Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Bí Mật Của Cha

Chương 28

Tác giả: Thierry Cohen

DANIEL

Salomon cởi chiếc áo mưa ướt rượt ra.

– Tôi đã vào hẳn trung tâm Luân Đôn, trong một tiệm internet công cộng. Tôi đã làm những gì cậu bảo tôi. Cậu nghĩ rằng như thế đã đủ chưa? Những người ấy, họ có kiểm tra thư điện tử không? Tôi cũng mang báo về. Tất cả các tờ báo đều nói về vụ bắt cóc.

– Tôi đã nghe đài và xem tivi. Bọn họ bây giờ đã biết được tên của tôi rồi.

– Vậy à? Tôi cũng có nghe, nhưng tôi chẳng hiểu gì cả, họ nói nhanh quá. Trên báo Pháp thì các chàng trai kia và tôi, chúng tôi thành ra “nhóm biệt kích chưa được xác định”. “Nhóm biệt kích gây sốc”, thậm chí một tờ nhật báo còn thêm vào thế đấy. Họ tưởng chúng ta là lính đánh thuê. Cái này sẽ làm họ vui thích đây, các chàng trai của chúng ta. Thế còn gã khùng kia, hắn ở đâu rồi?

– Hắn đã bình tĩnh lại. Và không nói gì cả.

Salomon mang về một chiếc pizza. Anh mang một phần cho tên thủ lĩnh nhưng hắn từ chối. Chúng tôi ăn mà không nói chuyện. Sự căng thẳng trong những giờ vừa qua vẫn còn lởn vởn, gần như sờ được vào. Và âm thanh trầm đục của nước mưa đập vào mái nhà và cửa kính nhấn chìm ngôi nhà trong một nỗi buồn gần như là tuyệt vọng.

Chúng tôi bật vô tuyến lên vào giờ có bản tin.

Vụ bắt cóc là một trong những tin chính. Những hình ảnh đầu tiên chiếu đến ngôi nhà của tên thủ lĩnh. Cảnh sát lăng xăng xung quanh, vào rồi ra khỏi khu vực được bảo vệ, trong khi những người khác giữ cho những kẻ hiếu kỳ ở cách xa. Đặc phái viên kể lại những gì cô ta biết về vụ bắt cóc, tức là chẳng có gì nhiều.

– Tôi chả hiểu gì cả, Salomon phàn nàn. Chuyển sang một kênh tiếng Pháp đi.

Tôi chuyển lần lượt các kênh và tìm được một kênh.

– Nhìn này, bọn chúng đã nhận được bức hình! Mẹ kiếp, bọn chúng nhanh thật đấy!

Tấm hình tên thủ lĩnh, súng chĩa vào thái dương, xuất hiện trên màn hình.

“Những kẻ bắt cóc đã gửi tới tấm ảnh này cách đây hơn một giờ,” giọng nhà báo bình luận. “Không một lời bình luận nào đi kèm theo đó. Chúng ta có thể nhìn thấy rất rõ thủ lĩnh Fayçal, ánh nhìn sợ sệt, một khẩu súng chĩa vào má. Nếu như ban đầu, các điều tra viên đã nghĩ đây là một vụ biệt kích của một nhóm đối đầu, thì giờ chúng ta được biết rằng vụ việc có thể được thực hiện bởi người đàn ông này.”

Tôi thấy gương mặt tôi hiện lên. Lấy ra từ một bức ảnh xuất hiện trên báo một năm trước, trong một bữa tiệc tối mà tôi chủ trì thay mặt hãng.

“Người đàn ông này tên là Daniel Léman. Người Pháp, anh ta là cha một nạn nhân trong vụ đánh bom xe buýt số 83, tại Paris, cách đây hai tháng.”

Tôi rùng mình khi nhìn thấy chân dung Jérôme. Con trai tôi mỉm cười, cho thấy vẻ mặt của một đứa trẻ hạnh phúc trong ngày sinh nhật cuối cùng của nó, một tấm ảnh chụp từ máy poraloid[1] được đăng lên báo sau vụ khủng bố và được một người hàng xóm có con được mời đến dự sinh nhật bán cho tờ Paris Match. Sau cái chết của Jérôme, tôi tránh lật báo ra.

