Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Bí Mật Của Cha

Chương 13

Tác giả: Thierry Cohen

Từ khi Ban phối hợp tác chiến được thành lập và Debruyne được cử đến, một cuộc chiến trong nội bộ những người quản lý cơ quan an ninh quốc gia đã nổ ra. Debruyne cố gắng chứng tỏ quyền lực để áp đặt các Vụ mà ông ta coi như có quyền được phối hợp hành động, nhưng mỗi bộ phận lại giữ được sự tự chủ từ lâu rồi nên họ từ chối việc sử dụng chung các biện pháp và chia sẻ đặc quyền. Nguyên tắc về sự hợp tác giữa các ê-kíp khác nhau không phải là không thích đáng trên lý thuyết, song trên thực tế, mỗi người làm việc vì sự thành công của riêng đội mình.

– Đúng thế, Gonzales tiếp tục với một giọng đã thay đổi âm sắc để cho thấy sự chán chường của mình. Vì thế nên tôi chỉ có thể đưa ra ý kiến dựa vào những thông tin mà tôi có.

– Thế theo anh thì trong các phong trào đó, phong trào nào có vẻ đã chuẩn bị kỹ càng nhất? bộ trưởng hỏi.

– J2I, Phong trào Hồi giáo quốc tế Jihad, ông trả lời không chút do dự. Theo thông tin của chúng tôi, đó là phong trào có tổ chức chặt chẽ nhất. Bọn chúng đã xây dựng được mạng lưới của mình tại khắp các thủ đô của Châu Âu và muốn khơi dậy nhận thức của cộng đồng Hồi giáo tại đây để tạo ra một lực lượng cách mạng. Truyền thuyết cổ về cộng đồng Oumma. Nhưng chúng chưa bao giờ chuyển sang hành động.

– Cục tình báo RG nói gì về vấn đề này? Debruyne hỏi.

– Rằng chúng đã chuẩn bị hành động từ hai năm nay. Nhưng trong một bản báo cáo lập vào tháng trước, họ đánh giá rằng chúng vẫn chưa có khả năng khơi dậy thù hận.

– Ta có xác định được chúng không? Định vị được chúng không?

– Hoàn toàn có thể! Samuel Merle, giám đốc Cục an ninh lãnh thổ DST chen vào với giọng thể hiện sự chắc chắn của mình. Chúng tôi biết bọn chúng ở đâu, làm gì, gặp gỡ ai.

Trong tất cả những người có mặt, Merle có vẻ khác biệt nhất. Chiếc quần kỳ cục, áo vest không phù hợp, mái tóc lưa thưa và không chải, bộ râu lún phún, tất cả cho người đàn ông nhỏ bé và mảnh khảnh này dáng vẻ của một công chức quèn chứ không phải vẻ bề thế của một vị lãnh đạo đáng sợ và đáng kính nể vì những chiến tích đã giành được.

– Vậy các anh còn chờ gì mà không tóm chúng? Lesne vờ ngạc nhiên để chế giễu.

Ba người đàn ông mỉm cười trước sự ngây thơ của gã nhỏ thó có khuôn mặt bóng nhẫy, với vẻ lịch thiệp giả tạo và bề ngoải thượng lưu kia.

– Bởi vì chúng tôi muốn biết tất cả về chúng. Bởi vì chúng tôi muốn chúng tin rằng chúng không bị phát hiện để cho chúng để lộ cho ta thấy mọi mối quan hệ của chúng, mọi nguồn cung cấp tài chính khác nhau cùa chúng, tầm cỡ mạng lưới của chúng. Chúng tôi sẽ can thiệp khi nào tin rằng không còn gì để tìm hiểu thêm về chúng nữa và khi nào chúng tôi có đủ các yếu tố để giam giữ được chúng lâu dài. Tôi nói thế đã rõ ràng chưa?

Người đàn ông của hình ảnh không hề phản ứng.

– Còn giả thuyết nào nữa không? Debruyne tiếp tục.

