– Con này còn đẹp hơn cả con kia, – nhân viên bảo vệ nghĩ thế. Nàng trông không giống một con điếm mà có thể là minh tinh điện ảnh hoặc một người mẫu gì đấy, tuổi vừa độ 20, có mái tóc hoe dài và một làn da trắng như sữa. Nàng mặc một chiếc áo kiểu.
Lev Pasternak đích thân đến cổng để đưa nàng vào nhà. Cô gái, Bisera, người Nam Tư và đây là chuyến đầu tiên nàng đến Pháp. Quang cảnh của tất cả những nhân viên an ninh võ trang làm nàng căng thẳng. Mình không biết mình phải làm gì đây? Bisera chỉ biết rằng tên ma cô của nàng đã trao cho nàng một vé phi cơ khứ hồi và bảo nàng rằng nàng sẽ được trả 2.000 đô-la cho công việc dài một tiếng đồng hồ.
Lev Pasternak gõ vào cửa phòng ngủ và giọng của Groza vọng ra:
– Vào đi.
Pasternak mở cửa và đưa cô gái vào bên trong, Marin Groza đang đứng tại chân giường. Ông đang mặc áo ngủ và nàng không biết được rằng ông đang trần truồng trong chiếc áo ấy.
Lev Pasternak lên tiếng:
– Đây là Bisera. – Chàng không nói đến tên Mary Groza.
– Chào em, vào đi.
Pasternak bỏ đi sau khi cẩn thận đóng cửa lại sau lưng chàng và Marin Groza còn lại một mình với cô gái.
Nàng đi về phía ông và nở nụ cười quyến rũ:
– Anh trông thoải mái đấy. Tại sao em không cởi quần áo và cả hai chúng ta đều thoải mái nhỉ?
Nàng bắt đầu cởi áo.
– Không, Hãy giữ quần áo lại.
Nàng nhìn ông kinh ngạc:
– Anh không thích em.
Groza bước đến tủ và lựa một cây roi. “Tôi muốn em dùng cái này”.
À ra thế. Một thần vật nô dịch. Kỳ lạ. Ông ta không có vẻ như thế. Người ta không bao giờ biết đâu: Bisera nghĩ thế.
– Được thôi, anh yêu. Bất cứ gì tuỳ anh.
Marin Groza cởi chiếc áo ngủ ra và xoay ]ại.
Bisera sững sờ khi nhìn thấy thân thể đầy những vết sẹo của ông. Nó đầy những đường khâu dữ tợn.
Có một điều gì đấy trên nét mặt ông làm nàng bối rối và khi nàng nhận thức được đấy là gì, nàng càng lúng túng hơn. Thực là thống khổ. Người đàn ông đang bị điều đau đớn. Tại sao ông ta muốn bị quất như thế? Nàng nhìn ông trong lúc ông đang đi đến một chiếc ghế đẩu và ngồi lên đấy.
– Mạnh, – Ông lên tiếng. – Hãy quất cho tôi thật mạnh.
– Được thôi!
Bisera nhặt chiếc roi da dài lên. Sự khổ dâm không phải là mới lạ với nàng, nhưng ở đây có một điều gì khác mà nàng không hiểu được.
Mà thôi, chẳng phải là phận sự của mình, – Bisera nghĩ thế! – Cứ lấy tiền và chuồn đi.
Nàng giơ roi lên và quất vào tấm lưng trần của ông.
– Mạnh hơn, – Ông thúc giục. – Mạnh hơn.
Ông nao núng với cơn đau khi chiếc roi da đập mạnh vào da ông. Một lần, hai lần… thêm nữa… và thêm nữa, càng lúc càng mạnh hơn. Cái ảo ảnh mà ông đã đợi lúc ấy đến với ông. Cảnh vợ con ông bị hãm hiếp hiện dần lên trong óc ông. Đó là một cuộc hãm hiếp tập thể và những bọn lính cười ha hả đi từ người đàn bà tới cô gái nhỏ, quần chúng kéo xệ xuống, sắp hàng đợi đến lượt mình. Marin Groza bám vào chiếc ghế đẩu như thể bị buộc vào đấy. Trong lúc chiếc roi liên tục hạ xuống, ông có thể nghe được những tiếng thét của vợ con ông van lơn xin thương xót, ngạt thở vì dương vật của bọn đàn ông nhét trong miệng, đồng thời bị hãm hiếp như con vật cho đến khi máu bắt đầu thổ ra và những tiếng kêu khóc của họ lắng dần.
