Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Bí Mật Của Cha

Chương 11

Tác giả: Thierry Cohen

Tên này không ngừng chọc tức gã bằng những lời lẽ gay gắt, những lời chửi bới nhục mạ và thích thú nhìn gã phản ứng lại, mắt lồi ra, bất lực. Gã không được để cho tên kia có được cái sự vui thích ấy. Hắn không đáng, không tồn tại. Gã cần phải quên tên đó đi, nghiến chặt hàm và im lặng.

– Nếu đó là vợ mày… tao sẽ ghé thăm cô ta một hôm nào đó.

Jean đón nhận câu nói đó như một cú đá không biết thứ bao nhiêu vào bụng nhưng vẫn kiềm chế được.

Akim kéo một cái ghế lại gần giường rồi ngồi xuống.

– Đấy là một ý định làm tao phải nghĩ mãi, hắn thì thầm bằng một giọng tâm tình. Khi nào chúng tao hạ mày xong, tao sẽ có thề đến thăm cô ta, làm như là một người bạn của mày, vào nhà cô ta… và vui vẻ một chút.

Jean đột ngột quay lại nhảy xổ vào tên khủng bố nhưng còng tay nghiến vào da thịt cản gã lại.

– Đừng có lại gần cô ấy! gã gào lên. Đừng động vào cô ấy nếu không…

– Nếu không thì sao? Akim cắt lời gã và cười lớn.

Jean sững lại với cái miệng há hốc, không thể thốt lên một lời đe dọa.

– Nếu không mày sẽ nguyền rủa tao? Linh hồn mày sẽ đâm tao hằng đêm? Mày cho rằng Sa-tan sẽ cho phép mày quay về tìm tao hả?

– Nếu tao xuống địa ngục, thì mày sẽ làm hàng xóm của tao đấy, Jean rít lên.

Akim cố tình cười phá lên.

– Tao là chiến binh của Đấng Allah! Tao chiến đấu để xây dựng vương quốc của Người trên mặt đất. Tao phải có chỗ trên thiên đường.

– Mày, chiến binh của Đấng Allah ư? Jean gắt lên trước khi nhổ vào mặt hắn.

Akim tát gã một cái như trời giáng.

Jean ngã vật xuống giường.

– Cô ta vẫn ở trong căn nhà có tường trắng đó, Akim thì thầm, vẻ ác độc. Cô ta lái một chiếc xe hơi nhỏ, một chiếc Mercedes hạng A. Cô ta ra khỏi nhà lúc bảy giờ sáng và trở về lúc bảy giờ tối. Chắc chắn tao sẽ ghé thăm cô ta vào giờ đó.

Những lời của hắn khiến con tin lảo đảo. Gã tưởng tượng ra vợ mình trong cảnh mà Akim vừa miêu tả.

Sự bất lực không bảo vệ được cô buộc gã phải nhượng bộ và gã nằm dài ra, quay mặt vào tường để không thấy Akim. Cắn lưỡi ngăn mình không khóc vì giận dữ.

— ———

“Lên sóng trong vòng ba mươi giây nữa!”

Những tiếng ồn ào im bặt, mọi chuyển động chậm lại.

Éric thở như một vận động viên điền kinh đang chuẩn bị lao mình vào cuộc chinh phục kỳ tích. Trạng thái hưng phấn đó, ông không cảm thấy từ nhiều năm nay rồi. Các hình ảnh nhanh chóng diễu qua trong đầu ông: các đồng nghiệp phát hiện ra tin này, các tít báo, các bài phỏng vấn ông sẽ thực hiện, sự ghen tức của những người từng cộng tác với ông. Những niềm vui sắp đến ấy, ông gạt hết đi để toàn tâm toàn ý tập trung cho bản tin cần đọc.

Giới thiệu chương trình. Tóm tắt nội dung. Khuôn hình vào Éric. Bắt đầu.

“Xin chào quý vị và các bạn. Chúng tôi xin được bắt đầu bản tin hôm nay bằng một tin khủng khiếp. Một đĩa DVD đã được gửi đến ban biên tập của hãng Télé 8 cách đây ba mươi phút. Chiếc đĩa được gửi đến cá nhân tôi. Một chiếc DVD chứa những hình ảnh khiến ta bối rối về một vụ bắt cóc con tin và điều kỳ lạ là nó không kèm theo bất cứ thông điệp hay yêu sách nào. Kỳ lạ hơn nữa, phong bì được gửi đi từ chính trong Paris; khiến chúng ta nghĩ rằng vụ bắt cóc xảy ra chính tại lãnh địa của chúng ta.”

Éric dừng lại một chút. Tất cả đọng lại trong giọng nói, trong nhịp điệu của từ ngữ, trong sức mạnh từ cái nhìn của ông.

