Tuổi thơ luôn là thiên đường vàng ngọc mà dù hữu thức hay vô thức ta đều cố tái tạo lại. Tự Nhiên tượng trưng cho tính cách trẻ thơ – vô tư, trung thực, không phô trương. Khi có Tự Nhiên, ta cảm thấy dễ chịu như được trở về với thời tuổi ngọc ấy. Cái Tự Nhiên có thể biến điểm yếu thành đức tính, khiến ta cảm thông khi nó thử nghiệm một điều gì, hay làm ta muốn bảo vệ và giúp nó. Cũng giống như đứa trẻ, đây là điều tự nhiên nhưng đôi khi lại là sự cường điệu, một kỹ năng quyến rũ có ý thức. Hãy áp dụng kiểu cách Tự Nhiên để phá vỡ vỏ bọc phòng thủ tự nhiên của con người và truyền cho họ niềm thích thú không tự nhiên có được.
Đặc điểm nổi bật
Trẻ con không ngây thơ như chúng ta tưởng. Chúng luôn chịu đựng cái cảm giác cho rằng mình là người vô dụng và sớm nhận ra được sức mạnh của sự mê hoặc nhằm cứu vớt sự yếu ớt của chúng trong thế giới người lớn. Nếu sự yếu ớt và dễ bị tổn thương của chúng trở nên quá quyến rũ thì đó là điều mà chúng có thể sử dụng có hiệu quả.
Tại sao chúng ta lại bị quyến rũ bởi tính cách ngây thơ của trẻ con? Trước hết, bởi vì tất cả những gì thuộc về tự nhiên đều có một tác động kỳ lạ đến chúng ta. Từ khi mới bắt đầu, hiện tượng tự nhiên – sấm chớp hay nhật thực, nguyệt thực đã truyền cho con người sự sợ hãi. Chúng ta càng văn minh thì những tác động của hiện tượng tự nhiên đó lại càng lớn. Thế giới hiện đại xung quanh ta có quá nhiều thứ do con người làm ra khiến có điều gì đó bất ngờ và khó lý giải lôi cuốn chúng ta. Trẻ con cũng có sức mạnh tự nhiên này nhưng vì chúng không đáng sợ và có tình cảm nên chúng không có sức làm mê hoặc lòng người bằng chúng ta. Hầu hết mọi người đều cố chiều lòng con trẻ, nhưng tính dễ thương của một đứa trẻ thường dễ dàng có được, bất chấp sự giải thích logic – và những gì là phi lý thường mang tính quyến rũ nguy hiểm.
Quan trọng hơn, một đứa trẻ tượng trưng cho thế giới mà chúng ta đang bị đày ải. Bởi vì cuộc đời của một người trưởng thành đầy ắp những phiền muộn và sự sắp đặt nên chúng ta thường che giấu đi cái ảo giác về thời thơ ấu như là một thời vàng ngọc mặc dù đó có thể là thời kỳ đầy bối rối và đau đớn. Tuy nhiên, không thể phủ nhận rằng thời thơ ấu có những đặc quyền nào đó và giống như trẻ con, chúng ta có thái độ tích cực trong cuộc sống. Đối mặt với một đứa bé đặc biệt thu hút, chúng ta thường cảm thấy khao khát cái quá khứ vàng ngọc của mình, chúng ta ao ước có lại những đức tính mà chúng ta đã từng đánh mất. Và trước sự hiện diện của một đứa trẻ thì dường như chúng ta có lại được một chút thời vàng ngọc của mình.
Những người quyến rũ tự nhiên là những người giữ lại được những đặc tính trẻ con có thể bị mất đi theo quy luật tất yếu của thời gian. Những người như thế có sức quyến rũ mãnh liệt như một đứa trẻ thơ ngây và trong trắng. Dĩ nhiên, họ không hoàn toàn giống trẻ con khiến người khác phải có thái độ chê bai và khinh bỉ. Chúng ta cũng không nên nghĩ rằng sự ngây thơ là điều gì đó nằm ngoài sự kiểm soát của họ. Những người quyến rũ tự nhiên sớm nhận thấy giá trị của việc duy trì một đức tính đặc biệt nào đó và khả năng quyến rũ mà đức tính đó có được. Họ tin tưởng vào những đặc tính trẻ con này và học cách thể hiện nó một cách tự nhiên. Đây chính là bí quyết. Để thực hiện điều này một cách có hiệu quả, bạn cần phải có nghệ thuật thể hiện, nếu chỉ cần một chút lưỡng lự, sống sượng trong cách thể hiện thì có thể gây ra sự phảm cảm. Người ta dễ dàng tha thứ cho những người lâm vào bước đường cùng, những kẻ ngốc ngếch, nhưng khó mà tha thứ cho những người không thật lòng, cố tìm cách thể hiện những đặc tính hồn nhiên, trong trắng của trẻ thơ một cách lố bịch trước mặt người khác. Hãy tự cân nhắc bạn là ai trước khi bạn muốn thể hiện mình là người lịch sự và khiêm tốn.
Những người quyến rũ tự nhiên thường có sự kết hợp của nhiều đức tính tự nhiên của trẻ thơ. Những đức tính đó là:
Sự ngây thơ. Đức tính đầu tiên của sự ngây thơ là yếu ớt và hiểu sai đi về thế giới. Ngây thơ là yếu ớt bởi vì người ta cho rằng sự ngây thơ thường bị lẫn vào trong một thế giới tàn bạo. Một đứa trẻ không thể nào giữ gìn hay tiếp tục sự ngây thơ của chúng được. Sự hiểu lầm xuất phát từ việc không phân biệt được tốt và xấu của một đứa trẻ và nhìn đời qua cặp mắt ngây thơ. Sự yếu ớt của trẻ con kích thích sự thông cảm, sự hiểu lầm của chúng khiến chúng ta bật cười và không gì có thể quyến rũ hơn bằng sự kết hợp giữa tiếng cười và sự thông cảm.
Sự ngây thơ của người lớn thì không hoàn toàn là như vậy bởi vì người ta không thể nào lớn lên trong thế giới này mà vẫn giữ nguyên sự ngây thơ. Tuy nhiên, cũng có người luôn tìm cách để duy trì sự ngây thơ đó vì những mục đích riêng. Họ cường điệu hóa sự ngây thơ nhằm kích thích sự thông cảm nào đó. Họ hành động như thể họ đang nhìn thế giới qua cặp mắt ngây thơ nhưng trong con mắt thiên hạ thì quả là một điều nực cười. Nhiều người nhận thức được điều này và tìm cách khắc phục với thái độ khiêm tốn hơn, đơn giản hơn. Nếu nhiều người thấy họ đang cố tìm cách thể hiện sự ngây thơ thì xem như nổ lực đó hoàn toàn thất bại. Tốt hơn là họ nên thể hiện sự yếu ớt của mình một cách gián tiếp thông qua ánh mắt hoặc thông qua tình huống do họ tạo ra. Nó dễ dàng thích nghi với mục đích của chính bạn. Hãy học cách thể hiện sự yếu ớt hoặc thiết sót một cách tự nhiên.
Sự nghịch ngợm. Những đứa trẻ nghịch ngợm có sự can đảm mà người lớn như chúng ta đã đánh mất. Đó là vì chúng không thấy được hậu quả của hành động do chúng gây ra, ngay cả đó là những hành động phạm pháp. Chúng có thể tự làm tổn thương chính mình. Những đứa trẻ nghịch ngợm thường có thái độ vô tư. Chúng có thể làm tổn thương bạn bằng chính thái độ vô tư ấy. Những đứa trẻ như thế quả thật chưa tự ý thức được hoặc chịu sự la mắng để có thái độ lịch sự và nhã nhặn hơn. Thường chúng ta cũng thầm ghen tị với chúng vì chính chúng ta cũng muốn nghịch ngợm như thế.
Người lớn nghịch ngợm thì khác, thường mang tính quyến rũ. Nếu bạn đóng vai trò này thì đừng quá lo lắng về việc xúc phạm nhiều người trong hiện tại và cả sau này. Bạn đáng yêu và chắc hẳn họ sẽ tha thứ cho bạn. Đừng xin lỗi hay tỏ vẻ hối hận vì chúng sẽ phá tan đi sự quyến rũ của bạn. Cho dù bạn làm hay nói gì đi nữa, hãy giữ một tia sáng lóe lên trong mắt bạn để chứng tỏ rằng bạn không làm bất cứ điều gì nghiêm trọng.
Sự phi thường. Một đứa trẻ kỳ diệu có tài đặc biệt và không thể lý giải được: Năng khiếu về âm nhạc, toán học, chơi cờ, thể thao. Nếu chúng là nghệ sĩ hoặc nhạc sỹ, người chơi Mozart thì tác phẩm của họ dường như xuất phát từ sự bộc phát bẩm sinh đòi hỏi có một ít suy nghĩ đặc biệt đáng chú ý. Nếu chúng có tài năng thuộc về thể chất thì chúng sẽ được ban cho sức mạnh, sự khéo léo và khả năng bộc phát phi thường. Trong cả hai trường hợp này thì chúng dường như có tài năng so với tuổi của chúng. Điều này thật sự lôi cuốn chúng ta.
Những người lớn phi thường thì thường là những đứa trẻ phi thường trước kia đã cố gắng duy trì tài năng tuổi trẻ và những kỹ năng ứng biến của họ. Tính bộc phát thật sự là một điều hiếm hoi vì mọi thứ trong cuộc sống nhằm cướp lấy chúng ta thuộc về nó. Chúng ta phải học cách thực hiện một cách thận trọng, suy nghĩ vể hình ảnh của chúng ta trong mắt của người khác. Để đóng vai người phi thường bạn cần có kỹ năng nào đó thật tự nhiên và khả năng ứng biến linh hoạt. Nếu kỹ năng của bạn thực sự đã thể hiện bằng hành động thì bạn cần che giấu điều này và học cách làm cho tác phẩm của bạn xuất hiện một cách tự nhiên. Bạn càng giấu sự lo lắng phía sau những gì bạn làm thì nó càng thể hiện sự quyến rũ một cách tự nhiên hơn.
Yêu thích sự cởi mở. Một khi con người càng trưởng thành hơn thì ý thức sống khép mình để chống lại những sự trải nghiệm đau đớn càng thể hiện rõ trong hành động của họ. Cái giá phải trả cho việc này là họ trở nên khắt khe hơn cả trong suy nghĩ và hành động. Nhưng trẻ con thì khác, với bản chất tự nhiên vốn có, chúng rất cởi mở đối với mọi chuyện và không hề có một chút biểu hiện phòng vệ. Chính sự vô tư, cởi mở này đã tạo nên sự cuốn hút diệu kỳ. Trước sự có mặt của trẻ con, chúng ta ít cứng nhắc hơn và bị nhiễm tính cởi mở của chúng. Đó là lýdo tại sao chúng ta muốn gẫn gũi với trẻ con.
Những người yêu thích sự cởi mở bằng cách nào đó đã phá vớ tính tự vệ, duy trì một thái độ cởi mở và khôi hài của trẻ con. Họ thường thể hiện thái độ này bằng hành động: Họ duyên dáng và có vẻ trẻ hơn so với những người khác. Đây là đặc điểm nổi bật nhất của người tự nhiên. Cởi mở là một sự quyến rũ chết người. Hãy sống cởi mở rồi bạn sẽ tìm thấy sự cởi mở ở người khác. Hãy học cách tự kiềm chế: Không nên có những phản ứng gay gắt trước những điều không hay, những điều khiến ta bực mình, hãy tìm cách mĩm cười, hãy cởi mở để tác động đến những người khác và rồi họ sẽ bị bạn quyến rũ một cách dễ dàng.
Những trường hợp điển hình
1. Là một đứa trẻ lớn lên ở Anh, Charlie Chaplin đã trải qua nhiều năm sống trong sự nghèo khó tột cùng, đặc biệt là sau khi mẹ anh ta bị bắt giữ trong nhà thương điên. Trong những năm tháng đầu đời của mình, Charlie Chaplin phải tự kiếm sống. Anh ta đã trở thành diễn viên hài kịch cho một chương trình tạp kỷ và đã có những thành công nhất định. Tuy nhiên, anh ta không muốn dừng lại ở đó mà luôn ấp ủ và quyết tâm thực hiện một hoài bảo lớn hơn. Năm 19 tuổi, anh ta đến định cư ở Mỹ với hy vọng xâm nhập vào thế giới điện ảnh Hollywood. Trong quá trình đó, mặc dù anh ta đã tìm được những vai diễn phù hợp với kinh nghiệm của mình nhưng cũng chẳng mấy thành công.
