Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Hòe Viên

Chương 27

Tác giả: Tổng Công Đại Nhân

Có lẽ những vấn đề này thật sự hơi phức tạp, Phó Dục Thư lấy hộp thuốc từ túi ra đặt trên bàn, rút một điếu bật lửa, trước khi châm lịch sự hỏi hai người: “Để ý không?”

Tưởng Phẩm Nhất lắc đầu, Tưởng Thặng cũng tỏ vẻ không ngại. Lúc này Phó Dục Thư mới châm thuốc, dáng vẻ rất đàn ông.

Anh yên lặng hút thuốc lá. Bình thường người khác rất hiếm khi thấy anh hút thuốc, nhưng vừa nhìn thấy dáng vẻ anh hút thuốc lại cảm thấy anh nhất định một kẻ hút thuốc thâm niên.

Ba người ngồi yên lặng một lúc lâu. Hai cha con Tưởng gia đều chờ Phó Dục Thư suy nghĩ xong. Vẻ mặt Phó Dục Thư thay đổi liên tục, lại châm thêm một điếu thuốc, gạt đầy tàn thuốc. Điều này khiến Tưởng Phẩm Nhất nhớ đến Nhậm Hi từng nói. Cô ta nói buổi tối khi cô ta đòi ly hôn với anh, anh cũng như vậy. Khi đó cô ta nói là anh đang giận, vậy bây giờ thì sao?

Tưởng Phẩm Nhất hơi áy náy. Thật ra thì Phó Dục Thư vốn không cần hao tổn tinh thần vì những chuyện này. Nếu như không phải vì cô, thậm chí anh đã có thể giải được bí mật của Hòe Viên, bắt hết tất cả nhân vật khả nghi.

Anh che giấu điều anh phát hiện vì cô, chẳng cho Tống Vân biết gì hết. Hiện tại lại giằng co với cha cô vì cô, xem ra cô thật sự là tội nhân thiên cổ mà.

Phó Dục Thư chậm rãi cúi đầu, dụi tắt điếu thuốc vào gạt tàn. Lúc ngẩng đầu phục vụ đã bắt đầu bưng thức ăn lên.

Anh đứng lên giúp đặt thức ăn lên bàn, giới thiệu nho nhã lịch sự: “Nhưng món này đều là đặc sản địa phương, nhà hàng này làm cũng không tệ, bác Tưởng nếm thử đi.”

Tưởng Thặng nghiêm túc cầm lấy chiếc đũa gắp một miếng, thong thả nhai nuốt coi như là đã nếm xong.

“Nói việc chính đi.” Tưởng Thặng nói thản nhiên, “Cậu nghĩ cũng đã lâu rồi, còn chưa nghĩ ra sao?” Ánh mắt của ông vô cùng phức tạp. Phó Dục Thư nhìn vào mắt ông cảm thấy con đường tương lai thật tối tăm.

“Tôi không thích nghe lời dối trá. Nếu như cậu muốn nói gì đó lừa gạt tôi, vậy thì chi bằng cậu đừng nói gì cả. Tôi trực tiếp dẫn nó về nhà.” Tưởng Thặng nói tiếp.

Phó Dục Thư thở dài, tựa vào ghế day day thái dương, anh nói: “Chuyện này rất phiền phức. Cháu và bác đều biết là Phẩm Nhất sẽ không đồng ý với lời của bác. Nhưng bắt cô ấy rời khỏi cháu, cháu cũng không đồng ý.”

Lòng Tưởng Phẩm Nhất vô cùng chua chát vì lời nói của Phó Dục Thư. Anh nói rằng anh sẽ không đồng ý để cô rời khỏi anh, chứ không phải nói là cô không đồng ý. Ý nghĩa của những lời này rất khác biệt. Vốn là cô chủ động tìm anh, nhưng bây giờ biến thành anh thích cô nhiều hơn, như vậy cô ở bên cạnh cha cũng ổn định hơn. Anh thật sự là lúc nào cũng rất thỏa đáng, thỏa đáng đến mức khiến người ta luyến tiếc.

“Phó tiên sinh, cậu là người thông minh, cậu nên biết lựa chọn thế nào là tốt nhất cho nó. Chuyện này gần đây tôi mới nghĩ thông suốt, nếu không tôi cũng không thả nó đến tìm cậu.” – Tưởng Thặng thở dài một cái, nói – “Nó là con gái duy nhất của tôi, tôi cũng không muốn nó rời khỏi mình nhưng tôi không có cách nào, tôi không có lựa chọn nào khác.”

