Bạn cũng là một trường năng lượng
“Mọi thứ nằm ngay dưới những ngón tay bạn – Đó là tất cả những gì bạn cần biết.”
— Ray Charles, ca sĩ và nghệ sĩ piano người Mỹ Tiền đề:
Tôi sẽ không làm bạn buồn chán bằng một bài viết dài về vật lý lượng tử. Tôi đã đọc hàng tá những bài như thế và bạn hãy tin tôi đi, chúng chẳng có gì thú vị. Nhưng có vài lời đồn đại chúng ta cần dẹp bỏ trước khi tiếp tục.
Với những người mới quen, bạn nghĩ rằng bạn chưa chắc đã kết thân với họ.
Bạn nghĩ cuộc sống của mình có giới hạn, khoảng 70 đến 80 tuổi, đến lúc đó da bạn nhăn nheo, bị thấp khớp và cuối cùng bạn sẽ… chết. Bùm. Thế là xong! Nhưng điều này chẳng là gì cả, cũng giống như giấc mơ của bạn tối qua về một cô gái tóc vàng cao ráo.
Cơ thể của bạn chỉ là kẻ mạo danh, là một phần rất nhỏ trong con người thực của bạn. 99% con người bạn là vô hình và không thể chạm vào được. Cơ thể mà tôi nghĩ là Pam Grout – người phụ nữ gầy gò cao 1 mét 70 này – chỉ là một phần rất nhỏ thuộc về con người thật của tôi, cũng giống như bé gái hai tháng tuổi trong những bức ảnh hồi nhỏ khi tôi đội chiếc mũ hồng.
Đừng buồn vì bạn đã bị rơi vào cái bẫy cho rằng bạn, cơ thể bạn và cả thế giới xung quanh chẳng là gì khác ngoài vật chất. Không dễ để làm một cuộc cách mạng thuyết phục mọi người tin vào điều đó. Các nhà khoa học cuối cùng cũng bắt đầu xem xét một cách nghiêm túc những ý tưởng mới đang thách thức những gì chúng ta hằng tin tưởng cách thế giới vận hành và về cách chúng ta định nghĩa bản thân.
Toàn bộ sự thật và không gì ngoài sự thật
“Tất cả những gì bạn biết về vũ trụ và những quy luật của nó rất có thể sai đến 99.99%.”
— Tiến sĩ Fred Alan Wolf, nhà vật lý lượng tử
Công thức nổi tiếng của Einstein E = mc2, có nghĩa là khối lượng và năng lượng về cơ bản là hai hình thức của một sự vật. Năng lượng là vật chất đã được giải phóng, còn vật chất là năng lượng đang chờ để xuất hiện.
Có một nguồn năng lượng khổng lồ ẩn trong mọi sinh vật sống. Một người có tầm vóc trung bình chứa khoảng 7 × 1018 Jun năng lượng tiềm năng. Điều này nghe có vẻ chẳng có ý nghĩa gì, nhưng nếu bạn khéo léo và biết cách giải phóng nguồn năng lượng này, bạn có thể tự làm mình nổ tung với lực bằng 30 quả bom khinh khí lớn.
Nói cách khác, thế giới vật chất không là gì ngoài những khuôn mẫu năng lượng cô đặc. Các nhà khoa học đã đặt tất cả các hạt hạ nguyên tử vào một máy quay gia tốc hạt, cho chúng va vào nhau và phát hiện rằng không còn hạt nào. Chỉ có năng lượng nguyên chất không ràng buộc mới dao động nhanh đến mức khó có thể đo đếm hay quan sát được. Vì thế, dù nghe có vẻ khó tin nhưng bạn chính là năng lượng.
Trên thực tế, trên thế giới này không có gì thực sự ở thể rắn. Không phải bạn, không phải cuốn sách này, không phải chiếc ghế mà bạn đang ngồi. Nếu bạn chia thế giới (tưởng là thể rắn đó) thành những hạt nhỏ nhất, bạn sẽ thấy chỉ có những hạt chuyển động và các khoảng không. Nó trông giống thể rắn chỉ bởi vì năng lượng đang dao động chậm hơn một chút so với tốc độ ánh sáng.
Đó chính là bản chất của năng lượng – những hạt chuyển động. Nghĩa là bạn, cuốn sách này và cái ghế kia thực chất cũng đang chuyển động.
Năng lượng là thứ tinh vân (hỗn hợp những thứ mà ta không thể thấy bằng mắt thường), nghĩa là bạn không thể thấy nó, tóm lấy nó hay mang nó ra dùng trong bữa tối. Nhưng bạn có thể (và bạn vẫn làm điều đó hằng ngày) tác động đến quá trình chuyển động đó trong bạn. Và vì nó là nền tảng của vạn vật trong vũ trụ nên có sức mạnh rất lớn.
Hãy thử một thí nghiệm mà tôi học được từ Donna Eden, người tiên phong trong lĩnh vực dùng năng lượng để chữa bệnh.
1. Đưa hai lòng bàn tay của bạn đến gần nhau, giống như khi chuẩn bị vỗ tay, nhưng dừng lại khi chúng cách nhau khoảng 7cm.
2. Xoay hai cổ tay của bạn để tạo thành hình chữ “X” sao cho hai cổ tay nằm ở trục trung tâm chữ X và vẫn cách nhau 7cm.
3. Chú ý đến khoảng trống giữa hai cổ tay bạn. Vì ở mỗi cổ tay bạn có vài trung tâm năng lượng nên tại đó, các năng lượng này sẽ kết nối với nhau và nhiều khả năng bạn sẽ cảm thấy “có gì đó” trong vùng khoảng không này.
4. Dịch chuyển hai cổ tay lại gần nhau hơn và rồi lại đưa ra xa. Cứ làm như thế vài lần.
Bạn có thấy gì không? Tôi đã bảo rồi, bạn chính là một nguồn năng lượng. Bạn đã tạo ra nguồn năng lượng này bằng nhận thức của chính mình. Bạn làm điều đó với mọi suy nghĩ, ý định và mọi hành động của mình. Những gì bạn cảm thấy, suy nghĩ, tin tưởng, đánh giá và cách bạn sống ảnh hưởng rất lớn đến nguồn năng lượng chuyển động trong con người bạn. Nói đơn giản hơn, những điều này ảnh hưởng đến cách bạn chuyển động.
