Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Nghệ thuật quyến rũ

19. Sử dụng những con mồi tinh thần

Tác giả: Robert Greene
Chọn tập

Ai cũng hồ nghi và không yên tâm về cơ thể, giá trị và sự hấp dẫn của mình. Nếu sự chinh phục của bạn đòi hỏi riêng vấn đề thể chất thì bạn sẽ khuấy đạo những nghi ngờ này và làm cho đối phương tự suy nghĩ về nó. Thay vào đó, hãy nhử họ đến chỗ an tâm bằng cách tập trung vào những vấn đề tinh thần lớn lao: Trải nghiệm tôn giáo, một nghệ thuật cao sang hay sự siêu nhiên nào đó. Hãy đánh bóng những phẩm chất siêu phàm của bạn, tạo ra bầu không khí hư vô, xa rời hiện thực, trò chuyện với các vì sao, nói về số phận, những sợi chỉ bí ần kết hợp bạn với đối tượng cần chinh phục. Rơi vào đám sương mù của thế giới tâm linh, đối tượng sẽ cảm thấy nhẹ nhàng thoải mái. Gia tăng ảnh hưởng của sự chinh phục bằng cách tạo cho noá nhũưng điểm cực khoái như là sự hợp nhất của hai tâm hồn.

Khách thể của sự sùng bái

Liane de Pougy là một giái điếm hạng sang nổi tiếng ở Paris những năm 1890. Mảnh mai và đồng tính, cô là thứ của lạ mà những người đàn ông giàu có nhất Châu Âu phải ganh nhau để sở hữu. Tuy nhiên, vào cuối thập kỷ đó, cô bắt đầu mệt mỏi vì điều đó: “Thật là một cuộc đời tẻ ngắt” – cô viết cho một người bạn – “Lúc nào cũng là một chu trình nhàm chán: Tới Bois de Boulogne,, đua ngựa, thử quần áo, và kết thúc một ngày vô vị: Ăn tối”. Sự chú ý thường xuyên của những người đàn ông ngưỡng mộ cô, muốn độc quyền một thân thể quyến rũ làm cô mệt mỏi.

Một ngày mùa xuân năm 1899, Liane ngồi trong một cỗ xe ngựa không mui đi ngang qua Boi de Boulogne, như thường lệ, những người đàn ông ngả mũ chào khi cô đi ngang qua. Nhưng một người trong số đó khiến cô ngỡ ngàng: Một cô gái tảe với mái tóc dài vàng óng nhìn Liane một cách chăm chú và ngưỡng mộ. Liane mỉm cười và cô gái gập mình đáp lễ.

Vài ngày sau, Liane bắt đầu nhận được danh thiếp và hoa từ một người Mỹ 23 tuổi, tên Natalie Barney, người tự nhận gặp cô ở Boi de Boulogne và xin phép được viếng thăm. Liane mời Natalie tới nhà chơi nhưng tự nhủ sẽ đùa một chút: Một người bạn sẽ thế chỗ cô, ngả người trên giường trong buồng tối khi Liane nấp sau bức rèm. Natalie đúng hẹn. Cô mặc bộ y phục của Florentine, cầm một lẵng hoa. Quỳ trước giường, cô bắt đầu tán dương ả điếm, so sánh ả như một bức hoạ của Fra Angelico. Không bao lâu, cô nghe thấy tiếng cười và khi đứng dậy, cô nhận ra trò đùa. Cô đỏ mặt vì ngượng và chạy ra phía cửa. Khi Liane vội vã rời khỏi chỗ nấp, Natalie túm chặt lấy ả điếm có khuôn mặt thiên thần nhưng rõ ràng là vô hồn. Hối hận, Liane huýt gió: “Hãy trở lại vào sáng mai, tôi sẽ ở một mình”.

Cô gái Mỹ trở lại vào ngày hôm sau, trang phục không thay đổi, trông thông minh và thánh thiện. Ngồi yên một chỗ, Liane mời Natalie tham dự một chu trình của buổi sáng: Trang điểm, mặc quần áo trước khi ra ngoài. Nhìn rất lâu, Natalie nói mình tôn thờ cái đẹp và chưa bao giờ gặp người nào quyến rũ như Liane. Natalie theo Liane tới xe ngựa và cúi người, mở cửa và hộ tống ả trên con đường quen thuộc qua Bois de Boulogne. Một lần trong công viên, Natalie cúi cuống thành xe để những người đàn ông đang ngả mũ chào Liane không nhìn thấy; cô lẩm nhẩm những bài thơ của mình trong sự thán phục của Liane, và cô gọi đó là một cứu rỗi cô khỏi cái nghề chẳng ra gì mà cô từng rơi vào.

Tối đó, natalie đưa Liane tới nhà hát xem Sarah Bernhadt đóng Hamlet. Trên đường đi, cô nói với Liane rằng mình tự coi bản thân cũng như Hamlet, khát khao sự hoàn hảo, căm ghét sự chuyên chế, mà đối với cô chính là sự gia trưởng của đàn ông đối với đàn bà. Vài ngày sau, Liane sung sướng nhận một bó hoa nặng trĩu từ Natalie, kèm theo vài dòng thơ trên điện tín. Những lời nói và cái nhìn chậm rãi, tôn kính trở nên thường xuyên hơn rồi cả những nụ hôn chưa bao giờ Liane nhận được. Một buổi sáng, với sự có mặt của Natalie, Liane chuẩn bị đi tắm. Khi cô cởi đồ ngủ, Natalie chợt dập đầu xuống, hôn lên mắt cá chân cô bạn. Ả điếm vội tuột ra và vào bồn tắm, đề cho Natalie ngắm nhìn. Chỉ trong vài ngày, cả Paris đều biết rằng Liane de Pougy có người yêu mới là Natalie Barney. Liane chẳng cần giấu giếm, xuất bản tiểu thuyết “Iylle Saphique”, kể lại chi tiết sự chinh phục của Natalie đối với mình. Trước đó, cô chưa bao giờ có quan hệ với một người đàn bà nào khác và cô mô tả mối quan hệ với Natalie như một cái gì đó thần bí. Cho đến cuối đời, Liane vẫn nhớ như in sự việc đó.

Renée Virien là một cô gái trẻ người Anh tớ Paris để sáng tác thơ và chạy trốn khỏi cuộc hôn nhân mà cha cô đang sắp đặt. Renée bị ám ảnh về cái chết và cô cũng cảm thấy có cái gì đó không ổn với mình, tự chán ghét bản thân. Vào năm 1900, Renée gặp Natalie tại rạp hát. Điều gì đó trong đôi mắt nhân hậu của Natalie đã làm tan chảy những thành trì trong Renée và cô bắt đầu gửi thơ cho Natalie; Natalie cũng đáp lại bằng những vần thơ mới viết. Họ nhanh chóng kết bạn. Renée thú nhận mình đã có một tình bạn sâu đậm hơn mức bình thường với một người phụ nữ khác nhưng vẫn là mối quan hệ trong sáng. Nhưng ý nghĩ về sự hấp dẫn thể xác cứ giày vò cô. Natalie kể cho Renée nghe về nhà thơ Hy Lạp cổ đại Sappho, người chủ trương tự do yêu đương giữa những người phụ nữ, coi đó như thứ tình yêu duy nhất trong sáng, thanh khiết. Một tối, bị thôi thúc bởi những cuộc trò chuyện, Renée đã mời Natalie tới phòng mình, nơi đã bị cô biến thành một phòng xưng tội. Căn phòng thắp đầy nến với hoa ly trắng muốt, loài hoa cô ví như Natalie. Tối hôm ấy, hai người đàn bà trở thành tình nhân. Họ nhanh chóng cặp kè với nhau nhưng Tenée nhận ra Natalie không thể chung tình với mình, tình yêu của cô trở thành lòng thù hận. Cô cắt đứt quan hệ, rời đi và thề không bao giờ gặp lại Natalie nữa.

Vài tháng sau, Natalie gửi thư và thơ rồi xuất hiện tại nhà của Renée. Renée từ chối có tiếp chuyện. Nhưng rồi một tối ở nhà hát, Natalie ngồi xuống bên cạnh và đưa cho Renée một bài thơ mới làm, thể hiện sự hối tiếc quá khứ, đồng thời đề nghị rằng hai cô nên hành hương tới hòn đảo Hy Lạp tên Lesbos – nhà của Sappho. Chỉ có ở nơi đây, họ mới có thể gội rửa chính mình. Renée không thể từ chối. Trên hòn đảo đó, họ tiếp tục sáng tác thơ văn, tưởng tượng mình được trở lại những ngày tháng hồn nhiên thời Hy Lạp cổ đại. Đối với Renée, Natalie đã trở thành Sappho. Khi họ về Paris, Renée viết cho Natalie: “Siren tóc vàng của em, em không muốn cưng thích những người khác trên thế gian này. Em muốn cưng ở mãi một mình vì đây là cách cưng thể hiện quyền lực của mình đối với em”. Cuộc tình của họ kéo dài đến khi Renée chết, năm 1909.
Giải thích: Cả Liane de Pougy và Natalie Barney đều chịu chung một sự trói buộc: Tự kỷ và tự cao. Nguyên nhân của thói quen này ở Liane là sự chú ý quá thuồng xuyên của cánh đàn ông tới thân xác cô. Liane không thể thoát khỏi cái nhìn của họ, gây cho cô cảm giác nặng nề. Trong khi đó, Renée suy nghĩ quá nhiều về vấn đề của bản thân: Cái chết, kiềm chế xu hướng đồng tính ái. Cô bị nhấn chìm trong sự chán ghét chính bản thân mình.