Phó Dục Thư nói ngay sau đó: “Cháu muốn nói chuyện riêng với bác một chút, bác xem có được không?” Lúc anh hỏi cũng không nhìn đến biểu hiện của Tưởng Phẩm Nhất chỉ nhìn Tưởng Thặng, vẻ mặt vô cùng thành khẩn.

Tưởng Thặng nhìn anh trong giây lát rồi nói với Tưởng Phẩm Nhất: “Phẩm Nhất, con đi ra ngoài hóng gió một chút đi.”

Tưởng Phẩm Nhất mím môi nói: “Con không thể nghe hai người nói chuyện sao? Con biết hết tất cả mọi chuyện mà, hai người cần gì phải tránh con chứ?”

Tưởng Thẳng gạt qua một bên: “Cái này con phải hỏi cậu ta.”

Tưởng Phẩm Nhất nhìn về phía Phó Dục Thư. Phó Dục Thư khẽ cau mày nói: “Ngoan nào, em muốn biết sau này anh sẽ nói cho em biết.”

Anh không nói gạt cô, cô đành phải đi ra ngoài. Tuy rất muốn biết nội dung câu chuyện của họ nhưng hiện tại cũng không phải là lúc bốc đồng.

Tưởng Phẩm Nhất rời khỏi phòng để lại không gian riêng tư cho Phó Dục Thư và Tưởng Thặng. Tưởng Thặng cất lời nói trước: “Hiện tại cậu có thể nói rồi.”

Phó Dục Thư khẽ gật đầu: “Bác Tưởng, cháu cũng không vòng vo nữa. Chắc bác biết cháu đã điều tra được những gì, nếu không bác không thể nào thỏa hiệp dễ dàng như vậy.” – Anh nói thẳng thắn – “Bác lo lắng việc bại lộ sẽ liên lụy đến Phẩm Nhất cho nên hi vọng bây giờ cô ấy đi theo cháu, giải trừ quan hệ với gia đình bác.”

Tưởng Thặng không phủ nhận mà thừa nhận thẳng thắn: “Đúng là như vậy, sau đó thì sao?”

Phó Dục Thư khẽ cười, nói tiếp: “Nhưng bác cũng hiểu rõ Phẩm Nhất, với tính cách cô ấy tuyệt đối không thể nào vì cháu mà đoạn tuyệt quan hệ với gia đình. Cháu tự nhận sức quyến rũ của mình còn chưa đủ lớn đến mức khiến một cô gái mang tính cách như cô ấy làm chuyện như vậy vì cháu. Cho nên chúng ta chỉ có thể đổi lại phương pháp thôi.”

Vẻ mặt Tưởng Thặng hơi tuyệt vọng: “Cậu cảm thấy còn có cách khác sao?”

Phó Dục Thư đứng lên hai tay chống lên bàn, từ từ kéo gần khoảng cách với Tưởng Thặng. Gương mặt anh tuấn cơ trí lại bình thản ung dung, anh thản nhiên nói: “Trước tiên bác dẫn Phẩm Nhất về thành phố Bình Giang, sau khi trở về thì vờ như đàm phán với cháu thất bại, làm yên lòng những người mà bác không thể tiết lộ ra đây. Cháu sẽ nói cho Phẩm Nhất nghe phải làm sao, trong thời gian ngắn cháu sẽ không liên lạc với cô ấy cho đến khi cháu làm rõ tất cả chuyện này.”

Tưởng Thặng cười tự giễu: “Sau khi làm rõ ràng thì sao? Phẩm Nhất không phải vẫn sẽ bị liên lụy sao? Lẽ nào cậu muốn bao che cho nó? Đây chính là phạm pháp.”

Phó Dục Thư thẳng người, chắp tay ra sau đi một vòng trong phòng, anh nói: “Thật ra thì bác không cần phải lo lắng cho Phẩm Nhất. Cho đến bây giờ cô ấy còn chưa giúp các người làm bất cứ chuyện gì, cũng không biết nội tình của các người, không có trách nhiệm gì trên pháp luật cả. Quan trọng là sau khi bác đưa cô ấy về phải bảo vệ tốt cho cô ấy, đừng để những người kia ép cô ấy giống như bác ngày trước.” – Anh nói khéo – “Bác không chịu tiết lộ cho cháu biết những người đó là ai thì cháu chỉ có thể giao gánh nặng này cho bác thôi. Nếu cô ấy không muốn rời khỏi bác thì trước mắt đây chính là cách xử lý tốt nhất.”

