Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Ranh Giới

Chương 44: Những khoảnh khắc bên nhau

Tác giả: Rain8x
Thể loại: Văn Học Việt Nam
Chọn tập

_Dậy đi anh!

Tôi hé đôi mắt kèm nhèm ra, thấy nàng đang ngồi đầu giường. Bàn tay đặt lên trán tôi.

_Còn không cả rửa mặt nữa! Vẫn để cái bộ mặt nhem nhuốc này thì ma nào dám dọa anh chứ? – Nàng tủm tỉm cười.

_Mọi người đi đâu hết cả rồi? – Tôi đảo mắt xung quanh phòng rồi hỏi nàng.

_Đang ở bên phòng, anh vẫn mệt lắm sao? Lần sau uống ít thôi nhé!

_Mấy giờ rồi em?

_Gần 8 giờ sáng rùi!

Nàng đứng dậy bước lại phía cửa kém rèm. Ánh nắng ban mai buổi sớm ùa vào phòng. Nhưng đôi mắt của tôi thì cứ dán vào nàng. Những tia nắng như chỉ làm tôn thêm vẻ rực rỡ của chiếc váy hồng nàng đang mặc. Tô điểm lên làn da trắng muốt thêm nét xuân thì lộng lẫy.

_Anh xem! Một ngày đẹp trời như vậy, chúng ta sẽ đi đâu nào? – Nàng ngoảnh lại, vẫn nụ cười mỉm khiến tôi cứ mê mải, mà chẳng buồn trả lời.

_Sao thế?

_Không có gì! Lại đây với anh!

Nàng quay lại giường ngồi xuống cạnh tôi.

_Vẫn còn đắm đuối với chiếc giường này lắm sao? Những tia nắng kia không kéo anh rời xa nó được à?

_Không! – Tôi ngồi dậy rồi kéo nàng vào lòng.

_Tối qua em ngủ ngon không?

_Cũng bình thường, từ hôm ra đây, có đêm nào giấc ngủ không chập chờn đâu! – Nàng khẽ dụi vào lòng tôi.

_Anh cũng vậy! Đêm qua cũng trằn trọc quá! – Tôi nhẹ vuốt lên mái tóc rồi xuống bờ vai trắng ngần. Không dám nói cho nàng biết nửa đêm tôi cứ lởn vởn ngoài hành lang mãi mỡi về phòng ngủ.

_Quen với sự có mặt của em, quen hơi em rồi! Nên cứ rời xa một chút là lại nhớ! Tệ thật – Tôi than thở tiếp.

Nàng không nói gì mà luồn tay qua người tôi. Một tay đặt nhẹ lên khuôn ngực rắn chắc của tôi.

_Sáng nào em cũng có thể đánh thức anh dậy như thế này. Bao giờ nhỉ? – Tôi dũi vào mái tóc nàng.

_Lúc ấy không có nhẹ nhàng như thế này đâu, em sẽ lôi cổ anh dậy đó. – Nàng tinh nghịch véo vào ngực tôi.

_Mà tự nhiên hôm qua anh lại mơ về ngày đầu tiên chúng ta gặp nhau đấy?

_Vậy sao? Chắc có lẽ tại anh chưa rửa mặt, nên hồi ức nhắc anh nhớ về cái giẻ lau bảng chứ gì? – Nàng phì cười.

_Em liên tưởng hay nhỉ? Mặt anh mà giống cái bảng sao? Tại ai mà nó ra nông nỗi này hử?

_Thì cái gì nó cũng có lý do chứ! Thôi vào đánh răng, rửa mặt rồi thay đồ đi anh. Không mọi người đợi!

_Ừ!

Tôi đứng dậy bước vào nhà tắm. Sau khi vệ sinh cá nhân xong xuôi, bước ra thấy nàng đang lúi húi chuẩn bị đồ cho tôi.

_Mặc thử cái áo em mua hôm nọ xem nào có vừa không?

_Ôi, màu hồng hả? Nhìn cứ thấy thế nào ý! – Tôi lè lưỡi nhìn chiếc áo phông nàng đang cầm trên tay.

_Không có sự lựa chọn cho anh đâu, mặc cho đồng bộ với em. – Nàng khẽ lườm.

_Sao em không chọn màu khác ý? Lát chúng nó cười anh chết! – Tôi vẫn đắn đo.

