Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Ranh Giới

Chương 63: Gửi lại nỗi nhớ…

Tác giả: Rain8x
Thể loại: Văn Học Việt Nam
Chọn tập

Mình sẽ phải trải qua…

Mình sẽ phải trải qua…

Mình sẽ…

– Này! – Một bàn tay cầm vai tôi lắc mạnh.

Tôi bần thần mở mắt ra, thấy mọi người đang nhốn nháo lấy hành lý trên khoang chứa đồ. Đôi mắt đờ đẫn của tôi nhìn quanh một lúc rồi dừng lại ở khuôn mặt đang cười nham nhở của thằng Lâm ngồi kế bên.

– Tỉnh ngủ chưa? Xem ra tâm hồn của cậu không theo kịp chuyến bay này rồi! – Nó vẫn ngoác miệng ha hả.

– Là sao? – Tôi uể oải dụi mắt, khẽ đưa tay lên miêng ngáp một hơi dài.

– Nghĩa là nó vẫn còn lưu lại Sài Gòn chứ sao!

– Chờ mọi người xuống hết rồi mình xuống cho đàng hoàng, chen chúc làm quái gì! – Hòa ngồi hàng ghế bên cạnh nói với sang.

“Cảm ơn quý khách đã lựa chọn dịch vụ của hãng hàng không… chúng tôi…. Chúc quý khách… xin chào và hẹn gặp lại….” – Giọng nói của cô tiếp viên xen lẫn với những tiếng ồn ã của dòng người đang bước ra cửa.

– Đã về tới Hà Nội rồi sao? – Bất giác tôi lẩm nhẩm một câu hỏi vô nghĩa.

– Về mặt thể xác thì đúng là như thế! – Hòa phì cười.

Tôi ngoảnh sang nhìn Hòa, thấy Sơn ngồi kế nó đang chống cằm nhìn ra cửa sổ máy bay. Nét mặt có vẻ trầm tư.

…bao nhiêu nỗi nhớ…

…bao nhiêu nỗi nhớ…

Cơn mưa mỗi lúc một dày hơn, trong cái ký ức của đêm hôm ấy…

Sơn ngồi gác chân lên nhánh cây, co ro và ướt sũng. Nó ngoảnh nhìn vế phía lan can, Tiên vẫn đứng đó, khá khẩm hơn với một chiếc ô, chẳng biết làm gì hơn việc ngắm nhìn những hạt mưa vẫn đang tí tách rơi, trong nhạt nhòa đêm vắng.

Còn hai thằng bạn với nhiệm vụ “chim mồi” kia nữa. Hẳn là đang đứng khép nép dưới một mái hiên nào đó đếm thời gian lặng lẽ trôi.

Trong cơn mưa ấy, tôi đang đứng ở đâu?

Hẳn là nơi thuộc về nỗi nhớ… trong căn phòng tối…

Tôi đứng chôn chân với thực tại lúc ấy, khi nàng nhắc về nỗi nhớ, những mảnh hồi ức xưa lại ùa về, kết nối lại trong tâm trí thành một con đường mà tôi đang chạy trên đó, chạy mải miết. Bắt đầu kể từ lúc tôi chìm đắm vào đôi mắt nàng của cái lần đầu tiên gặp. Tôi cứ chạy, vừa chạy vừa ngoảnh nhìn những hình ảnh kỷ niệm hiện ra ở hai bên đường, sân trường, lớp học, cây bàng, căn phòng của nàng, rồi hồ nước, hoàng hôn, ngôi nhà tranh… tất cả đều trôi lại phía sau và mỗi thứ lại kéo đi của tôi một sự lưu luyến xen lẫn với những tiếc nuối khôn nguôi….

Một quãng đường không dài với sự trưởng thành của một con người, nhưng nó lại miên man bất tận trong tư tưởng của tôi… miên man trong một thứ gọi là NỖI NHỚ…

Và khi tôi mệt mỏi, tôi dừng lại. thực tại ở không gian tối om, trong căn phòng này, với những hạt mưa lách tách rơi bên ngoài đã quay trở về.

Tâm trí tôi lại dồn hết vào cánh tay đang ôm lấy mình, run run….

– Sao anh cứ im lặng! – Giọng nói của nàng cất lên, xóa tan bầu không khí im ắng đang bao trùm nãy giờ.

– Anh… – Tôi ngập ngừng.

– Anh đang… nghĩ về nó!

– Điều gì?

– Nỗi nhớ… – Tôi thở nhẹ qua lời nói.

– Đâu quá trừu tượng lắm đâu anh! – Nàng ngả đầu vào vai tôi.

– Nhưng…

– Nhưng nó làm anh bối rối sao!?

