Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Hòe Viên

Chương 35

Tác giả: Tổng Công Đại Nhân

Phó Dục Thư và Tống Vân được sắp xếp nằm hai phòng khác nhau. Tưởng Phẩm Nhất ở bên phòng Phó Dục Thư, Khưu Tuyết thì chăm sóc cho Tống Vân chồng cô ta. Chia nhau ra như thế này khiến Tưởng Phẩm Nhất tự nhiên hơn rất nhiều, cảm giác tự trách cũng vơi đi một chút.

Ngồi bên giường bệnh, Tưởng Phẩm Nhất nhìn Phó Dục Thư đang chìm trong hôn mê, trong lòng cô càng hi vọng rằng anh chẳng qua chỉ ngủ thiếp đi mà thôi.

Phó Dục Thư chưa từng xuất hiện trước mặt cô với bộ dạng thế này, anh lúc nào cũng gọn gàng chỉnh tề, mang vẻ tự chủ và cao quý của đàn ông chững chạc. Bây giờ anh thiếu đi vài phần phức tạp và thâm trầm lúc tỉnh táo, gương mặt trở nên rất dịu dàng. Đây là điều mà cô thích nhất ở anh.

Tưởng Phẩm Nhất từ từ lấy điện thoại ra nhấn nút Home, màn hình điện thoại sáng lên. Ánh sáng khiến mắt cô đang ở trong bóng tối không kịp thích ứng. Cô hơi nhắm mắt lại, chờ khi đã quen mới mở ra. Cô mở danh bạ tìm số của Cổ Lưu Thâm. Ngón tay do dự thật lâu trên nút gọi, cuối cùng đành đổi thành gửi tin nhắn.

Ngón tay mảnh khảnh thon dài của cô nhanh chóng soạn ra một câu rồi bấm gửi. Đối phương nhất định đã lường được cô sẽ tìm anh ta nên cũng nhanh chóng hồi âm tin nhắn của cô, đã cho cô câu trả lời khẳng định.

Tưởng Phẩm Nhất tạm thời yên tâm, cất điện thoại đi ngắm nhìn Phó Dục Thư. Phó Dục Thư bỗng nhăn mày lại, giống như là có thần giao cách cảm biết cô đang làm gì vậy.

Tưởng Phẩm Nhất hơi chột dạ đưa ta xoa lông mày anh, vuốt ve nếp nhăn của anh lẩm bẩm: “Em cũng vì anh thôi, hi vọng sau khi anh tỉnh lại đừng trách em cũng đừng đau lòng.”

Tưởng Phẩm Nhất dịu dàng khẽ vuốt cho mi tâm của Phó Dục Thư dần dần giãn ra. Nhưng sắc mặt anh vẫn khó coi như cũ, giống như là thấy ác mộng, khóe môi vẫn mím chặt, cô nhìn thôi cũng cảm thấy mệt thay anh. Nhưng nếu là chuyện xảy ra ngoài đời cô còn có thể can thiệp, còn có thể giúp đỡ, còn chuyện trong đầu anh thì cô không thể đụng đến được chỉ đành lặng nhìn anh thôi.

Tống Vân và Phó Dục Thư coi như là đi dạo qua Quỷ môn quan một lần, tuy có kinh hãi nhưng không nguy hiểm, gắng gượng qua hai mươi bốn giờ bệnh tình đã ổn định lại. Có điều cơ thể hai người đều bị thương nặng, cần phải nằm viện điều trị một thời gian.

Phó Dục Thư tỉnh lại vào rạng sáng ngày hôm sau, trước đó đang lúc đêm khuya Tưởng Phẩm Nhất ngủ gục bên giường anh vẫn mặc bộ quần áo cũ chưa kịp thay. Phó Dục Thư ở một mình tại thành phố Bình Giang không có người quen chăm sóc. Cô lại không dám để cha mẹ anh biết chuyện lớn như vậy, chỉ có thể một mình cực nhọc đêm ngày không nghỉ chăm sóc anh. Hiện tại cô đã mệt mỏi đến mức vừa ngả đầu xuống gối là ngủ thiếp đi.

Phó Dục Thư khẽ nhúc nhích ngón tay, nhưng khi phát hiện tay đang được Tưởng Phẩm Nhất nắm thì lập tức để yên, sợ sẽ đánh thức cô.