_Không ai cười cả. – Nàng dướn người lên, rồi luồn chiếc áo qua đầu tôi.

_Cái tay đâu? – Nàng nói như ra lệnh.

Tôi đành miễn cưỡng xỏ tay vô. Sau khi mặc xong cho tôi, nàng đứng ngắm nghía.

_Màu hồng, nhưng kiểu body này cũng mạnh mẽ mà, anh thấy chưa?

Tôi chẳng nói chẳng rằng, lại kéo nàng ôm vào lòng.

_Gì vậy, để em ra ngoài mà thay nốt quần đi còn gì, muộn rồi còn lần chần làm chi nữa? -Nàng cố đẩy tôi ra.

_Anh phải ăn sáng đã chứ? – Tôi càng ghì chặt hơn.

_Ăn sáng???

_Phải rồi! – Tôi đặt lên môi nàng một nụ hôn.

Nàng thoáng lưỡng lự đôi chút rồi cũng thả lỏng người. Đôi môi hé mở đón nhận những âu yếm nồng nàn của tôi. Tôi càng được thể, táo bạo hơn. Tôi ngồi xuống giường, kéo nàng xuống theo, rồi nằm dài ra giường, đôi môi vẫn không ngừng ngấu nghiến. Nàng theo đà nằm xõa lên người tôi, có chống cự. Nhưng không thể thoát ra được. Bỗng nàng cắn nhẹ vào môi tôi.

_Gì vậy? – Tôi liền rời môi nàng, nới vòng tay.

Nàng chống tay lên ngực tôi rồi gượng dậy ngồi trên người tôi. Khẽ đưa tay vén sửa lại mái tóc, đôi má ửng hồng. Nhìn chăm chăm vào mắt tôi. Đôi mày lá liễu hơi nhíu lại.

Tôi nhìn nàng giây lát rồi đưa tay lên định kéo nàng xuống…

_Rầm!!! -Bỗng có tiếng mở cửa mạnh.

_Có nhanh lên cho mọi người đi ăn không? Sắp chết đói cả lũ rồi đây này! – Là giọng thằng Hòa oang oang.

Cả hai chúng tôi giật mình vội rời nhau ra.

_Chị Ngọc ơi! Anh Hiếu dậy chưa? – Cái Hồng lăng xăng chạy vào.

Nó tròn mắt nhìn hai chúng tôi đang bối rối ngượng ngập, nàng thì chỉnh lại váy, vuốt lại tóc. Tôi thì vội vơ lấy cái điện thoại giả vờ xem đồng hồ.

_Anh xong rồi, bảo mọi người đi! – Tôi cố nở một nụ cười, nhưng đôi mắt chắc không thể giấu được sự tức tối với hai con kỳ đà chết tiệt này.

_Anh thay nốt đồ đi, em ra ngoài trước đây.

Nàng vừa nói vừa đứng dậy bước vội ra ngoài.

_Mày có lôi cái con này ra cho tao thay quần không? – Thấy hai đứa nó vẫn đứng nhìn tôi dò xét, tôi bực mình gắt.

_Ờ, nhanh lên nhé, bạn đói lắm rồi!

_Mọi người đợi anh ở dưới nha!

Chúng nó nói xong, bấm nhau cười. Rồi hú hí đi ra ngoài.

Tôi ngồi thừ giây lát rồi cũng đứng dậy vớ lấy chiếc quần để thay.

*****

Sau khi ăn sáng xong. Chúng tôi tìm một quán cafe ngồi bàn bạc kế hoạch đi chơi. Cả hội thống nhất đi thác Dải Yếm trước.

Vì đang vào mùa mưa, cho nên Thác Dải Yếm cũng vào thời điểm đẹp nhất của nó. Nước từ suối Vặt và các nguồn khác dồn về đổ xuống dòng thác như những dải lụa trắng xóa. Đến Dải Yếm mùa này mới thực sự thấy được sự hùng vĩ của dòng nước.

Thác Dải Yếm còn có tên gọi khác là “thác Nàng”, nằm tại xã Mường Sang. Sở dĩ thác mang tên là Dải Yếm vì theo truyền thuyết, thác là dải yếm của người con gái cứu chàng trai thoát khỏi dòng nước lũ.

_Cảnh đẹp và sự tích cũng đẹp nữa anh nhỉ? – Nàng thích thú cúi xuống đưa tay mơn nhẹ lên làn nước trong vắt.