-…

– Anh à, câu hỏi này… có thể chúng ta sẽ phải dành cả một cuộc đời để đi tìm câu trả lời, và dành hết tuổi thanh xuân để nghĩ về nó. Nên em cũng không ngạc nhiên khi anh đang trăn trở… chỉ là…

Tôi cảm thấy những giọt nước mắt nóng ấm từ má nàng thấm qua vai mình…

– Đừng như vậy nữa em! – Tôi đưa tay lần mò tới má nàng, khẽ quệt nhẹ.

Thoát khỏi những im lặng, thì những thổn thức lại bao trùm.

– Thời gian không còn nhiều, và không bao giờ là đủ cho chúng ta. Chỉ nghĩ đến lúc anh rời xa nơi này, ngày anh rời xa thành phố này… câu hỏi đó… thực ra em muốn sẻ chia bớt những nghẹn ngào trong em… có thể nghĩ đơn giản là như vậy.

Lần này có cố tỏ ra cứng cỏi đến mấy, tôi cũng chẳng thể ngăn được những dòng lệ đang tuôn rơi. Sống mũi cay xè trong những xót xa. Trước mắt còn cả một núi thử thách, và sau đêm nay, chúng tôi lại bị cô lập giữa cuộc đời, chẳng thể ở bên cạnh nhau để dìu nhau vượt qua những trở ngại lớn lao ấy. Sự khích lệ duy nhất và lớn nhất, có chăng… chỉ là tình yêu và nỗi nhớ….để không buông tay…

****

– Hắt xì….! – Thằng Sơn cuống quýt với hộp giấy ăn để cạnh ghế lái taxi đưa lên lau mũi.

– Vẫn chưa hết cảm cúm à? Bảo mua thuốc uống thì không mua! – Hòa ngoảnh sang nhìn ái ngại.

– Vấn đề gì đâu, tự ốm tự khỏi quen rồi! – Sơn vừa nói vừa vo mảnh giấy, kéo cửa kính xe xuống quẳng ra ngoài.

– Cẩn thận lại lây mẹ sang bọn tao! – Lâm vừa nói vừa ngồi nép nép sang bên, bĩu môi kỳ thị.

– Nếu có thể thì cũng là một lẽ công bằng! Hơ… hắt…xì…. – Sơn ngoảnh hẳn sang bên Hòa với Lâm hắt hơi theo kiểu cố tình.

– Mẹ! Kinh!!! Văng hết nước mũi vào tay tao rồi! – Hòa la thảm, rồi đưa tay đẩy mặt thằng Sơn ra.

– Công cái con khỉ! – Lâm vừa đưa tay bịt mũi vừa đưa chân đạp đạp.

Mấy thằng trêu đùa nhau, rồi cười ha hả nhốn nháo cả xe.

– Hiếu! Mày phân xử vụ này cho tao!

– Hiếu!!!

Tôi ngồi ngả lưng ở ghế trên, mắt nhắm tịt trong trạng thái mơ mơ màng màng.

– Nó ngủ rồi!

– Mẹ, chốt lại sướng nhất vẫn là nó.

-…

-…

– Trời lại đổ mưa rồi!

– Thế quái nào…!

– Tao nhớ vợ tao quá!

– Mà bảo chúng nó chuẩn bị cơm chưa?

– Rồi, mọi thứ đã bày sẵn để chờ anh em mình về xơi!

– Kể cả….

– Hahaha….

Tôi cứ lịm đi trong những tiếng huyên náo của chúng nó. Mệt mỏi ư? Cũng không hẳn. Chiếc xe vẫn chầm chậm lăn bánh… những hạt mưa nhỏ bay tản mác đập vào kính xe… hay câu chuyện của mấy thằng bạn đồng hành. Nó như muốn lôi kéo tôi, nhắc nhở tôi trở về hiện thực mà tôi không muốn nghĩ đến. Đó là tôi đã lại cách xa nàng…

Thực sự tôi chưa sẵn sàng cho điều đó. Thằng Lâm, lâu lắm mới thấy nó nói một câu ý nghĩa mà lại trúng tim đen của tôi.

Quả thật tâm hôn tôi vẫn đang vất vưởng ở nơi ấy, ở cái đêm mưa ấy….

***

Khoảng lặng, đôi khi nó lại giúp ta nói được những điều khó cắt nghĩa, hay không thể diễn tả được bằng lời. Hoặc nó khiến cho những vòng tay trở nên ấm áp hơn, giải tỏa bớt những rối bời đang đè nặng.

Lời nói nào trong lúc này cũng có thể kéo nỗi buồn về, có thể làm hụt hẫng thêm cái khoảnh khắc ngắn ngủi này. Hay khơi thêm vào trong tim những xót xa, dậy lên trong lòng những hoang mang vô bờ bến…và thêm chút gia vị tiếc nuối của sự cách xa…

Vậy nên trong lúc này, chẳng ai muốn nói thêm câu gì. Chúng tôi cứ ngồi ôm nhau như vậy, nhường lời cho những hat mưa rả rích bên ngoài.