Đêm đã rất khuya, trong phòng bệnh không có ánh sáng anh chỉ có thể mượn ánh trăng mỏng manh ngắm nhìn cô gái bên cạnh. Xem ra cô đã tiều tụy đi rất nhiều, quầng thâm dưới mắt rất sâu. Cô tuy ngủ nhưng dường như vẫn mang tâm sự nặng nề không giống như cô gái lúc đầu anh từng quen biết nhưng lại khiến tình cảm anh dành cho cô càng sâu nặng hơn.

Cô ngủ quá say, Phó Dục Thư nghĩ có thể đã lâu cô chưa được ngủ ngon lành như vậy. Anh lại không đành lòng quấy rầy nên chỉ biết cùng nằm đó nghỉ ngơi với cô.

Bệnh nhân vừa tỉnh lại cơ thể cũng rất mệt, cho nên không bao lâu anh đã ngủ thiếp đi lần nữa. Khi tỉnh lại Tưởng Phẩm Nhất đã không còn bên cạnh.

Phó Dục Thư khó khăn ngồi dậy, cảm giác toàn thân vô lực không thể làm được bất cứ chuyện gì, thân thể mệt mỏi kinh khủng. Điều này khiến anh không dễ chịu gì.

Tưởng Phẩm Nhất đi lấy nước trở về đã thấy anh ngồi dậy trên giường cau mày bóp tay, vẻ mặt không vui.

“Anh tỉnh rồi à.” Tưởng Phẩm Nhất đỡ lấy ấm nước suýt bị mình làm rớt, giọng nói khản đi.

Phó Dục Thư lập tức nhìn về cửa, lúc nhìn thấy cô vẻ mặt trở nên ôn hòa nhẹ nhàng: “Ừ, em còn ở đây à, anh tưởng em đi rồi chứ.”

“Em chỉ đi lấy nước thôi.” Tưởng Phẩm Nhất xách ấm nước, vừa nói vừa đi vào phòng rót cốc nước cho anh: “Anh uống chút đi.” Giọng cô trầm thấp không nghe ra vui hay buồn.

Phó Dục Thư hơi suy tư chăm chú nhìn cô, cô không nhìn vào mắt anh giống như đang đợi anh uống nước. Trong mắt cô như thoáng qua một niềm vui khi thấy anh tỉnh lại nhưng sâu nơi đáy mắt lại hoàn toàn trống rỗng chỉ có sự hờ hững. Chuyển biến như vậy khiến Phó Dục Thư cảnh giác. Anh lớn hơn cô vài tuổi, chuyện từng trải, người từng gặp đương nhiên nhiều hơn cô nên điểm thay đổi này dù nhỏ anh vẫn nhìn ra được.

“Được.” Anh thản nhiên bưng cốc nước lên uống một hớp rồi nói: “Hơi nóng, chốc nữa sẽ uống.”

Tưởng Phẩm Nhất nghe thế vội cầm lấy cốc nước tự mình thử xem, sau khi nhận ra thật sự rất nóng lập tức áy náy nói: “Cũng do em không tốt, không tập trung tinh thần quên mất là nước vừa mới nấu.” Cô chán nản bỏ chiếc cốc lên bàn, ủ rũ nhìn mặt đất.

Phó Dục Thư lắc đầu, giọng nói trầm ấm dịu dàng: “Em có gì muốn nói với anh phải không?”

Tưởng Phẩm Nhất ngẩng đầu nhìn anh, ngập ngừng rất lâu nhưng vẫn không đành lòng, cô chỉ nói: “Không có gì, anh nghỉ ngơi cho khỏe đi. Chuyện Hòe Viên tạm thời đừng suy nghĩ, cố gắng tĩnh dưỡng cơ thể mọi chuyện từ từ nói.”

Phó Dục Thư thấy cô không muốn nói nên cũng không hỏi nữa chỉ gật đầu đồng ý. Anh vịn giường đi xuống: “Anh muốn đi một chút, nằm lâu quá cảm giác không thoải mái.”

Tưởng Phẩm Nhất đứng lên: “Anh xem sắc mặt anh vẫn chưa tốt nên tịnh dưỡng tiếp đi. Mấy ngày qua anh cũng chưa ăn gì chỉ truyền đạm thôi, như vậy cũng không tốt lắm đâu anh đã gầy đi rồi kìa.”

Phó Dục Thư để mặc cô dìu mình trở lại giường, anh ngồi tựa vào giường bất đắc dĩ nói: “Trên tường có treo đồng hồ lịch vạn niên, hôm qua anh tỉnh lại có nhìn qua. Anh hôn mê mới có hai ngày thôi sao biểu hiện của em lại giống như anh đã hôn mê hai tháng vậy?”