Vào năm 1914, Chaplin đóng vai một diễn viên lừa đảo trong một bộ phim ngắn có tên là “Kiếm Sống”. Trong trang phục của vai diễn, anh ta mặc cái quần đùi quá cỡ cộng với cái nón hình quả dưa, mang giày ống khổng lồ không vừa với bàn chân của anh ta, một chiếc roi mây và bộ ria mép dài. Trong bộ trang phục như thế, Chaplin đã tạo ra một hình ảnh nhân vật hoàn toàn mới nhưng trông giống như thật. Trước hết, đi một vòng và quay nhanh chiếc roi cùng với nhiều lời khôi hài. Mack Sennett, trưởng trường quay, không nghĩ vở “Kiếm Sống” thật buồn cười và nghi ngờ rằng Chaplin có phải là một nhân vật trong nhiều bộ phim hay không trong khi một số nhà phê bình thì cảm nhận ngược lại. Có một bình luận trong tạp chí thương mại rằng: “Người diễn viên khéo léo trong vai một người kiếm sống nóng tính và ăn mặc đúng mốt trong hình này là một diễn viên hài trong tranh màu nước đầu tiên và cũng là người diễn giống như một trong những người có năng khiếu bẩm sinh. Và khán giả cũng hưởng ứng – bộ phim đó cũng hái ra tiền.
Những gì liên quan đến điểm mạnh trong phim “Kiếm Sống” đã tạo một khoảng cách cho Chaplin đối với những diễn viên hài kịch khác trong kịch câm, là người ngây thơ nhất của nhân vật mà anh đóng. Nhận thấy rằng anh ta phát hiện ra được một điều gì đó nên anh hình thành vai diễn khác hơn trong những vỡ diễn thường kỳ, làm cho anh ta ngày càng tự nhiên hơn. Bí quyết ở đây chính là làm cho nhân vật nhìn vào thế giới xung quanh bằng cặp mắt của một đứa trẻ. Trong vở “Ngân Hàng”, anh ta là người giữ ngân hàng đang mơ mộng về những chiến công lớn trong khi những tên cướp đang lộng hành trong tòa nhà. Trong vỡ “Người Chủ Hiệu Cầm Đồ”, anh ta là một trợ ly tạm thời cho một cửa hiệu và anh ta đã đập phá chiếc đồng hồ. Trong vở “Shoulder Arm”, anh ta là một người lính trong một trận chiến đẫm máu trong Thế Chiến thứ I chống lại những kẻ khủng bố chiến tranh như là một đứa trẻ vô tội. Chaplin chắc chắn diễn vai những diễn viên trong những bộ phim của anh ta có thân hình lớn hơn anh ta thật sự, nhằm xem họ như những người lớn và anh ta như một đứa trẻ vô dụng. Và bởi vì anh ta đã thật sự nhập vai nhân vật và người đàn ông có cuộc đời thật sự bắt đầu thể hiện. Do anh ta có một thời thơ ấu đau khổ nên anh ta thật sự bị ám ảnh bởi điều đó. (Trong bộ phim “Con Đường Thư Thái”, anh dựng lên một cảnh ở Hollywood giống như những con đường ở Luân Đôn khi anh ta còn nhỏ.) Anh nghi ngờ thế giới người lớn và thích trẻ con hơn hoặc là những người có tính cách như trẻ con: Ba trong bốn người vợ của ông là ở lứa tuổi thanh thiếu niên khi anh kết hôn với họ.
Hơn bất kỳ những diễn viên hài kịch khác, Chaplin đã gợi lại sự kết hợp giữa tiếng cười và tình cảm. Anh ta làm cho bạn thông cảm với anh ta, cảm thấy thương tiếc cho anh ta như cách bạn thương tiếc một chú chó bị lạc đường. Bạn không chỉ có cười mà còn khóc nữa. Và khán giả thấy vai diễn mà Chaplin đóng xuất phát từ sâu thẳm bên trong rằng anh ta thành thật, anh ta thật sự đang nhập vai. Trong một vài năm sau vở “Kiếm Sống”, Chaplin trở thành diễn viên nỗi tiếng nhất trên thế giới. Xuất hiện nhiều búp bê Chaplin, truyện cười, đồ chơi, những bài hát nổi tiếng và truyện ngắn viết về anh ta. Chaplin trở thành biểu tượng của toàn cầu. Năm 1921 khi Chaplin trở về Luân Đôn lần đầu tiên sau khi anh rời khỏi đó thì anh ta được rất nhiều người chào đón như là hoan nghênh sự trở về của vị tướng lỗi lạc.
Những người quyến rũ nổi tiếng nhất, những người đã từng quyến rũ rất nhiều khán giả, quốc gia và toàn thế giới có cách lợi dụng nhận thức của nhiều người làm cho họ phản ứng bằng cách mà ngay bản thân họ cũng không hiểu hay kiểm soát được. Chaplin tình cờ có được khả năng này khi anh phát hiện ra tác động của anh đối với khán giả bằng cách thể hiện sự yếu ớt của anh, bằng cách thể hiển rằng anh ta là người lớn nhưng có suy nghĩ của trẻ con. Đầu thế kỷ XX, thế giới nhanh chóng thay đổi nhanh chóng. Người ta làm việc nhiều thời gian hơn ở những công viêc mang tính máy móc. Cuộc sống dần dần trở nên tàn bạo và nhẫn tâm hơn như sự tàn phá của Thế Chiến Thứ I mà tôi đã nói đến. Đang trong giữa sự thay đổi của cuộc cách mạng, nhiều người mong muốn tìm lại được tuổi thơ đã mất mà họ nghĩ đó như một thiên đường vàng son.
Một người lớn có suy nghĩ của trẻ con như Chaplin có khả năng quyến rũ mạnh mẽ bởi vì anh ta tạo nên ảo tưởng rằng cuộc sống đơn giản và dễ dàng hơn và rằng một lúc nào đó hay khi một bộ phim được chiếu lên thì bạn sẽ có lại được cuộc sống thật sự. Trong một thế giới tàn bạo và không luân ly thì người ngây thơ rất có sức hấp dẫn. Bí quyết chính là để cứu lấy nó bằng bầu không khí nghiêm trang như một diễn viên thật thà trong hài kịch. Tuy nhiên, quan trọng hơn nữa là tạo ra sự thông cảm. Sức mạnh và quyền lực ít khi có khả năng quyến rũ mà chúng chỉ làm cho chúng ta sợ hay đố kỵ. Con đường cao qúy dẫn đến sự quyến rũ là tận dụng điểm yếu và cần được giúp đỡ của bạn. Bạn không thể làm cho điều này rõ ràng và dường như yêu cầu sự thông cảm là cần thiết mà điều này hoàn toàn đối lập với sự quyến rũ. Đừng tự thể hiện mình như một nạn nhân hay người thua cuộc mà hãy che giấu nó trong cách cư xử, sự bối rối của bạn. Thể hiên sự yếu ớt “tự nhiên” sẽ làm cho bạn đáng yêu tức thì và làm giảm đi sự cảnh giác của nhiều người và làm cho họ cảm thấy mạnh mẽ hơn bạn. Hãy đặt mình vào tình huống làm cho bạn thật sự yếu ớt mà làm cho người khác có được sự thuận lợi. Họ là những người hay bắt nạt còn bạn là con cừu non ngốc nghếch. Không cần có bất kỳ nổ lực nào về phía bạn, người ta cũng sẽ thông cảm đối với bạn. Khi ánh mắt nhiều người bị che khuất bởi bức màn tình cảm thì họ sẽ không nhận ra được bạn thu hút họ như thế nào.
2. Emma, sinh năm 1842 ở Plymouth, nước Anh, là người xuất thân trong một gia đình trung lưu đáng nể. Cha của cô là nhạc sĩ và là giáo sư âm nhạc muốn thành công trong thế giới nhạc kịch. Trong số các con của ông, Emma là đứa con gái ông yêu thích nhất: Cô là đứa trẻ vui vẻ, hoạt bát, thích tán tỉnh và cô có mái tóc màu đỏ và gương mặt rám nắng. Cha của Emma rất yêu cô và hứa hẹn một tương lai xán lạn trong nhà hát. Tuy nhiên, không may mắn, ông Crouch có nhược điểm: Ông là một người thích mạo hiểm, một người cờ bạc và là một kẻ ăn chơi trác táng. Và vào năm 1849 ông đã từ bỏ gia đình của mình và đi đến Mỹ. Gia đình Crouch lúc bấy giờ có nhiều tai biến thảm khốc. Người ta kể với Emma rằng cha cô chết trong một tai nạn và cô đã được gửi đến một tu viện. Nỗi đau mất cha đã làm tổn thương Emma sâu sắc. Và khi nhiều năm trôi qua cô bị thất lạc trước đây thể hiện giống như cha cô vẫn còn yêu thương cô.
Một ngày nọ vào năm 1856, khi Emma từ nhà thờ đi về nhà thì có một người đàn ông ăn mặc tươm tất mời cô vào nhà dùng bánh. Cô đi theo anh ta vào nhà, nơi mà anh ta bắt đầu lợi dụng cô. Buổi sáng hôm sau, người đàn ông này, một thương gia kim cương, hứa cho cô ta một ngôi nhà riêng, đối xử tốt với cô và cho cô nhiều tiền. Cô nhận tiền nhưng rời khỏi nhà anh ta và quyết định làm những gì mà cô muốn là chẳng bao giờ gặp lại gia đình cô, chẳng bao giờ phụ thuộc vào một ai cả và đi theo con đường mà cha của cô đã hứa.
Với số tiền do một thương gia kim cương tặng, Emma mua quần áo đẹp và thuê một căn hộ rẻ tiền. Tìm một cái tên thật đẹp là Cora Pearl. Cô bắt đầu đến Argyll Rooms ở Luân Đôn, một tòa lâu đài đầy cạm bẫy mê hoặc nơi mà có những cô gái làm tiền và qúy ông được xoa bóp tay. Người chủ của Argyll, ông Bignell chú y đến cô gái mới đến này theo sự sắp đặt của ông ta – cô ta đẹp nhưng trơ tráo. Ở lứa tuổi 45, ông già hơn nhiều so với cô nhưng ông vẫn quyết định trở thành người yêu và bảo vệ cho cô, cho cô nhiều tiền và quan tâm chăm sóc cô. Năm sau đó, ông dẫn cô đến Paris, nơi mà đạt được độ cao của sự phồn thịnh của hoàng đế thứ hai. Cora bị Paris mê hoặc bởi tất cả quang cảnh của nó nhưng những gì ấn tượng với cô nhất là cuộc biễu diễn của nhiều xe ngựa ở Bois de Boooulogne. Ở đây những người giàu sang đến để đi dạo mát như nữ hoàng, công chúa và không kém những cô gái làm tiền có xe ngựa sang trọng nhất. Đây là con đường dẫn đến cuộc sống mà cha của Cora mong muốn cho cô. Cora nhanh chóng nói với Bignell rằng khi anh ta trở lại Luân Đôn, cô muốn ở lại đây một mình.
Đi đến tất cả những nơi xứng đáng, Cora sớm gây chú y cho nhiều quy ông người Pháp. Họ thấy cô đi dạo trên những con đường trong bộ trang phục màu hồng tươi, cộng thêm mái tóc màu đỏ rực, gương mặt xanh xao và có nhiều tàn nhang. Họ thấy cô đi qua Bois de Boulogne, đánh xe ngựa bên trái và phải. Họ nhìn thấy cô trong các quán café có nhiều đàn ông bên cạnh và những lời xúc phạm hóm hỉnh của cô làm cho họ cười. Họ cũng nghe về thành tích của cô, niềm vui sướng của cô khi khoe thân thể trước mặt một và nhiều người. The elite của xã hội Paris bắt đầu tán tỉnh cô, đặc biệt là những người lớn tuổi hơn, những người đã trở nên cảm thấy mệt mỏi vì những cô gái làm tiền lạnh lùng và tính toán, những người thán phục nét nữ tính của cô. Khi tiền bắt đầu đổ dồn về từ sự chinh phục của cô (the Duc de Mornay, người kế thừa ngai vàng ở Hà Lan; hoang tử Napoleon, anh em họ của Hoàng Đế), Cora dùng tiền vào những thứ xa hoa nhất – những xe ngựa nhiều màu sắc được kéo bởi những chú ngựa màu kem sữa, chậu tắm đá hoa có những chữ viết tắt tên cô bằng vàng. Nhiều quy ông tranh nhau là người chiếm đoạt được cô nhất. Một người tình Ái Nhĩ Lan lãng phí tất cả tài sản của mình cho cô chỉ duy nhất trong 8 tuần. Nhưng tiền không thể mua được sự trung thành của Cora. Cô sẽ từ bỏ một người đàn ông vì một ynghĩ nhỏ nhất.