Bỗng tôi nâng cằm nàng lên, đặt vào đó một nụ hôn sâu, như muốn thắp lửa thiêu đốt cái không gian im ắng xung quanh. Nàng cũng uyển chuyển đáp lại sự vồ vập đó.

Lúc này chỉ còn hơi thở của hai chúng tôi là sự hiện diện duy nhất trong cái không gian lắng đọng ấy.

– Anh phải về! – Lúc chúng tôi rời môi nhau ra, cũng là lúc tôi phải buông cái câu mà chắc chắn cuộc đời tôi không bao giờ muốn nói.

Và tôi phải đứng bật dậy để khẳng định điều mình vừa nói, dù hồn vía vẫn đang lâng lâng sau nụ hôn cháy bỏng.

Đương nhiên tôi không muốn nói, thì nàng cũng không bao giờ muốn nghe. Sự im lặng của nàng đã thể hiện ra điều đó. Trong đêm tối, tôi không thể quan sát sắc thái cảm xúc của nàng, nhưng đó cũng là một điều tốt, bởi nếu chúng tôi nhìn được nhau, cảm nhận được nhau qua ánh mắt. Thì nỗi đau sẽ càng nhân lên gấp bội.

Chợt nàng đưa tay nắm chặt lấy bàn tay tôi, lần mò lên ngực, lên cổ, và dừng lại ở má, mơn man má tôi giây lát, nàng xoay tay véo nhẹ rồi kéo xuống…

Lần này vẫn là nụ hôn, nhưng tôi cảm nhận vị mặn quen thuộc từ má nàng lăn xuống, đọng lại ở đôi môi. Đọng lại ở nụ hôn ấy, khiến sự tê tái như muốn xẻ đôi trái tim ra…

– Hiếu! Về đến nhà rồi, dậy… ơ! Sao thế???? – Giọng thằng Hòa văng vẳng.

Tôi ngơ ngác mở bừng mắt. Sững sờ nhìn Hòa, thấy ánh mắt khó hiểu của nó đang ngó qua cửa xe đã mở săm soi mình.

– Chạy nhanh vào nhà, trời mưa nặng hạt rồi. – Nó vừa nói vừa lôi tôi dậy. Rồi chạy xuống cốp loay hoay lấy đồ với Sơn và Lâm.

– Của cậu này! – Lâm ném phịch vào lòng tôi cái balo. Chiếc taxi nổ máy phóng đi. Hòa Lâm Sơn 3 thằng mỗi thằng ôm một đống đồ hành lý vừa chạy vào ngõ vừa giục tôi.

Mặc kệ sự hối hả của chúng nó, tôi ôm chiếc balo lững thững đi bộ vào, trong màn mưa. Trời đang chuyển về chiều, ảm đạm.

– “Nụ hôn này, em tạm ứng cho nỗi nhớ! Anh nhé!” – Giọng nói thoang thoảng của nàng khẽ vang lên khiến tôi khựng lại.

Tôi bần thần ngoảnh nhìn, khung cảnh xung quanh căn ngõ đi vào nhà trọ bỗng nhiên biến mất. Tôi thấy mình đứng dưới mưa, đang nhìn lên phía lan can nhà nàng. Hồi ức hay nỗi nhớ lại hiện về đấu tranh với hiện thực.

Tôi đưa tay vuốt những hạt mưa, hay những giọt nước mắt vẫn đang lăn dài.

Tôi cố thu hết hình ảnh của nàng đang đứng tựa vào Tiên trên lan can nhìn xuống, cố lấp đầy những yêu thương trong vô vọng.

Nàng mím chặt môi, có lẽ nàng cũng phải kìm nén những cảm xúc đang đè nặng. Lúc đôi mắt có thể trao nhau ánh nhìn, cũng là lúc chúng tôi không thể tiếp cận với nhau được nữa rồi…

Bỗng nàng nhoẻn cười rồi đưa tay đặt lên ngực, môi khẽ mấp máy.

“Bản cam kết… câu trả lời… em sẽ đợi!”

Tôi dễ dàng hiểu được những gì nàng muốn nói qua đôi môi run run ấy.

– Đại ca! Đi thôi… – Sơn đặt tay lên vai tôi. Rồi với lên vẫy vẫy chào sếp của nó.

Tôi cố vớt vát thêm một ánh nhìn về phía nàng, gửi nàng cái gật đầu và nụ cười mỉm. Lúc này, nói gì cũng thấy nghẹn giọng…

– Đại ca!

– Ừ…!

Tôi dứt khoát quay đầu bước đi. Không dám nhìn lại thêm một lần nào nữa… bóng hai thằng thất thểu khuất dần sau rặng cây, tán lá… nhòa vào màn mưa… vào đêm đen tĩnh mịch…

Trên tất cả xúc cảm, là sự trống rỗng như ở sân ga năm ấy…

– Anh đứng đây làm gì? Không thấy lạnh sao?

