Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Hòe Viên

Chương 40

Tác giả: Tổng Công Đại Nhân

Vốn chỉ định đến nhà chúc tết Tống Vân, kết quả cuối cùng là nhà người ta thì vẫn chưa đến, tết cũng chưa chúc lại đón cả vợ và mẹ vợ về nhà mới của mình. Sau khi Tống Vân biết được tin tức này quả thật là được mở rộng tầm mắt.

Lúc đó Phó Dục Thư mang quà đến biếu nhà Tống Vân, anh gõ cửa nhà Tống phó cục trưởng, người ra mở cửa là Khưu Tuyết. Khưu Tuyết nhìn thấy anh bèn nghiêng người nhường đường nói: “Dục Thư đến rồi, mau vào nhà ngồi đi.”

Phó Dục Thư cảm ơn Khưu Tuyết, đưa quà cho cô ta. Khưu Tuyết cười nói: “Đến chơi là được rồi còn quà cáp làm gì, khách sáo quá.”

Phó Dục Thư vừa đi vào vừa nói: “Nên mà, xảy ra chuyện lần trước là lỗi của tôi, coi như là chuộc tội đi. Trong đó có cà phê mà cô thích nhất.”

Mắt Khưu Tuyết tỏa sáng: “Vậy à, thật cám ơn anh! Mau vào đi!”

Tống Vân đã sớm biết là Phó Dục Thư đến, cũng không khách sáo với anh, xắn cao tay áo đi ra nói: “Mình đang nấu cơm, cậu ngồi đó chút đi, chút nữa xong ngay.”

“Tống phó cục trưởng tự mình xuống bếp, tôi thật có lộc ăn rồi.” Phó Dục Thư ngồi trên ghế salon cười nói.

Tống Vân liếc nhìn về phía cửa khẽ nói: “Khưu Tuyết đâu?”

“Tôi mang cà phê cho cô ấy, chắc là đi pha cà phê rồi.”

“Tôi biết ngay mà!” – Tống Vân chậc một tiếng, thở dài – “Gần đây bận đến tối tăm mặt mũi, cậu đến cũng không kịp tiếp đãi, khi nào cậu về?”

Vì vậy Phó Dục Thư nói hết mọi chuyện cho anh ta biết. Sau khi Tống Vân nghe xong cũng trợn tròn mắt.

“Cậu nói cậu đã huề với vị đại tiểu thư Tưởng gia kia rồi hả? Còn đón mẹ cô ấy vào nhà ở?” Tống Vân kinh ngạc hỏi ngược lại.

“Có vấn đề gì không?” Phó Dục Thư bình thản hỏi lại.

Tống Vân lẩm bẩm nói: “Cũng không có gì, chỉ cảm thấy hơi khó tin, thay đổi nhanh quá.”

“Nhanh à, mình về nhà hơn nửa tháng, bên này cậu đã xử lý xong vụ án rồi.”

“Ôi.” – Tống Vân thở dài – “Xử lý xong gì chứ, người thì đã bắt nhưng chứng cớ lục soát được chỉ có thể chứng minh bọn họ sử dụng khí độc tập kích cảnh sát và đả thương người khác thôi. Về những thứ có liên quan đến địa đạo kia tạm thời còn chưa có đầu mối.”

Phó Dục Thư cau mày: “Cổ An Hòa đã bị bắt rồi mà, ông ta khai thế nào?”

“Chẳng khai gì cả, rất kín miệng. Tên đàn ông kia lúc trước chúng tôi cũng bắt nhưng hai người họ đều rất thông minh, chẳng có sơ hở gì, tội danh có thể định cũng không giam được bọn họ lâu. Hôm nay đã có luật sư đến nộp tiền bảo lãnh cho Cổ An Hòa và con trai ông ta ra ngoài rồi.” Tống Vân nói.

Phó Dục Thư nói: “Vậy ông Tưởng thì sao?”

“Tưởng Thặng rất phối hợp, khai hết những thứ ông ấy biết. Chúng tôi cũng đang điều tra theo lời ông ấy, hi vọng có thu hoạch.” – Tống Vân thuận miệng nói vài câu liền vội vã – “Tôi nấu cơm trước đã, không lại bị khét nữa, cơm nước xong lại bàn chuyện tiếp.”

Phó Dục Thư gật đầu, đưa mắt nhìn Tống Vân bỏ đi. Chỉ chốc lát sau con trai Tống Vân ôm con rô-bốt Optimus xuống lầu, nhìn thấy Phó Dục Thư liền vui mừng chạy đến kêu: “Chú Phó, chú đến rồi.”

Phó Dục Thư ôn hòa nói: “Ừ, gần đây Gia Huân có ngoan không?”

