Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Thủy Triều Đen

Chương 88

Tác giả: Andrew Gross

Phải đến tận chiều Karen mới về đến khách sạn. Hauck lúc đó đang ở trong phòng, ngồi trên chiếc ghế mây, gác chân lên cạnh giường. Anh đang xem qua một số việc để đỡ lo lắng. Nỗi lo lớn nhất của anh cũng không còn nữa vì Karen đã gọi điện cho anh ngay sau khi chiếc xuồng ra khơi, báo cho anh biết rằng mình vẫn ổn. Giọng cô không được rành mạch, thậm chí còn có phần hơi xa vắng, nhưng cô nói sẽ kể chi tiết hơn khi về đến khách sạn.

Có tiếng gõ cửa.

“Cửa mở, mời vào.”

Karen bước vào phòng. Trông cô hơi bơ phờ và có nét bối rối. Mái tóc cô rối bời, không còn ra nếp nữa. Cô vứt cái túi mang theo lên chiếc bàn đặt cạnh cửa.

“Mọi việc sao rồi em?” – Hauck hỏi.

Karen cố mỉm cười “Mọi việc sao rồi ư?” Chẳng khó gì để cô có thể hiểu được – bất cứ ai cũng có thể hiểu được, điều Hauck thực sự muốn hỏi. Đó là: Có thay đổi gì hay không?

“Này, trả lại cho anh.” – Cô nói, đặt khẩu súng Hauck đã đưa cô lên mặt bàn cạnh giường ngủ. – “Charles không giết hai người đó, Ty à. Anh ấy thừa nhận đã gian lận vụ mấy con tàu để che đậy thua lỗ của công ty, và cũng thú nhận rằng anh ấy đã tới Greenwich sau khi vụ nổ bom xảy ra như anh đã nói – bằng căn cước của người đàn ông đó, để gặp Raymond, nhưng không phải là để sát hại cậu ta, mà là để tìm cách thuyết phục cậu ta khuyên bố mình ngừng những việc làm của ông ấy lại.

Hauck gật đầu.

Cô ngồi xuống cạnh giường, đối diện anh. – “Em tin Charles. Charles nói anh ấy đã chứng kiến toàn bộ những gì xảy ra và nhận ra rằng đã quá muộn để quay lại. Lũ người đó đã đe dọa Charles. Em cũng đã cho anh xem tấm thiệp Giáng sinh rồi đấy. Cả mẩu giấy chúng viết về việc chúng đã làm với con chó Sasha nữa. Charles nghĩ rằng anh ấy đang cứu gia đình, Ty à, dẫu điều đó có vẻ không được hợp lý lắm. Nhưng đó là tất cả những gì Charles nói – và đều đúng.”

“Cái đúng ở đây là Charles đã ngập lên đến tận cổ trong rắc rối, Karen à.”

“Charles cũng biết vậy. Em đã tìm cách thuyết phục anh ấy quay về. Thậm chí em còn nói đến cả anh nữa. Em bảo Charles rằng anh ấy không giết ai cả, rằng tất cả những gì anh ấy làm chỉ là gian lận thương mại mà thôi, rằng anh ấy có thể trả lại món tiền đó, nộp phạt, ngồi tù một thời gian, bất cứ điều gì người ta muốn. Ra khai báo.”

“Rồi sao…?”

“Charles nói anh ấy sẽ suy nghĩ. Nhưng em không chắc là vậy. Anh ấy sợ. Sợ phải đối mặt với những gì mình đã làm. Sợ đối mặt với gia đình. Em nghĩ chạy trốn thì dễ dàng hơn. Khi xuồng quay đầu về, anh ấy đứng vẫy tay. Em có cảm giác đó là câu trả lời của anh ấy. Em không nghĩ là mình sẽ còn gặp lại Charles nữa.”

Hauck co chân lại, vứt tập giấy tờ lên bàn: “Em có muốn Charles quay lại không, Karen?”

“Em có muốn không ấy hả? ” – Karen nhìn Hauck lắc đầu, mắt đờ đẫn. – “Không phải như cái cách anh nghĩ đâu. Với bọn em, như vậy là đã kết thúc rồi. Em sẽ không bao giờ quay lại. Anh ấy cũng vậy. Nhưng em nhận ra một điều ở đó, khi nhìn thấy Charles, nghe anh ấy nói….”

“Điều gì?”

“Lũ trẻ. Chúng cần phải biết sự thật. Chúng cần có bố, dẫu bố chúng đã làm gì, miễn là còn sống.”

Hauck gật đầu. Anh hiểu điều đó. Anh có Jessie. Dẫu anh có làm điều gì chăng nữa. Anh hít sâu một hơi.

