Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm. Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản

Ranh Giới

Chương 51: Một lần và mãi mãi

Tác giả: Rain8x
Thể loại: Văn Học Việt Nam
Chọn tập

Trong mỗi cuộc đời, chắc hẳn ai cũng đều theo đuổi một giấc mơ cho riêng mình, lãng mạn, viển vông hay thực tế với cuộc sống?? Đôi khi giấc mơ ấy lại là những điều mà mình đã đánh mất, hay nó tự xa rời cuộc đời ta? Thật khó để chiêm nghiệm, nhưng đã trót theo đuổi thì đó luôn là một nỗi khắc khoải trong lòng, dù có chôn chặt trong tiềm thức thì nó vẫn ám ảnh ta đến suốt cuộc đời…

Giấc mơ của tôi là những gì tôi đang có, đang hiện hữu. Dù đang phải trải qua những biến cố khủng khiếp, dù cho ranh giới giữa cơn ác mộng và một giấc mơ yên bình chỉ là một sợi chỉ mong manh, dù vẫn chưa thể thoát khỏi tâm trạng rối bời về một con đường chưa biết điểm kết thúc sẽ ra sao…

Nhưng đã mơ được đến lúc này, tại sao không cố níu giữ…?

Tôi nghĩ nàng cũng vậy. Tình yêu và một chút nổi loạn của tuổi trẻ, khi niềm tin bị tổn thương nó sẽ trở thành sự bất cần…

Nói nôm na ra là chúng tôi đang mặc kệ tất cả…

-Nước này! – Bà bán nước hơi gắt lên khi thấy tôi đang ngồi ngẩn tò te.

-Dạ! Con xin! – Tôi lập cập đưa tay đón chén trà nóng hổi, nhấp một ngụm.

Nhìn ra đường lác đác một vài chiếc xe tải chở đất chạy qua cuốn theo khói bụi mù mịt, nắng đã chiếu rọi khắp muôn nơi.

-Nghe giọng cháu không phải người địa phương? – Buồn mồm bà bán nước bắt chuyện.

-Dạ!!!

-Lên Tam Đảo chơi hử?

-Tam Đảo? Đây gần Tam Đảo ạ? – Tôi buông chén nước.

Thực ra tôi đi không có định hướng, cũng tính quay trở lại Phúc Yên, nhưng sợ gã Nhật Huy sẽ lần theo dấu vết mò về đó thì mọi chuyện sẽ khó kiểm soát hơn. Thế nên tôi đưa nàng quay trở về hồ nước, đi lòng vòng ngắm cảnh. Rồi cứ thế đi miết, đến gần trưa qua một thị trấn nhỏ heo hút, chúng tôi dừng lại để mua ít nhu yếu phẩm.

Dù cũng là một địa danh ở trong tỉnh, nhưng tôi chỉ thi thoảng nghe tới Tam Đảo là một địa điểm du lịch địa phương, chứ chưa có dịp đến bao giờ.

_Khoảng hơn hai chục cây tính cả đường đèo dốc. – Bà bán nước vừa lau bàn vừa trả lời tôi.

-Dạ vâng ạ! Cảm ơn u!

-Chắc đưa người yêu đi chơi chứ gì? – Bác xe ôm bên cạnh vừa làm bi thuốc lào, miệng phả khói khề khà góp chuyện.

-Dạ! – Tôi đỏ bừng mặt.

-Hai cháu từ đâu tới?

-Cháu cũng ở gần đây thôi ạ!

-Mùa này lên đó là chuẩn rồi! Tam Đảo một ngày có đủ bốn mùa, nhưng đêm thì hơi lạnh đó.

-Vậy ạ?

-Ừ, đường đèo dốc hơi khó đi. Cháu phải mua một chai nước để đổ máy và ống xả, không thì cháy máy đấy.

-Vâng, cháu cảm ơn bác.

Tôi gật đầu cảm ơn bác xe ôm tốt bụng. Rồi lại nhấp ngụm trà, nhìn ra đường nghĩ ngợi tiếp. Lúc sáng điện về hỏi thăm tình hình của mẹ, rồi nói dối là phải ở lại nghe ngóng lịch chuẩn bị cho kỳ học năm thứ 3 để mẹ yên tâm và không hỏi han gì nhiều. Sau đó tiếp tục điện cho hội thằng Hòa. Thấy Hòa bảo mất dấu vết của hội Nhật Huy, nên không rõ tình hình ra sao. Bảo chúng tôi cẩn thận, có gì thì alo ngay cho chúng nó.

