Tổng thống Paul Ellison đặt bản báo cáo an ninh cuối cùng về Mary Ashley xuống và nói:
– Chẳng có một vết nhơ nào cả, Stan ạ.
– Tôi biết. Tôi nghĩ bà ấy là một ứng cử viên hoàn hảo. Dĩ nhiên, Bộ Ngoại giao sẽ không thích thứ.
– Chúng ta sẽ cho họ một vố nên thân. Bây giờ chúng ta hãy hy vọng Thượng viện sẽ ủng hộ chúng ta.
Văn phòng của Mary Ashley tại giảng đường Kedzie là một phòng nhỏ dễ chịu với những giá sách nhét đầy những quyển sách tham khảo về các quốc gia Trung Âu. Đồ dùng khiêm tốn gồm một chiếc bàn giấy gãy nát và một chiếc ghế quay, một bàn nhỏ ở cửa sổ chất đầy những giấy tờ thi cử, một chiếc ghế dựa hình nấc thang và một chiếc đèn đọc sách. Trên bức tường sau bàn giấy là một bản đồ Balkan. Một bức tranh xưa của ông nội Mary treo trên tường. Nó đã được chụp khoảng đầu thế kỷ và người trong bức ảnh đang đứng trong tư thế cứng nhắc không tự nhiên, trong bộ đồ của thời kỳ ấy. Bức ảnh là một trong những bảo vật của Mary. Chính ông nội của nàng đã truyền lại cho nàng sự tò mò sâu sắc về Rumani. Ông đã kể cho nàng những câu chuyện lãng mạn về Nữ hoàng Marie, các nữ nam tước và công chúa, những chuyện cổ tích về Ambert, ông hoàng Consort của Anh quốc và Alexander II, Nga hoàng và hàng chục nhân vật ly kỳ.
– Ở đâu đấy trong căn bản của chúng ta có một giòng máu hoàng gia. Nếu không có cách mạng, có lẽ con sẽ là một công chúa đấy.
Nàng hay mơ về điều ấy.
Mary đang ở giữa những đống giấy tờ thi lên lớp khi cánh cửa mở ra và khoa trưởng Hunter bước vào.
– Chào bà Ashley. Bà có rảnh một chút không?
Đây là lần thứ nhất mà khoa trưởng viếng thăm văn phòng nàng.
Mary đột nhiên cảm thấy phấn khởi. Chỉ có thế có một lý do duy nhất cho việc khoa trưởng đích thân đến đây: ông sẽ bảo nàng rằng Trường đại học sẽ cho nàng một chân giảng dạy.
– Dĩ nhiên! – nàng lên tiếng – Xin mời ông ngồi.
Ông ngồi xuống chiếc ghế nấc thang.
– Các lớp học của bà như thế nào?
– Tôi nghĩ rằng rất tốt. – Nàng không thể chờ đợi việc báo tin cho Edward. Chàng sẽ thật hãnh diện.
Ít có ai vào tuổi nàng, lại nhận được một chân giảng dạy tại một Trường đại học.
Khoa trưởng Hunter hình như không được thoải mái.
– Bà có gặp một loại rắc rối nào đó không, bà Ashley?
Câu hỏi đột kích nàng bất thình lình.
– Rắc rối à? – Tôi… không. Tại sao?
– Một số người từ Washington đã đến gặp tôi và đặt câu hỏi về bà.
Mary Ashley lại nghe âm vang của những lời Lorence Schiffer “Một nhân viên Liên bang ở Washington… ông ta đặt ra đủ câu hỏi về Mary. Ông ta làm như nàng là một loại gián điệp quốc tế Nàng có là một người Mỹ trung thành không? Nàng có phải là một người vợ và là một người mẹ tốt không?”
Vậy, rốt cuộc chẳng phải là chân giảng dạy của nàng. Nàng bỗng đâm ra khó nói.
– Họ muốn biết điều gì, thưa khoa trưởng Hunter?
– Họ hỏi thăm về danh tiếng làm giáo sư của bà và họ đặt ra các câu hỏi về đời tư của bà.