Cách bạn chuyển động ảnh hưởng đến điều bạn thu được từ Trường năng lượng đan xen, cân bằng lẫn nhau và luôn chuyển động mà bạn đắm chìm trong đó. Bạn lấy được từ Trường này và đem vào thế giới của bạn bất kỳ điều gì tình cờ có cùng tần số dao động hay cùng bước sóng.
Ví dụ như khi bạn thấy vui vẻ, hứng thú, những cảm giác đó phát ra những dao động cao tần có thể hấp dẫn những thứ khác vui vẻ, hứng thú theo bạn. Tất cả những thứ có cùng tần số cao sẽ hòa cùng Trường năng lượng của bạn.
Tuy nhiên, khi bạn sợ hãi hoặc mang mặc cảm tội lỗi hay cảm giác rằng có một tên khủng bố lảng vảng gần bạn, bạn sẽ gửi đi dao động tần số thấp và thu hút những năng lượng tiêu cực vào bạn.
Chúng ta luôn hút những vật có tính dao động. Hay nói cách khác, chúng ta là “vật hấp dẫn” hay còn gọi là căn nguyên của các dao động.
Việc vận hành này cũng giống như âm thoa12. Gõ một âm thoa trong một căn phòng có một số âm thoa với các định âm khác nhau. Khi đó chỉ âm thoa nào có định âm cùng tần số và bước sóng với âm thoa đó thì mới phát ra âm thanh. Chúng sẽ vang đến tận sân vận động Metrodome, tiểu bang Minneapolis. Cũng giống như các lực hấp dẫn, đây là quy luật cơ bản của vật lý học.
Không có “Bạn” và “Họ”
“Những ai không ngạc nhiên trước vật lý học là người chưa hiểu về nó.”
— Niels Bohr, nhà vật lý học người Đan Mạch
Mọi vật trong thế giới vật lý mà chúng ta biết đều có mối liên hệ với nhau. Bạn có liên kết và gắn bó với một Trường năng lượng cơ bản trong vũ trụ. “Trường”, như Albert Einstein đã nói, “là thực tại duy nhất.”
Các vật trông có vẻ tách rời nhau bởi chúng dao động ở các bước sóng khác nhau, cũng giống như nốt “si” và “si giáng thứ” trong âm nhạc vậy. Mỗi dao động này tạo ra một “sợi” trong trường điện từ và sợi này sẽ quay lại chỉ dẫn cho năng lượng đi đâu, làm gì.
Trường năng lượng dao động này là cỗ máy trung tâm của sự tồn tại và quá trình nhận thức của bạn. Vậy chính xác Trường này nằm ở đâu? Câu trả lời là nó có ở khắp mọi nơi. Mọi vật trong vũ trụ, tất cả các dạng của sự sống, dù là loài ngựa vằn châu Phi, cây hosta trong vườn nhà bạn hay những tảng băng đang tan ở Bắc Cực đều kết nối với Trường năng lượng. Sự hiểu biết, sự sáng tạo và trí tưởng tượng của bạn cũng tương tác với Trường năng lượng ấn tượng và đầy phức tạp này.
Chúng ta trông có vẻ như những thực thể tách biệt với những suy nghĩ khác nhau, nhưng tất cả chúng ta đều là một Trường rung động của nhận thức.
Ví dụ dẫn chứng
“Không phải những điều bạn không biết khiến bạn gặp rắc rối. Chính những điều bạn biết chắc chắn mới gây ra chuyện đó.”
— Mark Twain, nhà văn người Mỹ
Edwene Gaines là một trong những mục sư Hội thánh Unity mà tôi yêu quý. Bà là người hài hước, thông minh và thông hiểu các nguyên tắc tinh thần vận hành như thế nào. Bà đi khắp nước Mỹ để tổ chức những buổi hội nghị chuyên đề về cách sống sao cho đủ đầy hơn. Đó là cuộc sống tập trung vào Chúa.
Nhưng cũng giống như chúng ta, Edwene Gaines đã phải học các nguyên tắc tinh thần khi trải qua những thử nghiệm và sai lầm. Bà đã kể một câu chuyện vui nhộn về lần đầu tiên “chứng thực” của bà. Một sự “chứng thực”, theo giáo phái Unity, là khi bạn kiếm được thứ gì bạn đang mong muốn – đại khái là như vậy.
Lúc có được sự “chứng thực” đầu tiên, bà vẫn chưa quen lắm với các nguyên tắc tinh thần. Lúc đó, bà ở vào hoàn cảnh túng quẫn, hay như bà nói: “Tôi còn chẳng có nổi hai đồng xu để mà cọ vào nhau nữa ấy chứ.”
Nhưng bà đã nghe được ý tưởng điên rồ này từ người hướng dẫn giáo lý, rằng Chúa không những thích bà, mà Ngài còn muốn ban phúc cho bà bằng cách mở rộng cánh cửa Thiên đường và đáp lời cầu nguyện của bà – chỉ cần bà học cách điều khiển năng lượng của mình. Nhưng trước hết, bà phải biết chắc là mình muốn gì và khi nào muốn có nó.
Điều này thì quá dễ dàng rồi. Trong vòng 15 phút, Edwene Gaines đã điền đầy những mong ước của bà vào tờ ghi chú màu vàng: đôi giày mới màu xanh, một anh chàng người yêu, một chiếc xe mới… Bà còn muốn một kỳ nghỉ kéo dài một tuần ở thành phố Mexico. Bà chưa bao giờ đến đó, nhưng nghe người ta nói đó là nơi lý tưởng để thực hành tiếng Tây Ban Nha. Hơn nữa, bà luôn muốn tham quan Kim tự tháp Mặt trăng, Kim tự tháp Mặt trời và cả các bức họa của Diego Rivera nữa.
Edwene Gaines không có tiền để thực hiện những mong ước đó. Vì vậy, việc viết ra những mong đợi đó đối với Edwene Gaines giống như “một trò đùa”. Nhưng dù sao bà vẫn viết nó, sau đó còn đến một đại lý du lịch, xem sách giới thiệu và quyết định đặt một chuyến tới Mexico vào ba tháng sau đó.
“Tôi thấy điều tệ nhất có thể xảy ra là tôi bị bẽ mặt trước đại lý du lịch vì không thể trả đủ tiền cho chuyến đi”, Edwene Gaines giải thích.
“Đó là vì bà cảm thấy mình không giàu có”, giáo lý viên nói, “Bà không có những rung động như một người giàu có.”
“Vâng, đúng là như thế”, Edwene Gaines trả lời. “Cô còn chưa nhìn thấy số dư tài khoản ngân hàng của tôi đấy? Tôi còn chưa thanh toán tiền điện tháng này.”
