– Alô? Ai ở đầu dây đấy
Giọng nói của anh ta vẫn thế, đánh lừa cả thế gian, và tôi thấy hiện lên khuôn mặt mình đã biết từ hơn hai mươi năm nay.
– Salomon à?
– Ai đấy?
– Daniel.
– Tôi nghĩ anh nhầm số rồi
Tôi nhận ra sự thận trọng của một kẻ vốn là lưu manh.
Yên lặng. Anh ta chờ đợi có thêm thông tin gì đó.
– Daniel Léman… Khu Totem.
Tôi đoán ra sự ngạc nhiên của anh ta nhờ khoảng im lặng ngắn ngủi chợt mang chúng tôi lại gần nhau.
– Chào Danny. Lâu rồi nhỉ… Làm thế nào mà cậu có số của tôi?
Mánh của bọn lưu manh thôi.
– Tôi cần phải gặp anh.
Anh ta dừng lại một lát.
– Tôi đã được biết những gì xảy ra với cậu, Dany.
Anh ta đã hiểu mục đích tôi gọi cho anh ta.
Khi tôi dập máy, cuộc hẹn đã được ấn định. Tôi thấy cơ thể mình đã trút bỏ được áp lực đang siết chặt lấy nó như một bộ quần áo chật chội. Khá hơn một chút rồi.
Cuối cùng thì tôi cũng bắt đầu hành động.
— ———
– Bố, nhìn này!
Thằng bé đi một vài bước nhảy. Một điều gì đó giữa jerk và hoip hop
Con trai tôi rất có khiếu. Khả năng kiểm soát các động tác hình thể của nó luôn khiến tôi phải ngạc nhiên. Chưa một bài kiểm tra thể lực nào, chưa một tác kỹ thuật nào là không thể chinh phục đối với nó. Tôi còn nhớ đã nhìn thấy nó leo lên một chiếc xe đạp và bắt đầu đi bằng hai bánh ngay lập tức, mà không cần ai giúp đỡ, chỉ vì nó đã quyết định phải thế. Nó là một trong số hiếm hoi những người không phải cố tình để tỏ vẻ lịch thiệp. Từng tư thế đề như được luyện tập sẵn.
– Ai đã dạy con nhảy thế?
Thằng bé không trả lời, nó ngồi xuống.
– Có một ngày, cách đây ba bốn năm, bố đã hỏi chúng con thích chơi môn thể thao nào.
– Đúng rồi, bố luôn hỏi các con vào đầu năm học.
Nó gật gật đầu.
– Con đã trả lời bố là con thích bóng đá, giống như em trai con.
– Vâng, đó là những gì con đã nói.
Nó nhún vai.
– Con nói như vậy để không làm bố thất vọng. Thực ra, con muốn học nhảy.
Tôi xúc động mạnh vì lời thú nhận của nó.
– Đáng ra con nên nói điều này với bố.
– Bố sẽ đồng ý ư? Nó ngạc nhiên hỏi.
– Tất nhiên rồi! Bố đâu có mê bóng đá, con biết mà. Chẳng mấy khi bố xem các trận bóng trên tivi. Hoặc là chỉ những quan trọng mà thôi.
Thằng bé ngẫm nghĩ một lát.
– Buồn cười thật đấy. Đôi khi người ta cứ tự tưởng tượng ra mọi chuyện… Con đã tự nhủ rằng bố sẽ thấy thật kỳ cục nếu một thằng con trai học nhảy. Mà, con không muốn đi theo hướng khiêu vũ cổ điển, con thích hip hop hơn… nhưng con đã không dám.
Chúng tôi im lặng một lát. Thằng bé ngồi dựa lưng vào tường nhà.
– Còn bố, bố viết đúng không?
Tôi rùng mình.
– Con nói gì cơ?
– Con biết là bố luôn ước mơ được viết.
Nó nhìn tôi chăm chú rồi trả lời cái câu hỏi mà thái độ im lặng sững sờ của tôi đã đặt ra.
– Con biết một vài điều mà không cần ai nói cả. Và con biết rằng bố luôn mong ước trở thành nhà văn.
– Không phải trở thành nhà văn. Chỉ là viết, đơn giản thế thôi.
