Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Điểm Dối Lừa

Chương 64

Tác giả: Dan Brown
Chọn tập

Gabrielle Ashe chạy thục mạng lên phòng sản xuất trên tầng ba của toà nhà Đài truyền hình ABC, ấy thế nhưng những người đang làm việc trong toà nhà này còn chạy nhanh hơn cô. Cường độ làm việc cao, hai mươi tư giờ mỗi ngày là đặc điểm của căn phòng này, nhưng lúc này, căn phòng thậm chí còn mang dáng vẻ của văn phòng thị trường chứng khoán vào giờ cao điểm. Những biên tập viên mặt mày căng thẳng đang ý ới gọi nhau, nhiều nhân viên tay cầm những tờ fax chạy qua chạy lại từ ô này sang ô khác để so sánh thông tin, vài nhân viên vừa hít những ống ngửi Snicker và Mountain Dew vừa thở hổn hển sau những cuốc chạy lăng xăng khắp căn phòng lớn.

Gabrielle đến đây để gặp Yolanda Cole.

Thường thì Yolanda ở trong khu văn phòng tường kính dành cho những nhà quản lý cần có sự yên tĩnh để suy nghĩ. Nhưng tối nay Yolanda ở trong phòng lớn, giữa cảnh vội vã nhốn nháo này.

Trông thấy Gabrielle, chị thốt lên vui vẻ, cởi mở như mọi khi.

– Chào Gab! – Yolanda mặc váy hoa, đeo cặp kính có gọng hình mu rùa. Như mọi khi, chị đeo vô số đồ trang sức sặc sỡ trên người vâ quần áo. Chị vừa tiến về phía Gabrielle vừa vẫy vẫy tay. – Ôm hôn nhau đã nào!

Yolanda Cole là biên tập viên nội dung cho chương trình thời sự của Đài ABC đã được mười sáu năm. Do chị có dáng người béo lùn, nhiều tàn nhang, đầu hơi hói nên mọi người ở đây thường gọi đùa chị là “U già”. Đằng sau vẻ ngoài nghiêm nghị và phong cách hài hước của chị là sự nhạy bén và kỹ năng khai thác tin siêu việt.

Chị gặp Gabrielle trong buổi toạ đàm về phụ nữ và chính trị mà Gabrielle tới dự hồi mới lên thủ đô. Hai người đã nói về khả năng của Gabrielle, về những thách thức một phụ nữ sẽ phải đối mặt khi sống và làm việc ở Washington, và cuối cùng là về Elvis Presley – niềm đam mê mà hoá ra cả hai cùng chia sẻ. Yolanda đã che chở cho Gabrielle, giúp cô tạo dựng những mối quan hệ cần thiết. Cứ mỗi tháng một lần, Gabrielle lại ghé thăm Yolanda.

Gabrielle ôm hôn Yolanda thật chặt. Sự nhiệt tình của chị ngay lập tức khiến cô thấy phấn chấn hơn.

Yolanda lùi lại một bước và ngắm Gabrielle.

– Trông em như già một trăm tuổi vậy, cô bé ạ. Có chuyện gì thế?

Gabrielle hạ thấp giọng:

– Em đang gặp chuyện chẳng lành, Yolanda ạ.

– Câu này nghe hơi vô lý đấy. Ngài ứng cử viên của em đang thắng thế cơ mà.

– Có chỗ nào để chị em mình nói chuyện riêng một chút được không?

– Không đúng lúc rồi, em yêu ạ. Khoảng nửa tiếng nữa Tổng thống sẽ tổ chức một cuộc họp báo. Và bọn chị vẫn chưa có chút manh mối nào về nội dung cuộc họp. Chị phải chạy chương trình bình luận của nhà phân tích, lại đang phải làm mò đây này.

– Em biết nội dung cuộc họp báo đó.

Cặp kính của Yolanda trễ hẳn xuống sống mũi, trông đầy hoài nghi.

