Làm con mồi cảm thấy bất mãn và cần được bạn chú ý là điều thiết yếu, nhưng nếu quá lộ liễu họ sẽ nhìn thấu bạn và nảy sinh tâm lí phòng vệ. Tuy nhiên không ai phòng vệ sự tác động – nghệ thuật gieo ý nghĩ vào đầu óc người khác bằng những gợi ý khó hiểu mà về sau sẽ bén rễ trong suy nghĩ của họ, thậm chí làm họ tưởng như đó là ý nghĩ của chính mình. Tác động là một cách thượng thặng để gây ảnh hưởng đối với người khác. Hãy sử dụng ngôn ngữ ngầm – những khẳng định hùng hồn ẩn phía sau hành động thu mình lại, những nhận xét nước đôi, những câu nói sáo rỗng kết hợp với những cái liếc mắt làm mê đắm lòng người – đi vào tiềm thức con mồi để truyền tải ý kiến của bạn. Hãy làm mọi việc bằng cách gợi ý.
Ham muốn bóng gió
Một tối của thập niên 1770, một người đàn ông trẻ đến Nhà hát Paris để gặp người yêu của mình là một nữ bá tước. Hai người đang gây chiến và ông ta rất lo lắng để gặp lại bà. Nữ bá tước vẫn chưa đến chỗ ngồi của bà, nhưng ở chỗ ngồi kế bên, một trong những người bạn của nữ bá tước, Madame de T_, đã gọi người đàn ông trẻ đến chỗ bà ngồi. Madame de T_ nói rằng họ gặp nhau vào tối nay thiệt là một điều may mắn, và ông phải để cho bà làm bạn trên chuyến đi. Người đàn ông trẻ này mong mỏi gặp người yêu của mình, nhưng Madame rất duyên dáng và khăng khăng nên ông đã đồng ý đi với bà. Trước khi mà ông có thể hỏi tại sao và đi đâu thì Madame đã nhanh chóng hộ tống ông ra xe ngựa của bà ở bên ngoài. Rồi sau đó chiếc xe tăng tốc đi.
Bấy giờ, người đàn ông trẻ mới hỏi bà chủ nhà của ông nói cho ông biết là bà đang đưa ông đi đâu. Lúc đầu, bà chỉ cười, nhưng sau cùng bà nói với ông là đến lâu đài của chồng bà. Hai vợ chổng bà đã bất hòa với nhau nhưng đã quyết định hòa giải rồi. Tuy nhiên, chồng của Madame là một người chán ngắt, và bà cảm thấy một người đàn ông trẻ trung quyến rũ như ông sẽ làm cho mọi chuyện vui lên. Người đàn ông trẻ rất ư là tò mò:Madame là một phụ nữ lớn tuổi, nổi tiếng là một người khá kiểu cách, mặc dù ông cũng biết bà có người tình là một hầu tước. Tại sao Madame lại chọn ông là người đi với bà trong chuyến đi chơi này? Câu chuyện bà nói không đáng tin lắm. Và khi họ đang đi, Madame đề nghị ông nhìn ra ngoài cửa sổ giống như bà đang nhìn phong cảnh đang lướt qua. Ông phải nhướng người qua bà thì mới coi được, và khi làm như thế thì chiếc xe ngựa bị xóc lên. Madame chộp lấy bàn tay ông và ngã chúi vào hai cánh tay ông. Bà để yên như thế một hồi rồi nhanh chóng rụt lẹ ra. Sau một hồi im lặng lung túng, bà lên tiếng: “Có phải anh định đánh giá tôi về hành động vừa rồi phải không?”. Ông phản đối và nói là sự việc vừa rồi chỉ là một tai nạn và bảo đảm với bà rằng ông sẽ cư xử phải phép. Tuy nhiên, sự thật là khi mà bà ở trong vòng tay ông thì khiến ông nghĩ khác đi.
Hai người đến lâu đài. Người chồng đến gặp họ và người đàn ông trẻ bày tỏ lời ngưỡng mộ đến tòa lâu đài. Madame ngắt lời ông: “Cái anh thấy thì không là gì cả, tôi sẽ dẫn anh đến căn hộ của quý ông đây.” Ông chưa kịp hỏi bà thế là ý gì thì bà đã chuyển qua đề tài khác một cách mau mắn. Thật vậy, người chồng là một người chán ngắt, nhưng sau bữa ăn tối ông đã cáo lỗi. Giờ chỉ còn lại Madame và người đàn ông trẻ. Madame mời ông đi dạo trong vườn với bà; đó là một buổi tối quá đẹp trời, và trong lúc hai người đi dạo bà đã dúi tay mình vào người đàn ông. Bà nói rằng bà không hề lo ngại ông ta sẽ lợi dụng bởi vì bà biết là ông và người bạn tốt của bà (nữ bá tước) quyến luyến nhau ra sao rồi. Cả hai người nói về những chuyện khác và rồi bà quay trở lại đề tài người yêu của ông: “Cô ấy đang làm cho anh hạnh phúc đúng không? Ồi, em sợ ngược lại cơ, và điều này làm em lo âu… anh có thường xuyên là nạn nhân của tính khí bất thường lạ lùng của cô ta không?” Người đàn ông ngạc nhiên khi Madame bắt đầu nói về nữ bá tước theo cái kiểu là bá tước không trung thành với ông (điều mà ông đã nghi ngờ). Madame thở dài, bà hối tiếc khi nói ra những điều như thế về bạn mình, và yêu cầu ông tha thứ cho bà. Rồi, như thể một ý nghĩ mới chợt nảy ra trong bà, bà đề cập đến một ngôi nhà kế bên, một nơi vui thú tràn đầy những ký ức vui vẻ. Nhưng thật là xấu hổ vì nơi đó đã bị khóa lại và không có chìa khóa. Mặc dù vậy họ vẫn tìm được cách đi vào ngôi nhà đó, cánh cửa để mở ra. Bên trong nhà tối thui, nhưng người đàn ông trẻ có thể cảm nhận được đây là một nơi dành cho hẹn hò. Hai người bước vào và thả người ngồi xuống chiếc ghế bành. Và ông chưa kịp hiểu điều gì tác động đến mình thì ông đã vòng tay ôm lấy bà. Madame có vẻ như muốn đẩy ông ra nhưng rồi bất lực. Cuồi cùng bà cũng nhận thức được: Họ phải quay về lâu đài thôi. Ông ta đã đi quá xa rồi? ông ta phải tự kiềm chế bản thân.
Khi hai người tản bộ đi về lâu đài, Madame nói: “Chúng ta đã trải qua một đêm tuyệt vời.” Phải chăng bà đang muốn ám chỉ tới chuyện đã xảy ra ở trong ngôi nhà đó? Bà tiếp tục: “Thậm chí còn có một căn phòng quyến rũ ở trong lâu đài, nhưng em không thể chỉ cho anh coi bất cứ thứ gì được.” Bà đã đề cập đến căn phòng này (căn hộ của quý ông) mấy lần trước đó rồi; ông chẳng thể nào tưởng tượng nổi có điều gì thú vị về căn phòng đó, nhưng đến lúc này thì ông lại tha thiết muốn coi căn phòng và khăng khăng đòi bà chỉ đi. Hai mắt mở lớn bà trả lời: “Nếu anh hứa anh sẽ ngoan.” Bà dẫn ông đi xuyên qua bóng tối vào căn phòng, ông thích thú vì căn phòng có một lô những điều thoải mái: Trên bốn bức tường có gắn nhiều gương, những bức tranh vẽ như thật gợi lên một khu rừng, thậm chí là một hang động nhân tạo tăm tối và một bức tượng thần Eros đội vòng hoa. Người đàn ông trẻ bị tâm trạng của nơi đây áp đảo nên đã nhanh chóng lấy lại được trạng thái lúc bắt đầu trong ngôi nhà, và ông không còn nhớ gì về giờ giấc nữa nếu không có một người đày tớ ù chạy vào báo cho họ biết là bên ngoài sắp lên đèn – Quý ông sẽ sớm có mặt.
Cả hai nhanh chóng rời nhau ra. Sau ngày hôm đó, khi người đàn ông trẻ chuẩn bị rời khỏi thì bà chủ nhà nói với ông: “Tạm biệt Ngài; tôi nợ ngài quá nhiều sự thoải mái nhưng ta đã trả cho Ngài bằng một giấc mộng đẹp. Giờ đây tình yêu của Ngài triệu ngài quay về… đừng tạo cho Nữ bá tước có lý do để cãi vã với tôi.” Trên đường quay trở về ông nhớ lại những điều vừa xảy ra mà ông không thể nào đoán được ý nghĩa. Ông mơ hồ cảm nhận hình như ông đang bị lợi dụng, nhưng những sự thích thú mà ông nhớ lại đã đè bẹp những nghị ngờ của ông.