Natalie Barney thì khác, thoáng hơn, biết hoà nhập với thế giới xung quanh. Số lần chinh phục của cô – có đến hàng trăm – đều tương tự nhau. Cô kéo nạn nhân ra khỏi cuộc sống của mình, hướng sự chú ý của họ vào cái đẹp, thơ ca và sự trong sáng trong tình yêu kiểu Sappho. Cô mời những người đàn bà của mình tham dự một loại tín ngưỡng trong đó họ tôn thờ những điều cao cả. Nhằm gia tăng tình cảm tôn giáo, cô lôi kéo họ vào một quy trình: Gọi nhau bằng những cái tên mới, gửi thơ cho nhau bằng điện tín, mặc trang phục cổ và hành hương tới những vùng đất thánh. Hai điều tất yếu sẽ xảy ra: Những người đàn bà sẽ hướng sự ngưỡng mộ về phía Natalie, tưởng như cô xinh đẹp và kiêu hãnh như chính những gì cô đã dựng nên để rồi đưa họ vào vương quốc tâm linh. Họ sẽ được giải thoát khỏi mọi gánh nặng từng phải gánh chịu, khả năng kiểm soát dục tình cũng sẽ bị tan chảy.

Vào thời điểm Natalie hân hoan vuốt ve họ, ngây thơ, trong sáng dường như họ đã trở về với Vường Địa Đàng trường khi mọi chuyện kết thúc.

Tôn giáo là liều thuốc an thần cuyệgt vồi nhất vì nó đưa chúng ta vượt ra khỏi chính mình, vươn tới những điều lớn lao hơn. Như ta đã đề cập vấn đề đối tượng của sự tôn thờ (Thượng đế, Tạo hoá), gánh nặng của chúng ta sẽ bị gỡ bỏ. Thật là tuyệt diệu khi được nâng đỡ, trải nghiệm sự thanh thoát, lâng lâng. Nhiều người trong chúng ta cảm thấy không thoả mãn với thân xác và những điều khác thuộc về mình. Một kẻ chinh phục tập trung quá nhiều vào vật chất sẽ tự khuấy động tâm trí mình, để rồi những gì còn lại chỉ là sự ghê tởm. Vì vậy, hãy chú ý đến những điều khác, hãy kêu gọi mọi người hướng đến những điều tốt đẹp. Nó có thể là thiên nhiên, nghệ thuật, thậm chí cả Thượng đế; loài người đang chết để sống ở một thế giới khác. Nên thêm vào một chút nghi lễ. Nếu bạn có thể tự làm cho bản thân giống với những gì bạn đang thờ phụng – bạn là do trời sinh, tuyệt mỹ, cao quý – thì đối tượng của bạn sẽ chuyển sự kính trọng sang bản thân bạn. Tôn giáo và tâm linh ẩn chứa đầy những dục vọng tinh thần có thể bị lộ tẩy nếu bạn để cho đối tượng mất đi sự ám thị. Từ xsự kích thích về tinh thần đến hưng phấn tình dục chỉ là một bước ngắn.

“Hãy trở lại đón em, nhanh lên, và đưa em đi, tẩy sạch em bằng ngọn lửa vĩ đại của tình yêu thanh khiết chứ không phải bản năng tầm thường. Cưng là tất cả linh hồn khi cưng muốn và cảm nhận được điều đó, hãy giải thoát em khỏi cơ thể trần tục này”.

Liane de Pougy

Bí quyết quyến rũ

Tôn giáo là hệ thống chinh phục tinh vi nhất mà con người đã tạo ra. Cái chết là nỗi sợ lớn nhất và tôn giáo vẽ ra một điều hoang đường là chúng ta có thể bất diệt, một phần trong ta sẽ sống mãi. Ý nghĩ rằng chúng ta là một phần cực nhỏ của vũ trụ vĩ đại và phức tạp làm ta khiếp sợ. Tôn giáo nhân cách hoá vũ trụ, làm ta cảm thấy mình quan trọng và được yêu thương. Chúng ta không phải con thú bị thống trị bổi những cỗ máy không thể điều khiển được – những con thú chết không cần lý do; tạo hoá đặt ra hình ảnh của một sự tồn tại siêu thực. Chúng ta cũng có thể tốt đẹp, hợp lý và hoàn hảo. Bất cứ cái gì nuôi dưỡng những khát vọng hoang đường đều quyến rũ cả. Không gì có thể theo kịp được tôn giáo trong cuộc cạnh tranh này.

Sự hài lòng là mồi nhử một người vào lưới của bạn. Dù bạn có thông minh đến đâu, đối tượng cũng có thể nhận ra kết thúc mà bạn mong muốn. Bạn có thể cho rằng đối tượng của mình đang thèm khát sự hài lòng nhưng hầu hết chúng ta bực mình vì những khó khăn gây ra đối với bản năng của mình. Trừ phi bạn đương đầu với những khó khăn, sự chinh phục của bạn dù thành công nhanh chóng cũng chỉ là bề ngoài và tạm thời. Thay vào đó, như Natalie Barney, cố chiếm lấy tâm hồn của đối phương, xây dựng nền tạng của sự thu phục sâu sắc và lâu dài. Nhử con mồi vào sưau trong lưới của bạn, đồng thời tạo ra sự hài lòng về thể xác là tốt nhất. Tình cảm sẽ tạo điều kiện cho sự điều khiển dẫn dắt của bạn, hé mở rằng quan hệ của bạn là bền lâu và tạo một không gian cho sự hưng phần trong đầu của nạn nhân. Hãy nhớ rằng thu phục là một quá trình tâm lý và không gì làm người ta mê mẩn hơn tôn giáo, tìm cảm và quyền lực siêu nhiên.

Trong tiếu thuyết “Bà Bovary” của Gustave Flaubert, Rodolphe Boulanger ghé thăm bác sĩ Bovary và bị hấp dẫn bởi cô vợ sinh đẹp của bác sĩ – cô Emma. Boulanger là một kẻ nhỏ nhen, xấu xí nhưng lại có nhiều phẩm chất của một nghệ nhân với hàng chục người đàn bà qua tay. Anh ta cảm nhận Emma đang chán nản. Vài ngày sau, anh ta tìm cách tiếp cận cô trong một hội chợ trong tỉnh khi bắt gặp cô đang ngồi một mình. Anh ta vẽ ra một bức tranh buồn thảm và tăm tối:

– Nhiều lần tôi đi qua nghĩa địa dưới ánh trăng mờ ảo, tự hỏi liệu có tốt hơn nếu nằm dưới đó không.

Anh ta chủ động nhắc đến tiếng xấu của mình; thừa nhận có chuyện đó nhưng không cho rằng mình có lỗi.

– Em có thực sự biết rằng có những linh hồn tồn tại lang thang và đau khổ?

Vài lần anh ta nắm tay Emma nhưng cô nhẹ nhàng rút tay về. Anh thao thao về tình yêu, về sức hút gắn chặt hai người với nhau như là có cơ duyên từ kiếp trước, những hiện thân trước kia của họ.

– Ví dụ anh và em chẳng hạn. Tại sao chúng ta gặp nhau, cái gì đã xảy ra? Chỉ có thể là một động cơ thật đặc biệt đã thôi thúc cả hai thu hẹp khoảng cảnh, đó cũng là cái cách mà hai dòng sông hoà vào làm một. Anh cầm tay cô lần nữa và lần này không có sự phản kháng nào đáng kể. Sau hội chợ, anh tránh mặt cô vài tuần rồi đột nhiên xuất hiện, nói rằng đã cố tranh xa nhưng sự tự tin đã kéo anh trở lại. Anh rũ Emma cưỡi ngữa. Khi anh ta hướng vào rừng, cô sợ hãi rút lại:

– Chắc anh đã nhầm điều gì đó…

– Tôi đặt em trong tim mình như bức tượng Madona trên một chân đế vững chắc. Anh cầu xin em: Hãy là bạn, là em gái, là thiên thần của anh.

Bị mê hoặc bởi những lời lẽ đó, cô để anh ôm chặt và dẫn sâu vào rừng, nơi cô không thể cưỡng lại.