Cách cư xử tàn bạo và sự khinh bỉ của Cora Pearl trong giao tiếp đã làm cho tất cả người Paris ghê tởm cô.Vào năm 1864, Cora xuất hiện như một vị thần ái tình trong the Offenbach operetta Orpheus dưới âm phủ. Xã hội dường như khao khát xem những gì cô sẽ làm để gây cảm tình và sớm nhận ra rằng: Cô xuất hiện trên sân khấu đặc biệt khỏa thân, ngoại trừ những kim cương khắp người chỉ vừa che phủ cô. Bở vì cô nhảy lên trên sân khấu nên những viên kim cương rơi xuống, mỗi viên kim cương đáng giá một tài sản. Cô không hề cúi xuống nhặt chúng lên mà để cho chúng lăn trong ánh đèn sân khấu. Trong khán giả có những qúy ông đã từng tặng cho cô những viên kim cương này ca ngợi cô một cách dữ dội. Những trò hề như thế này đã biến Cora thành ổ bành mí ở Paris và cô trở thành gái làm tiền bậc nhất của thành phố trong hơn một thập niên đến khi chiến tranh người Phổ gốc Pháp vào năm 1870 kết thúc Đế Chế Thứ Hai.
Nhiều người thường sai lầm tin rằng những gì làm cho một người trở nên thu hút và quyến rũ là thuộc về vẻ đẹp bên ngoài, tính thanh lịch hay thậm chí là hoạt động tình dục. Tuy nhiên, Cora thì không đẹp, thân hình cô giống con trai và phong cách của cô lòe loẹt và khiếm nhã. Thậm chí như thế nhưng những người đàn ông bảnh bao nhất ở Châu Âu vẫn muốn trở thành người yêu của cô và thường phá sản vì việc đó. Đó là do tinh thần và thái độ của Cora đã thu hút họ. Được cha Emma nuông chiều nên cô nghĩ rằng nuông chiều cô ta là điều rất tự nhiên và tất cả nam giới đều sẽ làm như vậy. Kết quả là như một đứa trẻ, cô không bao giờ cảm thấy rằng cô cần phải cô gắng để làm hài lòng ai đó. Đó là thái độ độc lập của Cora đã làm cho nhiều nam giới muốn chiềm hữu cô, muốn chinh phục cô. Cô không bao giờ giả vờ là một ai khác hơn là một cô gái làm tiền vì thế sự trơ tráo trong một người phụ nữ sẽ bị xem như là mất lịch sự nhưng đối với cô ta dường như là tự nhiên và buồn cười. Và bởi vì là một đứa trẻ hư hỏng nên mối quan hệ với một người đàn ông đối với cô ta là phụ thuộc vào điều kiện của cô. Khi anh ta cố gắng thay đổi điều đó thì cô ta mất đi sự quan tâm đối với anh ta. Đây là bí mật đáng kinh ngạc của cô.
Những đứa trẻ hư hỏng khét tiếng là không công bằng: Trong khi những đứa trẻ hư hỏng do vật chất thì thường không thể chịu đựng được còn những đứa trẻ hư do trìu chuộng thì xem chính họ thật sự quyến rũ. Điều này trở thành thuận lợi rõ rệt khi họ lớn lên. Theo Freud (người đang nói từ sự trải nghiệm bởi vì ông ta là con cưng của mẹ ông), những đứa trẻ hư hỏng có niềm tin đến khi chúng lớn lên. Đức tính này thể hiện ra, thu hút người khác về phía họ và theo chu kỳ làm cho nhiều người nuông trìu họ nữa. Bởi vì thái độ và sự mạnh mẽ tự nhiên của họ chẳng bao giờ được cha mẹ họ dạy dỗ cho nên khi lớn lên chúng thích mạo hiểm, táo bạo và thường trơ tráo.
Bài học này đơn giản: Có thể quá trễ đến nỗi không thể được cha mẹ nuông trìu nhưng sẽ không bao giờ trễ đến nỗi không thể làm người khác nuông trìu bạn. Tất cả là do thái độ của bạn. Người ta thường bị thu hút đối với những người mong đợi nhiều bên ngoài cuộc sống, nơi họ có khuynh hướng không tôn trọng những người nào sợ sệt và dễ thỏa mãn. Một sự độc lập mạnh mẽ có sự kích thích đối với chúng ta: Nó lôi cuốn chúng ta trong khi thể hiện một sự thách thức đối với chúng ta – chúng ta muốn là người chinh phục làm cho một người dũng cảm phụ thuộc vào chúng ta. Một nửa của sự quyến rũ khơi dậy những ham muốn cạnh chinh phục như thế.
3. Vào tháng 11 năm 1925, toàn thể Paris nhộn nhịp về ngày khai trương của Revue Negre. Nhạc jazz hay bất cừ thứ gì có nguồn gốc từ người Mỹ da đen là mốt mới nhất và nhiều người nhảy mùa và biễu diễn Broadway đang thực hiện Revue Negre là người Mỹ gốc Châu Phi. Vào đêm khai trương, nhiều nghệ sĩ và các đoàn thể cao cấp cùng đến hội trường. Cuộc biễu diễn khá ngoạn mục như họ mong muốn nhưng mọi thứ không thể nào ngờ trước đỗi với họ cho đến tiết mục cuối cùng được biễu diễn bởi một người phụ nữ rụt rè có đôi chân dài và gương mặt xinh đẹp nhất: Josephine Baker, một cô gái át xướng 21 tuổi đến từ Đông St. Louis. Cô ta bước lên sân khấu mà không hề mặt áo lót, chỉ mặc một chiếc váy lông chim và đồ hai mảnh với nhiều lông chim quanh cổ và mắt cá chân. Mặc dù cô ấy biễu diễn tiết mục của cô có tên là “Danse Sauvage” với một diễn viên múa khác cũng mặc quần áo lông chim nhưng tất cả mọi cặp mắt tập trung vào cô. Toàn thân thể cô trở nên sinh động bằng cách thức mà khán giả chưa bao giờ được xem trước đây. Đôi chân của cô chuyển động nhanh như là sự uyển chuyển của một con mèo, mông cô xoay tròn đến nỗi mà có nhà phê bình đã so sánh giống như con chim ruồi. Khi cuộc biễu diễn tiếp tục, cô dường như tự chủ được và làm thú vị thêm tiết mục giải trí mê ly cho khán giả. Và sau đó có ánh mắt nhìn vào gương mặt cô: Cô ta trông buồn cười làm sao. Cô có một niềm vui làm cho điệu nhảy khêu gợi của cô trở nên ngây thờ một cách kỳ quặc và thậm chí là hơi khôi hài.
Ngày hôm sau, có người nói rằng: Một ngôi sao xuất hiện. Josephine trở thành trung tâm ở Revue Negre và Paris chỉ là nằm dưới chân cô. Chỉ trong một năm, gương mặt của cô xuất hiện khắp mọi nơi. Có nhiều cuộc biễu diễn của Josephine, búp bê, quần áo. Phụ nữ Pháp ăn mặt đúng mốt trau chuốt tóc của họ cho giống với Baker, dùng sản phẩm có tên là Bakerfix. Thậm chí họ cố gắng làm cho da của họ trở nên sậm màu hơn.
Một sự nổi tiếng như thế thể hiện một sự thay đổi hoàn toàn chỉ vì một vài năm trước đây Josephine chỉ là một cô gái trẻ lớn lên ở Đông St. Louis, một trong nhưng khu nhà ổ chuột tồi tệ nhất ở Mỹ. Cô đã phải làm việc khi vừa lên 8 tuổi, lau nhà cho một người phụ nữ da trằng mà thường hay đánh đập cô. Đôi khi Josephin phải ngủ trong tầng hầm. Và cô chẳng bao giờ được ấm vào mùa đông. (Cô đã tự mình vừa học múa trong trang phục tồi tàn của mình vùa để cho cơ thể cô ấm lên). Vào năm 1919, Josephine bỏ đi và trở thành một người biểu diễn tạp kỷ bán thời gian ở lại New York trong 2 năm mà không có tiền bạc hay bất cứ người quen nào. Cô đã thành công trong việc biễu diễn như một cô hề, một nhân vật trong hài kịch có đôi mắt tròn và gương mặt cau có nhưng cô vẫn không nổi tiếng. Và sau đó cô được mời đến Paris. Một số người biễu diễn da đen khác trở nên suy tàn sợ điều tồi tệ nhất sẽ xảy ra với họ ở Pháp nhiều hơn là ở Mỹ nhưng Josephine lại nắm bắt cơ hội này.
Mặc dù thành công ở Revue Negra nhưng Josephine vẫn không tự lừa dối mình. Người Paris khét tiếng là hay thay đổi. Cô quyết định chuyển sang mối quan hệ xung quanh cô. Trước hết, Josephine từ chối để được sắp hàng cùng bất kỳ câu lạc bộ nào, và trở nên khét tiếng do vi phạm hợp đồng thể hiễn rõ rằng cô sẵn sằng rời khỏi bất cứ lúc nào. Từ khi còn nhỏ, cô đã sợ bị phụ thuộc vào bất cứ người nào. Và bây giờ không ai có thể cho đó là chuyện đương nhiên đối với cô. Điều này đã làm cho nhiều ông bầu hát theo đuổi cô và công chúng đánh giá cô cao hơn. Kế đến, cô nhận thấy rằng văn hóa của người da đen đã trở nên thịnh hành nhưng những gì người Mỹ yêu thích lại là một loại tranh biếm họa. Nếu điều đó tiến hành một cách thành công thì tốt nhưng cô nhận ra rằng cô không thể nào thể hiện tranh biếm họa một cách nghiêm túc được. Thay vào đó, cô bảo tồn nó trở thành người phụ nữ Pháp cuối cùng của thời đại, tranh biếm họa không phải của người da đen mà là của người da trắng. Mỗi thứ đóng một vai trò riêng – nữ diễn viên hài kịch, một vũ nữ nguyên thủy, một người Paris có quan điểm cực đoan. Và Josephin thực hiện mọi điều bằng một thái độ nhẹ nhàng và không khoe khoang đến nỗi cô tiếp tục quyến rũ những người Pháp chán trường trong nhiều năm. Tang lễ của cô vào năm 1975 được phát trên truyền hình cả nước, một sự kiện văn hóa trọng đại. Cô được chôn cất bằng nghi thức thông thường dành cho những người dẫn đầu nhà nước.
Từ trước, Josephin không thể chịu đựng cảm giác bị cả thế giới kiểm soát. Tuy nhiên, cô ta có thể làm được gì trong những trượng hợp thiếu triển vọng như thế? Nhiều cô gái trẻ đặt tất cả hy vọng vào người chồng nhưng cha của Josephine mất ngay sau khi cô vừa ra đời và cô xem hôn nhân như là một điều gì đó làm cho cô đau khổ thêm thôi. Biện pháp của cô là cách mà trẻ em thường làm: Đối mặt trong một môi trường vô vọng, cô tự khép mình trong một thế giới riêng, quên đi những điều xấu xa quanh cô. Thế giới này đầy những điệu nhảy múa, làm trò hề và mơ mộng về những điều tốt đẹp. Hãy để cho những người khác khóc than và rên rĩ. Josephine sẽ mỉm cười và tự tin. Hầu hết mọi người gặp Josephine từ trước đến giờ đều nhận xét cô ấy quyến rũ. Từ chối sự thương lượng hoặc làm những gì mà cô mong đợi và mọi thứ cô làm dường như xác thực và tự nhiên.
Một đứa trẻ thích chơi và tạo ra một thế giới riêng. Khi trẻ con say mê tạo ra niềm tin thì chúng có sự quyến rũ. Họ truyền vào trí tưởng tượng của họ với sự nghiêm trọng và cảm xúc. Nhiều người lớn bẩm sinh ngớ ngẩn làm tương tự như vậy, đặc biệt nếu họ là những nghệ sĩ: Họ tạo ra thế giới say mê riêng của họ và sống trong đó y như là một thế giới thật sự. Sự tưởng tưởng thì luôn thú vị hơn thực tế và bởi vì nhiều người không có khả năng tạo ra một thế giới như thế nên họ thích ở gần những người có thể làm được điều đó. Hãy nhớ là: Vai trò mà bạn được ban cho trong cuộc sống này thì không phải là vai trò mà bạn phải chấp nhận. Bạn luôn có thể tồn tại trong vai trò do chính bạn tạo ra, một vai trò mà trước đó là sự tưởng tượng của bạn. Hãy học tưởng tượng, đừng bao giờ nói về nó một cách quá nghiêm túc. Bí quyết là hãy truyền vào vai trò của bạn bằng sự tin tưởng và cảm xúc của một đứa trẻ và hãy thể hiện nó một cách tự nhiên. Bạn càng say mê thế giới riêng đầy niềm vui của bạn bao nhiêu thì bạn càng trở nên quyến rũ bấy nhiêu. Đứng có ở nửa chừng: Nếu bạn làm cho sự tưởng tượng của bạn càng sớm trở nên đẹp thì bạn sẽ càng thu hút sự chú y như một thanh nam châm.