“Như quý vị có thể quan sát thấy trong những hình ảnh độc quyền mà chúng tôi sẽ phát sau đây, con tin để tóc dài, có râu và mặc quần áo cũ nát. Người đàn ông này là ai? Tại sao anh ta lại ở trong tình trạng này? Những kẻ bắt cóc muốn gì? Xin mời quý vị khám phá nội dung đoạn phim rất ngắn này.”

Đoạn phóng sự được phát. Éric tập trung vào những gì Isabelle hét lên trong tai nghe.

– Tại sao anh không đọc đúng theo chữ hiện trên bảng chạy chứ? Éric, chúng ta đang liều lĩnh trong vụ này, thế nên xin anh đừng có đi trệch đường lần nữa.

– Sao lại lần nữa? Suma thì thầm vào micro.

– Được rồi, bỏ qua đi. Mười giây nữa là tới anh đấy.

Éric bực mình, tháo tai nghe vứt ra đằng sau. Các kỹ thuật viên nhìn nhau đầy ngạc nhiên. Một người trong số họ ra hiệu cho ông.

“Tôi xin nhắc lại rằng chúng tôi không có bất cứ một thông tin nào về người đàn ông, những kẻ bắt cóc hay yêu sách của chúng. Những hình ảnh này sẽ được các chuyên gia chống khủng bố phân tích.

Vào giờ này, đĩa DVD gốc hẳn cũng đã được chuyển tới bộ Nội vụ rồi. Nhưng tất cả cho thấy rằng đây không phải một trò chơi. Cách thức bọn bắt cóc tiến hành quay phim và gửi hình ảnh đến cho chúng ta tương tự với cách làm của những tín đồ Hồi giáo cực đoan. Tôi xin nhắc lại là cho đến giờ, chưa từng có vụ bắt cóc tương tự nào xảy ra trên lãnh thổ của chúng ta.”

— ———

– Thằng cha này điên rồi! Charles gào lên ở phòng điều khiển. Thế nào, các người hài lòng với việc mình làm rồi chứ? Tôi đã phản đối phát hình thế mà các người lại để cho ông ta làm… Nó sẽ thành một vụ lùm xùm cho mà xem…

Isabelle, đỏ mặt vì giận dữ, cau mày để thể hiện sự bối rối của mình.

– Nhưng đáng lẽ ông ta phải theo kịch bản mà chúng ta đã viết chứ! Sao anh ta lại thay đổi hết tất cả như thế?

– Bởi vì anh ta muốn làm quá lên! Nhìn anh ta mà xem, anh ta..; đang điên…. Điên lên vì vui sướng.

— ———

Éric Suma vẫn tiếp tục đọc lời dẫn của mình. Bản mà ông đã chuẩn bị một mình trong văn phòng, quyết định chiếm lấy sự kiện này, ghi dấu ấn của mình lên đó. Ông tin rằng đã nắm giữ một vụ thực sự, sự việc sẽ làm rung chuyển nước Pháp trong những tuần tới và cho phép ông quay lại với những tiếng reo hò vinh quang. Đó cũng là cơ hội cuối cùng của ông. Và như để xin lỗi vì đã bắt các cộng sự phải hứng chịu vụ việc này, ông tin rằng mình hành động vì kênh truyền hình nữa, và trong trường hợp thất bại, ông sẽ nhận tất cả trách nhiệm về mình rồi rút lui.

“Hiện giờ chúng tôi chưa biết thêm được điều gì. Ê kíp của chúng tôi đã tới hiện trường để cung cấp cho quý vị tất cả những thông tin giúp ta hiểu vụ việc rõ ràng hơn trong những bản tin sắp tới.”

— ———

Trong phòng điều hành, một trợ lý gọi trưởng ban biên tập.

– Isabelle? Bộ Nội vụ gọi.

– Những rắc rối bắt đầu rồi đây.

DANIEL

Mình điên rồi! Tôi lặp đi lặp lại không ngừng câu ấy. Mình điên rồi! Tôi chỉ nhận ra điều đó khi lấy lại được ý thức, tôi thấy mình mất phương hướng, nằm dài trên thảm trải sàn, trần truồng, miệng lẩm nhẩm một giai điệu mà tôi không biết hoặc mũi nhúng trong một món ăn đã nguội. Tôi phát hiện ra những trang kịch bản mà tôi không nhớ là mình đã viết, trang nào cũng ngu ngốc và bất khả thi.

Một vỏ chai rượu rỗng không bên cạnh tôi, miệng cứng ngắc và cơn đau đầu cho thấy là tôi đã uống. Giữa cơn hoang tưởng, càng ngày tôi càng khó đảm bảo các cuộc hẹn gặp khách hàng của mình. Tôi tạo ra cho mình những cái cớ để cáo lỗi, hủy hẹn, hoãn. Keith đảm đương toàn bộ công việc, không kêu ca gì cả. Sullivan gọi điện nhiểu lần vào sáng nay. Tôi không trả lời. Khách hàng của tôi đã phàn nàn ư?