Kế hoạch của Rodolphe có ba giai đoạn. Đầu tiên, anh nói về nỗi buồn, sự u hoài, trống rỗng, nói rằng điều đó làm anh cao quý hơn và dường như cuộc sống vụn vặt không thể thoả mãn anh ta. Bước thứ hai, anh ta nói về sự hấp dẫn của hai tâm hồn. Nó làm cho sự hấp dẫn của Emma đối với anh không phải là nhất thời mà như là gắn liền với sự dịch chuyển của các vì sao. Cuối cùng, anh ta nói về những thiên thần, Đấng Toàn năng đã xếp đặt mọi thứ trong một ý tưởng; anh đã làm Emma bủn rủn, choáng váng và cuộc chinh phục chỉ mất ít tháng với vài lần gặp “tình cờ”.

Cách làm của Rodophe đã lỗi thời nhưng việc lên kế hoạch thì không bao giờ thừa. Áp dụng nó với những công cụ mới tạo ra không gian tâm linh bằng cách thể hiện sự trống rỗng, xa rời cuộx sống tầm thường. Không phải tiền bạc, tình dục hay thành công thôi thúc bạn. Dù là cái gì thì cũng làm cho nó trở nên mơ hồ để đối phương tưởng tượng ra chiều sâu ẩn chứa trong tâm hồn bạn. Những vì sao, chiêm tinh học, định mệnh lúc nào cũng hấp dẫn; hãy tạo ra ý nghĩ rằng chính định mệnh đã đưa bạn và đối tượng lại gần nhau. Nó sẽ làm cho sự chinh phục của bạn tự nhiên hơn. Trong một thế giới có quá nhiều thứ được chế tạo, điều khiển, ý nghĩ rằng số phận, quy luật hoặc những quyền năng cao hơn đang dẫn dắt quan hệ của bạn với đối tượng có thể tăng khả năng chinh phục lên gấp bội. Nếu bạn muốn dùng mô típ tôn giáo trong quá trình chinh phục của mình thì tốt hơn hết hãy chọn một tôn giáo ngoại sinh với một chút hơi hướng vô thần.Rất dễ chuyển từ vô thần tới duy vật chất phác. Một khi bạn đã khuấy động tâm hồn của đối tượng, hãy nhanh chóng chuyển hướng tấn công sang thể xác, làm cho tình dục như là sự tiếp diễn tự nhiên của rung động tình cảm đang trải nghiệm.

Thêm nữa, hãy đặt kế hoạch càng gần với thời điểm bạn tung ra đòn quyết định càng tốt.

Tâm linh không loại trừ tôn giáo hay siêu nhiên. Bất cứ cái gì làm tăng sự hoàn mĩ hay những giá trị trường tồn đều có thể hỗ trợ cho nghệ thuật chinh phục. Trong thế giới hiện đại, văn hoá và nghệ thuật nhiều khi thay thế tôn giáo. Có hai cách dùng nghệ thuật trong sự chinh phục của bạn: Đầu tiên hãy tự mình sáng tạo ra nó trong sự thán phục của đối tượng. Natalie Barney làm thơ và tấn công đối tượng của mình bằng chính vũ khí đó. Một nửa trong số những lời thỉnh cầu của Picasso đối với phụ nữ là hi vọng ông có thể làm họ bất tử trong các bức hoạ của mình – vì như người Roma thường nói “nghệ thuật dài hơn cuộc sống rất nhiều”. Ngay cả tình yêu của bạn cũng là một điều tưởng tượng bằng cách chộp lấy nó trong một lĩnh vực nghệ thuật mà bạn gán cho nó sự bất tử. Cách thứ hai để dùng nghệ thuật là sử dụng để đáng bóng mối quan hệ, tạo điều kiện cho sự chinh phục đạt đến cực điểm. Nataqlie Barney đưa đối tượng của mình đi xem kịch, tới nhà hát opera, bảo tàng và những nơi đầy không khí của lịch sử. Ở những nơi như vậy, tâm hồn của bạn có thể cộng hưởng cùng đối tượng. Tất nhiên, bạn nên tránh những việc làm tần thường, nạt nhẽo, dễ làm lộ ý định của mình. Kịch, phim, sách có thể hợp thời, ngay cả một chút hoang dã cũng vậy, miễn là nó chứa đựng những thông điệp cao sang. Ngay cả một phong trào chính trị cũng có thể được nâng đỡ bằng tâm linh. Hãy làm sao cho miếng mồi tâm linh dính chặt vào đối tượng của bạn.

Nếu đối tượng là kẻ thực dụng, chủ nghĩa vô thần sẽ cuốn hút hơn rất nhiều so với những điều siêu phàm. Nhà thơ ngụ ngôn Nga Rasputin được tôn sùng vì sự thánh thiện và khả năng chữa lành các vết thương. Nhiều người đàn bà bị mê hoặc bởi Rasputin thường ghé thăm căn phòng của ông ở St. Peterburg để được ban những lời tư vấn tâm linh. Ông kể học nghe những điều tốt đẹp bình dị của người tá điền, sự tha thứ của Chúa trời và những điều cao cả khác. Nhưng sau vài phúc, ông sẽ chêm vào một hai lời bình luận vể sắc đẹp của người phụ nữ đó, rằng làn môi của cô mới mời gọi làm sao, rằng sụ thèm khát có được cô sẽ làm một người đàn ông nào đó phát điên lên. Ông sẽ bàn về nhiều loại tình yêu: Yêu Chúa, yêu bạn bè, tình yêu đôi lứa nhưng pha trộn tất cả lại như thể chúng là một vậy. Tồi ôn trổ lại vấn đề tâm linh, bất ngờ cầm tay người đàn bà rồi thì thào bên tai cô…Tất cả những điều đó có một hiệu ứng gây hưng phấn mạnh mẽ. Những người đàn bà sẽ cảm thấy mình được đưa tới cao trào, thăng hoa về tinh thần cũng như thèm muốn xác thịt. Hàng trăm người đàn bà đã không cưỡng lại được những cuộc viếng thăm như thế vì ông ta cũng sẽ nói rằng họ không phải hối tiếc cho đến khi họ mặc lỗi và Rasputin là người đáng bị mắc lỗi hơn cả.
Rasputin hiểu mối liên hệ gần gũi giữa thể xác và tinh thần. Tình yêu của Chúa là một phiên bản tuyệt mĩ của tình yêu xác thịt. Ngôn ngữ của ngụ ngôn tôn giáo thời trung cổ chứa đầy những hình ảnh khêu gợi, sự thể nghiệm của Thượng đế và sự hoàn hảo có thể tạo ra cực khoái trong tư tưởng. Không có hỗn hợp nào hiệu quả hơn sự kết hợp giữa tâm linh và tình dục, giữa cao thượng và trần tục. Khi bạn nói về tâm linh, hãy để cái nhìn và cơ thể mình cùng thể hiện khả năng tình tục. Tạo ra sự hài hoà giữa vũ trụ và Thượng đế dường như đối lập với sự hài hoà giữa hai con người. Nếu bạn có thể kết thúc cuộc chinh phục như một sự trải nghiệm tâm linh, bạn không những gia tăng sự hài lòng về thể xác mà còn tạo ra một sự thu phục sâu sắc và lâu bền.

Biểu tượng

Các vì sao trên bầu trời – những đối tượng được tôn thờ qua hàng thế kỷ vả biểu tượng của sự hoàn mĩ siêu nhiên. Hướng về chúng, ta nhất thời tháot khỏi mọi thứ tầm thường và tạm bợ để cảm nhận được sự thanh thản. Hãy đưa tâm trí của đối tượng lên với các vì sao và họ sẽ không ý thức được những gì đang xảy ra trên mặt đất.

Điểm yếu

Hãy để đối tượng cảm thấy ảnh hưởng của bạn không phải là bề ngoài và nhất thời. Điều đó sẽ làm họ rơi sâu hơn vào sự điều khiển của bạn. Nó cũng có thể khơi dậy sự bất an: Sợ phải cam kết, sợ mối liên hệ với những thế lực không tồn tại. Đừng để mồi nhử của bạn dẫn dắt theo hướng đó. Nân tập trung sự chú ý vào tương lai xa có thể ngấm ngầm thu hẹp tự do của họ và bạn nên chinh phục thay vì cầu hôn họ. Những gì bạn muốn là làm cho họ đánh mất mình trong một khoảnh khắc trải nghiệm chiều sâu tình cảm của bạn trong hiện tại.

Giovano Casanova dùng rất nhiều mồi câu tâm linh trong những lần chinh phục của mình: Thần quyền hay bất cứ những gì có thể gây ra sự rung động. Trong thời gian anh ta phải lòng một người đàn bả, cô ta sẽ nghĩ rằng anh sẽ làm mọi thứ vì cô, rằng anh không phải coi cô như một mối tình qua đường. Nhưng cô cũng biết rằng vào cuối cuộc chơi, anh ta sẽ khóc lóc tặng cô những món quà quý rồi lặng lẽ ra đi. Đó chỉ là những gì các cô gái trẻ mong muốn: Cuộc vui chốc lát hơn là hôn nhân hoặc gia đình gia trưởng. Đôi khi đỉnh cao của sự hài lòng chính là khi chúng ta thấy nó đang vụt qua.

