Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Thủy Triều Đen

Chương 93

Tác giả: Andrew Gross

Có lẽ đúng là như vậy, Karen cuối cùng cũng chấp nhận điều đó, khi cô nhớ đi nhớ lại hình ảnh kinh hoàng của Charles tới mấy ngày sau. Có lẽ là cô và Hauck đã bị lừa. Có thể chính họ đã đưa bọn chúng thẳng đến chỗ Charles.

Nhưng bọn chúng là ai?

Hauck kể cho cô nghe về chiếc tàu màu đen mà anh đã nhìn thấy ngày hôm trước. Và những gì anh nhìn thấy trên tường nhà Dietz. Karen thậm chí còn nhớ có một chiếc trực thăng bay lòng vòng trên đầu hòn đảo khi cô và Charles tạm biệt nhau, dầu vào thời điểm đó cô không hề để ý đến nó.

Tuy vậy, chẳng điều nào trong số đó quan trọng đối với cô bây giờ nữa. Nhìn thấy Charlie – thi thể xấu số của anh chìm dưới mặt nước, cho dù trước đó anh có làm gì, dẫu anh đã gây ra nỗi đau nào cho cô, thì đó cũng là điều khiến cô bị ám ảnh. Họ đã cùng chung sống cả nửa đời người cùng nhau. Họ đã chia sẻ gần như mọi khoảnh khắc hạnh phúc trong cuộc đời với nhau. Khi cô nhớ lại, cô thấy thật khó có thể tách bạch cuộc đời cô ra khỏi cuộc đời anh. Cả hai đã hòa trộn lẫn vào nhau đến vậy. Nước mắt cô lại tuôn rơi cùng với những cảm xúc lẫn lộn, không thể hiểu được. Charles đã chết, một lần nữa đối với cô. Cô đã không thể hình dung ra được rằng sự thật này là quá tàn độc khi cô đã mất Charles một năm trước đây, rồi lại phải kìm lại cơn giận dữ với anh. Dẫu đó là ai hay vì sao – thì đó là việc dành cho Ty giải quyết.

Hauck và Karen bay về Mỹ vào ngày hôm sau. Hauck muốn quay trở về nước trước khi việc điều tra tại đây phát hiện ra rằng Steven Hanson không hề có thông tin nào trong quá khứ. Trước khi họ phải giải thích tất cả mọi việc.

Còn Karen… cô muốn thoát ra khỏi cơn ác mộng đó càng sớm càng tốt. Khi đã về đến nhà, Hauck đưa cô đến nhà bạn cô là Paula. Không có lý do gì để cô phải ở một mình. Sau cùng thì cô cũng cần phải mở lòng ra tâm sự với một ai đó.

“Mình thậm chí còn không biết phải bắt đầu như thế nào nữa.” – Karen nói. Paula nắm lấy tay cô. – “Cậu phải hứa nhé, Paula, rằng chuyện này chỉ có mình và cậu biết thôi. Chỉ mình chúng ta thôi. Không được kể cho ai khác, kể cả Rick nhé.”

“Chắc chắn là không rồi, Karen.” – Paula hứa.

Karen nuốt nước bọt. Cô lắc đầu thở dài như thể điều gì đó đã bị dồn nén lại trong cô nhiều tuần. Mà đúng thế thật. Cô nhìn bạn mình, mỉm cười bối rối: “Cậu còn nhớ đoạn phim tài liệu đó chứ, Paula?”

NGAY CHIỀU HÔM ĐÓ Hauck về đến trụ sở cảnh sát Greenwich. Anh tạt ngang qua chào phân đội do anh phụ trách rồi đi thẳng vào phòng làm việc của Chỉ huy truởng Fitzpatrick trên tầng bốn.

“Ty à!” – Fitzpatrick đứng dậy vẻ phấn khởi: “Mọi người đang băn khoăn không biết đến bao giờ mới được gặp lại cậu đấy. Có vài việc đang đợi cậu đấy, nếu cậu đã sẵn sàng quay lại với công việc. Cậu đã đi đâu vậy?”

“Ngồi xuống đi, Carl.”

Viên chỉ huy từ từ ngồi xuống. – ” Hừ, tôi không chắc là mình thích cái này đâu nhé, anh bạn.”

“Anh sẽ không thích đâu.’” – Trước khi bắt đầu, Hauck nhìn thẳng vào mắt người chỉ huy một cách cứng cỏi. – “Anh còn nhớ vụ gây tai nạn rồi bỏ chạy, mà tôi phụ trách trước đây không?”

Fitzpatrick hít một hơi: “Có, tôi nhớ.”

“ Ừm, tôi có một số thông tin bổ sung.” Và Hauck kể lại toàn bộ sự việc, từ đầu.

Anh kể về Karen. Về số điện thoại của Charles tìm được trong túi của nạn nhân, về chuyến đi xuống Pensacola. Về việc tìm kiếm các tài khoản ở nước ngoài và những tài khoản đó có liên quan tới Charles ra sao. Hauck bình tĩnh kể lại cho Fitzpatrick về hành động phiêu lưu của mình đột nhập vào nhà Dietz. Đôi mắt viên chỉ huy mở to kinh ngạc. Sau đó là cuộc vật lộn của anh với Hodges…

“Cậu khiến tôi lo lắng thật sự đấy, trung úy ạ.” – Viên chỉ huy đứng bật dậy, đẩy chiếc ghế ra phía sau. – “Cậu đem lại cho tôi chứng cớ kiểu gì vậy? Chuyện gì đã xảy ra ở dưới đó vậy – đó là chưa nói đến việc cậu không báo cáo ngay lập tức rằng cậu đã bắn người – việc đó hoàn toàn là bất hợp pháp.”