Tưởng Thặng ngẩng đầu lên suy nghĩ tính khả thi. Tuy biết rõ con gái rời khỏi mình mới là an toàn nhất, nhưng ông cũng hiểu với tính cách con gái tuyệt đối sẽ không bỏ mình mà đi.

Tuy thái độ nhiều năm nay của ông đối với cô không tốt, nhưng trong tận đáy lòng ông rất yêu cô. Ông làm tất cả mọi chuyện cũng vì cô chỉ là ông không giỏi biểu đạt, luôn làm mặt khó chịu. Con gái của ông đương nhiên cũng hiểu được suy nghĩ thật của cha, cho nên càng không chịu rời khỏi cha trong lúc mấu chốt này.

Chuyện này khó giải quyết vô cùng, mỗi người đều cần suy nghĩ kỹ xem nên làm thế nào. Là người trong cuộc Tưởng Phẩm Nhất cũng nên suy nghĩ kỹ.

Sau khi cô rời khỏi phòng thì đến ngồi ở khu nghỉ ngơi ở đại sảnh. Hiện tại thời gian không còn sớm nơi này chỉ có một mình cô, rất an tĩnh thích hợp để một mình suy nghĩ. Nhưng khiến người ta bất ngờ chính là cô ngồi xuống không bao lâu thì nơi này lại có thêm một người. Người này xuất hiện tại đây khiến Tưởng Phẩm Nhất vô cùng kinh ngạc.

Cổ Lưu Thâm chầm chậm ngồi xuống đối diện Tưởng Phẩm Nhất, thoạt nhìn cũng phong trần mệt mỏi như Tưởng Thặng. Anh mặc áo khoác ngoài màu đen dài đến bắp đùi, cổ áo dựng thẳng, trong cổ áo còn quấn chiếc khăn quàng cổ màu xanh đậm. Màu đậm càng tôn lên gương mặt tái nhợt của anh ta. Màu trắng này khác với vẻ trắng nõn của Phó Dục Thư, nó có chút bệnh hoạn, không khỏe mạnh.

“Không phải em đang ăn cơm ở trong đó với bọn họ sao?” Cổ Lưu Thâm mở lời trước, giọng nói nhuốm màu ngấm ngầm và mơ hồ quen thuộc của riêng anh ta.

Tưởng Phẩm Nhất lạnh nhạt hỏi anh: “Sao anh lại ở đây? Ba tôi sẽ không nói cho anh biết hành tung của ông, nhất định là anh lén đến.”

Cổ Lưu Thâm bị câu nói của cô khiến phì cười, anh ta nói chậm rãi: “Sao lại nói lời khó nghe như vậy. Anh chỉ nghe nói chú Tưởng đặt vé máy bay đến đây, chợt nhớ ra mình cũng chưa từng rời khỏi thành phố Bình Giang, nên muốn cùng đi để mở rộng tầm mắt thôi. Vậy mà bị em nói giống như là làm chuyện hèn hạ vậy.”

Mặt Tưởng Phẩm Nhất vẫn lạnh lùng xa cách với anh ta như cũ: “Tại sao anh biết tin ba tôi đến đây? Anh giám thị ông à?”

Cổ Lưu Thâm nói sâu xa: “Phẩm Nhất, sao em lại ngây thơ như vậy? Anh nào có lá gan giám thị chú Tưởng chứ. Thật ra chú Tưởng vừa hành động thì đã có rất nhiều người biết. Mà anh lại trùng hợp có mối quan hệ thân mật với những người này nên biết được thôi.”

Tưởng Phẩm Nhất mơ hồ cảm thấy nơi này cất giấu bí mật rất lớn. Thật sự không muốn bản thân biết đáp án, cho nên cô im lặng không nói thêm gì nữa.

Nhưng Cổ Lưu Thâm không cho cô trốn tránh, nói thẳng ra: “Phẩm Nhất mấy nhà trong Hòe Viên của chúng ta chẳng ai trốn thoát đâu. Bất cứ người nào trong chúng ta có hành động thì những người khác đều biết cả. Cha em chắc chắn biết rõ, kết quả hôm nay ông nói chuyện với Phó Dục Thư sẽ ảnh hưởng lớn đến vận mệnh sau này của em.”