Lúc nào cũng có thể tự do yêu người tình của người khác. Để cả đời ta đặt dưới chân người như những ngày qua. Bảo vệ người trước những thần linh để ta có thể đặt người trên chiếc giường rong rêu. Ta sẽ tìm thấy nhau lần nữa ở Lesbos. Khi hoàng hôn buông, ta sẽ đi vào rừng sâu để quên hết những con đường dẫn về hiện tại. Ta muốn tưởng tượng ra cả hai trên hòn đảo quyến rũ của những người bất tử. Ta vẽ ra nó với sự lộng lẫy, kiêu sa nhất. Hãy tới đây, ta sẽ giới thiệu em với những cặp đồng tính nữ ở đây, tách khỏi thành phố ồn áo. Chúng ta sẽ quên hết mọi chuyện trừ giá trị của Cái Đẹp.

Natalie Barney, Thư gửi Liane de Pougy, trích dẫn của Jean Chalon, Chân dung kẻ chinh phục: Thế giới của Natalie Barney, Carol Barko dịch.

Natalie kinh khủng, người đã thiêu rụi mảnh đất của tình yêu. Natalie ghê gớm làm những người chồng phải khếip sợ vì không ai có thể cưỡng lại sự chinh phục của cô. Và một người có thể thấy những người đàn bà bỏ rơi chồng con, gia đình để theo đuổi cái mụ phù thuỷ của Lesbos. Mụ đã chế ra những chất độc ma thuật. Natalie thích làm thơ, cô biết cách hoà trộn giữa thể xác và tinh thần.

Jean Chalon, Chân dung kẻ chinh phục: Thế giới của Natalie Barney, Carol Barko dịch.
Một người đàn ông giàu có và đông con ở thị trấn Gafsa, Barbary có một cô con gái kiều diễm tên Alibech. Bản thân cô không phải là tín đồ Thiên Chúa giáo nhưng trong thị trấn có rất nhiều người Thiên Chúa giáo. Một lần, nghe họ ca tụng sự công bằng và những cống hiến của Chúa trời, cô hỏi một người về cách tốt nhất để phụng sự Chúa. Ông ta nói rằng người phụng sự Chúa nhiều nhất là người rời xa nhất khỏi vật chất tầm thường, ví dụ như sống ở những vùng sâu giữa sa mạc Sahara. Cô không hỏi gì nữa nhưng sáng hôm sau, Alibech lẳng lặng ra đi, nhằm thẳng hướng sa mạc. Vài ngày sau, kiệt sức vì mệt và đói, cô tới một nơi hoang vắng. Nhìn thấy một túp lều ở xa, cô bước thấp bước cao về phía đó và gặp một đạo sĩ bên ngưỡng cửa.

Cô nói với ông rằng cô đã bị thôi thúc bởi Chúa và cô đang cô gắng không chỉ để phụng sự Ngài mà còn tìm kiếm người hướng dẫn cô cách phụng sự tốt nhất.

Thấy cô quá trẻ và xinh đẹp, người đàn ông không dám nghĩ đến chuyện che chở cho cô vì sợ quỷ dữ sẽ sai khiên chính mình. Chuẩn bị cho cô rất nhiều rễ cây, táo, thức ăn, nước uống, ông nói với cô: “Con gái à, không xa đây có một đạo sĩ có nhiều khả năng hơn ta để dạy con những điều đó. Con hãy đi theo ông ta”. Và ông chỉ đường cho cô đi. Khi tới chỗ người đàn ông thứ hai, cô lại được chỉ dẫn những điều tương tự và theo đó, cô tới một căn lều nhỏ của vị tu sĩ trẻ, một người rất mộ đạo và đáng kính tên là Russtico. Cô hỏi ông những điều đã nói với hai vị trước. Cố gắng thể hiện mình có một ý chí sắt đá, ông ta không làm như những người kia – đuổi cô đi hoặc chỉ cô tới chỗ những người khác; ông ta giữ cô lại trong một góc lều. Khi màn đêm buông xuống, ông chuẩn bị một cái giường tạm bằng lá thông, mời cô nằm nghỉ. Đã một lần, ông ta làm như vậy, nhưng chẳng được bao lâu trong đầu ông ta đã xảy ra cuộc cãi vả giữa cám dỗ và ý chí; sau một lát, ông thấy mình thất bại trên mọi mặt trận, nằm gối đầu lên tay. Đầu hàng. Quên đi mọi lý lẽ đạo đức giả, những lời cầu nguyện và sám hối, ông bắt đầu tập trung trí óc vào tuổi trẻ, vào sắc đẹp của cô gái, tìm cách tiếp cận để cô không thể cho rằng ông là kẻ dâm dục. Sau vài câu hỏi, ông biết rằng cô chưa bao giờ có quan hệ với người khác giới, cô vẫn còn rất ngây thơ. Vì thế, ông nghĩ ra một cách có thể thuyết phục cô, với danh nghĩa phụng sự Chúa để thoả mãn cơn thèm khát của mình. Ông bắt đầu rao giảng, chi cho cô thấy môt kẻ thù của Chúa có thể hung bạo ra sao và tiếp theo, gây ấn tượng cho cô rằng cách tốt nhất để phụng sự Chúa là đẩy lui con quỷ đó về địa ngục – nơi đầu tiên thượng đế toàn năng đã gửi gắm linh hồn.

Cô gái hỏi ông việc đó diễn ra như thế nào. Russtico trả lời: “Con sẽ thấy ngay thôi, chỉ cần bắt chức những gì ta làm”. Ông bắt đầu cởi quần áo. Cô gái răm rắp làm theo. Russtico quỳ xuống như sắp cầu nguyện chỉ cô quỳ ở phía đối diện. Trong tư thế đó, sắc đẹp của cô gái rực rỡ nhất và ham muốn của Russtico bùng phát dữ dội. Alibech nhìn chăm chăm vào Russtico đang sửng sốt và nói: “Có cái ngay trước cha vậy?”. “Ồ, con gái của ta”, Russtico nói, “đó là con quỷ ta đã nói với con. Con có nhìn thấy nó đang làm gì không? Nó đang khiến ta không thể chịu đựng nổi.” lạy Chúa. Cô gái nói: “Con có thể thấy rằng con hơn hẳn cha, vì con không có con quỷ dữ như vậy trên người”. Con nói đúng nhưng con có những cái khác mà ta không có. Nó là cái gì vậy? con có địa ngục và ta thành thực ta tin rằng Chúa đã gửi con đến đây để cứu rỗi linh hồn ta. Nếu con quỷ này tiếp tục truyền bệnh cho ta và nếu con thấy tội nghiệp, hãy để cho ta đẩy nó về địa ngục. Con sẽ trợ giúp ta như dâng hiến cho Chúa. Ôi Cha, cô gái đáp lại rất ngây thơ, nếu con thực sự có địa ngục hãy làm ngay khi Cha sẵn sàng. Chúa phù hộ cho con. Hãy đẩy lui nó rồi nó sẽ để cho Cha yên. Ông ta đưa cô gái tới chiếc giường của họ, nơi ông chỉ dẫn cô “nghệ thuật” tống giam con quỷ ghê gớm đó. Chưa bao giờ đặt con quỷ nào vào địa ngục, cô gái cảm thấy hơi đau và nói với Russtico: “Con quỷ chắc là tồi tệ lắm Cha ạ. Một kẻ thù đích thực của Chúa cũng như loài người tội lỗi, nó làm đau địa ngục khi trở lại đấy”. “Con gái, nó sẽ luôn luôn là như vậy”. Và để chắc chắn không quay trở lại, trước khi rời khỏi giường, họ kéo nó tới lui cả chục lần, kìm chế sự ngạo mạn của nó ở múc độ vừa phải mà gã tu sĩ vui vẻ giữ cho đến hết ngày. Tuy nhiên trong vài ngày tiếp theo, sự kiêu hãnh của con quỷ vẫn thường xuyên ngóc đầu dậy và cô gái luôn sẵn sàng nghe theo tiếng gọi củ trách nhiệm, đưa nó vào vòng kiểm soát như một ý thích về thể dục và nói với Russtico: “Con chắc đã có thể nhìn thấy những gì mà những người đàn ông đáng kinh ở Gafsa ngụ ý khi họ nói rằng phụng sự Chúa thật là sung sướng. Con thành thực chưa bao giờ hạnh phúc bằng việc nhét con quỷ vào địa ngục. Theo cách nghĩ của con, bất cứ ai dành hết sức lực cho những việc khác đều là kẻ ngu dốt.

Và như vậy, hỡi những quý bà trẻ tuổi, nếu các bà muốn sự trọng đãi của Chúa hãy học cách nhét con quỷ vào địa ngục vì điếu ấy không chỉ tuyệt vời đối với nó mà còn tạo khoái cảm cho tất cả những người có liên quan… Và rất nhiếu mầm sống sẽ có thể trỗi dậy nối tiếp quá trình này.