_Nước mát thật đấy – Hồng xắn quần lội hẳn xuống suối.

_Thời nay không có yếm, anh em mình mà rơi xuống là chết chắc! – Hòa cười cười pha trò.

_Sao mà chết, thời nay con gái còn có thứ dai hơn cả yếm ấy chứ! – Lâm nháy mắt tinh nghịch.

_Là cái gì vậy? – Tôi quay lại nó thắc mắc.

_Tớ bảo này, nếu đối chiếu sự tích vào hiện tại. Lỡ có xảy ra sự việc như truyền thuyết nữa thì thác này chắc chắn sẽ có tên là…

Nó kéo hai thằng tôi ghé tai vào thì thầm.

_Nên đổi tên là…

_Thác Xu-Chiêng

Cả hai thằng nó bật ngửa ra cười ha hả ra chiều khoái chí lắm. Tôi thì đỏ bừng mặt. Nàng với Hồng cũng ngoảnh lên nhìn khó hiểu.

_Chuẩn chuẩn!! Đúng tên mang đậm bản sắc dân tộc luôn! – Hòa đưa ngón cái lên ra vẻ tâm đắc lắm.

_Chúng mày chỉ được cái báng bổ là tài thôi! Vớ va vớ vẩn! – Tôi trừng mắt nguýt dài. Rồi bước ra chỗ Sơn với Hằng.

Thấy Sơn cầm máy ảnh chụp cho Hằng đang tạo dáng trên gềnh đá ven suối tôi liền bảo nó.

_Đưa máy đây tao chụp cho cả hai!

_Gì ạ? – Nó quay lại nhìn tôi cỏ vẻ bối rối.

_Bước ra đứng cạnh em ấy đi! – Tôi giật phắt chiếc máy ảnh trên tay nó rồi ra hiệu.

Sơn hơi lưỡng lự chút, rồi cũng bước ra đứng cạnh Hằng. Tưởng chúng nó bắt sóng rồi mà sao cái thằng này vẫn cứ nhát gừng thế nhỉ? Chẳng giống với vẻ hùng hổ của nó thường ngày chút nào.

_Sát vào! Sát vào! – Tôi đưa tay lên giục. Mắt nhòm qua ống kính.

_Cái tay của mày sao tao nhìn nó thừa thãi thế hả Sơn?! – Tôi ngẩng lên bĩu môi.

Sơn lúng túng, nhưng rồi cũng vòng tay qua eo Hằng.

_Được rồi được rồi! Hằng ơi, đầu em giống con ma-nơ-canh quá! Thể hiện cái gì nó mềm mại hơn đi!

Thấy tôi nói vậy Hằng sau một thoáng đỏ mặt, cũng ngả nhẹ đầu vào vai Sơn.

_Chuẩn chuẩn! Nhìn anh này, chuẩn bị chụp đây, đứng yên nhé! Thế thế – Tôi nói cứ như là nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp vậy. Chụp liền cho chúng nó mấy kiểu.

Sau đó đôi Hòa với Hồng cũng lại nhờ tôi chụp. Rồi đến Lâm và Thủy. Cả hội say sưa vừa ghi dấu những khung cảnh đẹp vừa nói chuyện.

_Bây giờ tới lượt tao! Lại đây em! – Tôi đưa máy ảnh cho Sơn rồi đưa tay vẫy nàng.

Nàng liền bước lại, tôi cúi xuống xắn quần rồi bỏ dép ra, sau đó bế thốc nàng lên lội xuống suối.

_Gì vậy anh, ngã ướt hết bây giờ! – Nàng thảng thốt bấu chặt tay vào vai tôi.

_Không ngã đâu đừng lo. – Tôi liền trấn an.

_Em thả lòng người ra, nhìn anh này – Tôi nhỏ nhẹ.

Nàng làm theo lời tôi nói, đôi mắt đắm đuối nhìn. Kể ra nàng làm mẫu ảnh cũng chuyên nghiệp quá ấy chứ.

_Ơ cái thằng kia, mày làm cái gì thế? Chụp đi! – Thấy cả hội đang đứng ngẩn tò te nhìn chúng tôi, cả cái thằng phó nháy Sơn nữa, tôi sốt ruột giục.

_Đây! Đây! – Nó vội đưa máy ảnh lên.