– Còn. Vô kể. Các phong trào Hồi giáo bùng nổ với rất nhiều dòng và nhiều tư tưởng khác nhau, có khi là thù địch nhau. Phong trào Hồi giáo Salafi[3] chắc chắn được vũ trang kỹ càng nhất và được huấn luyện tốt nhất. Nhưng phong trào Chiite cũng có khả năng dám thực thi chiến lược kiểu này. Các cục RG và DST đã dựng lên rất nhiều kịch bản để dự đoán các vụ tấn công nhằm vào quyền lợi chúng ta trên lãnh thổ của ta, nhưng tôi nhắc lại với ông rằng, theo họ, không một phong trào nào có vẻ là đã sẵn sàng hành động cả.

[3. Salafi: Phong trào Hồi giáo kêu gọi trở về “cội nguồn”, phản đối mọi xu hướng cải cách, canh tân.]

– RG, DST… Lesne thì thầm với giọng chậm rãi. Vụ 11 tháng 9 đáng lẽ cũng đã không xảy ra cơ đấy, nếu theo CIA.

Phát biểu ấy làm các cảnh sát siêu hạng khó chịu và có vẻ gây khó khăn cho bộ trưởng. Ông này tựa lưng vào ghế và thở. Ông vẫn chưa nói gì. Tất cả đều hướng mắt về phía ông để dò xét tâm trạng của ông. Nhưng ông thể hiện cái vẻ lạnh lùng không cảm xúc mà ông đã học cách khoác lên mình. Ai cũng biết rằng ông có khả năng bùng nổ những cơn tức giận khủng khiếp ở chỗ riêng tư, nhưng trước mặt công chúng, ông có khả năng đóng vai một người máu lạnh hoàn toàn như thế nào.

Tầm cỡ của một người đàn ông có quyền lãnh đạo với tham vọng tột bậc mà ông xây dựng không tương thích với hình ảnh một con người hay nóng giận mà truyền thông đã dựng lên về ông từ khi ông mới bắt đầu sự nghiệp. Do đó ông quyết định bác bỏ các tin đồn bằng một hình ảnh không thể chê trách được.

Merle lên tiếng.

– Chúng tôi cũng nhận thấy ở đây phương thức hành động của các nhóm được Iran cung cấp vũ khí. Nhưng trong trường hợp đấy, thật ngạc nhiên là vụ bắt cóc lại không kém theo yêu sách nào.

Mọi người đều đồng ý.

– Tôi nghĩ rằng yêu sách sắp được gửi đến, Gonzales khẳng định. Hiện tại, chúng muốn ta tự đặt câu hỏi, làm áp lực dâng cao.

– Tôi lại nghĩ rằng chúng muốn tập trung thu hút sự chú ý vào người đàn ông đó thì đúng hơn.

– Nghĩa là sao? Debruyne hỏi.

– Con tin là một trong những yếu tố mập mờ nhất trong vụ này. Quần áo lôi thôi, tóc dài, râu…

– Không, nếu chúng muốn hướng vào hắn, chúng sẽ cho thấy khuôn mặt của hắn rõ ràng. Thế nhưng người đàn ông này lại ở trong bóng tối.

– Tôi cho rằng đơn giản là chúng chỉ muốn nhấn mạnh đến yếu tố đó là một người vô gia cư. Bọn chúng muốn ta lạc lối trong các suy đoán, Gonzales nhấn mạnh, vẻ bác học. Ngoài ra, chúng ta cần phải nhớ rằng những yếu tố đó trái ngược với giả thuyết về một trò lừa bịp, trong trường hợp ấy, con tin phải đáng tin cậy hơn.

– Nhưng lợi lộc gì khi bắt cóc một tên vô gia cư? Frédéric Lesne hỏi.

Một khoảng lặng bao trùm cho thấy rằng không ai có ý kiến gì về câu hỏi.