Giovanni Boccacio, The Decameron, G.H.Mc William dịch

Ai cũng hồ nghi và không yên tâm về cơ thể, giá trị và sự hấp dẫn của mình. Nếu sự chinh phục của bạn đòi hỏi riêng vấn đề thể chất thì bạn sẽ khuấy đạo những nghi ngờ này và làm cho đối phương tự suy nghĩ về nó. Thay vào đó, hãy nhử họ đến chỗ an tâm bằng cách tập trung vào những vấn đề tinh thần lớn lao: Trải nghiệm tôn giáo, một nghệ thuật cao sang hay sự siêu nhiên nào đó. Hãy đánh bóng những phẩm chất siêu phàm của bạn, tạo ra bầu không khí hư vô, xa rời hiện thực, trò chuyện với các vì sao, nói về số phận, những sợi chỉ bí ần kết hợp bạn với đối tượng cần chinh phục. Rơi vào đám sương mù của thế giới tâm linh, đối tượng sẽ cảm thấy nhẹ nhàng thoải mái. Gia tăng ảnh hưởng của sự chinh phục bằng cách tạo cho noá nhũưng điểm cực khoái như là sự hợp nhất của hai tâm hồn.

Khách thể của sự sùng bái

Liane de Pougy là một giái điếm hạng sang nổi tiếng ở Paris những năm 1890. Mảnh mai và đồng tính, cô là thứ của lạ mà những người đàn ông giàu có nhất Châu Âu phải ganh nhau để sở hữu. Tuy nhiên, vào cuối thập kỷ đó, cô bắt đầu mệt mỏi vì điều đó: “Thật là một cuộc đời tẻ ngắt” – cô viết cho một người bạn – “Lúc nào cũng là một chu trình nhàm chán: Tới Bois de Boulogne,, đua ngựa, thử quần áo, và kết thúc một ngày vô vị: Ăn tối”. Sự chú ý thường xuyên của những người đàn ông ngưỡng mộ cô, muốn độc quyền một thân thể quyến rũ làm cô mệt mỏi.

Một ngày mùa xuân năm 1899, Liane ngồi trong một cỗ xe ngựa không mui đi ngang qua Boi de Boulogne, như thường lệ, những người đàn ông ngả mũ chào khi cô đi ngang qua. Nhưng một người trong số đó khiến cô ngỡ ngàng: Một cô gái tảe với mái tóc dài vàng óng nhìn Liane một cách chăm chú và ngưỡng mộ. Liane mỉm cười và cô gái gập mình đáp lễ.

Vài ngày sau, Liane bắt đầu nhận được danh thiếp và hoa từ một người Mỹ 23 tuổi, tên Natalie Barney, người tự nhận gặp cô ở Boi de Boulogne và xin phép được viếng thăm. Liane mời Natalie tới nhà chơi nhưng tự nhủ sẽ đùa một chút: Một người bạn sẽ thế chỗ cô, ngả người trên giường trong buồng tối khi Liane nấp sau bức rèm. Natalie đúng hẹn. Cô mặc bộ y phục của Florentine, cầm một lẵng hoa. Quỳ trước giường, cô bắt đầu tán dương ả điếm, so sánh ả như một bức hoạ của Fra Angelico. Không bao lâu, cô nghe thấy tiếng cười và khi đứng dậy, cô nhận ra trò đùa. Cô đỏ mặt vì ngượng và chạy ra phía cửa. Khi Liane vội vã rời khỏi chỗ nấp, Natalie túm chặt lấy ả điếm có khuôn mặt thiên thần nhưng rõ ràng là vô hồn. Hối hận, Liane huýt gió: “Hãy trở lại vào sáng mai, tôi sẽ ở một mình”.

Cô gái Mỹ trở lại vào ngày hôm sau, trang phục không thay đổi, trông thông minh và thánh thiện. Ngồi yên một chỗ, Liane mời Natalie tham dự một chu trình của buổi sáng: Trang điểm, mặc quần áo trước khi ra ngoài. Nhìn rất lâu, Natalie nói mình tôn thờ cái đẹp và chưa bao giờ gặp người nào quyến rũ như Liane. Natalie theo Liane tới xe ngựa và cúi người, mở cửa và hộ tống ả trên con đường quen thuộc qua Bois de Boulogne. Một lần trong công viên, Natalie cúi cuống thành xe để những người đàn ông đang ngả mũ chào Liane không nhìn thấy; cô lẩm nhẩm những bài thơ của mình trong sự thán phục của Liane, và cô gọi đó là một cứu rỗi cô khỏi cái nghề chẳng ra gì mà cô từng rơi vào.

Tối đó, natalie đưa Liane tới nhà hát xem Sarah Bernhadt đóng Hamlet. Trên đường đi, cô nói với Liane rằng mình tự coi bản thân cũng như Hamlet, khát khao sự hoàn hảo, căm ghét sự chuyên chế, mà đối với cô chính là sự gia trưởng của đàn ông đối với đàn bà. Vài ngày sau, Liane sung sướng nhận một bó hoa nặng trĩu từ Natalie, kèm theo vài dòng thơ trên điện tín. Những lời nói và cái nhìn chậm rãi, tôn kính trở nên thường xuyên hơn rồi cả những nụ hôn chưa bao giờ Liane nhận được. Một buổi sáng, với sự có mặt của Natalie, Liane chuẩn bị đi tắm. Khi cô cởi đồ ngủ, Natalie chợt dập đầu xuống, hôn lên mắt cá chân cô bạn. Ả điếm vội tuột ra và vào bồn tắm, đề cho Natalie ngắm nhìn. Chỉ trong vài ngày, cả Paris đều biết rằng Liane de Pougy có người yêu mới là Natalie Barney. Liane chẳng cần giấu giếm, xuất bản tiểu thuyết “Iylle Saphique”, kể lại chi tiết sự chinh phục của Natalie đối với mình. Trước đó, cô chưa bao giờ có quan hệ với một người đàn bà nào khác và cô mô tả mối quan hệ với Natalie như một cái gì đó thần bí. Cho đến cuối đời, Liane vẫn nhớ như in sự việc đó.

Renée Virien là một cô gái trẻ người Anh tớ Paris để sáng tác thơ và chạy trốn khỏi cuộc hôn nhân mà cha cô đang sắp đặt. Renée bị ám ảnh về cái chết và cô cũng cảm thấy có cái gì đó không ổn với mình, tự chán ghét bản thân. Vào năm 1900, Renée gặp Natalie tại rạp hát. Điều gì đó trong đôi mắt nhân hậu của Natalie đã làm tan chảy những thành trì trong Renée và cô bắt đầu gửi thơ cho Natalie; Natalie cũng đáp lại bằng những vần thơ mới viết. Họ nhanh chóng kết bạn. Renée thú nhận mình đã có một tình bạn sâu đậm hơn mức bình thường với một người phụ nữ khác nhưng vẫn là mối quan hệ trong sáng. Nhưng ý nghĩ về sự hấp dẫn thể xác cứ giày vò cô. Natalie kể cho Renée nghe về nhà thơ Hy Lạp cổ đại Sappho, người chủ trương tự do yêu đương giữa những người phụ nữ, coi đó như thứ tình yêu duy nhất trong sáng, thanh khiết. Một tối, bị thôi thúc bởi những cuộc trò chuyện, Renée đã mời Natalie tới phòng mình, nơi đã bị cô biến thành một phòng xưng tội. Căn phòng thắp đầy nến với hoa ly trắng muốt, loài hoa cô ví như Natalie. Tối hôm ấy, hai người đàn bà trở thành tình nhân. Họ nhanh chóng cặp kè với nhau nhưng Tenée nhận ra Natalie không thể chung tình với mình, tình yêu của cô trở thành lòng thù hận. Cô cắt đứt quan hệ, rời đi và thề không bao giờ gặp lại Natalie nữa.

Vài tháng sau, Natalie gửi thư và thơ rồi xuất hiện tại nhà của Renée. Renée từ chối có tiếp chuyện. Nhưng rồi một tối ở nhà hát, Natalie ngồi xuống bên cạnh và đưa cho Renée một bài thơ mới làm, thể hiện sự hối tiếc quá khứ, đồng thời đề nghị rằng hai cô nên hành hương tới hòn đảo Hy Lạp tên Lesbos – nhà của Sappho. Chỉ có ở nơi đây, họ mới có thể gội rửa chính mình. Renée không thể từ chối. Trên hòn đảo đó, họ tiếp tục sáng tác thơ văn, tưởng tượng mình được trở lại những ngày tháng hồn nhiên thời Hy Lạp cổ đại. Đối với Renée, Natalie đã trở thành Sappho. Khi họ về Paris, Renée viết cho Natalie: “Siren tóc vàng của em, em không muốn cưng thích những người khác trên thế gian này. Em muốn cưng ở mãi một mình vì đây là cách cưng thể hiện quyền lực của mình đối với em”. Cuộc tình của họ kéo dài đến khi Renée chết, năm 1909.
Giải thích: Cả Liane de Pougy và Natalie Barney đều chịu chung một sự trói buộc: Tự kỷ và tự cao. Nguyên nhân của thói quen này ở Liane là sự chú ý quá thuồng xuyên của cánh đàn ông tới thân xác cô. Liane không thể thoát khỏi cái nhìn của họ, gây cho cô cảm giác nặng nề. Trong khi đó, Renée suy nghĩ quá nhiều về vấn đề của bản thân: Cái chết, kiềm chế xu hướng đồng tính ái. Cô bị nhấn chìm trong sự chán ghét chính bản thân mình.