Tôi thoáng giật mình ngoảnh sang. Mai đứng cạnh tôi từ lúc nào, bạn ấy đang cầm chiếc ô che cho tôi.

– Mai! Sao lại…? – Tôi sững sờ.

– Sự xuất hiện của Mai có đường đột lắm không? – Mai khẽ cười.

– À…! Không! Mà… cũng có một chút! – Tôi ấp úng lảng tránh ánh mắt của Mai.

– Anh Hùng điện cho Mai lúc chiều, nói là có tổ chức tiệc chào mừng “nhóm người” vừa đi vi hành từ Sài Gòn về. Có gọi cả Yến và Thúy nữa, hai đứa nó qua trước. Mai mắc chút việc ở đoàn nên giờ mới qua được, đến đây thấy anh đang đứng thẫn thờ. Có vẻ chuyến đi vẫn chưa giải tỏa được tâm trạng của anh hay sao vậy?

– Không…! Không có gì đâu! Thế anh Tuấn không đi cùng Mai sao? – Tôi bối rối nói lảng.

– Anh ấy đi công tác rồi! Thôi mình về đi kẻo mọi người đang đợi!

– Ừ! Cảm ơn Mai nhiều!

– Về điều gì?

– Thì… – Tôi lại bối rối gãi đâu.

– Ý anh là chiếc ô này sao? Có nó hay không, anh cũng đã ướt như chuột rùi, sao phải cảm ơn! – Mai vừa nói vừa khúc khích cười.

Tôi cũng chỉ biết gượng gạo cười theo, chứ chẳng biết nói thêm gì nữa.

Chúng tôi rảo bước về nhà. Mưa vẫn đổ xuống như trút nước…

***

Về tới nơi, cũng vẫn phải cố cười tiếp để đáp lại sự chào hỏi của tất cả mọi người. Anh Hùng tập hợp hết cả anh Kiên, anh Long, thằng Thanh… nói chúng là chẳng thiếu ai cả. Sau mài chào hỏi đối đáp qua loa, bốn thằng chia nhau mấy cái nhà tắm. Tắm rửa xong xuôi rồi xuống nhập hội. Vì đông quá nên bàn ghế dưới tầng một đã được kê gọn và đặt ra ngoài để trưng dụng tối đa không gian.

Buổi tiệc sinh viên diễn ra rôm rả. Tuy nhiên câu chuyện tán dóc cũng chỉ xoay quanh chủ đề du hý Sài Gòn là nhiều, khả năng bọn thằng Sơn về và đã phím trước với mọi người tránh hỏi những câu đụng chạm đến vấn để chính nhất là chuyện của tôi thì phải. Đôi khi có những câu hỏi “liên quan” vô tình đều bị chặn họng lại. Hoặc bị lái sang chuyện khác bằng những chén rượu chúc tụng, hay câu đùa cợt nhả.

Tôi thầm cám ơn cái sự tâm lý ấy của chúng nó, điều đó đã khiến không khí vui vẻ và thoải mái hơn.

Nhưng không có nghĩa là sự trầm mặc trong tôi giảm bớt.

– Lâu lắm xóm mình mới lại tụ họp thế này, mà sao nom chú có vẻ vẫn chưa bắt nhịp lắm! Có khi anh phải dẫn dắt chú vài ly nhể! – Anh Long ngồi xuống bên cạnh, vỗ vỗ vào vai tôi.

– Vui mà anh! Em mời anh ạ! – Tôi đưa ly lên cụng với anh ý rồi uống cạn.

– Chén vừa rồi là chú mời hay anh? – Anh Long khề khà.

– Em mời!

– Vậy thì đến lượt anh, con kia, dính chồng ít thôi, để dành đêm nay chúng mày tha hồ. Giờ rót rượu đi, nhanh! – Anh Long đưa tay ngoắc cái Hồng.

– Các anh ý đi xa về mệt, đừng ép các anh ý uống nhiều! – Hồng chau mày.

– Ơ hay! Uống vào tí nữa nó mới sung. Cái món ba kích này anh thửa riêng cho chúng mày đấy. Thằng nào có người yêu ở cạnh thì….

Anh Long đang hào hứng nói bỗng im bặt khi thấy Hòa đưa tay lên miệng ra hiệu. Biết mình lỡ lời, anh ý vội lảng.

– Con kia, rót nhanh!

– Không sao đâu em, rót đi! – Tôi nhìn Hồng gật đầu.

Cái Hồng liếc nhẹ tôi ái ngại, rồi cũng với chai rượu rót.

– Nào, chén này anh chúc chú mọi việc trong cuộc sống đều sẽ được đúng như sở nguyện. Và mạnh mẽ lên!

– Dạ, em cảm ơn anh!