– Thế sao bố không bao giờ làm vậy?
Tôi thấy lại cảnh tượng tôi với Betty, ở trong phòng, với cái dạ dày trống rỗng, đang ngấu nghiến mấy cuốn tiểu thuyết và ước mơ có một ngày đến lượt mình, cầm giấy bút và kể lại một câu chuyện. Câu chuyện của tôi.
– Bố đã bắt đầu. Bố đã viết… những chuyện nhảm nhí. Nhưng bố còn phải làm việc, phải kiếm sống. Hay đúng hơn là vùi cuộc sống của mình dưới đống sổ sách dày cộp. Thế đấy. Thời goan trôi đi, và những ước mơ của chúng ta cũng trôi theo. Chắc chắn là bố cũng không có chuyện gì đủ thú vị để viết. Để viết được thì cần phải trải qua đau đớn, bố tin như vậy.
– Thế còn bây giờ?
Tôi không biết là mình có hiểu chính xác ý nghĩa của câu hỏi nữa không. Nó đợi câu trả lời của tôi trong vài giây, rồi nói tiếp.
– Con thích những lúc bố sáng tác ra các câu chuyện. Thỉnh thoảng vào buổi tối, hoặc trên ô tô khi đi nghỉ mát.
– Bố có sáng tác ra đâu. Chúng ta cùng sáng tác mà.
– Vâng, bố bắt đầu và chúng con phải kể tiếp. Còn mẹ, trò này làm mẹ chán. Mẹ chẳng bao giờ nghĩ ra gì cả. Bố có nhớ là chúng ta đã cười vui thế nào không? Đến cuối, nó thành ra một thứ chẳng hiểu là cái gì nữa.
— ———
Tôi chợt có cảm tướng là giọng nó vọng đến từ xa. Giống như trong cơn mê sảng khi mà hình ảnh và âm thanh lệch nhau và cố rượt đuổi nhau. Rồi tôi nhận ra sự kỳ lạ trong chuyện này. Tại sao thằng bé lại ở bên cạnh tôi? Tại sao thỉnh thoảng, khi đêm xuống, nó lại đến nói chuyện với tôi? Tại sao không bao giờ tôi ngạc nhiên vì sự xuất hiện của nó?
Tôi chợt hiểu ra rằng tính dã man và vô nhân đạo của sự việc đã đem tôi ra khỏi cuộc sống. Tôi không còn thực sự sống trong thế giới này nữa. Điều không thể đã xảy đến, phá huỷ toàn bộ nền tàng mà trên đó tôi xây dựng ý nghĩa cho sự tồn tại của mình. Vả rồi từ ngữ, mang theo các hình ảnh, giá trị, ý nghĩa bắt đầu trôi đi. Có thể một ngày nào đó chúng sẽ dừng lại. Nhưng chắc chắn không bao giờ ở đúng chỗ mà tôi đã đặt chúng vào.
Liệu thằng bé có đoán ra suy nghĩ của tôi không? Nó đứng dậy.
– Bố cần vào ngủ thôi, bố à. Ngày mai bố còn phải đi làm việc.
Tôi mỉm cười.
– Mà con sẽ không cấm bố thức đấy chứ?
Đến lượt thằng bé cười.
– Thỉnh thoảng con có cảm tưởng là vai trò đang bị đảo lộn. Như là con đang phải bảo vệ bố vậy.
Câu nói của nó khiến tôi rùng mình.
– Bảo vệ bố? Khỏi cái gì?
– Bố vào nhà và tìm một quyển sách đi, nó chỉ đáp có vậy. Lâu rồi con không thấy bố đọc. Các nhà văn luôn phải đọc.
Nó vẫy tay chào tôi rồi biến mất. Tôi vẫn còn cảm thấy nó ở bên cạnh mình thêm một lúc nữa và tôi cố giữ lại cảm giác ấy trong tâm trí, bằng bất cứ giá nào.
Khi tôi đành phải quay vào nhà, đèn phòng khách tắt, Betty đã đi ngủ.
Tôi mò mẫm bước đi, tìm đèn halogen. Tay trái tôi tiến đến gần bàn và đụng phải một vật, đến nỗi suýt nữa thì làm rơi cái đèn nặng trịch. Tôi bật công tắc đèn. Thứ đó là một quyển sách. Hãy hỏi hạt bụi của John Fante. Quyển sách đầu tiên của tôi.
