Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Điểm Dối Lừa

Chương 67

Tác giả: Dan Brown
Chọn tập

Phòng tổng đài của Nhà Trắng nằm ở lầu một, chái nhà Đông. Các tổng đài viên luôn luôn túc trực ở đây. Tuy nhiên, lúc này chỉ có hai nhân viên đang làm việc. Người thứ ba vừa chạy sang phòng thông tin. Trên tay cô là một chiếc máy điện thoại không đây. Cô đã cố sức nối liên lạc với phòng bầu dục, nhưng Tổng thống đang bận chuẩn bị họp báo. Cô đã thử gọi vào máy cầm tay của các trợ lý Tổng thống, nhưng trước giờ phát sóng, tất cả các máy cầm tay đều phải tắt hết để khỏi làm ảnh hưởng đến tiến trình cuộc họp.

Những lúc như thế này thì tốt nhất là cầm máy không dây chạy thẳng lên phòng của Tổng thống, nhất là trong trường hợp nhân viên cấp cao của NRO đã khẳng định rằng cô ấy có một thông tin khẩn mà Tổng thống cần phải được báo cáo trước khi lên hình. Người nhân viên tổng đài đang vừa đi vừa chạy. Vấn để là không biết cô có lên đó kịp hay không.

Trong một phòng nhỏ thuộc khu y tế của tàu ngầm Charlotte, Rachel đang dí sát ống nghe vào tai và đợi Tổng thống nhấc máy.

Tolland và Corky đều đang ngồi bên cô, vẫn chưa hết run rẩy.

Corky bị khâu năm mũi, một bên má tím bầm. Cả ba người đều đã mặc những bộ quần áo giữ nhiệt bó sát người, bên ngoài là những bộ đồng phục hải quân dày dặn, chân đi những đôi tất len to, và cả giày hải quân nữa. Tay cầm cốc cà phê loãng. Rachel bắt đầu cảm thấy lại người đôi chút.

– Sao lâu thế nhỉ? – Tolland sốt ruột. – Gần bảy giờ năm mươi sáu rồi.

Rachel không thể tin nổi. Cô đã kết nối thành công với nhân viên tổng đài của Nhà Trắng, giải thích cho cô nhân viên ở đó rằng đây là một trường hợp hết sức khẩn cấp. Cô ta đã tỏ ra rất thông cảm, và bảo cô chờ máy. Lúc này chắc cuộc gọi của Rachel đang trở thành ưu tiên số một tại tổng đài, đợi nối máy với Tổng thống.

Năm phút nữa thôi, cô thầm nghĩ, nhanh lên nào!

Nhắm mắt lại, Rachel cố sắp xếp lại những suy nghĩ trong trí não. Mình đang ở trên tàu ngầm mang đầu đạn hạt nhân, cô tự bảo mình, thầm biết rằng thật may mắn biết bao cả ba mới được có mặt tại đây: Theo lời thuyền trưởng, tàu Charlotte đã đi tuần tiễu biển Bering suốt hai ngày trước đó, và họ nhận được những âm thanh rất lạ từ phiến băng Milne vọng đến – tiếng khoan máy, tiếng máy bay trực thăng, rất nhiều cuộc điện đàm được mã hoá.

Con tàu đã được chỉ thị trực tiếp là phải nằm im để theo dõi. Cách đây một giơ, họ nghe thấy có tiếng nổ và đến để kiểm tra. Đúng lúc đó thì thấy có tín hiệu cấp cứu của Rachel.

– Còn ba phút nữa? – Lúc này trông Tolland vô cùng sốt ruột, ông liên tục nhìn đồng hồ.

Rachel cũng rất nôn nóng. Sao lâu vậy không biết? Sao Tổng thống không nghe điện? Nếu Zach Herney công bố những con số ông đang có trong tay thì… Rachel xua ý nghĩ ấy ra khỏi đầu và nắm chặt ống nghe. Nhấc máy lên đi nào!

Chạy lên đến ngưỡng cửa phòng thông tin, cô nhân viên tổng đài thấy rất đông nhân viên đang tụ tập ở đó. Ai nấy đều đang sôi nổi bàn luận, tiến hành những bước chuẩn bị cuối cùng.