Tưởng Phẩm Nhất không chút nao núng đáp lời: “Anh cho rằng nếu như không phải lần này kịp thời đưa đến bệnh viện thì anh sẽ may mắn chỉ hôn mê hai ngày thôi ư? Hai tháng cũng là nhẹ rồi đó.”

Phó Dục Thư nhìn cô với vẻ mặt phức tạp: “Phẩm Nhất, em đừng…” Lời của anh còn chưa dứt đã bị Tưởng Phẩm Nhất ngắt ngang, cô vội nói: “Đúng rồi, em chưa báo bác sĩ là anh đã tỉnh. Anh ở đây chờ em đã, em đi kêu bác sĩ đến.” Vừa dứt lời cô đã bỏ chạy ra ngoài, chỉ để lại cho anh một bóng lưng.

Phó Dục Thư tựa vào đầu giường nhìn cửa phòng đã đóng, anh hít sâu một hơi trong lòng đã lờ mờ đoán ra được chuyện gì.

Điều Phó Dục Thư lường trước đã đến rất nhanh. Tưởng Phẩm Nhất săn sóc chu đáo cho anh một tuần, đến khi anh có thể hoạt động tự nhiên có thể sắp sửa xuất viện, cô nói với anh một đề nghị mà anh lo lắng nhất và cũng không mong muốn nhất.

“Chúng ta chia tay đi.” Tưởng Phẩm Nhất nghiêm túc nói với anh, “Em cảm thấy chúng ta không hợp nhau. Em hi vọng sau khi chia tay anh có thể dọn đi đừng xuất hiện trước mặt em nữa. Khoảng thời gian này em chăm sóc cho anh coi như báo đáp lại việc anh suýt mất mạng vì em.”

Phó Dục Thư lắng nghe với thái độ khó đoán, anh không kinh ngạc cũng không tức giận chỉ bình tĩnh.

Mắt anh nhìn thẳng vào Tưởng Phẩm Nhất, khẽ hỏi cô: “Em nghĩ kỹ chưa? Anh cảm thấy nói ra hai chữ chia tay phải vô cùng thận trọng. Nếu như em thật sự muốn chia tay với anh, anh không có lý do gì mà không chấp nhận. Nhưng nếu em chỉ cảm thấy rằng em liên lụy anh thì anh phải nói cho em biết, anh không đồng ý.”

Tưởng Phẩm Nhất cũng biết anh sẽ nói như vậy, cô nói với vẻ mặt khinh miệt: “Anh nghĩ em tốt quá rồi đó, anh xem em giống loại người vậy sao?”

Phó Dục Thư cẩn thận quan sát Tưởng Phẩm Nhất. Nhìn dáng vẻ bề ngoài của cô, cô có vẻ là một cô gái tâm cơ sâu xa, xinh đẹp khôn khéo đến mức lõi đời, cùng với nụ cười khinh miệt kia của cô quả thật là khắc nghiệt không chê vào đâu được.

Nhưng cô vẫn không đánh lừa được cảm nhận của anh, cảm giác cô cho anh vẫn chưa từng thay đổi. Bất cứ cô gái nào anh từng gặp đều không cho anh được cảm giác chân thành như cô.

“Em đừng tự nói mình như vậy.” Phó Dục Thư thở dài, đứng lên khỏi ghế, “Nói gì cũng được nhưng đừng vì đạt được mục đích mà tự coi khinh mình, điều đó không đáng đâu.”

Tưởng Phẩm Nhất cảm giác chút can đảm này của mình sắp bị anh làm cho tiêu tan, cô khát khao được nhào vào lòng anh khóc ướt đẫm áo anh. Nhưng cô biết mình không thể làm như vậy, cô không muốn nhìn thấy anh xảy ra chuyện nữa.

“Thật ra anh đã nghĩ đúng, quả thật là vì anh xảy ra chuyện nên em mới muốn chia tay anh. Nhưng em không tốt như anh nghĩ, chỉ là em nhát gan thôi. Em đến với anh là vì anh có thể giúp em cởi bỏ gông xiềng, nhưng bây giờ em phát hiện anh không thể làm được, còn rất có khả năng sẽ gặp chuyện không may và liên lụy đến em. Đây không phải là kết quả mà em muốn, cho nên em mới phải chia tay anh. Em vẫn chưa muốn chết cũng không muốn hoàn toàn mất đi tự do, cho nên xin anh hãy chấp nhận đề nghị của em.” Tưởng Phẩm Nhất trịnh trọng nói.