“Vì thế nên bà cần ra ngoài và làm gì đó để cảm thấy mình giàu có”, người hướng dẫn quả quyết nói.
Edwene Gaines quyết định sẽ thử điều đó ở cửa hàng tạp hóa.
“Tôi thường chỉ mua những thứ thiết yếu như đậu, bánh mì ngô, bột mì…”, bà nói. “Tôi không dám phung phí tiền vào những thứ phụ gia như tinh dầu thơm vì hầu bao của tôi có hạn.”
Vì thế, khi đến cửa hàng tạp hóa, bà quyết định sẽ lang thang tham quan khu vực bán đồ ăn ngon.
Bà nhìn thấy một chai ô liu nhồi quả hạnh. Bà nhấc nó lên xem và biết người có tiền mới ăn thứ đó. Vì thế, bà quyết định mua nó và gọi điện cho Lana bạn mình.
“Lana, tớ đang tới chỗ cậu. Chúng ta sẽ ngồi bên bể bơi, uống chai rượu mà cậu mới mua, nhắm với những quả ô liu mà tớ vừa phung phí tiền để mua, chúng ta sẽ giả vờ đang thưởng thức kỳ nghỉ vui vẻ ở thành phố Mexico.”
“Cậu đang lảm nhảm cái gì thế?” Lana nói.
Cuối cùng, cô ấy cũng đồng ý nghe theo ý tưởng của bà. Họ cùng nhau ngồi bên bể bơi nhà Lana, uống rượu, ăn quả ô liu, cười đùa vui vẻ và vờ như mình đang đi nghỉ ở thành phố Mexico.
“Ngày mai, chúng ta sẽ đi tham quan Kim tự tháp nào đây nhỉ?”
Edwene giả vờ hỏi: “Hay cậu muốn ra biển hơn?”
Lana cũng vờ trả lời: “Cứ đến cả hai chỗ đó đi, sau đó, chúng ta sẽ đi bộ ra chợ mua sắm và thưởng thức âm nhạc đường phố.”
Họ cười đùa vui vẻ và sau đó, chính Lana cũng quyết định sẽ đi nghỉ ở thành phố Mexico. Ngày hôm sau, cô đến đại lý du lịch đó và đặt vé.
Một tuần sau, mẹ Lana gọi điện cho cô ấy nói: “Con đoán thử xem, mẹ tặng con tiền vé máy bay tới Mexico đấy.”
“Nhưng tôi mới là người đầu tiên có ý định đấy nhé”, sau này, Edwene vẫn thường nói đùa như thế với Lana.
Vài tuần sau, đại lý du lịch gọi điện cho Edwene Gaines và thông báo rằng nếu bà không đến thanh toán tiền vé trong ngày hôm đó, việc đặt chỗ của bà sẽ bị hủy.
“Được rồi, tôi sẽ tới”, Edwene trả lời họ trong khi cảm thấy mình giống như nhân vật mẹ già Hubbard với chiếc chạn bát trống không. Bà ngồi vào xe và quyết định mình cần có một cuộc nói chuyện nghiêm túc với Chúa.
“Thưa Chúa” bà nói, “Giờ con đã làm mọi thứ con biết mình phải làm. Con đã lập một danh sách. Con đã xác nhận. Con đã hành động như mình là người giàu có. Con đã làm những gì phải làm, giờ là việc của Ngài đấy. Và thưa Ngài, vì đại lý du lịch đã gọi nên con đang đến đó và con cần có tiền để thanh toán tiền vé.”
Trên đường đến đại lý du lịch, bà bỗng nhiên có linh cảm nào đó và quyết định ghé qua nhà mẹ của bà trước.
“Lúc đó, tôi cũng manh nha có ý tưởng rằng biết đâu nếu tôi kể cho mẹ tôi về việc mẹ của Lana đã cho cô ấy tiền mua vé, có thể bà cũng đồng ý cho tôi tiền để mua,” Edwene Gaines thừa nhận.
Bà đến nhà mẹ và kể cho mẹ về chuyến đi mà mình và Lana dự định. Sau khi kể xong, bà nhìn mẹ và nói: “Mẹ biết không? Mẹ Lana đã cho cô ấy tiền để mua vé đấy. Có tuyệt không chứ?”
“Tuyệt thật”, bà mẹ nói. “Thế con định làm gì?”
Nghe thế Edwene Gaines thất vọng quá và chào tạm biệt mẹ ra về. Nhưng mẹ bà lại nhờ lấy giúp thư trong hòm thư ngoài cổng.
Căn nhà cách cổng khá xa, Edwene Gaines vừa đi vừa chán nản, đá tung những hòn sỏi nhỏ trên đường. Trên đường mang thư vào, bà tò mò liếc qua đống thư từ của mẹ và thấy một lá thư đề gửi cho mình.
“Tôi chuyển đi khỏi ngôi nhà đó đã 15 năm rồi và không còn nhận thư từ gì ở địa chỉ đó nữa”, bà nói.
Trên thư không đề địa chỉ người gửi và điều đó càng khiến cho Edwene Gaines tò mò hơn. Bà bóc lá thư và vô cùng ngạc nhiên khi thấy đó là thư của một người bạn cùng phòng cũ với mình cách đây 15 năm, giờ đã lập gia đình. Lúc đó, họ rất trẻ, không có nhiều tiền và phải dùng những món đồ gỗ mà Edwene Gaines gọi là “đồ của trại tế bần” để trang trí phòng ở của mình.
Ở với nhau được ba tháng thì Edwene Gaines tìm được công việc dạy học ở nước ngoài và quyết định chuyển đi, để lại căn hộ và những món đồ gỗ cũ cho cô bạn.
Nội dung bức thư như sau:
Edwene thân mến!
Tớ đã tìm trong danh bạ của Houston và thấy địa chỉ nhà bố mẹ của cậu. Tớ muốn báo với cậu rằng tớ đã lập gia đình và chuyển tới một căn hộ đẹp cùng chồng tớ. Chúng tớ mua đồ gỗ mới để trang trí nên đã bán lại những đồ gỗ cũ mà chúng ta mua 15 năm trước. Cậu có tin được không, hóa ra có một số đồ khá giá trị. Tớ cảm thấy không phải với cậu nếu giữ hết tiền bán số đồ gỗ đó vì chúng ta đã làm việc rất chăm chỉ để trang trí căn phòng. Tớ gửi lại cậu tờ séc với trị giá nửa số tiền bán số đồ gỗ đó.”