Cách họ khoảng hai mươi mét, ở ngay lối vào, Tổng thống đang đứng đợi. Các nhân viên hoá trang vẫn còn đang sửa sang đầu tóc cho ông.

– Cho tôi qua nào! – Cô vừa nói to vừa cố len qua đám đông.

– Điện thoại của Tổng thống đây! Xin lỗi, cho tôi đi nhờ nào!

– Hai phút nữa bắt đầu truyền trực tiếp. – người phụ trách thiết bị phát sóng kêu to.

Tay xiết chặt điện thoại, cô nhân viên tiếp tục rẽ đám đông để đến gần Tổng thống. – Điện thoại của Tổng thống đây! – Cô thở hổn hển. – Cho tôi đi cái nào!

Một người cao lều nghều bước tới đứng chắn lối của cô.

Marjorie Tench. Cố vấn cấp cao của Tổng thống nhìn cô nhăn nhó khó chịu:

– Chuyện gì thế?

– Khẩn cấp ạ! – Cô nói không ra hơi. – Điện thoại của Tổng thống ạ.

Tench tỏ vẻ không bằng lòng:

– Lúc này thì không được!

– Cô Rachel Sexton gọi cho Tổng thống. Cô ấy nói là việc rất gấp ạ!

Bà cố vấn nhăn nhó, mặt tối sầm lại, vừa ngạc nhiên vừa bực bội. Bà ta nhìn chiếc máy điện thoại.

– Đây là đường dây thông thường. Có phải đường dây an ninh đâu.

– Đúng thế ạ. Nhưng tại vì đường dây kia đang bận mất rồi. Đây là điện thoại sóng vệ tinh. Cô ấy nói là có thông tin cần báo cáo với Tổng thống ngay lập tức.

Chín mươi giây nữa bắt đầu phát trực tiếp!

Tench lạnh lùng nhìn cô nhân viên tổng đài, rồi chìa ra cánh tay dài thõng:

– Đưa điện thoại cho tôi.

Trống ngực cô nhân viên trẻ đập thình thình.

– Cô Sexton muốn nói chuyện trực tiếp với Tổng thống. Cô ấy còn dặn tôi yêu cầu hoãn cuộc họp báo cho đến khi cô ấy báo cáo với Tổng thống xong thì mới được bắt đầu. Tôi tin chắc là… Lúc này Tench lại gần cô nhân viên, khẽ rít lên:

– Cô nghe tôi cho thật rõ mà liệu việc nhé. Cô phải làm theo mệnh lệnh của tôi chứ không phải của con gái ứng cử viên đối lập! Tôi đảm bảo là Tổng thống sẽ được biết chuyện này ngay sau khi tôi tìm hiểu cặn kẽ mọi sự.

Cô nhân viên tổng đài đưa mắt nhìn Tổng thống, lúc này đang bị các nhân viên kỹ thuật, các nhân viên hoá trang và mấy nhân viên thân cận vây kín xung quanh, hoàn tất những chi tiết cuối cùng trước khi ông bắt đầu phát biểu.

Trên tàu Charlotte, đang bồn chồn đi đi lại lại trong căn phòng hẹp thì Rachel Sexton nghe thấy một tiếng bíp phát ra từ máy điện thoại.

Có người cất lên một chất giọng rin rít:

– Alô?

– Tổng thống Herney đấy ạ? – Rachel buột miệng thốt lên.

– Marjorie Tench đây, – đầu dây bên kia trả lời, – tôi là cố vấn cấp cao của Tổng thống. Dù cô là ai đi nữa thì cũng xin nhắc trước rằng gọi điện đến phá quấy Nhà Trắng là vi phạm đạo luật…

– Lạy Chúa tôi! Đây không phải là trò phá quấy! Tôi là Rachel Sexton, là nhân viên của NRO đây mà…

– Tôi biết cô Rachel Sexton, nhưng làm sao tôi biết được cô có phải là cô ấy hay không. Cô gọi đến đây bằng đường dây thông thường, và lại còn đòi chen ngang vào buổi truyền hình trực tiếp của Tổng thống. Dù có là ai đi chăng nữa thì đây cũng không phải là hành vi…

– Bà nghe đây, – Rachel phát cáu – cách đây chưa đầy một giờ, tôi vừa thông báo vắn tắt cho nhân viên của bà về tảng thiên thạch. Bà ngồi ngay hàng đầu. Còn tôi nói với mọi người từ một màn hình đặt ngay trên bàn làm việc của Tổng thống! Bà còn hỏi gì nữa không?