Giải thích: Madame de T – là một nhân vật trong truyện ngắn tự do phong lạc thế kỷ 18 “Không ngày mai” của tác giả Vivant Denon. Người đàn ông trẻ là người tường thuật lại câu chuyện. Mặc dù là một tiểu thuyết, nhưng những kỹ năng của Madame được dựa trên những sự phóng đãng nổi tiếng của thời đại đó, những bậc thầy về trò chơi quyến rũ. Và những vũ khí nguy hiểm nhất của họ là những luồn lách bóng gió – những phương tiện mà Madame đã tung bùa chú lên người đàn ông trẻ, khiến ông dường như là kẻ đi xâm lược, cho bà một đêm vui vẻ như bà ao ước và bảo vệ danh tiếng vô tội của bà, tất cả chỉ là một cú nháng. Sau cùng, chính ông là người khởi đầu sự tiếp xúc thân thể hay vẻ như thế. Sự thật thì Madame mới là người nắm quyền kiểm soát, bà gieo một cách chính xác những ý kiến vào trong đầu ông như bà mong muốn. Ví dụ như sự va chạm thân thể lúc đầu ở trong toa xe ngựa đó, bà đã tự tạo ra bằng cách mời gọi ông đến gần hơn: Sau này bà lại khiển trách ông vì quá tiến tới, nhưng điều lởn vởn trong trí óc ông chính là khoảnh khắc đầy kích đông đó. Về chuyện bà nói đến nữ bá tước đã làm cho ông bối rối và thấy có tội; nhưng rồi bà lại gợi ý rằng người yêu của ông không trung thành, gieo vào đầu ông một hạt giống mới: Sự giận dữ, và sự ao ước trả thù. Và sau đó bà lại yêu cầu ông quên đi và tha thứ cho những gì bà đã nói, một chiến lược bóng gió: “Em đang yêu cầu ông quên đi chuyện em đã nói mà em biết là ông không thể nào quên được, ý nghĩ đó sẽ mãi ở trong đầu ông.” Một vài lần bà đề cập đến đến căn phòng ở trong tòa lâu đài, hẳn nhiên là ông ta khăng khăng muốn đi đến đó. Bà nói đến buổi tối đó với một vẻ nhập nhằng. Thậm chí những lời nói như: “Nếu anh hứa là anh sẽ ngoan” có thể được hiểu theo nhiều lối. Trong đầu và trái tim của người đàn ông trẻ bừng lên tất cả mọi cảm giác – bất đồng, bối rối, ao ước – mà bà đã gián tiếp truyền vào trong ông.
Đặc biệt là trong những giai đoạn đầu của một sự quyến rũ, hãy học cách làm cho mọi thứ đúng như bạn nói và làm kiểu bóng gió. Nghi ngờ vu vơ bóng gió với một lời bình luận đó đây về những người khác trong cuộc sống của nạn nhân, làm cho nạn nhân cảm thấy mềm yếu. Những tiếp xúc về thân thể nhẹ nhàng ám chỉ vu vơ đến ham muốn, cũng như là cái lướt nhìn thoáng qua nhưng đáng để nhớ hay là một giọng nói ấm áp bất chợt, cả hai đều dành cho những khoảnh khắc cực nhanh nhất. Một lời nhận xét tình cờ điều gì đó về nạn nhân khiến bạn thích, nhưng hãy giữ nó thiên tư, những lời nói của bạn bộc lộ điều có thể, tạo ra một sự nghi ngờ. Bạn đang gieo những hạt giống mà sẽ mọc rễ trong nhiều tuần tới. Khi bạn không có mặt ở đó thì những mục tiêu của bạn sẽ mơ tưởng đến những ý kiến mà bạn gợi lên, và chiêm nghiệm về những điều ngờ vực. Họ đang từ từ bị dẫn lối vào lưới của bạn mà không ý thức là bạn đang nắm quyền kiểm soát. Làm sao họ có thể kháng cự hay trở nên phòng vệ nếu họ thậm chí không thể thấy được chuyện gì đang xảy ra cơ chứ?
Điều phân biệt một sự khêu gợi với những loại gây ảnh hưởng thuộc về siêu nhiên (như một mệnh lệnh hay việc cho một thông tin hay lời hướng dẫn)đó là, xét trong trường hợp là một sự khêu gợi, một ý kiến được khơi gợi lên trong não của một người khác mà không được kiểm chứng có liên quan đến nguồn gốc của ý kiến đó nhưng lại được chấp nhận như thể sự khêu gợi đó phát sinh tự do trong đầu óc người đó.
Sigmund Freud
Bí quyết quyến rũ
Bạn không thể đi qua hết cuộc đời của mình mà không bằng cách này thì cũng bằng cách khác cố gắng thuyết phục được người khác. Hãy chọn con đường trực tiếp là nói một cách chính xác điều bạn muốn, và sự chân thật của bạn có lẽ sẽ làm bạn thấy tốt nhưng chẳng đưa bạn đến đâu hết. Con người có những ý kiến của riêng họ mà được đóng cứng lại bởi những thói quen; những lời nói của bạn đi vào tâm trí họ, cạnh tranh với hàng ngàn những quan điểm có nhận thức trước, đã có sẵn rồi và sẽ chẳng dẫn đến đâu. Ngoài ra, con người thể hiện sự tức giận khi thấy bạn cố gắng thuyết phục họ, làm như thể tự họ không có khả năng quyết định, như thể bạn biết nhiều hơn. Thay vì vậy, hãy suy nghĩ đến sức mạnh của sự luồn lách bóng gió và sự khêu gợi. Nó đòi hỏi chút kiên nhẫn và nghệ thuật, mà kết quả thì có đáng giá hơn rất nhiều.
Cái cách mà những lời bóng gió thê hiện thì đơn giản thôi: Hãy ngụy trang thành một lời nhận xét hay cuộc gặp gỡ thông thường, và thả ra lời gợi ý. Nó về vấn đề tình cảm – một sự thoải mái mà chưa có được, sự thiếu thốn điều khích động trong cuộc sống của một người. Lời gợi ý được nhận thấy trong tâm trí của mục tiêu, một vết đâm huyền bí vào chỗ không an toàn của anh (cô) ta; nguồn gốc vết đâm thì mau chóng chìm vào quên lãng. Vết đâm quá huyền bí đến nỗi không thể nhớ vào lúc đó, và sau này, khi mà vết đâm đó mọc rễ và phát triển lên thì nó dường như đã hiện rõ một cách tự nhiên từ tâm trí của mục tiêu như thể nó đã ở đó rồi. Sự luồn lách bóng gió để cho bạn đi qua sự kháng cự tự nhiên của con người, bởi vì con người có vẻ chỉ lắng nghe điều bắt nguồn từ họ. Nó có một ngôn ngữ riêng của nó, giao tiếp một cách trực tiếp với sự vô tiềm thức. Không có một người đi quyến rũ nào, không một người thuyết phục nào có thể hy vọng thành công mà không cần thành thạo ngôn ngữ và nghệ thuật của lời nói bóng gió.
Một người đàn ông lạ mặt đã từng đến cung điện của Louis XV. Không một ai biết bất cứ điều gì về ông ta, và giọng nói và tuổi tác cũng không rõ. Ông ta tự xưng mình là Bá tước Saint-Germain. Dĩ nhiên là ông ta giàu có; tất cả mọi loại đá quý và kim cương tỏa sáng long lánh trên áo ông, trên hai tay áo, trên giày và những ngón tay của ông. Ông ta có thể chơi piano đến độ tuyệt vời, có thể vẽ tranh cực đẹp. Tuy nhiên điều thu hút nhất ở ông chính là cách nói chuyện.
Sự thật thì ông bá tước chính là tên trùm bịp bợm của thế kỷ 18 – một người thành thạo về nghệ thuật bóng gió. Khi ông nói, lời nói đây đó luồn ra, một sự ám chỉ bóng gió mơ hồ đến hòn đá phù thủy, mà có thể biến kim loại thành vàng hay là một liều thuốc Trường sinh. Ông ta không hề nói rằng ông ta sở hữu những thứ này, nhưng ông ta biến bạn thành người đồng hành với quyền lực của ông ta. Ông ta mà đơn giản nói lên điều đó sẽ không có ai tin ông ta và mọi người sẽ ngoảnh mặt với ông. Ông bá tước có thể ám chỉ tới một người đàn ông đã chết 40 năm trước đó như thể chính ông ta biết người đó; nếu đúng là như vậy thì ông bá tước ở tuổi 80, mặc dù ông chỉ trông khoảng tuổi 40 mà thôi. Ông đề cập về liều thuốc Trường sinh… ông quá trẻ…
Điều chốt yếu trong lời nói của bá tước là sự mơ hồ. Ông ta luôn luôn buông thả những lời gợi ý vào trong một cuộc nói chuyện trực diện, duyên dáng đưa ra những nhận xét theo một giai điệu du dương. Chỉ một lát sau là mọi người sẽ phản chiếu những gì ông ta đã nói. Hồi sau, mọi người bắt đầu đến với ông, yêu cầu về hòn đá phù thủy và liều thuốc Trường sinh, mà không hề nhận ra rằng chính ông ta là người đã gieo những ý tưởng đó vào trong đầu óc họ. Hãy nhớ rằng: Để gieo một ý tưởng quyến rũ bạn bắt buộc phải hòa nhập vào trí tưởng tượng của họ, sự mơ mộng của họ, những khao khát thầm kín nhất của họ. Cái làm cho sự việc vận động đều là khơi gợi lên những chuyện mà con người muốn nghe – khả năng giàu có, sức khỏe, khoái lạc, sự mạo hiểm. Cuối cùng, những điều tốt đẹp này lại hóa ra lại chính xác là thứ mà bạn có vẻ như muốn ban tặng cho họ. Họ sẽ đến bên bạn như thể chính họ mà không ý thức rằng bạn đang gây bóng gió ý tưởng đó vào trong đầu họ.
