Vấn đề nan giải đang bày ra trước mắt, nhưng khó giải thích nhất chính là tại sao Tưởng Phẩm Nhất và Phó Dục Thư lại ở chung với nhau.
Tưởng Phẩm Nhất dường như đang giận Phó Dục Thư. Từ Cục Công an đi ra ngoài sau khi nói chuyện với cha xong cô vẫn rầu rĩ không vui. Cô không chủ động nói chuyện, anh nói chuyện với cô thì cô cũng không để ý đến, vẻ mặt tuy không buồn không vui nhưng không khí thay đổi rõ ràng.
Phó Dục Thư nhìn ra cô đang giận dỗi anh, thầm suy nghĩ một chút đoán chừng cũng biết là vì sao cô giận. Anh lái xe đưa cô trở về khách sạn, cô vừa bước xuống xe anh cũng nối gót theo sau.
Tưởng Phẩm Nhất ngoái đầu nhìn anh một cái, nói: “Tại sao anh không về nhà?”
Phó Dục Thư cài nút cổ áo khoác nói: “Anh và em cùng đi lên.”
Tưởng Phẩm Nhất khó chịu: “Anh không cần trở về trấn an người bạn kia của anh à?”
Phó Dục Thư không nhịn cười được, anh biết là cô giận chuyện này, cô đang ghen. Điều này khiến anh cảm thấy hơi có chút bất đắc dĩ lại có chút vui mừng, đã lâu lắm rồi anh chưa có tâm trạng thế này.
Tưởng Phẩm Nhất thấy anh cười, trong lòng lại càng khó chịu, quay đầu liền bỏ đi với tốc độ rất nhanh. Phó Dục Thư chân dài như thế cũng phải bước nhanh lắm mới đuổi kịp cô, đến cuối cùng cô gần như là chạy đi.
Từ bãi đậu xe vào khách sạn, hai người đi thang máy lên đến khu phòng khách, rồi cùng nhau trở lại phòng Tưởng Phẩm Nhất. Đã là xế chiều, cách mấy giờ nữa là Tưởng Thặng sẽ đến rồi.
Tưởng Phẩm Nhất hơi rầu rĩ ngồi bên giường, tuy không để ý đến Phó Dục Thư nhưng một mình vẫn không lo liệu được chuyện của cha. Cô lo lắng hỏi:
“Ba em phải làm sao?”
Phó Dục Thư ngồi bên cạnh ôm chặt vai cô, nói thản nhiên:
“Anh cũng không đoán ra được mục đích của ba em, nhưng anh sẽ cùng em đối mặt. Dù có chuyện gì xảy ra anh cũng sẽ che chắn cho em.”
Tưởng Phẩm Nhất nhìn anh nói:
“Anh như vậy em cũng chẳng có cách nào giận anh.”
Phó Dục Thư vuốt lại mái tóc đen rối loạn của cô, hơi nhoẻn khóe môi:
“Chúng ta là người yêu không phải kẻ thù, em vốn chẳng cần tức giận với anh. Chỉ là em đang ghen với anh và Dương tiểu thư thôi. Là anh không tốt, không nên để cô ta nắm lấy tay anh.”
Tưởng Phẩm Nhất đỏ mặt quay đầu đi, cảm thấy chột dạ vì hai chữ “người yêu” thốt ra từ miệng anh cùng với tâm sự bị anh hoàn toàn đoán trúng.
Phó Dục Thư không miễn cưỡng cô, chỉ ngồi bên cạnh ôn hòa vuốt lại mái tóc dài cho cô, tiếng nói dịu dàng:
“Dương tiểu thư kia chính là đối tượng xem mắt hôm đó của anh. Chỉ có duyên gặp mặt một lần ngay cả số điện thoại cũng không có, em đừng lo lắng.”
Tưởng Phẩm Nhất lập tức quay đầu nói:
“Hóa ra cô ta chính là đối tượng xem mắt kia của anh ư? Nếu em không đến tìm anh, có phải là anh đã quen với cô ta rồi hay không?”
Phó Dục Thư hơi trố mắt, nhìn cô hồi lâu mới nói:
“Thật ra thì anh có dự cảm là em sẽ tìm anh có điều là không ngờ em lại đích thân đến, anh nghĩ cao lắm là em chỉ gọi điện thoại thôi.”
“Anh đánh giá thấp vị trí của mình trong lòng em quá đó.” – Tưởng Phẩm Nhất hứ một tiếng.
Phó Dục Thư bật cười nói:
“Em cũng đánh giá thấp vị trí của mình trong lòng anh nữa.”