– Gabrielle này, người đưa tin của em trong nội bộ Nhà Trắng cũng không biết gì về cuộc họp này cơ mà. Em bảo là Thượng nghị sĩ Sexton biết trước nội dung rồi à?

– Không. Em bảo là cá nhân em có thông tin. Cho em xin năm phút thôi. Em sẽ nói cho chị biết.

Yolanda đưa mắt nhìn chiếc phong bì màu đỏ của Nhà Trắng trong tay Gabrielle:

– Cái phong bì này là của Nhà Trắng. Em lấy ở đâu ra thế?

– Sau cuộc gặp riêng với Marjorie Tench chiều nay.

Yolanda nhìn cô hồi lâu.

– Nào, đi theo chị.

Trong căn phòng tường kính của Yolanda. Gabrielle đã kể hết về đêm ân ái giữa cô và Thượng nghị sĩ Sexton, cái đêm mà Tench đã có những bức ảnh làm bằng chứng.

Yolanda cười lớn, lắc đầu, dĩ nhiên là chị làm nghề báo ở Washington đã đủ lâu để không còn bị bất ngờ bởi bất cứ điều gì nữa.

– Gab này, chị đã có linh cảm là em và ông Thượng nghị sĩ thể nào cũng quan hệ với nhau. Chẳng có gì đáng ngạc nhiên cả. Ông ta có danh tiếng, còn em lại xinh đẹp. Những bức ảnh này quả là tệ. Nhưng chẳng có gì đáng lo ngại đâu em ơi.

– Không có gì đáng lo?

Gabrielle giải thích rằng Tench có chứng cứ cho thấy Sexton nhận những khoản tiền hiến tặng bất hợp pháp từ các công ty vũ trụ, và cô vừa nghe lỏm được một cuộc họp bí mật của SFF cho thấy đó đúng là sự thật. Lại một lần nữa, vẻ mặt của Yolanda chẳng hề thay đổi mãi cho đến khi Gabrielle nói ra ý định của cô.

Lúc này. Yolanda có vẻ lo lắng.

– Gabrielle này, nếu em muốn công khai chuyện đã qua đêm với một Thượng nghị sĩ Hoa Kỳ và không muốn dính líu đến những lời nói dối trá của ông ấy thì đấy là chuyện của riêng em. Nhưng chị nói em nghe, đó là một quyết định tồi. Em phải suy nghĩ thật kỹ càng, thật chín chắn về những hậu quả của những hành động ấy.

– Chị chẳng hiểu gì cả. Em làm gì còn thời gian.

– Chị hiểu hết. Em yêu này, dù cho thời gian vẫn đang trôi, có những điều em không được phép làm. Em không thể hạ bệ một Thượng nghị sĩ bằng vụ xì căng đan ái tình. Như thế là tự sát. Nghe chị đi, em bé, nếu em định hạ bệ một ứng cử viên Tổng thống thì trước tiên hãy lên xe và lái đi thật xa thủ đô Wasington. Người ta sẽ treo thưởng cho kẻ nào bắt được em. Người ta phải chi những khoản tiền lớn mới đôn được một ứng cử viên lên. Đây là vấn đề quyền lực và tiền bạc – thứ mà người ta sẵn sàng giết nhau để giành giật đấy!

Lúc này, Gabrielle lặng im… – Theo chị, – Yolanda nói, – bà Tench chỉ hù doạ tí chút với hy vọng rằng em sẽ quá sợ hãi và làm điều gì đó ngu ngốc – chẳng hạn như rút lui hoặc thú nhận vụ việc này. – Yolanda chỉ chiếc phong bì màu đỏ trong tay Gabrielle. – Những bức ảnh chụp em cùng với Sexton sẽ chẳng có nghĩa lý gì nếu cả em lẫn ông ta đều không công nhận chúng. Nhà Trắng biết rằng nếu họ xì những bức ảnh này thì ông Sexton sẽ lập tức nói rằng đây chỉ là ảnh giả và phản đòn lại Tổng thống.