[1. một loại máy ảnh chụp lấy ngay.]

“Người đàn ông đã hành động vì muốn trả thù, theo lời những người thân cận của vị thủ lĩnh Hồi giáo. Đúng là thủ lĩnh Fayçal bị các điều tra viên nghi ngờ là người gây ra vụ khủng bố đẫm máu này. Nhưng sau một phiên điều trần tại Scotland Yard, ông ta không bị truy tố. Có thể chính điều đó đã thúc đẩy Daniel Léman tự mình đi tìm công lý. Theo một số nguồn tin, có thể anh ta đã được một nhóm biệt kích giúp đỡ. Những kẻ giết thuê? Khả năng đó có thể được tính đến.”

Những lời nói vẳng đến tôi, nói về tôi, kể lại cuộc đời tôi với những từ ngữ không chút tình cảm, khiến câu chuyện chỉ còn là một chuỗi sự việc và ngày tháng được xem như mang một ý nghĩa nào đó, nhưng tôi đã bỏ đi nơi khác. Đoạn tiếp theo, cuộc chạy trốn bắt buộc.

Salomon đặt tay lên vai tôi. Tôi thoáng nghĩ rằng đó là một cử chỉ động viên, nhưng sức ấn từ những ngón tay của anh khiến tôi lại nhìn màn hình.

Một máy quay ghi lại hình ảnh ngôi nhà của tôi.

“Theo một người hàng xóm,” giọng bình luận đoạn phóng sự tiếp tục cất lên, “vợ và con trai của Daniel Léman đã rời khỏi nhà sáng sớm nay. Họ biết gì về vụ vi phạm của chồng và cha họ?”

– Rémi hẳn đã liên lạc với họ, Salomon trấn an tôi. Bọn họ chắc chắn đang ở đâu đó, họ được bảo vệ rồi.

“Daniel Léman đã giết vị thủ lĩnh?” Bình luận viên gằn giọng, nối tiếp bằng một chuỗi những câu hỏi làm tôi quay cuồng. “Anh ta có giữ hắn làm con tin? Và nếu đúng như vậy, mục đích của anh ta là gì? Đó là những nghi vấn của các điều tra viên trong thời điểm hiện tại.”

Một cảnh sát Anh được phỏng vấn, nhưng tôi không nghe. Tôi không nghe nữa. Tôi vội vàng đi ra khỏi ngôi nhà và tôi chạy, chạy, chạy. Tôi chỉ dừng lại khi cảm thấy mưa đã làm ướt đẫm mặt mình. Tôi để nó hòa vào với nước mắt của mình, tôi những muốn biết bao nó có thể gột rửa những ý nghĩ u tối của tôi, xóa đi quá khứ mới đây của tôi, đem tôi về với cuộc sống của tôi trước cơn ác mộng.

— ———

Salomon quấn một chiếc khăn ăn quanh cổ tôi và ấn một ly whisky vào tay tôi.

– Nghe này, đó là một tin tốt, anh ấy khẳng định. Bây giờ cảnh sát sẽ bảo vệ họ.

– Tôi đã đẩy họ vào chuyện rắc rối. Họ đâu có cần điều đó.

– Không đâu. Tôi thậm chí còn chắc chắn họ tự hào vì cậu… Và bây giờ, họ đã hiểu được thái độ của cậu, những tuần im lặng của cậu, sự chạy trốn của cậu. Tôi chắc chắn họ cảm thấy khá hơn trước.

– Tôi đã đẩy họ đến cuộc sống nào thế này?

– Họ sẽ được bảo vệ. Tôi thì, cậu thấy đấy, tôi lo cho cậu nhiều hơn. Cậu cần phải ẩn náu, trong một thời gian dài. Tôi không biết, tôi vẫn chưa suy nghĩ về điều đó, nhưng chúng tôi chắc chắn sẽ tìm gặp được cậu ở đâu đó. Có thể, ở một đất nước khác…

Tôi lúng túng. Tâm trí tôi không thể nối liên tục được hai suy nghĩ logic mà không bị một suy nghĩ u ám chen vào.