Tôi cụng với anh ý rồi uống cạn tiếp.

Anh Long vừa trở về chỗ ngồi, đến lượt anh Kiên sang. Sau đó là thằng Thanh. Đến lúc này tôi cũng chẳng nề hà gì, tiếp nhiệt tình hết.

– Sơn! Vứt tao bao thuốc! – Tôi đưa tay ngoắc, rồi đón lấy bao thuốc thằng Sơn quẳng sang. Rút điều châm, rít một hơi sâu. Chống tay phả khói, nheo mắt nhìn mọi người ăn uống chúc tụng nhau vui vẻ.

– Anh uống ít thôi, ăn gì đi! – Thủy với đũa gắp đồ ăn cho Lâm.

– Nốc cho nhiều vào rồi tối lại khổ thân tôi. – Hồng lườm nguýt Hòa.

– Khổ hay sướng ai mà biết được! – Hòa cười ha hả.

Chiếu bên kia Hằng với Sơn vừa ăn vừa thì thầm tâm sự, quãng thời gian xa cách dù chỉ hơn chục ngày cũng đủ cho những đứa mới yêu khối chuyện để nói nhỉ?

Tôi khẽ cười, với chai rượu rót đầy chén.

Cầm chén rượu, rít thuốc. Nhìn tiếp xung quanh, thấy hầu như ông nào cũng vác người yêu theo, trừ mỗi ông em Thái chưa gì thì cũng đang bị nhóm Yến và Thúy quây. Mà gần như đội hình liên hoan hôm nàng ra Bắc đều đủ mặt tất thảy.

“Ngày hôm nay… cũng vui mà…” – Tôi cầm chén rượu lên săm soi với hơi men tây tấy. Cố tự an ủi mình trong nỗi buồn vô tận. Rồi đưa lên môi.

“Con trai các anh hay thật đấy!”

Đang định uống thì một giọng nói vang lên khiến tôi khựng lại. Chén rượu sóng sánh tràn cả ra ngoài.

Tôi ngoảnh nhìn sang. Bắt gặp đôi môi phụng phịu và ánh mắt lườm quen thuộc.

Tôi vội đặt chén rượu xuống, dụi mắt. Nhìn kỹ lại, không phải là nàng. Mai đã ngồi cạnh tôi từ lúc nào.

– Chén này… cho Mai xin! – Mai vừa nói vừa cầm lấy chén rượu tôi vừa đặt xuống, uống cạn. Hành động nhanh chóng và dứt khoát khiến tôi chẳng kịp phản ứng gì, cứ ngồi trố mắt nhìn.

– Anh có biết bế tắc nhất trong tình yêu là gì không? – Mai cầm lấy cốc trà đá uống 1 ngụm rồi quay sang tôi hỏi.

– Tớ…không… – Tôi lại bối rối gãi đầu lảng tránh ánh mắt của Mai.

– Có thể mỗi người một quan niệm, nhưng với Mai… đó là khi… – Mai với chại rượu rót đầy chén rồi lại điềm nhiên đưa lên uống cạn tiếp.

-…cảm thấy bất lực trước nỗi đau của người mình yêu! – Mai buông thõng một câu, mắt đăm đăm nhìn chén rượu đã cạn.

Tôi đứng hình ngay tại trận. Xung quanh mọi người vẫn đang cười nói, nâng ly hô hào, nhưng dường như chỉ là những cái môi mấp máy. Không gian bỗng im bặt, nặng chịch trong mọi giác quan của tôi.

– Không… tớ… đâu có…! – Tôi vội cuống quýt xua tay.

– Đó… cũng chỉ là quan điểm, Mai không ám chỉ anh đâu… đừng vơ vào! – Mai phì cười trước bộ dạng của tôi. Sau đó với sang bên cạnh lấy một chén nữa và cầm chai rượu rót.

– Nếu như khiến anh khó xử thì chén này coi như là tạ lỗi. Còn uống nổi không? – Mai nháy mắt.

– Tất nhiên, nếu như Mai mời! – Tôi cầm lấy chén rượu Mai đã rót.

– Điều ước của Mai anh còn bỏ ngỏ, nhưng Mai tin anh sẽ sớm thực hiện cho Mai. Được chứ? – Mai cụng chén với tôi, khẽ thủ thỉ.

Tôi chẳng biết trả lời sao nữa, cứ ngẩn người nhìn Mai uống.

– Mai hết rồi nè…! – Bạn ấy dốc dốc chén rượu đã cạn, nhắc khéo tôi.

– À ừ! – Tôi giật mình, hấp tấp uống.

– Ăn mỳ nhé! Nãy giờ thấy anh toàn uống mà chẳng ăn gì cả! – Mai cầm gói mỳ bóc rồi thả vào nồi lẩu sang sôi sùng sục. Sau đó lấy ra một bát đưa cho tôi.