_Nào đại ca với sếp nhìn lại đi, được rồi, em chụp đây!

Nó nháy cho chúng tôi hai kiểu. Sau đó tôi bế nàng ngồi lên hòn đá to giữa suối tạo dáng chụp tiếp mấy kiểu nữa.

Sau đó cả hội nhờ một anh chàng Tây ba-lô cũng đang thưởng ngoạn phong cảnh chụp cho cả hội một kiểu tổng kết thác Dải Yếm. Rồi xuống suối chơi đùa tạt té nhau. Nô giỡn chán chê chúng tôi mới rời thác, tiếp tục hành trình khám phá thiên nhiên Tây Bắc nơi Mộc Châu.

****

Điểm đến tiếp theo của chúng tôi chính là nông trường Mộc Châu. Với những đồi chè xanh mướt bạt ngàn, và thảo nguyên với cánh đồng cỏ mênh mông bất tận.

Trước hết là nói về những đồi chè. Cao Nguyên Mộc Châu nổi tiếng với những đồi chè xanh mướt trải dài trên những quả đồi. Nói đồi chè Mộc Châu là cảnh đẹp thiên nhiên ngẫm thấy đúng, mà bảo là nét đẹp nhân tạo cũng chẳng sai bởi chính bàn tay của những con người, những công nhân nông trường chè đã tạo nên những tuyệt tác đó như đồi chè hình chữ S, đồi chè hình trái tim trên đường đến Ngũ Động Bản Ôn…

Choáng ngợp tầm nhìn của chúng tôi là một màu xanh tươi tràn đầy sức sống trên những triền đồi. Cộng hưởng với bầu không khí mát mẻ của mùa thu, nhưng cơn gió thoảng khiến đồng xanh của chè cao nguyên mang tới một cảm giác bình yên, êm dịu. Không gian của hương đồng gió nội làm những ngột ngạt nơi đô thị phồn hoa hiện đại vụt tan biến trong tâm trí của chúng tôi.

Những đồi chè trùng trùng điệp điệp trên những con đường quanh co khúc khuỷu chạy từ đồi này sang thung lũng kia, cảnh quan cứ luân chuyển liên tục, mỗi khúc quanh lại mang một vẻ đẹp khác. Một cảm nhận khác.

Tới đồi chè hình trái tim, ngoài các du khách thập phương, còn thấy lác đác một vài cặp đôi lên đây chụp ảnh cưới nữa.

Chúng tôi tiếp tục hòa mình vào những dòng người đổ về đây vãn cảnh. Ngắm nghía những tác phẩm nghệ thuật khác do những công nhân tạo nên. Tất nhiên không quên lưu lại những khoảnh khắc đáng nhớ vào ống kính.

Rời đồi chè, chúng tôi tiếp tục trải nghiệm những bãi cỏ xanh mướt trên thảo nguyên rộng lớn ở nông trường. Cả hội nằm dài xuống triền cỏ cùng ngắm nhìn bầu trời xanh ngát điểm lấn những tán mây trắng bồng bềnh đang trôi về phía chân trời.

_Khung cảnh cũng gần giống như hồ nước chỗ mình em nhỉ? – Tôi nắm tay nàng thủ thỉ.

_Vâng! Nhưng nơi đây rộng lớn hơn nhiều!

_Rộng lớn, nhưng nó không mang lại cho anh những xúc cảm như ở chốn cũ – Tôi bồi hồi.

_Tất nhiên rồi! Với em không có nơi nào sánh bằng, mãi mãi là như vậy…

Nàng nằm xích lại gần. Tôi ngả cánh tay ra cho nàng gối đầu lên.

_Cạch! – Có tiếng máy ảnh. Tôi ngoái lên nhìn.

_Cứ nằm yên như thế, rồi! – Lâm đang cầm máy chụp chúng tôi.

_Hôn nhau đi!

_Hả? – Tôi bối rối khi thấy nó đề nghị như vậy.

_Toàn bạn bè không phải ngại, nhìn tao đây này! – Nó kéo cái Thủy đang đứng cạnh hôn chụt cái vào môi.

_Phải đấy, làm kiểu để đời đi cậu! – Hòa cổ vũ.

Tôi liếc sang nàng, thấy nàng cũng quay sang nhìn. Đôi mắt nửa ngại ngần, nhưng cũng nửa đồng tình. Thế là tôi cũng chẳng chần chờ, đặt nhẹ lên môi nàng một nụ hôn.

