Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Sứ Giả Của Thần Chết

Chương 24

Tác giả: Sidney Sheldon

8 giờ 45 sáng hôm sau, trong lúc Mary đang ở giữa một phiên họp, Dorothy chạy vội vào văn phòng và báo:
– Các cháu vừa bị bắt cóc!
Mary đứng bật dậy:
– Ôi chúa ơi!
– Còi báo động của chiếc xe hòm vừa rú lên. Bây giờ họ đang tìm dấu vết chiếc xe. Họ sẽ không chạy xa đâu!
Mary chạy nhanh dọc hành lang xuống phòng liên lạc. Có nửa chục người đang đứng quanh một tổng đài liên lạc. Đại tá Mc Kinney đang nói vào một máy vi âm.
– Roger – ông ta nói. – Tôi nhận được. Tôi sẽ báo cho Đại sứ.
– Việc gì đã xảy ra thế? – Mary rên rỉ. Hầu như nàng không thể thốt ra lời. – Con tôi đâu?
Vị đại tá trấn an:
– Chúng nó khoẻ thôi, thưa bà. Một người trong bọn do bất cẩn chạm vào công tắc cấp cứu trong xe hòm. Đèn cấp cứu trên mui xe hòm chớp lên cùng với tín hiệu sóng ngắn cấp cứu và trước khi tài xế đi được hai khu nhà, bốn chiếc xe cảnh sát đuổi theo còi báo động rú lên inh ỏi.
Mary buông người tựa vào tường nhẹ nhõm.
Nàng đã không nhận ra là nàng đã bị căng thẳng như thế nào.
“Rất dễ hiểu. – nàng nghĩ – Tại sao các người ngoại quốc sống ở đây cuối cùng quay sang dùng ma tuý hoặc uống rượu… hoặc yêu đương lăng nhăng!”.
***
Chiều hôm ấy Mary đến với con nàng.
Nàng muốn ở càng gần chúng càng tốt. Nhìn chúng, nàng tự hỏi: “Chúng nó có bị nguy hiểm không? Tất cả chúng mình đều bị nguy hiểm sao? Ai muốn hại chúng mình thế?” Nàng chẳng tìm ra câu giải đáp nào cả.
***
Ba đêm sau, Mary lại ăn tối với bác sĩ Louis Desforges. Hình như ông có vẻ thoải mái hơn với nàng lần này, và mặc dù cốt lõi của sự buồn bã nàng cảm nhận được trong người ông vẫn còn đấy, ông vẫn chịu khó chăm chú nghe và vui đùa. Mary tự hỏi liệu ông ta có cảm nhận được cùng bất lực đối với nàng như nàng đã cảm nhận đóí với ông không. Đây không chí là cái chén bạc mà mình đã gửi cho ông ấy – nàng tự thú nhận với mình – mà là một sự mời mọc đấy.
“Bà Đại sứ nghe nghi thức quá. Hãy gọi tôi là Mary”. Trời ơi, thực sự có phải nàng đang theo đuôi ông ta không? Tuy nhiên: Mình nợ ông ấy nhiều, có lẽ sinh mạng của mình. Mình đang hợp lý hoá. – Mary nghĩ như thế. Điều ấy chẳng liên quan gì với lý do mình muốn gặp lại ông ấy cả.
Họ đã ăn tối sớm tại phòng ăn trên sân thượng khách sạn Intercontinental và khi Louis đưa Mary về lại dinh, nàng hỏi:
– Anh có thích vào không?
– Cám ơn! – Ông nói – Tôi thích chứ.
Trẻ con đang ở tầng dưới; làm bài ở nhà của chúng. Mary giới thiệu chúng với Louis.
Ông cúi xuống nhìn mặt Beth bảo.
– Cho phép bác nhé. – Và ông quàng tay quanh người nó và ôm chặt lấy nó. Ông đứng thẳng lên.
– Một trong hai đứa con gái của bác nhỏ hơn cháu ba tuổi. Đứa kia độ tuổi cháu đấy. Bác muốn nghĩ rằng chúng sẽ lớn lên để xinh như cháu đấy. Beth ạ.
Beth mỉm cười.
– Cám ơn bác. Họ…
Mary vội nói:
– Tất cả có thích sôcôla nóng không?
Họ ngồi trong gian bếp rộng của Toà đại sứ, uống sôcôla nóng và trò chuyện.
Trẻ con say mê Louis và Mary nghĩ rằng nàng chưa từng nhìn một người đàn ông nào với quá nhiều thèm thuồng trong đôi mắt cả. Ông đã quên mất nàng. Ông hoàn toàn chăm chú nghe những câu chuyện về những cô con gái của ông và những giai thoại, những trò đùa cho đến khi ông buộc chúng phải cười ầm lên.
Lúc ấy gần nữa đêm, Mary nhìn đồng hồ.
– Ồ không? Các con đáng lẽ phải đi ngủ cả giờ đồng hồ trước rồi. Chuồn đi thôi.
Tim đến bên Louis.
– Bác sĩ lại đến thăm chúng cháu chứ?
– Bác hy vọng thế, Tim ạ. Tuỳ mẹ cháu đấy!
Tim quay sang Mary:
– Sao mẹ?
Nàng nhìn Louis và nói:
– Được.
Mary tiễn Louis đến cửa, ông cầm lấy tay nàng.
– Tôi sẽ không tìm cách cho bà biết buổi tối hôm nay có ý nghĩa gì đối với đâu. Mary à. Chẳng có lời nào cả.
– Tôi hài lòng. – Nàng nhìn vào đôi mắt ông và nàng cảm thấy ông đang tiến dần đến nàng. Nàng chìa môi ra. Và ông bỏ đi.