Và Marin Groza rên rỉ:
– Mạnh hơn!
Và với mỗi tiếng roi, ông cảm thấy lưỡi dao bén ngọt thọc sâu vào thiến bộ sinh dục của ông. Ông khó thở.
– Thôi! Thôi! – Giọng ông chỉ còn là tiếng khò khè. Phổi ông như bị tê liệt.
Cô gái dừng lại, giữ chiếc roi lại nửa chừng.
– Này, anh có sao không? Em…
Nàng trông thấy ông ngã xuống sàn nhà, đôi mắt mở to chẳng nhìn vào đâu cả.
Bisera thét lên.
– Cứu tôi với! Cứu tôi với!
Lev Pasternak chạy vào, súng cầm tay. Chàng trông thấy bóng người trên sàn nhà.
– Việc gì đã xảy ra thế?
Bisera cuồng loạn.
– Ông ấy chết. Ông ấy chết! Tôi chẳng làm gì cả. Tôi chỉ quất ông ấy như ông ấy bảo tôi. Tôi thề đấy!
Vị bác sĩ trong biệt thự, vào phòng chỉ trong vài giây. Ông nhìn thân thể Marin Groza và cúi xuống khám nghiệm. Nước da đã xanh lại và cơ bắp cứng đờ.
Ông ta nhặt chiếc roi lên và ngửi.
– Gì thế?
– Trời! Chất cura. Nó là chất nhựa lấy từ một loại cây Nam Mỹ. Người Inca dùng nó để giết kẻ thù. Trong vòng ba phút, toàn bộ hệ thống thần kinh sẽ bị tê liệt.
Hai người đàn ông đứng đấy, bất lực nhìn vị lãnh tụ đã chết của họ.
***
Tin tức về cuộc ám sát Marin Groza được loan khắp thế giới bằng vệ tinh. Lev Pasternak có khả năng tránh báo chí về những chi tiết bẩn thỉu. Tại Washington DC, Tổng thống có một cuộc họp với Stanton Rogers.
– Cậu nghĩ ai ở đằng sau vậy, Stan?
– Hoặc người Nga hoặc Ionescu. Rốt cuộc cũng đến việc ấy thôi, phải không? Họ không muốn nguyên trạng bị quấy rối.
– Vậy là chúng ta sẽ đương đầu với Ionescu. Rất tốt. Hãy xúc tiến việc bổ nhiệm Mary Ashley càng nhanh càng tốt.
– Bà ấy đang trên đường đến đây, Paul ạ.
***
Được tin, Angel mỉm cười.
– Việc xảy ra sớm hơn mình nghĩ.
10 giờ tối, điện thoại riêng reo và ngài chủ sự nhấc ống nghe.
– A-lô.
Ông nghe giọng hầu của Neusa Munez.
– Angel đã xem báo sáng nay. Anh ấy bảo đặt tiền vào tài khoản ngân hàng của anh ấy.
– Hãy bảo ông ấy rằng việc đó sẽ được lo ngay. Và cô Munez hãy bảo Angel rằng tôi rất hài lòng.
Đồng thời hãy bảo ông ấy rằng tôi có thể lại cần đến ông ấy rất sớm đấy. Cô có một số điện thoại nào để tôi có thể liên lạc với cô không?
Ngưng lại một lúc lâu, rồi:
– Tôi đoán vậy.
Nàng cho ông số điện thoại.
– Tốt. Nếu Angel…
Đường dây bị cúp.
– Khỉ thật con chó cái ngu xuẩn ấy.
Số tiền được đặt vào số tài khoản tại Zurich sáng hôm ấy và một giờ sau đấy nó được nhận và được chuyển đến một ngân hàng Ả-rập Saudi tại Genève.
– Một người không thể không quá thận trọng lúc này, – Angel nghĩ thế. – Bọn chủ ngân hàng quái quỷ ấy sẽ lừa bạn bằng mọi cơ hội có được.