– Tôi không thể giải thích được. Thực sự tôi không biết việc gì đang diễn ra. Tôi chẳng bị loại rắc rối nào cả. Theo tôi được biết! – nàng nói thêm một cách thoả đáng.
Ông nhìn nàng bằng vẻ hoài nghi rõ ràng.
– Họ có bảo với ông tại sao họ đặt các câu hỏi về tôi không?
– Không. Thực ra, tôi được yêu cầu giữ câu chuyện hoàn toàn bí mật. Nhưng tôi trung thành với bạn của tôi và tôi chỉ cảm thấy công bằng với bà nếu bà được báo tin về việc này. Nếu tôi biết được điều gì, tôi chỉ thích biết được từ bà thì hơn. Bất kỳ một điều xấu xa nào liên quan đến một trong những giáo sư của chúng tôi sẽ phản ánh xấu cho Trường đại học.
Nàng lắc đầu tuyệt vọng.
– Tôi thật sự chẳng thể nghĩ ra điều gì cả!
Ông ta nhìn nàng một lúc, dường như sắp nói một điều gì khác, rồi gật đầu.
– Như vậy đấy, bà Ashley ạ!
Nàng nhìn ông bước ra khỏi văn phòng và tự hỏi:
– Trời ơi, không biết mình đã làm gì nào?
***
Mary rất điềm tĩnh suốt bữa ăn chiều. Nàng muốn đợi Edward ăn xong mới tiết lộ tin tức của diễn biến vừa qua. Họ sẽ cùng cố gắng hình dung ra vấn đề. Hai đứa bé trở nên bất trị. Beth đã từ chối đụng vào bữa ăn chiều của nó.
– Chẳng còn ai ăn thịt nữa cả. Đấy là một phong tục dã man đã được một người thượng cổ mang lại. Người văn minh không ăn thú vật sống.
– Không phải ăn sống, – Tim biện luận. – Nó chết rồi. Vậy chị cũng có thể ăn được.
– Các con! – Thần kinh của Mary chịu hết nổi. – Không được thêm lời nào nữa. Beth, hãy tự ăn xà lách lấy.
– Chị ấy có thể gặm cỏ ngoài đồng, – Tim đề nghị.
– Tim ăn cho xong đi. – Đầu nàng bắt đầu đập mạnh. – Edward! Chuông điện thoại reo.
– Của con đấy, – Beth nói. Nó nhảy ra khỏi ghế và chạy nhanh lại điện thoại. Nó nhấc lên và lên tiếng một cách quyến rũ:
– Virgil đấy à? – Nó nghe một lúc và vẻ mặt nó thay đổi. – Ồ, đúng rồi, – nó nói một cách chán nản. Nó dằn mạnh ống nghe xuống và trở về bàn.
– Việc gì thế, – Edward hỏi.
– Một kẻ đùa thực sự. Ông ta nói rằng Toà Bạch Ốc gọi mẹ.
– Toà Bạch Ốc à? – Edward hỏi.
Điện thoại lại reo.
– Em sẽ đến, – Mary lên tiếng. Nàng đứng lên và đi đến chỗ điện thoại. – Vâng.
Trong lúc lắng nghe, khuôn mặt nàng trở nên giận dữ. – Chúng tôi đang ăn chiều và tôi không chợt nghĩ rằng việc này buồn cười ông chỉ có thể… gì thế? Ai? Tổng thống à?
Căn phòng bỗng im lặng.
– Hãy đợi… tôi… Ô, chào ngài Tổng thống.
Khuôn mặt nàng hiện lên vẻ kinh ngạc. Gia đình nàng trố mắt nhìn nàng.
– Vâng, thưa ngài. Tôi nhận ra giọng nói của ngài. Tôi… Tôi xin lỗi về việc gác máy một lúc hồi nãy. Beth nghĩ rằng đó là Virgil và… vâng, thưa ngài, cám ơn ngài.
Nàng đứng đấy lắng tai nghe.
– Tôi có muốn phục vụ gì cơ ạ? – Mặt nàng chợt ửng đỏ.
Edward đã đứng dậy, đi về phía điện thoại, hai đứa trẻ theo sát sau lưng chàng.