– Này! Này! Thằng kia, ai cho đổ bê tông hả? Sang đây! – Anh Hùng ngoác cái giọng đã khê đặc, đưa tay vẫy tôi sang.

– Mày vẫn chưa gì gì với anh đâu nhá! Qua đây nào!

– Cũng phải để cho anh… người ta ăn gì đã chứ! Anh muốn uống thì để em tiếp! Ok – Mai nhíu mày đáp lại.

– Ái chà, hôm nay sểnh người yêu có khác. Được, được, lát anh sẽ qua chăm sóc cô. Thôi thằng kia ăn đi, ăn nhanh rồi sang đây! – Anh Hùng cười sảng khoái, rồi lại quay sang dzô tiếp với hội anh Kiên, anh Long, thằng Thanh, Lâm với Hòa…

– Mai cũng phải ăn đi chứ! – Tôi đặt bát mỳ xuống. Với lấy một cái bát khác xới mỳ đưa cho Mai.

– Mai cảm ơn!

– Vì điều gì? – Tôi nháy mắt, nhại lại câu hỏi khi nãy ở ngoài ngõ của Mai.

Mai hơi sững người nhìn tôi, rồi cả hai cùng bật cười…

Không khí và tâm trạng như giãn ra một chút.

Đôi lúc phải túm lấy những khoảnh khắc vui vẻ ngắn ngủi để tự huyễn hoặc và xoa dịu bớt những suy nghĩ và những nỗi buồn… cũng tốt thôi…

***

Buổi ăn uống nhậu nhẹt cuối cùng cũng đã tới hồi kết khi vò rượu mà Anh Long gọi là ba kích mang sang đã không còn lấy một giọt. Trừ hội chị em phụ nữ ra thì ông nào cũng tới bến cả. Tôi cáo say xin phép lên tầng 3 nằm khi mọi người đang dọn dẹp, pha trà và tiếp tục buôn bán trên trời dưới biển.

Thực tế dù cũng say thật mà thể chất cũng thấy uể oải sau chuyến đi. Nhưng lúc này tôi đâu có tâm trạng nào mà nghỉ ngơi. Lảo đảo bước vào phòng, nằm dài trên giường. Tôi rút điện thoại ra gọi cho nàng…

Vẫn là thuê bao…

Tôi thở dài nằm vắt tay lên trán nghĩ ngợi. Từ lúc chia tay đêm hôm kia, cho đến chiều tối qua, nàng vẫn trả lời được hai tin nhắn của tôi. Đến đêm hôm qua trước khi di ngủ tôi nhắn tiếp thì không thấy nàng hồi âm. Nghĩ có thế là mẹ hoặc dì sẽ ngủ cùng nên nàng không dám manh động, đến sáng nay lúc tỉnh giấc mở máy cũng không thấy nàng trả lời. Tôi cũng chẳng dám gọi, nhưng đến trưa, rồi chiều cũng không thấy gì. Trước khi ra sân bay tôi sốt ruột quá, đánh liều gọi thử thì thuê bao… Định gọi cho Chi và Tiên, nhưng ngẫm lại các bạn ấy không có ở đó thì chắc cũng chẳng nắm được tình hình gì đâu. Vậy là tôi cứ mang cái tâm trạng rối bời mới nảy sinh ra Hà Nội như vậy.

Cho đến lúc này, nó đã trở thành mối lo âu thực sự.

Bỗng thấy lợm giọng, tôi vội ngồi bật dậy chạy vào nhà vệ sinh nôn thốc nôn tháo. Sau đó rửa mặt rồi loạng choạng bước lại về giường, nằm vật xuống thở dốc.

Nếu như nàng còn ở đây, sẽ như hôm nọ, sẽ là những trách móc, giận dỗi, sau đó là vòng tay ân cần lo lắng dìu tôi bước lại giường. Và một cốc nước chanh…. hẳn là thế rồi…

– Cộc cộc! – Bỗng có tiếng gõ cửa.

– Ai vậy?

– Là Mai! – Giọng nói nhỏ nhẹ cất lên.

“Bạn ấy lên đây làm gì?” – Tôi tự hỏi trong đầu. Nhưng phép lịch sự không cho những thắc mắc ấy kéo dài lâu. Tôi bước ra mở cửa.

– Anh sao rồi? – Mai đứng ngoài, trên tay cầm một cốc nước chanh.

Sao mọi thứ lại sắp đặt khéo với suy tưởng của tôi đến vậy? Vừa mới nghĩ đến thì… nhưng mà…

– Tớ… tớ ổn! – Tôi lắp bắp.

– Uống hết cho Mai, và nghỉ ngơi đi! – Mai đưa cốc nước chanh cho tôi.

Thoáng chút ngần ngừ nhưng tôi cũng cầm lấy.