“Và bạn biết không?” Edwene Gaines nói, “Nó đúng bằng số tiền tôi cần để trả cho tấm vé tới Mexico và cộng thêm 100 đô-la cho các chi tiêu lặt vặt khác.”
Edwene Gaines còn kể thêm phần tiếp theo khá hài hước. Lana và Edwene đã có một chuyến đi tuyệt vời đến thành phố Mexico. Họ đã đi mua sắm, ngồi bên bể bơi, thăm các kim tự tháp và lang thang trong khu chợ.
“Đi đến đâu Lana cũng nhận được hoa”, Edwene Gaines kể. “Chúng tôi đang đi lang thang trong khu chợ và vài nghệ sĩ đường phố đã tặng cho Lana hoa dành dành. Hôm khác, khi chúng tôi đang ở trên xe buýt, có một anh chàng nhảy lên xe, tặng cho Lana một bông hồng rồi lại nhảy xuống xe. Một lần, khi chúng tôi đang ăn tối, có một chiếc hộp to màu trắng được mang đến bàn chúng tôi. Lana mở hộp ra và trong đó có một bó hoa lan. Lúc này, tôi bắt đầu cảm thấy tủi thân”, tôi nói với Chúa: “Chúa ạ, con cần có một dấu hiệu để chứng tỏ con cũng được yêu mến.”
Chưa đầy 15 phút sau, người bồi bàn ở nhà hàng đó mang đến món khai vị. “Và Chúa đúng là có khiếu hài hước”, Edwene Gaines cười và nói: “Bạn có biết anh ta mang gì đến không? Ô liu nhồi quả hạnh.”
Phương pháp
“Giới khoa học phương Tây và thực tế là tất cả chúng ta đang ở vào thời điểm khó khăn, bởi để đạt được trạng thái sống như hiện giờ, chúng ta đã phải bỏ qua rất nhiều thông tin.”
— Cleve Backster, nhà thực vật học và cựu điệp viên CIA
Mặc dù là nguyên tắc tinh thần cơ bản (bạn còn nhớ chứ, tinh thần là trạng thái trái với vật chất), nhưng nguyên tắc này xuất hiện đầu tiên không phải trong một nhà thờ mà là trong một phòng thí nghiệm vật lý. Chính các nhà khoa học là người đầu tiên phát hiện ra điều khó tin rằng con người không phải là vật chất, mà là những sóng năng lượng chuyển động liên tục.
Trong thí nghiệm này bạn sẽ chứng minh rằng suy nghĩ và cảm giác của bạn cũng tạo ra những sóng năng lượng. Bạn hãy làm như sau: Lấy hai chiếc mắc áo nhôm và uốn nó thành hai đoạn thẳng. Đây chính là “chiếc đũa thần Einstein” của bạn. Sau đó uốn hai đoạn đó thành hình chữ “L” với chiều dài khoảng 30cm cho phần chính và 12cm cho phần tay cầm. Cắt đôi một ống hút nhựa (bạn có thể dễ dàng kiếm được ở bất kỳ cửa hàng ăn nhanh nào). Cho đầu ngắn của chữ “L” vào chiếc ống hút (để giúp cho chiếc đũa thần của bạn xoay được một cách dễ dàng) và uốn phía cuối của thanh nhôm lại để ống hút không bị rơi ra.
Bây giờ giả vờ như bạn là nhân vật Matt Dillon hai tay hai súng vung vẩy trong bộ phim Gunsmoke (Khói súng), hai tay giơ cao hai chiếc đũa thần trước ngực, giữ nó cách người bạn khoảng 25cm. Lúc đầu, nó sẽ bị đung đưa (như tôi đã nói ở phần trước, bạn chính là một “dòng sông” chảy đầy năng lượng), vì thế, hãy giữ một lúc cho nó đứng yên. Khi nó đã hết đung đưa, bạn bắt đầu thực hiện thí nghiệm.
Nhìn thẳng về phía trước, tập trung suy nghĩ về những chuyện buồn bạn đã trải qua trong quá khứ. Tùy thuộc mức độ cảm xúc của bạn, hai cây đũa sẽ đứng thẳng (mức độ cảm xúc yếu) hoặc quay về phía trong, từ đầu này sang đầu khác. Những chiếc đũa này đang chuyển động theo dải sóng điện từ xung quanh cơ thể bạn, được tạo ra từ tần số tiêu cực do những suy nghĩ và trải nghiệm bi quan của bạn.
Sau đó, hãy làm cho tần số của bạn chuyển sang trạng thái tích cực, bằng cách nghĩ về những điều vui vẻ và đáng yêu. Những chiếc đũa sẽ hướng ra ngoài khi trường năng lượng của bạn mở rộng sang dòng chảy năng lượng tích cực.
Bạn vẫn tiếp tục nhìn thẳng về phía trước, tập trung sự chú ý của mình vào một vật gì đó phía xa bên phải (hoặc bên trái của bạn) và hãy xem những chiếc đũa chuyển hướng theo tư duy của bạn như thế nào. Thực hiện càng nhiều thí nghiệm này, bạn sẽ càng nhạy bén trong việc cảm nhận những chuyển động khi bạn chuyển từ tần số này sang tần số khác.
Báo cáo thí nghiệm
Nguyên tắc: Alby Einstein.
Lý thuyết: Bạn là một Trường năng lượng trong một Trường năng lượng lớn hơn.
Câu hỏi: Câu nói, “tôi được tạo ra từ năng lượng” có đúng không?
Giả thuyết: Nếu tôi là năng lượng, tôi có thể điều khiển năng lượng của mình.
Thời gian thực hiện: Hai tiếng thực hiện thí nghiệm.
Hôm nay ngày: __________ Giờ: __________
Phương pháp: Ôi, chỉ cần dùng suy nghĩ và năng lượng của mình, tôi có thể làm cho chiếc đũa thần đung đưa. Cứ thử nghĩ đến những điều kỳ diệu khác mà chắc chắn tôi có thể làm được.
Ghi chép:………………………………………………………………………………………………………………
“Để là một nhà thám hiểm đích thực trong khoa học, để theo đuổi những chỉ dẫn không mang tính định kiến của những yêu cầu khoa học thuần túy phải không sợ hãi khi đưa ra những điều không thể nghĩ tới, và chứng minh với bạn bè, đồng sự và cả những nhà khoa học điển hình khác rằng họ đã sai.”
