Cổng phía đông của Nhà Trắng toạ lạc trên đại lộ Hành Pháp, giữa Bộ Tài chính và bãi cỏ Đông. Hàng rào và những cọc bê tông mới được xây dựng thêm sau khi những doanh trại thuỷ quân lục chiến ở Beirut bị tấn công, khiến cho khu này mất hẳn vẻ hiểu khách vốn có của nó.
Đứng ngoài cổng, Gabrielle Ashe xem đồng hồ tay, bắt đầu cảm thấy mỗi lúc một thêm bồn chồn. Đã 4g45, và vẫn chưa có ai đến.
CỔNG PHÍA ĐÔNG, 4G30. ĐẾN MỘT MÌNH.
Tôi đến rồi đây. Cô thầm nghĩ. Sao chẳng thấy ai hết?
Gabrielle quan sát những khách du lịch đi lướt qua, mong chờ có người sẽ đáp lại ánh mắt dò tìm rủa mình. Một số người đàn ông nhìn cô, nhưng rồi đi tiếp. Gabrielle bắt đầu nghĩ có lẽ cô đã sai lầm khi đến đây. Và lúc này, hình như người lính mật vụ đang đứng trong vọng gác bắt đầu để ý đến cô. Gabrielle bắt đầu nghĩ rằng người đưa tin đã đổi ý. Vì thế, ngước nhìn lần cuối cùng dinh Tổng thống bên trong hàng rào, cô thở dài và quay gót.
– Cô Gabrielle Ashe phải không? – Người lính gác gọi với theo.
Gabrielle quay lại, trả lời thất thần.
– Sao cơ?
Người đàn ông trong bốt gác vẫy vẫy tay. Người này có khuôn mặt khá nghiêm nghị, dáng hơi gầy. – Đối tác của cô đã sẵn sàng làm việc với cô. – Anh ta mở khoá cổng và ra hiệu bảo cô vào trong.
Chân Gabrielle không muốn bước:
– Tôi phải vào trong à?
Người gác cổng gật đầu:
– Người đó nhờ tôi xin lỗi giùm vì đã để cô phải đợi.
Gabrielle nhìn cánh cổng đã mở sẵn, vẫn không muốn bước lên. Có chuyện gì thế này? Gabrielle không ngờ sự việc lại tiến triển theo hướng này.
– Cô là Gabriell Ashe đúng không? – Người gác cổng hỏi lại, lần này có vẻ đã nôn nóng.
– Vâng, đúng là tôi, nhưng mà… – Tôi khẩn thiết đề nghị cô hãy đi theo tôi.
Gabrielle bước theo anh ta một cách miễn cưỡng. Cô vừa ngập ngừng bước thì hai cánh cổng đã đóng sập lại ngay sau lưng.