Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Thủy Triều Đen

Chương 17

Tác giả: Andrew Gross

Tháng mười hai

Cuộc sống của họ đã bắt đầu có chút trở lại với cái bình yên thường nhật. Sam đang làm thủ tục xét tuyển vào đại học, hai lựa chọn đầu bảng của con bé là trường đại học Tufts và Bucknell. Karen đã cùng với con bé đến thăm hai trường theo quy định bắt buộc.

Cũng chính vào thời điểm đó thì có hai nguời đàn ông tới từ Archer gõ cửa nhà cô.

“Bà Friedman phải không ạ?” – Người thấp hơn đứng trước cửa cất tiếng hỏi. Đó là người có bộ mặt như chiếc đục thợ mộc với mái tóc húi cua cắt rất sát. Người này mặc bộ vét doanh nhân màu xám bên trong chiếc áo đi mưa. Người còn lại gầy guộc và cao hơn, đeo một cặp kính gọng sừng, mang một chiếc cặp da luật sư.

“Bà Friedman, chúng tôi từ công ty kiểm toán tư nhân. Chúng tôi có làm phiền bà không?”

Ban đầu Karen có một ý nghĩ thoáng qua rằng họ tới từ một quỹ nào đó của chính phủ đã được thành lập cho các gia đình nạn nhân, cô đã nghe được điều này từ nhóm bạn vận động ủng hộ rằng những người này có thể trông rất lạnh lùng và không chuyên nghiệp. Cô mở cửa.

“Cảm ơn bà.” – Người tóc ngắn có giọng nói pha trộn của người châu Âu đưa cô tấm danh thiếp. Hiệp hội Archer và Bey. Johannesburg, Nam Mỹ. – “Tên tôi là Paul Roos, còn đây là Alan Gillespie. Chúng tôi sẽ không làm mất nhiều thì giờ của bà. Chúng tôi có thể ngồi được chứ?”

“Tất nhiên…” – Karen hơi ngập ngừng. Có điều gì đó lạnh lùng và vô cảm ở hai con người này. Cô nhìn kỹ hơn tấm danh thiếp. — “Nếu là điều gì đó liên quan tới chồng tôi thì các ông biết đấy, Saul Lennick, nhân viên Tập đoàn Tài chính Whiteacre, hiện đang phụ trách việc sắp xếp các quỹ.”

“Chúng tôi đã liên hệ với ông Lennick rồi.” – Người tên Roos đáp lời, giọng nói có chút thực tế. Người này tiến thêm một bước về phía phòng khách. – “Nếu không phiền….”

Karen đưa cả hai tới bên đi-văng.

“Bà có một căn nhà rất đẹp.” – Roos nói, mắt nhìn quanh căn nhà chăm chú.

“Cám ơn ông. Ông nói các ông là nhân viên kiểm toán.” – Karen đáp lời. – “Tôi nghĩ chồng tôi đuợc quản lý bởi một người không nằm trong khu vực thành phố, Ross và Weiner. Tôi không nhớ có tên công ty của các ông.”

“Thực ra chúng tôi không đến đây đại diện cho chồng bà.” Người đàn ông Nam Phi gác chân lên nhau. – “Chúng tôi đại diện cho một số nhà đầu tư của ông ấy.”

“Các nhà đầu tư?”

Karen chỉ biết Morgan Stanley là nhà đầu tư lớn nhất của Charlie cho đến thời điểm này. Sau đó là O’Flynns và Hazens, đó là những nhà đầu tư đã theo anh suốt từ những ngày đầu kinh doanh.

“Nhà đầu tư nào vậy?” – Karen nhìn người đàn ông, khó hiểu.

Roos nhìn Karen, mỉm cười do dự. – “chỉ là… những nhà đầu tư thôi.” – Nụ cười khiến Karen cảm thấy bất an.

Người đồng hành tên Gillespie mở cặp. – “Bà Friedman, bà đã nhận được tiền thu được từ việc giải thể tài sản công ty của chồng bà chưa?”

“Nghe có vẻ như là một cuộc kiểm toán vậy.” – Karen dè dặt. – “Rồi. Có điều gì không ổn sao?” – Thủ tục với các quỹ đã hoàn tất. Cổ phần của Charlie, trừ đi một vài chi trả cuối cùng cho việc đóng cửa công ty, vào khoảng dưới bốn triệu đô một chút. – “Có lẽ ông có thể nói cho tôi biết rằng chuyện này liên quan tới cái gì được chứ.”

“Chúng tôi đang kiểm tra lại một số hoạt động giao dịch.” – Gillespie đặt một tập báo cáo dày lên mặt bàn trước mặt.

“Các ông nghe này, tôi vốn không quan tâm nhiều đến công việc kinh doanh của chồng tôi.” – Karen lên tiếng. Điều này bắt đầu khiến cô cảm thấy lo lắng. — “Tôi chắc rằng nếu các ông làm việc với ông Lennick…”

“Đúng ra là thâm hụt tài chính.’’ – Người nhân viên kiểm toán tự sửa lại, mắt hấp háy.