– Có lẽ có sự nhầm lẫn nào đấy, thưa ngài Tổng thống. Tôi tên là Mary Ashley. Tôi là một giáo sư tại Trường đại học Kansas của tiểu bang và… ngài có đọc à? Cám ơn ngài… Ngài tốt quá… Vâng. Tôi tin rằng… – Nàng lắng nghe một lúc lâu. – Vâng, thưa ngài, tôi đồng ý. Nhưng không có nghĩa rằng tôi… Vâng, thưa ngài. Tôi rõ, chắc chắn rằng tôi hãnh diện. Tôi chắc rằng đấy là một cơ hội tuyệt vời, nhưng tôi… Dĩ nhiên là tôi muốn. Tôi sẽ bàn lại với chồng tôi và trả lời lại với ngài. – Nàng nhặt một cây bút và viết số. – Vâng, thưa ngài. Tôi đã viết xong. Cám ơn ngài Tổng thống. Chào ngài.
Nàng chậm rãi gác ống nghe và đứng dậy đầy kinh ngạc.
– Có việc gì đấy, em? – Edward lên tiếng chất vấn.
– Tổng thống thật à? – Tim hỏi.
Mary buông mình xuống một chiếc ghế:
– Phải, đúng thật.
Edward nắm lấy tay của Mary trong tay chàng.
– Mary, ông ấy nói gì thế, ông ấy muốn gì thế?
Mary ngồi lặng ở đấy, suy nghĩ: Vậy ra tất cả những câu hỏi là thế.
Nàng nhìn lên Edward và những đứa con rồi chậm rãi nói:
– Tổng thống có đọc cuốn sách của em và bài viết của em trong tạp chí Foreign Affairs và ngài cho là xuất sắc. Ngài nói rằng đấy là loại suy nghĩ mà ngài muốn cho chương trình giữa các dân tộc của ngài. Ngài muốn bổ nhiệm em làm Đại sứ tại Rumani.
Khuôn mặt Edward lộ vẻ hoài nghi hoàn toàn.
– Em à? Tại sao là em?
Đấy đúng là điều Mary đã tự hỏi mình, nhưng nàng thấy Edward có thể đã khéo xử hơn. Lẽ ra chàng nên nói “Tuyệt thật! Em sẽ làm một đại sứ vĩ đại”, nhưng chàng lại thực tế.
– Quả thực, tại sao lại là mình nhỉ?
– Em không có kinh nghiệm chính trị nào cả?
– Em nhận thức rõ điều ấy – Mary chua chát trả lời – Em đồng ý rằng cả sự việc này buồn cười thật.
– Mẹ sẽ đi làm đại sứ à? – Tim hỏi.- Mình sẽ đi Rome à?
– Rumani đấy.
– Rumani ở đâu?
Edward quay sang lũ con.
– Cả hai con ăn cho xong đi. Mẹ và bố muốn trò chuyện một chút.
– Chúng con không được tham gia bỏ phiếu à? – Tim hỏi.
– Bằng lá phiếu khiếm diện.
Edward cầm tay Mary và đưa nàng vào thư viện. Chàng quay sang nàng nói:
– Anh xin lỗi nếu giọng anh như một con lừa vênh váo trong đấy. Anh chỉ là một…
– Không. Anh đúng hoàn toàn, Edward ạ. Tại sao họ lại phải chọn em nhỉ?
Khi Mary gọi chàng là Edward, chàng biết chàng đang gặp rắc rối.
– Em à, có lẽ em sẽ là một vị đại sứ hoặc một nữ đại sứ vĩ đại hoặc bất kỳ thứ gì họ gọi lúc nãy. Nhưng em phải chấp nhận ràng đến hơi kinh ngạc đấy!
Mary dịu lại.
– Hãy thử tin vào cái tin sét đánh ấy – Giọng nàng như một cô gái nhỏ. – Em vẫn chưa tin được điều ấy. – Nàng bật cười. – Hãy đợi đến lúc em báo cho Florence. Chị ấy sẽ chết đấy.
Edward nhìn kỹ nàng.