– Không gì cả, Gonzales xác nhận. Hoặc là, bộ quần áo đó là để ngụy trang…

– Phòng thí nghiệm đang xử lý hình ảnh với phần mềm tái hiện nhân dạng để thử xác định hắn, Debruyne nói rõ.

– Nếu như tôi hiểu đúng thì ta chẳng biết gì cả! Và tôi chắc rằng các kênh truyền thông sẽ quay các anh, Lesne mỉa mai. Chắc chắn bọn họ sẽ tung phóng viên đi tìm dấu vết của tên ăn mày.

Debruyne cao giọng.

– Với tôi, chi tiết đáng ngờ nhất là những hình ảnh này được gửi tới phóng viên đó và chi ông ta mà thôi. Tại sao lại chỉ định rõ ông ta là người duy nhất nhận thông điệp này? Éric Suma đang mất dần phong độ và kênh của ông ta không phải là kênh quan trọng nhất! Nếu là bọn chúng, để đảm bảo có một lượng người xem lớn hơn, tôi sẽ vứt đoạn băng cho kênh TF1[4].

[1. TF1: Telivision Francose 1 là một kênh truyền hình lớn tại Pháp.]

– Vì chúng cho rằng Suma sẽ hấp tấp. TF1 hay một kênh lớn nào khác chắc chắn sẽ thận trọng hơn, Lesne nói tiếp.

– Có thể. Nhưng dù thế nào thì cũng phải bịt mồm ông ta lại, cái gã ấy, hắn sẽ làm bùng lên một nỗi khiếp sợ kinh hoàng trên khắp cả nước, và điều đó không thuận lợi cho việc điều tra.

– Quá muộn rồi, cố vấn truyền thông bình luận. câu chuyện đã thuộc về giới truyền thông. Chúng ta không thể làm được gì nhiều để chống lại Suma. Ngoài ra, chính vì thế mà ông ta vội vàng cho đăng thông tin.

– Nhưng người đàn ông này thật nguy hiểm! Debruyne nổi giận. Và ông ta khiến công việc của chúng ta giảm bớt uy tín. Tin tôi đi, ông ta sẽ làm ảnh hưởng tới hình ảnh của các cơ quan chống khủng bố. Cũng như đến hình ảnh cùa ngài, thưa ngài bộ trưởng.

Bị công kích, ông bộ trưởng rời khỏi ghế, đứng dậy và chậm rãi nhìn từng khuôn mặt. Frédéric Lesne ngồi chiêm ngưỡng khiếu diễn kịch của sếp mình. Một người đàn ông với tính cách như vậy sẽ dễ dàng dẫn dắt cả nhóm đến chỗ thành công: ông ta có sẵn năng khiếu diễn kịch.

– Tôi có ở đây những người giỏi nhất của các cơ quan đảm bảo an ninh trên lãnh thổ nước Pháp. Và tôi không nghi ngờ lấy một giây rằng các anh sẽ thành công trong việc giải quyết vụ này. Nhưng để làm được điều đó, tôi muốn các anh hợp tác. Tôi muốn các anh báo cho tôi biết từng thông tin mà các anh cho là quan trọng. Tôi muốn các anh khai thác mọi hướng đi có thể, muốn các anh làm cho người cung cấp thông tin của mình phải mở miệng. Còn về phần người dẫn chương trình đó, Éric Suma, tôi muốn các anh theo dõi ông ta từng bước một. Hãy để cho ông ta làm việc, thậm chí giúp đỡ nếu ông ta cần, nhưng không được cho phép ông ta nắm được thông tin nào để phát tán trước khi nói với chúng ta.

Ông ngừng lời, nhìn kỹ đội của mình với một vẻ nghiêm khắc pha lẫn long trọng.

