Chuyện kể rằng, một lần vua Frederick William I đến thăm một nhà tù ở Postman. Khi đi ngang qua các gian ngục, nhà vua nghe rất nhiều lời cầu xin ân xá của các tù nhân. Họ than vãn rằng mình bị luật pháp phán xét oan uổng; rằng những quan tòa bất công, những người làm chứng thành kiến và những tay luật sư bất nhẫn đã đẩy họ vào cảnh tù đày. Những tiếng rên xiết về sự bất công của luật pháp và sự vô tội của bản thân của các tù nhân vang lên từ phòng giam này sang phòng giam khác. Nhà vua im lặng bước qua tất cả và cuối cùng, ngài dừng lại ở một phòng giam biệt lập – nơi không có bất kỳ lời than van nào. Quá ngạc nhiên, nhà vua hỏi tù nhân ở đây một cách châm biếm:
– Ồ, ta cho rằng nhà ngươi cũng vô tội phải không?
– Dạ không, thưa Hoàng thượng! – Người tù run run trả lời. – Thần dân có tội và xứng đáng với những gì mình phải nhận ở đây.
Người tù vừa dứt lời, vua bèn cho gọi quản ngục đến ngay.
1. Nhà vua ra lệnh cho viên quản ngục làm gì?
2. Ý nghĩa của câu chuyện này là gì?
[59]Trả lời