***
Sáng hôm sau khi Mary vào văn phòng, nàng nhận thấy một bên tường khác có lớp nưóc sơn mới.
Mike Slade bước vào với hai tách cà phê.
– Chào bà. – Ông ta đặt một chiếc tách lên bàn giấy của nàng.
– Có ai đấy lại viết lên tường à?
– Vâng.
– Lần này thì câu gì thế?
– Không thành vấn đề?
– Không thành vấn đề? – Nàng nói giận dữ. -Nó thành vấn đề với tôi đấy. Toà Đại sứ này có loại an ninh gì thế? Tôi không muốn có người lẻn vào văn phòng tôi và đe doạ đến tính mạng của tôi đâu. Nó viết thế nào?
– Bà muốn nguyên văn chứ?
– Vâng!
– Nó ghi: “Đi bây giờ hoặc chết!”
Mary buông người xuống ghế, thịnh nộ.
– Ông sẽ giải thích cho tôi làm thế nào có ai đấy có thể bước vào Toà đại sứ này, không bị trông thấy và viết những lời nhắn nhủ lên tường của tôi chứ?
– Tôi ước gì tôi làm được. – Mike bảo. – Chúng tôi đang làm mọi việc cần thiết để có thể khám phá ra.
– Này, mọi việc ông có thể rõ ràng là không đủ, – nàng vặn lại. – Tôi muốn có một nhân viên bảo vệ thuỷ quân lục chiến bên ngoài cửa tôi ban đêm. Rõ chứ?
– Vâng, thưa bà Đại sứ. Tôi sẽ chuyển lời bà cho đại tá Mc Kinney.
– Khỏi cần tôi sẽ đích thân nói chuyện với ông ấy – Mary nhìn theo lúc Mike rời văn phòng nàng và nàng bỗng tự hỏi ông ta có biết ai đứng đằng sau việc ấy không?
Và nàng suy nghĩ xem có thể là Mike Slade không.
***
Đại tá Mc Kinney xin lỗi.
– Tin tôi đi, thưa bà Đại sứ, tôi cũng tức giận về việc này như bà. Tôi sẽ tăng gấp đôi người gác ở hành lang và lo canh phòng 24/24 bên ngoài cửa văn phòng bà.
Mary chưa nguôi giận. Có ai đấy bên trong Toà đại sứ phải chịu trách nhiệm về sự việc đã xảy ra.
Đại tá Mc Kỉnney ở bên trong Toà đại sứ.
***
Mary mời Louis Desforges đến dự một bữa ăn tối nhỏ trong dinh. Có một chục khách khác và cuối buổi tối khi tất cả các người khác đã ra về, Louis nói:
– Bà có phiền không nếu tôi lên thăm bọn trẻ!
– Có lẽ lúc này chúng nó đã ngủ rồi, Louis ạ.
– Tôi sẽ không đánh thức chúng nó đâu. – ông hứa. – Tôi chỉ thích nhìn chúng nó thôi.
Mary cùng đi lên lầu với ông và nhìn vào trong lúc ông đứng ở ngưỡng cửa, im lặng nhìn chăm chú vào bóng dáng Tim đang ngủ.
Sau một lúc, Mary thì thầm:
– Phòng Beth theo lối này.
Mary đưa ông sang phòng ngủ khác ở cuối nhà và mở cùa. Beth đang cuộn mình quanh gối, những tấm drap gường xoắn lên chung quanh nó. Louis im lặng bước đến giường và nhẹ nhàng kéo thẳng giường ra. Ông đứng đấy một lúc lâu, mắt ông nhắm chặt lại. Rồi ông quay lại và bước ra khỏi phòng.
– Bọn trẻ đấy! – Louis nói. Giọng ông khàn khàn.
Họ đứng dấy đối diện với nhau và không khí giữa họ như được nạp điện. Ông trơ trọi trong nhu cầu của mình.
Sẽ xảy ra thôi, – Mary nghĩ thế, – Chẳng ai trong chúng mình có thể ngăn cản được cả.
Và họ ôm chặt nhau rồi môi ông áp mạnh lên môi nàng.
Ông giật ra.
– Lẽ ra tôi không nên đến. Bà nhận ra tôi đang làm gì chứ? Tôi đang làm sống lại quá khứ đấy. – Ông im lặng một lúc. – Hoặc có lẽ đấy là tương lai của tôi. Ai biết được!
Mary dịu dàng nói.
– Tôi biết.
***
David Victor, lãnh sự thương mại hối hả vào văn phòng Mary. – Có lẽ tôi có một tin rất xấu. Tôi vừa được mách nước rằng Chủ tịch Ionescu sẽ chấp thuận một hợp đồng với Arhentina để lấy một triệu rưỡi tấn bắp và với Brasil để lấy một triệu tấn đậu nành. Chúng ta đã trông cậy rất nhiều vào giao dịch ấy
– Các cuộc thương lượng đã đi đến đâu rồi?
– Gần kết thúc rồi. Chúng ta đã bị cho ra rìa. Tôi sắp gửi một công điện về Washington – với sự chấp thuận của bà, dĩ nhiên, – Ông ta thêm.
– Hãy nán lại một tí – Mary nói. Tôi muốn suy nghĩ về điều ấy.
– Bà sẽ không thay đổi được ý định của Chủ tịch Ionescu đâu. Hãy tin tôi đi, tôi đã cố gắng dùng mọi lý lẽ tôi có thể nghĩ ra.
– Vậy thì chúng ta chẳng có gì mất cả nếu tôi thử tìm cách.
***
Nàng làm cho viên bí thư của nàng bối rối.
– Dorothy, hãy tổ chức một cuộc họp với Chủ tịch Ionescu càng nhanh càng tốt.