-Cho con xin điếu thuốc!

-Đây!- Bà bán nước bóc một bao thuốc, rút một điếu đưa cho tôi.

Đang phì phèo, chợt một bàn tay giật lấy vứt ra xa. Sau đó một cái véo tai đau điếng.

-Ái!!! – Tôi nhăn nhó.

-Nghiện ngập quá nhỉ? Lần này bắt quả tang, hết đường chối cãi nhé! – Nàng lườm tôi với vẻ nghiêm khắc.

-Anh xin lỗi, tại em đi lâu quá nên anh sốt ruột! – Tôi vừa rối rít xoa tai, vừa nói.

-Vậy hóa ra là lỗi của em à! Đưa nốt cái tai bên kia đây! – Nàng cau mày.

-Thôi được rồi, anh xin! – Tôi nhảy dựng lên né cú véo tiếp theo của nàng vừa cười.

-Có mua được gì không? -Tôi vội nói lảng.

_Chợ ở đây chẳng có gì ăn hết, có chút bánh và hoa quả thôi – Nàng thở dài.

_Ôi vẽ chuyện quá, anh đã bảo là không đói rùi mà – Tôi vừa nói vừa nhìn túi bánh nuốt nước bọt ừng ực.

_Xấu quá! Chẳng nói thật lòng mình bao giờ – Nàng đưa tay véo nhẹ lên má tôi.

_Thật không? – Tôi giữ bàn tay lại, áp vào má nhìn nàng trìu mến.

-Ủa, còn túi nào nữa mà nhiều thế này!?

-Thì mấy thứ linh tinh với cả quần áo, đồ lót… của anh và em! – Nói đến từ cuối nàng đỏ bừng mặt quay đi.

-Ơ! Làm sao em biết size của anh? – Tôi nheo mắt cười.

-Hỏi nhiều! – Nàng gắt.

_Ngày xưa bà mà cho tôi cầm tay, thì lão chồng bà có mà ăn cám – Bác xe ôm nhìn hai chúng tôi rồi liếc bà bán nước bỡn cợt.

_Mẹ! Sắp lên chức cụ đến nơi còn nói chuyện ngày xưa! – Bà bán nước cong cớn.

_Chẳng phải à, hồi ấy õng a õng ẹo, chê nhà tôi ít trâu ít ruộng, theo cái lão khèo khọt được mươi năm thì lão ngỏm củ tỏi.

_Chứ không phải hồi ấy lão mê tít cái mông cong tớn của con vợ lão rồi bỏ con này hả!! – Bà bán nước đập bàn cái rầm.

_Ấy làm gì mà nóng, hay giờ hai đứa mình rổ rá nong nia cạp lại với nhau nhể??

_Giờ ông có mà cạp đất với giun!

_Biết được à, nhìn tụi trẻ tình tứ mà tôi thấy hừng hực như thời trai tráng ý – Bác xe ôm ưỡn ngực khề khà.

_Lão thì mấy ngáp….- Đang định nói tiếp, nhưng nhìn chúng tôi đang mắt tròn mắt dẹt, bà bán nước ngưng giọng.

_U cho con tính tiền ạ! – Tôi kéo nàng đứng dậy, cố nín cười.

_5 quả trứng vịt, một cốc nước, một điếu thuốc! Tám ngàn!

_Hả, anh bảo anh không thích ăn trứng cơ mà? -Nàng tròn mắt nhìn tôi.

_Thì…anh đói quá!- Tôi gãi đầu.

_Rõ là Trư Bát Giới – Nàng bĩu môi.

Tôi lè lưỡi. Thanh toán tiền, mua thêm một chai nước lọc loại to rồi chúng tôi dắt tay nhau ra chỗ để xe.

-Anh mua thêm nước làm gì thế? – Vừa ngồi yên vị lên xe nàng đã tò mò hỏi.

-Để đổ vào máy cho khỏi cháy? – Tôi nháy mắt.

-Em không hiểu!

-Cứ đi đi, rồi sẽ hiểu! – Tôi tủm tỉm cười bí ẩn.

-Đi đâu?

-Bí mật!