— ———

Chỉ khi chúng tôi quyết định cưới nhau, bố mẹ cô ấy mới đồng ý gặp lại cô ấy.

Tôi xem đám cưới của chúng tôi như một lời hứa, một sự kiện hạnh phúc xảy tới để tôn vinh tình yêu của chúng tôi, nhưng là sau này. Bởi tôi hài lòng với hoàn cảnh hiện tại, niềm hạnh phúc của chúng tôi không đòi hỏi bất cứ một danh hiệu hay một chứng nhận đạt chuẩn nào.

Nhưng khi Betty gợi ý đi tiếp bước nữa, tôi đã dễ dàng đồng ý. Tôi tin tưởng vào đánh giá của cô ấy, những mong muốn, trực giác của cô ấy. Tôi nghĩ ằng cô ấy muốn xếp cho tôi một vai trò xã hội, gắn tôi vào một trách nhiệm không cho phép tôi một ngày nào đó, thử buông mình theo tiếng gọi của tự do.

Cô ấy bị thuyết phục vì tình yêu sâu sắc của chúng tôi, nhưng tôi đoán rằng thỉnh thoảng cô ấy cũng tự hỏi liệu vài tháng đắm say và sống chung có đủ sức nặng trước những năm tháng lang thang của tôi hay không. Một trong những lý do khác khiến cô ấy nôn nóng là vì muốn dồn cha mẹ cô ấy vào chân tường, tước bỏ mọi hy vọng một ngày nào đó cô ấy sẽ bỏ tôi; tôi cho là vậy.

Cô ấy đã đúng.

Đám cưới neo mối quan hệ của chúng tôi vào một trương lai không có điểm kết thúc. Tôi cảm thấy mình đàn ông hơn, có trách nhiệm hơn nữa. Còn bố mẹ cô ấy, họ đã phải nhượng bộ trước thái độ dứt khoát của cô con gái và chấp nhận tôi ngồi cùng bàn ăn với họ để chấm dứt thái độ thù địch. Tuy nhiên tôi vẫn không thể làm ngơ trước sự hung dữ trong cái nhìn của bố cô ấy cũng như vẻ tò mò trong ánh mắt của mẹ cô. Thời ấy, tôi chỉ là một nhân viên kinh doanh trẻ, với những kết quả đầy hứa hẹn nhưng chưa đủ. Sự tôn trọng chỉ dần đến sau đó, và tỷ lệ với mức thu nhập của tôi.

Chúng tôi quyết định tổ chức một đám cưới nhỏ, điều đó bố mẹ cô ấy đồng ý, quá sung sướng vì tránh được nỗi xấu hổ khi phải tổ chức một buổi lễ mà họ phải mời bạn bè và những người quen biết.

Tôi nhớ nét mặt họ khi họ thấy phòng ăn tại nhà hàng nơi khoảng ba chục khách mời đang chen chúc nhau. Và cả vẻ mặt hốt hoảng khi nhóm bạn của tôi đến chào họ. Nhớ mẹ vợ tôi đã bí mật cất hết trang sức đi sau khi nhận thấy cái nhìn xoi mói của Vitto. Nhớ cái vẻ trịch thượng của họ khi bố tôi đến ra mắt. Nhớ vẻ phiền lòng của bố tôi khi chỉ là một công chức quèn với mái tóc hoa râm, rụt rè, vụng về trước những con người quyền quý đó. Và nhớ cả vẻ đẹp của Betty trong chiếc váy trắng tinh giản dị.

Bố tôi dành cho cô ấy tất cả sự ngưỡng mộ. Cô ấy sẽ cho tôi thứ mà bố tôi đã không có thời gian để tận hưởng. Và khi cô ấy tới bàn mời ông một điệu valse, người đàn ông nhỏ bé ấy đứng lên, vụng về và đỏ mặt. Rồi, tìm lại được những chuyển động đã bị lãng quên, ông lấy lại được sự vững vàng, xoay cô nhiều vòng và tôi đã nhìn thấy ông cười. Trong cảm giác ngây ngất của thời khắc ấy, người ông ôm trong tay chính là vợ mình.

Các bạn tôi, những người mà tôi chỉ còn gặp mỗi tuần một tối tại quán Petit Paris để uống vài ly, họ cũng nhảy vởi Betty, vẻ ngưỡng mộ xen lẫn ghen tị, và chấp nhận quên đi việc cô ấy đã cướp tôi khỏi họ kể từ lúc cô ấy mang lại hạnh phúc cho tôi.