Alexandros Ionescu mời Mary đến ăn trưa trong dinh ông. Khi bước vào, nàng được Nicu, đứa con trai 14 tuổi của Chủ tịch chào đón.
– Chào bà Đại sứ! Tôi là Nicu. Xin mời bà vào dinh.
– Cám ơn.
Đó là một cậu bé đẹp trai, cao lớn so với tuổi tác của cậu, với đôi mắt đen xinh xắn và một nước da tuyệt đẹp. Cậu có tư cách như một người trưởng thành.
– Tôi có nghe những việc thú vị về bà đấy, – Nicu bảo.
– Tôi hân hạnh được nghe điều ấy, Nicu ạ.
– Tôi sẽ bảo bố tôi rằng bà đã đến.
Mary và Ionescu ngồi đối diện với nhau trong phòng ăn chính thức, chỉ có hai người thôi. Mary nghĩ không biết vợ ông ta ở đâu. Bà ta ít khi xuất hiện, ngay cả ở những buổi lễ chính thức.
Ngài Chủ tịch đã uống rượu và đang ngà ngà. Ông ta châm một điếu Snagov, loại thuốc lá làm tại Rumani có mùi khó chịu.
– Tôi biết rằng bà đã đi ngắm cảnh với con của bà.
– Vâng, thưa ngài. Rumani thực là một đất nước xinh đẹp và có quá nhiều điều để xem.
Ông ta tặng cho nàng một nụ cười mà ông ta nghĩ là quyến rũ. – Lúc này bà phài để cho tôi chỉ cho bà xem đất nước của tôi. – Nụ cười ông ta trở nên dâm đãng – Tôi là một người hướng dẫn tuyệt vời. Tôi có thể chỉ cho bà xem nhiều điều thú vị.
– Tôi chắc ông có thể làm được, – Mary bảo.
– Thưa Chủ tịch, tôi nóng lòng gặp ngài hôm nay vì có điều quan trọng tôi muốn thảo luận với ngài.
Ionescu cười vang. Ông biết chính xác tại sao nàng đến đây. Người Mỹ muốn bán cho mình bắp và đậu nành, nhưng họ đã quá trễ. Vị Đại sứ Mỹ lần này sẽ ra đi tay không. Tệ quá. Một người phụ nữ hấp dẫn như thế.
– Vâng! – Ông ta ngây thơ nói.
– Tôi muốn nói với ngài về những thành phố kết nghĩa.
Ionescu chớp mắt.
– Xin lỗi bà?
– Các thành phố kết nghĩa. Ông biết đấy – như San Francisco và Osaka, Los Angeles và Athens, Washington và Beijing…
– Tôi không hiểu. Điều ấy có liên quan gì với…
– Thưa Chủ tịch, tôi chợt nghĩ rằng ngài có thể nổi danh khắp thế giới nếu ngài cho Bucarest kết nghĩa với một thành phố Mỹ nào đấy. Hãy nghĩ đến điều phấn khởi mà nó sẽ tạo ra. Nó hầu như sẽ gây được nhiều chú ý như kế hoạch giữa các dân tộc của Tổng thống Ellison đấy. Nó sẽ là một bước quan trọng hướng về hoà bình thế giới. Hãy nói chuyện về một nhịp cầu giữa các quốc gia chúng ta. Tôi sẽ không ngạc nhiên nếu nó làm cho ngài được giai Nobel hoà bình.
Ionescu ngồi đấy, cố gắng tập trung lại những suy nghĩ của mình. Ông thận trọng nói:
– Một thành phố kết nghĩa tại Hoa Kỳ à? Đấy là một ý kiến hay đấy. Nó sẽ liên quan đến điều gì!
– Hầu hết là sự quảng cáo tuyệt vời của ngài. Ngài sẽ là một vị anh hùng. Điều ấy sẽ là ý kiến của ngài. Ngài sẽ đến thăm thành phố ấy một chuyến. Một phái đoàn của thành phố Kansas sẽ đến thăm ngài một chuyến.
– Thành phố Kansas à?
– Đấy chỉ là một đề nghị dĩ nhiên. Tôi không nghĩ rằng ngài muốn một thành phố lớn như New York hoặc Chicago – thương mại quá. Và Los Angeles đã được đề cập đến rồi. Thành phố Kansas nằm ở miền Trung Hoa Kỳ. Ở đấy có những nông dân như những nông dân của ngài vậy. Những người với những giá trị thực tiễn, như dân tộc của ngài. Đấy sẽ là hành động của một chính sách vĩ đại, thưa Chủ tịch. Tên tuổi ngài sẽ ở trên môi mọi người. Chẳng có ai tại châu Âu đã nghĩ đến chuyện làm điều này cả.
Ông ngồi đấy, im lặng.
– Tôi… Đương nhiên tôi phải suy nghĩ rất nhiều về điều này đấy.
– Đương nhiên.
– Thành phố Kansas, Kansas và Bucarest, Rumani. – Ông gật đầu. – Chúng tôi là một thành phố rộng hơn nhiều dĩ nhiên.
– Dĩ nhiên, Bucarest sẽ là thành phố chị.
– Tôi phải thừa nhận rằng đấy là một ý kiến rất hấp dẫn đấy.
Thực ra, càng nghĩ đến điều ấy, Ionescu càng thích. “Tên mình sẽ ở trên môi mọi người”.
– Có khi nào việc này bị bác bỏ từ phía Mỹ không? – Ionescu hỏi.
– Tuyệt đối là không. Tôi có thể bảo đảm điều ấy!
Ông ta ngồi đấy, ngẫm nghĩ.
– Khi nào điều này sẽ được thi hành?
– Ngay khi ngài sẵn sàng để loan báo điều ấy!