***

Công nhận đường lên Tam Đảo quanh co thật, và lại dốc nữa, suốt cả đoạn đường xe chỉ có đi được số 2. Nhưng khung cảnh thì đẹp mê hồn. Nắng chiếu dọi lên những tán lá úa vàng, chim hót líu lo. Càng lên cao không khí càng trong lành mát rượi.

-Xèo xèo!!! – Tôi lấy chai nước đổ vào máy, từng làn khói nghi ngút bốc lên.

-Còn xa không anh? – Nàng ngồi lên một phiến đá ngước nhìn con đường dốc sâu hun hút lên phía trên đỉnh núi, tỏ vẻ sốt ruột.

-Anh cũng không biết! Theo công-tơ-mét thì chắc mình cũng đi được hơn nửa đường rồi.

-Em thấy ở đấy có nét gì đó khá giống Đà Lạt!

-Ừ, một ngày nó cũng có bốn mùa mà! – Tôi vặn nắp rồi bỏ chai nước vào túi, gác lên xe. Sau đó bước lại ngồi cạnh nàng.

Chợt thấy nàng mân mê chiếc điện thoại xem cuộc gọi nhỡ.

-Sao anh thấy chuông đổ nhiều mà không thấy em nghe cuộc nào!

-Em cũng chưa biết phải trả lời sao nữa! – Nàng thở dài.

-Mẹ gọi à?

Nàng gật đầu rồi ngồi trầm ngâm.

Tôi khoác vai nàng, kéo nhẹ vào lòng. Chúng tôi lại chẳng ai nói với nhau câu nào nữa. Mỗi người đang theo đuổi những suy nghĩ riêng, và có lẽ điểm chốt cuối cùng là những lo lâu vẫn đang âm ỉ trong đầu, muốn cố quên mà không thể quên được. Giấc mơ cũng không khỏa lấp đi thực tế, ngày mai sẽ ra sao…??

Chuyến đi này là chạy trốn hay thách thức với số phận? Tôi cũng chẳng rõ nữa. Vì giờ mọi thứ vẫn đang rất rối bời.

Ngồi thêm một lúc, chúng tôi lại tiếp tục hành trình…

***

-Được rồi! Mời anh chị lên phòng 506! – Cậu lễ tân cầm chứng minh thư rồi đưa chìa khóa phòng cho tôi.

-Sao lên cao thế? – Tôi hơi nhăn mặt. Vừa lên tới nơi, sau chặng đường đèo mệt mỏi lại phải leo nữa thì thật sự ngán ngẩm.

-Anh ơi, phòng đó mở cửa sổ ra là nhìn được toàn cảnh thị trấn, và nhìn bao quát được cả một vùng, đẹp lắm. Nhưng nếu anh không thích thì em đổi cho.

-Thôi được rồi, không phải đổi! – Tôi xua tay khi nghe cậu lễ tân trình bày, cũng khá hợp lý đấy chứ.

Hỏi han thêm về các địa điểm đi chơi, ăn uống xong tôi với nàng lên phòng.

Vào phòng, vứt đồ đạc qua một bên. Tôi nằm vật xuống giường, giờ mới cảm thấy chân tay rã rời.

-Bạn ấy nói đúng đấy, đẹp quá anh à! – Nàng mở cửa sổ, bước ra ngoài lan can say xưa nhìn ngắm.

-Ôi, giờ anh chẳng còn tâm trạng nào mà lãng mạn nữa… chỉ muốn ngủ một giấc thôi.

-Chàng thi sĩ trong anh chạy trốn đi đâu rồi? – Nàng ngoảnh lại cười.

-Anh cũng không biết, sau giấc ngủ anh sẽ gọi hắn về.

Tôi vừa nói vừa ngồi dậy, tháo giày. Với lấy đôi dép, rồi bước vào nhà tắm…

***

Sau giấc ngủ sâu, tôi tỉnh giấc. Với điện thoại xem giờ, cũng đã gần 8 giờ tối rồi. Thảo nào trời tối đen, lúc này mới thấy bụng sôi sùng sục trong cơn đói meo. Tính ngủ một giấc rồi đi ăn, sau đó lượn lờ chút, thế mà…

Tôi với tay bật đèn ngủ lên. Nhìn sang nàng vẫn đang ngủ ngon lành. Định đánh thức nàng dậy, nhưng rồi lại thôi. Tôi bước lại tủ lạnh, mở lấy chai bia, rồi mở cửa bước ra lan can, chống tay tợp một ngụm. Mát lạnh, tôi thở ra một hơi dài khoan khoái rồi nhìn xuống.