– Nghe này, đây là đề xuất của tôi: chúng ta sẽ gửi cuộn băng cát xét đi như dự tính. Sau đó, chúng ta thả tên thủ lĩnh cách đây vài chục cây số. Còn chúng ta, chúng ta vẫn sẽ ở lại ngôi nhà này trong một hoặc hai tuần. Từ giờ đến lúc đó, các anh bạn sẽ gửi đến hộp thư lưu tại bưu điện các giấy tờ giả cho cậu. Sau đó chúng ta sẽ chuồn đi bằng đường bộ, lên một chuyến phà, và một khi đã ở đất Pháp rồi, ta sẽ ẩn náu. Bọn tôi sẽ làm cho cậu ra được nước ngoài mà không gặp trở ngại gì. Cậu hãy kiên nhẫn, và khi vụ việc đã bị lãng quên, chúng tôi sẽ gửi Betty và Pierre đến cho cậu.

Đề xuất của anh ấy đối với tôi cứ như trong tiểu thuyết, vì nó đã bỏ qua tất cả những trở ngại phải vượt qua. Tuy nhiên tôi vẫn đồng ý, quá ý thức về việc như thế sẽ giúp cho Salomon mường tượng đến một tương lai tươi sáng.

Thưc tế, tôi không nghĩ rằng chính anh ấy bị lừa bịp như vậy.

— ———

– Anh thả tôi ra ư? Tên thủ lĩnh ngạc nhiên, không tin.

– Đúng, bằng cách để ông cách đây vài cây số, Salomon vặn lại.

– Tôi không hiểu.

– Ông nói đúng, tôi không có can đảm giết ông, tôi nói với hắn ta, hàm nghiến chặt.

Hắn suy nghĩ trong một giây.

– Và các anh sẽ ở lại đây ư? Tôi không thể tin được.

– Không, tôi không ở lại đây. Bởi vì tôi sẽ ngăn ông mãi mãi không thể quay về với vai trò của một kẻ chủ mưu được.

Hắn nhíu mày, ánh mắt sợ sệt.

– Bằng cách nào? Bắt tôi phải thề là sẽ không quay về chỉ huy đội quân của tôi nữa ư?

– Không, bằng cách ngăn không cho ông trở về với những người của mình!

Tôi ra hiệu với Salomon. Anh ấy cầm lấy chiếc máy quay và bật nó lên.

– Chúng tôi đã ghi hình cuộc nói chuyện lần trước của chúng ta. Và bản sao, chúng tôi đã gửi nó tới nhà ông. Người của ông chắc chắn sẽ thích nó đấy.

Khuôn mặt hắn ta biến sắc.

– Các anh không thể… Tôi không tin. Tôi sẽ nói với họ rằng… tôi nói dối để cứu tính mạng mình.

– Ông có thể. Nhưng họ sẽ đặt cho ông các câu hỏi, lục lọi quá khứ của ông, nghi ngờ và sẽ hận ông.

Hắn cố nhớ lại nội dung những câu nói của hắn, hình dung ra hậu quả của việc này. Và, đột nhiên, hắn nói với tôi, gần như van xin.

– Anh không thể… làm như thế với tôi! Thà giết ngay tôi đi. Anh chẳng biết gì về môi trường đó đâu.

– Ông đã chọn bạn bè của ông, cuộc sống của ông và những nguy cơ tiềm ẩn trong đó. Tệ nhất thì ông cũng sẽ trở thành một kẻ khốn cùng. Như tôi. Buộc phải chạy trốn, phải giấu mình đi. Khá hơn thì ông sẽ mất đi những tín đồ của mình và quay trở lại một cuộc sống nhàm chán. Bị tước đi niềm vui thú hưởng thụ mà quyền lực mang lại, ông sẽ trở nên cau có và chết trong cô đơn. Còn hình phạt nào đẹp hơn?

– Anh không biết mình đang nói gì đâu. Bọn chúng sẽ giết tôi, anh hiểu không: giết tôi!

– Ồ, tôi rất tiếc.

– Nhưng cái chết của tôi chẳng để làm gì cả, hắn nổi giận. Sẽ có kẻ khác thay chỗ tôi, và còn tàn nhẫn hơn nữa.