— Lynne McTaggart, tác giả cuốn The Field (Tạm dịch: Trường)
Bạn cũng là một trường năng lượng
“Mọi thứ nằm ngay dưới những ngón tay bạn – Đó là tất cả những gì bạn cần biết.”
— Ray Charles, ca sĩ và nghệ sĩ piano người Mỹ Tiền đề:
Tôi sẽ không làm bạn buồn chán bằng một bài viết dài về vật lý lượng tử. Tôi đã đọc hàng tá những bài như thế và bạn hãy tin tôi đi, chúng chẳng có gì thú vị. Nhưng có vài lời đồn đại chúng ta cần dẹp bỏ trước khi tiếp tục.
Với những người mới quen, bạn nghĩ rằng bạn chưa chắc đã kết thân với họ.
Bạn nghĩ cuộc sống của mình có giới hạn, khoảng 70 đến 80 tuổi, đến lúc đó da bạn nhăn nheo, bị thấp khớp và cuối cùng bạn sẽ… chết. Bùm. Thế là xong! Nhưng điều này chẳng là gì cả, cũng giống như giấc mơ của bạn tối qua về một cô gái tóc vàng cao ráo.
Cơ thể của bạn chỉ là kẻ mạo danh, là một phần rất nhỏ trong con người thực của bạn. 99% con người bạn là vô hình và không thể chạm vào được. Cơ thể mà tôi nghĩ là Pam Grout – người phụ nữ gầy gò cao 1 mét 70 này – chỉ là một phần rất nhỏ thuộc về con người thật của tôi, cũng giống như bé gái hai tháng tuổi trong những bức ảnh hồi nhỏ khi tôi đội chiếc mũ hồng.
Đừng buồn vì bạn đã bị rơi vào cái bẫy cho rằng bạn, cơ thể bạn và cả thế giới xung quanh chẳng là gì khác ngoài vật chất. Không dễ để làm một cuộc cách mạng thuyết phục mọi người tin vào điều đó. Các nhà khoa học cuối cùng cũng bắt đầu xem xét một cách nghiêm túc những ý tưởng mới đang thách thức những gì chúng ta hằng tin tưởng cách thế giới vận hành và về cách chúng ta định nghĩa bản thân.
Toàn bộ sự thật và không gì ngoài sự thật
“Tất cả những gì bạn biết về vũ trụ và những quy luật của nó rất có thể sai đến 99.99%.”
— Tiến sĩ Fred Alan Wolf, nhà vật lý lượng tử
Công thức nổi tiếng của Einstein E = mc2, có nghĩa là khối lượng và năng lượng về cơ bản là hai hình thức của một sự vật. Năng lượng là vật chất đã được giải phóng, còn vật chất là năng lượng đang chờ để xuất hiện.
Có một nguồn năng lượng khổng lồ ẩn trong mọi sinh vật sống. Một người có tầm vóc trung bình chứa khoảng 7 × 1018 Jun năng lượng tiềm năng. Điều này nghe có vẻ chẳng có ý nghĩa gì, nhưng nếu bạn khéo léo và biết cách giải phóng nguồn năng lượng này, bạn có thể tự làm mình nổ tung với lực bằng 30 quả bom khinh khí lớn.
Nói cách khác, thế giới vật chất không là gì ngoài những khuôn mẫu năng lượng cô đặc. Các nhà khoa học đã đặt tất cả các hạt hạ nguyên tử vào một máy quay gia tốc hạt, cho chúng va vào nhau và phát hiện rằng không còn hạt nào. Chỉ có năng lượng nguyên chất không ràng buộc mới dao động nhanh đến mức khó có thể đo đếm hay quan sát được. Vì thế, dù nghe có vẻ khó tin nhưng bạn chính là năng lượng.
Trên thực tế, trên thế giới này không có gì thực sự ở thể rắn. Không phải bạn, không phải cuốn sách này, không phải chiếc ghế mà bạn đang ngồi. Nếu bạn chia thế giới (tưởng là thể rắn đó) thành những hạt nhỏ nhất, bạn sẽ thấy chỉ có những hạt chuyển động và các khoảng không. Nó trông giống thể rắn chỉ bởi vì năng lượng đang dao động chậm hơn một chút so với tốc độ ánh sáng.
Đó chính là bản chất của năng lượng – những hạt chuyển động. Nghĩa là bạn, cuốn sách này và cái ghế kia thực chất cũng đang chuyển động.
Năng lượng là thứ tinh vân (hỗn hợp những thứ mà ta không thể thấy bằng mắt thường), nghĩa là bạn không thể thấy nó, tóm lấy nó hay mang nó ra dùng trong bữa tối. Nhưng bạn có thể (và bạn vẫn làm điều đó hằng ngày) tác động đến quá trình chuyển động đó trong bạn. Và vì nó là nền tảng của vạn vật trong vũ trụ nên có sức mạnh rất lớn.
Hãy thử một thí nghiệm mà tôi học được từ Donna Eden, người tiên phong trong lĩnh vực dùng năng lượng để chữa bệnh.
1. Đưa hai lòng bàn tay của bạn đến gần nhau, giống như khi chuẩn bị vỗ tay, nhưng dừng lại khi chúng cách nhau khoảng 7cm.
2. Xoay hai cổ tay của bạn để tạo thành hình chữ “X” sao cho hai cổ tay nằm ở trục trung tâm chữ X và vẫn cách nhau 7cm.
3. Chú ý đến khoảng trống giữa hai cổ tay bạn. Vì ở mỗi cổ tay bạn có vài trung tâm năng lượng nên tại đó, các năng lượng này sẽ kết nối với nhau và nhiều khả năng bạn sẽ cảm thấy “có gì đó” trong vùng khoảng không này.
4. Dịch chuyển hai cổ tay lại gần nhau hơn và rồi lại đưa ra xa. Cứ làm như thế vài lần.
Bạn có thấy gì không? Tôi đã bảo rồi, bạn chính là một nguồn năng lượng. Bạn đã tạo ra nguồn năng lượng này bằng nhận thức của chính mình. Bạn làm điều đó với mọi suy nghĩ, ý định và mọi hành động của mình. Những gì bạn cảm thấy, suy nghĩ, tin tưởng, đánh giá và cách bạn sống ảnh hưởng rất lớn đến nguồn năng lượng chuyển động trong con người bạn. Nói đơn giản hơn, những điều này ảnh hưởng đến cách bạn chuyển động.