Đúng là đẹp thật, khung cảnh thị trấn Tam Đảo hiện ra lung linh và thơ mộng làm sao. Những ánh đèn sáng rực đan xen giữa những tán cây. Phóng tầm nhìn ra xa là thành phố Vĩnh Yên rồi quang cảnh những thị trấn thị xã xung quanh điểm chấm ánh điện nhỏ li ti, bầu trời hôm nay có đủ cả trăng sao nữa. Tất cả tạo nên một cảnh tượng bao quát hùng vĩ và mênh mông trải dài về tận phía chân trời.

Có tuổi hai mươi đầy khát khao

Mênh mông hoài bão với ước ao

Một thuở yêu thương… một thời nhớ

Một đời hẹn ước với trăng sao…

-E hèm!!!

Đang lẩm nhẩm mấy câu thơ, tột chợt giật mình bởi tiếng đặng hắng nhẹ nhàng đằng sau.

-Hắn đã về rồi sao? – Nàng tủm tỉm bước lại đứng cạnh tôi. Khẽ đưa tay vén nhẹ mái tóc huyền. Đôi mắt long lanh hào hứng nhìn xuống.

-Ban ngày đã đẹp rồi, cơ mà cũng không thể so sánh với đêm được.

-Sao? Đang xúc cảm mà lại không nói gì? Đừng bảo em phá đám nhé!

Nàng cứ nói còn tôi thì cứ đứng nhìn… nhìn như muốn nuốt trọn đôi mắt huyền, nụ cười chúm chím kia. Gió thổi nhẹ những làn tóc bay mơn man qua đôi má ửng hồng. Chiếc váy hai dây trắng cũng bị lu mờ bởi làn da trắng ngần như được tô điểm thêm bởi ánh trắng chiếu dọi.

-Anh làm sao vậy, nhà thơ? – Nàng khẽ cau mày.

Một đời… theo đuổi… một giấc mơ

Một đời lưu luyến… với đợi chờ…

Tôi đang bối rối lắp ba lắp bắp tiếp câu thơ còn dở dang… thì nàng đưa ngón tay lên chặn miệng tôi lại. Rồi nhoẻn miệng cười đọc nối vào.

Một phút bây giờ…là mãi mãi…

Bên anh…chỗ nào cũng là thơ…

-Ngọc…!!! – Cảm xúc ùa về, tôi run run cầm lấy tay nàng. Dù chỉ là mấy vẫn thơ sến sẩm, nhưng sự kết nối giữa hai trái tim là vô hạn.

Tôi đặt chai bia lên lan can rồi kéo nàng lại, ôm ghì lấy.

Một nụ hôn sâu là sự giải tỏa cho những xúc cảm đang trào dâng trong lòng. Chúng tôi quyện vào đó những khao khát mãnh liệt hơn bao giờ hết. Bằng tất cả những âu lo sợ hãi về những sóng gió đang trải qua và thậm trí sắp phải đối mặt, bằng tất cả những tâm trạng ngổn ngang trong mấy ngày qua, bằng tất cả hy vọng và niềm tin mà chúng tôi đã tin… tin ở nơi tình yêu chúng tôi thuộc về…

Đất trời như xoay chuyển, vũ trụ quay cuồng trong khoảnh khắc này… chúng tôi hấp tấp, vụng về trong những luyến ái đang ùa đến… Tôi mau chóng chuyển mục tiêu xuống cổ và bờ vai nàng…

– Choang!!!! – Chợt nghe tiếng thủy tinh rơi vỡ, tôi giật mình khựng lại. Ngoảnh sang thấy tay nàng đang bấu vào lan can, vô tình gạt chại bia rơi xuống.

-Chết rùi!!! – Tôi kéo nàng ngồi thụp xuống.

Cậu lễ tân chạy ra, thấy mảnh chai vỡ ngổn ngang, nước bia sùi bọt trên nền sân. Vội ngoảnh lên… không thấy gì. Cậu ta lắc đầu lẩm nhẩm rồi quay vào trong lấy chổi.

Chúng tôi ngồi nhìn nhau, bấm bụng cười.

