đàn ông!

– Tôi có thể lấy tính mạng mình ra để đảm bảo!

Tôi nhoài người cầm lấy tay Nhật Huy, đặt sợi dây truyền vào lòng bàn tay gã nắm chặt lại. Nhìn thẳng vào mắt hắn một lần nữa. Rồi xoay người bước đi.

– Tôi… tôi thua…

Tôi dừng bước khi nghe Nhật Huy nói với từ phía sau.

– Tôi… thua cậu thật rồi, thua triệt để!

– Đoạn chát hôm nọ là của tôi, tôi chỉ muốn cậu buông xuôi mọi chuyện. Giờ tôi đã hiểu ra trong suốt cuộc đời Ngọc, cậu là không thể thay thế. Nhưng tôi tin rằng tình yêu của tôi sẽ đủ cho cả hai… Hãy tin ở tôi!

Chỉ cần nghe Nhật Huy nói đến vậy, tôi yên tâm bước tiếp, không nói thêm với gã lời nào. Mấy điều gã vừa thú nhận giờ đối với tôi đâu còn quan trọng nữa.

Khi khuất tầm nhìn của Nhật Huy, tôi mới đưa tay bịt miệng mình, vừa đi vừa tựa vai vào tường như muốn ngã khụy…

“‘Người giặt giẻ lau’, cho mình xin ngày tháng năm sinh nhé!”

“Có muốn nghe Ngọc kể câu chuyện bông hoa, chiếc áo mưa và anh chàng ngốc không?”

“Hoàng Tử Mít Ướt của em, đừng khóc nữa…”

Bước chân tôi dần nặng nề, lê lết theo những lời nói dấu yêu thoang thoảng từ miền ký ức đang vọng về.

“Nếu sau này chúng ta có xa nhau, mỗi khi nào nhớ đến em, anh hãy nhìn về phía mặt trời mỗi lúc hoàng hôn xuống… em sẽ đến cùng với những tia nắng cuối cùng… với anh!”

Tôi gục quỳ hẳn xuống sân bệnh viện, một làn gió lùa mạnh trên những tán lá xào xạc, đẩy những giọt nước mưa còn đọng lại rơi rớt xuống rào rào…

Trái tim như bị bóp nghẹt bởi nỗi đau đang dâng lên quặn thắt trong lòng. Tôi bậm môi chặt đến muốn tứa máu, nước mắt lại lã trã tuôn rơi…

-Hoàng hôn ơi, xin lỗi! Anh đã không thể… không thể nhìn về… nữa rồi…!

Chọn tập
Bình luận