– Em thực sự kích động về chuyện này phải không?
Nàng nhìn chàng ngạc nhiên:
– Dĩ nhiên rồi.
– Anh không bị kích động à?
Edward cẩn thận lựa lời.
– Đấy là một vinh hạnh lớn, em à, và anh chắc đấy không phải là một việc họ đề nghị hời hợt đâu. Họ phải có lý do tốt để chọn em. – Chàng lưỡng lự, – Chúng ta phải suy nghĩ điều này thật cẩn thận. Điều này sẽ ảnh hưởng đến đời sống của chúng ta.
Nàng biết chàng định nói gì và nàng nghĩ:
Edward nói đúng. Dĩ nhiên là chàng nói đúng.
– Anh không thể nào bỏ việc thực tập của anh và bỏ rơi những bệnh nhân của anh. Anh phải ở lại đây. Anh không biết em phải đi xa bao lâu, nhưng nếu nó thực sự có ý nghĩa lớn lao với em, thì thôi vậy, có lẽ chúng ta có thể nghĩ ra cách nào đấy mà em có thể đến đấy với con và anh có thể đến với em mỗi khi…
Mary dịu dàng nói:
– Anh điên rồi. Anh nghĩ rằng em có thể sống xa anh à?
– Vậy thôi, đấy là một điều vinh dự lớn lao kinh khủng và…
– Làm vợ anh cũng thế. Chẳng có gì có ý nghĩa với em nhiều bằng anh và mấy đứa con. Em sẽ không bao giờ rời xa anh. Thành phố này không thể tìm được một bác sĩ khác như anh, nhưng tất cả những gì chính phủ phải làm để tìm ra một vị đại sứ khá hơn em là nhìn vào những trang giấy vàng.
Chàng ôm nàng vào lòng.
– Em chắc chắn vậy à?
– Vâng, em rất thích anh nói thế, thế đủ cho…
Cánh cửa tung ra và Beth và Tim chạy vội vào.
Beth lên tiếng.
– Con vừa gọi Virgil và bảo anh ấy rằng mẹ sẽ đi làm đại sứ.
– Vậy tốt hơn hết con nên gọi lại cho nó và bảo rằng mẹ không đi.
– Tại sao không, hở mẹ? – Beth hỏi.
– Mẹ con đã quyết định sẽ ở lại đây.
– Tại sao? – Beth rên rỉ. – Con chưa bao giờ đi Rumani cả. Con chưa bao giờ đi đâu cả.
– Con cũng thế, Tim nói. Hắn quay sang Beth.
– Em bảo chị rằng chúng ta sẽ chẳng bao giờ thoát được chỗ này mà.
– Đề tài đã kết thúc! – Mary báo cho chúng.
Sáng hôm sau, Mary quay số điện thoại mà Tổng thống đã cho nàng. Khi một nhân viên tổng đài trả lời, Mary nói:
– Đây là bà Mary Ashley. Tôi nghĩ rằng vị phụ tá Tổng thống – một ông Greene nào đấy – đang đợi tôi gọi.
– Xin vui lòng chờ một lúc.
Một giọng đàn ông ở đầu dây bên kia nói:
– Chào bà Ashley!
– Vâng, – Mary nói, – Xin ông vui lòng chuyển lời của tôi cho Tổng thống.
– Hẳn rồi.
– Xin ông vui lòng thưa với ngài rằng tôi rất hãnh diện về lời đề nghị của ngài, nhưng nghề nghiệp của chồng tôi cột chân anh ấy lại đây, do đó tôi e rằng tôi không thể nào chấp nhận được. Tôi hy vọng rằng ngài sẽ hiểu.
– Tôi sẽ chuyển lời của bà, – giọng ấy nói một cách vô thưởng vô phạt. – Cám ơn Ashley. – Đường dây cúp ngay.
Mary chậm rãi cúp ống nghe. Xong rồi trong một lúc ngắn ngủi, một giấc mơ nhỏ đã được đề nghị với. Nhưng chỉ có vậy. Tốt hơn hết là mình nên dọn sẵn cho lớp sử kỳ bốn của mình.