Năm 1807, Napoleon Bonaparte đã quyết định đây là thời điểm quan trọng để ông kéo Vua Nga, Alexander I về phe ông. Napoleon muốn hai điều từ vị vua Nga này: Một hiệp ước hòa bình mà họ đã đồng ý chia nhỏ Châu Âu và Trung Đông; và một liên minh về hôn nhân, trong đó Napoleon sẽ ly dị vợ ông, bà Josephine mà lấy người trong hoàng gia của vua Nga. Thay vì trực tiếp đồng ý những điều khoản này, vua Napoleon đã quyết định quyến rũ vua nước Nga. Napoleon dùng đến những cuộc gặp gỡ xã hội lịch thiệp và những cuộc nói chuyện thân mật như về những chuyện chiến trường, ông ta đi đến hành động. Napoleon rõ ràng buột miệng để lộ ra rằng Josephine không thể sanh con, mà nhanh chóng thay đồi đề tài. Một nhận xét đó đây ra vẻ đề nghị một sự gắn kết số phận giữa nước Pháp và nước Nga. Ngay trước lúc ông sắp rời khỏi tối hôm đó, ông nói đến chuyện ông mong ước có những đứa con, thở dài buồn bã, rồi cáo lui về phòng ngủ, để lại cho vị vua với những ý nghĩ đó. Napoleon hộ tống vị vua Nga đến một vở kịch nói về đề tài sự huy hoàng, sự vinh danh và đế chế; bấy giờ, trong những câu chuyện sau đó, Napoleon ngụy trang cho những lời lẽ bóng gió của ông dưới vỏ bọc là bàn luận về vở kịch. Trong vài tuần, vị vua nga nói với các bộ trưởng của mình về một sự liên minh hôn nhân và một hiệp ước với nước Pháp như thể chúng là những ý kiến của chính ông.
Lỡ miệng nói ra những lời nhận xét không có chủ ý, thu hút những sự tham khảo, câu nói mà bạn nhanh chóng phải xin lỗi – tất cả những điều này có một quyền lực bóng gió mạnh mẽ. Chúng luồn lách dưới da con người như một độc dược, chấp nhận cuộc sống của chính họ. Chìa khóa thành công với những lời nói bóng gió của bạn là tạo ra chúng khi mà những mục tiêu của bạn đang xả hơi hay đang phân tâm, để mà họ không nhận thức được cái đang diễn ra.Những lời nói đùa lịch sự thường là lời mở đầu hoàn hảo; con người sẽ nghĩ họ sẽ nói gì tiếp theo đây, hoặc là họ sẽ tiếp thu thành những ý nghĩ của chính họ.
Một trong những chiến dịch bầu cử đầu tiên, John F.Kennedy đọc trước một nhóm những người lính cựu binh. Những chiến tích dũng cảm của Kennedy trong suốt thế chiến thứ hai – sự kiện PT_109 đã làm ông trở thành người anh hùng chiến tranh – được tất cả mọi người biết đến; nhưng trong bài diễn văn, ông lại nói đến một người đàn ông khác trên thuyền mà chưa bao giờ đề cập đến chính bản thân ông. Tuy nhiên, Kennedy hiểu là những việc ông đã làm thì trong đầu mọi người đã biết bởi vì thực tế là ông đã đặt sẵn ở trong đầu họ rồi. Sự im lặng của Kennedy trong đề tài đã không chỉ làm cho mọi người tự nghĩ đến mà còn làm cho ông trở nên nhún nhường và khiêm tốn, những đức tính đi đôi với chủ nghĩa anh hùng. Trong nghệ thuật quyến rũ, giống như cô gái điếm người Pháp, Ninon de l’Enclos, khuyên là tốt hơn là đừng nói về tình yêu của bạn dành cho một người. Hãy để cho mục tiêu của bạn tự đọc nó. Sự im lặng của bạn trong đề tài sẽ là một quyền năng bóng gió hơn là bạn trực tiếp diễn tả nó ra.
Không chỉ có lời nói phải bóng gió mà cần chú ý đến cử chỉ và cái nhìn. Thuật ngữ yêu thích của Madame Recamier chính là giữ cho những lời nói của bà thật đơn giản và ánh nhìn của bà thiệt hấp dẫn. Mạch chảy của câu chuyện sẽ ngăn cho cánh đàn ông suy nghĩ quá sâu sa về những cái nhìn thi thoảng mới có, mà họ còn bị những ánh mắt đó ám ảnh. Lord Byron có ánh nhìn cúi thấp xuống nổi tiếng: Trong khi mọi người đang thảo luận về đề tài không mấy thú vị nào đó, ông ta sẽ hạ đầu xuống, nhưng khi một phụ nữ trẻ (mục tiêu của ông) thấy ông đang liếc lên nhìn về phía bà thì đầu của ông sẽ nghiêng xuống. Đó là một cái nhìn dường như nguy hiểm, thử thách nhưng cũng lấp lửng; rất nhiều phụ nữ bị cái nhìn đó giăng bẫy. Khuôn mặt nói lên được ngôn ngữ của chính nó. Chúng ta đã quen với việc thử đọc những nét mặt của con người, thường là những dấu hiệu tốt để chỉ ra cảm xúc của họ hơn là điều họ nói, cái quá dễ để kiểm soát. Bởi vì con người luôn luôn đọc những cái nhìn, nên hãy sử dụng đến chúng để chuyển những dấu hiệu luồn lách bóng gió mà bạn chọn.
Cuối cùng, lý do mà những lời bóng gió hoạt động khá tốt không chỉ vì nó đi qua được sự phản kháng tự nhiên của con người. Mà nó còn là ngôn ngữ của sự khoái lạc. Có quá ít điều bí mật trên thế giới này; quá nhiều người nói một cách chính xác điều họ cảm nhận và họ muốn. Chúng ta khao khát điều gì đó khó hiểu, điều gì đó để nuồi dưỡng điều mơ mộng của ta. Bởi vì thiếu thốn việc đề xuất và sự nhập nhằng trong cuộc sống hằng ngày, một người đột nhiên dùng đến hai điều trên có vẻ như có điều gì đó lôi cuốn và tràn đầy hứa hẹn. Đó là một dạng trò chơi khêu gợi – vậy người này có ý định gì chăng? Anh (cô) ta muốn gì? Những lời gợi ý, những lúc đề xuất, và những luồn lách bóng gió tạo ra một bầu không khí quyến rũ, ra hiệu cho nạn nhân của họ là họ không còn liên quan đến những lề lối cũ của cuộc sống hằng ngày nữa mà họ đã bước vào một thế giới khác.
Biểu tượng
Hạt giống. Mảnh đất đã được chuẩn bị kỹ càng. Những hạt giống đã được gieo trước đó vài tháng. Khi những hạt giống đã ở dưới mặt đất thì không ai có thể biết được bàn tay ai gieo chúng xuống. Những hạt giống là một phần của đất. Bạn hãy ngụy trang những việc đi thao túng của mình bằng các trồng những hạt giống để chúng tự mọc rễ.
Điểm yếu
Sự nguy hiểm trong những lời lẽ bóng gió chính là khi bạn để lại những điều mơ hồ, mục tiêu của bạn có thể diễn giải sai lầm về chúng. Có những khoảnh khắc, đặc biệt là trong giai đoạn sau trở đi trong việc đi quyến rũ, khi mà thuận lợi nhất để bạn truyền đạt ý kiến của bạn một cách trực tiếp, nhất là lúc bạn biết mục tiêu của bạn sẽ chào đón ý kiến đó. Casanova thường sử dụng lối đó. Khi mà ông có thể cảm nhận một người đàn bà khao khát ông, và cần một chút sự chuẩn bị, thì ông sẽ dùng một lời nhận xét trực tiếp, thân thiện tiến thẳng vào trong đầu của người đàn bà đó giống như một viên thuốc và khiến cho bà rơi vào bùa chú của ông ta. Khi nhà văn Gabriele D’Annunzio gặp một người phụ nữ mà ông thèm muốn, ông ta hiếm khi nào chần chừ. Những lời lẽ tâng bốc từ miệng ông và từ ngòi bút của ông tuôn chảy ra. Ông ta sẽ dùng sự “thân thiện” của ông mà chinh phục (ông có thể giả bộ là thân thiện và đó chỉ là một mánh khóe trong số những mánh khóe khác mà thôi). Tuy nhiên điều này chỉ công hiệu khi bạn cảm nhận mục tiêu đó dễ dàng là của bạn. Nếu không, những sự phòng thủ, nghi ngờ mà bạn dựng nên bằng cuộc tấn công trực diện sẽ làm cho việc đi quyến rũ của bạn không thể thực hiện được. Khi bị nghi ngờ thì phương thức gián tiếp là một chiêu tốt hơn nhiều.