– Tôi sẽ giải quyết mục đích của chúng ta. Ngài đã là một chính khách vĩ đại, thưa Chủ tịch, nhưng việc này càng làm cho ngài càng vĩ đại hơn!
Ionescu nghĩ đến một việc khác.
– Chúng tôi có thể thiết lập một sự trao đổi thương mại với thành phố kết nghĩa của chúng ta. Rumani có nhiều thứ để bán. Hãy cho tôi biết Kansas trồng loại hoa màu nào?
Mary ngây thơ nói.
– Bắp và đậu nành. Và nhiều món khác.
– Bà thực sự đã thực hiện việc giao dịch ấy à?
***
– Bà thực sự lừa được ông ta à? – David Victor hoi một cách hoài nghi.
– Không bao giờ cả, – Mary quả quyết với ông ta, – Ionescu quá thông minh về việc ấy. Ông ta biết tôi đang theo đuổi điều gì. Ông ta chỉ thích cái bọc tôi đã dùng để bọc điều ấy thôi. Ông có thể vào và kết thúc việc giao dịch.
Ionescu đã diễn tập bài diễn văn truyền hình của ông ta.
***
Khi Stanton Rogers nghe tin, ông điện thoại cho Mary.
– Bà là một công dân có phép màu đấy! – Ông cười – Chúng tôi nghĩ rằng chúng ta đã mất mối giao dịch ấy rồi. Bà làm cách nào thế?
– Tôi, – Mary nói. – Ông ta.
– Tổng thống nhờ tôi nói với bà rằng bà đã làm ở đấy một công việc thật vĩ đại, Mary ạ.
– Cám ơn giùm tôi đi! – Stan.
– Tôi sẽ nói. Nhân tiện đây, Tổng thống và tôi sắp đi Trung Quốc trong ít tuần nữa. Nếu bà cần đến tôi bà có thể tiếp xúc với tôi qua văn phòng tôi!
– Chúc một chuyến đi tuyệt vời!
***
Qua những tuần lễ trôi nhanh, cơn gió quay cuồng tháng Ba đã nhường chỗ cho mùa xuân rồi mùa hè và quần áo mùa Đông được thay bằng những bộ đồ mát, nhẹ. Hoa nở khắp mọi nơi và các công viên xanh um. Tháng sáu hầu như đã hết.
Tại Buenos Aires, đang là mùa đông. Khi Neusa Munez quay trở về gian phòng của mụ, trời đã về nửa đêm. Điện thoại đang reo. Mụ nhấc máy lên. “Vâng!”
– Cô Munez! Đây là một người nước ngoài từ Hoa Kỳ.
– Vâng!
– Cho phép tôi được nói chuyện với Angel chứ?
– Angel không có ở đây thưa ngài. Ngài muốn gì!
Ngài chủ sự thấy cơn giận của mình đang dâng lên cao. “Loại đàn ông nào mà lại dan díu với một mụ đàn bà như thế nhỉ. Theo sự mô tả mà Harry Lantz đã cho ngài biết trước khi Lantz bị sát hại, mụ chẳng những đần độn mà còn rất xấu xí nữa?.
– Tôi muốn bà gửi cho Angel một bức điện giùm tôi.
– Chờ một phút.
Ngài nghe tiếng điện thoại bỏ xuống và đợi.
Cuối cùng giọng của mụ trở về lại với đường dây.
– Được rồi.
– Bảo Angel rằng tôi cần ông ấy cho một hợp đồng tại Bucarest.
– Budapest à?
– Chúa ơi. – Mụ quá sức chịu đựng đối với bất kỳ ai.
– Bucarest, Rumani đấy. Bảo ông ta rằng đấy là một hợp đồng năm triệu đô-la. Ông ta phải có mặt tại Bucarest vào cuối tháng này. Còn ba tuần nữa. Cô nhận được chưa?
– Chờ một phút. Tôi đang viết.
Ngài kiên nhẫn đợi.
– Được rồi. Angel phải giết bao nhiêu người đế đổi lấy năm triệu đô-la thế?
– Nhiều…
***
Những hàng người mỗi ngày trước toà Đại sứ tiếp tục quấy rầy Mary. Nàng lại thảo luận với Mike Slade.
– Chúng ta phải làm một điểu gì đó để giúp đỡ những người ấy ra khỏi nước!
– Mọi điều đã được thử qua cả. – Mike quả quyết với nàng. – Chúng tôi đã dùng áp lực, chúng tôi đã đề nghị gia tăng số tiền lớn – câu trả lời là không. Ionescu từ chối không chịu thoả thuạn. Ông ta chẳng có ý định gì để họ đi cả. Bức màn sắt không chỉ ở chung quanh qụốc gia – nó nằm ngay trong quốc gia đấy.
– Tôi sẽ lại nói chuyện với Ionescu xem!
– Chúc may mắn.
***
Mary bảo Dorothy Stone hẹn với nhà độc tài.
Ít phút sau, viên thư ký bước vào văn phòng Mary.
– Rất tiếc, thưa bà Đại sứ. Chẳng có cuộc hẹn nào cả.
Mary nhìn bà ta bối rối.
– Điều ấy có nghĩa là gì?
– Tôi không biết chắc nhưng có một điều gì kỳ quặc đang diễn ra ở dinh. Ionescu không gặp ai cả. Thực ra chẳng có ai vào được trong Dinh cả.
Mary ngồi đấy cố hình dung ra điều gì có thể xảy ra. Có phải Ionescu đang chuẩn bị để thực hiện một lời loan báo quan trọng thuộc loại nào đấy không? Có phải một cuộc đảo chánh sắp xảy ra không? Một việc quan trọng nào đấy phải xảy ra. Dù thế nào: Mary biết là nàng phải tìm ra.
– Dorothy – nàng bảo, – Bà có liên lạc tại Dinh Chủ tịch chứ?