***
MANAMA BAHRAIN
Ngôi nhà đá quét vôi trắng là ngôi nhà vô danh khuất giữa hàng chục ngôi nhà tương tự, cách Souks, khu chợ trời to lớn đầy màu sắc một đoạn ngắn. Chủ nhân là một thương gia có cảm tình với mục đích của tổ chức có tên là “Các nhà yêu nước vì tự do”.
– Chúng tôi cần đến nó chỉ trong một ngày thôi, – một giọng nói trên điện thoại bảo ông ta như thế.
Sự việc đã được thu xếp. Bây giờ vị chủ toạ đang nói với những người nhóm họp trong phòng khách.
– Một vấn đề đã nổi lên, – vị chủ toạ lên tiếng.
– Đề nghị vừa được thông qua đã gặp phải khó khăn.
– Loại khó khăn nào thế? – Balder hỏi.
– Người trung gian chúng ta đã chọn – Harry Lantz – đã chết.
– Chết à – Chết cách nào?
– Hắn bị sát hại. Xác hắn được tìm thấy nổi lên tại hải cảng ở Buenos Aires.
– Cảnh sát có ý kiến gì về người đã làm việc ấy không? Tôi muốn nói – họ có thể liên hệ việc này với chúng ta bằng một cách nào đấy không?
– Không. Chúng ta hoàn toàn an toàn.
Thor lên tiếng hỏi:
– Chương trình của chúng ta thế nào? Chúng ta có thể tiếp tục được không?
– Lúc này thì không. Chúng ta chưa nghĩ ra cách tiếp xúc với Angel. Tuy nhiên, ngài chủ sự đã cho phép Harry Lantz được tiết lộ danh tánh của ngài với hắn. Nếu Angel quan tâm đến đề nghị của chúng ta, hắn sẽ tìm ra cách để tiếp xúc. Tất cả những gì chúng ta làm được lúc này là chờ đợi.
***
Đầu đề lớn trên tờ Daily Umon của thị xã Junetion ghi: Mary Ashley ở thị trấn Junction từ chối làm Đại sứ.
Có một đoạn tiểu sử hai cột về Mary và một tấm ảnh của nàng. Trên KJCK, các buổi phát thanh buổi xế, và buổi chiều loan đi những câu chuyện về đặc điểm của nhân vật nổi danh mới của thành phố. Sự việc Mary Ashley đã từ chối lời mời của Tổng thống làm cho câu chuyện càng lớn hơn là nàng đã chấp nhận. Dưới cặp mắt của những người dân tự hào, thị trấn Junction, Kansas, còn quan trọng hơn nhiều so với Bucarest, Rumani.
Khi Mary Ashley lái xe xuống phố để mua thức ăn chiều, nàng tiếp tục nghe tên nàng trên chiếc radio trên xe.
“Trước đây, Tổng thống Ellison đã loan báo rằng chức đại sứ tại Rumani sẽ là khởi đầu cho chương trình giữa các dân tộc của ngài, viên đá tảng của chính sách ngoại giao của ngài. Sự từ chối nhận chức vụ của Mary Ashley sẽ làm mất uy tín như thế nào đến…”
Nàng chuyển sang một đài khác.
“… kết hôn với Bác sĩ Edward Ashley và người ta tin rằng…”
Mary tắt radio. Nàng đã nhận được ít nhất ba chục cú điện thoại của bạn bè, những người láng giềng, các sinh viên và những người tò mò. Các phóng viên đã gọi từ những vùng thật xa tận London và Tokyo.
– Họ đã xây dựng tất cả một cách không tương xứng, – Mary nghĩ thế. – Không phải lỗi của mình về việc Tổng thống đã quyết định đặt nền tảng cho thành công của chính sách ngoại giao của ngài đối với Rumani. Mình không biết sự hỗn loạn này sẽ kéo dài bao lâu, có lẽ trong một hai ngày sẽ chấm dứt.
Nàng lái chiếc camionnette vào trạm xăng Derby và dừng lại trước một máy bơm tự phục vụ.
Trong lúc Mary đang ra khỏi xe, ông Blount, chủ trạm xăng, vội vã chạy đến với nàng.