Khi chúng tôi chuẩn bị bước vào phòng, cô ta chặn tôi lại và nói một cách nghiêm trang: “Hãy nhớ rằng anh có bổn phận không bao giờ được nhìn, thậm chí không bao giờ được nghi ngờ nơi thiêng liêng mà anh sắp bước vào…”… tất cả những điều này giống như là một buổi lễ khai nạp. Cô dắt tay tôi đi qua một hành lang nhỏ tối om. Trái tim tôi đập thình thịch như thể tôi là một người cải đạo trẻ tuổi được đem kiểm tra trước khi lễ chúc mừng của những điều bí mật lớn lao… cô ta dừng lại và nói: “Nhưng nữ bá tước của anh..” tôi sắp sửa trả lời thì cánh cửa mở ra; câu trả lời của tôi đã bị sự ngưỡng mộ ngắt đoạn. Tôi ngạc nhiên, vui mùng, tôi không còn biết là tôi đã trở nên cái gì nữa, và tôi bắt đầu tin vào ma thuật với lòng trung thành… Sự thật, tôi thấy bản thân mình nhốt trong những tấm gương to lớn, mà những hình ảnh trong những tấm gương đó được tô vẽ quá nghệ thuật nên chúng đã tạo ra được ảo ảnh của tất cả các đồ vật khác mà chúng tượng trưng.
(Vivant Denon, “không ngày mai”)
Cách đây mấy năm, trong thành phố của chúng tôi, nơi mà sự bịp bợm và xảo quyệt phát triển phồn thịnh hơn tình yêu hay lòng trung thành, có một người phụ nữ cao quý với một vẻ đẹp quyến rũ và một gia tộc không chê vào đâu được, bà được khả năng thiên phú tự nhiên với một tính khí ngạo mạn và một sự hiểu biết sắc sảo mà có thể tìm thấy được ở bất cứ người phụ nữ nào cùng thời với bà… Người đàn bà này, được sinh ra trong một dòng dõi lịch thiệp, và thấy mình bị gả cho một nhà làm rèm len,một người ngẫu nhiên giàu lên, ông ta không thể tóm được sự khinh khỉnh trong tim bà. Bởi vì bà có một ý kiến chắc như đinh đóng cột là không có người đàn ông nào ở điều kiện thấp, dù giàu có, mà xứng đáng có một người vợ cao quý. Và khi phát hiện rằng tất cả khả năng của ông là có thể phân biệt vải len và vải bong (dù tài sản ông kếch sù), ông giám sát việc thành lập của một nhà máy dệt, hay ông tranh luận những công dụng của một loại sợi đặc biệt với một phụ nữ xe sợi thì bà vẫn kiên quyết rằng đến mức mà chuyện này vẫn nằm trong quyền lực của bà thì bà sẽ không làm gì với sự vuốt ve thú tính của ông. Hơn nữa, bà còn quyết định tìm kiếm sự khoái lạc ở nơi khác, tìm một người bạn có vẻ xứng đáng với tình yêu của bà. Và sự việc đã đến, bà yêu say đắm một người đàn ông rất hội đủ những tiêu chí của bà ở tuổi ba mươi mấy. Bất cứ khi nào một ngày trôi qua mà cô không để mắt đến người đàn ông đấy là lòng cô bất an trong suốt đêm hôm sau. Tuy nhiên, quý ông đó lại không một chút mảy may nghi ngờ sự việc này, và không hề để ý đến bà. Về phần bà, bà rất thận trọng, bà sẽ không mạo hiểm để tuyên bố tình yêu mình ra bằng cách phái một tên đầy tớ đi hay viết một bức thư cho ông vì bà sợ những mối nguy hiểm bị theo dõi. Tuy nhiên bà nhận thấy ông ta rất thân với một linh mục nào đó mập mạp, mọi rợ, cá nhân vậy mà lại được xem như là linh mục nổi trội xét theo cách sống thánh thiện của ông ta. Bà ta đã tính toán và nhận thấy người bạn này sẽ là một người trung gian lý tưởng cho bà và người đàn ông bà yêu. Và do đó, sau khi phản chiếu lại chiến lược bà chấp nhận, bà đến thăm nhà thờ nơi có thể tìm thấy vị linh mục đó, vào một giờ thích hợp trong ngày, và bà đã tìm thấy ông cha và hỏi ông là có thể giải tội cho bà được không. Vì vị linh mục nhìn liếc qua thấy đây là một quý bà thượng lưu nên đã vui mừng nghe bà xưng tội, và khi bà xưng gần xong, bà tiếp tục: “Thưa Cha, con sẽ giải thích ngay bây giờ cho Cha, có một vấn đề mà con buộc phải tìm đến lời khuyên và sự trợ giúp của Cha. Con đã xưng tên con cho Cha rồi, con cảm thấy chắc chắn là Cha sẽ biết về gia đình và chồng của con. Chồng con yêu con hơn là cuộc sống này, và bởi vì anh giàu kếch sù nên anh chưa bao giờ gặp một chút xíu khó khăn hay chần chừ nào trong việc cung phụng cho con bất cứ một món đồ nào mà con lộ ra là con mong muốn. Và vì thế mà tình yêu của con dành cho ảnh khá vô tận, và nếu như những ý nghĩ đơn thuần của con đi ngược lại với những mong ước và danh dự của ảnh thì con đáng bị lửa hỏa ngục thiêu đốt hơn là môt người phụ nữ quỷ quyệt nhất từng sống trên đời. “Bây giờ lại có một người với vẻ bề ngoài đáng tôn kính, người mà trừ phi con nhầm lẫ thì hình như đó là một người quen thân cận của cha. Con thật sự không thể nói ra tên người ấy, chỉ biết là anh ta cao, đẹp trai, quần áo anh ta màu nâu và gọn gàng lịch thiệp, và có thể bởi vì anh ta không nhận thức được bản chất kiên quyết của con nên anh ta có vẻ như tiến hành vây hãm con. Anh ta xuất hiện vào bất cứ khi nào mà con đang nhìn ra ngoài cửa sổ hay con đứng ở cửa trước hay khi con rời khỏi nhà. Mà bây giờ con rất ngạc nhiên khi không thấy anh ta có mặt ở đây. Khỏi phải nói là con đã tức giận về tất cả chuyện này như thế nào rồi tự vì kiểu hành động của anh ta thường làm cho một người đàn bà chân thật một tai tiếng xấu, dù cho cô ta vô tội. “…Cho nên, vì tình yêu của Đức Chúa, con khẩn nài Cha hãy nói chuyện một cách nghiêm khắc với anh ta và thuyết phục anh ta cố kiềm chế những hành động quấy rối này. Có rất nhiều phụ nữ khác chắc chắn thấy điều này là khôi hài và họ sẽ hưởng thụ bị anh ta nhìn chằm chằm và theo dõi, nhưng bản thân con không thích khuynh hướng này và con thấy hành vi của anh ta không thể nào chấp nhận được.” và khi đã đến đoạn kết của câu chuyện, người đàn bà đó cúi đầu chào như thể bà sắp òa ra khóc vậy. Đức Cha này đa ngay lập tức nhận ra người đàn ông bà ta đang ám chỉ đên là ai, và Cha đã ấm áp khuyên bà hãy làm trong sạch tâm trí lại… Cha hứa sẽ làm hết cách cần thiết để bảo đảm rằng người đó thôi quấy rầy bà… Một thời gian ngắn sau, người đàn ông bị nghi vấn đến thăm vị linh mục, và sau khi cả hai người nói chuyện với nhau được một lát về những đề tài chung chung, vị linh mục kéo ông ta về một phía và trách anh ta theo kiểu cha con vì tội liếc mắt đa tình, theo như người đàn bà đó cho cha hiểu. Quá bất ngờ, người đàn ông đó ngạc nhiên bởi vì ông ta chưa bao giờ nhìn người đàn bà đó nhiều như thế và rất hiếm khi ông đi ngang qua nhà bà…Qúy ông này có nhận thức nhiều hơn vị linh mục, ông không quá chậm hiểu để đánh giá sự thông minh của người đàn bà này và hứa là sẽ không làm phiền bà ta nữa. Thế nhưng sau khi rời khỏi nhà Cha thì ông ta đi về phía ngôi nhà của người đàn bà đó. Bà ta vẫn còn tiếp tục ngồi đọc kinh tại khung cửa sổ bé xíu để mà bà có thể thấy ông ta nếu như ông ta có tình cờ đi ngang qua… Và từ ngày đó trở đi, người đàn ông thận trọng tiến tới nhanh và truyền tải sự ấn tượng mà ông ta đã tham gia vào trong toàn bộ công việc, ông ta trở thành một vị khách thường xuyên của người hàng xóm.
(The Decameron, Giovani Boccaccio, G.H. McWilliam biên dịch) Những cái liếc mắt chính là khẩu đại bác nặng của việc tán tỉnh: Mọi thứ có thể được truyền đạt trong một ánh nhìn, tuy ánh nhìn đó cũng có thể bị từ chối bởi vì nó không thể được diễn tả từng lời một.