– Mai đi về đây, anh nhớ bảo trọng sức khỏe đó… đừng lây nỗi buồn sang Mai nữa… anh đã vượt qua bao nhiêu trở ngại từ quá khứ rồi, thì phía trước cũng đâu thành vấn đề. Rồi sẽ đến lúc anh thực sự nắm bắt được giấc mơ cuộc đời mình… Mai tin! Vậy hãy lạc quan và mạnh mẽ lên để thực hiện điều đó… anh nhé! – Mai vừa nói vừa nhìn thẳng vào mắt tôi.

– Mai!!! – Trong lòng tôi lại dấy lên những cảm kích vô hạn tới người con gái này.

– Uống hết và ngủ ngon! – Mai đưa tay véo nhẹ lên má tôi, nói như ra lệnh rồi quay người bước xuống cầu thang.

Tôi đứng lặng người nhìn theo Mai. Rồi bần thần đóng cửa, bước lại giường, ngồi thừ xuống. Tay vẫn cầm cốc nước chanh mát lạnh.

Bỗng tôi đưa lên làm một hơi dài hết… nửa cốc. Rồi thở hắt ra, từng dòng nước mát trôi qua thực quản xuống đến đâu mát rượi tới đó, khiến hơn men trong người dịu đi rất nhiều…

Bóng tối bao trùm căn phòng…

Chợt đằng sau vị mát, chua ngọt của cốc nước chanh, tự nhiên tôi thấy vị mằn mặn thổn thức thân thuộc. Rồi lẫn sau vị mặn ấy là sự mềm mại ngọt ngào của đôi môi.

Tôi từ từ nhắm mắt lại… với những liên tưởng quá khứ không xa đang dần ùa về bủa vây…

– Nụ hôn này, em tạm ứng cho nỗi nhớ! Anh nhé! – Nàng đang nói, đúng hơn là gắng gượng để nói.

– Đừng nói nữa, không thì anh sẽ không thể bước đi được. – Tôi cũng nghẹn giọng.

– Vậy thì cho em được nhìn theo anh!

– Như thế lại càng không!

– Chỉ một lần này thôi! Anh đã dõi theo hoàng hôn nhiều rồi… giờ hãy để những tia nắng chiều ấy, được một lần… chiếu theo từng bước chân anh đi… nhé…!

Từng lời nói của nàng run rẩy đến nỗi nếu tôi từ chối, chắc nàng sẽ lại không kìm được mà òa khóc lên mất. Như thế sẽ lại càng khó hơn gấp bội.

– Thôi được rồi, được rồi! Vụ này anh thua. Nhưng phải để anh yên vị dưới đất đã… em nhìn theo anh sẽ không tập trung được. Chỉ cần trượt tay một cái là xong! Em hiểu chứ? – Tôi hôn nhẹ lên trán nàng.

– Vâng!

Lưu luyến thêm những giây phút cuối cùng được chạm vào nhau, cảm nhận những hơi thở và cả những giọt nước mắt của nhau. Tôi quay người bước ra mở cửa.

– Cảm ơn Tiên nhiều nhé, tụi mình khiến bạn vất vả quá. Không biết đến bao giờ mới có dịp đền đáp lại. – Tôi bước ra ngoài lan can, gật đầu và khẽ nói với Tiên.

– Ơn huệ gì! Tớ là fan cuồng của phim Hàn Quốc mà, hihi. À mà hỏi xem bạn Sơn gì đó còn sống không? Tớ thấy im lắm! – Tiên bụm miệng cười nửa đùa nửa thật.

Tôi cũng phì cười trước sự tếu táo của cô bạn dễ mến này. Rồi rút điện thoại bật màn hình huơ lên. Một sợi dây trong lùm cây ném về phía tôi.

– Khả năng là còn sống! – Tôi vội đưa tay bắt lấy, cầm chắc sợi dây, trèo lên lan can nhìn Tiên nháy mắt.

Tiên cố nén tiếng cười khúc khích.

– Thôi tạm biệt và hẹn tái ngộ vào một ngày không xa!

– Ừ, Hiếu cẩn thận nhé!

– Yên tâm, “Hoàng tử đạo chích” không sợ ngã, chỉ sợ đứt dây! – Tôi nháy mắt thêm cái nữa rồi đu mình xuống…

Thoáng thấy thằng Sơn đang đứng đón sẵn ở dưới, nhưng thay vì đỡ tôi như lần trước nó lại… né sang một bên.

– Chết mẹ, thằng này….!!! – Chưa hết ngạc nhiên tôi đã phải thầm la hoảng khi thấy mình theo đà văng lên chới với trong khoảng không.

Nhưng khi quăng trở lại thì một vòng tay săn chắc ôm ngang bụng tôi. Hai thằng vẫn ngã lăn quay ra đất nhưng không thê thảm như lần trước.