– Chào bà Ashley. Một bà đại sứ không nên không gọi bơm xăng cho xe mình. Để tôi giúp bà một tay nhé.
Mary mỉm cười:
– Cám ơn. Tôi đã quen làm.
– Không. Không. Tôi xin bà.
Khi bình xăng đầy, Mary lái xuống đường Washington và đậu trước một tiệm giày.
– Chào bà Ashley – nhân viên bán hàng chào nàng. – Sáng nay bà đại sứ thế nào?
– Việc này khó chịu đấy, – Mary nghĩ thế. Nàng nói to, – tôi không phải là đại sứ, nhưng tôi khoẻ thôi, cám ơn ông. – Nàng trao cho ông một đôi giày.
– Tôi muốn thay đế cho đôi giày của Tim.
Nhân viên bán hàng xem xét.
– Không phải những chiếc mà chúng tôi làm tuần trước ư?
Mary thở dài. – Tuần trước nữa kìa.
***
Kế đến, ghé vào cửa hàng tổng hợp. Bà Hacker, chủ quầy hàng quần áo, bảo nàng:
– Tôi vừa nghe tên bà trên đài. Bà đã đưa thị trấn Junction lên bản đồ. Vâng, thưa bà. Tôi đoán rằng bà, Eisenhower và Alf Landon là những chính trị gia nổi tiếng nhất của Kansas, bà Đại sứ ạ.
– Tôi không làm đại sứ, – Mary kiên nhẫn nói. – Tôi đã từ chối rồi.
– Tôi muốn nói việc ấy đấy.
– Có ích lợi gì? – Mary nói, – Tôi cần mấy cái quần Jeans cho Beth. Tốt nhất là thứ thiệt chắc.
– Bây giờ Beth bao nhiêu tuổi rồi? Độ 10 tuổi à?
– Nó 12.
– Trời ơi, lúc này chúng nó lớn nhanh thật, phải không? Nó sẽ đến tuổi cập kê mà bà không hay đấy!
– Beth sinh ra đã là một đứa đến tuổi cập kê rồi, bà Hacker ạ.
– Tim thế nào?
– Nó giống Beth lắm.
***
Việc mua sắm làm Mary mất gấp đôi thời gian hơn thường lệ. Mọi người đều đưa ra một lời phê bình nào đấy về tin tức lớn ấy. Nàng vào một cửa hiệu Dillon, để mua một số tạp hoá và khi đang xem xét những giá hàng thì bà Dillon đến gần.
– Chào bà Ashley.
– Chào bà Dillon. Bà có một loại thức ăn sáng mà trong đấy chẳng có gì cả không?
– Gì thế?
Mary xem lại một bảng kê trong tay nàng.
– Không có đường nhân tạo không có chất natri, mỡ, hydrat carbon, cafein, đường caramen màu, axít phôlích hoặc bột thơm.
Bà Dillon nghiên cứu tờ giấy:
– Có phải đây là một loại thí nghiệm y khoa không?
– Theo một nghĩa nào đấy cho Beth đấy. Nó sẽ chỉ ăn thức ăn tự nhiên.
– Tại sao bà không đưa nó ra đồng cỏ và để nó gặm cỏ?
Mary bật cười.
– Con trai tôi đã đề nghị như thế đấy – Mary cầm lên một gói hàng và xem nhãn – Đây là lỗi của tôi. Đáng lẽ tôi không nên dạy Beth đọc chữ.
Mary cẩn thận lái xe về nhà trong lúc leo lên ngọn đồi ngoằn ngoèo về hướng hồ Milford. Nhiệt độ ở trên độ không vài độ, nhưng yếu tố giá lạnh của gió đã đưa nhiệt độ xuống dưới không độ vì chăng có gì để ngăn gió khỏi trận càn quét cắt da xuyên qua những đồng cỏ vô tận. Các bãi có phủ tuyết và Mary nhớ lại mùa đông vừa qua khi cơn bão băng đã càn quét qua lãnh địa và nước đá đã làm đứt các đường dây điện. Họ đã không có điện một tuần lễ. Nàng và Edward đã làm tình mỗi đêm. Có lẽ mình sẽ gặp may mùa đông này, – nàng cười một mình.