(STENDHAL, trích dẫn trong Richard Daveport-Hines,Vice: Tập tiểu luận)
Làm con mồi cảm thấy bất mãn và cần được bạn chú ý là điều thiết yếu, nhưng nếu quá lộ liễu họ sẽ nhìn thấu bạn và nảy sinh tâm lí phòng vệ. Tuy nhiên không ai phòng vệ sự tác động – nghệ thuật gieo ý nghĩ vào đầu óc người khác bằng những gợi ý khó hiểu mà về sau sẽ bén rễ trong suy nghĩ của họ, thậm chí làm họ tưởng như đó là ý nghĩ của chính mình. Tác động là một cách thượng thặng để gây ảnh hưởng đối với người khác. Hãy sử dụng ngôn ngữ ngầm – những khẳng định hùng hồn ẩn phía sau hành động thu mình lại, những nhận xét nước đôi, những câu nói sáo rỗng kết hợp với những cái liếc mắt làm mê đắm lòng người – đi vào tiềm thức con mồi để truyền tải ý kiến của bạn. Hãy làm mọi việc bằng cách gợi ý.
Ham muốn bóng gió
Một tối của thập niên 1770, một người đàn ông trẻ đến Nhà hát Paris để gặp người yêu của mình là một nữ bá tước. Hai người đang gây chiến và ông ta rất lo lắng để gặp lại bà. Nữ bá tước vẫn chưa đến chỗ ngồi của bà, nhưng ở chỗ ngồi kế bên, một trong những người bạn của nữ bá tước, Madame de T_, đã gọi người đàn ông trẻ đến chỗ bà ngồi. Madame de T_ nói rằng họ gặp nhau vào tối nay thiệt là một điều may mắn, và ông phải để cho bà làm bạn trên chuyến đi. Người đàn ông trẻ này mong mỏi gặp người yêu của mình, nhưng Madame rất duyên dáng và khăng khăng nên ông đã đồng ý đi với bà. Trước khi mà ông có thể hỏi tại sao và đi đâu thì Madame đã nhanh chóng hộ tống ông ra xe ngựa của bà ở bên ngoài. Rồi sau đó chiếc xe tăng tốc đi.
Bấy giờ, người đàn ông trẻ mới hỏi bà chủ nhà của ông nói cho ông biết là bà đang đưa ông đi đâu. Lúc đầu, bà chỉ cười, nhưng sau cùng bà nói với ông là đến lâu đài của chồng bà. Hai vợ chổng bà đã bất hòa với nhau nhưng đã quyết định hòa giải rồi. Tuy nhiên, chồng của Madame là một người chán ngắt, và bà cảm thấy một người đàn ông trẻ trung quyến rũ như ông sẽ làm cho mọi chuyện vui lên. Người đàn ông trẻ rất ư là tò mò:Madame là một phụ nữ lớn tuổi, nổi tiếng là một người khá kiểu cách, mặc dù ông cũng biết bà có người tình là một hầu tước. Tại sao Madame lại chọn ông là người đi với bà trong chuyến đi chơi này? Câu chuyện bà nói không đáng tin lắm. Và khi họ đang đi, Madame đề nghị ông nhìn ra ngoài cửa sổ giống như bà đang nhìn phong cảnh đang lướt qua. Ông phải nhướng người qua bà thì mới coi được, và khi làm như thế thì chiếc xe ngựa bị xóc lên. Madame chộp lấy bàn tay ông và ngã chúi vào hai cánh tay ông. Bà để yên như thế một hồi rồi nhanh chóng rụt lẹ ra. Sau một hồi im lặng lung túng, bà lên tiếng: “Có phải anh định đánh giá tôi về hành động vừa rồi phải không?”. Ông phản đối và nói là sự việc vừa rồi chỉ là một tai nạn và bảo đảm với bà rằng ông sẽ cư xử phải phép. Tuy nhiên, sự thật là khi mà bà ở trong vòng tay ông thì khiến ông nghĩ khác đi.
Hai người đến lâu đài. Người chồng đến gặp họ và người đàn ông trẻ bày tỏ lời ngưỡng mộ đến tòa lâu đài. Madame ngắt lời ông: “Cái anh thấy thì không là gì cả, tôi sẽ dẫn anh đến căn hộ của quý ông đây.” Ông chưa kịp hỏi bà thế là ý gì thì bà đã chuyển qua đề tài khác một cách mau mắn. Thật vậy, người chồng là một người chán ngắt, nhưng sau bữa ăn tối ông đã cáo lỗi. Giờ chỉ còn lại Madame và người đàn ông trẻ. Madame mời ông đi dạo trong vườn với bà; đó là một buổi tối quá đẹp trời, và trong lúc hai người đi dạo bà đã dúi tay mình vào người đàn ông. Bà nói rằng bà không hề lo ngại ông ta sẽ lợi dụng bởi vì bà biết là ông và người bạn tốt của bà (nữ bá tước) quyến luyến nhau ra sao rồi. Cả hai người nói về những chuyện khác và rồi bà quay trở lại đề tài người yêu của ông: “Cô ấy đang làm cho anh hạnh phúc đúng không? Ồi, em sợ ngược lại cơ, và điều này làm em lo âu… anh có thường xuyên là nạn nhân của tính khí bất thường lạ lùng của cô ta không?” Người đàn ông ngạc nhiên khi Madame bắt đầu nói về nữ bá tước theo cái kiểu là bá tước không trung thành với ông (điều mà ông đã nghi ngờ). Madame thở dài, bà hối tiếc khi nói ra những điều như thế về bạn mình, và yêu cầu ông tha thứ cho bà. Rồi, như thể một ý nghĩ mới chợt nảy ra trong bà, bà đề cập đến một ngôi nhà kế bên, một nơi vui thú tràn đầy những ký ức vui vẻ. Nhưng thật là xấu hổ vì nơi đó đã bị khóa lại và không có chìa khóa. Mặc dù vậy họ vẫn tìm được cách đi vào ngôi nhà đó, cánh cửa để mở ra. Bên trong nhà tối thui, nhưng người đàn ông trẻ có thể cảm nhận được đây là một nơi dành cho hẹn hò. Hai người bước vào và thả người ngồi xuống chiếc ghế bành. Và ông chưa kịp hiểu điều gì tác động đến mình thì ông đã vòng tay ôm lấy bà. Madame có vẻ như muốn đẩy ông ra nhưng rồi bất lực. Cuồi cùng bà cũng nhận thức được: Họ phải quay về lâu đài thôi. Ông ta đã đi quá xa rồi? ông ta phải tự kiềm chế bản thân.
Khi hai người tản bộ đi về lâu đài, Madame nói: “Chúng ta đã trải qua một đêm tuyệt vời.” Phải chăng bà đang muốn ám chỉ tới chuyện đã xảy ra ở trong ngôi nhà đó? Bà tiếp tục: “Thậm chí còn có một căn phòng quyến rũ ở trong lâu đài, nhưng em không thể chỉ cho anh coi bất cứ thứ gì được.” Bà đã đề cập đến căn phòng này (căn hộ của quý ông) mấy lần trước đó rồi; ông chẳng thể nào tưởng tượng nổi có điều gì thú vị về căn phòng đó, nhưng đến lúc này thì ông lại tha thiết muốn coi căn phòng và khăng khăng đòi bà chỉ đi. Hai mắt mở lớn bà trả lời: “Nếu anh hứa anh sẽ ngoan.” Bà dẫn ông đi xuyên qua bóng tối vào căn phòng, ông thích thú vì căn phòng có một lô những điều thoải mái: Trên bốn bức tường có gắn nhiều gương, những bức tranh vẽ như thật gợi lên một khu rừng, thậm chí là một hang động nhân tạo tăm tối và một bức tượng thần Eros đội vòng hoa. Người đàn ông trẻ bị tâm trạng của nơi đây áp đảo nên đã nhanh chóng lấy lại được trạng thái lúc bắt đầu trong ngôi nhà, và ông không còn nhớ gì về giờ giấc nữa nếu không có một người đày tớ ù chạy vào báo cho họ biết là bên ngoài sắp lên đèn – Quý ông sẽ sớm có mặt.
Cả hai nhanh chóng rời nhau ra. Sau ngày hôm đó, khi người đàn ông trẻ chuẩn bị rời khỏi thì bà chủ nhà nói với ông: “Tạm biệt Ngài; tôi nợ ngài quá nhiều sự thoải mái nhưng ta đã trả cho Ngài bằng một giấc mộng đẹp. Giờ đây tình yêu của Ngài triệu ngài quay về… đừng tạo cho Nữ bá tước có lý do để cãi vã với tôi.” Trên đường quay trở về ông nhớ lại những điều vừa xảy ra mà ông không thể nào đoán được ý nghĩa. Ông mơ hồ cảm nhận hình như ông đang bị lợi dụng, nhưng những sự thích thú mà ông nhớ lại đã đè bẹp những nghị ngờ của ông.
