Tưởng Phẩm Nhất vẫn không tỉnh lại, cô nằm ở bệnh viện nông thôn vài ngày sau đó chuyện viện đến bệnh viện thành phố. Mỗi ngày Phó Dục Thư đều ở lại chăm sóc cô, anh hoàn toàn quên mất đã sắp đến tết. Cha mẹ gọi vài lần hỏi sao anh vẫn chưa về nhà, anh chỉ thoái thác nói có việc không thể quay về, cũng không nói cặn kẽ là có chuyện gì. Vì tránh để cha mẹ lo lắng, anh hứa nếu như đêm ba mươi mọi chuyện xong xuôi anh sẽ cố gắng chạy về nhà một chuyến, có thể sẽ đưa Tưởng Phẩm Nhất về chung.
Như vậy cũng xem như có thể xoa dịu cha mẹ tạm thời không cằn nhằn anh. Con của mình tuy đã trưởng thành nhưng ở trong mắt cha mẹ vẫn mãi luôn là đứa bé. Điều cha mẹ mong đợi không phải là con cái đạt được thành tựu hiển hách khiến mình hãnh diện. Điều họ mong muốn chính là con cái khỏe mạnh và gia đình hạnh phúc vui vẻ mà thôi.
Bệnh viện được xem là một nơi đông đúc phức tạp, Tưởng Phẩm Nhất ở bệnh viện thành phố ngày thứ hai thì từ từ tỉnh lại. Lúc đó Phó Dục Thư đang đi lấy nước, lúc về vừa mở cửa phòng bệnh đã thấy Tưởng Phẩm Nhất trong bộ quần áo bệnh nhân màu trắng đang bỡ ngỡ hơi nhỏm dậy.
Ánh nắng chói chang xuyên qua cửa sổ chiếu lên người cô, tô điểm cho cô một vầng sáng màu vàng. Nhìn từ góc độ của Phó Dục Thư, cô rực rỡ đến mức khiến người khác phải nheo mắt lại.
Dường như tiếng Phó Dục Thư mở cửa đã làm ồn đến cô. Tưởng Phẩm Nhất từ từ nghiêng đầu, nhìn anh với vẻ ngỡ ngàng. Trên mặt cô vì bị thương nên dán băng gạc, cằm nhọn mắt to, đôi mắt giống như làn thu thủy, vô cùng lấp lánh.
Trong thoáng chốc, Phó Dục Thư nghi ngờ có phải Tưởng Phẩm Nhất đã bị mất trí nhớ hay không. Bởi vì căn cứ theo vẻ mặt hiện giờ của cô, cô hoàn toàn lạ lẫm với tất cả mọi thứ hiện tại, tràn ngập nghi vấn.
Đặt ấm nước xuống, Phó Dục Thư đóng cửa phòng lại từ từ đi đến bên cạnh giường bệnh. Vì tránh làm cô sợ bước chân anh và tiếng anh ngồi xuống đều rất khẽ. Sau khi ngồi xuống cũng không lập tức nói chuyện với cô, một lát sau mới dịu dàng nói: “Em đã tỉnh rồi.”
Tưởng Phẩm Nhất vẫn nhìn anh chằm chằm, trong ánh mắt có chút sợ hãi, dường như đang tính toán làm gì đó nhưng lại hơi kiêng dè.
Phó Dục Thư có chút khó chịu, nhưng vẫn buộc phải hỏi thành lời điều anh đang hoài nghi: “Em còn nhớ anh là ai không?”
Tưởng Phẩm Nhất thoáng ngơ ngác, khóe môi dường như hơi giật giật tiếng nói rất nhẹ: “Anh cho rằng em mất trí nhớ à?”
Phó Dục Thư thoáng sửng sốt ngay sau đó liền hiểu ra cô không bị mất trí nhớ, anh không khỏi tự giễu cười: “Em ngủ lâu như thế lại thêm mất tích rất nhiều ngày, thật khó để anh không suy nghĩ lung tung. Bác sĩ nói em bị tiêm thuốc mê quá liều, thần trí sẽ phải chịu ảnh hưởng rất lớn. Anh vô cùng lo lắng.”