– Chúng ta sẽ điểm tình hình thường xuyên, ông kết thúc bằng cách kết luận như vậy. Tôi muốn các anh gặp nhau tại đây, vào mỗi buổi sáng, lúc 8 giờ. Thỉnh thoảng tôi sẽ tham gia vào những cuộc họp ấy. Frédéric, anh có nhiệm vụ thông báo cho giới truyền thông về sự tồn tại của nhóm giải quyết khủng hoảng này ngay khi chúng ta khẳng định được là đang có một vụ bắt cóc do bọn khủng bố thực hiện. Chúng ta cần phải cho thấy là ta làm chủ được tình tình. Thưa các anh, xin cảm ơn.

Buổi họp kết thúc, mọi người đứng dậy, chào bộ trưởng và lui đi. Mỗi người đều suy nghĩ về cách để trò chơi hợp tác này mà vẫn tạo được sự khác biệt bằng hiệu quả công việc của mình. Chẳng phải trong những tình huống như thế này mà người ta giành được công danh hay sao? Trao cho cái chính sách có khả năng bị mất tín nhiệm một lối thoát danh dự, thậm chí là thành công, điều đó chẳng phải sẽ giúp đảm bảo một tương lai hứa hẹn sao?

— ———

Tín hiệu đổ chuông vang lên năm lần trước khi đột ngột chuyển sang máy trả lời tự động. Éric nghe thấy giọng vợ cũ của mình trên băng ghi âm và khi nghe thấy tiếng bíp, ông liền gác máy, một thoáng rùng mình trên da. Ông thuộc lòng đoạn thông báo đó vì đã nghe tới hàng chục lần và luôn cãm thấy đau nhói trong tim. Ông cho rằng thái độ đó thật là trẻ con nhưng không thể kiểm soát được nỗi u buồn siết chặt lấy ông mỗi lần như vậy.

Từ cách đây gần sáu tháng, cô không nghe điện thoại của ông cũng không trả lời các lời nhắn của ông nữa. Thế thì chính xác là ông chờ đợi điều gì khi quay số của cô? Nhưng Éric, một người chuyên nghiệp có lập luận lô-gic, lại nuôi trong mình một kiểu mê tín khiến ông tin rằng khi một điều tốt đẹp tới, nó sẽ kéo theo những điều khác nữa. Một thứ cơ chế của vận may mà không yếu tố nào, không ai có thể chống lại được.

Tất nhiên, ông không hé lộ cho ai về niềm tin này, nhưng trong thâm tâm, ông vẫn tin rằng có những luật lệ vô hình điều khiển thế giới, thậm chí là tạo dựng nên nó. Mà chẳng phải ông đã gặp người đàn bà sau nảy trở thành vợ ông chỉ vài ngày sau khi nhận được công việc đầu tiên trong ngành truyền hình hay sao? Và chẳng phải là mọi thứ đều nối tiếp nhau đấy thôi: những cuộc gặp gỡ quyết định, những tin tức độc quyền, thăng tiến nghề nghiệp, thành công?

Cơ chế của vận may cũng có mặt trái của nó, đáng sợ hơn nhiều. Một trận cuồng phong có sức hủy diệt và nguy hiểm, có thể nhấn chím hạnh phúc và chỉ để lạu một khung cảnh hoang tàn. Vợ ông đã bỏ ông vài ngày sau khi ông bị cho thôi việc tại kênh France 6, và rồi vận rủi vẫn còn theo sát mỗi bước chân ông, dẫn ông tới tận kênh truyền hình nhỏ này.

Ông chỉ biết gán những thành công hay thất bại của mình cho một quy luật huyền bí có thể giúp ông che giấu bộ mặt mình, Không cần xem xét đến trách nhiệm của chính ông trong những sự kiện đó. Tuy nhiên, ông không thể làm gì khác, sự mê tín đó khiến ông thấy an lòng.

Thế nhưng, Christine bỏ ông mà đi trước tiên là do chán nản vì bị giam cầm trong vai trò một phụ nữ nội trợ bị bỏ rơi, che giấu một cách tạm bợ sự vắng mặt của ông chồng hời hợt và bận bịu bân hai đứa con của họ. Đôi khi, ông tự trách mình đã không biết cách làm cho cô hiểu đặc thù nghề nghiệp của ông.