– Em cũng đã nghĩ đến chuyện ấy, nhưng còn trò nhận hối lộ thì…

– Này cô bé của chị, em hãy nghĩ mà xem. Nếu Nhà Trắng vẫn chưa công khai chuyện đó thì tức là họ sẽ không làm điều đó. Tổng thống tỏ ra khá kiên định về vấn để vận động tranh cử một cách tích cực. Chị đoán là ông ấy định chặn trước vụ tai tiếng về ngành công nghiệp vũ trụ. Ông ta bảo bà Tench lừa gạt em chút xíu, doạ cho em sợ đến nỗi phải thú nhận vụ tình ái, đây chỉ là một đòn đánh lén thôi.

Gabrielle phân vân. Yolanda có lý, nhưng cô vẫn chưa hết băn khoăn. Cô đưa tay chỉ phòng sản xuất tin thời sự đang nhốn nháo:

– Yolanda này, nhân viên của chị đang chuẩn bị tường thuật buổi họp báo của Tổng thống. Nếu không phải chuyện tình ái và hối lộ thì ông ấy sẽ nói về cái gì đây?

Yolanda có vẻ ngạc nhiên:

– Hượm đã nào, em cho rằng em và ông Sexton là nội dung của buổi họp này sao?

– Hoặc là chuyện nhận hối lộ, hoặc là cả hai. Tench bảo là em được phép suy nghĩ đến tám giờ tối, chậm hơn thì đích thân Tổng thống sẽ công bố…

Yolanda cười sặc sụa, cười rung cả căn phòng kính.

– Ôi! Chị xin em! Em làm chị chết mất!

Gabrielle chẳng có lòng dạ nào mà cười.

– Chị bảo sao?

– Gab, em nghe chị đi, – Yolanda cố nhịn cười – tin chị đi. Chị đã làm việc với Nhà Trắng mười sáu năm nay rồi. Không đời nào Zach Herney sử dụng tất cả các phương tiện truyền thông chỉ để tuyên bố rằng ông ta nghi ngờ có chuyện nhận hối lộ hay chuyện có người lén lút ăn nằm với nhau. Loại thông tin như thế thì người ta chỉ rỉ tai cánh nhà báo thôi. Cướp thời lượng của tất cả các chương trình khác chỉ để kêu ca, phàn nàn về sex hay những nghi ngờ về tài chính mờ ám trong tranh cử sẽ càng làm cho ông ta mất điểm trong mắt mọi người.

– Mờ ám à? – Gabrielle nhảy dựng lên. – Đem bán rẻ bản thân chỉ để lấy vài triệu đô la cho việc quảng bá tên tuổi của mình mà chỉ là chuyện mờ ám thôi sao?

– Em có chắc chắn là ông ấy đang thực sự làm thế không? – Giọng nói của Yolanda lúc này trở nên nghiêm trang. – Em có tin chắc đến nỗi công bố trên tivi chuyện đó không? Em nghĩ mà xem. Thời đại này làm gì cũng phải có phường có hội, và tài chính là vấn đề rất phức tạp. Biết đâu cuộc gặp đó của ông Sexton là hợp pháp thì sao?

– Ông ấy đang vi phạm pháp luật. – Gabrielle nói, chẳng phải thế hay sao?

– Rất có thể đấy chỉ là luận điệu của Marjorie Tench mà thôi. Các ứng cử viên vẫn thường xuyên nhận những khoản hiến tặng kín đáo của các tập đoàn lớn. Chuyện đó có thể không đẹp đẽ gì, nhưng chưa chắc đã là phạm pháp. Thực ra hầu hết các điều luật đều đề cập đến chuyện chi tiêu như thế nào chứ không phải chuyện tiền từ đâu mà có.

Gabrielle lưỡng lự, không còn dám chắc như trước nữa.

– Gab này, chiều nay Nhà Trắng đã chơi em một vố đấy. Họ định chia rẽ em và vị ứng cử viên của em. Và cho đến lúc này thì em đã cắn câu rồi. Nếu cần có một người để mà tin tưởng thì có lẽ em nên chọn ông Sexton hơn là nhảy sang thuyền của Tổng thống để làm một người như Marjorie Tench.