Dorothy mỉm cười.
“Bà muốn nói hệ thống lưới cô gái già.
– À. Có. Chúng tôi có nói chuyện với nhau.
– Tôi muốn bà hãy tìm ra điều gì đang xả ra ở đấy.
Một giờ sau, Dorothy báo cáo lại.
– Tôi đã tìm ra điều bà muốn biết. Họ giữ điều ấy rất bí mật.
– Điều gì bí mật thế?
– Con trai của Ionescu sắp chết.
Mary tái mặt.
– Nicu à? Việc gì đã xáy ra thế?
– Cậu bé ăn phải thịt nhiễm độc.
Mary hỏi nhanh.
– Bà muốn nói có một trận dịch tại Bucarest à?
– Không, thưa bà. Bà còn nhớ trận dịch người ta đã bị tại Đông Đức vừa rồi không? Rõ ràng Nicu đã đến đấy thăm và có ai đấy cho cậu bé một số thức ăn đóng hộp để làm quà. Hôm qua hắn đã ăn một ít.
– Nhưng có sérum kháng sinh cho bệnh ấy mà? – Mary thốt lên.
– Các quốc gia châu Âu không có. Trận dịch tháng qua đã tiêu thụ hết nhẵn rồi!
– Ồ, Chúa ơi!
Khi Dorothy rời văn phòng, Mary ngồi đấy suy nghĩ. Có thể đã quá trễ. nhưng vẫn… Nàng nhớ lại cậu bé Nicu trẻ tuổi đã vui vẻ và sung sướng như thế nào. Hắn 14 tuổi – chỉ hơn Beth một tuổi thôi.
Nàng ấn nút liên lạc riêng và bảo.
– Dorothy, cho tôi Trung tâm Kiểm Soát Bệnh tại Atlanta, Georgia.
Năm phút sau, nàng nói chuyện với Giám đốc.
– Vâng. thưa bà Đại sứ, chúng tôi có sérum kháng sinh cho bệnh nhiễm độc vì thịt: nhưng chúng tôi không có trường hợp nào được báo cáo tại Hoa Kỳ cả.
– Tôi không phải ở tại Hoa Kỳ”, Mary bảo ông. Tôi ở tại Bucarest. Tôi cần loại sérum ấy ngay.
Im lặng một chút.
– Tôi sẽ hân hạnh được cung cấp một số, – vị Giám đốc nói – nhưng bệnh nhiễm độc vì thịt tác dụng rất nhanh. Tôi e rằng lúc đó đến đấy…
– Tôi sẽ thu xếp để đưa đến đây, – Mary bảo – Chỉ cần chuẩn bị sẵn sàng. Cám ơn ông.
Mười phút sau nàng nói chuyện với tướng Không quân Ralph Zukor tại Washington.
– Chào bà Đại sứ. À đây là một điều thú vị bất ngờ đấy. Vợ tôi và tôi rất hâm mộ bà. Thế nào…
– Thưa Tướng quân, tôi cần một ân huệ.
– Được Bất cứ thứ gì bà muốn.
– Tôi cần phản lực cơ nhanh nhất của ngài.
– Xin lỗi?
– Tôi cần một phản lực cơ để đưa một số sérum đến Bucarest ngay.
– Tôi rõ.
– Ngài có thể thực hiện điều ẩy không?
– À vâng. Tôi sẽ cho bà biết bà cần phải làm gì. Bà phải được sự đồng ý của Bộ Trưởng Quốc Phòng. Có một số mẫu nhu cầu bà phải điền vào. Một bản sao sẽ đến với tôi và một bản khác đến Bộ quốc phòng. Chúng tôi sẽ gửi chúng…
Mary lắng nghe, nôn nóng.
– Thưa Tướng quân… hãy để tôi cho ngài biết ngài phải làm gì. Ngài phải thôi nói và đưa chiếc phi cơ ấy lên không. Nếu…
– Chẳng có cách nào…
– Tính mạng một cậu bé dang bị đe doạ. Và cậu bé lại là con trai của Chủ tịch Ionescu!
– Xin lỗi, nhưng tôi không thể cho phép…
– Thưa Tướng quân nếu cậu bé ấy chết vì một số mẫu chưa được điền vào tôi hứa với ngài rằng tôi sẽ triệu tập một cuộc họp báo mà ngài chưa từng thấy. Tôi sẽ để cho ngài giải thích tại sao ngài đã để cho con trai của Ionescu chết!
– Không lẽ tôi có thể cho phép một hoạt động như thế này nếu không được Toà Bạch Ốc chấp thuận. Nếu…
Mary đốp chát lại.
– Vậy thì hãy liên lạc đi. Sérum đang đợi tại sân bay Atlanta. Và thưa Tướng quân – mỗi một phút đều được tính cả đấy.
Nàng gác máy và ngồi đấy, lặng lẽ cầu nguyện.
Phụ tá của tướng Ralph Zukor bảo.
– Thưa ngài, có chuyện gì thế?
Tướng Zukor đáp:
– Đại sứ hy vọng tôi đưa một chiếc SR-71 để chuyển một số sérum đến Rumani.
Người phụ tá mỉm cười:
– Tôi chắc là bà ta chẳng có ý kiến gì về điều liên quan đến nó đâu, thưa Tướng quân!
– Rõ là vậy. Nhưng chúng ta cũng có thể tự làm lấy. Cho tôi Stanton Rogers.
Năm phút sau, vị tướng nói chuyện với cố vấn ngoại giao của Tổng thống.
– Tôi chỉ muốn tiếp tục ghi hồ sơ với ngài rằng lời yêu cầu ấy đã được thực hiện và đương nhiên tôi từ chối. Nếu…
Stanton Rogers nói:
– Tướng quân, ông có thể đưa một chiếc SR-71 lên không sớm như thế nào?