_Ô yeahhhh!!!

Cả hội nhao nhao đồng thanh cổ vũ.

_Lâu lâu nhé! Mấy kiểu cơ! – Lâm tranh thủ bấm liên hồi.

Chẳng qua là giữa khung cảnh lãng mạn này thì cảm xúc ùa đến thôi. Chứ có mấy con mắt đang nhìn thì cũng ngại thật. Tuy nhiên chẳng dễ mà có dịp lưu lại những khoảnh khắc yêu thương này cho nhau.

Sau khi chúng tôi thực hiện xong phân cảnh bất đắc dĩ này. Chúng nó suýt xoa nhìn thấy đẹp nên lại bắt tôi làm nhiếp ảnh để chúng nó diễn tiếp.

_Nào, mày bỏ cái tư thế ngồi như phật ấy đi! – Tôi luôn miệng nhiếc móc thằng Sơn. Tới lượt đôi của nó, chúng nó vẫn chưa chính thức chốt hạ tình cảm nên nhìn hai đứa nó lúng túng như gà mắc tóc mà tức cười.

_Quàng tay qua vai! Đấy, như thế! – Tôi liên tục hiệu chỉnh để tạo dáng cho chúng nó.

_Hôn đi! Hôn đi! – Mấy đứa lại nhao nhao lên giục.

Nhưng có vẻ như là cảnh này hơi quá sức với những đứa đang tìm hiểu nhau. Nên thằng Sơn cũng chỉ dám hôn nhẹ lên má cái Hằng. Tôi chưa kịp nháy thì hai đứa nó đã rời nhau ra, mặt mỗi đứa đều ngoảnh đi một hướng, đỏ như gấc chín.

Cả hội lại được một phen tha hồ chế diễu, trêu trọc đến khổ. Phải đến khi tôi nạt lớn, rồi nhắc nhở về bữa trưa, chúng nó mới buông tha.

*****

Chúng tôi trở lại thị trấn, dùng bữa trưa muộn. Rồi về phòng nghỉ ngơi, đến khoảng 2 giờ chiều, lại tiếp tục tranh thủ khám phá. Thật sự hơi tiếc vì tầm này lên hoa dã quỳ chưa nở, hoa cải cũng chưa rộ, hoa mận thì đã tàn để có thể tận hưởng được hết những nên thơ lãng mạn nơi đây. Nhưng chúng tôi vẫn hài lòng với những gì mình đã trải nghiệm.

Buổi chiều chúng tôi dành thời gian cho Động Sơn Mộc Hương trước, rồi qua rừng Thông Bản Áng. Hành trình leo núi Pha Luông sẽ rời lại vào sáng mai, đó sẽ là địa điểm chốt lại Mộc Châu trước khi chúng tôi trở về Hà Nội.

Buổi chiều, Bản Áng hiện lên với những ngôi nhà sàn truyền thống ẩn hiện bên những tán cây xanh tươi, dòng suối uốn lượn. Thăm khu du lịch sinh thái hồ rừng thông, chúng tôi không khỏi ngỡ ngàng trước vẻ đẹp của hồ nước rộng mênh mông nằm sát ngay cạnh rừng thông trải dài trên dãy đồi đất feralít đỏ nâu tạo thành cảnh quan tự nhiên tuyệt đẹp.

Khí hậu cao nguyên Châu Mộc dường như càng tạo lên vẻ lung linh cho hồ rừng thông bản Áng. Khung cảnh tĩnh lặng, mặt hồ khoác lớp sương mỏng tinh khôi của chiều tà. Sương kéo về, tiết thu khẽ se lạnh như thả hồn cùng bước chân lãng du, làm vơi đi những ồn ào của cuộc sống thường nhật. Nghe nói nơi đây đẹp nhất là những đêm trăng, bóng thông soi xuống mặt hồ, tiếng thông gieo vi vu, vang vọng đâu đó tiếng sáo gọi bạn tình.

Bởi vậy nên người ta vẫn thường hay ví nơi đây như Hồ Xuân Hương của Tây Bắc vậy.