Nhưng làm sao ông có thể giải thích cho vợ hiểu những cái rùng mình vào buổi sáng sớm, trong phòng họp báo, khi một bức điện khẩn được gửi tới và ông biết rõ sẽ phải tìm ai để có thể có được thông tin cho một bài viết quan trọng? Làm sao cô ấy có thể hiểu được cảm giác nắm trong tay quyền lực tuyệt đối khi một tin độc quyền của hãng được tất cả các kênh truyền hình quốc gia và thậm chí cả kênh nước ngoài phát lại? Hay là khi mới bước chân vào nghề truyền hình, làm sao đoán trước được niềm sung sướng khi quay một phóng sự mà chỉ vài giờ sau sẽ được hàng trăm nghìn người theo dõi?

Những đợt tăng adrenalin ấy, niềm tự hào ấy, quyền lực ấy thật khó mà giải thích hay chia sẽ được. và rồi, khi mệt mỏi vì phải ở một mình, cô bỏ đi cùng với các con, ông đã chọn cách quy thất bại trong cuộc sống gia đình của mình cho cái vòng xoáy rủi ro mà ông là nạn nhân. Tất nhiên, thói ngông nghênh của ông – mà các tạp chí lá cải về người nổi tiếng vẫn thường nhắc tới – cũng góp phần vào cuộc chia tay.

Vậy nên, giờ đây khi mà bánh xe dường như đã đổi hướng, tại sao lại không hy vọng rằng cô ấy sẽ trả lời, sẽ đồng ý đi uống một ly với ông và có thể, sao lại không chứ, đồng ý cho ông một cơ hội nữa?

Nhưng cô đã không trả lời. E1ric Suma tự hỏi rằng không biết liệu sự im lặng này có phải là một điềm xấu hay không.

— ———

Không khí mát lạnh từ máy điều hòa, ánh sáng trắng từ đèn nêông, đồ đạc bằng gỗ sáng màu, ấm giữ nhiệt đựng cà phê và tách chén: phòng họp này cũng không khác với bất kỳ phòng họp nào khác. Thế nhưng, nằm dưới tầng hầm của bộ Nội vụ, căn phòng được trang bị hệ thống cách âm giúp vô hiệu mọi thiết bị nghe trộm và có một hệ thống các thiết bị tối tân nhằm kết nối với thế giới bên ngoài được đặt dưới chế độ an toàn.

Và trong căn phòng này, lãnh đạo các cơ quan chống khủng bố phân tích tất cả các giả thuyết.

– Băng ghi hình được mua tại Pháp. Chúng tôi không tìm thấy bất cứ dấu hiệu nào đặc biệt trên cuộn băng cũng như trên phong bì. Tuy nhiên, nó đã được xử lý lại nhiều lần tại Télé 8.

Jean-Francois Gonzales, ngồi đối diện với các cộng sự của mình, đọc bản báo cáo đầu tiên về công việc của họ.

– Đã thử cho phóng to địa điểm và các nhân vật lên nhiều lần. Chúng ta không thể khẳng định được điều gì. Tuy nhiên, trên hình ảnh này, ta có thể nhận thấy khá rõ ánh mắt của tên khủng bố. Theo một chuyên gia định dạng nhân trắc học, rất có thể đó là một người đàn ông gốc phương Đông. Kích cỡ của mắt, màu mắt, độ dài của lông mi…

– Tốt đấy, chúng ta có tiến triển, Debruyne mỉa mai.

Jean-Francois Gonzales nhận thấy những người có mặt khẽ cười. Ông giữ câu trả lời của mình lại trong vòng hai giây để tránh mọi dấu vết của thái độ xung đột hay hung hăng.

– Phương pháp của chúng ta là xuất phát từ một giả thuyết rồi kiểm nghiệm xem những thông tin chúng ta thu thập được đi theo hướng bác bỏ nó hay công nhận nó, ông giải thích, vẻ khó chịu.

– Tiếp tục đi! Debruyne ra lệnh.