Khi Mary về đến nhà, Edward vẫn còn ở bệnh viện. Tim đang trong phòng nghiên cứu xem một chương trình khoa học giả tưởng. Mary cất hàng tạp hoá và bước vào nhà để trao đổi với con trai nàng.
– Con không phải làm bài ở nhà à?
– Con không làm được!
– Sao lại không?
– Vì con không hiểu.
– Con sẽ không hiểu khá hơn tí nào cả bằng cách xem Star Trek. Cho mẹ xem bài học của con!
Tim chìa ra cho nàng xem quyển sách toán lớp năm.
– Đây là những bài toán ngốc nghếch, – Tim nói.
– Chẳng có những bài toán nào ngốc nghếch cả. Chỉ có những học sinh ngốc nghếch thôi. Bây giờ hãy nhìn vào cái này!
Mary đọc lớn bài toán.
– Một chiếc xe hoả rời Minneapolis có một trăm bốn mươi chín người trên tàu. Tại Atlanta thêm nhiều người lên tàu. Như thế có hai trăm hai mươi ba người trên tàu. Có bao nhiêu người lên tàu tại Atlanta? – Nàng nhìn lên.
– Đơn giản mà Tim. Con chỉ việc lấy 223 trừ đi cho 149 thôi.
– Không, mẹ, không làm thế, – Tim nói một cách rầu rĩ. – Nó phải là một phương trình. 149 cộng n bằng 223. Vậy n bằng 223 trừ đi l19. Vậy n bằng 74.
– Thật ngốc nghếch, – Mary nói.
***
Trong lúc Mary đi ngang qua phòng Beth, nàng nghe tiếng động. Mary bước vào. Beth đang ngồi xếp bằng trên sàn nhà xem truyền hình, nghe một đĩa rock và làm bài tập ở nhà.
– Làm sao con tập trung được với tất cả sự ồn ào này? – Mary hét lên.
Nàng đi đến máy truyền hình vặn tắt rồi tắt mày hát đĩa.
Beth nhìn lên kinh ngạc.
– Mẹ làm gì thế? Đấy là Goerge Michael mà.
Phòng của Beth dán đầy những bức hình quảng cáo của các nhạc sĩ. Kiss, Van Halen, Motley Crue, Aldo Nova và David Lee Roth. Chiếc giường phủ đầy tạp chí: Seventeen và Teen Idol và nửa tá những quyển khác. Quần áo của Beth vất lung tung trên sàn nhà.
Mary nhìn quanh phòng hỗn độn tuyệt vọng.
– Beth – Làm sao con có thể sống được như thế này nhỉ?
Beth nhìn lên mẹ bối rối.
– Sống như gì cơ ạ?
Mary nghiến răng.
– Chẳng có gì cả.
Nàng nhìn vào một phong bì trên bàn giấy của con gái.
– Con viết thư cho Rick Springfield à?
– Con yêu anh ấy.
– Mẹ nghĩ con yêu George Michael đấy.
– Con mê George Michael. Con yêu Rick Springfield. Mẹ, vào thời của mẹ, mẹ không bao giờ mê ai à?
– Vào thời của mẹ, mẹ quá bận để tìm cách đẩy các cỗ xe qua đất nước.
Beth thở dài.
– Mẹ có biết rằng Rick Springfield có một thời kỳ thơ ấu sa đoạ không?
– Nói thật đứng đắn. Beth, mẹ không biết chuyện ấy.
– Thật kinh khủng. Bố anh ấy đã ở trong quân đội và họ đã đi nhiều nơi. Anh ấy cũng là một người ăn kiêng. Như con đấy. Anh ấy thật đáng sợ.
Vậy ra đấy là điều đằng sau chế độ ăn uống điên rồ của Beth.
– Mẹ ơi, con được phép đi xem phim tối thứ bảy với Virgil chứ?
– Virgil à? Việc gì đã xảy ra với Arnold rồi?
Im lặng một lúc.