Karen không thích loại người như vậy. Cô không hiểu tại sao họ lại có thể có mặt ở đây. Cô lại ghé nhìn tấm danh thiếp. – “Các ông là kiểm toán viên?”

“Chúng tôi là kiểm toán viên, và điều tra viên pháp lý, thưa bà Friedman.” – Paul Roos đáp lời.

“Điều tra viên…?”

“Chúng tôi đang chắp nối lại một vài lĩnh vực nhất định của công ty chồng bà.” – Gillespie giải thích. – “Sổ sách của công ty cho thấy có đôi chút… có thể nói là mập mờ. Chúng tôi nhận thấy với tư cách là một quỹ đầu tư hợp tác, chồng bà chịu sự ràng buộc của một số thủ tục.”

“Nghe này, tôi nghĩ tốt hơn hết là các ông nên đi. Tốt hơn hết là các ông nên dừng lại nếu các ông đưa chuyện này đến chỗ…”

“Nhưng rõ ràng là không thể tránh khỏi việc đã có một luợng tiền lớn bị thất thoát.” – Người đàn ông tiếp tục.

“Thất thoát… ” Karen nhìn thẳng vào mắt người đàn ông, giận dữ. Saul không bao giờ nhắc tới bất cứ điều gì liên quan tới thất thoát tài chính. – “Đó chính là lý do các ông có mặt tại đây sao? Ô, chuyện này có phải là tồi tệ lắm không, ông Gillespie? Chồng tôi đã không còn nữa, có vẻ như các ông cũng biết điều đó. Anh ấy đi làm vào một buổi sáng cách đây tám tháng và không còn bao giờ có thể về nhà được nữa. Vậy thì làm ơn hãy nói cho tôi biết.” – Ánh mắt Karen cháy lên, thiêu đốt Gillespie như tia quang tuyến X. Rồi cô đứng dậy. – “Hãy nói đi xem khoản tiền các ông đang nói đến là bao nhiêu, thưa ông Gillespie. Tôi sẽ đi lấy ví ngay đây.”

“Số tiền đó là hai trăm năm mươi triệu đô la, thưa bà Friedman. Bà có giữ số tiền lớn như vậy bằng tiền mặt hay không?”

Karen muốn xỉu. Cô ngồi phịch xuống, những con số như từng viên đạn găm vào người cô. Hai người đàn ông không hề thay đổi thái độ.

“Các ông nói cái quái quỷ gì thế?”

Roos hơi nhoài người về phía trước, nhắc lại. “Điều chúng tôi muốn nói là đã có rất nhiều tiền không được kiểm toán cho công ty của chồng bà, bà Friedman ạ. Và khách hàng của chúng tôi muốn điều tra xem số tiền đó biến đi đâu.”

Hai trăm năm mươi triệu đô. Karen quá choáng váng đến nỗi không còn cười được nữa. Số tiền thu lại từ việc giải thể công ty đã được hoàn tất không chút bất ngờ nào. Toàn bộ giá trị kinh doanh của Charlie cũng khó có thể vượt qua được con số đó.

Cô quay ra nhìn lại vào những đôi mắt vô tri, vô cảm của hai người đàn ông. Cô biết họ đang ẩn ý điều gì đó về chồng mình. Charlie đã mất. Anh không thể tự bào chữa cho bản thân.

“Tôi không chắc là chúng ta còn có điều gì để bàn nữa, thưa ông Gillespie và ông Roos.” – Karen lại đứng dậy. Cô muốn những người này biến khỏi nhà mình. Biến khỏi nhà cô, ngay bây giờ. – “Tôi đã nói với hai ông rằng tôi không bao giờ quan tâm tới công việc kinh doanh của chồng tôi. Các ông sẽ phải nói chuyện với Lennick. Giờ thì tôi muốn hai ông đi cho.”

Hai người đàn ông nhìn nhau. Gillespie gấp tập hồ sơ, nhét lại vào cặp, đóng sập lại. Cả hai cùng đứng dậy.

“Chúng tôi không có ý xúc phạm gì ở đây, thưa bà Friedman.” – Roos nói, giọng hòa hoãn. – “Nhưng dẫu sao thì điều tôi muốn nói là sẽ có một cuộc điều tra. Tôi sẽ không đụng đến một chút nào trong số tiền giải thể mà bà vừa mới nhận.” – Người đàn ông mỉm cười vẻ trong sáng và đưa mắt nhìn quanh.

“Như tôi đã nói, bà có một căn nhà rất đẹp… Nhưng sẽ là công bằng hơn khi cảnh báo trước cho bà.” – Roos quay ra cửa. – “Các tài khoản cá nhân cũng sẽ bị kiểm tra.”

Nghe vậy, Karen bỗng dựng tóc gáy.

Bình luận