– Trong 10 phút, nhưng…
– Hãy làm đi.
***
Hệ thống thần kinh của Nicu Ionescu đã bị anh hưởng. Cậu bé nằm trên giường, mất phương hướng, đổ mồ hôi, xanh xao và được gắn một ống thở. Có ba bác sĩ bên giường bệnh.
Chủ tịch Ionescu bước nặng nề vào phòng ngủ của con trai ông.
– Việc gì đã xảy ra?
– Thưa ngài, chúng tôi đã liên lạc với đồng nghiệp của chúng tôi khắp Đông và Tây Âu. Chăng còn tí sérum kháng sinh nào cả.
– Còn Hoa Kỳ?
Vị bác sĩ nhún vai.
– Khi chúng ta có thể thu xếp cho ai đấy để đưa sérum về đây thì… – Ông ta dừng lại một cách tế nhị – … tôi e rằng đã quá trễ.
Ionescu bước đến bên giường và cầm tay cậu con trai lên. Nó ẩm nhớt và lạnh.
– Con sẽ không chết đâu! – Ionescu khóc. – Con sẽ không chết đâu.
***
Khi chiếc phản lực chạm đất tại sân bay Quốc tế Atlanta, một chiếc xe hòm của không lực đang đợi sérum kháng độc được xếp trong nước đá.
Ba phút sau chiếc phản lực lại lên không hướng mũi về đông bắc.
Chiếc SR-71 chiếc phản lực siêu âm nhanh nhất của không lực, nhanh gấp ba lần tốc độ âm thanh. Nó bay chậm lại một lần để nhận nhiên liệu giữa Đại Tây Dương. Chiếc phi cơ đã thực hiện phi vụ 4.000 dặm đến Bucarest chỉ hơn hai giờ một chút.
Đại tá Mc Kinney đang đợi tại sân bay. Một đoàn hộ tống của quân đội dọn đường vào dinh Chủ tịch.
Mary ở lại văn phòng nàng suốt đêm nhận các báo cáo giờ chót. Báo cáo cuối cùng đến lúc 6 giờ sáng.
Đại tá Mc Kinney điện thoại:
– Họ đã chuyền sérum cho cậu bé. Các bác sĩ nói rằng nó sẽ sống được!
– Ồ tạ ơn Chúa!
Hai ngày sau, một xâu chuỗi hột xoàn và ngọc lục bảo được chuyển đến văn phòng Mary kèm theo một bức thư:
“Tôi không bao giờ đủ lời để cám ơn bà
Alexandros Ionescu”
– Chúa ơi! – Dorothy thốt lên khi bà ta thấy xâu chuỗi. – Nó phải đến nửa triul đô-la đấy?
– Ít nhất cũng phải như thế! – Mary nói. – Hãy trả nó lại.
Sáng hôm sau. Chủ tịch Ionescu cho mời Mary đến.
Một người phụ tá nói:
– Chủ tịch đang đợi bà trong văn phòng.
– Cho phép tôi thăm Nicu trước, được không?
– Vâng, dĩ nhiên! Ông ta đưa nàng lên lầu.
Nicu đang nằm trên giường đọc sách. Cậu bé nhìn lên lúc Mary bước vào.
– Chào bà Đại sứ!
– Chào Nicu!
– Bố cháu đã cho cháu biết điều bà đã làm.
– Cháu mong được cám ơn bà đấy.
Mary nói:
– Tôi không thể để cậu chết được. Tôi để dành cậu cho Beth một ngày nào đấy!
Nicu cười:
– Hãy đưa cô ấy đến đây và chúng cháu sẽ nói chuyện về việc ấy.
Chủ tịch Ionescu đang đợi Mary ở tầng dưới.
– Ông lên tiếng không cần lời mở đầu:
– Bà đã trả lại món quà của tôi?
– Vâng thưa ngài.
– Ông chỉ một chiếc ghế. – Ngồi xuống đi. – Ông nhìn nàng một lúc. – Bà muốn gì nào?
Mary nói:
– Tôi không buôn bán sinh mạng của trẻ con.
– Bà đã cứu mạng con tôi. Tôi phải biếu bà cái gì đấy!
– Thưa ngài ngài chăng nợ tôi điều gì cả.
Ionescu đấm mạnh lên bàn giấy.
– Tôi sẽ không mắc nợ bà đâu! Ra giá của bà đi.
Mary bảo.
– Thưa ngài, chẳng có giá nào cả. Bản thân tôi có hai đứa con. Tôi hiểu ngài phải qua cảm giác như thế nào?
Ông nhắm mắt một lúc.
– Bà biết không? Nicu là đứa con trai duy nhất của tôi. Nếu có điều gì xảy ra cho nó… – Ông dừng lại, không nói tiếp được.
– Tôi đã lên lầu thăm cậu ấy. Cậu ấy trông mạnh khoẻ đấy! – Nàng đứng lên. – Nếu không có điều gì khác, thưa ngài, tôi có một cuộc hẹn tại Toà đại sứ!
Nàng bắt đầu bỏ đi.
– Hãy đợi đã.
Mary quay lại.
– Bà không nhận quà sao?
– Không, tôi đã giải thích…
Ionescu đưa một tay lên.
– Được rồi, được rồi.
– Ông nghĩ một lúc.
– Nếu bà có một điều ước, bà sẽ ước gì?
– Chẳng ước gì cả!
– Bà phải ước. Tôi van đấy! Một điều ước. Bà muốn gì cũng được!
Mary đứng dậy, quan sát kỹ nét mặt của ông, suy nghĩ. Cuối cùng nàng nói:
– Tôi ước rằng sự hạn chế đối với người Do Thái đang đợi rời Rumani có thể được bãi bỏ.