Anh ta đứng lên rồi ngồi xuống cạnh Tưởng Phẩm Nhất. Tưởng Phẩm Nhất lập tức ngồi xích ra né tránh anh ta. Anh ta cũng không để ý, ngồi tại chỗ nói: “Phẩm Nhất, kết quả cuối cùng em nhất định phải theo cha em về thôi, tự em cũng hiểu rõ. Phó Dục Thư không thể vì em mà bỏ qua thành tựu có thể đạt được của mình. Em đi theo anh ta người trong Hòe Viên cũng sẽ không bỏ qua cho em. Em cần gì phải chưa thấy quan tài chưa đổ lệ chứ? Để anh yêu em không tốt sao? Từ nhỏ chúng ta đã lớn lên cùng nhau, lẽ nào tình cảm còn không bằng với người em mới chỉ vừa biết có vài tháng?”

Tưởng Phẩm Nhất bình tĩnh: “Anh đừng nên so sánh với anh ấy. Việc này không thể so sánh được. Tình cảm kỳ lạ ở điểm này, có người quen biết cả đời cũng chỉ cảm thấy có thể làm bạn, thậm chí cả bạn cũng không làm được. Nhưng có người chỉ cần nhìn một cái cũng biết cả đời này chính là người ấy.”

Cổ Lưu Thâm nghe xong lại cười, vẻ mặt anh ta giễu cợt hơi nhích đến ngồi gần cô, nói thành khẩn: “Phẩm Nhất, đến cùng là bao giờ em mới chịu lớn đây. Em đã sống hai mươi lăm năm trong Hòe Viên, lẽ nào em vẫn không rõ sao? Thân là người Hòe Viên em có thể có tình cảm nhưng tuyệt đối không thể xử sự theo cảm tính.”

Tưởng Phẩm Nhất phút chốc đứng lên: “Cổ Lưu Thâm anh điên à. Lẽ nào anh không có tình cảm ư. Đến tột cùng là sao anh cứ muốn quấy rầy tôi. Anh không thể đi tìm người khác sao? Cho dù anh không có tình cảm cũng đừng ép buộc người khác phải giống như anh vậy.”

Cổ Lưu Thâm đứng lên phật ý nheo mắt lại, ngón trỏ đặt lên môi: “Suỵt, nói nhỏ thôi, cẩn thận bị người ta nghe thấy.”

Anh giơ tay vỗ vỗ bả vai Tưởng Phẩm Nhất, cảm giác cô cứng người lại dưới tay anh, thờ ơ nói: “Phẩm Nhất, em nói không đúng. Thật ra thì anh cũng có cảm tình, nhưng anh chỉ không tin người khác thôi.” Ánh mắt anh ta thẳng thắn sắc bén khiến Tưởng Phẩm Nhất không thể trốn vào đâu, giống như cô chính là người mà anh ta không tin vậy.

“Chuyện này không liên quan đến tôi.” Tưởng Phẩm Nhất lui ra sau một bước nới dài khoảng cách giữa hai người.

Cổ Lưu Thâm thản nhiên: “Đúng vậy, chuyện không liên quan đến em, tất cả đều do hoàn cảnh sai lầm. Nếu như có thể lựa chọn, anh tình nguyện không đầu thai, cũng không muốn sinh ra ở Hòe Viên.” – Nói xong, anh ta nhìn lướt qua cửa ra vào ở hành lang phía trước – “Chắc là bọn họ sắp ra đây rồi, hôm nay nói đến đây thôi, anh chờ em ở Hòe Viên.” – Dứt lời, anh ta nở nụ cười thành khẩn vẫy tay tạm biệt cô rồi nhanh chóng rời đi.

Tưởng Phẩm Nhất nhìn theo phương hướng Cổ Lưu Thâm biến mất, không lâu sau lại nghe thấy tiếng Phó Dục Thư gọi cô ở phía sau cách đó không xa: “Phẩm Nhất.”

Tưởng Phẩm Nhất quay đầu lại nhìn anh, trong lòng cô nghĩ anh nhất định sẽ có biện pháp xử lý vẹn toàn. Mình có thể không cần rời khỏi cha, cũng không cần rời khỏi anh. Cô rất tin tưởng anh có thể làm tốt mọi chuyện, nhưng khi anh đến gần lại buông một câu ngay trước mặt cha cô: “Em về với bác Tưởng trước đi.”

Bình luận