Karen nhìn anh đau khổ: “Anh biết điều đó khó khăn với em thế nào không, Ty?”

Có điều gì đó khiến Hauck ngập ngừng: “Có, anh biết.”

“Khi nhìn thấy Charles.” – Mắt cô dâng đầy lệ. – “Nhìn thấy chồng mình, lại xuất hiện ngay trước mắt. Nghe thấy anh ấy nói. Sau tất cả những gì anh ấy đã làm….”

” Anh hiểu điều đó là như thế nào.”

“Như thế nào? Như thế nào, hả Ty?”

“Em muốn anh phải làm gì nào, Karen?”

“Em muốn anh hãy ôm em vào lòng, ôi trời ơi! Em muốn anh nói xem những gì em làm có đúng hay không. Đừng nhìn em như vậy?” – Karen đặt tay lên chân Hauck. – “Dầu sao thì em cũng nhận ra được thêm một điều khi ở ngoài đó nữa.”

“Điều gì vậy?”

Karen đứng dậy, ngồi vào lòng Hauck. – “Em nhận ra rằng em yêu anh. Ty à. Chứ không phải là một cái gì đó gần như vậy.” – Cô mỉm cười, nuốt nước mắt. – “Đó là tất cả sự thật.”

“Tất cả?”

“Đúng vậy.” – Karen gật đầu. áp người vào ngực anh. – “Tất cả.”

Hauck vòng tay ôm lấy cô, áp chặt khuôn mặt cô vào vai mình. Anh thấy cô đang khóc. Cô không còn kìm lại được nữa. Anh ôm chặt cô, cảm nhận cơ thể nóng hổi và nhịp đập tim mình đang hòa với nhịp đập con tim cô. Vài giọt nước mắt ẩm ướt và ấm nóng nhòe lên cổ anh.

“Em thực sự yêu anh.” – Cô thì thầm, ôm chặt lấy anh. – “Dẫu cho điều đó có vẻ như là không thể.”

Anh nhún vai, đẩy khuôn mặt cô áp vào ngực mình. – “Không phải là không thể đến mức như vậy đâu.”

“Đúng mà. Hoàn toàn là không thể một cách khốn kiếp. Anh không cho là em có thể đọc được ý nghĩ của anh sao? Như một cuốn sách để mở vậy.” – Rồi cô đẩy anh ra. – “Nhưng em không thể để Charles biến mất một lần nữa một cách đơn giản như vậy được. Em muốn đưa anh ấy về cho lũ trẻ. Dẫu anh ấy đã làm những gì thì bố của lũ trẻ vẫn còn sống.”

Hauck lấy ngón cái lau vệt nước mắt trên má lấm tấm tàn nhang của Karen. “Chúng ta sẽ tìm được cách.” – Hauck nói. – “Sẽ tìm được cách.”

Karen nhẹ nhàng hôn lên cằm Hauck, ngả đầu lên ngực anh. – “Cảm ơn anh, Ty.”

“Với anh thì không phải đến mức là không thể đến vậy.” – Hauck nói lại. – “Tất nhiên, với lũ trẻ thì có thể…”

“ Ôi, trời!” – Karen lắc đầu, vuốt mớ tóc loà xoà trước mặt. – “Em sẽ phải giải thích rất nhiều khi lũ trẻ quay về hay là thế nào đây?”

ĐÊM ĐÓ HAI NGƯỜI ngủ trong phòng của Hauck. Họ không yêu nhau mà chỉ nằm đó, tay Hauck vòng qua eo cô, còn cô thì nằm áp sát vào người anh. Cái bóng của chồng cô cứ lảng vảng như báo một điềm gở với sự yên bình của họ, như khuôn mặt từ bên kia biển cả.

Khoảng tầm một giờ, Hauck tỉnh dậy. Karen nằm co trên giường, ngủ say. Anh kéo chăn ra, mặc chiếc quần soóc vào và bước ra phía cửa sổ, nhìn ra phía biển dưới ánh trăng. Có điều gì đó cứ gặm nhấm trong anh.

Gấu Đen.

Con tàu anh đã từng gặp. Trong giấc ngủ. Trong giấc mơ. Nơi góc tối của trí nhớ. Và rồi nó đến với anh trong giấc mơ, nơi anh đã từng nhìn thấy nó. Nó ở trong phòng làm việc của Dietz. Trong tấm hình treo ở đó. Tấm hình có Dietz khoác vai vài gã bạn và một con cá treo lủng lẳng giữa bọn chúng.

Dietz đã theo dõi đến đây.

Bình luận
× sticky