Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Thủy Triều Đen

Chương 97

Tác giả: Andrew Gross

Karen lái xe về nhà.

Những ngón tay cô vẫn còn run rẩy trên tay lái. Cô cảm thấy trống rỗng, vô định. Liệu bây giờ cô có đang bị de dọa không?

Làm sao Saul có thể làm chuyện đó với cô chứ? Với cả Charles nữa?

Một người cô tin tưởng như người trong gia đình trong mười năm qua. Một người cô vẫn tìm đến mỗi khi cần giúp đỡ. Điều đó khiến cô cảm thấy kinh tởm. Ông ta đã nói dối cô, đã lợi dụng cô để tìm tới Charlie, cũng như ông ta đã lợi dụng chồng cô trước đây. Karen biết tự mình đã gây ra chuyện. Cô bỗng cảm thấy mình là tòng phạm trong tất cả những gì đã xảy ra.

Thậm chí cả trong cái chết của Charles.

Cô nhớ đến giây phút Saul đứng trước buổi tưởng niệm, nói ra những điều tốt đẹp về Charles. Cái đó chắc đã khiến cho ông ta thấy thích thú biết bao. Karen tức giận, khi nghĩ rằng số phận đã ra tay thật đúng lúc, đã xóa bỏ một món nợ tiềm tàng như vậy trên con đường của ông ta.

Và cả khi Charlie còn sống.

Charlie có biết hay không? Liệu anh có nhận ra ai là người truy đuổi anh hay không? Anh đã nghĩ rằng đó là những nhà đầu

tư của mình, thay vì là Saul. Bọn chúng là những kẻ xấu, Karen à… Nhưng Dietz và Hodges, bọn chúng lại làm việc cho Saul. Ngay từ đầu, ông đã là người đồng hành đáng sợ lâu dài của anh, tìm cách bảo vệ con người nhút nhát của anh.

Ôi, Charlie, anh đi sai đường phải không?

Cô quay về phía bờ biển, đi thẳng tới bến. Cô nghĩ đến việc đi thẳng đến nhà Paula, nhưng sau lại nhớ những gì Ty nói thì cô quay lại Sea Wall. Không có bóng dáng một ai, cô đánh xe rẽ vào nhà.

Đèn điện trong nhà tối om.

Karen hối hả chạy qua cửa vào từ ga-ra, bật điện lên ngay khi vào đến bếp. Ngay lập tức cô cảm thấy có gì đó không ổn.

“Tobey!” – Karen gọi, cô vuốt thẳng mấy lá thư cô đã để trên bếp. Chỉ là một vài hóa đơn thanh toán và ca-ta-lô sản phẩm. Bao giờ cũng vậy, khi Sam và Alex vắng nhà, cảm giác luôn rất khác lạ kể từ khi Charlie không còn nữa. Cảm giác như quay về một ngôi nhà u ám.

Cô gọi lại lần nữa. “Tobey? Tobey, mày ở đâu?” – Thường thì Tobey vẫn sẽ cào cào vào cánh cửa. Nhưng không có gì đáp lại. Karen lấy một chai nuớc trong tủ lạnh rồi bước đến cầm đống thư đi vào trong nhà. Bỗng nhiên cô nghe tiếng Tobey – nhưng như ở một chỗ nào xa lắm vọng lại, tiếng kêu ăng ẳng. Ở phòng làm việc trên tầng chăng? – Karen dừng lại, suy nghĩ. Liệu có phải trước khi đi cô đã để Tobey ở trong bếp không nhỉ?

Cô đi qua nhà, lần theo tiếng Tobey. Cô bật điện gần cửa chính. Một cơn ớn lạnh dội lên dọc sống lưng cô.

Saul Lennick đang ngồi đối diện với cô trong phòng khách, hai chân bắt chéo. “Chào Karen. ’’

Bình luận