Lời của anh khiến Tưởng Phẩm Nhất chăm chú nhìn anh bằng ánh mắt phức tạp. Anh thong thả nói tiếp:
“Anh không phải là người giỏi biểu đạt tình cảm, cũng không có suy nghĩ gì. Có thể anh thích em, em cũng nhìn thấy thái độ bình thường anh đối với em rồi đó.”
Tưởng Phẩm Nhất suy tư một chút, phát hiện thật sự là vậy. Nếu như không kể vài cử chỉ thân mật thì biểu hiện của Phó Dục Thư có thể nói là đối xử với cô bình đẳng như với mọi người. Cô nhớ đến điều này không khỏi cảm thấy có chút may mắn, may mắn là mình đến tìm anh.
Thấy Tưởng Phẩm Nhất không giận nữa, Phó Dục Thư đứng lên cởi áo khoác ra:
“Chiều nay anh không có việc gì, ở lại đây với em thôi.”
Tưởng Phẩm Nhất nhìn bóng lưng anh chỉ mặc áo sơ mi, cô hỏi:
“Vậy chiều nay chúng ta làm gì?”
Phó Dục Thư đi lên trước vài bước rót nước, không quay đầu lại nói:
“Trong phòng khách sạn trai đơn gái chiếc, em nói xem là làm cái gì.”
Tưởng Phẩm Nhất ngơ ngác, đầu óc mất khống chế nghĩ đến khía cạnh không tốt, mà sự việc còn bị người trong cuộc chẳng chút e dè nói tiếp:
“Đương nhiên là ngủ rồi.”
Tưởng Phẩm Nhất chớp mắt cứ “em, em” cả buổi mà không nói ra được một câu hoàn chỉnh. Hai tay đan chặt lấy nhau, mắt cũng không dám nhìn Phó Dục Thư, bối rối đến mức tai cũng đỏ bừng lên.
Ngược lại Phó Dục Thư uống nước xong, quay đầu lại nhìn thấy gương mặt xinh xắn của Tưởng Phẩm Nhất đỏ bừng, nhất thời cười sảng lảng:
“Em cho rằng anh nói ngủ là gì?”
Tưởng Phẩm Nhất mở to mắt ngỡ ngàng nhìn anh, đôi mắt to có thể nói là long lanh khiến người ta nhìn mà lòng xốn xang.
Phó Dục Thư đặt cốc nước xuống đi đến trước mặt cô, nhìn xuống cô từ trên cao, kề đến gần cô thong thả nói:
“Anh nói ngủ chỉ là ngủ, không làm gì hết, em nghĩ gì vậy hả?”
Tưởng Phẩm Nhất đỏ mặt lui về sau một bước, muốn rời khỏi hơi thở ấm áp của anh nhưng cô quên mất phía sau là chiếc giường. Vừa lui lại đã ngã xuống chiếc giường mềm mại phía sau, mái tóc dài trải ra trên chiếc chăn trắng muốt, thân thể nảy lên hai cái trên giường, mang theo một vẻ vô cùng mâu thuẫn giữa ngây thơ và gợi tình.
Phó Dục Thư nới lỏng cổ áo, nằm sát bên cạnh cô hỏi:
“Ngã đau không?”
Tưởng Phẩm Nhất lắp bắp:
“Không có, không có.”
Phó Dục Thư ừ một tiếng, rũ mi giơ tay lên cởi nút cài cổ áo của cô, nói nghiêm túc:
“Trong phòng rất ấm không cần cài kín như vậy, không tốt cho hô hấp.”
Tưởng Phẩm Nhất à một tiếng, để mặc cho anh cởi ba chiếc nút cài cổ áo của mình. Tay anh đột ngột dừng lại tại vùng đất nguy hiểm, không có bất kỳ hành động nào vượt rào. Cô nhìn chăm chú tay anh rời khỏi người cô kéo tấm chăn lên, trong lòng không rõ là nhẹ nhỏm hay là mất mát.
Phó Dục Thư kéo chăn lên, ý bảo Tưởng Phẩm Nhất cởi giầy mà vào, anh nhắc nhở:
“Nếu em muốn thay một bộ đồ thoải mái một chút thì đi thay đi, ngủ một chút đến buổi tối mới có sức ứng phó với ba em.”
Tưởng Phẩm Nhất biết rõ buổi tối còn một trận chiến ác liệt phải đánh, cũng cảm thấy anh nói rất đúng cho nên đứng lên nói:
“Em đi thay quần áo.