“Con ngoan lắm đó.” – Tống Gia Huân ngồi bên cạnh Phó Dục Thư, ngửa đầu hỏi – “Chú Phó có mang quà đến cho con không?”

Phó Dục Thư khẽ cau mày, làm ra dáng hết sức khó coi: “Ôi, chú quên mua quà cho con rồi.”

Tống Gia Huân lập tức nhăn mặt, vẻ mặt trẻ con rất đáng yêu, đôi mắt to ươn ướt như sắp khóc.

Phó Dục Thư cười nói: “Được rồi đừng khóc, tuy chú không có mang quà đến cho con nhưng có mang vật khác đây.”

“Vật gì ạ?” Gia Huân nghiêng đầu hỏi.

Phó Dục Thư lấy một bao lì xì trong túi áo đưa cho cậu nhóc nói: “Tiền mừng tuổi.”

Gia Huân lập tức thay đổi nét mặt cười hì hì nhận lấy bao tiền lì xì bỏ vào túi áo: “Cháu biết chú Phó sẽ không quên cháu đâu mà!”

Phó Dục Thư vuốt vuốt tóc cậu nhóc nói: “Trong đó có nhiều tiền, đừng phung phí, nếu chú biết được sau này sẽ không cho nhiều vậy nữa.”

Gia Huân cam đoan: “Chú Phó yên tâm đi, cháu nhất định không xài bậy bạ đâu ạ!” – Dứt lời cậu liền tuột xuống ghế salon – “Chú Phó con đi chơi đây!” – Cậu nhóc lém lỉnh nháy mắt với anh một cái rồi chạy biến đi.

Trong lòng Phó Dục Thư biết cậu nhóc đi cất tiền lì xì rồi, tránh để bị Khưu Tuyết tịch thu với danh nghĩa là “giữ hộ cho cậu”. Anh cũng không vạch trần tâm tư của cậu nhóc, bắt chéo hai chân tao nhã ngồi trên ghế salon nghịch điện thoại. Khưu Tuyết pha cà phê xong quay lại thấy một mình anh ngồi đó, cô ta nghi ngờ hỏi: “Gia Huân đâu? Mới vừa rồi em gọi điện thoại bảo nó xuống chơi với anh mà.”

Phó Dục Thư nói: “Nó xuống rồi, lại vừa mới đi lên rồi.”

“Anh cho nó tiền à?” Khưu Tuyết cười khổ hỏi.

Phó Dục Thư nhoẻn môi, chỉ cười không nói.

Khưu Tuyết đưa một tách cà phê cho Phó Dục Thư, tách còn lại thì cho mình, vừa uống vừa hỏi: “Có phải anh muốn có con rồi không? Anh thích Gia Huân như vậy chắc cũng rất muốn có con của riêng mình rồi.”

Động tác Phó Dục Thư uống cà phê hơi sững lại, một lát sau mới nói: “Chuyện như vậy đâu gấp được, từ từ sẽ đến.”

“Còn từ từ sẽ đến nữa hả? Anh không xem lại mình đã lớn tuổi vậy rồi, Gia Huân cũng đã lớn đến vậy. Anh và Tống Vân bằng tuổi đó.” Khưu Tuyết chẳng cho anh chút mặt mũi nào.

Phó Dục Thư ho một tiếng, quay đầu đi không nhìn cô ta, hiển nhiên là không muốn nói tiếp đề tài này.

Anh không muốn nói, Khưu Tuyết cũng không ép anh được. Tuy họ rất thân nhưng thân không có nghĩa là có thể bất lịch sự.

Cô ta lại nói với Phó Dục Thư vài câu rồi đi xuống nhà bếp phụ Tống Vân. Phó Dục Thư ở lại phòng khách lấy điện thoại ra nhắn tin cho Tưởng Phẩm Nhất hỏi cô đã ăn tối chưa, nhưng hồi lâu cũng không thấy cô hồi âm. Anh vốn định gọi qua hỏi xem có phải xảy ra vấn đề gì hay không, nhưngđúng lúc đó Tống Vân lại gọi anh ăn cơm. Anh nghĩ cô ở trong nhà không ra khỏi cửa thì xảy ra việc gì chứ, vì vậy cũng thôi. Không ngờ rằng chuyện này đã khiến anh hối hận cả đời.

Vốn Tưởng Phẩm Nhất ở nhà ăn cơm với mẹ, nhưng mẹ đột nhiên cảm thấy đau ngực, lúc cô đi tìm thuốc phát hiện không có. Có lẽ là lúc rời khỏi viện điều dưỡng quá gấp rút nên để quên, khi thu dọn đồ không thấy cũng không nhớ đến, quả thật là quá sơ suất.