Bà ta im lặng một lúc.

– Cô Sexton, thế này nghĩa là sao?

– Nghĩa là bà phải bảo Tổng thống dừng ngay! Tất cả các chỉ số về tảng thiên thạch đó đều sai toét! Chúng tôi vừa mới phát hiện được rằng người ta đã khoan phiến băng từ dưới đáy và đưa ngược tảng thiên thạch lên vị trí đó. Tôi không biết ai làm việc đó! Và cũng không biết để làm gì! Nhưng mọi sự không như chúng tôi tưởng. Tổng thống sắp sửa công bố những dữ liệu hoàn toàn sai lệch, và tôi khuyên ông ấy…

– Từ từ đã nào! – Tench hạ giọng. – Cô có ý thức được mình đang nói gì không đấy?

– Có chứ! Tôi ngờ rằng Giám đốc NASA đã dựng lên một trò lừa cỡ bự, và Tổng thống sắp bị sa lầy vào giữa mớ bòng bong đó. Ít ra thì bà hãy bảo Tổng thống hoãn buổi truyền hình lại mười phút để tôi giải thích với ông ấy mọi sự ở đây. Có người đã cố tình sát hại tôi!

Giọng của Tench trở nên lạnh như băng:

– Cô Sexton, tôi xin cảnh báo cô thế này. Nếu cô định đổi ý và giúp đỡ cha cô trong chiến dịch tranh cử thì cô nên làm điều đó từ trước khi cô thông báo với các nhân viên Nhà Trắng về tảng thiên thạch kia.

Cái gì? Bà ta có chịu nghe đâu.

– Tôi rất phẫn nộ trước cách xử sự của cô. Cô định bóng gió rằng tảng thiên thạch đó là giả hay sao? Nhân viên an ninh gì mà lại dùng đường dây điện thoại thông thường để báo cáo tin tuyệt mật? Rõ ràng là cô muốn có người nghe lén được cuộc đàm thoại này.

– Vì chuyện này mà Norah Mangor đã bị giết! Tiến sĩ Ming cũng đã chết. Bà phải báo với Tổng thống là…

– Thôi ngay đi! Tôi không biết cô đang định giở trò gì, nhưng xin nhắc cho cô nhớ – và cả bất kỳ người nào vô tình nghe thấy cuộc nói chuyện này – rằng Nhà Trắng có trong tay lời chứng thực của các chuyên gia hàng đầu của NASA, các nhà khoa học dân sự danh tiếng, và của cả chính cô nữa, cô Sexton ạ, rằng những dữ liệu về tảng thiên thạch là hoàn toàn chính xác. Nếu cô bất ngờ muốn phản thùng thì tôi có thể hiểu được thôi. Dù mục đích của cô có là gì đi nữa, thì từ phút này trở đi cô không còn là nhân viên Nhà Trắng nữa, còn nếu cô vẫn cố tình dùng những lời buộc tội vô căn cứ để bài xích phát kiến này là giả dối, thì tôi sẽ lôi cổ cô ra toà nhanh đến nỗi cô không kịp gói ghém chút hành lý nào để mang vào nhà đá đâu.

Rachel mở miệng định nói, nhưng không thốt nổi thành lời.

– Zach Herney đã tỏ ra rất rộng lượng với cô rồi đấy, – bà ta tiếp tục đốp chát – nói thẳng ra là tôi thấy hành động này sặc mùi quảng bá rẻ tiền của nhà Sexton. Cô phải dừng lại ngay, nếu không tôi sẽ viện đến pháp lý. Tôi thề đấy.

Đường dây bị ngắt.

Rachel vẫn còn đang kinh ngạc há hốc miệng thì thuyền trưởng đã gõ cửa.

– Thưa cô Sexton – Ông ta ngó đầu vào và nói – chúng tôi vừa nhận được những tín hiệu không rõ nét lắm từ Đài Phát thanh quốc gia Canada. Tổng thống Zach Herney đã bắt đầu cuộc họp báo rồi.

Chọn tập
Bình luận