Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Thủy Triều Đen

Chương 57

Tác giả: Andrew Gross

Trung tâm Cảnh sát số một là trụ sở văn phòng Sở cảnh sát New York và Lực lượng đặc nhiệm liên ngành ở Hạ Manhattan chịu trách nhiệm đảm bảo an ninh cho thành phố.

Hauck đợi ở sân trong ngay trước cửa tòa nhà nhìn ra phố Frankfort nối thẳng đến cầu Brooklyn. Đó là một buổi chiều tháng năm nóng nực. Khách bộ hành và người đi xe đạp qua lại nơi nhịp cầu màu xám, nhân viên văn phòng trong trang phục sơ-mi đơn giản và váy văn phòng nhẹ nhàng đang trên đường đi ăn trưa. Vài năm trước đây, Hauck từng làm việc ở tòa nhà này. Nhưng đã nhiều năm rồi anh không còn xuống đây nữa.

Một ngưòi đàn ông hói đầu, dáng người hơi gầy, trang phục áo len cảnh sát màu hải quân đang vẫy một đồng nghiệp đi gần anh ta, phù hiệu gắn trên ngực áo.

“Đẹp nhất ở New York đấy.” – Người đàn ông đứng truớc mặt Hauck nháy mắt. Anh ta ngồi xuống bên cạnh Hauck giơ nắm tay đập đập vào người Hauck.

“Nhưng lạnh quá!” – Hauck cười đáp lại.

Trung úy Joe Velko là một trưởng phòng thanh tra thuộc loại trẻ tuổi ở số 105 đường Precint. Anh tiếp tục học lên và lấy bằng thạc sỹ về điều tra sử dụng công nghệ thông tin. Anh và Hauck đã nhiều năm cùng chơi trong một đội khúc côn cầu. Hauck chơi ở vị trí hậu vệ tuyến sau với hai đầu gối có chắn bảo vệ, còn Joe là một tiền đạo bạo dạn đã học cách sử gậy khúc côn cầu trên những con đường Elmhurst Queens (1). Vợ Joe, Marilyn, làm thư ký ở công ty Cantor Fitzgerald và đã mất trong vụ 11 tháng 9. Khi đó Hauck chính là người tổ chức một trò chơi bổ ích cho lũ trẻ nhà Joe. Giờ thì Joe đã là đại úy, điều hành một trong những phòng quan trọng của Sở Cảnh sát New York.

Watchdog là một chương trình phần mềm máy tính hiện đại được phát triển bởi NCSA (2), sử dụng chín siêu máy tính đặt ở trung tâm chỉ huy ngầm dưới lòng sông Brooklyn. Cơ bản phần mềm Watchdog giám sát hàng tỷ bit (3) thông tin qua mạng inte để truy cập ngẫu nhiên có thể hỗ trợ cho công việc đảm bảo an ninh. Các trang blog (4), thư điện tử, các trang web, trang MySpace – hàng tỷ bit lưu lượng thông tin trên mạog inte. Nó sẽ tìm ra bất cứ những mối liên hệ bất thường nào giữa các cái tên, ngày tháng, các sự kiện công cộng đã được xếp lịch, thậm chí cả những cụm từ thông tục lặp đi lặp lại, và đưa về trung tâm chỉ huy dưới dạng “cảnh báo” hàng ngày, sau đó một nhóm chuyên gia phân tích sẽ nghiên cứu những thông tin đó, xác định xem có đủ quan trọng để xử lý hay chuyển nó qua cho đội an ninh khác. Vài năm trước, một âm mưu đánh bom Trung tâm ngân hàng Citigroup, do một nhóm chống toàn cầu hóa thực hiện, đã bị phần mềm này phát hiện, chỉ đơn giản là nó phát hiện ra một cụm từ có vẻ như vô hại được lặp đi lặp lại, “đăng ký lại bằng lái xe,” ngày đăng ký ngẫu nhiên là ngày 27 tháng 6, ngày diễn ra sự kiện nổi bật là giám đốc ngân hàng thế giới viếng thăm. Phần mềm truy tìm theo thông tin này và phát hiện ra một người trong đội nấu bếp, người này là tòng phạm làm nội ứng từ bên trong.

“Tớ nợ gì cậu ở chuyến thăm này nhỉ?” — Velko quay qua hỏi Hauck. – “Tớ biết đây đâu phải là nơi cậu yêu thích.”

“Tớ cần cậu giúp một việc, Joe.”

Là một cảnh sát dày dạn kinh nghiệm, Joe dường như phát hiện ra có điều gì đó trên gương mặt của Hauck khiến anh phải ngừng lại.

“Tớ đang tìm kiếm một người.” – Hauck giải thích, lôi ra một chiếc phong bì mỏng cỡ lớn từ trong chiếc áo thể thao. – “Tớ không biết hiện giờ anh ta đang ở đâu. Hay thậm chí là anh ta có thể đang mang tên gì. Có nhiều khả năng anh ta không còn ở trong nước nữa.” – Hauck đặt chiếc phong bì lên đùi Velko.

“Cậu đang đặt cho tớ một thử thách đây.” – Viên cảnh sát an ninh tặc lưỡi, mở móc gài phong bì. Velko kéo nội dung bên trong ra, bao gồm một bản sao hộ chiếu của Charles Friedman, và một vài thứ Karen đã đưa cho Hauck. Cả cụm từ ‘Mustang Emberglow đời 1966. Loại xe du lịch cỡ lớn. Nội thất gọn nhẹ. Greenwich. Connecticut.’ Charles đã mua chiếc xe ở một nơi có tên là Ragtops, bang Florida. Greenwich Concours Rallye là nơi Charles đôi khi mang xe đến để thể hiện. Và cuối cùng là vài cụm từ Charles thích dùng như: “Tắt đèn”, hay: “Lên đường về nhà thôi, em yêu.”

