Đại bản doanh của NASA là toà nhà kính khổng lồ hình tứ giác toạ lạc tại số 300 phố E, Wasington. Bên trong toà nhà là hệ thống dây cáp tải dữ liệu chằng chịt dài tới hai trăm dặm và vô số máy tính với trọng lượng lên tới hàng ngàn tấn. Đây là nơi làm việc của 1134 nhân viên dân sự, những người hàng ngày vẫn điều hành mười hai trụ sở của NASA trải khắp trên toàn nước Mỹ, những người tiêu tốn của Chính phủ mỗi năm mười lăm tỉ đôla.
Dù đêm đã về khuya, Gabrielle không hề ngạc nhiên khi thấy phòng chờ của toà nhà đầy chặt người, những nhân viên của NASA trong tâm trạng rất hồ hởi, và những phóng viên báo chí cũng phấn khích không kém. Gabrielle hối hả tiến vào. Lối vào trông khá giống một viện bảo tàng với những mô hình tên lửa và vệ tinh nhân tạo cỡ lớn treo lủng lẳng trên đầu. Mấy toán phóng viên truyền hình đang tác nghiệp trong căn phòng rộng lớn lát đá hoa cương. Một số nhân viên của NASA vừa bị chặn lại để phỏng vấn.
Gabrielle đưa mắt nhìn khắp lượt, nhưng không thấy người nào trông giống Giám đốc Dự án PODS Chris Harper. Một nửa số người trong sảnh đeo biển nhà báo, tất cả những người còn lại đeo thẻ ra vào của NASA. Gabrielle không có thẻ. Trông thấy cô gái đeo thẻ ra vào của NASA, Gabrielle lại gần.
– Xin chào! Cô có biết Chris Harper ở đâu không?
Cô gái chăm chú nhìn Gabrielle, như thể láng máng nhận ra cô, nhưng không chắc chắn lắm.
– Tôi nhìn thấy tiến sĩ Harper được một lúc lâu rồi, mình như ông ấy lên gác rồi thì phải. Tôi có biết chị không nhỉ?
– Chắc là không đâu. – Gabrielle đáp, quay mặt đi chỗ khác.
– Làm thế nào để lên được tầng trên?
– Chị có làm việc cho NASA không?
– Không.
– Thế thì chị không thể lên được đâu.
– Thế à? Thế ở đây có máy điện thoại…
– Này. – Cô ta nói, bất thần trở nên cáu kỉnh. – Tôi biết chị. Tôi đã trông thấy chị trên truyền hình, cùng với Thượng nghị sĩ Sexton. Làm sao chị dám vác mặt…
Gabrielle đã kịp biến mất trong đám đông, không còn ở đó nữa. Nhưng vẫn nghe rõ mồn một cô ta đang oang oang loan báo cho những người xung quanh rằng cô đang ở đây…
Khiếp thật. Mới cô hai giây, mình đã bị liệt vào danh sách truy nã.
Trên tường có sơ đồ toà nhà. Cô nhìn bao quát một lượt khắp sơ đồ, tìm cái tên Chris Harper. Không thấy. Sơ đồ này không ghi tên người. Chỉ có các phòng ban.
PODS? Cô tự hỏi, nhìn khắp sơ đồ lần nữa, hy vọng thấy dấu hiệu nào đó liên quan đến máy chụp cắt lớp địa cực trong quỹ đạo.
Cũng không thấy. Cô bồn chồn nhìn lại đằng sau, sợ bị nhân viên của NASA phát hiện. Gabrielle vừa trông thấy trên tường một hàng chữ có vẻ hứa hẹn, tầng 4:
TRUNG TÂM NGHIÊN CỨU TRÁI ĐẤT, GIAI ĐOẠN HAI
Hệ thống quan sát trái đất (EOS)
Vẫn cố gắng không để người khác nhận ra mình, Gabrielle đến bên thang máy được bố trí cạnh đài phun nước. Cô tìm nút bấm điều khiển thang máy, nhưng chỉ nhìn thấy mấy cái hốc để đưa thẻ vào.
Chết tiệt. Thang máy ở đây chỉ dành cho nhân viên – phải có thẻ ra vào thì mới sử dụng được…
Một toán thanh niên hăm hở đến bên thang máy, nói cười hoan hỉ. Họ đều đeo thẻ ra vào của NASA. Gabrielle ngay lập tức làm ra vẻ cúi xuống bên đài phun nước, mặt quay ra phía khác.
Một anh chàng mặt đầy trứng cá đưa thẻ vào khe cửa thang máy, cánh cửa mở ngay lập tức. Anh ta vừa gật gù đầy hưng phấn vừa cười lớn.