Giải thích: Madame de T – là một nhân vật trong truyện ngắn tự do phong lạc thế kỷ 18 “Không ngày mai” của tác giả Vivant Denon. Người đàn ông trẻ là người tường thuật lại câu chuyện. Mặc dù là một tiểu thuyết, nhưng những kỹ năng của Madame được dựa trên những sự phóng đãng nổi tiếng của thời đại đó, những bậc thầy về trò chơi quyến rũ. Và những vũ khí nguy hiểm nhất của họ là những luồn lách bóng gió – những phương tiện mà Madame đã tung bùa chú lên người đàn ông trẻ, khiến ông dường như là kẻ đi xâm lược, cho bà một đêm vui vẻ như bà ao ước và bảo vệ danh tiếng vô tội của bà, tất cả chỉ là một cú nháng. Sau cùng, chính ông là người khởi đầu sự tiếp xúc thân thể hay vẻ như thế. Sự thật thì Madame mới là người nắm quyền kiểm soát, bà gieo một cách chính xác những ý kiến vào trong đầu ông như bà mong muốn. Ví dụ như sự va chạm thân thể lúc đầu ở trong toa xe ngựa đó, bà đã tự tạo ra bằng cách mời gọi ông đến gần hơn: Sau này bà lại khiển trách ông vì quá tiến tới, nhưng điều lởn vởn trong trí óc ông chính là khoảnh khắc đầy kích đông đó. Về chuyện bà nói đến nữ bá tước đã làm cho ông bối rối và thấy có tội; nhưng rồi bà lại gợi ý rằng người yêu của ông không trung thành, gieo vào đầu ông một hạt giống mới: Sự giận dữ, và sự ao ước trả thù. Và sau đó bà lại yêu cầu ông quên đi và tha thứ cho những gì bà đã nói, một chiến lược bóng gió: “Em đang yêu cầu ông quên đi chuyện em đã nói mà em biết là ông không thể nào quên được, ý nghĩ đó sẽ mãi ở trong đầu ông.” Một vài lần bà đề cập đến đến căn phòng ở trong tòa lâu đài, hẳn nhiên là ông ta khăng khăng muốn đi đến đó. Bà nói đến buổi tối đó với một vẻ nhập nhằng. Thậm chí những lời nói như: “Nếu anh hứa là anh sẽ ngoan” có thể được hiểu theo nhiều lối. Trong đầu và trái tim của người đàn ông trẻ bừng lên tất cả mọi cảm giác – bất đồng, bối rối, ao ước – mà bà đã gián tiếp truyền vào trong ông.
Đặc biệt là trong những giai đoạn đầu của một sự quyến rũ, hãy học cách làm cho mọi thứ đúng như bạn nói và làm kiểu bóng gió. Nghi ngờ vu vơ bóng gió với một lời bình luận đó đây về những người khác trong cuộc sống của nạn nhân, làm cho nạn nhân cảm thấy mềm yếu. Những tiếp xúc về thân thể nhẹ nhàng ám chỉ vu vơ đến ham muốn, cũng như là cái lướt nhìn thoáng qua nhưng đáng để nhớ hay là một giọng nói ấm áp bất chợt, cả hai đều dành cho những khoảnh khắc cực nhanh nhất. Một lời nhận xét tình cờ điều gì đó về nạn nhân khiến bạn thích, nhưng hãy giữ nó thiên tư, những lời nói của bạn bộc lộ điều có thể, tạo ra một sự nghi ngờ. Bạn đang gieo những hạt giống mà sẽ mọc rễ trong nhiều tuần tới. Khi bạn không có mặt ở đó thì những mục tiêu của bạn sẽ mơ tưởng đến những ý kiến mà bạn gợi lên, và chiêm nghiệm về những điều ngờ vực. Họ đang từ từ bị dẫn lối vào lưới của bạn mà không ý thức là bạn đang nắm quyền kiểm soát. Làm sao họ có thể kháng cự hay trở nên phòng vệ nếu họ thậm chí không thể thấy được chuyện gì đang xảy ra cơ chứ?
Điều phân biệt một sự khêu gợi với những loại gây ảnh hưởng thuộc về siêu nhiên (như một mệnh lệnh hay việc cho một thông tin hay lời hướng dẫn)đó là, xét trong trường hợp là một sự khêu gợi, một ý kiến được khơi gợi lên trong não của một người khác mà không được kiểm chứng có liên quan đến nguồn gốc của ý kiến đó nhưng lại được chấp nhận như thể sự khêu gợi đó phát sinh tự do trong đầu óc người đó.
Sigmund Freud
Bí quyết quyến rũ
Bạn không thể đi qua hết cuộc đời của mình mà không bằng cách này thì cũng bằng cách khác cố gắng thuyết phục được người khác. Hãy chọn con đường trực tiếp là nói một cách chính xác điều bạn muốn, và sự chân thật của bạn có lẽ sẽ làm bạn thấy tốt nhưng chẳng đưa bạn đến đâu hết. Con người có những ý kiến của riêng họ mà được đóng cứng lại bởi những thói quen; những lời nói của bạn đi vào tâm trí họ, cạnh tranh với hàng ngàn những quan điểm có nhận thức trước, đã có sẵn rồi và sẽ chẳng dẫn đến đâu. Ngoài ra, con người thể hiện sự tức giận khi thấy bạn cố gắng thuyết phục họ, làm như thể tự họ không có khả năng quyết định, như thể bạn biết nhiều hơn. Thay vì vậy, hãy suy nghĩ đến sức mạnh của sự luồn lách bóng gió và sự khêu gợi. Nó đòi hỏi chút kiên nhẫn và nghệ thuật, mà kết quả thì có đáng giá hơn rất nhiều.
Cái cách mà những lời bóng gió thê hiện thì đơn giản thôi: Hãy ngụy trang thành một lời nhận xét hay cuộc gặp gỡ thông thường, và thả ra lời gợi ý. Nó về vấn đề tình cảm – một sự thoải mái mà chưa có được, sự thiếu thốn điều khích động trong cuộc sống của một người. Lời gợi ý được nhận thấy trong tâm trí của mục tiêu, một vết đâm huyền bí vào chỗ không an toàn của anh (cô) ta; nguồn gốc vết đâm thì mau chóng chìm vào quên lãng. Vết đâm quá huyền bí đến nỗi không thể nhớ vào lúc đó, và sau này, khi mà vết đâm đó mọc rễ và phát triển lên thì nó dường như đã hiện rõ một cách tự nhiên từ tâm trí của mục tiêu như thể nó đã ở đó rồi. Sự luồn lách bóng gió để cho bạn đi qua sự kháng cự tự nhiên của con người, bởi vì con người có vẻ chỉ lắng nghe điều bắt nguồn từ họ. Nó có một ngôn ngữ riêng của nó, giao tiếp một cách trực tiếp với sự vô tiềm thức. Không có một người đi quyến rũ nào, không một người thuyết phục nào có thể hy vọng thành công mà không cần thành thạo ngôn ngữ và nghệ thuật của lời nói bóng gió.
Một người đàn ông lạ mặt đã từng đến cung điện của Louis XV. Không một ai biết bất cứ điều gì về ông ta, và giọng nói và tuổi tác cũng không rõ. Ông ta tự xưng mình là Bá tước Saint-Germain. Dĩ nhiên là ông ta giàu có; tất cả mọi loại đá quý và kim cương tỏa sáng long lánh trên áo ông, trên hai tay áo, trên giày và những ngón tay của ông. Ông ta có thể chơi piano đến độ tuyệt vời, có thể vẽ tranh cực đẹp. Tuy nhiên điều thu hút nhất ở ông chính là cách nói chuyện.
Sự thật thì ông bá tước chính là tên trùm bịp bợm của thế kỷ 18 – một người thành thạo về nghệ thuật bóng gió. Khi ông nói, lời nói đây đó luồn ra, một sự ám chỉ bóng gió mơ hồ đến hòn đá phù thủy, mà có thể biến kim loại thành vàng hay là một liều thuốc Trường sinh. Ông ta không hề nói rằng ông ta sở hữu những thứ này, nhưng ông ta biến bạn thành người đồng hành với quyền lực của ông ta. Ông ta mà đơn giản nói lên điều đó sẽ không có ai tin ông ta và mọi người sẽ ngoảnh mặt với ông. Ông bá tước có thể ám chỉ tới một người đàn ông đã chết 40 năm trước đó như thể chính ông ta biết người đó; nếu đúng là như vậy thì ông bá tước ở tuổi 80, mặc dù ông chỉ trông khoảng tuổi 40 mà thôi. Ông đề cập về liều thuốc Trường sinh… ông quá trẻ…
Điều chốt yếu trong lời nói của bá tước là sự mơ hồ. Ông ta luôn luôn buông thả những lời gợi ý vào trong một cuộc nói chuyện trực diện, duyên dáng đưa ra những nhận xét theo một giai điệu du dương. Chỉ một lát sau là mọi người sẽ phản chiếu những gì ông ta đã nói. Hồi sau, mọi người bắt đầu đến với ông, yêu cầu về hòn đá phù thủy và liều thuốc Trường sinh, mà không hề nhận ra rằng chính ông ta là người đã gieo những ý tưởng đó vào trong đầu óc họ. Hãy nhớ rằng: Để gieo một ý tưởng quyến rũ bạn bắt buộc phải hòa nhập vào trí tưởng tượng của họ, sự mơ mộng của họ, những khao khát thầm kín nhất của họ. Cái làm cho sự việc vận động đều là khơi gợi lên những chuyện mà con người muốn nghe – khả năng giàu có, sức khỏe, khoái lạc, sự mạo hiểm. Cuối cùng, những điều tốt đẹp này lại hóa ra lại chính xác là thứ mà bạn có vẻ như muốn ban tặng cho họ. Họ sẽ đến bên bạn như thể chính họ mà không ý thức rằng bạn đang gây bóng gió ý tưởng đó vào trong đầu họ.