4. Đó là Thế Vận Hội Hoa Anh Đào ở Heian vào nửa sau thế kỷ thứ X ở Nhật Bản. Trong cung điện của hoàng đế, nhiều triều thần uống rượu và những người khác cũng nhanh chóng buồn ngủ nhưng có một công nương trẻ tên Oborozukiyo, con dâu của hoàng đế vẫn còn thức dậy và đọc một bài thơ: “Cái gì có thể so sánh được với ánh trăng mờ vào mùa xuân?”. Giọng của cô ta trôi chảy và rõ ràng. Cô đến của của ngôi nhà và nhìn vào ánh trăng. Và rồi đột nhiên cô ngửi thấy cái gì đó ngọt ngào và một tay nắm chặt tay áo của cô. Cô sợ hãi hét lên: “Ông là ai?“Giọng nói của một người đàn ông cất lên: “Không có gì phải sợ cả”. Và anh ta tiếp túc đọc lên bài thơ của mình: “Vào một đêm khuya chúng ta cùng ngắm ánh trăng mờ. Không có gì là mơ hồ giữa mối quan hệ của chúng ta”. Không nói lời nào nữa, người đàn ông kéo cô ta về phía anh, nhấc cô lên và đưa cô đến tòa nhà bên ngoài phòng cô và đóng nhẹ cửa lại. Cô ta hốt hoảng và cố hết sức kêu cứu. Trong bóng tối, cô nghe anh ta nói hơi lớn hơn: “Lớn tiếng không tốt cho em đâu. Anh luôn có quyền làm gì anh muốn mà. Xin em đừng la nữa”.
Lúc này công nương nhận ra giọng nói. Đó là Genji, con trai của thứ thiếp cuả hoàng đế sau này và chiếc áo choàng của anh ta có mùi nước hoa khác biệt. Điều này đã làm chấn tỉnh cô ta bởi vì cô biết người đàn ông này nhưng mặt khác thì cô cũng biết được tai tiếng của anh ta. Genji là người quyến rũ không thể nào sửa được của triều đình, là người đàn ông chỉ dừng lại ở đường cùng. Anh ta đang say rượu và trời sắp tối, và lính gác sắp đổi canh.
Cô không muốn bị người khác phát hiện cùng với anh ta. Và rồi cô bắt đầu vẽ đường nét gương mặt anh ta – đẹp, nhìn có vẻ chân thành và không có dấu hiệu của người ác tâm. Và rồi anh ta tiếp tục đọc nhiều bài thơ bằng cái giọng trầm ấm đó và những từ ngữ ám chỉ gần xa. Những hình ảnh anh ta gợi lên đầy trong tâm trí cô và làm sao lãng cô từ cánh tay anh và cô không thê nào kháng cự lại được.
Khi mặt trời mọc, Genji bắt đầu đi. Anh ta nói một vài từ ngọt ngào, họ trao đổi quạt cho nhau và anh ta nhanh chóng rời khỏi. Sau đó các cung nữ đến ngang qua phòng của hoàng đế lúc bấy giờ và khi họ thấy Genji hối hả chạy, mùi nước hoa của anh ta vẫn còn đọng lại sau khi anh ta đi và họ biết rằng anh ta đang thực hiện những trò bịp bợm thường gày của anh nhưng họ không bao giờ nghĩ anh ta dám gần gủi con giá của vợ hoàng đế.
Vào những ngày sau đó, Oborozukiyo chỉ nghĩ về Genji. Cô biết rằng anh ta có nhiều tình nhân khác nhưng khi cô cô gắng quên đi hình bóng của Genji trong tâm trí cô thì cô lại nhận được một lá thư từ anh ta và cô đã hồi âm lại. Thật ra họ đã bắt đầu liên lạc với nhau, đến thăm trong nhiều lúc nửa đêm. Cô lại được gặp anh. Mặc dù khó bị phát hiện nhưng chị gái của cô Kokiden, vợ của hoàng đế, ghét Genji nên cô đã sắp đặt cho cuộc hẹn hò xa hơn trong phòng của cô. Vào một đêm, có một triều thần đố kỵ đã nhìn thấy họ ở với nhau. Và Kokiden nghe điều đó và cô thông thường rất giận dữ. Cô ra lệnh rằng Genji sẽ bị đày ra khỏi hoàng cung và không có sự lựa chọn nào khác nên cũng chấp thuận.
Genji ra đi và mọi thứ đã được quyết định. Và rồi khi hoàng đế băng hà, con trai của ông nối ngôi. Có một sự trống vắng xuất hiện trong triều đình: Hàng tá cô gái đã bị Genji quyến rũ, không thể nào chịu đựng được sự thiếu vắng anh ta nên đã gửi nhiều thư tấp nập đến anh ta. Thậm chí người phụ nữ chưa bao giờ gặp anh cũng khóc thương cho các đồ vật anh ta để lại – áo choàng chẳng hạn mà trong đó mùi hương vẫn còn vương vấn. Và hoàng đế trẻ tuổi cũng thấy nhớ sự có mặt hài hước của anh ta. Và công chúa cũng nhớ bài nhạc anh chơi đàn koto. Oborozukiyo mòn mỏi trông chờ anh đến lúc nửa đêm. Cuối cùng, thậm chí Kokiden cũng phá lệ nhận ra rằng cô ta không thể nào kháng cự lại anh. Vì thế Genji được triệu đến triều đình. Không những được tha tội mà anh còn được sự hoan nghênh của một nhân vật quan trọng: Vị hoàng đế trẻ tuổi đã xúc động chào đón một tên vô lại.
Câu chuyện về cuộc đời của Genji được nói đến trong tiểu thuyết vào thế kỷ XI có tên là “Chuyện Kể Về Genji” do Murasaki Shikibu viết, một người phụ nữ trong triều đình Heian. Nhân vật chính hầu như được dựa trên một người đàn ông thực tế là Fujiwara chứ không phải Korechika. Thật vật, một quyển sách khác cùng thời kỳ này “Sách Gối Đầu của Sei Shonagon nói lên mối quan hệ giữa một nữ tác giả với Korechika và thể hiện sự quyến rũ lạ thường của anh ta cũng như khả năng thôi miên của anh ta đối với phụ nữ. Genji là một người có năng khiếu tự nhiên, một người tình không cảnh giác, một người đàn ông bị phụ nữ ám ảnh suốt đời nhưng sự đánh giá cao và lòng yêu mến của anh ta đối với họ làm cho anh ta không thể kháng cự lại được. Như anh ta nói với Oborozukiyo trong tiểu thuyêt: “Tôi có quyền thực hiện điều tôi mong muốn”. Niềm tin này là một nửa sự quyến rũ của anh ta. Sự kháng cự không làm cho anh ta cảnh giác. Anh ta vẫn đối xử tế nhị và đọc một vài câu thơ. Khi anh rời khỏi, mùi hương của chiếc áo choàng của anh vẫn còn đọng lại phía sau. Nạn nhân của anh ta tự hỏi rằng tại sao cô ta lại quá sợ hãi và những gì cô đang nhờ bằng cách từ chối anh ta và cô ta có cách để Genji biết rằng lần sau mọi thứ sẽ khác. Genji không làm điều gì một cách nghiêm túc và riêng tư và ở tuổi 40, tuổi mà hầu hết đàn ông ở thế kỷ XI trông có vẻ già và kiệt sức thì Genji vẫn giống như một thanh niên. Sức quyến rũ của anh ta khong bao giờ hết.
Con người rất dễ bị ảnh hưởng. Cảm xúc của họ dễ dàng truyền sang những người xung quanh. Sự quyến rũ tùy thuộc vào tính tương đồng, vào việc hình thành nhận thức, cảm xúc do người khác tạo ra. Nhưng sự vụng về lúng túng thì cũng dễ ảnh hưởng và chúng cũng có sức quyến rũ. Nếu một lúc nào đó, bạn do dự hoặc ngập ngừng thì người khác sẽ cảm nhận được rằng bạn đang tự suy nghĩ về chính mình thay vì bị choáng ngợp bởi ssức quyến rũ của anh ta hoặc cô ta. Sức quyến rũ lúc này sẽ bị tan biến. Mặc dù là người tình không có cảnh giác nhưng bạn sẽ tạo ra tác động ngược lại: Nạn nhân của bạn sẽ ngập ngừng và lo lắng nhưng khi đối mặt với một ai đó quá tự tin và tự nhiên thì anh ta hoặc cô ta sự bị lôi cuốn vào cảm xúc. Giống như khi nhảy với một người, bạn sẽ mở đầu một cách dễ dàng trên sàn nhảy nhưng là một kỹ năng mà bạn cần học. Đó là việc loại bỏ tất cả nội sợ hãi và lúng túng đã hình thành trong bạn qua nhiều năm và vấn đề trở nên duyên dáng hơn bằng sự tiếp cận của bạn, ít cảnh giác hơn khi người khác có vẻ kháng cự lại. Thông thường sự kháng cự của người khác là một cách kiểm tra bạn và nếu bạn thể hiện bất kỳ sự vụng về, lúng túng nào thì bạn không những thất bại trong lần kiểm tra đó mà còn gặp khó khăn trong việc gây cho họ những nghi ngờ của bạn.
Biểu tượng
Con cừu non. Rất dễ thương và có cảm tình. Hai ngày qua con cừu non có thể nô đùa một cách duyên dáng. Trong một tuần nó đang chơi đùa: “Hãy theo sau người dẫn đầu”. Điểm yếu của nó cũng chính là một phần duyên dáng của nó. Con cừu non hoàn toàn ngây thơ, quá ngây thơ đến nỗi chúng ta muốn chiếm hữu nó, và thậm chí nuốt lấy nó.
Điểm yếu
Một tính cách trẻ con có thể là quyến rũ nhưng cũng có thể là gây chọc tức cho ai đó. Những người ngây thơ không có sự từng trải về thế giới và sự ngọt ngào của họ có thể nói là sự ngọt ngào giả tạo. Trong tiểu thuyết của Milan Kundera “Sách về Tiếng Cười và Sự Quên Lãng”, nhân vật mơ thấy rằng anh ta bị nhốt trên hòn đảo cùng với một nhóm trẻ em. Ngay sau đó thì những tính cách tuyệt dịu của họ đã quấy rầy anh ta. Sau một vài ngay trải qua với chúng, anh không thể nào hiểu nổi chúng được. Giấc mơ biến thành một ác mộng và anh ta muốn trở về trong số những người lớn có những điều thực tế để làm và nói đến. Bởi vì tất cả những tính cách trẻ con có thể nhanh chóng trở nên chọc tức ai đó nên những người ngây thơ bẩm sinh quyến rũ nhất là những người như Josephine Baker. Sự kết hợp giữa sự trải nghiệm của người lớn và sự từng trải qua tính cách của trẻ con. Đó là sự kết hợp của những đức tính tạo nên sự quyến rũ nhất.
Xã hội không thể nào chịu đựng có quá nhiều người ngây thơ tự nhiên. Giả sử có rất nhiều người như Cora Pearls và Charlie Chaplins thì sự quyến rũ của họ cũng mất đi. Trong trường hợp nào đó, thông thường đó chỉ là những người diễn viên hoặc những người có quá nhiều thời gian thư giãn hoặc những người có khả năng làm mọi thứ họ muốn. Các tốt nhất để dùng loại nhân vật có khả năng quyến rũ tự nhiên là trong những trường hợp đặc biệt khi sự nhận thức về sự ngây thơ hay tinh quáy sẽ giúp làm giảm đi sự cảnh giác của đối tượng. Một người đàn ông mánh khóe đóng vai câm lặng để làm cho người khác tin tưởng và tôn trọng anh ta. Sự ngây thơ giả tạo này có vô số áp dụng trong đời sống hằng ngày, nơi mà không gì có thể nguy hiểm hơn là trông có vẻ thông minh hơn người bên cạnh. Điệu bộ của người quyến rũ tự nhiên là cách tốt nhất nhằm che giấu đi sự khéo léo của họ. Nhưng nếu bạn ngây thơ một cách không thể nào kiểm soát được và thậm chí không thể nào bỏ qua được thì bạn sẽ gặp sự khinh bỉ và bạn sẽ tìm thấy không phải là sự thông cảm mà là sự thương hại và căm phẫn.
Tương tự, những đặc điểm của một người quyến rũ tự nhiên tốt nhất là người đó vẫn còn trẻ để có vẻ tự nhiên. Những người lớn tuổi thì rất khó thực hiện điều này. Cora Pearl dường như không quá quyến rũ nếu cô ta mặc chiếc váy ren màu hồng khi cô ấy 50 tuổi. Ngày công tước của Beckingham, người mà đã quyến rũ tất cả mọi người trong triều đình Anh vào những năm 1920 (bao gồm cả vị vua đồng tính luyến ái King James I) thì cực kỳ giống trẻ con về quan điểm và cách cư xử. Nhưng điều này trở nên ghê tởm và khó chịu hơn khi anh ta lớn hơn. Khi bạn lớn, những đức tính bẩm sinh của bạn sẽ thể hiện thái độ cởi mở của một đứa trẻ hơn, ít ngây thơ hơn và sẽ không còn thuyết phục được ai nữa.