Tưởng Phẩm Nhất lúng túng: “Em bị tiêm thuốc mê à? Xảy ra chuyện gì?” – Vẻ mặt cô mù mờ – “Mới vừa rồi em định hỏi anh sao em lại ở bệnh viện? Em nhớ là em đang ở nhà anh, sao vừa tỉnh lại đã ở đây rồi…”
Phó Dục Thư hơi nhíu mày, xem ra quả thật thần trí Tưởng Phẩm Nhất đã có vấn đề rồi. Nhưng vẫn may là cô không nói mê, điều này khiến anh cảm thấy trong lòng dễ chịu hơn một chút, nhưng chỉ là một chút mà thôi.
“Em tạm thời đừng nghĩ gì hết, dù sao bây giờ em đã không sao nữa rồi, đây mới là chuyện quan trọng nhất.” – Phó Dục Thư đặt hai tay lên đầu gối, trịnh trọng cam đoan – “Sau này anh sẽ không để em xảy ra chuyện nữa. Kể từ bây giờ cho đến khi nguy hiểm chấm dứt, anh sẽ ở bên cạnh em hai mươi bốn giờ.”
“Hai mươi bốn giờ?” – Tưởng Phẩm Nhất khẽ lặp lại một lần. Trong đầu nghĩ đến nếu như anh ở bên cạnh mình hai mươi bốn giờ chẳng phải là ngủ cũng ngủ chung rồi sao…
Quả nhiên là phụ nữ và đàn ông để ý không giống nhau. Điều Phó Dục Thư để ý là nguy hiểm, mà điều Tưởng Phẩm Nhất chú ý lại là thời gian.
Phó Dục Thư có chút bất đắc dĩ: “Không cần lo lắng. Bây giờ tình trạng sức khỏe em rất kém, dù anh muốn làm gì với em cũng không thể được.”
Tưởng Phẩm Nhất ho một tiếng nhưng cảm thấy cổ họng rất đau. Mới vừa rồi nói chuyện khe khẽ thì không có cảm giác gì, nhưng vừa ho lên đã cảm thấy cổ họng không thoải mái.
Cô giơ tay lên muốn xoa cổ họng nhưng vừa đưa tay lên đã phát hiện cổ tay bị băng bó. Bởi vì cô giơ tay lên quá mạnh nên hiện tại cổ tay rất đau.
“Ối…”
Tưởng Phẩm Nhất kêu đau một tiếng, cúi đầu kiểm tra người mình. Do cô cau mày và vẻ mặt đau đớn nên động đến vết thương trên mặt. Điều này khiến cả người cô cứng đờ.
“Mặt em sao vậy?” – Cô kinh ngạc hỏi Phó Dục Thư.
Phó Dục Thư chần chờ một chút rồi giải thích:
“Bị xước thôi. Nhưng không sao đâu, đã được xử lý rồi. Bác sĩ nói sẽ không để lại sẹo đâu.”
Kỹ thuật của bệnh viện thành phố tương đối tiên tiến. Vết thương trên mặt Tưởng Phẩm Nhất được chữa trị kịp thời, hơn nữa vết thương cũng không sâu, tỷ lệ để lại sẹo sau khi lành rất nhỏ. Phó Dục Thư cũng không muốn nói cho cô biết chuyện ít có khả năng xảy ra này.
Tưởng Phẩm Nhất nghe xong thở phào nhẹ nhõm. Không có cô gái nào không để ý đến gương mặt mình, Tưởng Phẩm Nhất cũng không ngoại lệ. Tuy cô chưa từng kiêu căng cao ngạo vì vẻ đẹp của mình, nhưng cô cũng không hi vọng mình biến thành kẻ quái dị.
Thấy Tưởng Phẩm Nhất yên tâm, Phó Dục Thư đứng dật rót cốc nước đưa cho cô: “Uống chút đi.”
Qua vài giây Tưởng Phẩm Nhất mới “à” một tiếng rồi nhận lấy cốc nước. Nhưng sau khi nhận lấy cũng không uống, ngược lại đem đặt trên bàn ngồi đó ngơ ngác nhìn anh.
Phó Dục Thư thắc mắc: “Sao không uống?”
Tưởng Phẩm Nhất nhíu nhíu mày hỏi: “Gì hả?”
Phó Dục Thư nói: “Em không muốn uống nước à?”
Anh lại cầm cốc nước lên. Tưởng Phẩm Nhất nhìn cốc nước, một hồi lâu mới như hiểu ra, cô nhận lấy cốc nước buồn bã uống.