Nó đáng ra phải ở trên giá sách chứ. Hay là Betty đã mang xuống và để quên ở đây? Không, Betty không ba giờ để thứ gì lung tung cả.
Trong ánh đèn yếu ớt, tôi nghĩ mình đã trông thấy nụ cười của Jérôme.
JEAN
Căn phòng trông khắc khổ: một chiếc giường, một cái bàn, một cái ghế, một góc vệ sinh, và một cabin tắm nhỏ. Bọn chúng cho xe chạy trong khoảng gần bốn mươi lăm phút rồi dừng lại. Bọn chúng lôi xềnh xệch gã lên nhiều tầng gác, vào một căn hộ rồi dẫn gã vào căn phòng này trước khi tháo mũ trùm đầu và rút cái giẻ trong miệng ra cho gã. Hai trong số những người đã bắt gã đang ở đây cùng với gã.
Tên khoẻ hơn đẩy gã xuống giường, ngồi xổm trên người gã để tháo còng tay cho gã.
Sau đó chúng tự tháo mũ trùm đầu của mình. Đúng như Jean đoán, bọn chúng là người gốc phương Đông.
Tên cao to hơn chắc vào khoảng hai mươi tuổi, mắt sẫm, lông mày rậm và môi mỏng. Hắn có vẻ căng thẳng, hung hăng. Tên thứ hai, cũng tầm tuổi đó, nhỏ con hơn, gần như ốm yếu, với một cái nhìn hiền lành. Hắn ta tránh nhìn con tin của mình, gần như là hối tiếc vì việc có mặt trong căn phòng này.
Bọn chúng nói với nhau bằng tiếng Ả Rập. Jean nhận ra tên của từng người. Tên lớn hơn là Akim, tên còn lại là Lagdar. Gã không thể xác định được chúng nói giọng vùng nào.
Akim nói với Jean:
– Cởi quần áo ra. Bỏ quần áo của mày vào trong túi này. Đi tắm đi. Mày bốc mùi như một con chó hoang ấy!
Lagdar chìa cho gã một cái túi đựng rác trong khi Akim khống chế gã bằng súng ngắn.
Jean không hề có ý muốn chống đối. Điều đó thì ích gì cho gã? Gã phải đi đến cùng câu chuyện của mình, một cách ngoan ngoãn.
Trong khi gã thay đồ, Akim quan sát gã với vẻ ghê tởm. Còn Lagdar, hắn đứng nhìn thảm trải sàn.
Người Jean đầy những vết sẫm màu, hoại tử, vảy kết và bốc một thứ mùi hôi thối. Akim quay mặt đi một lát để tránh nhìn lúc gã thay quần đùi. Jean tranh thủ lúc đó để tháo chiếc túi nhỏ bằng da mà gã giấu giữa lớp áo phông và áo len chui đầu, rồi bằng một cử chỉ nhanh nhẹn, luồn nó xuống dưới tấm nệm giường. Gã nín thở, sợ bị phát hiện.
Khi gã đã cởi bỏ hết quần áo, Akim ra hiệu cho gã đi vào phòng tắm.
Nước nóng, bọt xà phòng thơm và êm dịu làm gã cảm thấy dễ chịu. Các phòng tắm công cộng mà thỉnh thoảng gã lui tới không mang lại sự thoải mái như thế này. Ở đó, nước thường lạnh và việc tắm rửa đòi hỏi phải luôn chú ý cảnh giác.
Khi gã đi ra, Lagdar chìa cho gã một cái khăn. Túi đựng quần áo đã biến mất và trên giường xuất hiện một chiếc quần đùi, một chiếc quần bò và một áo phông trắng.
Jean mỉm cười với ý nghĩ mình sẽ chết trong sạch sẽ.
Khi gã mặc xong quần áo, Akim còng một tay gã vào song sắt đầu giường.
– Nghỉ ngơi đi, hắn nói vẻ châm chọc. Mày sẽ cần có sức để đương đầu với địa ngục đấy.
Rồi bọn chúng bỏ gã lại trong bóng tối của căn phòng.