Natalie Barney thì khác, thoáng hơn, biết hoà nhập với thế giới xung quanh. Số lần chinh phục của cô – có đến hàng trăm – đều tương tự nhau. Cô kéo nạn nhân ra khỏi cuộc sống của mình, hướng sự chú ý của họ vào cái đẹp, thơ ca và sự trong sáng trong tình yêu kiểu Sappho. Cô mời những người đàn bà của mình tham dự một loại tín ngưỡng trong đó họ tôn thờ những điều cao cả. Nhằm gia tăng tình cảm tôn giáo, cô lôi kéo họ vào một quy trình: Gọi nhau bằng những cái tên mới, gửi thơ cho nhau bằng điện tín, mặc trang phục cổ và hành hương tới những vùng đất thánh. Hai điều tất yếu sẽ xảy ra: Những người đàn bà sẽ hướng sự ngưỡng mộ về phía Natalie, tưởng như cô xinh đẹp và kiêu hãnh như chính những gì cô đã dựng nên để rồi đưa họ vào vương quốc tâm linh. Họ sẽ được giải thoát khỏi mọi gánh nặng từng phải gánh chịu, khả năng kiểm soát dục tình cũng sẽ bị tan chảy.

Vào thời điểm Natalie hân hoan vuốt ve họ, ngây thơ, trong sáng dường như họ đã trở về với Vường Địa Đàng trường khi mọi chuyện kết thúc.

Tôn giáo là liều thuốc an thần cuyệgt vồi nhất vì nó đưa chúng ta vượt ra khỏi chính mình, vươn tới những điều lớn lao hơn. Như ta đã đề cập vấn đề đối tượng của sự tôn thờ (Thượng đế, Tạo hoá), gánh nặng của chúng ta sẽ bị gỡ bỏ. Thật là tuyệt diệu khi được nâng đỡ, trải nghiệm sự thanh thoát, lâng lâng. Nhiều người trong chúng ta cảm thấy không thoả mãn với thân xác và những điều khác thuộc về mình. Một kẻ chinh phục tập trung quá nhiều vào vật chất sẽ tự khuấy động tâm trí mình, để rồi những gì còn lại chỉ là sự ghê tởm. Vì vậy, hãy chú ý đến những điều khác, hãy kêu gọi mọi người hướng đến những điều tốt đẹp. Nó có thể là thiên nhiên, nghệ thuật, thậm chí cả Thượng đế; loài người đang chết để sống ở một thế giới khác. Nên thêm vào một chút nghi lễ. Nếu bạn có thể tự làm cho bản thân giống với những gì bạn đang thờ phụng – bạn là do trời sinh, tuyệt mỹ, cao quý – thì đối tượng của bạn sẽ chuyển sự kính trọng sang bản thân bạn. Tôn giáo và tâm linh ẩn chứa đầy những dục vọng tinh thần có thể bị lộ tẩy nếu bạn để cho đối tượng mất đi sự ám thị. Từ xsự kích thích về tinh thần đến hưng phấn tình dục chỉ là một bước ngắn.

“Hãy trở lại đón em, nhanh lên, và đưa em đi, tẩy sạch em bằng ngọn lửa vĩ đại của tình yêu thanh khiết chứ không phải bản năng tầm thường. Cưng là tất cả linh hồn khi cưng muốn và cảm nhận được điều đó, hãy giải thoát em khỏi cơ thể trần tục này”.

Liane de Pougy

Bí quyết quyến rũ

Tôn giáo là hệ thống chinh phục tinh vi nhất mà con người đã tạo ra. Cái chết là nỗi sợ lớn nhất và tôn giáo vẽ ra một điều hoang đường là chúng ta có thể bất diệt, một phần trong ta sẽ sống mãi. Ý nghĩ rằng chúng ta là một phần cực nhỏ của vũ trụ vĩ đại và phức tạp làm ta khiếp sợ. Tôn giáo nhân cách hoá vũ trụ, làm ta cảm thấy mình quan trọng và được yêu thương. Chúng ta không phải con thú bị thống trị bổi những cỗ máy không thể điều khiển được – những con thú chết không cần lý do; tạo hoá đặt ra hình ảnh của một sự tồn tại siêu thực. Chúng ta cũng có thể tốt đẹp, hợp lý và hoàn hảo. Bất cứ cái gì nuôi dưỡng những khát vọng hoang đường đều quyến rũ cả. Không gì có thể theo kịp được tôn giáo trong cuộc cạnh tranh này.

Sự hài lòng là mồi nhử một người vào lưới của bạn. Dù bạn có thông minh đến đâu, đối tượng cũng có thể nhận ra kết thúc mà bạn mong muốn. Bạn có thể cho rằng đối tượng của mình đang thèm khát sự hài lòng nhưng hầu hết chúng ta bực mình vì những khó khăn gây ra đối với bản năng của mình. Trừ phi bạn đương đầu với những khó khăn, sự chinh phục của bạn dù thành công nhanh chóng cũng chỉ là bề ngoài và tạm thời. Thay vào đó, như Natalie Barney, cố chiếm lấy tâm hồn của đối phương, xây dựng nền tạng của sự thu phục sâu sắc và lâu dài. Nhử con mồi vào sưau trong lưới của bạn, đồng thời tạo ra sự hài lòng về thể xác là tốt nhất. Tình cảm sẽ tạo điều kiện cho sự điều khiển dẫn dắt của bạn, hé mở rằng quan hệ của bạn là bền lâu và tạo một không gian cho sự hưng phần trong đầu của nạn nhân. Hãy nhớ rằng thu phục là một quá trình tâm lý và không gì làm người ta mê mẩn hơn tôn giáo, tìm cảm và quyền lực siêu nhiên.

Trong tiếu thuyết “Bà Bovary” của Gustave Flaubert, Rodolphe Boulanger ghé thăm bác sĩ Bovary và bị hấp dẫn bởi cô vợ sinh đẹp của bác sĩ – cô Emma. Boulanger là một kẻ nhỏ nhen, xấu xí nhưng lại có nhiều phẩm chất của một nghệ nhân với hàng chục người đàn bà qua tay. Anh ta cảm nhận Emma đang chán nản. Vài ngày sau, anh ta tìm cách tiếp cận cô trong một hội chợ trong tỉnh khi bắt gặp cô đang ngồi một mình. Anh ta vẽ ra một bức tranh buồn thảm và tăm tối:

– Nhiều lần tôi đi qua nghĩa địa dưới ánh trăng mờ ảo, tự hỏi liệu có tốt hơn nếu nằm dưới đó không.

Anh ta chủ động nhắc đến tiếng xấu của mình; thừa nhận có chuyện đó nhưng không cho rằng mình có lỗi.

– Em có thực sự biết rằng có những linh hồn tồn tại lang thang và đau khổ?

Vài lần anh ta nắm tay Emma nhưng cô nhẹ nhàng rút tay về. Anh thao thao về tình yêu, về sức hút gắn chặt hai người với nhau như là có cơ duyên từ kiếp trước, những hiện thân trước kia của họ.

– Ví dụ anh và em chẳng hạn. Tại sao chúng ta gặp nhau, cái gì đã xảy ra? Chỉ có thể là một động cơ thật đặc biệt đã thôi thúc cả hai thu hẹp khoảng cảnh, đó cũng là cái cách mà hai dòng sông hoà vào làm một. Anh cầm tay cô lần nữa và lần này không có sự phản kháng nào đáng kể. Sau hội chợ, anh tránh mặt cô vài tuần rồi đột nhiên xuất hiện, nói rằng đã cố tranh xa nhưng sự tự tin đã kéo anh trở lại. Anh rũ Emma cưỡi ngữa. Khi anh ta hướng vào rừng, cô sợ hãi rút lại:

– Chắc anh đã nhầm điều gì đó…

– Tôi đặt em trong tim mình như bức tượng Madona trên một chân đế vững chắc. Anh cầu xin em: Hãy là bạn, là em gái, là thiên thần của anh.

Bị mê hoặc bởi những lời lẽ đó, cô để anh ôm chặt và dẫn sâu vào rừng, nơi cô không thể cưỡng lại.