Năm 1807, Napoleon Bonaparte đã quyết định đây là thời điểm quan trọng để ông kéo Vua Nga, Alexander I về phe ông. Napoleon muốn hai điều từ vị vua Nga này: Một hiệp ước hòa bình mà họ đã đồng ý chia nhỏ Châu Âu và Trung Đông; và một liên minh về hôn nhân, trong đó Napoleon sẽ ly dị vợ ông, bà Josephine mà lấy người trong hoàng gia của vua Nga. Thay vì trực tiếp đồng ý những điều khoản này, vua Napoleon đã quyết định quyến rũ vua nước Nga. Napoleon dùng đến những cuộc gặp gỡ xã hội lịch thiệp và những cuộc nói chuyện thân mật như về những chuyện chiến trường, ông ta đi đến hành động. Napoleon rõ ràng buột miệng để lộ ra rằng Josephine không thể sanh con, mà nhanh chóng thay đồi đề tài. Một nhận xét đó đây ra vẻ đề nghị một sự gắn kết số phận giữa nước Pháp và nước Nga. Ngay trước lúc ông sắp rời khỏi tối hôm đó, ông nói đến chuyện ông mong ước có những đứa con, thở dài buồn bã, rồi cáo lui về phòng ngủ, để lại cho vị vua với những ý nghĩ đó. Napoleon hộ tống vị vua Nga đến một vở kịch nói về đề tài sự huy hoàng, sự vinh danh và đế chế; bấy giờ, trong những câu chuyện sau đó, Napoleon ngụy trang cho những lời lẽ bóng gió của ông dưới vỏ bọc là bàn luận về vở kịch. Trong vài tuần, vị vua nga nói với các bộ trưởng của mình về một sự liên minh hôn nhân và một hiệp ước với nước Pháp như thể chúng là những ý kiến của chính ông.
Lỡ miệng nói ra những lời nhận xét không có chủ ý, thu hút những sự tham khảo, câu nói mà bạn nhanh chóng phải xin lỗi – tất cả những điều này có một quyền lực bóng gió mạnh mẽ. Chúng luồn lách dưới da con người như một độc dược, chấp nhận cuộc sống của chính họ. Chìa khóa thành công với những lời nói bóng gió của bạn là tạo ra chúng khi mà những mục tiêu của bạn đang xả hơi hay đang phân tâm, để mà họ không nhận thức được cái đang diễn ra.Những lời nói đùa lịch sự thường là lời mở đầu hoàn hảo; con người sẽ nghĩ họ sẽ nói gì tiếp theo đây, hoặc là họ sẽ tiếp thu thành những ý nghĩ của chính họ.
Một trong những chiến dịch bầu cử đầu tiên, John F.Kennedy đọc trước một nhóm những người lính cựu binh. Những chiến tích dũng cảm của Kennedy trong suốt thế chiến thứ hai – sự kiện PT_109 đã làm ông trở thành người anh hùng chiến tranh – được tất cả mọi người biết đến; nhưng trong bài diễn văn, ông lại nói đến một người đàn ông khác trên thuyền mà chưa bao giờ đề cập đến chính bản thân ông. Tuy nhiên, Kennedy hiểu là những việc ông đã làm thì trong đầu mọi người đã biết bởi vì thực tế là ông đã đặt sẵn ở trong đầu họ rồi. Sự im lặng của Kennedy trong đề tài đã không chỉ làm cho mọi người tự nghĩ đến mà còn làm cho ông trở nên nhún nhường và khiêm tốn, những đức tính đi đôi với chủ nghĩa anh hùng. Trong nghệ thuật quyến rũ, giống như cô gái điếm người Pháp, Ninon de l’Enclos, khuyên là tốt hơn là đừng nói về tình yêu của bạn dành cho một người. Hãy để cho mục tiêu của bạn tự đọc nó. Sự im lặng của bạn trong đề tài sẽ là một quyền năng bóng gió hơn là bạn trực tiếp diễn tả nó ra.
Không chỉ có lời nói phải bóng gió mà cần chú ý đến cử chỉ và cái nhìn. Thuật ngữ yêu thích của Madame Recamier chính là giữ cho những lời nói của bà thật đơn giản và ánh nhìn của bà thiệt hấp dẫn. Mạch chảy của câu chuyện sẽ ngăn cho cánh đàn ông suy nghĩ quá sâu sa về những cái nhìn thi thoảng mới có, mà họ còn bị những ánh mắt đó ám ảnh. Lord Byron có ánh nhìn cúi thấp xuống nổi tiếng: Trong khi mọi người đang thảo luận về đề tài không mấy thú vị nào đó, ông ta sẽ hạ đầu xuống, nhưng khi một phụ nữ trẻ (mục tiêu của ông) thấy ông đang liếc lên nhìn về phía bà thì đầu của ông sẽ nghiêng xuống. Đó là một cái nhìn dường như nguy hiểm, thử thách nhưng cũng lấp lửng; rất nhiều phụ nữ bị cái nhìn đó giăng bẫy. Khuôn mặt nói lên được ngôn ngữ của chính nó. Chúng ta đã quen với việc thử đọc những nét mặt của con người, thường là những dấu hiệu tốt để chỉ ra cảm xúc của họ hơn là điều họ nói, cái quá dễ để kiểm soát. Bởi vì con người luôn luôn đọc những cái nhìn, nên hãy sử dụng đến chúng để chuyển những dấu hiệu luồn lách bóng gió mà bạn chọn.
Cuối cùng, lý do mà những lời bóng gió hoạt động khá tốt không chỉ vì nó đi qua được sự phản kháng tự nhiên của con người. Mà nó còn là ngôn ngữ của sự khoái lạc. Có quá ít điều bí mật trên thế giới này; quá nhiều người nói một cách chính xác điều họ cảm nhận và họ muốn. Chúng ta khao khát điều gì đó khó hiểu, điều gì đó để nuồi dưỡng điều mơ mộng của ta. Bởi vì thiếu thốn việc đề xuất và sự nhập nhằng trong cuộc sống hằng ngày, một người đột nhiên dùng đến hai điều trên có vẻ như có điều gì đó lôi cuốn và tràn đầy hứa hẹn. Đó là một dạng trò chơi khêu gợi – vậy người này có ý định gì chăng? Anh (cô) ta muốn gì? Những lời gợi ý, những lúc đề xuất, và những luồn lách bóng gió tạo ra một bầu không khí quyến rũ, ra hiệu cho nạn nhân của họ là họ không còn liên quan đến những lề lối cũ của cuộc sống hằng ngày nữa mà họ đã bước vào một thế giới khác.
Biểu tượng
Hạt giống. Mảnh đất đã được chuẩn bị kỹ càng. Những hạt giống đã được gieo trước đó vài tháng. Khi những hạt giống đã ở dưới mặt đất thì không ai có thể biết được bàn tay ai gieo chúng xuống. Những hạt giống là một phần của đất. Bạn hãy ngụy trang những việc đi thao túng của mình bằng các trồng những hạt giống để chúng tự mọc rễ.
Điểm yếu
Sự nguy hiểm trong những lời lẽ bóng gió chính là khi bạn để lại những điều mơ hồ, mục tiêu của bạn có thể diễn giải sai lầm về chúng. Có những khoảnh khắc, đặc biệt là trong giai đoạn sau trở đi trong việc đi quyến rũ, khi mà thuận lợi nhất để bạn truyền đạt ý kiến của bạn một cách trực tiếp, nhất là lúc bạn biết mục tiêu của bạn sẽ chào đón ý kiến đó. Casanova thường sử dụng lối đó. Khi mà ông có thể cảm nhận một người đàn bà khao khát ông, và cần một chút sự chuẩn bị, thì ông sẽ dùng một lời nhận xét trực tiếp, thân thiện tiến thẳng vào trong đầu của người đàn bà đó giống như một viên thuốc và khiến cho bà rơi vào bùa chú của ông ta. Khi nhà văn Gabriele D’Annunzio gặp một người phụ nữ mà ông thèm muốn, ông ta hiếm khi nào chần chừ. Những lời lẽ tâng bốc từ miệng ông và từ ngòi bút của ông tuôn chảy ra. Ông ta sẽ dùng sự “thân thiện” của ông mà chinh phục (ông có thể giả bộ là thân thiện và đó chỉ là một mánh khóe trong số những mánh khóe khác mà thôi). Tuy nhiên điều này chỉ công hiệu khi bạn cảm nhận mục tiêu đó dễ dàng là của bạn. Nếu không, những sự phòng thủ, nghi ngờ mà bạn dựng nên bằng cuộc tấn công trực diện sẽ làm cho việc đi quyến rũ của bạn không thể thực hiện được. Khi bị nghi ngờ thì phương thức gián tiếp là một chiêu tốt hơn nhiều.