Chúng tôi thuê mỗi cặp một con thuyền đạp vịt, tiến ra giữa hồ. Hôm nay thời tiết chiều lòng thật, hoàng hôn dần buông xuống. Mặt hồ phản chiếu ánh nắng vàng sót lại cuối chiều ánh lên những lớp sương mỏng manh, một cảnh tượng kỳ lạ và đẹp chưa từng thấy bao giờ. Huyền ảo và nên thơ là tất cả những gì chúng tôi có thể lắng đọng lại trong những giác quan.

_Ôi, lại là hoàng hôn! – Nàng bồi hồi cảm thán.

_Nó khác với những gì chúng ta từng thấy em nhỉ? – Tôi dừng chân đạp, thả cho con thuyền trôi tự nhiên trên mặt hồ.

_Anh! Nhìn kìa! – Bỗng nàng véo nhẹ lên đùi tôi.

Tôi ngoảnh nhìn theo hướng nàng chỉ, qua ô cửa sau của chiếc thuyền. Phía đằng xa thấy Sơn và Hằng đang…hôn nhau. Hôi môi mới kinh. Thằng này nó ngỏ lời rồi hay sao ý? Có lẽ vậy, với khung cảnh này mà không làm một cái gì đó lãng mạn thì chẳng phải có lỗi với thiên nhiên lắm hay sao?

Tôi đưa tay che mắt nàng.

_Em cũng đa sự ghê! Lo chuyện của mình đi! – Tôi kéo nàng lại.

_Có muốn nói gì với anh không? – Tôi âu yếm nhìn nàng.

_Còn gì để nói nữa…anh! – Nàng cũng nhìn tôi, đôi mắt lúng liếng.

Chúng tôi lại thể hiện cảm xúc với nhau qua bờ môi. Hoàng hôn dần bao phủ những thăng hoa bất tận của yêu thương, những miên man ngọt ngào khiến thời gian bỗng ngưng tụ lại trong khoảnh khắc…

_Tao chụp được rồi nhé! Hiếu Hòa ơi, săn được rồi! – Tiếng thằng Lâm ngoác miệng cười ha hả.

Tôi với nàng quay lại nhìn, thấy thuyền Lâm đang áp sát thuyền của Sơn. Lâm đang huơ huơ cái máy ảnh lên ra vẻ khoái chí lắm.

_Tối nay Sơn khao rửa “tình yêu” anh em ơiiiiiii! – Hòa cũng hào hứng nói to.

Chúng tôi cùng cười những tràng giòn tan trong sự bối rối của hai đứa bị bắt quả tang. Hồ nước rung rinh như đồng tình với những tươi vui hạnh phúc của các đôi trẻ đang yêu trong giọt nắng cuối chiều.

****

Tổng kết lại một ngày tuyệt vời chẳng có gì hay hơn là trên bàn nhậu. Trong hơi men nồng, mấy thằng say xưa tán phét về những điều lý thú mới được khám phá trong ngày. Mấy nàng cũng cao hứng buôn chuyện bên vò rượu cần, nàng nào mặt cũng ửng hồng.

Sơn với Hằng đã hòa đồng hơn rất nhiều. Có thể nhận thấy rõ niềm vui và hạnh phúc trong đôi mắt của hai đứa sau khi vượt qua những ngại ngùng để đến với nhau. Phải chăng đó là một cột mốc quan trọng trong cuộc đời Sơn để có thể giữ nó ở lại với cuộc sống vốn dĩ thuộc về nó. Chứ không phải thế giới ngầm phức tạp bên Đông Âu?

_Tình hình sao rồi? Chia sẻ cho tao biết đi!

Tranh thủ ra nhà vệ sinh, tôi vội hỏi nó.

_Như vậy rồi mà đại ca còn hỏi! – Nó gượng cười.

_Chính thức rồi đấy?

_Vâng!

_Vậy là giờ tao không phải mất công khuyên nhủ mày nữa! Đúng không?

_Em cũng chưa biết phải nghĩ như thế nào nữa, nhưng em không hối hận khi đến với Hằng. Đời em chưa bao giờ trải qua những cảm xúc tuyệt vời này!

_Giờ mày đã có thêm sự lựa chọn rồi! Tao tin là mày biết mình phải làm gì? Hãy sống một cuộc sống đúng nghĩa Sơn ạ. – Tôi vỗ vai nó.

_Em hiểu… thôi mình ra ngoài uống tiếp chứ!

_Tất nhiên rồi.