– Mấy anh chàng bên SETI chắc đang hoá điên! – Anh ta nói khi cả nhóm đã ở trong buồng thang máy. – Mấy cỗ máy ọc ạch của họ suốt hai mươi năm nay hoài công săm soi các giải thiên hà, trong khi bằng chứng về sự sống lại bị chôn vùi trong băng hà ngay trên trái đất suốt ngần ấy năm!
Cửa thang máy khép lại, toán thanh niên biến mất.
Gabrielle đứng thẳng dậy, quệt mồ hôi trên trán, không biết nên làm gì. Cô đưa mắt nhìn quanh, tìm máy điện thoại nội bộ.
Không thấy. Cô nghĩ đến chuyện ăn cắp thẻ ra vào, nhưng ngay lập tức tự nhủ rằng như thế là dại dột. Gabrielle nhìn thấy cô gái ban nãy vừa tỏ ra bực bội với cô. Cô ta đang len qua đám đông, cùng với một nhân viên an ninh của NASA.
Người đàn ông đầu hói, có ria, hối hả bước tới thang máy.
Gabrielle lại cúi xuống bên đài phun nước. Ông ta không hề để ý xưng quanh. Gabrielle lặng lẽ nhìn ông ta tra thẻ vào khe cửa. Cửa thang máy lạỉ mở, ông ta bước vào.
Nhanh lên. Gabrielle tự nhủ, quyết tâm chớp lấy cơ hội. Hoặc bây giờ, hoặc không bao giờ…
Cửa thang máy sắp khép lại, Gabrielle nhảy bổ vào, tay giữ cánh cửa. Hai cánh cửa lại mở rộng ra, cô bước vào, ánh mắt ngời sáng, đầy phấn chấn.
– Anh đã bao giờ được chứng kiến sự kiện nào giống thế này chưa?
Cô nhanh nhẩu nói, làm ông ta giật mình.
– Lạy Chúa, quá tuyệt vời! – ông ta gật đầu nhìn cô lạ lẫm.
– Mấy anh chàng bên SETI chắc sắp hoá điên! – Gabrielle nói. – Mấy cỗ máy ọc ạch của họ suốt hai mươi năm săm soi dải thiên hà, trong khi bằng chứng về sự sống thì nằm chơn vùi trong băng hà ngay trên Trái đất!
Ông ta tỏ vẻ ngạc nhiên:
– À… ừ… Đúng là… – Ông ta nhìn Gabrille, tỏ vẻ băn khoăn vì không thấy cô đeo thẻ. – Xin lỗi, cô là…
– Cho tôi lên tầng 4. Tôi vội đến nỗi suýt quên cả áo lót! – Cô cười khanh khách, mắt liếc thật nhanh thẻ ra vào của ông ta: JAMES THEISEN, trưởng phòng tài vụ.
– Cô có phải là nhân viên không? – Ông ta có vẻ không thoải mái. – Cô là…?
Gabrielle giả bộ há hốc miệng.
– Jim! Em thất vọng quá! Phụ nữ ghét nhất là bị quên tên đấy!
Ông ta tái mặt, mất tự nhiên, bối rối gãi đầu:
– Tôi xin lỗi. Quá phấn khích ấy mà, cô biết đấy. Quả thật trông cô quen lắm. Cô ở chương trình nào nhỉ?
Chết tiệt. Gabrielle tự tin mỉm cười:
– EOS.
Ông ta chỉ tay vào con số bốn đang nhấp nháy sáng trên tường.
– Dĩ nhiên rồi. Chính xác là dự án nào nhỉ?
Tim Gabrielle đập thình thịch. Cô chỉ nghĩ được duy nhất một cái tên.
– PODS.
Ông ta tỏ vẻ ngạc nhiên.
– Thế à? Tôi tưởng tôi đã biết hết nhân viên của tiến sĩ Harper rồi.
Cô ngượng ngùng gật đầu.
– Chris giấu tôi kỹ lắm. Chính tôi là nhân viên lập trình ngớ ngẩn đã nhầm chỉ số voxel khi viết phần mềm.
Lần này ông ta há hốc miệng.
– Hoá ra là cô à?
Gabrielle nhăn nhó.
– Tôi mất ngủ mấy tuần liền.
– Nhưng tiến sĩ Harper đã nhận hết trách nhiệm cơ mà!
– Tôi biết. Chris là người như thế. Vô cùng độ lượng. Nhưng mà buổi họp báo tối nay thì tuyệt vời. Tảng thiên thạch ấy mà. Tôi phát điên lên mất!
Thang máy đừng lại ở tầng bốn. Gabrielle bước ra ngay.
– Rất vui được gặp lại anh, Jim ạ! Cho tôi gửi lời hỏi thăm các chàng trai ở phòng tài vụ nhé!
– Tất nhiên rồi. – Ông ta lắp bắp khi cửa thang máy khẻp lại. – Rất vui được gặp lại cô.