-Em đói chưa? – Tôi hỏi nàng.

Nàng khẽ gật đầu.

-Vào thay đồ rồi mình đi ăn nhé.

Nàng lại tiếp tục gật đầu.

Tôi liền kéo nàng đứng dậy đi vào trong phòng.

Vừa vào phòng nàng bỗng kéo giật tôi lại, tôi chưa kịp hiểu thì nàng nhào tới… hôn tiếp.

Tôi thoáng ngạc nhiên, nhưng nàng không cho tôi suy nghĩ…

Lần này những táo bạo của tôi khi nãy lại chuyển sang nàng. Sự vồ vập hơi thái quá là điều tôi chưa từng thấy bao giờ ở nàng. Nhưng sau những ngỡ ngàng tôi cũng nhanh chóng nối lại nhịp cảm xúc. Tôi bế nàng lên, nàng cũng quắp chăt hai chân vào hông tôi, đôi môi vẫn không rời nhau dù chỉ là một tích tắc… Tôi dần cảm nhận từng thớ thịt nàng đang run lẩy bẩy.

-Em có chắc không? – Cố thoát khỏi đôi môi dịu ngọt, tôi hơi ngả đầu ra để nhìn thằng vào mắt nàng.

Chợt tôi thấy đôi mắt nàng ngấn lệ, nàng nhìn tôi với tất cả yêu thương. Nhưng ẩn trong đó là một nỗi buồn sâu thẳm không thể diễn tả nên lời.

Tôi ngồi xuống giường, dịu dàng đưa tay đỡ lấy giọt nước mặt sắp trào ra bên khóe mắt nàng.

-Em không chạy ra hồ nữa đâu! – Nàng cầm lấy tay tôi xiết chặt.

Tôi sửng sốt khi nàng nhắc lại ký ức năm xưa, ở nơi hồ nước đêm trăng ấy. Ở cái khoảnh khắc mà tôi luôn nhớ đến trong những day dứt khôn nguôi.

-Vì điều gì? Chúng ta… đâu phải vội vàng! Anh…

Đang nói thì tôi cứng họng, khi nàng đứng dậy, đưa tay gỡ bỏ hai dây áo…

Chiếc váy trắng rơi xuống chân, qua ánh đèn ngủ dìu dịu. Khuôn mặt nàng càng ửng đỏ hơn… nàng đan hai cánh tay cố che lấy ngực, đôi bàn tay bấu chặt lấy đôi vai gầy đang run run…

Không để nàng co rúm trong sự ngại ngùng lâu. Tôi hít một hơi thở thật sâu, rồi đưa tay kéo nàng lại.

Giờ cơ thể trần trụi chỉ còn mỗi chiếc quần lót của nàng đang nằm gọn trong vòng tay tôi, tuyệt nhiên không có sự chống cự nào cả. Có phải là tôi đang mơ không?

Tôi cảm nhận đầu mình đang căng như dây đàn, những bối rối và căng thẳng khiến những đường gân hằn lên trán. Mồ hôi lấm tấm…

Sự rạo rực như những cơn đại hồng thủy đang ùa về. Tôi cố nuốt nước bọt. Đôi tay trai tráng bắt đầu mềm nhũn và run lẩy bẩy…

-Anh… lần đầu ngỏ lời, anh cũng ôm em run như thế này…!! – Nàng mỉm cười, rồi đưa tay âu yếm quệt những giọt mồ hôi trên trán tôi.

Tôi lặng người nhìn nàng. Rồi thở hắt ra, sau đó xoay người lại đặt nàng nằm lên giường.

– Reeengggg!!! – Đang say xưa nhìn ngắm tâm thân trinh nữ của nàng qua ánh đèn ngủ thì tiếng chuông điện thoại reo inh ỏi.

-“Khỉ thật!” – Tôi nghiến răng lẩm nhẩm trong đầu, ai mà lại gọi đúng lúc thế không biết.