“Carl, tôi không cần người nhắc lại điều lệ.”

“Tôi không đồng ý,” – viên chỉ huy nhìn Hauck chằm chằm. – “Tôi nghĩ là cậu cần phải học lại điều lệnh!”

“ Ừm, trước đó còn có nhiều vấn đề nữa.” Hauck tiếp tục kể cho Fitzpatrick nghe về vụ tai nạn thứ hai ở New Jersey, và cả việc Dietz là nhân chứng ở cả hai vụ tai nạn. – “Cả hai đều bị sát hại, Carl à. Để diệt khẩu. Để che dấu thua lỗ trong đầu tư của bọn chúng. Tôi biết việc tôi làm là sai. Tôi biết mình có thể bị gọi ra hầu tòa. Nhưng tất cả các vụ tai nạn đó đều đã được dàn xếp từ trước. Là giết người, Carl à.”

Viên chỉ huy đưa ngón tay lên mặt, bóp bóp quanh hai mắt. – “Tin tốt là thông tin của cậu đủ để điều tra lại vụ án. Tin xấu là – có thể một phần của vụ điều tra sẽ chống lại cậu. Cậu hiểu điều đó hơn tôi phải không, Ty. Tại sao cậu không ngừng lại ngay ở đó?”

“Tôi vẫn chưa thông báo hết mà, Carl.”

Fitzpatrick chớp mắt. – “Ôi, lạy Chúa….”

Hauck kể lại phần cuối của sự việc, về chuyến đi của anh tới Saint Hubert với Karen. Và họ đã tìm được Charles.

“Cậu tìm được Charles bằng cách nào? ”

“Điều đó không quan trọng.” – Hauck nhún vai. – “Chúng tôi đã tìm được anh ta.” – Hauck tiếp tục kể lại việc phát hiện ra xác Charles trên tàu, và sau đó anh đã thông báo cho nhân viên điều tra ở đó hơi sai một chút.

“Chúa ơi, Ty. Có phải cậu đã tìm cách vi phạm tất cả mọi quy định trong điều lệ phải không?”

“Không.” – Hauck mỉm cười, lắc đầu sau khi thông báo xong toàn bộ thông tin. – “Tất cả đều xảy ra một cách tự nhiên thôi, Carl à.”

“Tôi nghĩ là tôi phải thu lại súng và phù hiệu cảnh sát của cậu thôi.’’

TRƯỚC KHI RỜI văn phòng, Hauck đến một chiếc máy tính đặt ở tầng hai. Nhân viên phân đội do anh phụ trách vui vẻ đến nói chuyện với anh: “‘Anh trở về rồi à, trung úy?”

“Không hẳn vậy,” – Hauck nói giọng cam chịu – “chưa.” Hauck vào trang google (1) tìm kiếm một thông tin đã khiến anh phải suy nghĩ nhiều ngày.

Con tàu Gấu Đen.

Trang web tìm được một vài kết quả, trong đó có khoảng hơn chục trang về động vật hoang dã. Một trang của khách sạn nhỏ ở Vermont. Phải đến trang thứ ba Hauck mới tìm được thông tin liên quan thực sự. Đó là thông tin được đăng tải trên trang web của công ty đóng tàu của Ý có tên gọi là Perini Navi.

Gấu Đen. Loại du thuyền đi biển sang trọng thuộc loại tàu cao tốc có chiều dài 88 mét (290 phút). Đây là chiếc du thuyền lớn nhất trên thế giới thuộc sở hữu tư nhân, sử dụng động cơ đẩy DynaRig. Hai động cơ Duetz 1800 mã lực. Tốc độ tối đa 19,5 hải lý. Thiết kế vỏ đen bóng siêu hiện đại với ba cột buồm bằng sợi các-bon. Tổng diện tích hạ thủy 25.791 foot vuông. Con tàu bao gồm sáu phòng ngủ, tất cả đều có thiết bị thu tín hiệu vệ tinh Bloomberg, thiết bị thông tin, ti-vi plasma cỡ lớn, hệ thống âm thanh B/O. Một tàu liên lạc A 32″ hai động cơ. Đủ chỗ ngủ cho 12 người với thuỷ thủ đoàn 16 người.

Thật đáng ấn tượng – Hauck nghĩ trong khi tiếp tục lăn chuột xuống phía dưới. Ở trang tiếp sau, trong tạp chí trên mạng dành cho những người yêu thích tầu thuyền đi biển, anh đã tìm được những thông tin mình cần. Anh ngả người ra khỏi máy tính, ngừng lại một lúc lâu ở cái tên. Bỗng nhiên anh nhớ ra. Đó là khi anh tới ngôi nhà ở đấy. Một ngôi nhà nào đó.

Chủ nhân của chiếc Gấu Đen là một nhà tài phiệt người Nga. Gregory Khodoshevsky.

Chú thích:

1 Google; trang web chuyên hỗ trợ tìm kiếm trên mạng.

Bình luận