Phản ứng của cô rất chậm chạp, chậm hơn người bình thường rất nhiều, giống như là nghe cái gì cũng chẳng hiểu. Phó Dục Thư sợ nói nhiều quá sẽ khiến cô lầm tưởng tinh thần cô có vấn đề, cho nên dứt khoát không nói gì hết để tránh kích thích cô. Tất cả đều biểu thị bằng hành động.
Tưởng Phẩm Nhất uống nước xong rồi đặt cốc nước lại trên bàn. Cô đặt xuống rất cẩn thận như lo lắng cốc nước sẽ bị rớt xuống vậy.
Phó Dục Thư đứng lên đi ra ngoài định rửa tay. Nhưng Tưởng Phẩm Nhất dùng cánh cánh tay không bị thương nắm lấy tay anh.
Tay anh rất ấm áp, da thịt láng mịn trắng nõn, ngón tay thon dài vững chắc cho cô cảm giác rất an toàn.
“Anh đừng đi.”
Tưởng Phẩm Nhất ra sức kéo anh lại. Phó Dục Thư vội lui về theo sức kéo của cô, mãi cho đến khi bị cô kéo đến suýt ngã xuống giường.
“Em cẩn thận một chút coi chừng anh đè em bây giờ. Người em còn đang bị thương.” – Phó Dục Thư hơi ngã xuống giường bất đắc dĩ nói.
Tưởng Phẩm Nhất nói: “Em không sợ đau.”
“Bây giờ tình trạng cơ thể em đặc biệt, có đau cũng còn chịu nổi. Chờ thêm một khoảng thời gian nữa chỉ sợ là không dễ chịu đâu.” – Phó Dục Thư đưa tay vuốt nhẹ mặt cô hỏi – “Kéo anh lại làm gì?”
Tưởng Phẩm Nhất ôm eo anh khẽ thủ thỉ: “Em nhớ anh lắm.”
Cô ngủ lâu như vậy, lại bị bắt cóc đã nhiều ngày, lâu lắm rồi cũng không nhìn thấy anh. Trí nhớ cô trống rỗng, trong mơ hồ đều là bóng dáng kỳ lạ. Tuy trong trí nhớ giống như mới vừa gặp anh xong, nhưng cô cảm giác không phải vậy.
Phó Dục Thư nghiêng người nằm dài trên giường, cẩn thận ôm chặt eo cô, khẽ nói: “Ừ, vậy ôm anh đi.”
Tưởng Phẩm Nhất cọ cọ trán vào ngực anh, mùi hương cơ thể anh rất dễ chịu, cũng không phải là mùi nước hoa, mà là mùi quần áo thơm mát sau khi giặt sạch. Cô rũ mắt nhìn chằm chằm chiếc áo màu đen đang bao quanh lồng ngực anh, dịu dàng nói: “Em thích anh mặc chiếc áo sơ mi này.”
Phó Dục Thư nói: “Sau này ngày nào anh cũng mặc.”
“Đừng, mặc mãi không phải sẽ hôi sao?” – Tưởng Phẩm Nhất nhíu nhíu mày.
Phó Dục Thư cam đoan: “Mỗi này anh đều giặt.”
“… Thôi đi, ý em là anh mặc cái gì cũng đẹp hết.”
Phó Dục Thư không nói tiếng nào, vỗ nhè nhẹ bên eo cô, nhìn chằm chằm bức tường màu trắng phía sau cô không biết đang suy nghĩ điều gì.
Tưởng Phẩm Nhất nằm trong lòng anh không lâu đã ngủ mất. Lúc ngủ cũng không quên ôm chặt anh không cho anh có cơ hội len lén chạy mất. Điều này khiến Phó Dục Thư cảm thấy khá bối rối, bởi vì chút nữa Tống Vân sẽ đến anh còn phải tiếp đón người ta. Tình hình bây giờ chắc chắn là không thể tiếp đón ai được rồi.
Thử kéo tay Tưởng Phẩm Nhất ra, nhưng bởi vì không dám dùng sức sợ đụng trúng vết thương của cô nên anh không thể kéo ra được. Còn vì thế mà đổ mồ hôi cả người, vô cùng khó chịu.
Lúc Tống Vân đến, gõ cửa hồi lâu cũng không ai lên tiếng. Bởi vì người bên trong còn chưa xuống giường được, lại không muốn nói lớn tiếng đánh thức Tưởng Phẩm Nhất. Cuối cùng Tống Vân dứt khoát đẩy cửa đi thẳng vào.