Tuổi thơ luôn là thiên đường vàng ngọc mà dù hữu thức hay vô thức ta đều cố tái tạo lại. Tự Nhiên tượng trưng cho tính cách trẻ thơ – vô tư, trung thực, không phô trương. Khi có Tự Nhiên, ta cảm thấy dễ chịu như được trở về với thời tuổi ngọc ấy. Cái Tự Nhiên có thể biến điểm yếu thành đức tính, khiến ta cảm thông khi nó thử nghiệm một điều gì, hay làm ta muốn bảo vệ và giúp nó. Cũng giống như đứa trẻ, đây là điều tự nhiên nhưng đôi khi lại là sự cường điệu, một kỹ năng quyến rũ có ý thức. Hãy áp dụng kiểu cách Tự Nhiên để phá vỡ vỏ bọc phòng thủ tự nhiên của con người và truyền cho họ niềm thích thú không tự nhiên có được.
Đặc điểm nổi bật
Trẻ con không ngây thơ như chúng ta tưởng. Chúng luôn chịu đựng cái cảm giác cho rằng mình là người vô dụng và sớm nhận ra được sức mạnh của sự mê hoặc nhằm cứu vớt sự yếu ớt của chúng trong thế giới người lớn. Nếu sự yếu ớt và dễ bị tổn thương của chúng trở nên quá quyến rũ thì đó là điều mà chúng có thể sử dụng có hiệu quả.
Tại sao chúng ta lại bị quyến rũ bởi tính cách ngây thơ của trẻ con? Trước hết, bởi vì tất cả những gì thuộc về tự nhiên đều có một tác động kỳ lạ đến chúng ta. Từ khi mới bắt đầu, hiện tượng tự nhiên – sấm chớp hay nhật thực, nguyệt thực đã truyền cho con người sự sợ hãi. Chúng ta càng văn minh thì những tác động của hiện tượng tự nhiên đó lại càng lớn. Thế giới hiện đại xung quanh ta có quá nhiều thứ do con người làm ra khiến có điều gì đó bất ngờ và khó lý giải lôi cuốn chúng ta. Trẻ con cũng có sức mạnh tự nhiên này nhưng vì chúng không đáng sợ và có tình cảm nên chúng không có sức làm mê hoặc lòng người bằng chúng ta. Hầu hết mọi người đều cố chiều lòng con trẻ, nhưng tính dễ thương của một đứa trẻ thường dễ dàng có được, bất chấp sự giải thích logic – và những gì là phi lý thường mang tính quyến rũ nguy hiểm.
Quan trọng hơn, một đứa trẻ tượng trưng cho thế giới mà chúng ta đang bị đày ải. Bởi vì cuộc đời của một người trưởng thành đầy ắp những phiền muộn và sự sắp đặt nên chúng ta thường che giấu đi cái ảo giác về thời thơ ấu như là một thời vàng ngọc mặc dù đó có thể là thời kỳ đầy bối rối và đau đớn. Tuy nhiên, không thể phủ nhận rằng thời thơ ấu có những đặc quyền nào đó và giống như trẻ con, chúng ta có thái độ tích cực trong cuộc sống. Đối mặt với một đứa bé đặc biệt thu hút, chúng ta thường cảm thấy khao khát cái quá khứ vàng ngọc của mình, chúng ta ao ước có lại những đức tính mà chúng ta đã từng đánh mất. Và trước sự hiện diện của một đứa trẻ thì dường như chúng ta có lại được một chút thời vàng ngọc của mình.
Những người quyến rũ tự nhiên là những người giữ lại được những đặc tính trẻ con có thể bị mất đi theo quy luật tất yếu của thời gian. Những người như thế có sức quyến rũ mãnh liệt như một đứa trẻ thơ ngây và trong trắng. Dĩ nhiên, họ không hoàn toàn giống trẻ con khiến người khác phải có thái độ chê bai và khinh bỉ. Chúng ta cũng không nên nghĩ rằng sự ngây thơ là điều gì đó nằm ngoài sự kiểm soát của họ. Những người quyến rũ tự nhiên sớm nhận thấy giá trị của việc duy trì một đức tính đặc biệt nào đó và khả năng quyến rũ mà đức tính đó có được. Họ tin tưởng vào những đặc tính trẻ con này và học cách thể hiện nó một cách tự nhiên. Đây chính là bí quyết. Để thực hiện điều này một cách có hiệu quả, bạn cần phải có nghệ thuật thể hiện, nếu chỉ cần một chút lưỡng lự, sống sượng trong cách thể hiện thì có thể gây ra sự phảm cảm. Người ta dễ dàng tha thứ cho những người lâm vào bước đường cùng, những kẻ ngốc ngếch, nhưng khó mà tha thứ cho những người không thật lòng, cố tìm cách thể hiện những đặc tính hồn nhiên, trong trắng của trẻ thơ một cách lố bịch trước mặt người khác. Hãy tự cân nhắc bạn là ai trước khi bạn muốn thể hiện mình là người lịch sự và khiêm tốn.
Những người quyến rũ tự nhiên thường có sự kết hợp của nhiều đức tính tự nhiên của trẻ thơ. Những đức tính đó là:
Sự ngây thơ. Đức tính đầu tiên của sự ngây thơ là yếu ớt và hiểu sai đi về thế giới. Ngây thơ là yếu ớt bởi vì người ta cho rằng sự ngây thơ thường bị lẫn vào trong một thế giới tàn bạo. Một đứa trẻ không thể nào giữ gìn hay tiếp tục sự ngây thơ của chúng được. Sự hiểu lầm xuất phát từ việc không phân biệt được tốt và xấu của một đứa trẻ và nhìn đời qua cặp mắt ngây thơ. Sự yếu ớt của trẻ con kích thích sự thông cảm, sự hiểu lầm của chúng khiến chúng ta bật cười và không gì có thể quyến rũ hơn bằng sự kết hợp giữa tiếng cười và sự thông cảm.
Sự ngây thơ của người lớn thì không hoàn toàn là như vậy bởi vì người ta không thể nào lớn lên trong thế giới này mà vẫn giữ nguyên sự ngây thơ. Tuy nhiên, cũng có người luôn tìm cách để duy trì sự ngây thơ đó vì những mục đích riêng. Họ cường điệu hóa sự ngây thơ nhằm kích thích sự thông cảm nào đó. Họ hành động như thể họ đang nhìn thế giới qua cặp mắt ngây thơ nhưng trong con mắt thiên hạ thì quả là một điều nực cười. Nhiều người nhận thức được điều này và tìm cách khắc phục với thái độ khiêm tốn hơn, đơn giản hơn. Nếu nhiều người thấy họ đang cố tìm cách thể hiện sự ngây thơ thì xem như nổ lực đó hoàn toàn thất bại. Tốt hơn là họ nên thể hiện sự yếu ớt của mình một cách gián tiếp thông qua ánh mắt hoặc thông qua tình huống do họ tạo ra. Nó dễ dàng thích nghi với mục đích của chính bạn. Hãy học cách thể hiện sự yếu ớt hoặc thiết sót một cách tự nhiên.
Sự nghịch ngợm. Những đứa trẻ nghịch ngợm có sự can đảm mà người lớn như chúng ta đã đánh mất. Đó là vì chúng không thấy được hậu quả của hành động do chúng gây ra, ngay cả đó là những hành động phạm pháp. Chúng có thể tự làm tổn thương chính mình. Những đứa trẻ nghịch ngợm thường có thái độ vô tư. Chúng có thể làm tổn thương bạn bằng chính thái độ vô tư ấy. Những đứa trẻ như thế quả thật chưa tự ý thức được hoặc chịu sự la mắng để có thái độ lịch sự và nhã nhặn hơn. Thường chúng ta cũng thầm ghen tị với chúng vì chính chúng ta cũng muốn nghịch ngợm như thế.
Người lớn nghịch ngợm thì khác, thường mang tính quyến rũ. Nếu bạn đóng vai trò này thì đừng quá lo lắng về việc xúc phạm nhiều người trong hiện tại và cả sau này. Bạn đáng yêu và chắc hẳn họ sẽ tha thứ cho bạn. Đừng xin lỗi hay tỏ vẻ hối hận vì chúng sẽ phá tan đi sự quyến rũ của bạn. Cho dù bạn làm hay nói gì đi nữa, hãy giữ một tia sáng lóe lên trong mắt bạn để chứng tỏ rằng bạn không làm bất cứ điều gì nghiêm trọng.
Sự phi thường. Một đứa trẻ kỳ diệu có tài đặc biệt và không thể lý giải được: Năng khiếu về âm nhạc, toán học, chơi cờ, thể thao. Nếu chúng là nghệ sĩ hoặc nhạc sỹ, người chơi Mozart thì tác phẩm của họ dường như xuất phát từ sự bộc phát bẩm sinh đòi hỏi có một ít suy nghĩ đặc biệt đáng chú ý. Nếu chúng có tài năng thuộc về thể chất thì chúng sẽ được ban cho sức mạnh, sự khéo léo và khả năng bộc phát phi thường. Trong cả hai trường hợp này thì chúng dường như có tài năng so với tuổi của chúng. Điều này thật sự lôi cuốn chúng ta.
Những người lớn phi thường thì thường là những đứa trẻ phi thường trước kia đã cố gắng duy trì tài năng tuổi trẻ và những kỹ năng ứng biến của họ. Tính bộc phát thật sự là một điều hiếm hoi vì mọi thứ trong cuộc sống nhằm cướp lấy chúng ta thuộc về nó. Chúng ta phải học cách thực hiện một cách thận trọng, suy nghĩ vể hình ảnh của chúng ta trong mắt của người khác. Để đóng vai người phi thường bạn cần có kỹ năng nào đó thật tự nhiên và khả năng ứng biến linh hoạt. Nếu kỹ năng của bạn thực sự đã thể hiện bằng hành động thì bạn cần che giấu điều này và học cách làm cho tác phẩm của bạn xuất hiện một cách tự nhiên. Bạn càng giấu sự lo lắng phía sau những gì bạn làm thì nó càng thể hiện sự quyến rũ một cách tự nhiên hơn.
Yêu thích sự cởi mở. Một khi con người càng trưởng thành hơn thì ý thức sống khép mình để chống lại những sự trải nghiệm đau đớn càng thể hiện rõ trong hành động của họ. Cái giá phải trả cho việc này là họ trở nên khắt khe hơn cả trong suy nghĩ và hành động. Nhưng trẻ con thì khác, với bản chất tự nhiên vốn có, chúng rất cởi mở đối với mọi chuyện và không hề có một chút biểu hiện phòng vệ. Chính sự vô tư, cởi mở này đã tạo nên sự cuốn hút diệu kỳ. Trước sự có mặt của trẻ con, chúng ta ít cứng nhắc hơn và bị nhiễm tính cởi mở của chúng. Đó là lýdo tại sao chúng ta muốn gẫn gũi với trẻ con.
Những người yêu thích sự cởi mở bằng cách nào đó đã phá vớ tính tự vệ, duy trì một thái độ cởi mở và khôi hài của trẻ con. Họ thường thể hiện thái độ này bằng hành động: Họ duyên dáng và có vẻ trẻ hơn so với những người khác. Đây là đặc điểm nổi bật nhất của người tự nhiên. Cởi mở là một sự quyến rũ chết người. Hãy sống cởi mở rồi bạn sẽ tìm thấy sự cởi mở ở người khác. Hãy học cách tự kiềm chế: Không nên có những phản ứng gay gắt trước những điều không hay, những điều khiến ta bực mình, hãy tìm cách mĩm cười, hãy cởi mở để tác động đến những người khác và rồi họ sẽ bị bạn quyến rũ một cách dễ dàng.
Những trường hợp điển hình
1. Là một đứa trẻ lớn lên ở Anh, Charlie Chaplin đã trải qua nhiều năm sống trong sự nghèo khó tột cùng, đặc biệt là sau khi mẹ anh ta bị bắt giữ trong nhà thương điên. Trong những năm tháng đầu đời của mình, Charlie Chaplin phải tự kiếm sống. Anh ta đã trở thành diễn viên hài kịch cho một chương trình tạp kỷ và đã có những thành công nhất định. Tuy nhiên, anh ta không muốn dừng lại ở đó mà luôn ấp ủ và quyết tâm thực hiện một hoài bảo lớn hơn. Năm 19 tuổi, anh ta đến định cư ở Mỹ với hy vọng xâm nhập vào thế giới điện ảnh Hollywood. Trong quá trình đó, mặc dù anh ta đã tìm được những vai diễn phù hợp với kinh nghiệm của mình nhưng cũng chẳng mấy thành công.