Cách bạn chuyển động ảnh hưởng đến điều bạn thu được từ Trường năng lượng đan xen, cân bằng lẫn nhau và luôn chuyển động mà bạn đắm chìm trong đó. Bạn lấy được từ Trường này và đem vào thế giới của bạn bất kỳ điều gì tình cờ có cùng tần số dao động hay cùng bước sóng.
Ví dụ như khi bạn thấy vui vẻ, hứng thú, những cảm giác đó phát ra những dao động cao tần có thể hấp dẫn những thứ khác vui vẻ, hứng thú theo bạn. Tất cả những thứ có cùng tần số cao sẽ hòa cùng Trường năng lượng của bạn.
Tuy nhiên, khi bạn sợ hãi hoặc mang mặc cảm tội lỗi hay cảm giác rằng có một tên khủng bố lảng vảng gần bạn, bạn sẽ gửi đi dao động tần số thấp và thu hút những năng lượng tiêu cực vào bạn.
Chúng ta luôn hút những vật có tính dao động. Hay nói cách khác, chúng ta là “vật hấp dẫn” hay còn gọi là căn nguyên của các dao động.
Việc vận hành này cũng giống như âm thoa12. Gõ một âm thoa trong một căn phòng có một số âm thoa với các định âm khác nhau. Khi đó chỉ âm thoa nào có định âm cùng tần số và bước sóng với âm thoa đó thì mới phát ra âm thanh. Chúng sẽ vang đến tận sân vận động Metrodome, tiểu bang Minneapolis. Cũng giống như các lực hấp dẫn, đây là quy luật cơ bản của vật lý học.
Không có “Bạn” và “Họ”
“Những ai không ngạc nhiên trước vật lý học là người chưa hiểu về nó.”
— Niels Bohr, nhà vật lý học người Đan Mạch
Mọi vật trong thế giới vật lý mà chúng ta biết đều có mối liên hệ với nhau. Bạn có liên kết và gắn bó với một Trường năng lượng cơ bản trong vũ trụ. “Trường”, như Albert Einstein đã nói, “là thực tại duy nhất.”
Các vật trông có vẻ tách rời nhau bởi chúng dao động ở các bước sóng khác nhau, cũng giống như nốt “si” và “si giáng thứ” trong âm nhạc vậy. Mỗi dao động này tạo ra một “sợi” trong trường điện từ và sợi này sẽ quay lại chỉ dẫn cho năng lượng đi đâu, làm gì.
Trường năng lượng dao động này là cỗ máy trung tâm của sự tồn tại và quá trình nhận thức của bạn. Vậy chính xác Trường này nằm ở đâu? Câu trả lời là nó có ở khắp mọi nơi. Mọi vật trong vũ trụ, tất cả các dạng của sự sống, dù là loài ngựa vằn châu Phi, cây hosta trong vườn nhà bạn hay những tảng băng đang tan ở Bắc Cực đều kết nối với Trường năng lượng. Sự hiểu biết, sự sáng tạo và trí tưởng tượng của bạn cũng tương tác với Trường năng lượng ấn tượng và đầy phức tạp này.
Chúng ta trông có vẻ như những thực thể tách biệt với những suy nghĩ khác nhau, nhưng tất cả chúng ta đều là một Trường rung động của nhận thức.
Ví dụ dẫn chứng
“Không phải những điều bạn không biết khiến bạn gặp rắc rối. Chính những điều bạn biết chắc chắn mới gây ra chuyện đó.”
— Mark Twain, nhà văn người Mỹ
Edwene Gaines là một trong những mục sư Hội thánh Unity mà tôi yêu quý. Bà là người hài hước, thông minh và thông hiểu các nguyên tắc tinh thần vận hành như thế nào. Bà đi khắp nước Mỹ để tổ chức những buổi hội nghị chuyên đề về cách sống sao cho đủ đầy hơn. Đó là cuộc sống tập trung vào Chúa.
Nhưng cũng giống như chúng ta, Edwene Gaines đã phải học các nguyên tắc tinh thần khi trải qua những thử nghiệm và sai lầm. Bà đã kể một câu chuyện vui nhộn về lần đầu tiên “chứng thực” của bà. Một sự “chứng thực”, theo giáo phái Unity, là khi bạn kiếm được thứ gì bạn đang mong muốn – đại khái là như vậy.
Lúc có được sự “chứng thực” đầu tiên, bà vẫn chưa quen lắm với các nguyên tắc tinh thần. Lúc đó, bà ở vào hoàn cảnh túng quẫn, hay như bà nói: “Tôi còn chẳng có nổi hai đồng xu để mà cọ vào nhau nữa ấy chứ.”
Nhưng bà đã nghe được ý tưởng điên rồ này từ người hướng dẫn giáo lý, rằng Chúa không những thích bà, mà Ngài còn muốn ban phúc cho bà bằng cách mở rộng cánh cửa Thiên đường và đáp lời cầu nguyện của bà – chỉ cần bà học cách điều khiển năng lượng của mình. Nhưng trước hết, bà phải biết chắc là mình muốn gì và khi nào muốn có nó.
Điều này thì quá dễ dàng rồi. Trong vòng 15 phút, Edwene Gaines đã điền đầy những mong ước của bà vào tờ ghi chú màu vàng: đôi giày mới màu xanh, một anh chàng người yêu, một chiếc xe mới… Bà còn muốn một kỳ nghỉ kéo dài một tuần ở thành phố Mexico. Bà chưa bao giờ đến đó, nhưng nghe người ta nói đó là nơi lý tưởng để thực hành tiếng Tây Ban Nha. Hơn nữa, bà luôn muốn tham quan Kim tự tháp Mặt trăng, Kim tự tháp Mặt trời và cả các bức họa của Diego Rivera nữa.
Edwene Gaines không có tiền để thực hiện những mong ước đó. Vì vậy, việc viết ra những mong đợi đó đối với Edwene Gaines giống như “một trò đùa”. Nhưng dù sao bà vẫn viết nó, sau đó còn đến một đại lý du lịch, xem sách giới thiệu và quyết định đặt một chuyến tới Mexico vào ba tháng sau đó.
“Tôi thấy điều tệ nhất có thể xảy ra là tôi bị bẽ mặt trước đại lý du lịch vì không thể trả đủ tiền cho chuyến đi”, Edwene Gaines giải thích.
“Đó là vì bà cảm thấy mình không giàu có”, giáo lý viên nói, “Bà không có những rung động như một người giàu có.”
“Vâng, đúng là như thế”, Edwene Gaines trả lời. “Cô còn chưa nhìn thấy số dư tài khoản ngân hàng của tôi đấy? Tôi còn chưa thanh toán tiền điện tháng này.”