Điện thoại của Yolanda đổ chuông. Chị trả lời, gật gù, ghi ghi chép chép.

– Hay lắm. Tôi sẽ đến đó ngay, cảm ơn nhé.

Yolanda gác máy, quay lại nhìn cô:

– Gab này, có vẻ như em không làm sao cả, đúng như chị dự đoán.

– Chuyện gì thế?

– Chị chưa có thông tin chính xác, nhưng ít ra cũng biết được rằng cuộc họp báo của Tổng thống sẽ không đề cập đến chuyện ầm ỹ về sex hay tài chính nào cả.

Gabrielle chợt thấy tràn đầy hi vọng, và ước ao đó là sự thật.

– Làm sao chị biết được?

– Có một người trong nội bộ Nhà Trắng vừa rỉ tin rằng nội dung cuộc họp là về NASA.

Gabrielle ngồi thẳng dậy:

– NASA à?

Yolanda nháy mắt tinh nghịch:

– Biết đâu đêm nay em lại may mắn. Chị đoán là do sức ép của Thượng nghị sĩ Sexton nên Nhà Trắng buộc phải bỏ dự án sân bay vũ trụ quốc tế đấy. Cho nên họ mới huy động tất cả các phương tiện truyền thông toàn cầu như thế chứ.

Họp báo để thông báo huỷ bỏ dự án sân bay vũ trụ sao? Gabrielle không thể tin nổi.

Yolanda đứng dậy.

– Bà Tench nói chuyện với em chiều nay phải không? Rất có thể đó chỉ là đòn nhử để gây thêm khó khăn cho ông Sexton trước khi Tổng thống tiến hành họp báo để thông báo tin xấu nào đó. Không thể dùng một chuyện nhảm nhí kiểu như xì căng đang về sex để đánh lạc hướng dư luận khỏi những thất bại của Tổng thống đâu. Dù sao thì chị cũng có rất nhiều việc.

Bây giờ em hãy tự pha cho mình một ly cà phê, bật ti vi của chị lên, rồi ngồi đây, cùng mọi người ở đây đợi xem có chuyện gì. Còn hai mươi phút nữa là cuộc họp báo bắt đầu. Chị cam đoan với em là tối nay Tổng thống không đề cập đến vấn đề mà em lo sợ đâu. Ông ấy muốn cả thế giới phải chú ý lắng nghe. Cho nên đó phải là một vấn đề vô cùng quan trọng. – Yolanda nháy mắt nhìn Gabrielle đầy khích lệ – Nào, đưa cho chị cái phong bì.

– Gì ạ?

Yolanda chìa tay ra – Những bức ảnh này sẽ được khoá kỹ trong ngăn tủ của chị cho đến khi mọi chuyện kết thúc. Chị muốn đảm bảo là em không làm điều gì ngu ngốc.

Miễn cưỡng. Gabrielle đưa chiếc phơng bì cho Yolanda.

Yolanda cất chiếc phong bì vào một ngăn kéo tủ, khoá lại cẩn thận rồi bỏ chìa khoá vào túi.

– Rồi em sẽ cảm ơn chị, Gab ạ. Chị thế đấy. – Vừa đi ra, Yolanda vừa tinh nghịch lùa tay vào tóc Gabrielle.

– Ngồi yên nhé. Chị tin là sắp có tin tốt lành rồi đấy.

Gabrielle ngồi một mình trong căn phòng kính, cố giữ cho tinh thần phấn chấn như lúc vẫn còn có Yolanda ở đó. Tuy nhiên, nụ cười đầy mãn nguyện và xảo quyệt của Malone Tench cứ lởn vởn trong tâm trí cô. Không biết Tổng thống sắp công bố với cả thế giới chuyện gì, nhưng chắc chắn điều đó không có lợi cho Thượng nghị sĩ Sexton.

Chọn tập
Bình luận