Vào năm 1914, Chaplin đóng vai một diễn viên lừa đảo trong một bộ phim ngắn có tên là “Kiếm Sống”. Trong trang phục của vai diễn, anh ta mặc cái quần đùi quá cỡ cộng với cái nón hình quả dưa, mang giày ống khổng lồ không vừa với bàn chân của anh ta, một chiếc roi mây và bộ ria mép dài. Trong bộ trang phục như thế, Chaplin đã tạo ra một hình ảnh nhân vật hoàn toàn mới nhưng trông giống như thật. Trước hết, đi một vòng và quay nhanh chiếc roi cùng với nhiều lời khôi hài. Mack Sennett, trưởng trường quay, không nghĩ vở “Kiếm Sống” thật buồn cười và nghi ngờ rằng Chaplin có phải là một nhân vật trong nhiều bộ phim hay không trong khi một số nhà phê bình thì cảm nhận ngược lại. Có một bình luận trong tạp chí thương mại rằng: “Người diễn viên khéo léo trong vai một người kiếm sống nóng tính và ăn mặc đúng mốt trong hình này là một diễn viên hài trong tranh màu nước đầu tiên và cũng là người diễn giống như một trong những người có năng khiếu bẩm sinh. Và khán giả cũng hưởng ứng – bộ phim đó cũng hái ra tiền.
Những gì liên quan đến điểm mạnh trong phim “Kiếm Sống” đã tạo một khoảng cách cho Chaplin đối với những diễn viên hài kịch khác trong kịch câm, là người ngây thơ nhất của nhân vật mà anh đóng. Nhận thấy rằng anh ta phát hiện ra được một điều gì đó nên anh hình thành vai diễn khác hơn trong những vỡ diễn thường kỳ, làm cho anh ta ngày càng tự nhiên hơn. Bí quyết ở đây chính là làm cho nhân vật nhìn vào thế giới xung quanh bằng cặp mắt của một đứa trẻ. Trong vở “Ngân Hàng”, anh ta là người giữ ngân hàng đang mơ mộng về những chiến công lớn trong khi những tên cướp đang lộng hành trong tòa nhà. Trong vỡ “Người Chủ Hiệu Cầm Đồ”, anh ta là một trợ ly tạm thời cho một cửa hiệu và anh ta đã đập phá chiếc đồng hồ. Trong vở “Shoulder Arm”, anh ta là một người lính trong một trận chiến đẫm máu trong Thế Chiến thứ I chống lại những kẻ khủng bố chiến tranh như là một đứa trẻ vô tội. Chaplin chắc chắn diễn vai những diễn viên trong những bộ phim của anh ta có thân hình lớn hơn anh ta thật sự, nhằm xem họ như những người lớn và anh ta như một đứa trẻ vô dụng. Và bởi vì anh ta đã thật sự nhập vai nhân vật và người đàn ông có cuộc đời thật sự bắt đầu thể hiện. Do anh ta có một thời thơ ấu đau khổ nên anh ta thật sự bị ám ảnh bởi điều đó. (Trong bộ phim “Con Đường Thư Thái”, anh dựng lên một cảnh ở Hollywood giống như những con đường ở Luân Đôn khi anh ta còn nhỏ.) Anh nghi ngờ thế giới người lớn và thích trẻ con hơn hoặc là những người có tính cách như trẻ con: Ba trong bốn người vợ của ông là ở lứa tuổi thanh thiếu niên khi anh kết hôn với họ.
Hơn bất kỳ những diễn viên hài kịch khác, Chaplin đã gợi lại sự kết hợp giữa tiếng cười và tình cảm. Anh ta làm cho bạn thông cảm với anh ta, cảm thấy thương tiếc cho anh ta như cách bạn thương tiếc một chú chó bị lạc đường. Bạn không chỉ có cười mà còn khóc nữa. Và khán giả thấy vai diễn mà Chaplin đóng xuất phát từ sâu thẳm bên trong rằng anh ta thành thật, anh ta thật sự đang nhập vai. Trong một vài năm sau vở “Kiếm Sống”, Chaplin trở thành diễn viên nỗi tiếng nhất trên thế giới. Xuất hiện nhiều búp bê Chaplin, truyện cười, đồ chơi, những bài hát nổi tiếng và truyện ngắn viết về anh ta. Chaplin trở thành biểu tượng của toàn cầu. Năm 1921 khi Chaplin trở về Luân Đôn lần đầu tiên sau khi anh rời khỏi đó thì anh ta được rất nhiều người chào đón như là hoan nghênh sự trở về của vị tướng lỗi lạc.
Những người quyến rũ nổi tiếng nhất, những người đã từng quyến rũ rất nhiều khán giả, quốc gia và toàn thế giới có cách lợi dụng nhận thức của nhiều người làm cho họ phản ứng bằng cách mà ngay bản thân họ cũng không hiểu hay kiểm soát được. Chaplin tình cờ có được khả năng này khi anh phát hiện ra tác động của anh đối với khán giả bằng cách thể hiện sự yếu ớt của anh, bằng cách thể hiển rằng anh ta là người lớn nhưng có suy nghĩ của trẻ con. Đầu thế kỷ XX, thế giới nhanh chóng thay đổi nhanh chóng. Người ta làm việc nhiều thời gian hơn ở những công viêc mang tính máy móc. Cuộc sống dần dần trở nên tàn bạo và nhẫn tâm hơn như sự tàn phá của Thế Chiến Thứ I mà tôi đã nói đến. Đang trong giữa sự thay đổi của cuộc cách mạng, nhiều người mong muốn tìm lại được tuổi thơ đã mất mà họ nghĩ đó như một thiên đường vàng son.
Một người lớn có suy nghĩ của trẻ con như Chaplin có khả năng quyến rũ mạnh mẽ bởi vì anh ta tạo nên ảo tưởng rằng cuộc sống đơn giản và dễ dàng hơn và rằng một lúc nào đó hay khi một bộ phim được chiếu lên thì bạn sẽ có lại được cuộc sống thật sự. Trong một thế giới tàn bạo và không luân ly thì người ngây thơ rất có sức hấp dẫn. Bí quyết chính là để cứu lấy nó bằng bầu không khí nghiêm trang như một diễn viên thật thà trong hài kịch. Tuy nhiên, quan trọng hơn nữa là tạo ra sự thông cảm. Sức mạnh và quyền lực ít khi có khả năng quyến rũ mà chúng chỉ làm cho chúng ta sợ hay đố kỵ. Con đường cao qúy dẫn đến sự quyến rũ là tận dụng điểm yếu và cần được giúp đỡ của bạn. Bạn không thể làm cho điều này rõ ràng và dường như yêu cầu sự thông cảm là cần thiết mà điều này hoàn toàn đối lập với sự quyến rũ. Đừng tự thể hiện mình như một nạn nhân hay người thua cuộc mà hãy che giấu nó trong cách cư xử, sự bối rối của bạn. Thể hiên sự yếu ớt “tự nhiên” sẽ làm cho bạn đáng yêu tức thì và làm giảm đi sự cảnh giác của nhiều người và làm cho họ cảm thấy mạnh mẽ hơn bạn. Hãy đặt mình vào tình huống làm cho bạn thật sự yếu ớt mà làm cho người khác có được sự thuận lợi. Họ là những người hay bắt nạt còn bạn là con cừu non ngốc nghếch. Không cần có bất kỳ nổ lực nào về phía bạn, người ta cũng sẽ thông cảm đối với bạn. Khi ánh mắt nhiều người bị che khuất bởi bức màn tình cảm thì họ sẽ không nhận ra được bạn thu hút họ như thế nào.
2. Emma, sinh năm 1842 ở Plymouth, nước Anh, là người xuất thân trong một gia đình trung lưu đáng nể. Cha của cô là nhạc sĩ và là giáo sư âm nhạc muốn thành công trong thế giới nhạc kịch. Trong số các con của ông, Emma là đứa con gái ông yêu thích nhất: Cô là đứa trẻ vui vẻ, hoạt bát, thích tán tỉnh và cô có mái tóc màu đỏ và gương mặt rám nắng. Cha của Emma rất yêu cô và hứa hẹn một tương lai xán lạn trong nhà hát. Tuy nhiên, không may mắn, ông Crouch có nhược điểm: Ông là một người thích mạo hiểm, một người cờ bạc và là một kẻ ăn chơi trác táng. Và vào năm 1849 ông đã từ bỏ gia đình của mình và đi đến Mỹ. Gia đình Crouch lúc bấy giờ có nhiều tai biến thảm khốc. Người ta kể với Emma rằng cha cô chết trong một tai nạn và cô đã được gửi đến một tu viện. Nỗi đau mất cha đã làm tổn thương Emma sâu sắc. Và khi nhiều năm trôi qua cô bị thất lạc trước đây thể hiện giống như cha cô vẫn còn yêu thương cô.
Một ngày nọ vào năm 1856, khi Emma từ nhà thờ đi về nhà thì có một người đàn ông ăn mặc tươm tất mời cô vào nhà dùng bánh. Cô đi theo anh ta vào nhà, nơi mà anh ta bắt đầu lợi dụng cô. Buổi sáng hôm sau, người đàn ông này, một thương gia kim cương, hứa cho cô ta một ngôi nhà riêng, đối xử tốt với cô và cho cô nhiều tiền. Cô nhận tiền nhưng rời khỏi nhà anh ta và quyết định làm những gì mà cô muốn là chẳng bao giờ gặp lại gia đình cô, chẳng bao giờ phụ thuộc vào một ai cả và đi theo con đường mà cha của cô đã hứa.
Với số tiền do một thương gia kim cương tặng, Emma mua quần áo đẹp và thuê một căn hộ rẻ tiền. Tìm một cái tên thật đẹp là Cora Pearl. Cô bắt đầu đến Argyll Rooms ở Luân Đôn, một tòa lâu đài đầy cạm bẫy mê hoặc nơi mà có những cô gái làm tiền và qúy ông được xoa bóp tay. Người chủ của Argyll, ông Bignell chú y đến cô gái mới đến này theo sự sắp đặt của ông ta – cô ta đẹp nhưng trơ tráo. Ở lứa tuổi 45, ông già hơn nhiều so với cô nhưng ông vẫn quyết định trở thành người yêu và bảo vệ cho cô, cho cô nhiều tiền và quan tâm chăm sóc cô. Năm sau đó, ông dẫn cô đến Paris, nơi mà đạt được độ cao của sự phồn thịnh của hoàng đế thứ hai. Cora bị Paris mê hoặc bởi tất cả quang cảnh của nó nhưng những gì ấn tượng với cô nhất là cuộc biễu diễn của nhiều xe ngựa ở Bois de Boooulogne. Ở đây những người giàu sang đến để đi dạo mát như nữ hoàng, công chúa và không kém những cô gái làm tiền có xe ngựa sang trọng nhất. Đây là con đường dẫn đến cuộc sống mà cha của Cora mong muốn cho cô. Cora nhanh chóng nói với Bignell rằng khi anh ta trở lại Luân Đôn, cô muốn ở lại đây một mình.
Đi đến tất cả những nơi xứng đáng, Cora sớm gây chú y cho nhiều quy ông người Pháp. Họ thấy cô đi dạo trên những con đường trong bộ trang phục màu hồng tươi, cộng thêm mái tóc màu đỏ rực, gương mặt xanh xao và có nhiều tàn nhang. Họ thấy cô đi qua Bois de Boulogne, đánh xe ngựa bên trái và phải. Họ nhìn thấy cô trong các quán café có nhiều đàn ông bên cạnh và những lời xúc phạm hóm hỉnh của cô làm cho họ cười. Họ cũng nghe về thành tích của cô, niềm vui sướng của cô khi khoe thân thể trước mặt một và nhiều người. The elite của xã hội Paris bắt đầu tán tỉnh cô, đặc biệt là những người lớn tuổi hơn, những người đã trở nên cảm thấy mệt mỏi vì những cô gái làm tiền lạnh lùng và tính toán, những người thán phục nét nữ tính của cô. Khi tiền bắt đầu đổ dồn về từ sự chinh phục của cô (the Duc de Mornay, người kế thừa ngai vàng ở Hà Lan; hoang tử Napoleon, anh em họ của Hoàng Đế), Cora dùng tiền vào những thứ xa hoa nhất – những xe ngựa nhiều màu sắc được kéo bởi những chú ngựa màu kem sữa, chậu tắm đá hoa có những chữ viết tắt tên cô bằng vàng. Nhiều quy ông tranh nhau là người chiếm đoạt được cô nhất. Một người tình Ái Nhĩ Lan lãng phí tất cả tài sản của mình cho cô chỉ duy nhất trong 8 tuần. Nhưng tiền không thể mua được sự trung thành của Cora. Cô sẽ từ bỏ một người đàn ông vì một ynghĩ nhỏ nhất.