“Vì thế nên bà cần ra ngoài và làm gì đó để cảm thấy mình giàu có”, người hướng dẫn quả quyết nói.
Edwene Gaines quyết định sẽ thử điều đó ở cửa hàng tạp hóa.
“Tôi thường chỉ mua những thứ thiết yếu như đậu, bánh mì ngô, bột mì…”, bà nói. “Tôi không dám phung phí tiền vào những thứ phụ gia như tinh dầu thơm vì hầu bao của tôi có hạn.”
Vì thế, khi đến cửa hàng tạp hóa, bà quyết định sẽ lang thang tham quan khu vực bán đồ ăn ngon.
Bà nhìn thấy một chai ô liu nhồi quả hạnh. Bà nhấc nó lên xem và biết người có tiền mới ăn thứ đó. Vì thế, bà quyết định mua nó và gọi điện cho Lana bạn mình.
“Lana, tớ đang tới chỗ cậu. Chúng ta sẽ ngồi bên bể bơi, uống chai rượu mà cậu mới mua, nhắm với những quả ô liu mà tớ vừa phung phí tiền để mua, chúng ta sẽ giả vờ đang thưởng thức kỳ nghỉ vui vẻ ở thành phố Mexico.”
“Cậu đang lảm nhảm cái gì thế?” Lana nói.
Cuối cùng, cô ấy cũng đồng ý nghe theo ý tưởng của bà. Họ cùng nhau ngồi bên bể bơi nhà Lana, uống rượu, ăn quả ô liu, cười đùa vui vẻ và vờ như mình đang đi nghỉ ở thành phố Mexico.
“Ngày mai, chúng ta sẽ đi tham quan Kim tự tháp nào đây nhỉ?”
Edwene giả vờ hỏi: “Hay cậu muốn ra biển hơn?”
Lana cũng vờ trả lời: “Cứ đến cả hai chỗ đó đi, sau đó, chúng ta sẽ đi bộ ra chợ mua sắm và thưởng thức âm nhạc đường phố.”
Họ cười đùa vui vẻ và sau đó, chính Lana cũng quyết định sẽ đi nghỉ ở thành phố Mexico. Ngày hôm sau, cô đến đại lý du lịch đó và đặt vé.
Một tuần sau, mẹ Lana gọi điện cho cô ấy nói: “Con đoán thử xem, mẹ tặng con tiền vé máy bay tới Mexico đấy.”
“Nhưng tôi mới là người đầu tiên có ý định đấy nhé”, sau này, Edwene vẫn thường nói đùa như thế với Lana.
Vài tuần sau, đại lý du lịch gọi điện cho Edwene Gaines và thông báo rằng nếu bà không đến thanh toán tiền vé trong ngày hôm đó, việc đặt chỗ của bà sẽ bị hủy.
“Được rồi, tôi sẽ tới”, Edwene trả lời họ trong khi cảm thấy mình giống như nhân vật mẹ già Hubbard với chiếc chạn bát trống không. Bà ngồi vào xe và quyết định mình cần có một cuộc nói chuyện nghiêm túc với Chúa.
“Thưa Chúa” bà nói, “Giờ con đã làm mọi thứ con biết mình phải làm. Con đã lập một danh sách. Con đã xác nhận. Con đã hành động như mình là người giàu có. Con đã làm những gì phải làm, giờ là việc của Ngài đấy. Và thưa Ngài, vì đại lý du lịch đã gọi nên con đang đến đó và con cần có tiền để thanh toán tiền vé.”
Trên đường đến đại lý du lịch, bà bỗng nhiên có linh cảm nào đó và quyết định ghé qua nhà mẹ của bà trước.
“Lúc đó, tôi cũng manh nha có ý tưởng rằng biết đâu nếu tôi kể cho mẹ tôi về việc mẹ của Lana đã cho cô ấy tiền mua vé, có thể bà cũng đồng ý cho tôi tiền để mua,” Edwene Gaines thừa nhận.
Bà đến nhà mẹ và kể cho mẹ về chuyến đi mà mình và Lana dự định. Sau khi kể xong, bà nhìn mẹ và nói: “Mẹ biết không? Mẹ Lana đã cho cô ấy tiền để mua vé đấy. Có tuyệt không chứ?”
“Tuyệt thật”, bà mẹ nói. “Thế con định làm gì?”
Nghe thế Edwene Gaines thất vọng quá và chào tạm biệt mẹ ra về. Nhưng mẹ bà lại nhờ lấy giúp thư trong hòm thư ngoài cổng.
Căn nhà cách cổng khá xa, Edwene Gaines vừa đi vừa chán nản, đá tung những hòn sỏi nhỏ trên đường. Trên đường mang thư vào, bà tò mò liếc qua đống thư từ của mẹ và thấy một lá thư đề gửi cho mình.
“Tôi chuyển đi khỏi ngôi nhà đó đã 15 năm rồi và không còn nhận thư từ gì ở địa chỉ đó nữa”, bà nói.
Trên thư không đề địa chỉ người gửi và điều đó càng khiến cho Edwene Gaines tò mò hơn. Bà bóc lá thư và vô cùng ngạc nhiên khi thấy đó là thư của một người bạn cùng phòng cũ với mình cách đây 15 năm, giờ đã lập gia đình. Lúc đó, họ rất trẻ, không có nhiều tiền và phải dùng những món đồ gỗ mà Edwene Gaines gọi là “đồ của trại tế bần” để trang trí phòng ở của mình.
Ở với nhau được ba tháng thì Edwene Gaines tìm được công việc dạy học ở nước ngoài và quyết định chuyển đi, để lại căn hộ và những món đồ gỗ cũ cho cô bạn.
Nội dung bức thư như sau:
Edwene thân mến!
Tớ đã tìm trong danh bạ của Houston và thấy địa chỉ nhà bố mẹ của cậu. Tớ muốn báo với cậu rằng tớ đã lập gia đình và chuyển tới một căn hộ đẹp cùng chồng tớ. Chúng tớ mua đồ gỗ mới để trang trí nên đã bán lại những đồ gỗ cũ mà chúng ta mua 15 năm trước. Cậu có tin được không, hóa ra có một số đồ khá giá trị. Tớ cảm thấy không phải với cậu nếu giữ hết tiền bán số đồ gỗ đó vì chúng ta đã làm việc rất chăm chỉ để trang trí căn phòng. Tớ gửi lại cậu tờ séc với trị giá nửa số tiền bán số đồ gỗ đó.”