Cô đi đến bên hành lý cầm chiếc quần dài rộng rãi và áo thun đến nhà tắm thay. Sau khi thay xong đi ra ngoài phát hiện Phó Dục Thư vẫn mặc bộ đồ tây nằm nghiêng trên giường. Anh nhàm chán một tay chống đầu, ánh mắt mơ màng nhìn vào cô, vẻ mặt càn rỡ lại phong độ nhẹ nhàng, có một cảm giác rất mâu thuẫn.
Tưởng Phẩm Nhất từ từ đi đến trước mặt anh hỏi:
“Anh không cần thay quần áo sao?”
Phó Dục Thư cười một tiếng, nụ cười rất anh tuấn
“Chỗ này không có quần áo của anh.” – Anh nói.
Thoáng chốc Tưởng Phẩm Nhất hoàn hồn lại, lúng túng:
“Đúng rồi, em quên mất…”
Phó Dục Thư lại cười một tiếng, ý bảo không sao. Anh nhích người ra để cô nằm xuống, tuy cô có do dự nhưng vẫn khao khát vòng ôm của anh. Cho nên cô không chần chờ gì cả, cởi giầy nằm lên giường, tự động tự giác nép vào lồng ngực anh.
“Bây giờ ngủ hả?” – Phó Dục Thư khẽ hỏi cô gái trong ngực.
Tưởng Phẩm Nhất ngửa đầu nhìn anh từ trên xuống dưới:
“Nghe lời anh, không ngủ thì chúng ta làm gì bây giờ?”
Phó Dục Thư dùng hành động thực tế nói cho cô biết. Anh cúi đầu hôn lên môi cô, trở mình đè cô bên dưới, kéo chăn trùm lên hai người. Thoáng chốc trước mắt Tưởng Phẩm Nhất tối sầm lại.
“Ơ…”
Cô muốn thử kêu tên của anh, nhưng cô phát hiện mình vừa mở miệng thì lưỡi của anh đã len vào. Cô hoàn toàn không có sức chống cự, cả người như đều chìm đắm trong biển sâu. Anh là dưỡng khí duy nhất của cô, nếu như không nương theo anh cô cũng sẽ bị nước biển nuốt chửng.
“Ưm…”
Tưởng Phẩm Nhất bất giác khẽ kêu lên. Tiếng động khiến cô cảm thấy thẹn thùng nhưng lại tuyệt đẹp vô cùng khiến không khí giữa hai người càng trở nên quyến rũ. Tay Phó Dục Thư ôm cô vòng ra sau lưng, ngón tay thon dài thường gõ bàn phím và viết chữ khẽ vuốt qua móc cài nội y của cô, trong thoáng chốc lơ đãng móc áo lót đã bị cởi ra.
Tưởng Phẩm Nhất nắm chặt lấy áo trước ngực Phó Dục Thư. Cô mở mắt ra nhìn anh, phát hiện anh từ đầu đến cuối chẳng hề nhắm mắt. Đôi mắt đen nhánh đang say mê nhìn thẳng vào cô, mang theo một ham muốn chiếm hữu mạnh mẽ chẳng mảy may che giấu. Điều này khiến cô nảy sinh một khoái cảm khó hiểu và sợ hãi mâu thuẫn.
Môi Phó Dục Thư từ môi Tưởng Phẩm Nhất đi đến cổ cô, nhẹ nhàng hôn lên chiếc cổ thiên nga trắng ngần, dịu dàng chẳng hề để lại bất cứ dấu vết gì. Điều này khiến tiếng chuông báo động mới vừa gõ vang trong đầu cô lại lần nữa chìm nghỉm xuống, dần dần mất đi lý trí.
Không có một cô gái nào có thể chống cự một người anh tuấn. Được chính người đàn ông mình yêu mơn trớn dịu dàng, Tưởng Phẩm Nhất cũng không ngoại lệ. So sánh với những cô gái khác, cô càng không cách nào kháng cự lại những điều này. Phó Dục Thư từng bước lấn tới khiến cô mất cảm giác an toàn đồng thời cũng chìm đắm sâu hơn. Cô muốn tránh ra nhưng cô lại không vươn tay bắt lấy nhánh cây gần trong gang tấc, cô cam nguyện trầm luân.
Bàn tay Phó Dục Thư ấm áp từ từ vuốt ve bộ ngực mềm mại của cô cách lớp vải và cảm nhận được độ cong và sự nhạy cảm nơi cô. Tưởng Phẩm Nhất không kiềm lòng được khẽ rên lên, không khí nóng bỏng vô cùng căng thẳng giữa hai người. Phó Dục Thư đã kịp thời dừng lại.
Cuối cùng anh hôn lên mi tâm cô. Cô nhắm hai mắt, vẻ mặt vừa quyến rũ vừa thuần khiết ngoan ngoãn rút vào ngực anh, giống như một con mèo con vô hại.