Khi chúng tôi chuẩn bị bước vào phòng, cô ta chặn tôi lại và nói một cách nghiêm trang: “Hãy nhớ rằng anh có bổn phận không bao giờ được nhìn, thậm chí không bao giờ được nghi ngờ nơi thiêng liêng mà anh sắp bước vào…”… tất cả những điều này giống như là một buổi lễ khai nạp. Cô dắt tay tôi đi qua một hành lang nhỏ tối om. Trái tim tôi đập thình thịch như thể tôi là một người cải đạo trẻ tuổi được đem kiểm tra trước khi lễ chúc mừng của những điều bí mật lớn lao… cô ta dừng lại và nói: “Nhưng nữ bá tước của anh..” tôi sắp sửa trả lời thì cánh cửa mở ra; câu trả lời của tôi đã bị sự ngưỡng mộ ngắt đoạn. Tôi ngạc nhiên, vui mùng, tôi không còn biết là tôi đã trở nên cái gì nữa, và tôi bắt đầu tin vào ma thuật với lòng trung thành… Sự thật, tôi thấy bản thân mình nhốt trong những tấm gương to lớn, mà những hình ảnh trong những tấm gương đó được tô vẽ quá nghệ thuật nên chúng đã tạo ra được ảo ảnh của tất cả các đồ vật khác mà chúng tượng trưng.
(Vivant Denon, “không ngày mai”)
Cách đây mấy năm, trong thành phố của chúng tôi, nơi mà sự bịp bợm và xảo quyệt phát triển phồn thịnh hơn tình yêu hay lòng trung thành, có một người phụ nữ cao quý với một vẻ đẹp quyến rũ và một gia tộc không chê vào đâu được, bà được khả năng thiên phú tự nhiên với một tính khí ngạo mạn và một sự hiểu biết sắc sảo mà có thể tìm thấy được ở bất cứ người phụ nữ nào cùng thời với bà… Người đàn bà này, được sinh ra trong một dòng dõi lịch thiệp, và thấy mình bị gả cho một nhà làm rèm len,một người ngẫu nhiên giàu lên, ông ta không thể tóm được sự khinh khỉnh trong tim bà. Bởi vì bà có một ý kiến chắc như đinh đóng cột là không có người đàn ông nào ở điều kiện thấp, dù giàu có, mà xứng đáng có một người vợ cao quý. Và khi phát hiện rằng tất cả khả năng của ông là có thể phân biệt vải len và vải bong (dù tài sản ông kếch sù), ông giám sát việc thành lập của một nhà máy dệt, hay ông tranh luận những công dụng của một loại sợi đặc biệt với một phụ nữ xe sợi thì bà vẫn kiên quyết rằng đến mức mà chuyện này vẫn nằm trong quyền lực của bà thì bà sẽ không làm gì với sự vuốt ve thú tính của ông. Hơn nữa, bà còn quyết định tìm kiếm sự khoái lạc ở nơi khác, tìm một người bạn có vẻ xứng đáng với tình yêu của bà. Và sự việc đã đến, bà yêu say đắm một người đàn ông rất hội đủ những tiêu chí của bà ở tuổi ba mươi mấy. Bất cứ khi nào một ngày trôi qua mà cô không để mắt đến người đàn ông đấy là lòng cô bất an trong suốt đêm hôm sau. Tuy nhiên, quý ông đó lại không một chút mảy may nghi ngờ sự việc này, và không hề để ý đến bà. Về phần bà, bà rất thận trọng, bà sẽ không mạo hiểm để tuyên bố tình yêu mình ra bằng cách phái một tên đầy tớ đi hay viết một bức thư cho ông vì bà sợ những mối nguy hiểm bị theo dõi. Tuy nhiên bà nhận thấy ông ta rất thân với một linh mục nào đó mập mạp, mọi rợ, cá nhân vậy mà lại được xem như là linh mục nổi trội xét theo cách sống thánh thiện của ông ta. Bà ta đã tính toán và nhận thấy người bạn này sẽ là một người trung gian lý tưởng cho bà và người đàn ông bà yêu. Và do đó, sau khi phản chiếu lại chiến lược bà chấp nhận, bà đến thăm nhà thờ nơi có thể tìm thấy vị linh mục đó, vào một giờ thích hợp trong ngày, và bà đã tìm thấy ông cha và hỏi ông là có thể giải tội cho bà được không. Vì vị linh mục nhìn liếc qua thấy đây là một quý bà thượng lưu nên đã vui mừng nghe bà xưng tội, và khi bà xưng gần xong, bà tiếp tục: “Thưa Cha, con sẽ giải thích ngay bây giờ cho Cha, có một vấn đề mà con buộc phải tìm đến lời khuyên và sự trợ giúp của Cha. Con đã xưng tên con cho Cha rồi, con cảm thấy chắc chắn là Cha sẽ biết về gia đình và chồng của con. Chồng con yêu con hơn là cuộc sống này, và bởi vì anh giàu kếch sù nên anh chưa bao giờ gặp một chút xíu khó khăn hay chần chừ nào trong việc cung phụng cho con bất cứ một món đồ nào mà con lộ ra là con mong muốn. Và vì thế mà tình yêu của con dành cho ảnh khá vô tận, và nếu như những ý nghĩ đơn thuần của con đi ngược lại với những mong ước và danh dự của ảnh thì con đáng bị lửa hỏa ngục thiêu đốt hơn là môt người phụ nữ quỷ quyệt nhất từng sống trên đời. “Bây giờ lại có một người với vẻ bề ngoài đáng tôn kính, người mà trừ phi con nhầm lẫ thì hình như đó là một người quen thân cận của cha. Con thật sự không thể nói ra tên người ấy, chỉ biết là anh ta cao, đẹp trai, quần áo anh ta màu nâu và gọn gàng lịch thiệp, và có thể bởi vì anh ta không nhận thức được bản chất kiên quyết của con nên anh ta có vẻ như tiến hành vây hãm con. Anh ta xuất hiện vào bất cứ khi nào mà con đang nhìn ra ngoài cửa sổ hay con đứng ở cửa trước hay khi con rời khỏi nhà. Mà bây giờ con rất ngạc nhiên khi không thấy anh ta có mặt ở đây. Khỏi phải nói là con đã tức giận về tất cả chuyện này như thế nào rồi tự vì kiểu hành động của anh ta thường làm cho một người đàn bà chân thật một tai tiếng xấu, dù cho cô ta vô tội. “…Cho nên, vì tình yêu của Đức Chúa, con khẩn nài Cha hãy nói chuyện một cách nghiêm khắc với anh ta và thuyết phục anh ta cố kiềm chế những hành động quấy rối này. Có rất nhiều phụ nữ khác chắc chắn thấy điều này là khôi hài và họ sẽ hưởng thụ bị anh ta nhìn chằm chằm và theo dõi, nhưng bản thân con không thích khuynh hướng này và con thấy hành vi của anh ta không thể nào chấp nhận được.” và khi đã đến đoạn kết của câu chuyện, người đàn bà đó cúi đầu chào như thể bà sắp òa ra khóc vậy. Đức Cha này đa ngay lập tức nhận ra người đàn ông bà ta đang ám chỉ đên là ai, và Cha đã ấm áp khuyên bà hãy làm trong sạch tâm trí lại… Cha hứa sẽ làm hết cách cần thiết để bảo đảm rằng người đó thôi quấy rầy bà… Một thời gian ngắn sau, người đàn ông bị nghi vấn đến thăm vị linh mục, và sau khi cả hai người nói chuyện với nhau được một lát về những đề tài chung chung, vị linh mục kéo ông ta về một phía và trách anh ta theo kiểu cha con vì tội liếc mắt đa tình, theo như người đàn bà đó cho cha hiểu. Quá bất ngờ, người đàn ông đó ngạc nhiên bởi vì ông ta chưa bao giờ nhìn người đàn bà đó nhiều như thế và rất hiếm khi ông đi ngang qua nhà bà…Qúy ông này có nhận thức nhiều hơn vị linh mục, ông không quá chậm hiểu để đánh giá sự thông minh của người đàn bà này và hứa là sẽ không làm phiền bà ta nữa. Thế nhưng sau khi rời khỏi nhà Cha thì ông ta đi về phía ngôi nhà của người đàn bà đó. Bà ta vẫn còn tiếp tục ngồi đọc kinh tại khung cửa sổ bé xíu để mà bà có thể thấy ông ta nếu như ông ta có tình cờ đi ngang qua… Và từ ngày đó trở đi, người đàn ông thận trọng tiến tới nhanh và truyền tải sự ấn tượng mà ông ta đã tham gia vào trong toàn bộ công việc, ông ta trở thành một vị khách thường xuyên của người hàng xóm.
(The Decameron, Giovani Boccaccio, G.H. McWilliam biên dịch) Những cái liếc mắt chính là khẩu đại bác nặng của việc tán tỉnh: Mọi thứ có thể được truyền đạt trong một ánh nhìn, tuy ánh nhìn đó cũng có thể bị từ chối bởi vì nó không thể được diễn tả từng lời một.
(STENDHAL, trích dẫn trong Richard Daveport-Hines,Vice: Tập tiểu luận)