– Mẹ kiếp, làm tao hết cả hồn! – Tôi vừa bò dậy vừa làu bàu.

– Em rút kinh nghiệm rồi, đà văng sau nhẹ hơn nên em sẽ dễ dàng tiếp được đại ca. Chứ như lần trước, em sợ mấy giẻ xương sườn này không chịu nổi mất! – Nó cũng dứng dậy cười.

– Nhưng tao vẫn kinh!!! – Tôi vẫn chưa hoàn hồn.

– Thôi nào! Lần này tiếp đất ổn hơn là cái chắc… ơ mà sếp…sếp… – Bỗng nó líu giọng rồi chỉ tay về phía lan can.

Tôi ngoảnh nhìn theo… thấy nàng đang đứng ngoài lan can, đưa tay vẫy thằng Sơn.

– Sếp! Em chào sếp! – Nó đứng nghiêm trang cúi đầu chào. Nhìn bộ dạng nó mà tôi cũng không nhịn nổi cười.

– Cơ mà sao đại ca không bảo sếp nghỉ đi, ra ngoài đứng làm gì cho mưa gió.

– Sếp của mày, tao ngăn nổi sao? – Tôi thở dài.

Sự đùa nghịch trẻ con cũng chỉ thoáng qua, khi những hụt hẫng và nỗi buồn chia ly lại tiếp tục xâm chiếm… tôi vẫn đau đáu hướng đôi mắt về phía lan can… về phía nàng… và cơn mưa vẫn đang tiếp tục thấm sâu thêm vào lòng những ngổn ngang thổn thức…

***

– Hiếu! Dậy… dậy nào!!! – Cánh cửa phòng mở toang. Anh Hùng hồi hả bước vào.

Tôi giật mình ngồi bật dậy, vô tình gạt tay làm cốc nước chanh đổ lênh láng trên giường. Những hồi tưởng lại khi nãy vụt tắt.

– Gì thế anh?

– Mặc quần áo vào!

– Sao ạ?

– Giờ mọi người đi hát Karaoke. Chú nhanh lên, cả nhà đang chờ!

– Trời!! Để hôm khác đi anh, bọn em mới về đang mệt mà, lại còn rượu nữa! – Tôi lắc đầu nguầy nguậy.

– Hôm khác cái gì, có mỗi hôm nay tụ tập đông đủ, bọn thằng Sơn, Hòa, Lâm nó còn sung lắm, chú không lý gì lại mệt với chả mỏi cả.

– Em mệt thật mà! Thôi mọi người đi đi! – Tôi dứt khoát từ chối.

– Ơ hay! Cái thằng này, thiếu chú còn gì là vui nữa!

– Mọi người cứ đi đi, em nghỉ ngơi một lúc rồi em ra sau. Anh nhé! – Biết khó chối từ, tôi tìm cách hoãn binh.

– Thôi được rồi, chán chú thật, mới có mấy chén! Lát anh nhắn địa chỉ là phải ra đấy nhé! – Anh Hùng có vẻ không hài lòng lắm.

– Vâng!

Anh Hùng đi rồi, tôi đặt lại cốc nước chanh lên bàn, lau qua cái giường rồi lại nằm xuống, chống tay lên trán nghĩ bâng quơ.

Nằm một lúc, tôi lại lấy máy nháy vào số của nàng.

Vẫn thuê bao…

Tôi chán nản quẳng điện thoại sang một bên. Rồi tiếp tục nằm nghĩ ngợi mông lung trong sự lo âu lẫn nhớ mong đang ngày một lớn dần.

– Tít tít…! – Đang lim dim mắt, chợt có tiếng chuông báo tin nhắn tới.

Tôi bừng tỉnh ngồi bật dậy, lật bật cầm máy lên xem.

– “Quán… số… đường… phòng 302, nhanh nhé, đang tưng bừng rồi” – Là của anh Hùng nhắn.

Tôi thẫn thờ buông thõng tay xuống.

Ngồi ôm đầu một lúc nữa thì lại có tin nhắn đến.

-”Ra nhanh đi cậu ơi! Thằng Lâm đang múa cột nè!”

Tin nhắn của thằng Hòa làm tôi chán hẳn. Tôi chẳng buồn trả lời, quẳng máy ra giường, rồi đi ra cửa bước xuống tầng một. Mở tủ lạnh, vớ chai nước lọc tu ừng ực. Sau đó lần tìm thuốc, ra cửa ngồi bệt xuống thềm châm hút. Trời đã tạnh mưa, nhưng không khí vẫn đậm hơi nước, hơi sương và cái se lạnh của đêm thu Hà Nội.

“Mình sẽ phải trải qua bao nhiêu nỗi nhớ nữa ư?”

Bất chợt tôi lẩm nhẩm… qua làn khói thuốc mơ màng… trong sự se lạnh đang thấm dần vào tâm can….

Chọn tập
Bình luận