Suốt bữa tiệc, họ mua vui cho khách mời, dẫn các khách mời vào những điệu nhảy điên rồ. Tuy nhiên tôi biết là họ buồn. Tôi sẽ rời bỏ họ mà đi, lên Paris, xa rời họ và bữa tiệc này cũng là buổi lễ đánh dấu sự vĩnh biệt của chúng tôi.

Bữa tiệc kết thúc, khi người khách cuối cùng đã đi khỏi, họ đến bên tôi, vẻ mặt mệt mỏi. Tôi không biết rằng mình sẽ không gặp lại họ nữa. Chúng tôi không nói gì với nhau, không quyết định gì cả, nhưng họ hiểu điều đó. Nơi tôi sắp đến, luật lệ sẽ khác và không phù hợp với họ.

Chúng tôi chưa bao giờ ôm hôn nhau nhưng ngày hôm đó, tong khi DJ thu dọn thiết bị, chúng tôi buông mình theo hơi rượu và theo tất cả những tình cảm tốt đẹp còn ngân lên giữa chúng tôi, họ đã thể hiện tình yêu với tôi theo cái cách hơi vụng về và đầy tự phụ của họ.

– Hãy bảo trọng, cậu em, Salomon nói với tôi. Tôi sẽ nhớ cậu đấy.

– Anh biết đấy, chúng tôi sẽ không đi quá xa đâu, tôi đáp. Paris, đi bằng tàu tốc hành TGV, chỉ mấ hai giờ thôi.

Anh đồng ý với một nụ cười buồn.

– Nhớ tới chúng tôi nhé, tiếp đó Rémi lắp bắp. À mà, thỉnh thoảng thôi.

– Ừ, nhớ tới chúng tôi. Vitto thì thầm vào tai tôi. Và thêm vào với vẻ hài hước: khi nào đã ở giữa những người giàu có rồi, nếu cậu có thông tin để báo cho chúng tôi…

– Tôi sẽ làm giống cậu, đến lượt Nabil phát biều: tôi sẽ cưới một cô vợ cũng thuộc tầng lớp như vợ cậu và tôi sẽ sống tử tế hơn.

Bartholo, cậu ta không nói gì. Quay lưng lại, cậu ta giơ tay lên và rời khỏi phòng.

Bạn của tôi.

Những người đàn ông đầy danh dự.

— ———

Moktar el-Fassaoui.

Ba mươi hai tuổi, cao lớn, mảnh mai, có dáng dấp một dân chơi, quần áo may đo, túi xách Vuitton. Tôi đã nhận ra hắn ngay từ lần đầu tiên hắn đến nhà tên thủ lĩnh. Tôi đã đọc một bài viết về hắn trên báo. Hắn ta được giới thiệu như là một thương gia với những mánh khóe nham hiểm. Bị tình nghi trong nhiều vụ hối lộ, rửa tiền và nhiều vụ việc tài chính phức tạp khác, thế nhưng hắn ta chưa bao giờ gặp rắc rối với pháp luật.

Hắn đã đến nhà tên thủ lĩnh ba lần chỉ trong vòng chưa đầy hai tuần. Những cuộc gặp gỡ khá là kỳ cục nếu xét đến cung cách sống của hai bọn chúng. Bởi vì El-Fassoui là hiện thân của tất cả những gì mà tên thủ lĩnh đấu tranh chống lại: người Ả Rập đã bị đồng hóa, khát tiền và đàn bà đẹp, mang vẻ hạ cố ban ơn, thậm chí là khinh bỉ đối với những kẻ theo đạo này, những kẻ mang lại cho người Hồi giáo một hình ảnh cổ lỗ và thích dân phương Tây hơn, những người mà hắn ngưỡng mộ vẻ vô lo, sự tôn thờ lạc thú, tôn thờ sự xa hoa, vẻ huy hoàng, nghệ thuật.

Thế nhưng, dường như hắn được đón tiếp với đầy vẻ tôn trọng. Mấy tên vệ sĩ đùa với hắn. Tên thủ lĩnh thậm chí còn tiễn hắn ra cửa trong lần đầu tiên hắn đến mà tôi quan sát được từ cửa sổ. Về phần mình, El-Fassaoui chào tên thủ lĩnh với vẻ kính trọng. Trong một cuộc gặp gỡ, hắn đến cùng với một người mà bọn vệ sĩ của tên thủ lĩnh có vẻ không biết. Tôi đã để ý và nhớ rằng sau khi được giới thiệu, người khách này không bị lục soát.

Theo tôi, giữa hai người này chỉ có mối quan hệ làm ăn.

Tiền bạc, quyền lực… Khi lý tưởng rời bỏ cái không gian bất khả xâm phạm của nó, nó trở nên dễ bị tổn thương.

Hướng đó đáng được tận dụng.

Bình luận