Ionescu ngồi đấy lắng nghe những câu nói của nàng. Những ngón tay của ông gõ lên bàn giấy.
– Tôi rõ. – Ông ngồi im một lúc lâu. Cuối cùng ông ngẩng lên nhìn Mary. – Điều ấy sẽ được thi hành. Dĩ nhiên, họ sẽ không được phép ra đi tất cả, nhưng… tôi sẽ dễ dàng hơn.
***
Khi lời loan báo được thông báo rộng rãi hai ngày sau, Mary nhận được một cú điện thoại của chính Tổng thống Ellison.
– Nhờ ơn Chúa – ông nói, – tôi nghĩ rằng tôi đã đưa đi một nhà ngoại giao và tôi được một người thợ có phép màu.
– Tôi thật may mắn thưa Tổng thống.
– Đấy là loại may mắn mà tôi mong cho tất cả những nhà ngoại giao của tôi đều có. Tôi muốn khen ngợi bà, Mary, về tất cả mọi việc bà đã làm ở đấy.
– Cám ơn, thưa Tổng thống.
Nàng gác máy, cảm thấy như có một ngọn lửa ấm áp trong lòng.
***
– Tháng 7 sắp đến nơi rồi! – Harriet Kruger bảo Mary. – Trong quá khứ thường thường Đại sứ tổ chức một bữa tiệc nhân ngày 4-7 cho những người Mỹ đang sống tại Bucarest. Bà muốn thế không?
– Ờ. Tôi nghĩ đấy là một ý kiến đáng yêu đấy.
– Tốt. Tôi sẽ lo sắp đặt tất cả. Nhiều cờ, bong bóng, một ban nhạc – pháo.
– Nghe hay đấy. Cám ơn Harriet.
Điều ấy sẽ chi vào kinh phí của dinh, nhưng nó xứng đáng như thế. Sự thật là – Mary nghĩ, – Mình nhớ nhà đấy.
***
Florence và Douglas Schiffer bất ngờ đến thăm Mary.
– Chúng tôi đang ở Rome, – Florence thét lên trong điện thoại. – Chúng tôi có thể đến thăm chị không?
Mary hồi hộpL
– Chị có thể đến đây trong bao lâu?
– Ngày mai chị thấy thế nào?
Khi gia đình Schiffer đến sân bay Otopeni ngày hôm sau. Mary đến đón họ bằng chiếc xe hòm của Toà đại sứ. Họ ôm nhau và hôn nhau nồng nhiệt.
– Chị kỳ cục thật! – Florence bảo. – Làm Đại sứ mà không thay đổi tí nào cả.
– Chị sẽ ngạc nhiên đấy! – Mary nghĩ thế.
Trên chuyến xe trở về dinh. Mary chỉ những phong cảnh cũng những phong cảnh nàng đã thấy lần đầu tiên vào 4 tháng trước. Chỉ có 4 tháng thôi sao?
Cứ như là cả thiên thu đấy.
– Đây là nơi chị sống à? – Florence lên tiếng hỏi, lúc họ vào cổng dinh có một người lính thuỷ quân lục chiến canh gác. – Tôi xúc động đấy!
Mary đưa gia đình Schiffer đi một vòng quanh dinh.
– Chúa ơi! – Forence thốt lên. – Một hồ bơi, một rạp hát, một nghìn căn phòng và công việc của riêng chị!
Họ đang ngồi trong phòng ăn rộng để ăn trưa và tán gẫu về những người láng giềng của họ tại thị trấn Junction.
– Chị có nhớ nơi ấy tí nào không? – Douglas muốn biết.
– Có. – Và ngay ca khi nàng nói, Mary nhận ra nàng đã đi xa nhà như thế nào. Junction có nghĩa là hoà bình và an ninh, một lối sống thân ái, dịu dàng. Ở đây là sự sợ hãi và kinh hoàng với những lời đe doạ bẩn thỉu vẽ nguệch ngoạc trên tường của văn phòng nàng bằng sơn đỏ. – Đỏ, màu của bạo lực.
– Chị đang nghĩ gì thế? – Florence hỏi.
– Gì đấy? Ồ, chẳng có gì cả. Tôi chỉ mơ mộng thôi. Cả hai bạn đáng yêu đang làm gì ở châu Âu thế?
– Tôi phải tham dự một cuộc hội nghị y khoa tại Rome, – Douglas bảo.
– Tiếp tục đi – hãy kể cho chị ấy phần còn lại, – Florence thúc giục.
– Mà thôi, sự thật thì, tôi không rõ tôi định đi đâu cả, nhưng chúng tôi quan tâm đến chị và muốn tìm hiểu xem chị như thế nào. Thế là chúng tôi đến đây.
– Tôi thật hân hạnh.
– Tôi chưa hề bao giờ nghĩ rằng mình được biết một ngôi sao lớn như thế, – Florence thở dài…
Mary bật cười.
– Florence, làm Đại sứ không biến tôi thành ngôi sao đâu!
– Ồ, không phải tôi đang nói như thế đâu.
– Chị đang nói đến điều gì thế?
– Chị thật sự không biết ư?
– Biết gì?
– Mary, tuần rồi có một bài viết dài về chị trong tờ Time với hình của chị và các cháu. Chị đang được đề cập trong tất cả các tạp chí và báo chí ơ quê nhà đấy. Khi Stanton Rogers tổ chức họp báo về ngoại giao, ông ta dùng chị làm một ví dụ sáng ngời. Tổng thống nói về chị. Hãy tin tôi đi, tên chị đang trên môi mọi người đấy.
– Tôi đoán là tôi đã mất liên lạc, – Mary bảo.