Jean không sợ chết. Nó là một phần trong câu chuyện cuộc đời gã, gần như đã trở thành một người bạn thân. Không thân đến mức để gã tự nguyện nhượng bộ trước cái chết, nhưng gã đã chuẩn bị đón tiếp nó nếu nó đến. Và trong suốt những năm sống lang thang, những lúc gã cố tình để mình say không phải là để nhấn chìm cái tương lai chết chóc của gã mà đúng hơn là để nhấn chìm quá khứ cùng với các bóng ma của nó.
Gã biết rằng rồi một ngày, các thiên thần của ngày tận thế cũng sẽ đến. Gã chỉ cần ngồi đợi, trên vỉa hè, dưới bầu trời này. Và cả uống nữa, để đánh lừa thời gian và không còn phân biệt được từng giờ trôi qua với từng lít rượu, ngày với đêm, ác mộng với ảo giác. Uống để quên đi cái ngày đáng nguyền rủa mà đáng ra gã phải…
Gã không chấp nhận để cho cái điệp khúc muôn thuở túm lấy mình: gã không có đủ rượu để đồng hành cùng với gã.
DANIEL
Tôi nhận ra anh ta ngồi gần cửa sổ, đối diện với căn phòng. Salomon gầy đi, tóc thưa hơn. Những đường nét trên khuôn mặt anh ta hơi chùng xuống, tuy nhiên anh ta giữ được vẻ quyết đoán và cứng cỏi. Mọi tên lưu manh đều biết cách nhận ra sức mạnh thực sự dưới những vẻ bề ngoài tầm thường, và không bao giờ tin vào những dấu hiệu bên ngoài. Sức mạnh thực sự ẩn giấu trong cái nhìn.
Đó là một luồng sáng mãnh liệt cho thấy lòng quyết tâm, sự dữ dội và đôi khi cả địa ngục, xuất hiện ngay từ lúc mới đối đầu, xua đi hết mọi cảm xúc, xoá đi nụ cười, nếp nhăn và những cái nhếch mép. Trong vòng một giây, bộ mặt đó biến mất và hoá thành cái mặt nạ không thể xuyên thủng được. Hai tên lưu manh thực thụ sẽ chỉ đánh nhau khi bị bắt buộc. Trong mọi trường hợp khác, chỉ qua một cái nhìn, họ sẽ đánh giá được uy quyền, sức mạnh, lai lịch của nhau, và một trong hai sẽ chấp nhận rút lui mà không hề xấu hổ, hoặc hứa sẽ chịu thua.
Chúng tôi bắt tay nhau và anh ta kéo tôi lại ôm ghì lấy. Sức mạnh của cơ thể anh ta, không hiểu sao, làm tôi cảm thấy an lòng.
Anh ta gọi hai tách cà phê. Chúng tôi quan sát nhau một lúc, trong im lặng. Cũng như tôi, anh ta đợi một lúc để cho các hình ảnh vừa sống lại trong tâm trí mình trôi qua.
Cuối cùng tôi lên tiếng, cốt là để đánh tan sự bối rối này.
– Anh không thay đổi nhiều lắm nhỉ.
Salomon chấp nhận lời khen ngợi bằng cách nhảy mắt với tôi.
Trong một trường hợp bình thường khác, chúng tôi hắn phải có nhiều chuyện để nói với nhau và các câu sẽ đều bắt đầu bằng “Cậu có nhớ cái ngày mà”… Nhưng không phải lần này.
Nét mặt anh ta chợt đanh lại.
– Chuyện đó làm tôi phát khùng, Daniel.
Tôi khẽ gật đầu.
– Bọn chúng không phải là người, anh ta tiếp tục. Một con người thì phải nhìn thẳng vào mặt đối thủ của mình, và chiến đấu một cách công bằng. Hắn không được tấn công người vô tội và trẻ em. Khốn kiếp thật, thế giới đã thay đổi quá nhiều! Chúng ta là lưu manh nhưng chúng ta vẫn có các quy tắt của mình. Một ý thức về danh dự. Tôi còn tôn trọng kẻ thù tồi tệ nhất của mình hơn là thằng mạnh nhất trong cái bọn khốn kia.