Vừa vào cửa đã khiến Tống Vân giật nảy mình, lúng túng đứng ở đó nói: “Xem ra tôi đến không đúng lúc lắm.”
Phó Dục Thư hít sâu một hơi quyết tâm kéo tay Tưởng Phẩm Nhất ra. Sau khi quan sát rất lâu xác định cô không bị anh đánh thức, anh mới bước đến kéo Tống Vân ra khỏi phòng bệnh.
“Cậu nghĩ đi đâu vậy. Mới vừa rồi cô ấy tỉnh lại cứ ôm lấy tôi, lúc nãy mới thiếp đi đấy.” – Phó Dục Thư cùng Tống Vân đứng ở cửa phòng bệnh, vừa cởi nút cổ áo vừa nói.
Tống Vân kín đáo nhìn anh trêu: “Gì đây, ngại ngùng gì chứ hả? Tôi cũng đâu phải người ngoài, nếu cậu không làm gì hết thì người đâu có đổ nhiều mồ hôi như vậy.”
Phó Dục Thư lau mồ hôi trên trán, liếc anh ta một cái: “Không nói đùa với cậu, Phẩm Nhất vừa mới tính lại, tôi thấy thần trí cô ấy không tỉnh táo lắm, có rất nhiều chuyện không nhớ rõ. Hoàn toàn chẳng có ấn tượng gì với chuyện bị bắt cóc cả.”
Tống Vân lập tức sầm mặt, không biết phải làm sao: “Hay thật, không có chứng cớ làm sao bọn tôi bắt người đây. Cũng chẳng tìm được dấu vân tay trong đống rác kia, tên đó quá cẩn thận.”
Phó Dục Thư liếc mắt nhìn thân nhân người bệnh đi ngang qua, nói không có hứng thú: “Dù có cẩn thận thế nào đi nữa thì hắn cũng chỉ là một con người. Luôn sẽ có sơ hở, từ từ tìm không cần phải gấp gáp.”
“Mình còn tưởng cậu vội vàng muốn đưa hắn ra công lý chứ. Như vậy cậu cũng không cần lo lắng vợ cậu lại xảy ra chuyện nữa.” – Tống Vân chế nhạo anh.
Phó Dục Thư thản nhiên: “Đợi cô ấy khỏe hơn một chút tôi sẽ đưa cô ấy về nhà. Phía bác gái vẫn phải phiền cậu chăm sóc. Tôi sẽ thuê người chăm lo cho bác ấy ăn uống và sinh hoạt thường ngày.”
“Sao vậy, dẫn vợ đi mà bỏ mẹ vợ lại à, cẩn thận mẹ vợ không vui đó nhé.” – Tống Vân cười nói.
Phó Dục Thư không có tâm trạng đùa với anh ta, chỉ nói: “Cậu chịu trách nhiệm an toàn của bác ấy. Còn tôi chịu trách nhiện sinh hoạt hằng ngày của bác ấy. Dù sao tôi và Phẩm Nhất còn chưa kết hôn, đón mẹ cô ấy đến nhà tôi ở không thuận tiện lắm.”
“Cũng đúng, mẹ cậu tuy là dễ chịu nhưng cũng rất trọng sĩ diện mà.”
“Biết là tốt rồi. Tôi vào trước, hôm nay cậu đừng hỏi Phẩm Nhất gì cả, để cô ấy ngủ đi.” – Phó Dục Thư ra vẻ phải trở về phòng bệnh.
Tống Vân kéo anh lại nói: “Tôi không phải đến đây không đâu. Tôi cũng bận lắm, cậu để tôi hỏi mấy câu đã.”
Phó Dục Thư lập tức tránh khỏi tay anh ta đi vào phòng, dứt khoát đóng cửa lại cho anh ta một mình đứng trơ đó khiến Tống Vân mất hết hăng hái.
Sờ sờ lỗ mũi, Tống Vân quyết định thông cảm cho anh, quay người định rời khỏi. Nhưng nào biết vừa quay người lại đã thấy Nhậm Hi đang nhìn chằm chằm vào anh ta và cửa phòng bệnh như có điều suy nghĩ. Nhậm Hi mặc áo khoác, đeo mắt kính, không biết đến làm gì.