Sau cuộc nói chuyện chóng vánh. Chúng tôi lại trở lại bàn nhậu. Sự cao hứng của niềm vui luôn là chất xúc tác để đưa thêm chất men vào người. Chúng tôi uống nhiều, nói nhiều hơn hôm qua, hôm nay đổi sang món rượu Sán Lùng. Mấy nàng cũng chẳng gàn, vì biết có gàn thì cũng thế mà thôi. Với lại rượu cần tuy nhẹ, nhưng cũng đủ khiến hội con gái các nàng líu lưỡi rồi.

Bởi vậy nên chẳng mấy chốc mà mấy thằng đều say mềm người. Khó khăn lắm các nàng mới dìu được chúng tôi về phòng. Tôi về tới phòng cái là nằm vật ra chẳng biết trăng sao gì nữa luôn…

_Đã bảo uống ít thôi, anh chẳng chịu nghe em gì cả!

Trong cơn mê man vẫn nghe loáng thoáng tiếng nàng trách móc, rồi có bàn tay mềm mại chườm khăn ướt vào trán. Một cốc nước chanh có ống hút kê vào miệng, tôi vô thức mút chùn chụt, từng dòng nước mát lạnh cũng phần nào vơi bớt đi cái cồn cào trong người. Nhưng cũng chẳng làm tôi mở mắt nổi trong sự vật vã…

****

Tôi chỉ loạng choạng bừng tỉnh khi nhận thấy mùi hương thoang thoảng của nàng vẫn còn ở bên mình. Và thân hình mềm mại quen thuộc khẽ cựa quậy trong lòng. Chẳng lẽ tôi lại mơ lần nữa sao?? Không phải vậy chứ!?

Tôi vội mở mắt ra, đầu vẫn nhức như búa bổ theo mỗi nhịp giật ở hai bên thái dương. Trong bóng tối, tôi chẳng nhìn thấy gì, ngoài tiếng điều hòa vẫn đang ro ro chạy.

Nhưng vòng tay tôi vẫn đang ôm một người. Không phải thằng Hòa đâu! Tôi nhẹ nhàng rón rén sờ nắn lại một lần nữa, tấm lưng mềm mại với vòng eo thon đã khẳng định điều đó rồi. Tôi tỉnh hẳn luôn.

Chẳng lẽ mọi người đã cơ cấu lại chỗ ngủ để cho mấy nàng tiện chăm sóc người yêu sao??? Tôi tạm bằng lòng với câu hỏi đi cùng câu trả lời luôn ấy.

Nhưng để chắc chắn tôi vẫn đưa tay lên véo mạnh vào má mình một lần nữa.

“Không phải là mơ” – Sự đau điếng khiến tôi mừng rỡ khôn tả. Tôi lại vòng tay qua ôm lấy nàng. Nín lặng nghe hơi thở đều đều đang phả vào ngực mình.

_Anh làm gì thế, ngủ đi!

Bỗng tôi nghe tiếng thì thào ở giường bên, là giọng cái Thủy.

_Anh không ngủ được! – Thằng Lâm cũng thì thào có vẻ gấp gáp.

_Nào! Vô duyên!

_Thôi mà…

_Em đã bảo thôi, nhỡ hai người kia biết thì sao? Để tối mai đi!

Tôi nín thở nghe hai đứa nó thậm thụt với nhau.

_Không tối mai được… hai đứa nó ngủ say rồi!

_Anh say rồi… đã bảo không uống mà, bực cả mình! – Cái Thủy cáu gắt.

_Say mới khổ thế này! – Lâm vẫn năn nỉ.

Tôi thấy có tiếng loạt soạt. Tim bỗng dưng nhảy thình thịch trong lồng ngực.

_Nào! Nào! Làm cái gì thế…

Cái Thủy đang nói bỗng im bặt. Tôi nghe tiếng thằng Lâm suỵt khe khẽ.

_Buông em ra…ối! – Tiếng kêu rên của Thủy như kiểu đang bị bịt mồm hay sao ý. Tôi dỏng tai đoán vậy. Bất giác mồ hôi tôi vã ra, mặc dù điều hòa đang để nhiệt độ lạnh.

Từng tiếng hổn hển mặc dù đã cố kìm, nhưng trong không gian tĩnh lặng. Làm sao mà không nghe thấy cơ chứ. Hai cái đứa chết tiệt này…

_Hụ! Hụ! Hụ – Tôi vội giả vờ húng hắng ho.