Tôi toan quay người lại với lấy điện thoại, thì nàng đưa tay vít đầu tôi xuống. Đôi môi dịu ngọt quyện lấy những cảm xúc của tôi. Chúng tôi lại cuốn vào những đê mê dở dang khi nãy…

Tiếng chuông vẫn reo liên hồi…

Tôi vừa hôn nàng vừa cố xoay người với điện thoại liếc xem, thằng khỉ gió Sơn đang gọi. Tôi liền bấm nút tắt cuộc gọi, rồi tắt hẳn nguồn…

Sau đó tôi ôm ghì lấy nàng, đôi tay hấp tấp vụng về mướt lên tấm lưng thon, lên làn da mát rượi. Rồi mau chóng khám phá khu vực núi đôi… nàng cũng uyển chuyển theo sự mớn trớn của tôi. Càng lúc tôi càng cảm thấy hồi hộp kinh khủng khiếp, hơn cả cái lần ở đêm trăng dạo trước.

Những nóng bức lan tỏa khiến tôi bức bối khó chịu vô cùng, tôi vội cởi phăng chiếc áo ra. Rồi tiện tay cho cả quần đi nốt.

Tôi tung tấm chăn mỏng chùm lên cả hai…rồi chống tay nhìn nàng.

Đôi mắt nàng mơ màng trong những sóng tình dào dạt nhìn tôi. Đôi môi anh đào lại hé mở… Tôi lại cúi xuống….

Lần này tôi thả sức cho đôi môi khám phá cơ thể nàng. Sự run rẩy của nàng càng khiến tôi hưng phấn không thể chịu nổi.

Tôi lại tiếp tục thả những nồng nàn mãnh liệt vào đôi môi nàng, tay khẽ luồn xuống dưới nắm nhẹ mép chiếc quần lót của nàng, toan kéo xuống.

Chợt nàng chộp lấy tay tôi nắm chặt theo phản xạ. Khiến tôi chưng hửng…

Tôi dừng lại nhìn nàng, đôi mắt nàng cũng nhìn tôi, không giấu nổi vẻ bồn chồn lo lắng đang hiện rõ… nhưng rồi nàng lại thả tay tôi ra, rồi quàng qua cổ tôi.

Lần này tôi rón rén hơi kéo nhẹ xuống, thì thấy nàng ưỡn người lên. Nhận thấy sự đồng tình từ phía nàng, tôi mừng mừng tủi tủi kéo mạnh, nàng co chân lên cho chiếc quần thoát hẳn ra.

Tôi ôm lấy tấm thân ngọc ngà áp sát vào người. Mồ hôi cả hai rịn ra quyện vào nhau với những hơi thở gấp gáp… Tim tôi đập thình thịch như muốn nhảy hẳn ra khỏi lồng ngực. Nàng cũng vậy…

Tôi run run lấy đùi tách hai chân nàng ra, cả người tôi gồng lên trong sự căng thẳng tột cùng.

Mồ hôi của tôi nhỏ tong tong xuống đệm, xuống cả người nàng. Sau một hồi loay hoay, tôi mới lách được cánh cửa thiên đàng. Tôi nhẹ nhàng đi vào…

-Em… lại… khóc rồi! – Tôi hơi dừng lại khi cảm nhận những giọt nước mắt ươn ướt trên má mình.

-Không… không phải… nước mắt! – Giọng nàng nghẹn ngào, đứt quãng.

-Đó là hạnh phúc…! – Nàng tiếp túc nói, như khẳng định điều chúng tôi đang làm, đang phá vỡ những nguyên tắc bấy lâu nay.

Tôi xúc động tiếp tục hôn nàng… Rồi cẩn thận đi hẳn vào… dứt khoát hơn. Tôi bỗng cảm nhận mười đầu ngón tay nàng đang bấu chặt vào lưng mình, rồi đôi môi nàng cắt chặt vào môi tôi đến tứa máu.

Nhưng tất cả nhói đau đều vô nghĩa trước sự thăng hoa tột cùng. Mọi mạch máu như muốn vỡ tung, tôi hòa quyện vào nàng trong những miên man bất tận… vỡ òa…

Bên ngoài, từng đợt sương lẫn mây ùa về che phủ bóng trăng…

Những cơn gió mạnh về đêm khiến chiếc rèm cửa tung bay lất phất, kéo theo một vài cánh hoa tường vy nở sớm bay lả tả vào căn phòng… Trong ánh đèn ngủ heo hắt chiếu dọi lên tường là bóng dáng của hai người, hai đôi tim đang chung một nhịp đập. Hai mạch cảm xúc đang chảy cùng một dòng, hai niềm yêu đang đồng điệu cùng với những khoảnh khắc vĩnh cửu trong cuộc đời…

Chọn tập
Bình luận