Cô lo lắng bệnh mẹ sẽ nặng thêm nên để mẹ nằm trong phòng, sau khi mở cửa sổ thông gió ra cho mẹ liền vội vàng chạy ra khỏi nhà đi mua thuốc.

Cho đến lúc này thật ra thì tất cả đều bình thường. Lúc trước đã nói nhà Phó Dục Thư giao thông thuận tiện, vừa đi không xa đã có tiệm thuốc mở hai mươi bốn giờ. Trong lòng Tưởng Phẩm Nhất lo lắng cho mẹ nên lúc vào tiệm thuốc cũng không để ý đến xung quanh. Cô hoàn toàn không nghĩ rằng nơi này sẽ xuất hiện một người kỳ lạ. Cho đến khi cô mua thuốc xong bước ra ngoài thì bị người ta trùm đầu đẩy vào trong xe.

Tưởng Phẩm Nhất lập tức nhận ra nguy hiểm, cô ra sức vùng vẫy, muốn hét lên nhưng người bắt cô rất mạnh. Sức lực nam nữ cách xa nhau khiến cô hoàn toàn không thể tránh thoát. Tiếng la hét trong miệng cô đã biến thành ú ớ dưới tay của đối phương. Cô nghe thấy tiếng cửa xe đóng chặt, tiếp theo là cô bị người ta trói lại, miệng cũng bị dán băng keo. Xe nhanh chóng khởi động, vì xe chạy đi như bay nên cô bị ngã ngửa về phía sau theo quán tính. Cô cố vùng cánh tay đã bị trói chặt ra, cổ tay gần như bị tróc một lớp da vô cùng đau đớn.

“Ư ư ư.” Tưởng Phẩm Nhất muốn hỏi hắn là ai, tại sao bắt cóc cô? Nhưng trong lòng cô cũng đã có đáp án. Người này tất nhiên là người Hòe Viên. Nếu không thì cô đâu có thù oán gì với ai, sao người ta phải bắt cóc cô làm gì?

Người bắt cóc cô cũng không phải ai xa lạ, chính là người mà cô quen thuộc nhất.

Xe chạy đến một công xưởng im ắng, người đàn ông lập tức lái xe vào, sau đó hắn tắt đèn và bước xuống xe trong bóng tối. Hắn bước lên vài bước khóa lại cửa sắt cũ kỹ của công xưởng.

Nơi này rất hoang vắng, xung quanh toàn là ruộng đồng, nhà máy đã bỏ hoang từ rất lâu, khắp nơi đều là bụi bặm và sắt cũ. Tưởng Phẩm Nhất bị kéo ra khỏi xe, lảo đảo suýt ngã đập đầu xuống đất, may là người đó đỡ lấy cô.

“Muốn biết tôi là ai à?” Người đó cười khẩy nói một câu, rồi thô lỗ xé toạc băng keo đang dán miệng cô lại. Tưởng Phẩm Nhất đau đến chảy nước mắt, da thịt xung quanh miệng như đã không còn của mình nữa.

“Hiện tại biết tôi là ai rồi chứ?” Người đó tháo chiếc túi vải đen trùm đầu cho Tưởng Phẩm Nhất, lấy hộp quẹt ra bật lửa lên để Tưởng Phẩm Nhất có thể thấy rõ mặt hắn.

Tưởng Phẩm Nhất khẽ nheo mắt lại để thích ứng với ánh sáng đột ngột xuất hiện, yếu ớt quan sát người đàn ông đối diện. Khi thấy rõ khuôn mặt người đó, cô chán nản nghĩ, quả nhiên là anh ta.

Thật ra thì khi nghe thấy anh ta cất lời cô đã biết rồi, nhưng chưa thấy được mặt anh ta nên cô vẫn không dám chắc chắn. Bởi vì cô không biết được mình có thể chịu nổi kết quả này hay không.

Người trói cô đến đây là Cổ Lưu Thâm. Sắc mặt Cổ Lưu Thâm không tốt lắm, quầng thâm dưới mắt rất nặng, khóe miệng hơi có vết máu, không biết là bị gì. Toàn thân anh ta tràn ngập vẻ thù địch như một quả bom có thể phát nổ bất cứ lúc nào.

“Không kinh ngạc là tôi à?” Cổ Lưu Thẩm nhìn thấy gương mặt Tưởng Phẩm Nhất chỉ có sợ hãi, không hề có vẻ kinh ngạc, anh ta không khỏi cất tiếng hỏi.

Tưởng Phẩm Nhất không lên tiếng, cô lo mình sẽ nói ra gì đó chọc giận anh ta, chỉ lui về sau một bước, nuốt nước miếng.