Cách cư xử tàn bạo và sự khinh bỉ của Cora Pearl trong giao tiếp đã làm cho tất cả người Paris ghê tởm cô.Vào năm 1864, Cora xuất hiện như một vị thần ái tình trong the Offenbach operetta Orpheus dưới âm phủ. Xã hội dường như khao khát xem những gì cô sẽ làm để gây cảm tình và sớm nhận ra rằng: Cô xuất hiện trên sân khấu đặc biệt khỏa thân, ngoại trừ những kim cương khắp người chỉ vừa che phủ cô. Bở vì cô nhảy lên trên sân khấu nên những viên kim cương rơi xuống, mỗi viên kim cương đáng giá một tài sản. Cô không hề cúi xuống nhặt chúng lên mà để cho chúng lăn trong ánh đèn sân khấu. Trong khán giả có những qúy ông đã từng tặng cho cô những viên kim cương này ca ngợi cô một cách dữ dội. Những trò hề như thế này đã biến Cora thành ổ bành mí ở Paris và cô trở thành gái làm tiền bậc nhất của thành phố trong hơn một thập niên đến khi chiến tranh người Phổ gốc Pháp vào năm 1870 kết thúc Đế Chế Thứ Hai.
Nhiều người thường sai lầm tin rằng những gì làm cho một người trở nên thu hút và quyến rũ là thuộc về vẻ đẹp bên ngoài, tính thanh lịch hay thậm chí là hoạt động tình dục. Tuy nhiên, Cora thì không đẹp, thân hình cô giống con trai và phong cách của cô lòe loẹt và khiếm nhã. Thậm chí như thế nhưng những người đàn ông bảnh bao nhất ở Châu Âu vẫn muốn trở thành người yêu của cô và thường phá sản vì việc đó. Đó là do tinh thần và thái độ của Cora đã thu hút họ. Được cha Emma nuông chiều nên cô nghĩ rằng nuông chiều cô ta là điều rất tự nhiên và tất cả nam giới đều sẽ làm như vậy. Kết quả là như một đứa trẻ, cô không bao giờ cảm thấy rằng cô cần phải cô gắng để làm hài lòng ai đó. Đó là thái độ độc lập của Cora đã làm cho nhiều nam giới muốn chiềm hữu cô, muốn chinh phục cô. Cô không bao giờ giả vờ là một ai khác hơn là một cô gái làm tiền vì thế sự trơ tráo trong một người phụ nữ sẽ bị xem như là mất lịch sự nhưng đối với cô ta dường như là tự nhiên và buồn cười. Và bởi vì là một đứa trẻ hư hỏng nên mối quan hệ với một người đàn ông đối với cô ta là phụ thuộc vào điều kiện của cô. Khi anh ta cố gắng thay đổi điều đó thì cô ta mất đi sự quan tâm đối với anh ta. Đây là bí mật đáng kinh ngạc của cô.
Những đứa trẻ hư hỏng khét tiếng là không công bằng: Trong khi những đứa trẻ hư hỏng do vật chất thì thường không thể chịu đựng được còn những đứa trẻ hư do trìu chuộng thì xem chính họ thật sự quyến rũ. Điều này trở thành thuận lợi rõ rệt khi họ lớn lên. Theo Freud (người đang nói từ sự trải nghiệm bởi vì ông ta là con cưng của mẹ ông), những đứa trẻ hư hỏng có niềm tin đến khi chúng lớn lên. Đức tính này thể hiện ra, thu hút người khác về phía họ và theo chu kỳ làm cho nhiều người nuông trìu họ nữa. Bởi vì thái độ và sự mạnh mẽ tự nhiên của họ chẳng bao giờ được cha mẹ họ dạy dỗ cho nên khi lớn lên chúng thích mạo hiểm, táo bạo và thường trơ tráo.
Bài học này đơn giản: Có thể quá trễ đến nỗi không thể được cha mẹ nuông trìu nhưng sẽ không bao giờ trễ đến nỗi không thể làm người khác nuông trìu bạn. Tất cả là do thái độ của bạn. Người ta thường bị thu hút đối với những người mong đợi nhiều bên ngoài cuộc sống, nơi họ có khuynh hướng không tôn trọng những người nào sợ sệt và dễ thỏa mãn. Một sự độc lập mạnh mẽ có sự kích thích đối với chúng ta: Nó lôi cuốn chúng ta trong khi thể hiện một sự thách thức đối với chúng ta – chúng ta muốn là người chinh phục làm cho một người dũng cảm phụ thuộc vào chúng ta. Một nửa của sự quyến rũ khơi dậy những ham muốn cạnh chinh phục như thế.
3. Vào tháng 11 năm 1925, toàn thể Paris nhộn nhịp về ngày khai trương của Revue Negre. Nhạc jazz hay bất cừ thứ gì có nguồn gốc từ người Mỹ da đen là mốt mới nhất và nhiều người nhảy mùa và biễu diễn Broadway đang thực hiện Revue Negre là người Mỹ gốc Châu Phi. Vào đêm khai trương, nhiều nghệ sĩ và các đoàn thể cao cấp cùng đến hội trường. Cuộc biễu diễn khá ngoạn mục như họ mong muốn nhưng mọi thứ không thể nào ngờ trước đỗi với họ cho đến tiết mục cuối cùng được biễu diễn bởi một người phụ nữ rụt rè có đôi chân dài và gương mặt xinh đẹp nhất: Josephine Baker, một cô gái át xướng 21 tuổi đến từ Đông St. Louis. Cô ta bước lên sân khấu mà không hề mặt áo lót, chỉ mặc một chiếc váy lông chim và đồ hai mảnh với nhiều lông chim quanh cổ và mắt cá chân. Mặc dù cô ấy biễu diễn tiết mục của cô có tên là “Danse Sauvage” với một diễn viên múa khác cũng mặc quần áo lông chim nhưng tất cả mọi cặp mắt tập trung vào cô. Toàn thân thể cô trở nên sinh động bằng cách thức mà khán giả chưa bao giờ được xem trước đây. Đôi chân của cô chuyển động nhanh như là sự uyển chuyển của một con mèo, mông cô xoay tròn đến nỗi mà có nhà phê bình đã so sánh giống như con chim ruồi. Khi cuộc biễu diễn tiếp tục, cô dường như tự chủ được và làm thú vị thêm tiết mục giải trí mê ly cho khán giả. Và sau đó có ánh mắt nhìn vào gương mặt cô: Cô ta trông buồn cười làm sao. Cô có một niềm vui làm cho điệu nhảy khêu gợi của cô trở nên ngây thờ một cách kỳ quặc và thậm chí là hơi khôi hài.
Ngày hôm sau, có người nói rằng: Một ngôi sao xuất hiện. Josephine trở thành trung tâm ở Revue Negre và Paris chỉ là nằm dưới chân cô. Chỉ trong một năm, gương mặt của cô xuất hiện khắp mọi nơi. Có nhiều cuộc biễu diễn của Josephine, búp bê, quần áo. Phụ nữ Pháp ăn mặt đúng mốt trau chuốt tóc của họ cho giống với Baker, dùng sản phẩm có tên là Bakerfix. Thậm chí họ cố gắng làm cho da của họ trở nên sậm màu hơn.
Một sự nổi tiếng như thế thể hiện một sự thay đổi hoàn toàn chỉ vì một vài năm trước đây Josephine chỉ là một cô gái trẻ lớn lên ở Đông St. Louis, một trong nhưng khu nhà ổ chuột tồi tệ nhất ở Mỹ. Cô đã phải làm việc khi vừa lên 8 tuổi, lau nhà cho một người phụ nữ da trằng mà thường hay đánh đập cô. Đôi khi Josephin phải ngủ trong tầng hầm. Và cô chẳng bao giờ được ấm vào mùa đông. (Cô đã tự mình vừa học múa trong trang phục tồi tàn của mình vùa để cho cơ thể cô ấm lên). Vào năm 1919, Josephine bỏ đi và trở thành một người biểu diễn tạp kỷ bán thời gian ở lại New York trong 2 năm mà không có tiền bạc hay bất cứ người quen nào. Cô đã thành công trong việc biễu diễn như một cô hề, một nhân vật trong hài kịch có đôi mắt tròn và gương mặt cau có nhưng cô vẫn không nổi tiếng. Và sau đó cô được mời đến Paris. Một số người biễu diễn da đen khác trở nên suy tàn sợ điều tồi tệ nhất sẽ xảy ra với họ ở Pháp nhiều hơn là ở Mỹ nhưng Josephine lại nắm bắt cơ hội này.
Mặc dù thành công ở Revue Negra nhưng Josephine vẫn không tự lừa dối mình. Người Paris khét tiếng là hay thay đổi. Cô quyết định chuyển sang mối quan hệ xung quanh cô. Trước hết, Josephine từ chối để được sắp hàng cùng bất kỳ câu lạc bộ nào, và trở nên khét tiếng do vi phạm hợp đồng thể hiễn rõ rằng cô sẵn sằng rời khỏi bất cứ lúc nào. Từ khi còn nhỏ, cô đã sợ bị phụ thuộc vào bất cứ người nào. Và bây giờ không ai có thể cho đó là chuyện đương nhiên đối với cô. Điều này đã làm cho nhiều ông bầu hát theo đuổi cô và công chúng đánh giá cô cao hơn. Kế đến, cô nhận thấy rằng văn hóa của người da đen đã trở nên thịnh hành nhưng những gì người Mỹ yêu thích lại là một loại tranh biếm họa. Nếu điều đó tiến hành một cách thành công thì tốt nhưng cô nhận ra rằng cô không thể nào thể hiện tranh biếm họa một cách nghiêm túc được. Thay vào đó, cô bảo tồn nó trở thành người phụ nữ Pháp cuối cùng của thời đại, tranh biếm họa không phải của người da đen mà là của người da trắng. Mỗi thứ đóng một vai trò riêng – nữ diễn viên hài kịch, một vũ nữ nguyên thủy, một người Paris có quan điểm cực đoan. Và Josephin thực hiện mọi điều bằng một thái độ nhẹ nhàng và không khoe khoang đến nỗi cô tiếp tục quyến rũ những người Pháp chán trường trong nhiều năm. Tang lễ của cô vào năm 1975 được phát trên truyền hình cả nước, một sự kiện văn hóa trọng đại. Cô được chôn cất bằng nghi thức thông thường dành cho những người dẫn đầu nhà nước.
Từ trước, Josephin không thể chịu đựng cảm giác bị cả thế giới kiểm soát. Tuy nhiên, cô ta có thể làm được gì trong những trượng hợp thiếu triển vọng như thế? Nhiều cô gái trẻ đặt tất cả hy vọng vào người chồng nhưng cha của Josephine mất ngay sau khi cô vừa ra đời và cô xem hôn nhân như là một điều gì đó làm cho cô đau khổ thêm thôi. Biện pháp của cô là cách mà trẻ em thường làm: Đối mặt trong một môi trường vô vọng, cô tự khép mình trong một thế giới riêng, quên đi những điều xấu xa quanh cô. Thế giới này đầy những điệu nhảy múa, làm trò hề và mơ mộng về những điều tốt đẹp. Hãy để cho những người khác khóc than và rên rĩ. Josephine sẽ mỉm cười và tự tin. Hầu hết mọi người gặp Josephine từ trước đến giờ đều nhận xét cô ấy quyến rũ. Từ chối sự thương lượng hoặc làm những gì mà cô mong đợi và mọi thứ cô làm dường như xác thực và tự nhiên.
Một đứa trẻ thích chơi và tạo ra một thế giới riêng. Khi trẻ con say mê tạo ra niềm tin thì chúng có sự quyến rũ. Họ truyền vào trí tưởng tượng của họ với sự nghiêm trọng và cảm xúc. Nhiều người lớn bẩm sinh ngớ ngẩn làm tương tự như vậy, đặc biệt nếu họ là những nghệ sĩ: Họ tạo ra thế giới say mê riêng của họ và sống trong đó y như là một thế giới thật sự. Sự tưởng tưởng thì luôn thú vị hơn thực tế và bởi vì nhiều người không có khả năng tạo ra một thế giới như thế nên họ thích ở gần những người có thể làm được điều đó. Hãy nhớ là: Vai trò mà bạn được ban cho trong cuộc sống này thì không phải là vai trò mà bạn phải chấp nhận. Bạn luôn có thể tồn tại trong vai trò do chính bạn tạo ra, một vai trò mà trước đó là sự tưởng tượng của bạn. Hãy học tưởng tượng, đừng bao giờ nói về nó một cách quá nghiêm túc. Bí quyết là hãy truyền vào vai trò của bạn bằng sự tin tưởng và cảm xúc của một đứa trẻ và hãy thể hiện nó một cách tự nhiên. Bạn càng say mê thế giới riêng đầy niềm vui của bạn bao nhiêu thì bạn càng trở nên quyến rũ bấy nhiêu. Đứng có ở nửa chừng: Nếu bạn làm cho sự tưởng tượng của bạn càng sớm trở nên đẹp thì bạn sẽ càng thu hút sự chú y như một thanh nam châm.