Kế hoạch của Rodolphe có ba giai đoạn. Đầu tiên, anh nói về nỗi buồn, sự u hoài, trống rỗng, nói rằng điều đó làm anh cao quý hơn và dường như cuộc sống vụn vặt không thể thoả mãn anh ta. Bước thứ hai, anh ta nói về sự hấp dẫn của hai tâm hồn. Nó làm cho sự hấp dẫn của Emma đối với anh không phải là nhất thời mà như là gắn liền với sự dịch chuyển của các vì sao. Cuối cùng, anh ta nói về những thiên thần, Đấng Toàn năng đã xếp đặt mọi thứ trong một ý tưởng; anh đã làm Emma bủn rủn, choáng váng và cuộc chinh phục chỉ mất ít tháng với vài lần gặp “tình cờ”.

Cách làm của Rodophe đã lỗi thời nhưng việc lên kế hoạch thì không bao giờ thừa. Áp dụng nó với những công cụ mới tạo ra không gian tâm linh bằng cách thể hiện sự trống rỗng, xa rời cuộx sống tầm thường. Không phải tiền bạc, tình dục hay thành công thôi thúc bạn. Dù là cái gì thì cũng làm cho nó trở nên mơ hồ để đối phương tưởng tượng ra chiều sâu ẩn chứa trong tâm hồn bạn. Những vì sao, chiêm tinh học, định mệnh lúc nào cũng hấp dẫn; hãy tạo ra ý nghĩ rằng chính định mệnh đã đưa bạn và đối tượng lại gần nhau. Nó sẽ làm cho sự chinh phục của bạn tự nhiên hơn. Trong một thế giới có quá nhiều thứ được chế tạo, điều khiển, ý nghĩ rằng số phận, quy luật hoặc những quyền năng cao hơn đang dẫn dắt quan hệ của bạn với đối tượng có thể tăng khả năng chinh phục lên gấp bội. Nếu bạn muốn dùng mô típ tôn giáo trong quá trình chinh phục của mình thì tốt hơn hết hãy chọn một tôn giáo ngoại sinh với một chút hơi hướng vô thần.Rất dễ chuyển từ vô thần tới duy vật chất phác. Một khi bạn đã khuấy động tâm hồn của đối tượng, hãy nhanh chóng chuyển hướng tấn công sang thể xác, làm cho tình dục như là sự tiếp diễn tự nhiên của rung động tình cảm đang trải nghiệm.

Thêm nữa, hãy đặt kế hoạch càng gần với thời điểm bạn tung ra đòn quyết định càng tốt.

Tâm linh không loại trừ tôn giáo hay siêu nhiên. Bất cứ cái gì làm tăng sự hoàn mĩ hay những giá trị trường tồn đều có thể hỗ trợ cho nghệ thuật chinh phục. Trong thế giới hiện đại, văn hoá và nghệ thuật nhiều khi thay thế tôn giáo. Có hai cách dùng nghệ thuật trong sự chinh phục của bạn: Đầu tiên hãy tự mình sáng tạo ra nó trong sự thán phục của đối tượng. Natalie Barney làm thơ và tấn công đối tượng của mình bằng chính vũ khí đó. Một nửa trong số những lời thỉnh cầu của Picasso đối với phụ nữ là hi vọng ông có thể làm họ bất tử trong các bức hoạ của mình – vì như người Roma thường nói “nghệ thuật dài hơn cuộc sống rất nhiều”. Ngay cả tình yêu của bạn cũng là một điều tưởng tượng bằng cách chộp lấy nó trong một lĩnh vực nghệ thuật mà bạn gán cho nó sự bất tử. Cách thứ hai để dùng nghệ thuật là sử dụng để đáng bóng mối quan hệ, tạo điều kiện cho sự chinh phục đạt đến cực điểm. Nataqlie Barney đưa đối tượng của mình đi xem kịch, tới nhà hát opera, bảo tàng và những nơi đầy không khí của lịch sử. Ở những nơi như vậy, tâm hồn của bạn có thể cộng hưởng cùng đối tượng. Tất nhiên, bạn nên tránh những việc làm tần thường, nạt nhẽo, dễ làm lộ ý định của mình. Kịch, phim, sách có thể hợp thời, ngay cả một chút hoang dã cũng vậy, miễn là nó chứa đựng những thông điệp cao sang. Ngay cả một phong trào chính trị cũng có thể được nâng đỡ bằng tâm linh. Hãy làm sao cho miếng mồi tâm linh dính chặt vào đối tượng của bạn.

Nếu đối tượng là kẻ thực dụng, chủ nghĩa vô thần sẽ cuốn hút hơn rất nhiều so với những điều siêu phàm. Nhà thơ ngụ ngôn Nga Rasputin được tôn sùng vì sự thánh thiện và khả năng chữa lành các vết thương. Nhiều người đàn bà bị mê hoặc bởi Rasputin thường ghé thăm căn phòng của ông ở St. Peterburg để được ban những lời tư vấn tâm linh. Ông kể học nghe những điều tốt đẹp bình dị của người tá điền, sự tha thứ của Chúa trời và những điều cao cả khác. Nhưng sau vài phúc, ông sẽ chêm vào một hai lời bình luận vể sắc đẹp của người phụ nữ đó, rằng làn môi của cô mới mời gọi làm sao, rằng sụ thèm khát có được cô sẽ làm một người đàn ông nào đó phát điên lên. Ông sẽ bàn về nhiều loại tình yêu: Yêu Chúa, yêu bạn bè, tình yêu đôi lứa nhưng pha trộn tất cả lại như thể chúng là một vậy. Tồi ôn trổ lại vấn đề tâm linh, bất ngờ cầm tay người đàn bà rồi thì thào bên tai cô…Tất cả những điều đó có một hiệu ứng gây hưng phấn mạnh mẽ. Những người đàn bà sẽ cảm thấy mình được đưa tới cao trào, thăng hoa về tinh thần cũng như thèm muốn xác thịt. Hàng trăm người đàn bà đã không cưỡng lại được những cuộc viếng thăm như thế vì ông ta cũng sẽ nói rằng họ không phải hối tiếc cho đến khi họ mặc lỗi và Rasputin là người đáng bị mắc lỗi hơn cả.
Rasputin hiểu mối liên hệ gần gũi giữa thể xác và tinh thần. Tình yêu của Chúa là một phiên bản tuyệt mĩ của tình yêu xác thịt. Ngôn ngữ của ngụ ngôn tôn giáo thời trung cổ chứa đầy những hình ảnh khêu gợi, sự thể nghiệm của Thượng đế và sự hoàn hảo có thể tạo ra cực khoái trong tư tưởng. Không có hỗn hợp nào hiệu quả hơn sự kết hợp giữa tâm linh và tình dục, giữa cao thượng và trần tục. Khi bạn nói về tâm linh, hãy để cái nhìn và cơ thể mình cùng thể hiện khả năng tình tục. Tạo ra sự hài hoà giữa vũ trụ và Thượng đế dường như đối lập với sự hài hoà giữa hai con người. Nếu bạn có thể kết thúc cuộc chinh phục như một sự trải nghiệm tâm linh, bạn không những gia tăng sự hài lòng về thể xác mà còn tạo ra một sự thu phục sâu sắc và lâu bền.

Biểu tượng

Các vì sao trên bầu trời – những đối tượng được tôn thờ qua hàng thế kỷ vả biểu tượng của sự hoàn mĩ siêu nhiên. Hướng về chúng, ta nhất thời tháot khỏi mọi thứ tầm thường và tạm bợ để cảm nhận được sự thanh thản. Hãy đưa tâm trí của đối tượng lên với các vì sao và họ sẽ không ý thức được những gì đang xảy ra trên mặt đất.

Điểm yếu

Hãy để đối tượng cảm thấy ảnh hưởng của bạn không phải là bề ngoài và nhất thời. Điều đó sẽ làm họ rơi sâu hơn vào sự điều khiển của bạn. Nó cũng có thể khơi dậy sự bất an: Sợ phải cam kết, sợ mối liên hệ với những thế lực không tồn tại. Đừng để mồi nhử của bạn dẫn dắt theo hướng đó. Nân tập trung sự chú ý vào tương lai xa có thể ngấm ngầm thu hẹp tự do của họ và bạn nên chinh phục thay vì cầu hôn họ. Những gì bạn muốn là làm cho họ đánh mất mình trong một khoảnh khắc trải nghiệm chiều sâu tình cảm của bạn trong hiện tại.

Giovano Casanova dùng rất nhiều mồi câu tâm linh trong những lần chinh phục của mình: Thần quyền hay bất cứ những gì có thể gây ra sự rung động. Trong thời gian anh ta phải lòng một người đàn bả, cô ta sẽ nghĩ rằng anh sẽ làm mọi thứ vì cô, rằng anh không phải coi cô như một mối tình qua đường. Nhưng cô cũng biết rằng vào cuối cuộc chơi, anh ta sẽ khóc lóc tặng cô những món quà quý rồi lặng lẽ ra đi. Đó chỉ là những gì các cô gái trẻ mong muốn: Cuộc vui chốc lát hơn là hôn nhân hoặc gia đình gia trưởng. Đôi khi đỉnh cao của sự hài lòng chính là khi chúng ta thấy nó đang vụt qua.