Có tác dụng ngay, tiếng hổn hển im bặt tức thì. Hình như chúng nó đang nghe ngóng tình hình.

_Em đã bảo rồi mà, buông ra đi!

_Nó chỉ ho thôi chứ có gì đâu!

_Anh ấy sẽ tỉnh nếu em la lên bây giờ đây này – Cái Thủy dứt khoát.

_Thôi được rồi, được rồi. Tối mai nhớ đền cho anh đấy nhé! – Thằng Lâm cũng phải xuống nước.

Chúng nó thì thào lần nữa xong, thì nghe thêm vài tiếng loạt soạt. Rồi không gian tĩnh lặng lại quay trở lại. Tiếng điều hòa chạy lại độc quyền phát ra âm thanh duy nhất trong phòng. Tôi thở phào nhẹ nhõm khi đã dẹp yên được “chiến sự” bùng phát trong đêm.

Nhưng tôi đâu thể ngờ, giải giáp được nguy cơ ở nước ngoài. Thì tình hình trong nước lại rối ren. Bộ đồ ngủ mỏng manh nàng đang mặc khiến tôi cảm nhận rõ rệt cơ thể nàng hơn bao giờ hết.

Nằm được một lúc, cố ngủ mà đầu óc lại phản chủ. Cứ tỉnh như sáo vậy.

Tôi thấy căng thẳng theo…rất nhiều nghĩa. Bất giác tôi đưa tay vuốt nhẹ lên tấm lưng ong của nàng. Nội chiến trong nước dần âm ỉ bùng phát theo xúc cảm của bàn tay đang lướt nhẹ theo đường cong tuyệt mỹ. Tôi như muốn ngưng thở khi bày tay mơn đến… dừng lại nơi đùi nàng. Làn da nõn nà và mát rượi ấy không khiến bàn tay của tôi dịu nhiệt hơn… mà nó càng khơi lên những bứt dứt đang ngày càng rõ rệt trong đầu.

Tôi nuốt nước bọt đánh ực…

_”Chắc nàng ngủ say rồi, không biết gì đâu… mình mình…”

Dường như có một giọng nói, hay một sự thôi thúc nào đó đang giục giã trong đầu tôi vậy.

Nó làm bàn tay tôi run lẩy bẩy, mồ hôi nơi lòng bàn tay rịn ướt. Và nó khiến ngón tay tôi rụt rè luồn khẽ vào chiếc quần sooc ngủ của nàng…

Bỗng một bàn tay mềm mại đưa lên bịt chặt mồm tôi. Tôi chưa hết ngỡ ngàng, thì bỗng cảm nhận một phát cắn đau điếng vào vai. Nếu không có bàn tay đang bịt chặt lấy mồm tôi thì tôi đã hét toáng lên rồi.

_Ngủ đi!! – Tiếng nàng nhẹ nhàng thoang thoảng bên tai. Chẳng lẽ nãy giờ nàng cũng thức sao?

_Anh đau quá! – Tôi suýt xoa. Nước mắt trực trào ra, đúng là đau thật. Lúc chiều đôi môi của nàng ngọt ngào là thế mà sao giờ nàng cắn tôi một cách không thương tiếc.

_Cho đáng đời anh! – Nàng đưa tay véo má tôi một lần nữa. Rồi nằm xoay người lại. Kéo cánh tay tôi vòng qua người nàng rồi giữ chặt như để đề phòng tôi manh động lần nữa.

_Anh xin lỗi…anh… – Tôi dụi vào mái tóc nàng tỏ vẻ hối hận.

_Không nói nữa! Anh ngủ đi…

Nghe nàng nói vậy tôi không dám phát biểu thêm gì nữa cả. Bên giường bên, thằng Lâm đã gáy khò khò. Tôi nhẹ ôm nàng.. mọi sự hưng phấn đã bị dập tắt ngúm từ lúc bị nàng cắn rồi. Cơn buồn ngủ lúc này nó mới kéo đến…

“Sáng mai đừng trách tội anh nhé, anh biết lỗi rồi!”

Tôi ngượng ngùng lí nhí trong họng rồi nhắm mắt lại…

Mùi hương con gái trên người nàng đưa tôi chìm dần vào giấc ngủ êm đềm…

(Còn nữa)

Chọn tập
Bình luận