4. Đó là Thế Vận Hội Hoa Anh Đào ở Heian vào nửa sau thế kỷ thứ X ở Nhật Bản. Trong cung điện của hoàng đế, nhiều triều thần uống rượu và những người khác cũng nhanh chóng buồn ngủ nhưng có một công nương trẻ tên Oborozukiyo, con dâu của hoàng đế vẫn còn thức dậy và đọc một bài thơ: “Cái gì có thể so sánh được với ánh trăng mờ vào mùa xuân?”. Giọng của cô ta trôi chảy và rõ ràng. Cô đến của của ngôi nhà và nhìn vào ánh trăng. Và rồi đột nhiên cô ngửi thấy cái gì đó ngọt ngào và một tay nắm chặt tay áo của cô. Cô sợ hãi hét lên: “Ông là ai?“Giọng nói của một người đàn ông cất lên: “Không có gì phải sợ cả”. Và anh ta tiếp túc đọc lên bài thơ của mình: “Vào một đêm khuya chúng ta cùng ngắm ánh trăng mờ. Không có gì là mơ hồ giữa mối quan hệ của chúng ta”. Không nói lời nào nữa, người đàn ông kéo cô ta về phía anh, nhấc cô lên và đưa cô đến tòa nhà bên ngoài phòng cô và đóng nhẹ cửa lại. Cô ta hốt hoảng và cố hết sức kêu cứu. Trong bóng tối, cô nghe anh ta nói hơi lớn hơn: “Lớn tiếng không tốt cho em đâu. Anh luôn có quyền làm gì anh muốn mà. Xin em đừng la nữa”.
Lúc này công nương nhận ra giọng nói. Đó là Genji, con trai của thứ thiếp cuả hoàng đế sau này và chiếc áo choàng của anh ta có mùi nước hoa khác biệt. Điều này đã làm chấn tỉnh cô ta bởi vì cô biết người đàn ông này nhưng mặt khác thì cô cũng biết được tai tiếng của anh ta. Genji là người quyến rũ không thể nào sửa được của triều đình, là người đàn ông chỉ dừng lại ở đường cùng. Anh ta đang say rượu và trời sắp tối, và lính gác sắp đổi canh.
Cô không muốn bị người khác phát hiện cùng với anh ta. Và rồi cô bắt đầu vẽ đường nét gương mặt anh ta – đẹp, nhìn có vẻ chân thành và không có dấu hiệu của người ác tâm. Và rồi anh ta tiếp tục đọc nhiều bài thơ bằng cái giọng trầm ấm đó và những từ ngữ ám chỉ gần xa. Những hình ảnh anh ta gợi lên đầy trong tâm trí cô và làm sao lãng cô từ cánh tay anh và cô không thê nào kháng cự lại được.
Khi mặt trời mọc, Genji bắt đầu đi. Anh ta nói một vài từ ngọt ngào, họ trao đổi quạt cho nhau và anh ta nhanh chóng rời khỏi. Sau đó các cung nữ đến ngang qua phòng của hoàng đế lúc bấy giờ và khi họ thấy Genji hối hả chạy, mùi nước hoa của anh ta vẫn còn đọng lại sau khi anh ta đi và họ biết rằng anh ta đang thực hiện những trò bịp bợm thường gày của anh nhưng họ không bao giờ nghĩ anh ta dám gần gủi con giá của vợ hoàng đế.
Vào những ngày sau đó, Oborozukiyo chỉ nghĩ về Genji. Cô biết rằng anh ta có nhiều tình nhân khác nhưng khi cô cô gắng quên đi hình bóng của Genji trong tâm trí cô thì cô lại nhận được một lá thư từ anh ta và cô đã hồi âm lại. Thật ra họ đã bắt đầu liên lạc với nhau, đến thăm trong nhiều lúc nửa đêm. Cô lại được gặp anh. Mặc dù khó bị phát hiện nhưng chị gái của cô Kokiden, vợ của hoàng đế, ghét Genji nên cô đã sắp đặt cho cuộc hẹn hò xa hơn trong phòng của cô. Vào một đêm, có một triều thần đố kỵ đã nhìn thấy họ ở với nhau. Và Kokiden nghe điều đó và cô thông thường rất giận dữ. Cô ra lệnh rằng Genji sẽ bị đày ra khỏi hoàng cung và không có sự lựa chọn nào khác nên cũng chấp thuận.
Genji ra đi và mọi thứ đã được quyết định. Và rồi khi hoàng đế băng hà, con trai của ông nối ngôi. Có một sự trống vắng xuất hiện trong triều đình: Hàng tá cô gái đã bị Genji quyến rũ, không thể nào chịu đựng được sự thiếu vắng anh ta nên đã gửi nhiều thư tấp nập đến anh ta. Thậm chí người phụ nữ chưa bao giờ gặp anh cũng khóc thương cho các đồ vật anh ta để lại – áo choàng chẳng hạn mà trong đó mùi hương vẫn còn vương vấn. Và hoàng đế trẻ tuổi cũng thấy nhớ sự có mặt hài hước của anh ta. Và công chúa cũng nhớ bài nhạc anh chơi đàn koto. Oborozukiyo mòn mỏi trông chờ anh đến lúc nửa đêm. Cuối cùng, thậm chí Kokiden cũng phá lệ nhận ra rằng cô ta không thể nào kháng cự lại anh. Vì thế Genji được triệu đến triều đình. Không những được tha tội mà anh còn được sự hoan nghênh của một nhân vật quan trọng: Vị hoàng đế trẻ tuổi đã xúc động chào đón một tên vô lại.
Câu chuyện về cuộc đời của Genji được nói đến trong tiểu thuyết vào thế kỷ XI có tên là “Chuyện Kể Về Genji” do Murasaki Shikibu viết, một người phụ nữ trong triều đình Heian. Nhân vật chính hầu như được dựa trên một người đàn ông thực tế là Fujiwara chứ không phải Korechika. Thật vật, một quyển sách khác cùng thời kỳ này “Sách Gối Đầu của Sei Shonagon nói lên mối quan hệ giữa một nữ tác giả với Korechika và thể hiện sự quyến rũ lạ thường của anh ta cũng như khả năng thôi miên của anh ta đối với phụ nữ. Genji là một người có năng khiếu tự nhiên, một người tình không cảnh giác, một người đàn ông bị phụ nữ ám ảnh suốt đời nhưng sự đánh giá cao và lòng yêu mến của anh ta đối với họ làm cho anh ta không thể kháng cự lại được. Như anh ta nói với Oborozukiyo trong tiểu thuyêt: “Tôi có quyền thực hiện điều tôi mong muốn”. Niềm tin này là một nửa sự quyến rũ của anh ta. Sự kháng cự không làm cho anh ta cảnh giác. Anh ta vẫn đối xử tế nhị và đọc một vài câu thơ. Khi anh rời khỏi, mùi hương của chiếc áo choàng của anh vẫn còn đọng lại phía sau. Nạn nhân của anh ta tự hỏi rằng tại sao cô ta lại quá sợ hãi và những gì cô đang nhờ bằng cách từ chối anh ta và cô ta có cách để Genji biết rằng lần sau mọi thứ sẽ khác. Genji không làm điều gì một cách nghiêm túc và riêng tư và ở tuổi 40, tuổi mà hầu hết đàn ông ở thế kỷ XI trông có vẻ già và kiệt sức thì Genji vẫn giống như một thanh niên. Sức quyến rũ của anh ta khong bao giờ hết.
Con người rất dễ bị ảnh hưởng. Cảm xúc của họ dễ dàng truyền sang những người xung quanh. Sự quyến rũ tùy thuộc vào tính tương đồng, vào việc hình thành nhận thức, cảm xúc do người khác tạo ra. Nhưng sự vụng về lúng túng thì cũng dễ ảnh hưởng và chúng cũng có sức quyến rũ. Nếu một lúc nào đó, bạn do dự hoặc ngập ngừng thì người khác sẽ cảm nhận được rằng bạn đang tự suy nghĩ về chính mình thay vì bị choáng ngợp bởi ssức quyến rũ của anh ta hoặc cô ta. Sức quyến rũ lúc này sẽ bị tan biến. Mặc dù là người tình không có cảnh giác nhưng bạn sẽ tạo ra tác động ngược lại: Nạn nhân của bạn sẽ ngập ngừng và lo lắng nhưng khi đối mặt với một ai đó quá tự tin và tự nhiên thì anh ta hoặc cô ta sự bị lôi cuốn vào cảm xúc. Giống như khi nhảy với một người, bạn sẽ mở đầu một cách dễ dàng trên sàn nhảy nhưng là một kỹ năng mà bạn cần học. Đó là việc loại bỏ tất cả nội sợ hãi và lúng túng đã hình thành trong bạn qua nhiều năm và vấn đề trở nên duyên dáng hơn bằng sự tiếp cận của bạn, ít cảnh giác hơn khi người khác có vẻ kháng cự lại. Thông thường sự kháng cự của người khác là một cách kiểm tra bạn và nếu bạn thể hiện bất kỳ sự vụng về, lúng túng nào thì bạn không những thất bại trong lần kiểm tra đó mà còn gặp khó khăn trong việc gây cho họ những nghi ngờ của bạn.
Biểu tượng
Con cừu non. Rất dễ thương và có cảm tình. Hai ngày qua con cừu non có thể nô đùa một cách duyên dáng. Trong một tuần nó đang chơi đùa: “Hãy theo sau người dẫn đầu”. Điểm yếu của nó cũng chính là một phần duyên dáng của nó. Con cừu non hoàn toàn ngây thơ, quá ngây thơ đến nỗi chúng ta muốn chiếm hữu nó, và thậm chí nuốt lấy nó.
Điểm yếu
Một tính cách trẻ con có thể là quyến rũ nhưng cũng có thể là gây chọc tức cho ai đó. Những người ngây thơ không có sự từng trải về thế giới và sự ngọt ngào của họ có thể nói là sự ngọt ngào giả tạo. Trong tiểu thuyết của Milan Kundera “Sách về Tiếng Cười và Sự Quên Lãng”, nhân vật mơ thấy rằng anh ta bị nhốt trên hòn đảo cùng với một nhóm trẻ em. Ngay sau đó thì những tính cách tuyệt dịu của họ đã quấy rầy anh ta. Sau một vài ngay trải qua với chúng, anh không thể nào hiểu nổi chúng được. Giấc mơ biến thành một ác mộng và anh ta muốn trở về trong số những người lớn có những điều thực tế để làm và nói đến. Bởi vì tất cả những tính cách trẻ con có thể nhanh chóng trở nên chọc tức ai đó nên những người ngây thơ bẩm sinh quyến rũ nhất là những người như Josephine Baker. Sự kết hợp giữa sự trải nghiệm của người lớn và sự từng trải qua tính cách của trẻ con. Đó là sự kết hợp của những đức tính tạo nên sự quyến rũ nhất.
Xã hội không thể nào chịu đựng có quá nhiều người ngây thơ tự nhiên. Giả sử có rất nhiều người như Cora Pearls và Charlie Chaplins thì sự quyến rũ của họ cũng mất đi. Trong trường hợp nào đó, thông thường đó chỉ là những người diễn viên hoặc những người có quá nhiều thời gian thư giãn hoặc những người có khả năng làm mọi thứ họ muốn. Các tốt nhất để dùng loại nhân vật có khả năng quyến rũ tự nhiên là trong những trường hợp đặc biệt khi sự nhận thức về sự ngây thơ hay tinh quáy sẽ giúp làm giảm đi sự cảnh giác của đối tượng. Một người đàn ông mánh khóe đóng vai câm lặng để làm cho người khác tin tưởng và tôn trọng anh ta. Sự ngây thơ giả tạo này có vô số áp dụng trong đời sống hằng ngày, nơi mà không gì có thể nguy hiểm hơn là trông có vẻ thông minh hơn người bên cạnh. Điệu bộ của người quyến rũ tự nhiên là cách tốt nhất nhằm che giấu đi sự khéo léo của họ. Nhưng nếu bạn ngây thơ một cách không thể nào kiểm soát được và thậm chí không thể nào bỏ qua được thì bạn sẽ gặp sự khinh bỉ và bạn sẽ tìm thấy không phải là sự thông cảm mà là sự thương hại và căm phẫn.
Tương tự, những đặc điểm của một người quyến rũ tự nhiên tốt nhất là người đó vẫn còn trẻ để có vẻ tự nhiên. Những người lớn tuổi thì rất khó thực hiện điều này. Cora Pearl dường như không quá quyến rũ nếu cô ta mặc chiếc váy ren màu hồng khi cô ấy 50 tuổi. Ngày công tước của Beckingham, người mà đã quyến rũ tất cả mọi người trong triều đình Anh vào những năm 1920 (bao gồm cả vị vua đồng tính luyến ái King James I) thì cực kỳ giống trẻ con về quan điểm và cách cư xử. Nhưng điều này trở nên ghê tởm và khó chịu hơn khi anh ta lớn hơn. Khi bạn lớn, những đức tính bẩm sinh của bạn sẽ thể hiện thái độ cởi mở của một đứa trẻ hơn, ít ngây thơ hơn và sẽ không còn thuyết phục được ai nữa.