“Và bạn biết không?” Edwene Gaines nói, “Nó đúng bằng số tiền tôi cần để trả cho tấm vé tới Mexico và cộng thêm 100 đô-la cho các chi tiêu lặt vặt khác.”
Edwene Gaines còn kể thêm phần tiếp theo khá hài hước. Lana và Edwene đã có một chuyến đi tuyệt vời đến thành phố Mexico. Họ đã đi mua sắm, ngồi bên bể bơi, thăm các kim tự tháp và lang thang trong khu chợ.
“Đi đến đâu Lana cũng nhận được hoa”, Edwene Gaines kể. “Chúng tôi đang đi lang thang trong khu chợ và vài nghệ sĩ đường phố đã tặng cho Lana hoa dành dành. Hôm khác, khi chúng tôi đang ở trên xe buýt, có một anh chàng nhảy lên xe, tặng cho Lana một bông hồng rồi lại nhảy xuống xe. Một lần, khi chúng tôi đang ăn tối, có một chiếc hộp to màu trắng được mang đến bàn chúng tôi. Lana mở hộp ra và trong đó có một bó hoa lan. Lúc này, tôi bắt đầu cảm thấy tủi thân”, tôi nói với Chúa: “Chúa ạ, con cần có một dấu hiệu để chứng tỏ con cũng được yêu mến.”
Chưa đầy 15 phút sau, người bồi bàn ở nhà hàng đó mang đến món khai vị. “Và Chúa đúng là có khiếu hài hước”, Edwene Gaines cười và nói: “Bạn có biết anh ta mang gì đến không? Ô liu nhồi quả hạnh.”
Phương pháp
“Giới khoa học phương Tây và thực tế là tất cả chúng ta đang ở vào thời điểm khó khăn, bởi để đạt được trạng thái sống như hiện giờ, chúng ta đã phải bỏ qua rất nhiều thông tin.”
— Cleve Backster, nhà thực vật học và cựu điệp viên CIA
Mặc dù là nguyên tắc tinh thần cơ bản (bạn còn nhớ chứ, tinh thần là trạng thái trái với vật chất), nhưng nguyên tắc này xuất hiện đầu tiên không phải trong một nhà thờ mà là trong một phòng thí nghiệm vật lý. Chính các nhà khoa học là người đầu tiên phát hiện ra điều khó tin rằng con người không phải là vật chất, mà là những sóng năng lượng chuyển động liên tục.
Trong thí nghiệm này bạn sẽ chứng minh rằng suy nghĩ và cảm giác của bạn cũng tạo ra những sóng năng lượng. Bạn hãy làm như sau: Lấy hai chiếc mắc áo nhôm và uốn nó thành hai đoạn thẳng. Đây chính là “chiếc đũa thần Einstein” của bạn. Sau đó uốn hai đoạn đó thành hình chữ “L” với chiều dài khoảng 30cm cho phần chính và 12cm cho phần tay cầm. Cắt đôi một ống hút nhựa (bạn có thể dễ dàng kiếm được ở bất kỳ cửa hàng ăn nhanh nào). Cho đầu ngắn của chữ “L” vào chiếc ống hút (để giúp cho chiếc đũa thần của bạn xoay được một cách dễ dàng) và uốn phía cuối của thanh nhôm lại để ống hút không bị rơi ra.
Bây giờ giả vờ như bạn là nhân vật Matt Dillon hai tay hai súng vung vẩy trong bộ phim Gunsmoke (Khói súng), hai tay giơ cao hai chiếc đũa thần trước ngực, giữ nó cách người bạn khoảng 25cm. Lúc đầu, nó sẽ bị đung đưa (như tôi đã nói ở phần trước, bạn chính là một “dòng sông” chảy đầy năng lượng), vì thế, hãy giữ một lúc cho nó đứng yên. Khi nó đã hết đung đưa, bạn bắt đầu thực hiện thí nghiệm.
Nhìn thẳng về phía trước, tập trung suy nghĩ về những chuyện buồn bạn đã trải qua trong quá khứ. Tùy thuộc mức độ cảm xúc của bạn, hai cây đũa sẽ đứng thẳng (mức độ cảm xúc yếu) hoặc quay về phía trong, từ đầu này sang đầu khác. Những chiếc đũa này đang chuyển động theo dải sóng điện từ xung quanh cơ thể bạn, được tạo ra từ tần số tiêu cực do những suy nghĩ và trải nghiệm bi quan của bạn.
Sau đó, hãy làm cho tần số của bạn chuyển sang trạng thái tích cực, bằng cách nghĩ về những điều vui vẻ và đáng yêu. Những chiếc đũa sẽ hướng ra ngoài khi trường năng lượng của bạn mở rộng sang dòng chảy năng lượng tích cực.
Bạn vẫn tiếp tục nhìn thẳng về phía trước, tập trung sự chú ý của mình vào một vật gì đó phía xa bên phải (hoặc bên trái của bạn) và hãy xem những chiếc đũa chuyển hướng theo tư duy của bạn như thế nào. Thực hiện càng nhiều thí nghiệm này, bạn sẽ càng nhạy bén trong việc cảm nhận những chuyển động khi bạn chuyển từ tần số này sang tần số khác.
Báo cáo thí nghiệm
Nguyên tắc: Alby Einstein.
Lý thuyết: Bạn là một Trường năng lượng trong một Trường năng lượng lớn hơn.
Câu hỏi: Câu nói, “tôi được tạo ra từ năng lượng” có đúng không?
Giả thuyết: Nếu tôi là năng lượng, tôi có thể điều khiển năng lượng của mình.
Thời gian thực hiện: Hai tiếng thực hiện thí nghiệm.
Hôm nay ngày: __________ Giờ: __________
Phương pháp: Ôi, chỉ cần dùng suy nghĩ và năng lượng của mình, tôi có thể làm cho chiếc đũa thần đung đưa. Cứ thử nghĩ đến những điều kỳ diệu khác mà chắc chắn tôi có thể làm được.
Ghi chép:………………………………………………………………………………………………………………
“Để là một nhà thám hiểm đích thực trong khoa học, để theo đuổi những chỉ dẫn không mang tính định kiến của những yêu cầu khoa học thuần túy phải không sợ hãi khi đưa ra những điều không thể nghĩ tới, và chứng minh với bạn bè, đồng sự và cả những nhà khoa học điển hình khác rằng họ đã sai.”
— Lynne McTaggart, tác giả cuốn The Field (Tạm dịch: Trường)