Phó Dục Thư thở dài một cái, giọng nói khàn khàn:
“Có trách anh làm vậy không?”
Tưởng Phẩm Nhất mơ mơ màng màng nghe anh nói như thế, cô biết anh sẽ không thật sự làm gì với cô, làm sao cô sẽ vì chút chuyện này mà trách anh chứ? Cho dù thật sự xảy ra chuyện gì, đó cũng là do bản thân cô không đủ kiên định. Bởi vì cô rất tin, nếu như cô không muốn, anh tuyệt đối sẽ không miễn cưỡng cô.
“Không trách anh.”
Cô do dự nói xong, vươn cánh tay ôm chặt lấy anh, gương mặt nóng bỏng dán chặt vào lồng ngực của anh, chân thon dài gác lên đùi anh, nơi nào đó phía dưới của hai người kề sát vào nhau sít sao.
Phó Dục Thư lúng túng lui người về sau một chút, khẽ ho một tiếng:
“Ngủ đi.”
Tưởng Phẩm Nhất không nhận ra được những điều này, vùi mặt vào lồng ngực anh nói:
“Được.”
Buổi chiều này, Tưởng Phẩm Nhất ngủ rất an tâm nhưng Phó Dục Thư thì chịu giày vò. Thật ra thì anh không ngủ được bao lâu, cứ nghĩ đến tối nay xử lý chuyện Tưởng Thặng thế nào. Anh đoán vô số khả năng nguy hiểm và cục diện bế tắc, nhưng khi bọn họ thật sự đối mặt anh mới phát hiện mọi tiên đoán của anh đều khác với thực tế chứng kiến.
Tưởng Thặng đi đến đây một mình, không mang theo hành lý, không quần áo kín mít, phong trần và mệt mỏi.
Tưởng Phẩm Nhất nhìn sắc mặt cha mình tái nhợt đứng cách mình không xa, cô có chút tự trách kêu lên một tiếng:
“Cha.”
Tưởng Thặng gật gật đầu, nhìn lướt qua những người khác ở sân bay rồi nói với Phó Dục Thư:
“Tìm một chỗ nói chuyện chút đi, nơi này không tiện nói chuyện.”
Phó Dục Thư khẽ gật đầu, lái xe đưa Tưởng Thặng và Tưởng Phẩm Nhất đến một nhà hàng đặc sắc, bao một căn phòng để bàn chuyện.
Tưởng Thẳng đến đây có mục đích nhất định nên cũng không đợi ăn cơm đã nói thẳng vào vấn đề chính:
“Tôi đến đây nói cho cậu biết nếu cậu muốn ở bên Phẩm Nhất không phải là không được. Nhưng cậu phải đồng ý với tôi vài điều kiện.”
Phó Dục Thư bất ngờ nhìn Tưởng Thặng, nói lễ phép:
“Xin bác cứ nói.”
Tưởng Thặng nhìn lướt qua sắc mặt Tưởng Phẩm Nhất ngạc nhiên kinh động, ông nói thản nhiên:
“Đưa theo nó cao bay xa chạy, vĩnh viễn đừng trở về Hòe Viên nữa, cũng đừng đến thăm tôi và mẹ nó, đừng xen vào chuyện Hòe Viên. Đoạn tuyệt lui tới với nhà chúng tôi, coi như tôi chưa từng có đứa con gái này.”
Tưởng Phẩm Nhất nghe đến đây đã lập tức nôn nóng, đứng lên nói:
“Ba, ba nghe con nói…”
Tưởng Thặng ngắt lời Tưởng Phẩm Nhất:
“Con đừng nói, bây giờ ba và cậu ta đang nói chuyện, con có gì thì một chút rồi hãy nói.”
Tưởng Phẩm Nhất đỏ mắt nhìn về phía Phó Dục Thư. Phó Dục Thư đứng lên kéo Tưởng Phẩm Nhất ngồi xuống ghế lại, trấn an vỗ vỗ vai cô, anh nói:
“Sẽ không có gì đâu, đừng vội.”
Đối mặt với vẻ khổ sở của Tưởng Phẩm Nhất, Tưởng Thặng giống như là một tảng đá lạnh lùng vô tình vẫn kiên trì:
“Chủ ý của tôi sẽ không thay đổi, hoặc là đồng ý điều kiện của tôi, hoặc là rời khỏi nó.”
Phó Dục Thư bất giác nắm tay lại thành nấm đấm, chân mày cau chặt thành chữ Xuyên (1), giống như một pho tượng lạnh lùng được điêu khắc hoàn mỹ.
(1) Chữ xuyên: 川