– Arnold thích làm chuyện vớ vẩn. Anh ấy kỳ thật.
Mary cố giữ giọng điềm tĩnh:
– Làm chuyện vớ vẩn, con muốn nói…
– Chỉ vì con bắt đầu có ngực mà bọn con trai nghĩ rằng con dễ dãi. Mẹ ơi, mẹ có bao giờ cảm thấy khó chịu về thân thể của mẹ không?
Mary đi ra sau lưng Beth và vòng tay quanh người nó.
– Có, con yêu. Khi mẹ ở tuổi con, mẹ cảm thấy rất khó chịu.
– Con ghét thời kỳ hành kinh của con, rồi có ngực và mọc lô lô khắp cả. Tại sao thế?
– Việc ấy xảy ra với mọi đứa con gái và con sẽ quen đi!
– Không, con sẽ không quen đâu. – Nó giãy nảy và nói mạnh, – Con không quan tâm đến việc yêu đương, nhưng con sẽ không bao giờ ngủ với ai cả. Arnold, Virgil, hoặc Kevin Bacon cũng vậy.
Mary trịnh trọng nói:
– Thôi, nếu đấy là quyết định của con…
– Nhất định đấy. Mẹ ơi, Tổng thống Ellison đã nói gì khi mẹ bảo ông ấy rằng sẽ không làm đại sứ cho ông ấy?
– Ông ấy rất dũng cảm về việc ấy, – Mary quả quyết vội nói, – Mẹ nghĩ rằng tốt hơn là mẹ khởi sự chuẩn bị bữa ăn chiều.
***
Nấu nướng là một việc khó chịu bí mật của Mary Ashley. Nàng ghét nấu nướng và kết quả là nàng chẳng khéo tay mấy, và bởi vì nàng muốn giỏi trong mọi công việc của nàng, nàng càng ghét việc ấy hơn nữa. Đây là một vòng luẩn quẩn được giải quyết một phần nào bằng cách nhờ Lucinda đến ba lần mỗi tuần để nấu nướng và dọn dẹp ngôi nhà. Đấy là một trong những ngày nghỉ của Lucinda.
Khi Edward từ bệnh viện về, Mary đang ở trong bếp làm khê một ít đậu. Nàng tắt bếp và tặng Edward một nụ hôn:
– Chào anh, hôm nay thế nào? Có gì quái dị không?
– Em nên tìm hiểu con gái chúng ta! – Edward lên tiếng. – Quả vậy, thực là quái dị. Xế nay anh đã chữa một cô gái 13 tuổi bị loét ở bộ phận sinh dục.
– Ồ, anh! – Nàng ném đậu đi và mở một hộp cà chua.
– Em biết đấy, việc ấy làm anh lo cho Beth.
– Anh không phải lo, – Mary quả quyết với chàng.
– Nó định ở vậy cho đến chết.
Lúc ăn chiều, Tim lên tiếng hỏi:
– Bố ơi, con có thể đi thuyền lướt sóng vào ngày chủ nhật của con không?
– Tim! Bố không bực mình vì chuyện phô trương của con, nhưng con đang sống tại Kansas mà.
– Con biết vậy, Johnny mời con đến Hawaii với hắn mùa hè tới. Người nhà của hắn có một ngôi nhà ở bờ biển tại Maui.
– Thôi vậy, – Edward nói một cách hợp lý, – Nếu Johnny có một ngôi nhà tại bờ biển, có lẽ hắn có một chiếc thuyền lướt sóng.
Tim quay sang mẹ hắn:
– Con đi được không?
– Xem đã nào. Này đừng ăn nhanh quá, Tim. Beth, con không ăn gì cả đấy nhé.
– Ở đây chẳng có gì hợp với sự hấp thụ của con người cả. – Beth nhìn cha mẹ nói. – Con xin loan báo. Con sẽ đổi tên con.
Edward thận trọng hỏi:
– Có lý do nào đặc biệt không?
– Con đã quyết định đi trình diễn.
Mary và Edward cùng nhau trao đổi một cái nhìn lâu, đau đớn.
Edward nói:
– Được rồi. Để xem con có thể thành công như thế nào.