– Chắc chắn.

– Tất cả những điều này chẳng có ý nghĩa gì cả!

Để cắt ngang cuộc tranh luận khiến tôi khó chịu và chẳng dẫn đến đâu, Salomon nhét giẻ vào miệng tên thủ lĩnh, bịt mắt hắn và dẫn ra ngoài. Anh ấy mở cốp xe và bắt hắn phải co mình trong đó. Rồi nổ máy. Anh ấy sẽ chạy xe khoảng một giờ trước khi bỏ lại con tin dọc đường.

Cuộc phiêu lưu này có ý nghĩa gì không?

— ———

Tôi chờ Salomon quay về, lòng lo lắng, và đi lòng vòng trong nhà, lặp đi lặp lại những câu hỏi giống nhau. Tất cả việc này là để làm gì? Tôi đã đúng hay sai lầm? Tôi rót cho mình một ly whisky và đi lại trong những căn phòng vắng lặng. Tôi nghĩ đến Betty và Pierre. Họ có nhận được thư của tôi không? Có thể họ sẽ nghĩ đến việc nộp nó cho các điều tra viên để chứng minh họ không biết gì cả? Không thể chịu thêm được nữa, mệt nhoài vì lo âu, rốt cuộc tôi bật tivi lên.

— ———

Khi Salomon trở về, cảm giác mừng rỡ khi gặp lại anh không làm giảm đi chút nào sự ủ rũ trong tôi.

– Tôi đã để hắn lại một vùng nông thôn cách đây bốn mươi cây, anh ấy vừa cười lớn vừa lột chiếc áo khoác ướt đẫm ra. Tôi đã đi lòng vòng một lúc lâu để làm cho hắn tin rằng chúng ta đã đi một đoạn xa hơn thế. Khốn thật! Cậu đã nốc hết nửa chai rồi.

Cái nhìn lo lắng bồn chồn của tôi dừng anh ấy lại.

– Có chuyện gì thế? Mọi việc đều tốt đẹp, chúng ta sẽ sớm thoát khỏi vụ này thôi.

– Các bản… tin, tôi khó nhọc phát âm từng tiếng.

– Có chuyện gì xảy ra vậy?

– Báo chí nói về tôi như một kẻ vô trách nhiệm, và đứng về phía tên thủ lĩnh. Các chính trị gia nối tiếp nhau lên sóng để kết tội tôi. Tôi là kẻ cần tiêu diệt.

– Cậu tưởng thế nào chứ? Rằng họ sẽ giới thiệu cậu như một anh hùng? Một người đi tìm công lý ư?

– Không, nhưng những gì họ nói… cho thấy nỗi sợ hãi của họ. Không phải vì khía cạnh đạo đức trong hành động của tôi mà họ biến tôi thành cái gai trong mắt họ. Cũng không phải vì tôi muốn tự mình đi tìm công lý, không, đó là nỗi sợ hãi những vụ trã đũa đã khiến họ buộc tội tôi! Họ gào lên trên tất cả các kênh rằng họ sẽ bắt tôi và trừng trị tôi nghiêm khắc với cái cớ là tôi đã gây ra một nguy cơ khủng khiếp cho cộng đồng… Họ đã nhận được những lời đe dọa.

– Nhưng cậu biết rõ mọi chuyện sẽ như vậy mà. Bọn khủng bố Hồi giáo cũng biết điều đó, và bọn chúng lợi dụng nỗi sợ của những tên chính trị gia ngu ngốc. Sao cậu lại quên đi tất cả những người đã nói họ hiểu hành động của cậu? Tất cả những người làm cha đã thú nhận rằng, trong trường hợp tương tự, họ cũng ao ước có được lòng can đảm để làm như vậy? Cậu là một người anh hùng đối với những gia đình nạn nhân chưa từng được nhìn thấy kẻ giết chết người thân của họ bị bắt. Này, nhìn đi, tôi đã mua về mấy tờ báo tiếng Pháp.

– Có bao nhiêu người dám công nhận điều đó chứ? Ngày mai, người ta sẽ không nghe họ nữa. Và những gì tôi làm chẳng có ý nghĩa gì nữa.