Phó Dục Thư lẳng lặng nhìn cô: “Anh biết em muốn nói gì rồi.”

Tưởng Phẩm Nhất ngơ ngác mãi một lúc mới có thể lên tiếng: “Rất tốt, vậy sẽ bớt phiền phức. Anh đừng phản đối nữa.”

Phó Dục Thư không nói tiếng nào chỉ nhìn cô, giống như anh đang phải ra một quyết định khó khăn, thật lâu sau mới nói: “Nếu như em thật sự nghĩ như vậy thì anh có thể dọn đi, cũng có thể chia tay em. Nhưng anh sẽ không bỏ qua vụ án này, đây là tự do của anh, em cũng đừng can thiệp vào.”

Tưởng Phẩm Nhất biết đây đã là nhượng bộ lớn nhất của anh rồi. Cô gắng nghĩ theo hướng lạc quan: Đã bị hại một lần rồi thì anh sẽ không dễ gì để mình xảy ra chuyện nữa. Vả lại nếu anh không ở trong Hòe Viên người muốn hại anh cũng không tiện hành động, có lẽ anh sẽ không gặp nguy hiểm nữa.

Nghĩ như vậy cô liền gật đầu đồng ý: “Em đi trước đây, anh thu xếp xong thì dọn đi đi. Sau này không gặp nhau nữa, tạm biệt.” Vừa dứt lời cô đã nhanh chóng quay người đi ngay giống như là sợ anh cản cô lại vậy, dáng vẻ rất xa cách.

Nhưng thật ra trong lòng cô đang lo lắng chỉ cần mình dừng bước sẽ không còn can đảm nhấc chân đi nữa.

Phó Dục Thư chăm chú nhìn bóng dáng Tưởng Phẩm Nhất rời khỏi phòng bệnh. Cửa phòng vỗ bần bật vài giây sau mới dừng lại, giống như đang nhắc nhở anh mọi chuyện cũng đã xảy ra rồi.

Anh cẩn thận suy nghĩ lại lời nói của cô, muốn phân tích xem những lời nói đó rốt cuộc là thật lòng hay giả dối. Nhưng anh phát hiện mình cũng không thể kết luận được. Anh không xác định được là vì trên phương diện tình cảm anh hoàn toàn không tự tin như trên phương diện học thuật. Ngoài ra anh cũng không cách nào tự tin một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp như vậy lại có thể kiên định một lòng, dốc hết tình cảm trao cho một người như anh được.

Đáp lại chân tình của cô, anh cũng chỉ có thể chiều chuộng và giúp đỡ cô thôi. Nếu như những gì cô vừa nói là giả, vậy sau khi chuyện ở Hòe Viên chấm dứt có lẽ bọn họ sẽ có thể ở bên nhau lần nữa. Còn nếu như là thật thì sau khi xong chuyện ở Hòe Viên anh cũng không thể dây dưa với cô.

Anh sẽ không hận cô, chỉ biết oán giận mình không có năng lực giữ cô lại mà thôi.

Đã mấy ngày trôi qua, cơ thể Tống Vân cũng đã khỏe lên nhiều đang chuẩn bị xuất viện. Lúc anh ta đến thăm Phó Dục Thư chỉ thấy một mình Phó Dục Thư cô đơn đứng bên cửa sổ thẫn thờ. Tưởng Phẩm Nhất không có ở đây, đồ đạc cũng không có, liên hệ với vẻ mặt của anh cũng hiểu được là chuyện gì xảy ra rồi.

“Cô ấy đi rồi à? Hai người chia tay rồi hả?” Tống Vân đến gần anh.

Phó Dục Thư không phủ nhận khẽ gật đầu với anh ta, cùng nhau ngồi bên cửa sổ. Hai người đàn ông ngồi vắt chân uống trà dưới ánh mặt trời. Tống Vân tiếp tục hỏi: “Lý do cô ấy đưa ra hẳn là làm trái tim cậu đau đớn nhỉ. Trước mắt mặc kệ là cô ấy nói thật hay giả, vào thời điểm này cô ấy lại rời khỏi cậu, cuối cùng dù cho hai người có quay lại thì trong lòng cậu sẽ không có khúc mắc sao?”

Phó Dục Thư cũng không ngẩng đầu lên chỉ uống trà: “Không sao cả, trong tình cảm không cách nào so đo ai trao ra nhiều hơn. Sự công bằng trong tình yêu chẳng có chút ý nghĩa nào, cô ấy vui vẻ quan trọng hơn.”

Bình luận