Cổ Lưu Thâm thấy cô không nói lời nào ngược lại nổi nóng. Anh ta giận quá hóa cười, giơ tay lên lập tức đánh cô ngất xỉu tại chỗ, chẳng mảy may thương hại nhìn cô chật vật ngã xuống.

Anh ta bình tĩnh ngồi xổm xuống lấy điện thoại cô ra. Anh ta rời khỏi nhà máy, chạy ra đường quốc lộ, vừa đi vừa lấy điện thoại Tưởng Phẩm Nhất gửi tin nhắn cho Phó Dục Thư. Nội dung tin nhắn là “Bye bye”. Sau khi gửi xong lập tức đập điện thoại vỡ tan tành rồi vứt hết mảnh vỡ vào bụi cỏ ven đường.

Lúc Phó Dục Thư nhận được tin nhắn thì đã đến cửa nhà, đang định đi vào.Anh thấy trong nhà vẫn sáng đèn nên cho rằng Tưởng Phẩm Nhất đang ở nhà chờ anh.

Thấy tin nhắn gửi từ Tưởng Phẩm Nhất anh hơi kinh ngạc, xem nội dung xong tự nhiên anh nảy sinh một dự cảm bất an.

Phó Dục Thư cực nhanh chạy vào trong nhà tìm kiếm bóng dáng Tưởng Phẩm Nhất khắp nơi. Tìm một vòng không thấy cô đâu chỉ thấy mẹ Tưởng nằm trong phòng ngủ xoa ngực bị đau.

“Cậu đã về rồi.” Mẹ Tưởng không thấy con gái về, lại thấy khuôn mặt lo lắng của Phó Dục Thư, bà không nhịn được hỏi: “Nó đâu?”

Phó Dục Thư mím môi nói: “Bác đừng lo, hiện tại cháu đi tìm cô ấy ngay. Bác biết từ khi nào không thấy cô ấy nữa không?”

Mẹ Tưởng nói: “Mới vừa rồi ngực bác đau nhói, nó bảo đi mua thuốc cho bác.”

“Được, cháu biết rồi.” – Phó Dục Thư hỏi – “Ngực bác còn đau không?”

“Khá hơn rồi.” – Mẹ Tưởng nói – “Cậu mau đi tìm nó đi, nó đi ra ngoài được một lúc rồi, đã trễ thế này con gái ra ngoài một mình không an toàn.”

Phó Dục Thư gật đầu tạm biệt mẹ Tưởng xong liền chạy như bay ra cửa đến tiệm thuốc. Anh đi vào hỏi thăm Tưởng Phẩm Nhất có đến đây không, họ bảo có nhưng họ cũng nói Tưởng Phẩm Nhất đã rời khỏi đây lâu rồi.

Trong lòng anh có hàng trăm suy đoán nhưng chỉ có một cái là có khả năng xảy ra nhất. Phó Dục Thư suy sụp mua thuốc mẹ Tưởng mang về, cho bà uống thuốc xong liền gọi điện thoại cho Tống Vân.

Tống Vân đã sắp ngủ, bị đánh thức nhưng lại chẳng hề bất mãn, anh ta chỉ nói: “Cậu sao vậy, đã trễ thế này còn gọi đến.”

Phó Dục Thư hít sâu một hơi, né tránh ánh mắt dò xét của mẹ Tưởng, anh đi ra khỏi cửa nói: “Phẩm Nhất xảy ra chuyện rồi, tôi đoán là Cổ Lưu Thâm đã bắt cô ấy đi. Tôi nhận được tin nhắn gửi đến từ điện thoại cô ấy, nội dung là Bye bye.”

Tống Vân ngồi bật dậy khỏi giường, lập tức bắt đầu mặc quần áo: “Cậu đợi tôi, tôi lập tức dẫn người đến ngay.”

Phó Dục Thư đồng ý, sau đó cúp điện thoại, dựa vào tường nghĩ không biết phải làm sao. Bây giờ không đợi Tống Vân đến thì anh cũng đâu có cách gì nữa chứ. Trước kia những tình tiết này chỉ xuất hiện trong tiểu thuyết, bây giờ anh mới phát hiện mình cũng bất lực hệt như nhân vật chính dưới ngòi bút của anh. Thậm chí anh còn không thông minh nhạy bén như nhân vật đó, bởi vì quan tâm quá nên bị loạn.

Nếu như thời gian có thể quay ngược lại, anh tuyệt đối sẽ không để cô và mẹ Tưởng ở nhà một mình, nhưng bây giờ nói những thứ này cũng đã muộn rồi.

Bình luận
× sticky