– Dany, cậu phiền quá đấy: rượu làm cho cậu trở nên bi quan và ngu ngốc.

Anh ấy giật chai rượu khỏi tay tôi.

– Tôi có tin tốt lành đây, nếu như cậu quan tâm. Tôi đã gọi cho Vitto từ một cabin điện thoại công cộng và cậu ta nói với tôi rằng Betty và Pierre ổn. Betty đã bị cảnh sát tra hỏi nhưng cô ấy nghĩ đã được đặt ra ngoài vòng nghi vấn. Cậu ta cũng hứa sẽ có giấy tờ trong hai ngày nữa. Từ giờ tới đó, bọn họ sẽ nghĩ ra cách để chúng ta về Pháp.

– Tôi đã làm cho tất cả các anh dính vào chuyện phiền phức này, tôi lúng búng và không nghe anh ấy nói nữa.

– Daniel, hãy nhìn mọi việc ở khía cạnh tích cực đi: cậu đã khiến Betty nghĩ về chuyện khác ngoài cái chết của Jérôme! Đó chẳng phải là điều quan trọng nhất sao? Nghe này, tâm trạng cậu đang không bình thường, đi thôi, cậu cần phải ngủ bây giờ.

Anh ấy giúp tôi đứng dậy và dắt tôi vào giường.

— ———

Salomon nhiều lần cố gắng bắt đầu câu chuyện để lôi tôi ra khỏi tình trạng mệt mỏi kiệt sức. Anh ấy cố đưa tôi lên con thuyền nhỏ chở những kỷ niệm tuổi thơ, cố kể cho tôi nghe về những mẩu cuộc đời anh, hỏi tôi về nghề nghiệp và cách thức tôi đã làm để đạt được một vị trí quan trọng như vậy, nhưng tôi không thể thoải mái để có thể kể cho anh chuyện gì khác ngoài những câu trả lời ngắn và những cái cười gượng.

Chán nản vì những nỗ lực của mình không mang lại kết quả, anh ấy nằm dài ra trên sofa, bật tivi lên, bao thuốc lá lúc nào cũng trên tay và làm như đang chú ý đến một trận bóng đá. Nhưng tôi cảm thấy mắt anh ấy thỉnh thoảng vẫn hướng về phía tôi.

– Cậu đang lo lắng à? Rốt cuộc anh ấy hỏi tôi.

– Mẹ kiếp, thế anh nghĩ là cái gì chứ: đã hai ngày từ khi chúng ta thả tên thủ lĩnh, và không gì cả. Không một dấu vết. Hắn ta đã đi đâu? Tại sao báo đài chưa nói về sự xuất hiện trở lại của hắn?

– Cảnh sát có thể đã giữ hắn ở nơi bí mật, anh ấy lý luận mà không hề tin vào điều đó. Và tra hỏi hắn để có các thông tin giúp họ tìm ra chúng ta. Bọn họ muốn gây bất ngờ.

– Tôi không nghĩ thế. Nếu cảnh sát đã tìm ra hắn, họ sẽ thông báo để làm nguôi cơn giận dữ của những tên đồng đảng với hắn.

Salomon nhún vai với vẻ nghi ngờ, không mấy tin vào sự tồn tại của một lôgic như thế ở đám cảnh sát.

– Dù thế nào, chẳng có lợi ích gì khi bị kích động cả. Chúng ta tạm thời vẫn ở lại đây. Vài ngày. Có thể là vài tuần.

Salomon từ đây đã gắn số phận anh ấy với số phận của tôi. Thậm chí đến mức anh ấy suy nghĩ cho cả hai, nhiệm vụ mà tôi đã tự nguyện giao cho anh ấy vì tôi tỏ ra không thể tính toán cho một tương lai xa quá vài giờ sắp tới được. Tôi là người đang phải chịu cơn quay cuồng, hai chân đang nhũn ra chỉ còn cách hư không vài mét và không thể làm được gì khác ngoài việc nhìn chúng run rẩy.

Tương lai của tôi giống như một vực thẳm.

Bình luận
× sticky