Nàng nhó lại điều Stanton đã nói: “Tổng thống đã ra lệnh quảng cáo”.
– Chị có thể ở lại bao lâu? – Mary hỏi.
– Tôi thích ở mãi, nhưng chúng tôi dự định ở đây ba ngày rồi chúng tôi lên đường về nhà.
Douglas hỏi.
– Chị xoay sở ra sao đấy, Mary? Tôi muốn nói về – chị biết đấy – Edward?
– Tôi thấy đỡ hơn. – Mary từ từ nói. – Tôi nói chuyện với anh ấy mỗi đêm. Nghe có điên không.
– Thực sự không đâu.
– Vẫn là địa ngục. Nhưng tôi cố gắng. Tôi cố gắng.
– Chị… đã… gặp ai chưa? – Florence tế nhị hỏi.
Mary mỉm cười.
– Quả thực, có lẽ có đấy. Chị sẽ gặp anh ấy trong bữa ăn tối nay.
***
Gia đình Schiffer thích bác sĩ Louis Desforges ngay. Họ đã nghe rằng người Pháp cách biệt và trưởng giả nhưng Louis đã chứng tỏ thân thiện, nồng hậu và hoạt bát. Ông và Douglas tham gia vào những cuộc thảo luận dài về thuốc. Đấy là một trong những buổi tối sung sướng nhất của Mary kể từ khi nàng đến Bucarest. Trong một lúc ngắn ngủi, nàng cảm thấy an toàn và thoải mái.
Lúc 11 giờ, gia đình Schiffer rút lui lên lầu đến phòng dành cho khách đã được chuẩn bị cho họ.
Mary vẫn còn ở dưới lầu chào từ biệt Louis. Ông bảo.
– Tôi thích bạn của bà. Tôi hy vọng tôi sẽ gặp lại họ!
– Họ cũng thích ông nữa. Họ sắp đi Kansas trong hai ngày nữa! – Mary bảo.
Ông nhìn nàng đăm đăm.
– Mary – bà không nghĩ đến việc đi sao?
– Không, – Mary bảo. – Tôi sẽ ở lại.
Ông mỉm cười.
– Tốt! – Ông do dự rồi điềm tĩnh nói – Tôi sẽ đi lên núi vào dịp cuối tuần. Tôi sẽ rất thích nếu bà đến đấy với tôi.
– Vâng.
Việc đơn giản như thế.
Đêm ấy, nàng nằm trong bóng tối nói chuyện với Edward.
“Anh yêu, em sẽ mãi mãi, mãi mãi yêu anh, nhưng em không được quyền cần đến anh nữa. Đây là lúc em cần đến cuộc sống mới. Anh sẽ luôn luôn là một phần của cuộc sống ấy, nhưng cũng còn người khác nữa. Louis không phải là anh mà là Louis. Anh ấy khoẻ mạnh, tốt bụng và can đảm. Điều ấy gần giống như em có thể có anh vậy. Xin hãy hiểu cho Edward. Xin…
Nàng ngồi trên giường và bật ngọn đèn bên giường ngủ lên. Nàng nhìn đăm đăm vào chiếc nhẫn cưới của nàng một lúc lâu rồi từ từ tuột nó ra khỏi ngón tay nàng.
Đấy là một vòng tròn biểu tượng cho một sự kết thúc và một sự khởi đầu.
***
Mary đưa gia đình Schiffer đi tham quan quanh Bucarest một vòng thạt nhanh và lo cho những ngày của họ được lấp đầy trọn vẹn. Ba ngày trôi qua thật nhanh và khi gia đình Schiffer ra đi, Mary cảm thấy đau nhói vì cô đơn, một ý thức bị cách biệt hoàn toàn với cội nguồn của nàng và một lần nữa lại trôi trở về một vùng đất xa lạ và nguy hiểm.
Mary uống cà phê như thường lệ với Mike Slade và thảo luận về chương trình hoạt động trong ngày.
Khi họ uống xong, Mike bảo.
– Tôi đã nghe tin đồn. Mary cũng đã nghe những tin ấy nữa.
– Về Ionescu và cô nhân tình mới của ông ấy phải không? Hình như…
– Về bà đấy.
Nàng cảm thấy sững lại:
– Thật à? Loại tin đồn nào thế?
– Hình như bà gặp bác sĩ Louis Desforges nhiều.
Mary cảm thấy một cơn giận đang bùng lên.
– Tôi gặp ai thì cũng chẳng là công việc của ai cả!
– Tôi xin không đồng ý với bà, bà Đại sứ ạ. Đấy là công việc của mọi người trong Toà đại sứ đấy. Chúng ta có một quy luật nghiêm nhặt chống lại việc dan díu với người ngoại quốc và vị bác sĩ ấy là một người ngoại quốc đấy! Ông ta cũng là một nhân viên địch nữa.
Mary hình như quá kinh ngạc để thốt nên lời.
– Điều ấy phi lý! – Nàng lắp bắp. – Ông biết gì về bác sĩ Desforges chứ?
– Hãy nghĩ lại cách bà gặp ông ta đi, – Mike Slade đề nghị. – Cô gái bị nạn và chàng hiệp sĩ trong bộ áo giáp sáng chói. Đấy là trò cũ kỹ nhất thế giới. Chính tôi cũng đã dùng đến nó.
– Tôi không trách điều ông đã làm và điều ông chưa làm, – Mary vặn lại. – Ông ấy đáng giá cả chục người như ông đấy. Ông ấy chiến đấu chống quân khủng bố tại Algerie và chúng đã sát hại vợ con ông ấy!
Mike mềm mỏng nói:
– Hay đấy. Tôi đã xem hồ sơ ông ta. Ngài bác sĩ của bà chưa bao giờ có vợ con cả.

Bình luận