Giọng của những tên khủng bố đã được các chuyên gia về ngôn ngữ phương Đông phân tích. Chúng nói thứ ngôn ngữ chuẩn: chúng là người Pháp. Chúng vẫn có một số âm sắc Bắc Phi trong giọng nói, nhưng rất nhẹ. Do đó chúng ta có thể đang phải đối mặt với những tên người Pháp gốc Bắc Phi. Có thể là những phần tử Hồi giáo trẻ tuổi được tuyển tại Pháp và được huấn luyện tại nước ngoài.

– Anh biết gì về Suma mà chúng tôi chưa biết? Debruyne quay sang phía Samuel Merle hỏi.

– Éric Suma từng làm việc tại France 6. Ông ta đã nhẹ nhàng bị đẩy ra khỏi hãng từ cách đây mười năm. Các vị hãy nhớ lại: danh tiếng của ông ta đã sụt giảm sau khi ông ta dùng những từ ngữ rất nặng nề để nói về những người Hồi giáo trên truyền hình, chính xác là như vậy. Giới chuyên môn chê trách ông ta đã quên mất vai trò nhà báo của mình, và đã tỏ thái độ thiên vị. Vì thế, thật ngạc nhiên là những tên khủng bố của chúng ta lại chọn ông ta là người duy nhất nhận bức thông điệp. Ngoài ra, ông ta đã ly dị vợ, sống một mình, đi thăm con hai lần một tháng, gần như không có bất cứ mối quan hệ xã hội nào nữa. Quan hệ công việc là những mối quan hệ duy nhất của ông ta. Danh tiếng của ông ta, trong giới đó, không phải là tệ. Vì thế mà một số đồng nghiệp cho rằng ông ta quá tham vọng và không thích hợp với vị trí tại một kênh truyền hình còn non trẻ. Chúng tôi đã đặt thiết bị nghe trộm và sẽ theo dõi sát ông ta.

– Địa điểm? Debruyne hỏi.

– Chúng tôi đã phân tích các chi tiết được các bức ảnh phóng to cho thấy. Các đường nẹp trong căn phòng, vải nhựa lót sàn nhà, chắn song cửa sổ… đều là những chi tiết thường thấy tại các tòa nhà chung cư giá rẻ được xây từ những năm sáu mươi. Tóm lại, bọn khủng bố có thể ở cách đây vài kilômét, trong một tòa nhà ngoại ô Paris… hoặc là ở chỗ khác.

Sếp của đội SOC đứng dậy và bắt đầu đi đi lại lại trong phòng.

– Tôi muốn các anh thông báo cho tất cả quân thực địa của chúng ta. Bọn họ cần phải bắt đầu khởi động mạng lưới cung cấp thông tin của họ. Tôi không quan tâm là họ dùng tới cách dụ dỗ hay đe dọa: bộ trưởng yêu cầu phải có kết quả. Nếu như bọn chúng đi ra ngoại ô với một người đàn ông bị trói, nhất định phải có ai đó nhìn thấy hoặc nghe thấy gì đó.

Samuel Merle chen vào:

– Nếu các anh cho phép… Các anh đã nghe thấy bọn chúng hét trong cuộn băng. Chúng hét mà không lo đến hàng xóm xung quanh. Mà tôi thì không cho rằng một nhóm khủng bố nhỏ đi bắt cóc con tin lại chấp nhận rủi ro ấy. Do đó tôi tin rằng chúng ở tại một căn nhà chung cư đã bị chuyển đổi mục đích sử dụng.

Phật ý vì bị lật lại một điểm hiển nhiên đến vậy, Debruyne xoáy cái nhìn vào mắt người phụ trách đội DST trước khi nói tiếp:

– Rất tốt… Tôi muốn các anh thống kê tất cả các tòa nhà chung cư giá rẻ đã bị chuyển đổi mục đích sử dụng hoặc đang sửa chữa và gửi quân đến hiện trường.

Bình luận
× sticky