“Chắc hẳn cậu đã nghĩ rằng chỉ vì cậu đẩy bật được vài gã lính cứu hỏa ra khỏi khu vực phòng ngự đang định đốn ngã tớ mà tớ thực sự phải nợ cậu chứ gì, Ty?”

“Nhiều hơn một vài gã chứ, Joe.” – Hauck mỉm cười.

“Một chiếc Mustang đời 1966. Nội thất gọn nhẹ. Sao cậu không lên trang eBay (5) mà tìm, Ty?” – Velko cười lớn.

“Đúng, nhưng cái này hấp dẫn hơn nhiều.” – Hauck đáp lời. – “Cậu nhìn xem. Gã này có thể đang ở vùng biển Caribê, hoặc có thể là ở Trung Mỹ. Còn Joe… cái này sẽ được phát hiện ra trong công việc nghiên cứu tìm kiếm của cậu thôi, vì vậy tớ mới có thể nói thẳng với cậu rằng – kẻ tớ đang tìm kiếm được cho là đã chết trong vụ đánh bom nhà ga trung tâm.”

“Được cho là đã chết? Khác với chết thực sự đấy chứ?”

“Đừng bắt tớ phải kể lại sự việc dài dòng ấy. Tớ đang tìm hắn ta cho một người bạn.”

Velko kéo tờ giấy bên trong chiếc phong bì. – “Ba trăm tỷ bit thông tin truyền qua mạng inte mỗi ngày, an ninh thành phố chỉ nằm trong tay bọn tớ, tớ sẽ tìm chiếc Mustang của một gã đã chết trên mạng báo động an ninh.”

“Cám ơn cậu. Bất cứ thông tin gì tìm được đều quý giá.”

“Đúng là một lỗ hổng lớn trong Đạo luật yêu nước (6)” – Velko hắng giọng. – “Đó là cái sẽ được phát hiện ra đấy. Đây đâu phải là hệ thống tìm kiếm trẻ lạc?” – Velko nhìn Hauck, hỏi khi nhìn thấy những vết xước trên mặt và cổ và cả cái cách Hauck cứng cả người lại vì đau mỗi khi với tay ra.

“Cậu vẫn chơi hoóc-key đấy à?”

Hauck gật đầu: “Chơi cùng đội bóng địa phương ở trên đó. Hơn bốn mươi giải rồi. Chủ yếu là những gã ở phố Wall và những gã buôn bán thế chấp bất động sản. Cậu thì sao? ”

“Thôi rồi.” – Velko vỗ vỗ đầu. – “Bọn họ không cho tớ chơi nữa. Họ có vẻ như nghĩ rằng cái đầu tớ làm việc khác tốt hơn là đâm lung tung vào những gã khúc côn cầu khác. Quá mạo hiểm cho công việc mới ở đây, nhưng Michelle thì vẫn còn, cậu nên gặp con bé. Nó đã thành một võ sỹ nhà nghề bé nhỏ rồi. Nó chơi cho đội nam của trường đấy.”

“Tớ mong là vậy.” – Hauck mỉm cười thích thú. Khi Marilyn mất, Michelle mới lên chín, còn Bonnie thì mới sáu tuổi. Hauck đã tổ chức một trò chơi cho lũ trẻ với đội của các nhân vật nổi tiếng ở địa phương. Sau đó, gia đình Joe chuyển sang chơi khúc côn cầu trên băng và được nhận áo len do đội Rangers và Islanders ký.

“Tớ biết, tớ biết là tớ đã nói đến chuyện đó rồi, Ty à, nhưng tớ vẫn luôn biết ơn những việc cậu đã làm cho tớ.”

Hauck nháy mắt.

“Dầu sao thì ở đây tớ cũng thấy tốt hơn, đúng không? Làm việc với những vấn đề tối mật, tuyệt mật và mật.” – Joe đứng dậy. -“Mọi việc của cậu có ổn không?”

Hauck gật đầu. Một bên ngực vẫn đau nhức. – “Mọi thứ vẫn ổn.”

“Nếu có kết quả,” – Joe nói. – “Tớ có thể tìm được cậu ở văn phòng Greenwich được không?”

Hauck lắc đầu. – “Tớ đang nghỉ, số di động của tớ ở trong tập hồ sơ ấy. Thêm nữa Joe này… sẽ tốt hơn nếu chỉ có tớ và cậu biết vụ này thôi nhé.”

“Cậu không phải lo về điều đó.” – Joe giơ chiếc phong bì, liếc mắt. – “Nghỉ ngơi một chút sao.. “

Khi Velko quay trở lại tòa nhà cảnh sát, Joe mỉm cười với Hauck đầy cẩn trọng. “Cậu đang dính vào vụ quái quỷ gì vậy, Ty?”

Chú Thích:

1 Elmhurst Queens: Một khu dân cư của thành phố New York.

2 NCSA: Trung tâm Quốc gia các phần mềm ứng dụng siêu máy tính của Mỹ.

3 bit: đơn vị cơ bản của thông tin theo hệ số nhị phân (chỉ bao gồm hai chữ sô ‘0’ và ‘ 1 ’) được sử dụng trong công nghệ thông tin.

4 blog: trang web cá nhân, ví dụ: blog trên Yahoo, BlogSpot v.v…

5 eBay: trang web chuyên bán hàng qua mạng và rao vặt

6 Đạo luật yêu nước: Đạo luật được Tổng thống Bush phê chuẩn sau sự kiện 11 tháng 9 cho phép các cơ quan an ninh được phép thu, nghe trộm điện thoại, thư điện từ và các thông tin qua mạng inte.

Bình luận