Lúc nào cũng có thể tự do yêu người tình của người khác. Để cả đời ta đặt dưới chân người như những ngày qua. Bảo vệ người trước những thần linh để ta có thể đặt người trên chiếc giường rong rêu. Ta sẽ tìm thấy nhau lần nữa ở Lesbos. Khi hoàng hôn buông, ta sẽ đi vào rừng sâu để quên hết những con đường dẫn về hiện tại. Ta muốn tưởng tượng ra cả hai trên hòn đảo quyến rũ của những người bất tử. Ta vẽ ra nó với sự lộng lẫy, kiêu sa nhất. Hãy tới đây, ta sẽ giới thiệu em với những cặp đồng tính nữ ở đây, tách khỏi thành phố ồn áo. Chúng ta sẽ quên hết mọi chuyện trừ giá trị của Cái Đẹp.

Natalie Barney, Thư gửi Liane de Pougy, trích dẫn của Jean Chalon, Chân dung kẻ chinh phục: Thế giới của Natalie Barney, Carol Barko dịch.

Natalie kinh khủng, người đã thiêu rụi mảnh đất của tình yêu. Natalie ghê gớm làm những người chồng phải khếip sợ vì không ai có thể cưỡng lại sự chinh phục của cô. Và một người có thể thấy những người đàn bà bỏ rơi chồng con, gia đình để theo đuổi cái mụ phù thuỷ của Lesbos. Mụ đã chế ra những chất độc ma thuật. Natalie thích làm thơ, cô biết cách hoà trộn giữa thể xác và tinh thần.

Jean Chalon, Chân dung kẻ chinh phục: Thế giới của Natalie Barney, Carol Barko dịch.
Một người đàn ông giàu có và đông con ở thị trấn Gafsa, Barbary có một cô con gái kiều diễm tên Alibech. Bản thân cô không phải là tín đồ Thiên Chúa giáo nhưng trong thị trấn có rất nhiều người Thiên Chúa giáo. Một lần, nghe họ ca tụng sự công bằng và những cống hiến của Chúa trời, cô hỏi một người về cách tốt nhất để phụng sự Chúa. Ông ta nói rằng người phụng sự Chúa nhiều nhất là người rời xa nhất khỏi vật chất tầm thường, ví dụ như sống ở những vùng sâu giữa sa mạc Sahara. Cô không hỏi gì nữa nhưng sáng hôm sau, Alibech lẳng lặng ra đi, nhằm thẳng hướng sa mạc. Vài ngày sau, kiệt sức vì mệt và đói, cô tới một nơi hoang vắng. Nhìn thấy một túp lều ở xa, cô bước thấp bước cao về phía đó và gặp một đạo sĩ bên ngưỡng cửa.

Cô nói với ông rằng cô đã bị thôi thúc bởi Chúa và cô đang cô gắng không chỉ để phụng sự Ngài mà còn tìm kiếm người hướng dẫn cô cách phụng sự tốt nhất.

Thấy cô quá trẻ và xinh đẹp, người đàn ông không dám nghĩ đến chuyện che chở cho cô vì sợ quỷ dữ sẽ sai khiên chính mình. Chuẩn bị cho cô rất nhiều rễ cây, táo, thức ăn, nước uống, ông nói với cô: “Con gái à, không xa đây có một đạo sĩ có nhiều khả năng hơn ta để dạy con những điều đó. Con hãy đi theo ông ta”. Và ông chỉ đường cho cô đi. Khi tới chỗ người đàn ông thứ hai, cô lại được chỉ dẫn những điều tương tự và theo đó, cô tới một căn lều nhỏ của vị tu sĩ trẻ, một người rất mộ đạo và đáng kính tên là Russtico. Cô hỏi ông những điều đã nói với hai vị trước. Cố gắng thể hiện mình có một ý chí sắt đá, ông ta không làm như những người kia – đuổi cô đi hoặc chỉ cô tới chỗ những người khác; ông ta giữ cô lại trong một góc lều. Khi màn đêm buông xuống, ông chuẩn bị một cái giường tạm bằng lá thông, mời cô nằm nghỉ. Đã một lần, ông ta làm như vậy, nhưng chẳng được bao lâu trong đầu ông ta đã xảy ra cuộc cãi vả giữa cám dỗ và ý chí; sau một lát, ông thấy mình thất bại trên mọi mặt trận, nằm gối đầu lên tay. Đầu hàng. Quên đi mọi lý lẽ đạo đức giả, những lời cầu nguyện và sám hối, ông bắt đầu tập trung trí óc vào tuổi trẻ, vào sắc đẹp của cô gái, tìm cách tiếp cận để cô không thể cho rằng ông là kẻ dâm dục. Sau vài câu hỏi, ông biết rằng cô chưa bao giờ có quan hệ với người khác giới, cô vẫn còn rất ngây thơ. Vì thế, ông nghĩ ra một cách có thể thuyết phục cô, với danh nghĩa phụng sự Chúa để thoả mãn cơn thèm khát của mình. Ông bắt đầu rao giảng, chi cho cô thấy môt kẻ thù của Chúa có thể hung bạo ra sao và tiếp theo, gây ấn tượng cho cô rằng cách tốt nhất để phụng sự Chúa là đẩy lui con quỷ đó về địa ngục – nơi đầu tiên thượng đế toàn năng đã gửi gắm linh hồn.

Cô gái hỏi ông việc đó diễn ra như thế nào. Russtico trả lời: “Con sẽ thấy ngay thôi, chỉ cần bắt chức những gì ta làm”. Ông bắt đầu cởi quần áo. Cô gái răm rắp làm theo. Russtico quỳ xuống như sắp cầu nguyện chỉ cô quỳ ở phía đối diện. Trong tư thế đó, sắc đẹp của cô gái rực rỡ nhất và ham muốn của Russtico bùng phát dữ dội. Alibech nhìn chăm chăm vào Russtico đang sửng sốt và nói: “Có cái ngay trước cha vậy?”. “Ồ, con gái của ta”, Russtico nói, “đó là con quỷ ta đã nói với con. Con có nhìn thấy nó đang làm gì không? Nó đang khiến ta không thể chịu đựng nổi.” lạy Chúa. Cô gái nói: “Con có thể thấy rằng con hơn hẳn cha, vì con không có con quỷ dữ như vậy trên người”. Con nói đúng nhưng con có những cái khác mà ta không có. Nó là cái gì vậy? con có địa ngục và ta thành thực ta tin rằng Chúa đã gửi con đến đây để cứu rỗi linh hồn ta. Nếu con quỷ này tiếp tục truyền bệnh cho ta và nếu con thấy tội nghiệp, hãy để cho ta đẩy nó về địa ngục. Con sẽ trợ giúp ta như dâng hiến cho Chúa. Ôi Cha, cô gái đáp lại rất ngây thơ, nếu con thực sự có địa ngục hãy làm ngay khi Cha sẵn sàng. Chúa phù hộ cho con. Hãy đẩy lui nó rồi nó sẽ để cho Cha yên. Ông ta đưa cô gái tới chiếc giường của họ, nơi ông chỉ dẫn cô “nghệ thuật” tống giam con quỷ ghê gớm đó. Chưa bao giờ đặt con quỷ nào vào địa ngục, cô gái cảm thấy hơi đau và nói với Russtico: “Con quỷ chắc là tồi tệ lắm Cha ạ. Một kẻ thù đích thực của Chúa cũng như loài người tội lỗi, nó làm đau địa ngục khi trở lại đấy”. “Con gái, nó sẽ luôn luôn là như vậy”. Và để chắc chắn không quay trở lại, trước khi rời khỏi giường, họ kéo nó tới lui cả chục lần, kìm chế sự ngạo mạn của nó ở múc độ vừa phải mà gã tu sĩ vui vẻ giữ cho đến hết ngày. Tuy nhiên trong vài ngày tiếp theo, sự kiêu hãnh của con quỷ vẫn thường xuyên ngóc đầu dậy và cô gái luôn sẵn sàng nghe theo tiếng gọi củ trách nhiệm, đưa nó vào vòng kiểm soát như một ý thích về thể dục và nói với Russtico: “Con chắc đã có thể nhìn thấy những gì mà những người đàn ông đáng kinh ở Gafsa ngụ ý khi họ nói rằng phụng sự Chúa thật là sung sướng. Con thành thực chưa bao giờ hạnh phúc bằng việc nhét con quỷ vào địa ngục. Theo cách nghĩ của con, bất cứ ai dành hết sức lực cho những việc khác đều là kẻ ngu dốt.

Và như vậy, hỡi những quý bà trẻ tuổi, nếu các bà muốn sự trọng đãi của Chúa hãy học cách nhét con quỷ vào địa ngục vì điếu ấy không chỉ tuyệt vời đối với nó mà còn tạo khoái cảm cho tất cả những người có liên quan… Và rất nhiếu mầm sống sẽ có thể trỗi dậy nối tiếp quá trình này.

Giovanni Boccacio, The Decameron, G.H.Mc William dịch

Chọn tập
Bình luận